Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015

SỐNG THỬ



"Người chồng" cùng là công nhân trong 1 công ty may, vừa rời bỏ Thủy cách đây 2 tuần vì sau một thời gian góp gạo thổi cơm thấy càng sống chung càng thấy tương lai u tối. Dù rất buồn đau nhưng Thủy còn may mắn hơn nhiều nữ công nhân khác đang sống quay quắt trong cảnh "gà mái nuôi con, còn gà trống thì chẳng biết đang ở nơi nào".

Trong bối cảnh vật giá gia tăng như chong chóng, nhiều nam nữ công nhân bên cạnh việc thắt chặt chi tiêu, chấp nhận tăng ca còn lao vào việc góp gạo thổi cơm để giảm chi phí sinh hoạt. Nhưng buồn làm sao khi gắn liền với suy nghĩ "lợi muôn mặt" của người trong cuộc là nhiều bi kịch não nề đợi sẵn mà chỉ có những nữ công nhân và những đứa con bất đắc dĩ của họ là… gánh phần thiệt.

Chúng tôi đến khu nhà trọ khá ọp ẹp nằm trong hẻm 347 đường Kênh 23/6, khu phố 9, thuộc địa phận phường Bình Hưng Hòa A, quận Bình Tân, Sài Gòn. Nơi đây tập trung nhiều "gia đình" nam nữ công nhân ở Khu Công nghiệp Tân Bình ở trọ. Rất nhiều "cặp" ở đây để tìm vui, để có được tấm chồng - cô vợ, hay đơn thuần là để giảm chi phí trong cuộc sống… mà chỉ sau vài lần gặp gỡ, dù bố mẹ hai bên chưa từng biết mặt nhau, dù chưa làm lễ cưới, chưa đăng ký kết hôn nhưng đã sống với nhau như vợ chồng.

Đứng trước “tổ ấm” ọp ẹp rộng chưa đầy 6m2 mái lợp tôn, vách tường, nền xi-măng sơ sài thuê với giá 700.000 đồng/tháng trong khu nhà trọ không số, cô công nhân ngành may tên Thủy, người ở huyện Dĩ An, tỉnh Bình Dương, trút bầu tâm sự, không phải đợi đến khi xăng dầu tăng giá mà trước đó, nhiều nam nữ công nhân, trong đó có Thủy mới ráp bồ sống với nhau như vợ chồng để giảm chi phí.


"Như em và "ông xã" cùng làm chung công ty sống với nhau được hơn 1 năm" - Thủy tâm tình trong nước mắt: "Nói thiệt lúc đầu em cứ nghĩ đơn giản nếu sống một thân một mình, cả ngày vùi đầu vào công ty đến tối mịt mới về thì biết khi nào mình có được tấm chồng. Mặt khác, em nghĩ nếu có chồng, hai người cùng làm cùng để dành thì phải khá hơn một người… Và vì suy nghĩ như vậy nên em quyết định sống chung với ảnh".

"Người chồng" mà Thủy vừa nhắc đến tên là Tuấn, quê ở huyện Kiên Lương, tỉnh Kiên Giang, chồng không hôn thú vừa rời bỏ Thủy cách đây 2 tuần vì sau một thời gian góp gạo thổi cơm thấy càng sống chung với cô vợ không cưới hỏi kia thì tương lai càng u tối chứ không tươi sáng như suy nghĩ ban đầu.

Trong lúc Thủy bưng mặt khóc thì Mai, ở cạnh phòng, thở dài cho biết: "Chồng" con Thủy cũng như thằng "chồng" em. Đi uống cà phê với nhau vài lần nó ngỏ lời với em thuê phòng sống chung".


"Chồng" Mai là Hải, 27 tuổi, trú quán ở xã Tân Phú, huyện Thới Bình, tỉnh Cà Mau tỉ tê với "vợ" rằng việc góp gạo thổi cơm chung đã mang đến nhiều cái lợi không tưởng: "Nó thủ thỉ với em rằng nhờ có "vợ" mà tiết kiệm được nhiều khoản, không còn ăn chơi như trước. Lúc còn độc thân, làm được bao nhiêu tiền là nó đi nhậu nhẹt, hút xách, gái gú, tiêu xài hoang phí. Lúc hai đứa ở chung, thời gian đầu nó từ bỏ hết các món ấy. Chuyện tưởng êm, ai ngờ đến khi em thông báo mình có thai được 3 tháng thì nó âm thầm… biến biệt" - giọng Mai tức tối, đầy căm hận.

Như nhiều nữ công nhân có lối sống thử lỡ lầm, khi phát hiện mình mang thai, phần buồn chán, phần sợ gia đình biết chuyện, phần vì nghĩ thân mình lo còn chưa xong, nói chi lo cho con nên Mai quyết định đi phá thai.

Sau khi được bác sỹ Trương Thế Dũng, Trưởng đoàn y, bác sỹ tình nguyện Niềm Tin tư vấn về kiến thức ngừa thai, Mai tâm sự: "Như ông bà mình nói, một khi tay đã nhúng chàm thì khó mà rửa sạch, trường hợp của em là ví dụ. Phá thai xong, vài tháng sau thì em cặp với người khác là công nhân xây dựng. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này em chủ động mua thuốc ngừa thai uống thường xuyên. Nhưng mà do nhiều lúc đi làm về mệt quá, bữa nhớ bữa quên nên em lỡ kế hoạch. Nên lúc em báo tin và nuôi ý định giữ lại đứa bé, thuyết phục em bỏ thai không được, vậy là nó bỏ em đi… Trong thế chẳng đặng đừng, em lại phá thai lần nữa".

Dù rất buồn đau nhưng Mai tâm tình, cô và Thủy còn may mắn hơn nhiều trường hợp nữ công nhân đồng nghiệp khác đang sống quay quắt trong cảnh "gà mái nuôi con, còn gà trống thì chẳng biết đang ở nơi nào, có khi đang cặp với cô gà mái nào đó".

Theo hướng dẫn của Mai, chúng tôi đến khu nhà trọ tồi tàn khác nằm trên đường Kha Vạn Cân (quận Thủ Đức) tìm gặp Nguyễn Thị Hoàn, ngụ huyện Mỹ Tú, tỉnh Sóc Trăng. Trong căn phòng bé xíu rộng khoảng 5m2 nằm ở cuối dãy phòng trọ sâu hun hút, nhìn nữ công nhân mới 23 tuổi mà héo hắt như phụ nữ ngoài 30 với gò má tom hóp, 2 hố mắt trũng sâu đang ôm đứa con nhỏ gần 2 tuổi, mà xót xa quá đỗi.

Hoàn kể 6 năm trước, cô quen với Bách, người tỉnh Bình Định. "Lúc đó lương em mỗi tháng được triệu bảy (1,7 triệu đồng), còn Bách được hai triệu rưỡi (2,5 triệu đồng). Bình quân mỗi tháng, trừ chi phí tiền ăn uống, phòng trọ, sinh hoạt cá nhân, tháng nào giỏi lắm em cũng chỉ dư được khoảng năm trăm (500.000 đồng).

Lúc Bách mấp mé chuyện 2 đứa dọn về sống chung, nhẩm tính nếu cả hai chịu tích góp thì mỗi tháng dư cũng ít nhất 2 triệu đồng nên em nhận lời. Do không kế hoạch nên em có thai. Gặp người khác họ sẽ kêu vợ phá bỏ nhưng Bách thì không. Bách bàn với em cố gắng sinh bé nuôi cho nó ăn học nên người để mai này còn cậy nhờ con.

Nhưng do không lường trước những chi phí đột biến như em phải nghỉ thai sản mấy tháng mất thu nhập, khi sinh con ra sức khỏe em kém không đủ sức đi làm, rồi phải lo đường sữa, tã giấy…, nói chung là hàng trăm khoản phải chi tiêu nên gánh gồng được hơn 1 năm thì Bách… bỏ chạy".

(Thanh Dũng)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét