Nợ thì phải hoàn trả, từ xưa đến nay vũ trụ vẫn luôn tồn tại một quy luật công bằng như vậy, bất kể là thiếu nợ thứ gì, đều phải trả bồi hoàn đầy đủ. Nếu kiếp này chưa trả hết, thì sẽ lưu lại đến kiếp sau.
Vào thời nhà
Thanh, có hai người bạn thâm giao chí cốt tên là Vương Tử Nhạc và Hướng
Vạn Trúc. Hai người tuy không phải huynh đệ nhưng tình cảm còn thân
hơn ruột thịt. Gia cảnh của Tử Nhạc khá hơn nên thường xuyên tìm cách giúp đỡ cho Vạn Trúc.
Có một năm
mất mùa, Vạn Trúc tới mượn của Tử Nhạc 3 gánh thóc. Bởi vì gia cảnh túng
quẫn, đã mấy năm trôi qua mà Vạn Trúc vẫn không thể hoàn lại, nên trong
tâm thường mang gánh nặng. mặc dù Tử Nhạc đã nhiều lần bày tỏ rằng số
thóc đó không cần phải trả lại, nhưng Vạn Trúc tâm tính ngay thẳng trung
hậu, nhất định muốn hoàn lại đầy đủ.
Một
ngày, hai người bạn gặp nhau, Vạn Trúc biết rõ sức khỏe của mình không
được tốt, gia cảnh lại nghèo nàn, 3 gánh thóc đó xem ra khó lòng có thể
trả lại được, liền nói với Tử Nhạc: “Người anh em, 3 gánh thóc này xem ra kiếp này ta không thể trả được rồi”.
Tử Nhạc nói: “Huynh
trưởng, chỉ là 3 gành thóc thôi mà, từ lâu ta đã nói với huynh là không
cần phải trả lại, cũng không cần bận tâm đến nó nữa”.
Vạn Trúc lại nói: “Đã nói mượn là mượn, nhất định phải trả, xem ra chỉ còn cách kiếp sau đầu thai làm trâu đến trả nợ cho huynh thôi”.
Một
buổi sáng sớm, Tử Nhạc đang ngồi trong nhà nhìn ra phía ngoài, thì thấy
Vạn Trúc buộc một chiếc khăn ngang eo, có thắt nơ hình con bướm chậm
rãi đi tới căn phòng bên phải nhà mình, liền gọi lớn: “Vạn Trúc huynh”, nhưng không nghe tiếng trả lời. Nghĩ rằng Vạn Trúc đi vệ sinh, dù sao cũng là khách quen, nên cũng không để ý tới.
Một lúc sau,
vẫn không thấy Vạn Trúc trở ra, trong tâm Tử Nhạc buồn bực liền đi tìm
mà không thấy Vạn Trúc đâu, chỉ thấy con trâu đang cột ở trong chuồng đã
đẻ được một chú nghé con. Dưới phần bụng của chú nghé con có một vết
loang giống như hình cái nơ bướm. Con trâu mẹ đang đứng bên thè lưỡi
liếm khắp mình chú nghé.
Tử
Nhạc tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Vạn Trúc đâu, cảm thấy
rất kỳ quái, bởi căn phòng đó chỉ có một cánh cửa, nhưng mới chỉ thấy
Vạn Trúc đi vào mà không thấy đi ra. Sau
khi ăn điểm tâm xong thì có người đến báo, nói rằng người bạn tốt Vạn
Trúc sáng nay đã qua đời, tin này như sấm sét giữa trời quang.
Tử
Nhạc vội vã đến phúng viếng bạn, giúp đỡ gia đình bạn xử lý hậu sự.
Trong tâm Tử Nhạc luôn cảm thấy có điều nghi hoặc nhưng không thể lý
giải: “Sáng sớm nay rõ ràng đã nhìn thấy Vạn Trúc huynh, lẽ nào lại là hoa mắt? Không thể! Sáng nay đầu óc rất tỉnh táo cơ mà”.
Nghĩ ngợi một lúc, Tử Nhạc chợt nhận ra, thời điểm nhìn thấy Vạn Trúc, cũng là lúc huynh ấy qua đời; rồi câu nói “Kiếp
sau biến thành trâu để trả nợ”, và cả chiếc nơ bướm trên trên thân con
nghé… Không còn nghi ngờ gì nữa, con nghé đó chính là do Vạn Trúc đầu
thai thành.
Tử Nhạc vô cùng bi thương, rớt nước mắt nói: “Huynh
trưởng, huynh đâu cần làm khổ mình như thế chứ? Ta đã nói là không cần
phải trả rồi cơ mà, vì sao không nghe ta chứ, thật đáng thương cho huynh
quá!”.
Từ
đó, mỗi lần nhìn thấy chú nghé, trong lòng Tử Nhạc lại đau đớn không
thôi, chỉ còn biết hết mực đối xử tốt với nó. Sau khi nuôi dưỡng chú
nghé được một thời gian, Tử Nhạc không chịu nổi nỗi bi thương mỗi khi
nhìn thấy vị huynh đệ của mình, liền quyết định bán con nghé.
Một
ngày nọ, anh dắt con nghé ra chợ, rất nhiều người tới xem, nhưng đều
trả giá 3 gánh thóc, nhiều hơn 1 thăng cũng không chịu, ít hơn một thăng
cũng không cần. Vương Tử Nhạc liền minh bạch, Vạn Trúc huynh chỉ còn nợ
ba gánh thóc, nên chú nghé con cũng chỉ có thể bán được với giá tương
đương 3 gánh thóc mà thôi.
Mắc
nợ thì phải trả, thiếu mệnh thì phải hoàn mệnh, đây chính là pháp lý
của vũ trụ. Khi một người dường như nhận được một điều tốt gì đó của
người khác, thì sau này phải hoàn trả. Khi một người làm tổn hại người
khác, thì sẽ trả lại y như vậy.
Tuệ Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét