7h tối, tôi và Minh có mặt ở khách sạn. Nhân viên và quản lý
khách sạn đã về hết. Chỉ còn lại một thằng nhóc ngồi chơi game ở bàn lễ tân.
Khách khứa tối hôm qua cũng vắng.
Bảy gọi điện thoại cho chúng tôi, nói bận chút việc, khi nào
xong sẽ ghé lại.
“Cạch” Cánh cửa phòng lễ tân mở ra. Người đàn ông xuất hiện
với nụ cười trên môi:
- Chào mọi người!
Đó là Tuấn, nghệ sĩ violon đường phố, một trong những người
bạn tốt bụng của chúng tôi.
Vừa gặp Minh, Tuấn đã nói ngay:
- Tuấn nghe Bảy nói về chuyện của Minh rồi. Không sao đâu,
Minh là người tốt, mà người tốt gặp dữ cũng hóa lành à!
Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau, chủ yếu nói về đề tài
tâm linh mà Minh đang mắc phải.
Đang nói, bỗng có cuộc điện thoại gọi đến bàn lễ tân, than
phiền về bình nước nóng không sử dụng được.
Minh quay sang tôi, nói:
- Phải lên sân thượng kiểm tra lại mấy cái công tắc. Ông
Khánh đi với tui, nghe!
- Uhm. – Tôi gật đầu vì biết Minh sợ đi một mình lên đó.
Cái cầu thang ngoằn ngoèo dẫn lên sân thượng. Đoạn gần tới,
tôi liếc mắt nhìn sang phải… giật mình:
- Ui mẹ ơi! Cái gì đây???
Trên bức tường mốc meo là hình vẽ nguệch ngoặc chân dung người
con gái. Bức vẽ khiến người ta phải rùng mình vì sự ma quái của nó.
Minh đi lên sân thượng, kiểm tra mấy công tắc liền đi xuống
lại phòng lễ tân.
Lúc có cả tôi và Tuấn, Minh mới nói:
- Tối hôm qua tui đã thấy cái hình đó rồi. Tui hỏi những người
trong khách sạn đều không biết ai đã vẽ nó.
Hiện tượng kì quái đó làm tôi và Tuấn phải thốt lên: “kỳ bí
thật!”
Nói chuyện đến 8 giờ rưỡi. Chúng tôi sửa soạn lễ vật chuẩn bị
cúng. Còn mưới lăm phút nữa thì Bảy xuất hiện.
- Mọi thứ đã xong hết rồi sao? – Bảy nói.
Tôi đưa ra một ý:
- Trong thời gian tui cúng, Minh ở phòng lễ tân, tuyệt đối
không được ló mặt ra nhìn. Cậu Bảy theo sát để giữ ông Minh cho tui.
Bảy nghĩ ra một cách khác chắc ăn hơn:
- Hay bây giờ tui đưa ông Minh qua quán bia. Ông và Tuấn ở lại
cúng, khi xong rồi thì gọi cho tụi tui về.
- Uhm, vậy cũng được.
Nói rồi, Bảy chở Minh ra khỏi khách sạn.
Tôi và Tuấn ở lại dọn thêm ít lễ vật. Thiếu cái bình hoa,
tôi bảo Tuấn chạy lên phòng lễ tân tìm. Còn lại tôi dưới nhà bếp một mình.
Không gian bỗng chốc im ắng lạ thường. Tôi bỗng mắc tiểu tìm
phòng vệ sinh gần đó. Căn phòng tối om, nước chảy róc rách. Tìm chẳng thấy công
tắc điện đâu, tôi đánh liều vào tiểu nhanh rồi chạy ra.
Một cảm giác lành lạnh sau gáy, như có người đang đứng sau
lưng. Tôi đứng tiểu mà không dám quay đầu vì đằng sau có một tấm gương lớn.
Xong, đáng sợ nhất là bức tường trước mặt, có một vết chảy
giống như máu kéo từ trần xuống.
“A Di Đà Phật” Tôi niệm Phật để giữ bình tĩnh.
Thời gian nghẹt thở trôi qua, tôi thấy nhẹ nhỏm khi bước ra
cái phòng vệ sinh u ám đó.
Vừa bước ra tôi đã trông thấy Tuấn đang đứng bên bàn cúng,
Tuấn lẩm bẩm trong miệng câu gì đó. Một hành động của Tuấn khiến tôi kinh ngạc…
Tôi trong thấy rõ ràng Tuấn vừa rút một xấp tiền cúng, cuộn
lại nhét vào túi.
“Trời ơi! Cậu ấy đang làm cái quái gì vậy???”
Tôi chạy lại, Tuấn vội đánh lãng đi. Tôi kiểm tra mâm giấy
tiền nhưng Tuấn cản lại, nói:
- Đủ hết rồi. Khánh không cần phải kiểm tra lại đâu.
Tôi tạm thời gát lại chuyện đó. Đã đến 9h. Chúng tôi bưng
bàn cúng ra cửa, đặt đúng vị trí bên trái. Ổn định mọi thứ, tôi đốt nhang khấn
vái, rồi đốt tờ giấy mà thầy Thịnh đã đưa cho. Trong lúc làm lễ, tim tôi đập
thình thịch. Tuấn đứng sau lưng tôi chắp tay cầu nguyện cho Minh. Tôi chỉ sợ, lỡ
may Tuấn yếu vía bị nhập thì khốn, trong lúc khách sạn hình như chỉ còn hai người
chúng tôi.
Thời gian ì ạch trôi, mười lăm phút qua đi trong sự mong đợi
điều tốt lành sẽ đến.
Được hai phần nhang thì tôi xin đốt giấy tiền vàng. Tất cả đồ cúng khác đều cho vào cái bọc nilon màu đen, rồi đem bỏ ở cái cột điện đối diện khách sạn.
Lúc này, tôi mới thở phào, bấm điện thoại gọi cho Bảy.
-----------------------------------------
Thời gian thấm thoát trôi qua…
Mới đó đã gần đến Tết Nguyên Đán, người người nhà nhà tất bật
làm ăn, mua sắm, sửa sang nhà cửa chuẩn bị đón xuân Đinh Dậu.
Cần nhắc lại sự việc của Minh. Vậy sau khi cúng giải vong có
chuyện gì khác thường xảy ra không?
Có đấy!
Sau buổi tối hôm đó, và những ngày liền kề, Minh thường
xuyên mệt mỏi, buồn ngủ. Trông khí sắc của cậu ấy bợt bạt, tinh thần và thể chất
suy kiệt thấy rõ. Minh ngáp dài nói với tôi: (Lúc đó hai đứa tôi đang ở nhà cô
Hạnh)
- Tui buồn ngủ quá, ông Khánh ơi! Mấy ngày rồi người tui mệt
mỏi, rã rời. Tui ngủ ở khách sạn vẫn thấy bị đau đầu, giấc ngủ nặng nề lắm!
Tôi tìm cách trấn an, nói cho cậu ấy yên tâm:
- Mới giải vong xong ai cũng mắc những triệu chứng như vậy cả.
Ông cứ hình dung một cái trứng non có lớp vỏ mỏng dính. Hiện tại, ông giống như
cái trứng non đó, rất yếu ớt, nhưng dần dần sẽ phục hồi.
Sau những gì đã trải qua, Minh đưa đến một quyết định:
- Tui đã xin nghỉ làm bên khách sạn. Họ đã đồng ý nhưng phải
chờ qua Tết đến ngày mùng mười, để cho họ kiếm người thay thế.
Tôi tán thành ngay:
- Uhm! Ông thoát ra khỏi chỗ đó tui cũng mừng. Vì cái khách
sạn đó âm khí nặng quá!
Minh kể cho tôi nghe một chuyện “kì lạ” khác, cũng liên quan
đến khách sạn N.Ng:
- Bữa trước tui có hỏi ông làm bếp lâu năm ở khách sạn, nghe
ổng nói thì khách sạn N.Ng đã từng xảy ra những vụ khách đến ở lại nhảy lầu tự
tử. Bây giờ tui không dám mò đầu lên cái sân thượng đó nữa.
Tôi nghe mà rùng mình:
- Ghê vậy sao??? Còn bức hình trên tường đã xóa đi chưa?
Minh lắc đầu:
- Tôi cũng không để ý đến nó nữa. Nghe thêm chị Hiền quản lý
nói: Hôm rồi chị có đem thằng cu nhà chị (Thằng nhóc ba tuổi rưỡi) lên khách sạn
chơi. Chị bận nghe điện thoại không để ý đến thằng nhóc. Đến hồi ngó lại không
thấy nó đâu nữa. Hoảng quá, chạy đi tìm nó, chỉ sợ nó té xuống cầu thang là
xong đời. Chị Hiền tìm quanh, vừa đi vừa gọi mà không ra nó. Đến hồi chị chạy
lên tầng ba, lúc này mới nghe tiếng của nó: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ!” Có một căn phòng mở
hé cửa đủ để chị nhìn thấy đôi giày tí hon của thằng nhóc. Chị liền chạy tới đẩy
cửa ra…
Tôi chăm chú lắng nghe câu chuyện ly kỳ. Càng ngày cái khách
sạn đó càng xuất hiện những hiện tượng huyền hoặc. Những bức chân dung do Minh
vẽ, tiếng bước chân lên cầu thang, âm thanh giống như tiếng gõ ngón tay lên mặt
bàn, rồi tiếng nước chảy “rách rách” chỗ khay trà, bức hình ma quái trên sân
thượng, vết chảy dài như máu ở phòng vệ sinh gần nhà bếp. Bây giờ lại thêm những
vụ tự tử trước đó, và câu chuyện về thằng nhóc con của chị Hiền quản lý khách sạn.
Câu chuyện Minh đang kể được quay tiếp:
- … Thằng nhóc chỉ tay vào căn phòng trống (không có người ở),
miệng lẩm bẩm:
“Mẹ ơi! Cô đẹp kìa… cô đẹp kìa, mẹ ơi!”
- Có chuyện đó nữa sao??? – Tôi nhíu mày.
- Vậy mới ghê chứ! Căn phòng đó chỉ có hai mẹ con chị Hiền
thôi. Thằng nhóc đã thấy thứ gì đó, ông nghĩ xem nó đang chỉ ai? Tôi ngờ nó đã
nhìn thấy…
- Ma. – Tôi nối lời Minh.
- Uhm. Chỉ có khả năng đó thôi.
Có bạn thắc mắc, sau khi cúng xong, ba thằng tôi có xuống
nhà thầy Thịnh xem lại không?
Tất nhiên là có chuyện “tái khám” rồi. Vì đứa nào cũng tò mò
muốn biết cái vong nữ bị chết vì tai nạn kia có còn theo Minh không?
Thầy Thịnh chấm quẻ, và cho biết:
- Nó đã nhận được lễ vật và đi về nhà rồi.
Riêng tôi thắc mắc một chuyện nữa, nên mới hỏi thầy:
- Thầy chấm xem ở khách sạn có còn cái vong nữ nào không? Vì
như con được báo thì vẫn còn.
Thầy Thịnh hỏi tên chủ nhân khách sạn N.Ng, rồi chấm quẻ,
cho ba đứa tôi biết:
- Uhm. Có một vong nữ ở trong khách sạn, tụi bay phải gọi bằng
“bà” mới đúng lễ nghĩa. Vì bà này lớn tuổi rồi.
Tôi sững sờ nhớ lại giấc mộng của mình vào đêm trước ngày
cúng cho Minh. Một âm nữ đã báo cho tôi biết ngày mất là 19 tháng 5 năm 1942.
Thầy Thịnh chấm quẻ, nói tiếp:
- Bà dặn mấy đứa bay có đến khách sạn chơi thì lo mà về sớm.
Đến hay đi thì phải chào bà một tiếng.
Dâng lễ vật cho thầy Thịnh xong thì chúng tôi về. Hai đứa bạn
nghĩ gì trong đầu chúng? Tôi chẳng hiểu. Phần tôi có sự nghi ngờ: “Có khi nào
nhầm lẫn không nhỉ? Cái vong theo Minh là cô bé 14 tuổi thật sao? Không chừng lại
là cái vong nằm trong khách sạn. Vì như giao cảm tâm linh của tôi cho biết những
bức chân dung của Minh chính là… Tôi tự thuyết phục mình rằng tôi đang nghĩ sai
lệch vấn đề. “Minh đã ổn, mọi thứ đang dần tốt đẹp lên”. Vậy nhưng… nỗi bất an
vẫn đè nặng trong tôi.
Trở lại hiện tại,
Từ nhà cô Hạnh ra, tôi chở Minh về phòng trọ.
Hai cha con chú Hoài, cộng thêm hai đứa cháu gái, một đứa chừng
năm sáu tuổi, một đứa còn đang quấn tả. Cả gia đình ông thầy đang “ăn nhờ ở đậu”
chỗ Minh.
Vừa mở cửa ra mùi hôi đã bốc lên nồng nặc. Căn phòng bừa bộn như một bãi rác thành phố. Nền nhà đất cát giày dép dẫm vào bầy nhầy bầy nhụa. Minh ví căn phòng trọ của mình giờ đây giống như cái chuồng heo thật chẳng sai.
Chào ông thầy một tiếng cho có lễ nghĩa, xong, Minh vào
phòng lục tìm thứ gì đó. Còn tôi đứng bên ngoài chờ đợi.
Chừng ba phút sau, Minh đi ra, cầm theo hai tờ giấy khổ A4.
- Để tui đốt luôn hai bức này nữa là xong. – Minh nói.
Tôi nhìn hai bức chân dung trên tay Minh, đang chuẩn bị châm
lửa. Bản thân tôi cũng kinh ngạc vì đến giờ mới biết Minh còn hai bức chân dung
cất giấu kỹ. Tôi nhìn hai bức vẽ cháy phừng phựt trong ánh lửa kì dị.
“Không còn nghi ngờ gì nữa. Người trong những bức chân dung,
người đã theo Minh, và báo mộng cho tôi đều là một. Là cái âm nữ đã chết vào
ngày 19 tháng 5 năm 1942.”
Điều gì sẽ xảy ra nữa đây? Bạn đừng rời bỏ truyện này cho đến
khi thu thập được tất cả mảnh ghép của bức tranh tâm linh, để trả lời cho câu hỏi:
Minh và những người bạn của anh ấy còn gặp chuyện gì nữa?...
Lạy những hương linh, vong linh đã phù trợ cho tôi viết tác
phẩm này.
(CÒN TIẾP)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét