Chương 12
20 THÁNG
HAI
LEO KHÔNG
NGỦ ĐƯỢC. Gã nằm tỉnh ráo, nhìn chằm chằm lên trần nhà, lắng nghe nhịp thở chầm
chậm của vợ, lưng cô tì bên mình gã không phải vì cố ý tỏ dấu hiệu thân mật mà
chỉ là cử động ngẫu nhiên. Cô là người khó ngủ.
Gã có thể
chuyển trách nhiệm điều tra cho người khác. Gã có thể tự lừa phỉnh rằng gã đang
phục tùng theo phán quyết. Gã quá thân thiết, quá liên quan. Nhưng bất cứ điều
tra nào như vậy cũng sẽ chỉ đi đến một kết luận. Vụ việc đã mở ra rồi. Sẽ không
ai đưa ra ý kiến chống lại giả định có tội.
Leo rời
giường, ra đứng bên cửa sổ phòng khách, từ đây không nhìn được thành phố mà là
lô căn hộ đối diện. Một bức tường đầy cửa sổ, chỉ có ba ô sáng đèn, ba trong số
chừng một ngàn ô cửa, và gã tự hỏi ưu phiền gì đang làm rối bời những người cư
ngụ bên kia, và điều gì khiến họ mất ngủ. Gã cảm thấy một mối thân tình lạ kỳ
với ba ô vuông ánh đèn vàng nhạt kia.
Đã bốn
giờ sáng, giờ bắt bớ - thời điểm tốt nhất để bắt người, tóm lấy họ khi đang
ngủ. Họ yếu đuối và mất phương hướng. Những lời nói thiếu thận trọng thốt ra,
khi các mật vụ tràn vào nhà, thường được sử dụng để chống lại kẻ bị tình nghi
trong quá trình chất vấn. Thật không dễ giữ được sự thận trọng khi vợ mình bị
túm tóc lôi đi trên sàn nhà.
Đã bao nhiêu lần Leo đạp đế giày phá cửa ra? Đã bao nhiêu lần gã chứng kiến một cặp vợ chồng bị lôi ra khỏi giường, đèn pin chiếu vào mặt mà còn đang mặc đồ ngủ? Đã bao nhiêu lần gã nghe tiếng một mật vụ cười khi nhìn thấy chỗ kín của ai đó? Đã bao nhiêu người bị gã lôi khỏi giường? Đã bao nhiêu căn hộ bị gã phá tan? Còn những đứa trẻ bị gã giữ lại khi cha mẹ chúng bị bắt đi? Gã không thể nhớ. Gã xua đi những cái tên, những khuôn mặt. Trí nhớ kém đi đã giúp gã rất nhiều. Gã đã rèn luyện nó? Có phải gã dùng ma túy không phải để làm việc nhiều hơn, mà để tiêu hủy dần dần ký ức về công việc?
Có một
câu chuyện cười, phổ biến trong giới mật vụ, những người có thể kể ra mà không
bị trừng phạt. Một người đàn ông và vợ mình đang ngủ trên giường, bị đánh thức
bởi tiếng gõ cửa thình lình. E sợ điều tồi tệ nhất, họ thức dậy, hôn chào tạm
biệt nhau:
Anh yêu
em, vợ ơi.
Em yêu
anh, chồng ơi.
Sau khi
nói lời từ biệt, họ ra mở cửa. Trước mặt họ là người hàng xóm hoảng loạn, hành
lang đầy khói lửa cao tận trần nhà. Người đàn ông và vợ mình cười nhẹ nhõm và
tạ ơn Chúa: chỉ là tòa nhà bị cháy. Leo đã nghe nhiều biến thể của câu chuyện
này. Thay vì hỏa hoạn là kẻ cướp có vũ khí, thay vì kẻ cướp có vũ khí là bác sĩ
mang tin xấu. Trước đây, gã đã cười giễu, tự tin rằng chuyện đó sẽ không bao
giờ xảy ra với mình.
Vợ gã mang thai. Việc này có thay đổi gì không? Có lẽ nó sẽ thay đổi thái độ của cấp trên đối với Raisa. Họ chưa bao giờ quý mến cô. Cô chưa sinh cho Leo được đứa con nào. Thời này, người ta trông chờ, đòi hỏi các cặp vợ chồng phải có con. Sau khi hàng triệu người đã chết trong khi chiến đấu, có con là một nghĩa vụ với xã hội. Tại sao Raisa không có thai? Câu hỏi này cứ bám riết cuộc hôn nhân của họ. Kết luận duy nhất là có gì đó không ổn về phía cô. Áp lực tăng lên gần đây: những câu hỏi thường xuyên hơn. Raisa đi khám bác sĩ thường xuyên để giải quyết vấn đề. Quan hệ tình dục của họ thật thực dụng, bị thúc đẩy bởi những áp lực bên ngoài. Mỉa mai thay cho Leo là ngay khi cấp trên của gã có được điều họ muốn - Raisa có thai - họ lại muốn cô chết. Hay là gã nên đề cập đến chuyện cô có mang? Gã dẹp ngay ý kiến này. Một kẻ phản bội là một kẻ phản bội, không có tình tiết miễn truy cứu.
Leo đi
tắm. Nước lạnh. Gã thay đồ và chuẩn bị bữa sáng, món yến mạch. Gã không muốn ăn
và nhìn nó đông cứng trong bát. Raisa vào bếp, ngồi xuống, dụi mắt cho tỉnh
ngủ. Gã đứng lên. Không ai nói gì khi gã chờ yến mạch được hâm nóng. Gã để một
bát trước mặt cô. Cô không nói gì. Gã pha một ly trà nhạt, đặt nó trên bàn,
cạnh lọ mứt:
- Anh sẽ
cố về nhà sớm một chút.
- Anh
không phải thay đổi sinh hoạt hằng ngày vì em.
- Dù sao
anh cũng sẽ cố.
- Leo,
anh không phải thay đổi sinh hoạt hằng ngày vì em.
Leo khép
cửa. Đã hừng sáng. Qua gờ hành lang gã có thể nhìn thấy mọi người đứng cách xa
hàng trăm mét dưới kia đang chờ xe điện. Gã lại thang máy. Khi thang máy tới,
gã nhấn nút lên tầng thượng. Tầng ba mươi, tầng cao nhất, gã bước ra khỏi thang
máy và đi xuống cuối hàng lang đến cửa bảo dưỡng, trên đó ghi: CẤM VÀO. Khóa đã
bị phá từ lâu. Cửa dẫn ra lượt cầu thang lên sân thượng. Trước gã đã lên đây,
khi lần đầu tiên họ chuyển nhà đến. Nhìn về phía Tây có thể thấy thành phố.
Quay phía Đông có thể nhìn thấy nông thôn, nơi Mátxcơva tách ra và nhường chỗ
cho những cánh đồng tuyết phủ. Cách đây bốn năm, khi chiêm ngưỡng cảnh này, gã
đã cho mình là người may mắn nhất trên đời còn sống. Gã là một anh hùng - gã có
tấm hình trên báo chứng minh điều đó. Gã có một công việc đầy quyền lực, một cô
vợ đẹp. Niềm tin của gã ở nhà nước là tuyệt đối. Gã có nhớ cảm giác đó không -
tự tin tuyệt đối, không lay chuyển? Có, gã nhớ.
Gã đi
thang máy xuống tầng mười bốn, quay về căn hộ của mình. Raisa đã đi làm. Bát ăn
sáng của cô chưa rửa, để trong bếp.
Gã cởi áo
khoác, tháo ủng, hơ tay cho ấm, sẵn sàng lục tìm.
Leo đã tổ
chức và giám sát lục soát nhiều ngôi nhà, căn hộ và văn phòng. Các mật vụ kể
cho nhau nghe về sự tỉ mỉ khác thường họ muốn trưng ra để chứng minh cho sự tận
tụy của họ. Cho dù đây là nhà gã và đây là đồ vật của gã, Leo cũng dự định thực
hiện cuộc lục soát này không có khác biệt. Gã xé ga trải giường, bao gối và
chăn, lật nệm lên và dò tìm cẩn thận, từng xăng ti mét vuông, như người mù đọc
chữ nổi. Giấy tờ tài liệu có thể được khâu vào trong tấm nệm, trở nên vô hình
trước mắt nhìn. Cách duy nhất để xác định đồ vật cất giấu này là dùng tay mò.
Không tìm được gì, gã chuyển sang giá sách. Gã lục tìm mọi quyển sách, kiểm tra
xem có gì giấu bên trong không. Gã tìm thấy một trăm rúp, bằng tiền lương một
tuần. Gã nhìn món tiền này, tự hỏi thế nghĩa là gì, cho đến khi nhớ ra cuốn
sách là của mình và số tiền là của mình, một món tiền giấu riêng. Một mật vụ
khác có lẽ sẽ tuyên bố nó là bằng chứng người sở hữu là một kẻ đầu cơ. Leo bỏ
chỗ tiền lại. Gã mở các ngăn kéo, nhìn xuống quần áo của Raisa được gấp gọn
gàng. Gã nhặt lên từng chiếc, lần sờ và giũ giũ rồi mới thả xuống thành đống
trên sàn nhà. Khi mọi ngăn tủ đã trống trơn, gã kiểm tra phía sau và hai bên.
Không tìm được gì, gã quay lại, lục tìm căn phòng. Gã áp người vào tường, lần
những ngón tay dọc theo tường xem có gì hình dạng một ngăn bí mật hoặc chổ hõm
hay không. Gã gỡ xuống tờ báo được đóng khung, tấm hình chụp gã bên cạnh xe
thiết giáp bốc cháy. Thật lạ thường khi nghĩ rằng khoảnh khắc đó, với những xác
chết vây quanh, là quãng thời gian hạnh phúc hơn. Gã tháo khung ra, mảnh báo
rơi xuống sàn. Lồng tấm ảnh và khung lại, gã lật giường lên, dựa nó vào tường.
Gã quỳ xuống. Ván sàn được vít chắc chắn. Gã vào bếp lấy tuốc nơ vít rồi lật
từng tấm ván lên. Bên dưới không có gì ngoài đất và đường ống.
Gã vào
bếp rửa tay. Ít nhất thì cũng có nước ấm. Gã thong thả chà miếng xà phòng nhỏ:
cọ rửa da thậm chí khi đất đã trôi hết. Gã đang cố tẩy rửa gì khỏi bàn tay? Sự
phản bội, không - gã không quan tâm đến những ẩn dụ. Gã đang rửa tay bởi vì nó
bẩn. Gã đang lục soát căn hộ của mình vì phải làm như vậy. Gã không được suy nghĩ
quá nhiều.
Có tiếng
gõ cửa. Gã rửa bàn tay dính đầy bọt xà phòng màu kem từ cổ tay đến khuỷu tay.
Có tiếng gõ cửa lần hai. Nước vẫn còn nhỏ giọt trên cánh tay, gã đi vào phòng
trước, gọi ra:
- Ai đó?
- Vasili
đây.
Leo nhắm
mắt, cảm thấy tim mình đập nhanh và cố gắng kiểm soát cơn tức giận trào lên.
Vasili lại gõ cửa. Leo bước tới, mở cửa. Đi cùng Vasili là hai người. Đầu tiên
là một sĩ quan trẻ mà Leo không nhận ra. Anh ta có đường nét mềm mại và làn da
tái nhợt như giấy. Anh ta nhìn chằm chằm Leo bằng đôi mắt vô cảm, như hai viên
bi ve ấn vào trong viên bột nhồi. Viên sĩ quan thứ hai là Fyodor Andreev.
Vasili đã lựa chọn những người này cẩn thận. Người da tái để bảo vệ hắn, chắc
chắn rất khỏe, một tay thiện xạ hoặc một con dao lanh lẹ. Hắn mang theo Fyodor
để trả thù.
- Có việc
gì?
- Chúng
tôi đến giúp. Thiếu tá Kuzmin cử chúng tôi đến.
- Cảm ơn
các anh, nhưng việc điều tra đang trong tầm kiểm soát.
- Tôi
chắc chắn là anh làm được. Chúng tôi đến để hỗ trợ.
- Cảm ơn,
nhưng không cần đâu.
- Thôi
nào, Leo. Chúng tôi đã đi một quãng đường xa. Và ngoài trời lạnh quá.
Leo dịch
sang, để họ vào nhà.
Không ai
cởi bỏ ủng đóng đầy băng, những miếng rã ra khỏi đế, chảy trên thảm. Leo đóng
cửa, hiểu rằng Vasili đến đây để nhử mình. Hắn muốn Leo nổi nóng. Hắn muốn một
cuộc tranh cãi, những lời lẽ thiếu cân nhắc, bất cứ điều gì làm trầm trọng thêm
vụ này.
Leo hỏi
khách uống trà hay vodka. Sở thích uống của Vasili đã quá nổi tiếng, nhưng nếu
đó được xem là tật xấu thì đó là tật xấu nhỏ nhặt nhất trong số các tật xấu.
Hắn ta khước từ lời mời của Leo bằng một cái lắc đầu rồi liếc nhìn vào phòng
ngủ:
- Anh tìm
được gì rồi?
Không đợi
trả lời, Vasili vào phòng, nhìn tấm nệm đã bị lật ngược:
- Anh còn
chưa cắt nó ra.
Hắn cúi
xuống, lôi dao ra, sẵn sàng rạch tấm nệm. Leo chụp tay hắn lại:
- Có một
cách để tìm đồ vật khâu vào trong đồ. Anh không phải cắt nó.
- Vậy anh
định dọn dẹp mọi thứ lại như cũ sao?
- Đúng
thế.
- Anh vẫn
nghĩ vợ anh vô tội?
- Tôi
chẳng tìm được gì gợi ý khác đi.
- Tôi
khuyên anh vài điều được không ? Tìm cô vợ khác đi. Raisa xinh đẹp. Nhưng còn
rất nhiều phụ nữ xinh đẹp. Có lẽ anh sẽ sống yên ổn hơn với những người không
quá xinh đẹp như thế.
Vasili
cho tay vào túi, lấy ra một tập ảnh gấp lại. Hắn đưa cho Leo. Ánh chụp Raisa
bên ngoài trường với Ivan, giáo viên dạy văn.
- Cô ta
đang hú hí với hắn, Leo ạ. Cô ta phản bội anh và phản bội nhà nước.
- Ảnh này
chụp ở trường. Cả hai đều là giáo viên. Tất nhiên chụp họ ở cùng nhau là phải
rồi. Nó chẳng chứng minh được gì hết.
- Anh có
biết tên hắn không?
- Ivan,
tôi nghĩ vậy.
- Chúng
ta đã theo dõi hắn một thời gian rồi.
- Chúng
ta theo dõi rất nhiều người.
- Có lẽ
anh cũng là một người bạn của hắn?
- Tôi
chưa bao giờ gặp gỡ anh ta. Chưa bao giờ nói chuyện với anh ta.
Thấy đống
quần áo trên sàn, Vasili cúi xuống và nhặt một chiếc quần lót của Raisa. Hắn vò
trong ngón tay, cuộn tròn rồi cho lên mũi và không thôi rời mắt khỏi Leo. Thay
vì thấy tức giận trước hành động khiêu khích này, Leo ghê tởm tên cấp phó mà gã
chưa bao giờ thèm ghê tởm trước đây. Chính xác thì cái kẻ ghét gã nhiều đến thế
là ai? Hắn ta bị thúc đẩy bởi ganh ghét nghề nghiệp hay bởi tham vọng bất chính?
Giờ nhìn hắn ta đang ngửi đồ của Raisa, Leo nhận ra có gì đó cá nhân trong sự
căm ghét này.
- Tôi có
thể xem căn nhà được không?
Sợ có cái
bẫy nào đó, Leo đáp:
- Tôi sẽ
đi cùng.
- Không,
tôi muốn xem một minh.
Leo gật
đầu. Vasili bước đi.
Gần như
tức thở, cổ họng nghẹn lại vì tức tối, Leo nhìn trân trân cái giường bị lật
ngược. Gã ngạc nhiên bởi giọng nói nhẹ nhàng bên cạnh. Là Fyodor:
- Anh
phải làm tất cả việc này. Lục soát hết quần áo của vợ anh, lật ngược giường
lại, lật giở hết ván sàn - xé tan cuộc sống riêng của anh.
- Chúng
ta sẵn sàng chịu những khám xét như vậy.
- Vậy mà
anh không điều tra cái chết của con tôi? Anh điều tra vợ anh, bản thân anh, bạn
bè anh, hàng xóm anh, nhưng anh không thèm nhìn qua xác con tôi? Anh không dành
ra một tiếng để xem bụng nó bị mổ ra thế nào, và nó chết miệng bị nhét đầy bùn
đất thế nào?
Fyodor
bình tĩnh, giọng anh ta nhẹ nhàng - cơn giận của anh ta không còn mãnh liệt
nữa. Nó đã thành băng giá. Anh ta có thể nói với Leo theo cách đó - cởi mở,
thẳng thắn - bởi vì anh ta biết Leo không còn là mối đe dọa nữa.
- Fyodor,
anh cũng đâu có nhìn thấy xác nó.
- Tôi đã
nói chuyện với ông già phát hiện ra xác nó. Ông ta kể cho tôi điều ông ta thấy.
Tôi thấy
trong mắt ông già đó, cơn sốc của ông ta. Tôi đã nói chuyện với nhân chứng,
người phụ nữ bị anh làm khiếp sợ bỏ đi. Một người đàn ông đã dắt tay con trai
tôi, dẫn nó đi dọc theo đường tàu. Cô ta thấy khuôn mặt người đàn ông kia. Cô
ta có thể mô tả hắn. Nhưng không ai muốn cô ta nói. Và giờ cô ta quá sợ hãi
không dám nói. Con trai tôi đã bị giết, Leo. Người ta đã làm cho tất cả nhân
chứng sửa lại lời khai. Điều này tôi đã nghĩ đến. Nhưng anh từng là bạn tôi. Và
anh đến nhà tôi và bảo cả nhà tôi phải im mồm. Anh đã đe dọa một gia đình đang
đau khổ. Anh đọc cho chúng tôi nghe một câu chuyện hoang đường và bảo chúng tôi
phải ghi vào lòng những lời dối trá kia. Thay vì tìm ra kẻ giết con trai tôi,
anh lại lo giám sát đám tang cẩn thận.
- Fyodor,
tôi đã cố giúp anh.
- Tôi tin
anh. Anh bảo chúng tôi cách tồn tại.
- Đúng.
- Và theo
cách nào đấy, tôi biết ơn anh. Nếu không, kẻ đã giết con trai tôi cũng có thể
đã giết tôi và gia đình tôi rồi. Anh đã cứu tính mạng chúng tôi. Đó là lý do tôi
ở đây, không phải để hả hê, mà để đáp lại anh cái ân huệ. Vasili nói đúng. Anh
phải hy sinh vợ anh. Đừng nhọc công tìm bằng chứng. Tố cáo cô ấy rồi thì anh sẽ
sống sót. Raisa là gián điệp, điều đó đã được quyết định. Tôi đã đọc bản thú
tội của Anatoly Brodsky. Nó được viết cùng loại mực đen như trong biên bản về
tai nạn của con tôi.
Không, Fyodor đã sai. Anh ta đang tức giận. Leo tự nhủ, gã có một mục tiêu đơn giản - điều tra vợ mình và báo cáo những gì phát hiện được. Vợ gã vô tội.
- Tôi tin
rằng lời nói của kẻ phản bội liên quan đến vợ tôi chỉ xuất phát từ động cơ trả
thù mà thôi. Cho đến nay điều tra của tôi ủng hộ hướng đó.
Vasili từ
phòng bên đi ra. Thật khó nói hắn đã nghe được bao nhiêu phần cuộc trò chuyện.
Hắn trả lời:
- Trừ
chuyện rằng sáu cái tên khác ông ta khai đã bị bắt. Và tất cả sáu người này đều
đã thú tội. Thông tin của Anatoly Brodsky là vô giá.
- Vậy thì
tôi rất hài lòng là người đã bắt ông ta.
- Vợ của
anh đã được một gián điệp bị kết án khai ra.
- Tôi đã
đọc lời thú tội của ông ta và tên Raisa nằm cuối danh sách.
- Những
cái tên không được sắp xếp theo thứ tự quan trọng.
- Tôi tin
rằng vì thù hận mà ông ta đưa vào. Tôi tin rằng ông ta muốn hãm hại cá nhân
tôi. Thật khó mà lừa được bất kỳ ai, một trò lừa vô vọng, rõ rành rành. Các anh
được hoan nghênh đến giúp tôi lục soát - nếu đó là lý do các anh đến. Như các
anh thấy...
Leo chỉ về phía ván sàn đã bị lật lên.
- Tôi đã
tìm rất kỹ.
- Bỏ cô
ta đi, Leo. Anh cần phải thực tế. Một mặt là sự nghiệp của anh, bố mẹ anh - mặt
kia là anh có một kẻ phản bội, một con điếm.
Leo liếc
nhìn Fyodor. Mặt anh ta không tỏ vẻ vui sướng, không lộ vẻ ác độc. Vaslli tiếp
tục:
- Anh
biết cô ta là một con điếm. Đó là lý do trước đây anh đã cho người theo dõi cô
ta.
Con giận của Leo bị cú sốc thay thế. Họ đã biết. Họ đã biết ngay từ đầu.
- Anh đã
nghĩ đó là bí mật sao? Tất cả chúng tôi đều biết. Tố cáo cô ta đi, Leo. Kết
thúc chuyện này. Kết thúc nghi ngờ, kết thúc những câu hỏi vụn vặt trong thâm
tâm anh đi. Bỏ cô ta đi. Sau đó chúng ta sẽ đi uống. Rồi đến tối, anh sẽ có một
phụ nữ khác.
- Mai tôi
sẽ báo cáo phát hiện của mình. Nếu Raisa là kẻ phản bội, tôi sẽ nói vậy. Nếu cô
ấy không phải, tôi sẽ nói không.
- Vậy thì
chúc anh may mắn, đồng chí. Nếu anh thoát được vụ tai tiếng này thì một ngày
nào đó anh sẽ điều hành MGB. Tôi chắc chắn điều đó. Và sẽ là một vinh dự cho
tôi được làm dưới quyền anh.
Ở cửa
chính, Vasili quay lại:
- Nhớ
những gì tôi nói. Tính mạng của anh, của bố mẹ anh đang được đặt lên bàn cân
với tính mạng của cô ta. Đây không phải là một quyết định khó khăn.
Leo đóng cửa.
Khi nghe
họ bỏ đi, gã nhận ra tay mình đang run run. Gã quay lại phòng ngủ, nhìn đống
ngổn ngang. Gã sắp xếp lại ván sàn, vặn vít lại. Gã dọn lại giường, trải vuốt
chăn cẩn thận và rồi làm nó hơi nhàu chút, cho giống như gã đã thấy. Gã sắp xếp
lại cả quần áo của Raisa, gấp lại và xếp lên, nhận ra rằng gã không thể nhớ
chính xác thứ tự mà gã đã lôi ra. Nên phải làm cho gần giống.
Khi gã
nhặt chiếc áo sơ mi vải lên, một vật nhỏ rơi ra, trúng vào chân gã và lăn trên
sàn nhà. Leo cúi xuống nhặt lên. Đồng xu một rúp. Gã ném lên tủ cạnh giường.
Khi chạm mặt tủ, đồng xu tách làm đôi, hai nửa lăn về hai phía. Gã ngỡ ngàng,
đi lại chỗ tủ. Gã quỳ xuống và nhặt hai nửa lên. Bên trong một nửa, có một khe
rỗng. Khi lắp vào nhau, trông chúng như thể một đồng xu bình thường. Leo đã
nhìn thấy đồng xu thế này trước đây. Đó là thiết bị để mang lén vi phim.
***
CÓ MẶT
TẠI PHÒNG CUNG KHAI CỦA LEO là thiếu tá Kuzmin, Vasili Nikitin, và Tunur
Raphaelovich - người thay Leo thẩm vấn Anatoly Brodsky. Leo chỉ biết sơ qua
người này: một kẻ tham vọng, kiệm lời và đầy uy tín. Phát hiện ra Raphaelovich
sẵn sàng cam đoan mọi điều trong nội dung tờ thú tội, gồm cả phần nói về Raisa,
thật là khủng khiếp. Người này không phải là tay sai của Vasili. Raphaelovich
không tôn trọng hay e sợ hắn. Leo tự hỏi có phải Vasili đã cài tên cô vào bản
thú tội hay không. Hắn không có khả năng thao túng Raphaelovich, không ảnh
hưởng, và theo thứ bậc của họ thì hắn là nhân viên cấp dưới trong quá trình
thẩm vấn. Hai ngày qua, Leo đã làm việc với giả định rằng đây là hành động trả
thù của Vasili. Gã đã nhầm. Vasili không đứng sau chuyện này. Người duy nhất có
thể sắp đặt ngụy tạo lời thú tội có sự yểm trợ của một nhân chứng cấp cao như
vậy là thiếu tá Kuzmin.
Đó là một
cuộc sắp đặt, được chỉ huy bởi không ai khác ngoài người thầy của gã, người đã
nhận dìu dắt Leo. Leo đã phớt lờ đi lời khuyên của ông ta trong vụ Anatoly
Brodsky và giờ gã đang được dạy cho một bài học. Kuzmin đã nói gì với gã?
Tình cảm
khỉến người ta mù quáng.
Đây là
một cuộc sát hạch, một bài tập. Vấn đề được xem xét ở đây là Leo có đáp ứng
được vai trò một mật vụ không: chẳng có gì liên quan đến Raisa hết, không hề.
Tại sao lại chỉ định chồng kẻ khả nghi điều tra vợ mình trừ phi quan ngại chủ
yếu là người chồng sẽ ứng xử thế nào trong cuộc điều tra đó? Không phải Leo là
người bị theo dõi sao? Không phải Vasili đã đến kiểm tra xem gã có khám xét căn
hộ đúng mức không ư? Hắn không quan tâm đến những gì tìm được trong nhà Leo:
hắn quan tâm đến phương pháp làm việc của Leo. Đã rõ cả rồi. Vasili đã chọc tức
gã hôm qua, bảo gã nên tố cáo vợ mình chính xác chỉ vì hắn hy vọng rằng Leo sẽ
làm đúng điều ngược lại và bảo vệ cô. Hắn không muốn Leo tố cáo Raisa. Hắn
không muốn gã qua được cuộc sát hạch này. Đó là một cái bẫy. Tất cả những gì gã
cần làm là cho thiếu tá Kuzmin thấy rằng gã sẵn sàng tố cáo vợ mình, chứng minh
lòng trung thành của gã với MGB là tuyệt đối, chứng minh lòng tin của gã là dứt
khoát, chứng minh con tim gã có thể tàn nhẫn - nếu gã làm được điều này thì tất
cả họ đều an toàn: Raisa, đứa con chưa ra đời của gã, cha mẹ gã. Tương lai của
gã ở MGB sẽ được đảm bảo, còn Vasili sẽ ra rìa.
Nhưng chẳng
phải đây là một giả định sao? Nếu kẻ phản bội, như ông ta đã thú nhận, đúng là
kẻ phản bội thì sao? Nếu bằng cách nào đó ông ta đã làm việc cùng Raisa thì sao?
Có lẽ ông ta đã khai thật. Tại sao Leo lại chắc chắn đến vậy rằng người đàn ông
này vô tội? Tại sao gã lại chắc chắn đến vậy rằng vợ gã vô tội? Suy cho cùng,
tại sao cô lại đi kết bạn với một giáo viên dạy văn có tư tưởng chống đối? Đồng
xu kia đang làm gì trong căn hộ của họ? Không phải sáu cái tên khác trong lời
thú tội đã bị bắt và tất cả đều được thẩm vấn thành công rồi sao? Danh sách đã
được chứng minh và Raisa có trong danh sách. Đúng, cô là gián điệp và ở đây, trong
túi gã, là đồng xu, bằng chứng để chứng minh điều đó. Gã có thể đặt đồng xu lên
bàn và đề nghị bắt cả cô và Ivan Zhukov để xét hỏi. Gã đã bị lừa. Vasili nói
đúng: cô là kẻ phản bội. Cô mang thai con người khác. Không phải gã luôn biết
rằng cô không chung thủy với gã sao? Cô không yêu gã. Gã chắc như thế. Tại sao
lại mạo hiểm mọi thứ vì cô - một phụ nữ lạnh lùng với gã, một phụ nữ may mắn
lắm thì chỉ chịu đựng gã. Cô là mối đe dọa tới tất cả những gì gã đang phục vụ,
tất cả những gì gã giành được cho cha mẹ mình và cho chính bản thân gã.
Chuyện đã
hết sức rõ ràng: nếu Leo nói rằng cô có tội thì chuyện này sẽ kết thúc tốt đẹp
cho cả gã và cha mẹ gã. Điều đó là chắc chắn. Là điều an toàn duy nhất phải
làm. Nếu đây là một phép thử phẩm chất của Leo, Raisa cũng sẽ được tha. Và cô
sẽ không bao giờ cần phải biết. Nếu cô là gián điệp thì những người này đã có
bằng chứng và chờ xem liệu Leo có làm việc với cô không. Nếu cô là gián điệp
thì gã sẽ tố cáo cô, cô đáng chết. Điều duy nhất phải làm là tố cáo vợ mình.
Thiếu tá
Kuzmin bắt đầu thủ tục:
- Leo
Stepanovich, chúng tôi có lý do tin rằng vợ cậu đang làm việc cho cơ quan nước
ngoài. Cá nhân cậu không bị nghi ngờ về bất cứ tội gì hết. Đây là lý do chúng
tôi đề nghị cậu điều tra những cáo buộc. Hãy cho chúng tôi biết cậu tìm thấy
gì.
Leo đã có
lời xác nhận mà gã chờ đợi. Đề nghị của thiếu tá Kuzmin rất rõ. Nếu gã tố cáo
vợ mình, gã sẽ tiếp tục được họ tin tưởng. Vasili đã nói gì?
Nếu anh
thoát khỏi vụ tai tiếng này thì một ngày nào đấy anh sẽ điều hành MGB. Tôi chắc
chắn điều đó.
Sự thăng
tiến chỉ còn cách một câu nói thôi.
Căn phòng
yên ắng. Thiếu tá Kuzmin rướn người lên:
- Leo?
Leo đứng
dậy, chỉnh lại áo khoác đồng phục:
- Vợ tôi
vô tội.
PHÍA TÂY
DÃY NÚI URAL THỊ TRẤN VOUALSK
13 THÁNG
BA
DÂY CHUYỀN LẮP RÁP Ô TÔ chuyển sang ca tối. Ilinaya đã ngừng công việc và bắt đầu cọ rửa bàn tay, dùng miếng xà phòng đen hôi rình: loại xà phòng duy nhất sẵn có. Nước lạnh, xà phòng không sủi bọt - nó chỉ vữa ra thành những mẩu nhờn - nhưng điều duy nhất ả có thể nghĩ đến là mấy tiếng đồng hồ từ bây giờ đến ca làm việc tiếp theo. Ả định tối nay đi chơi. Trước hết, ả phải tẩy rửa dầu và kim loại bám dưới móng tay. Rồi ả sẽ về nhà, thay đồ, tô chút phấn màu lên má rồi tới Basarov, nhà hàng gần ga xe lửa.
Nhà hàng Basarov là nơi quen thuộc với những người đến đây vì công việc, các viên chức dừng nghỉ chân trước khi họ tiếp tục chuyến đi trên tuyến đường sắt xuyên Siberi về phía Đông hoặc Tây. Nhà hàng phục vụ đồ ăn - xúp hạt kê, cháo lúa mạch, cá trích muối - mà Ilinaya nghĩ thật kinh khủng. Quan trọng hơn, có bán rượu. Vì bán rượu nơi công cộng mà không bán đồ ăn là phi pháp, đồ ăn chỉ là phương tiện để đạt được mục đích, một đĩa thức ăn là một loại giấy phép uống rượu. Thực ra quán này có phần như một ổ cho gái đứng đường hơn. Quy định không cá nhân nào được mua hơn một trăm gam vodka đã bị phớt lờ. Basarov, gã chủ đứng tên quán rượu, luôn say xỉn và thường thô bạo, và nếu Ilinaya muốn hành nghề tại quán của hắn ta, hắn muốn chia phần. Không cách nào ả có thể giả vờ là uống rượu ở đó để giải sầu, trong khi dò tìm khách hàng vãng lai. Không ai đến đấy uống rượu cho vui; quán toàn khách tạt qua, không có người địa phương. Nhưng đó là một lợi thế. Ả không thể kiếm ăn với dân địa phương được nữa. Gần đây ả bị ốm - đau, đỏ ửng, phát ban, đại khái thế. Vài khách quen bị các triệu chứng tương tự và nói xấu ả khắp thị trấn. Giờ ả chỉ còn kiếm ăn với những người không biết ả, những người không ở lại thị trấn lâu nên không thể phát hiện ra họ đi tiểu nước đục trước khi họ tới Vladivostok hay Mátxcơva, tùy là họ đi về hướng nào. Ả không vui thú gì việc truyền mấy con vi khuẩn cho dù họ chẳng phải hạng người tốt đẹp gì. Nhưng ở thị trấn này, đi bác sĩ khám một bệnh lây qua đường tình dục còn nguy hiểm hơn chính sự lây truyền. Với một phụ nữ không chồng, thế chẳng khác nào đi nộp một lời thú tội, ký dưới bằng một vết nhơ. Ả phải đến phòng khám chui để chữa trị. Việc đó cần phải có tiền, có thể rất nhiều tiền, mà ngay lúc này ả đang tiết kiệm cho một việc khác, một việc quan trọng hơn nhiều - thoát khỏi thị trấn này.
Lúc ả
đến, quán đông nghịt và các cửa sổ phủ đầy hơi nước. Không khí sặc mùi
makhorka, loại thuốc lá rẻ tiền. Ả nghe tiếng cười say xỉn cách năm mươi bước
chân, trước khi bước qua cửa. Ả đoán là lính. Ả đoán đúng. Thường có một kiểu
tập trận diễn ra ở vùng núi, và những tay lính lúc rảnh việc thường đến đây.
Basarov chủ yếu lo phục vụ dạng khách hàng này. Hắn bán rượu pha nước lã, nói
rằng, khi có ai cự nự, mà bọn họ thì thường làm thế, đấy là một nỗ lực cao
thượng nhằm hạn chế say xỉn. Thường có những vụ ẩu đả. Tuy nhiên, ả biết rằng
bất chấp những kể lể của hắn nào là cuộc sống của hắn khó khăn ra sao và khách
hàng tệ hại thế nào, hắn cũng kiếm được kha khá nhờ bán số rượu nguyên chất mà
hắn đã lấy bớt đi. Hắn là kẻ đầu cơ. Hắn là tên cặn bã. Chỉ vài tháng trước, ả
lên tầng trên để đưa phần tiền hằng tuần và, qua khe hở cửa phòng ngủ hắn, ả
thấy hắn đếm những đồng rúp hết tờ này đến tờ khác, những đồng tiền hắn để
trong chiếc hộp thiếc có dây buộc chặt. Ả đã theo dõi, không dám thở, khi hắn
gói hộp thiếc vào tấm vải trước khi giấu trong ống khói. Từ lúc đó, ả đã mơ ăn
trộm món tiền đó rồi chạy trốn. Tất nhiên, Basarov chắc chắn sẽ bẻ cổ ả nếu hắn
bắt kịp ả, nhưng ả tính rằng hắn có phát hiện ra hộp thiếc trống không thì tim
hắn đã nổ tung ra, ngay tại ống khói. Ả rất chắc quả tim hắn và cái hộp kia chỉ
là một.
Theo ả
nghĩ, mấy tay lính còn uống chừng một giờ nữa. Lúc này bọn họ chỉ sờ soạng ả
thôi, một ưu đãi bọn họ không phải mất tiền trừ phi người ta coi vodka miễn phí
là tiền boa mà ả không cho là vậy. Ả dò quanh những khách hàng khác, tin rằng ả
có thể kiếm thêm chút ít khi mấy tay lính kia phải quay về trại. Toán lính
chiếm hết mấy bàn đầu, để các khách hàng còn lại những bàn sau. Những khách
hàng này ngồi một mình - chỉ họ và đồ uống của họ và món thức ăn chưa động đến.
Chắc chắn: họ đang kiếm tình. Chẳng có lý do nào khác để lảng vảng nơi đây.
Ilinaya
chỉnh lại vạt váy, bỏ ly rượu đấy, và đi qua giữa đám rất nhiều lính với những
cái véo và bình phẩm cho đến khi tới một trong những bàn sau. Người đàn ông
ngồi đó chừng bốn mươi, có lẽ trẻ hơn một chút. Thật khó đoán. Hắn không điển
trai, nhưng ả nghĩ có lẽ vì thế mà hắn sẽ trả thêm. Bọn đẹp mã đôi khi nhồi vào
đầu ý nghĩ tiền không cần thiết, kiểu như một thỏa thuận sẽ làm hài lòng cả đôi
bên. Ả ngồi xuống, bắt tréo chân và mỉm cười:
- Tôi là
Tanya.
Những lúc
thế này, cứ nghĩ mình là một ai khác lại có ích. Gã đàn ông châm điếu thuốc rồi
đặt tay lên đầu gối Ilinaya. Chẳng thèm mua đồ uống cho ả, hắn rót một nửa
vodka còn lại của hắn vào một trong cả đống cốc bẩn thỉu quanh đấy rồi đẩy sang
cho ả. Ả nghịch chiếc cốc, chờ hắn nói gì đó. Hắn uống xong, không có vẻ gì là
muốn trò chuyện. Cố để không trợn ngược mắt lên, ả bắt chuyện:
- Anh tên
gì?
Hắn không
đáp, cho tay vào túi áo, lục lọi. Hắn đưa tay ra, nắm tay siết chặt. Ả hiểu đây
như một dạng trò chơi và ả phải chơi cùng. Ả gõ lên khớp ngón tay hắn. Hắn lật
nắm tay lại, từ từ xòe ngón tay ra, từng ngón một...
Trong bàn
tay hắn là một mẩu vàng nhỏ. Ả cúi nhìn. Ả chưa kịp nhìn rõ thì hắn đã nắm tay
lại và cho vào túi áo. Hắn vẫn không nói gì. Ả dò xét khuôn mặt hắn. Mắt hắn đỏ
ngầu và say xỉn, và ả chẳng thích hắn tẹo nào. Nhưng mà ả cũng không thích
nhiều người và chắc chắn không thích một gã đàn ông nào ả từng ngủ cùng. Nếu ả
muốn trở nên cầu kỳ thì ắt ả sẽ giải nghệ, rồi lấy một người trong vùng, và
đành ở lại thị trấn này suốt đời. Con đường duy nhất để quay về Leningrad, nơi
gia đình ả sống, nơi ả đã sống cả đời mình cho đến khi có lệnh chuyển đến đây,
một thị trấn ả chưa bao giờ nghe đến, là liệu ả có kiếm đủ tiền để hối lộ đám
công chức không. Vì không có bạn bè quyền thế cho phép chuyển nơi cư trú nên ả
cần mẩu vàng đó.
Hắn chạm
chiếc cốc của ả, thốt ra lời đầu tiên:
- Uống
đi.
- Anh
phải trả tiền cho tôi trước đã. Rồi anh có thể bảo tôi phải làm gì. Đấy là
luật, luật duy nhất.
Mặt người
đàn ông xáo động như thể ả vừa ném một hòn đá xuống bề mặt những biểu hiện của
hắn. Trong một lúc ả thấy cái gì đó ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài béo phị, nhạt
nhẽo của hắn, cái gì đó khó chịu, cái gì đó khiến ả muốn quay mặt đi. Nhưng mẩu
vàng khiến ả vẫn nhìn hắn, khiến ả vẫn ngồi yên tại chỗ. Hắn lấy mẩu vàng trong
túi, giơ ra. Khi ả với tay ra và nhặt nó nơi lòng bàn tay ẩm ướt của hắn thì
hắn khum bàn tay lại, giữ mấy ngón tay ả theo. Không đau nhưng dù gì mấy ngón
tay ả vẫn bị kẹp. Ả không thể để hắn nắm tay cũng không thể rút tay ra mà không
có mẩu vàng. Đoán được hắn muốn ả phải làm gì, ả mỉm cười rồi cười vang như đứa
con gái yếu thế, thả lỏng cánh tay. Hắn bung nắm tay. Ả cầm lấy mẩu vàng và
nhìn chằm chằm. Nó có hình dạng một chiếc răng. Ả nhìn chằm chằm người đàn ông:
- Anh lấy
ở đâu thế?
- Thời
buổi khó khăn, người ta bán bất cứ thứ gì họ có.
Hắn cười.
Ả thấy buồn nôn. Kiểu tiền tệ gì thế này ? Hắn gõ gõ cốc rượu. Chiếc răng kia
là tấm vé cho ả thoát khỏi đây. Ả uống cạn cốc rượu.
***
IUNAYA
DỪNG BƯỚC:
- Anh làm
việc trong nhà máy à?
Ả biết là
hắn không làm việc trong nhà máy, nhưng không có ngôi nhà nào quanh đây ngoại
trừ nhà của công nhân nhà máy. Hắn thậm chí còn không thèm đáp.
- Này? Chúng ta đi đâu thế?
- Sắp tới
rồi.
Hắn dẫn ả
đến nhà ga ở rìa thị trấn. Dù nhà ga còn mới, nhưng lại nằm ở khu vực cũ kỹ
nhất, gồm những căn nhà một phòng xiêu vẹo mái tôn và tường gỗ mỏng, nằm san
sát nhau trên những con đường bốc mùi cống rãnh. Những căn nhà này là của công
nhân nhà máy gỗ, họ sống năm hay sáu hoặc thậm chí bảy người trong một phòng,
không phù hợp cho chuyện hai người sắp làm.
Trời lạnh
cóng. Ilinaya đang tỉnh táo lại. Chân ả bắt đầu mỏi.
- Thời
gian của anh thế này. Cái răng vàng cho anh được một giờ. Đấy là điều chúng ta
đã thỏa thuận. Nếu anh lấy đi thời gian tôi cần quay lại quán, nghĩa anh chỉ
còn hai mươi phút kể từ bây giờ.
- Nó nằm
phía sau nhà ga.
- Sau đó
chỉ có rừng thôi.
- Cô sẽ
thấy.
Hắn tiến
lên, đến bên hông nhà ga và chỉ vào bóng đêm. Ả cho tay vào túi áo, bước theo
hắn, nheo nheo mắt theo hướng hắn chỉ. Ả có thể thấy đường ray mất hút vào rừng
và không gì khác:
- Tôi
đang nhìn cái gì đây?
- Đằng
kia.
Hắn chỉ
một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm bên cạnh đường ray, cách không xa bìa rừng:
- Tôi là
kỹ sư. Tôi làm việc ở đường sắt. Kia là nhà bảo dưỡng. Chỗ đấy rất kín đáo.
- Một căn
phòng thì rất kín đáo.
- Tôi
không thể mang cô về chỗ tôi ở được.
- Tôi
biết một chỗ lẽ ra chúng ta nên đến.
- Thế này
hay hơn.
- Không
phải với tôi.
- Chỉ có
một luật chơi. Tôi trả tiền, cô nghe lời. Hoặc trả lại vàng cho tôi, hoặc làm
như tôi bảo.
Chuyện
này chẳng có gì hay ngoài mẩu vàng. Hắn đưa tay ra, chờ mẩu vàng được trả lại.
Hắn dường như không thất vọng cũng chẳng bực tức hay mất kiên nhẫn. Ilinaya
thấy dễ chịu với sự thờ ơ này. Ả cất bước về phía căn nhà gỗ:
- Ở trong
đấy anh có mười phút, thỏa thuận?
Không lời
đáp - ả coi đó là chấp nhận.
Căn nhà
bị khóa, nhưng hắn có một chùm chìa khóa và sau một hồi mò mẫm tìm đúng cái
chìa thì hắn loay hoay với cái ổ khóa:
- Nó bị
đóng băng rồi.
Ả không
đáp, quay đầu sang bên và thở dài tỏ ý khó chịu. Kín đáo là một chuyện và ả
nghĩ hắn đã có vợ. Nhưng vì hắn không sống trong thị trấn này, ả không hiểu vấn
đề của hắn là gì. Có lẽ hắn sống với gia đình hoặc bạn; có lẽ hắn là một viên
chức cấp cao. Ả không quan tâm. Ả chỉ muốn mười phút tiếp theo kết thúc.
Hắn cúi
xuống, khum hai tay bên ổ khóa và thổi hơi vào. Chìa khóa đã tra vào, ổ khóa
bật mở. Ả vẫn đứng ngoài. Nếu không có ánh sáng, thỏa thuận sẽ hủy, mà ả thì đã
giữ mẩu vàng ở dưới ủng. Ả đã cho kẻ này nhiều thời gian hơn cần thiết. Nếu hắn
muốn phung phí thời gian cho một cuộc hành trình chẳng tới đâu thì tùy hắn.
Hắn bước
vào nhà, biến mất trong bóng tối. Ả nghe tiếng quẹt diêm. Ánh sáng lóe lên từ
cây đèn bão. Gã đàn ông nhấc đèn và treo lên cái móc nhô ra từ mái nhà. Ả liếc
vào trong. Ngôi nhà đầy những đoạn ray thừa, đinh vít, bu lông, dụng cụ, và
thanh gỗ. Có mùi hắc ín. Hắn bắt đầu dọn dẹp một bàn thợ. Ả cười:
- Mông
tôi sẽ dính dằm mất.
Ả ngạc
nhiên thấy hắn đỏ mặt. Ứng biến, hắn trải áo khoác lên mặt bàn. Ả bước vào
trong:
- Một quý
ông tuyệt vời...
Thường ả
sẽ cởi áo khoác, có lẽ ngồi trên giường và cởi bỏ tất, diễn trò. Nhưng vì không
có giường và không có lò sưởi, ả định chỉ cho phép hắn kéo váy ả lên. Ả sẽ vẫn
mặc áo:
- Hy vọng
anh không phiền nếu tôi vẫn mặc áo khoác?
Ả đóng
cửa, không trông chờ việc này sẽ khiến nhiệt độ khác đi, trong nhà vốn lạnh
cóng như bên ngoài. Ả quay người.
Người đàn
ông ở gần sát hơn là ả nhớ được. Ả bắt gặp cái gì đó như kim loại bay về phía
mình - ả không kịp hiểu ra đó là gì. Vật kia đã đâm vào bên mặt ả. Cái đau từ
điểm tiếp xúc xuyên suốt cơ thể, chạy dọc xương sống xuống tận bàn chân. Cơ bắp
ả chùng xuống; chân ả sụm xuống như thể gân đã bị cắt đứt. Ả ngã vào cửa. Mắt
mờ đi, ả thấy nóng mặt, có máu trong miệng. Ả sắp xỉu, bất tỉnh, nhưng ả cố
gắng chống cự lại nó, bắt mình phải tỉnh táo, tập trung vào giọng hắn:
- Làm y
như tao bảo.
Liệu sự
quy phục có làm người đàn ông này hài lòng không ? Mấy mẩu răng gãy cắm trong
lợi khiến ả nghĩ khác. Ả không muốn tin vào sự khoan dung của hắn. Nếu ả chết
trong một thị trấn ả căm ghét, một thị trấn ả bị lưu đày, cách gia đình ả một
ngàn bảy trăm ki lô mét, thì ả thà sẽ chết trong khi móc mắt tên khốn kiếp này.
Hắn túm
lấy cánh tay ả, chắc hắn nghĩ là mọi chống cự đã tan biến. Ả nhổ một miệng đầy
máu và đâm vào mắt hắn. Chắc hắn quá bất ngờ vì hắn buông ả ra. Ả quờ tay lên
cánh cửa phía sau mình, và đẩy nó ra - cánh cửa bật mở và ả ngã ra ngoài trời
tuyết, nằm ngửa, mắt ngước nhìn trời. Hắn chộp lấy hai bàn chân ả. Ả điên cuồng
quẫy đạp, cố tránh xa ra. Hắn nắm được một chân, kéo ả vào trong nhà. Ả tập
trung, nhắm mục tiêu: gót giày ả đá trúng quai hàm hắn. Cú đá rất tốt, đầu hắn
ngoặt ra sau. Ả nghe hắn hét lên. Hắn thả tay ra. Ả lăn sấp lại, đứng dậy và
chạy.
Lảo đảo
mò mẫm, phải mất vài giây ả mới nhận ra mình đang chạy thẳng ra khỏi ngôi nhà
gỗ, xa thị trấn, cách xa nhà ga và dọc theo đường ray. Bản năng mách bảo phải
tránh xa hắn. Bản năng khiến ả thất vọng. Ả đang chạy xa sự an toàn. Ả nhìn ra
sau. Hắn đang đuổi theo. Hoặc ả phải tiếp tục hướng này hoặc là quay lại về
phía hắn. Không cách nào có thể lách qua hắn được. Ả cố hét to lên nhưng miệng
đầy máu. Ả bị nghẹn, lắp bắp, làm gián đoạn nhịp độ và làm thu hẹp lại chút khoảng
cách giữa họ.
Hắn sắp bắt kịp.
Bỗng
nhiên mặt đất bắt đầu rung chuyển. Ả ngước nhìn. Một con tàu chở hàng đang tiến
đến, rầm rầm chạy về phía họ, những chụm khói bốc ra từ phía trước bằng sắt
cao. Ả giơ cánh tay, vẫy vẫy. Với khoảng cách gần năm trăm mét, thậm chí nếu
lái tàu có thấy ả chăng nữa thì cũng chẳng kịp dừng lại đúng lúc. Chỉ có vài
giây trước cú đâm sầm. Nhưng ả không chạy khỏi đường tàu, tiếp tục tiến đến nó,
chạy nhanh hơn - định chui dưới con tàu. Con tàu không có dấu hiệu dừng lại.
Không có tiếng rít phanh kim loại, không có tiếng còi. Ả gần con tàu đến mức
những rung chấn gần như lắc ả xuống tận hai bàn chân.
Con tàu
bắt đầu lao vào ả. Ả lao mình sang bên, tránh đường ray và ngã xuống đống tuyết
dày. Đầu máy và đoàn tàu gào rú chạy qua, lay tuyết trên đầu những ngọn cây gần
đấy rơi xuống. Nghẹt thở, ả liếc nhìn ra sau, hy vọng kẻ theo đuổi đã bị cắt
đuôi, nghiền nát dưới con tàu, hoặc bị mắc kẹt phía bên kia đườrtg ray. Nhưng
hắn vẫn bình tĩnh. Hắn đã nhảy về cùng phía với ả và đang nằm trên tuyết. Hắn
đứng dậy, lảo đảo về phía ả.
Ả nhổ máu
trong miệng ra và hét lên: kêu cứu, tuyệt vọng. Đây là tàu chở hàng, không có
ai mà nghe hoặc nhìn thấy. Ả đứng dậy và chạy, đến bìa rừng, không chậm đi, đâm
xuyên qua những cành cây chìa ra. Ả định đi vòng rồi trở lại đường ray về thị
trấn. Ả không thể trốn ở đây: hắn quá gần, ánh trăng sáng quá. Dù ả biết tốt
hơn là tập trung mà chạy, nhưng ả cũng không cưỡng nổi cái thôi thúc. Ả phải
nhìn. Ả phải biết hắn ở đâu. Ả quay lại.
Hắn đã
biến mất. Ả không thấy hắn. Còn tàu vẫn rầm rầm chạy qua. Ả hẳn đã mất dấu hắn
khi ả vào rừng. Ả đổi hướng, chạy về thành phố, về nơi an toàn.
Gã đàn
ông từ một gốc cây bước ra, ôm lấy eo ả. Họ ngã nhào xuống tuyết. Hắn nằm trên
ả, xé áo ả và chửi rủa. Tiếng hắn không át nổi tiếng tàu nên ả không nghe được.
Ả chỉ thấy răng và lưỡi hắn. Rồi ả nhớ ra: ả đã chuẩn bị cho lúc này. Ả cho tay
vào túi áo khoác, tìm cái đục đã lấy cắp ở chỗ làm. Trước đây ả đã dùng nó
nhưng chỉ để hăm dọa, chỉ để cho thấy ả có thể chống cự nếu cần. Ả cầm chặt cái
cán gỗ. Ả chỉ có một cơ hội để làm thôi. Khi hắn để tay lần lên váy ả, ả đâm
đầu kim loại vào bên đầu hắn. Hắn ngồi đậy, ôm lấy tai. Ả lại bạt hắn một nhát
nữa, cắt bàn tay đang ôm lấy tai. Ả nên đâm liên tiếp, ả nên giết hắn, nhưng
mong muốn bỏ chạy quá mạnh mẽ. Ả lùi lại, bò đi như côn trùng, vẫn còn nắm cái
đục đầy máu.
Gã đàn
ông quỳ hai chân hai tay xuống, bò theo ả. Một miếng vành tai hắn rách ra, treo
lủng lẳng nơi miếng da, vẻ mặt nhăn nhúm vì tức giận. Hắn lao lên chụp cổ chân
ả. Ả cũng xoay xở tránh được sát nút, bò nhanh hơn cho đến khi ả dựa vào một
thân cây. Vì ả đột ngột dừng lại, hắn bắt kịp, nắm lấy cổ chân ả.
Ả chém
tay hắn, đâm và rạch hắn. Hắn nắm lấy cổ tay ả, kéo ả về phía cửa
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét