Thứ Ba, 29 tháng 5, 2018

DUYÊN ÂM (HẾT)


Khách sạn V.V [giấu tên]

- Anh Bảy, sao không qua chỗ em ở? Thuê phòng chi cho tốn tiền. - Nhí Em nói. 

Tôi nhìn chàng trai có thân hình nhỏ nhắn, nghe nói cậu ta làm quản lý khách sạn V.V. Nhí Em là bạn thân của Bin. Từng lên Đà Lạt chơi nên quen với Bảy. 

Chuyện trò thăm hỏi nhau chừng mười phút thì Bin đến, mang theo mồi nhậu là các món hải sản. 

Không có rượu, Nhí Em đi lấy một thùng bia. 

Bọn tôi cụng ly, vừa uống vừa trò chuyện vui vẻ. 

Bảy đem câu chuyện Minh bị vong theo, gặp được thầy Thịnh, và chuyện tôi đã gặp nhiều người âm ở lô số 13, kể hết cho Bin và Nhí Em nghe. 

DUYÊN ÂM (PHẦN 4)


Chúng tôi lên kế hoạch buôn bán vào những ngày cận Tết Nguyên Đán. Bảy và Minh đã chuẩn bị trong năm những vò rượu sâm, nho, hồng và dâu. Nhưng, vì lý do trước đó chúng tôi bị ngộ độc rượu bởi chính “sản phẩm” của mình làm ra, nên “dự án” bán “ma men” vào những ngày gần Tết tạm thời gác lại. 

Ba đứa xoay trở bằng cách chuyển hướng kinh doanh, thay vì thương mại rượu bia thì đi buôn tranh sơn dầu, và bán dưa khắc chữ thư pháp. 

Về khoảng tranh sơn dầu, đã có hai “họa sĩ” là ông thầy và con gái ông là bé Châu chịu đứng ra hợp tác. Như Bảy và Minh nói: “Thấy con Châu khổ sở, tiền mua sữa cho con uống còn không có, nên nhân tiện giúp nó có việc làm thêm”.

Về lợi nhuận, tranh bán được chia làm ba phần, Bảy và Minh hai phần vì bỏ vốn liếng và trực tiếp đi bán tranh. Châu một phần vì bỏ công vẽ vời. 

DUYÊN ÂM (PHẦN 3)


7h tối, tôi và Minh có mặt ở khách sạn. Nhân viên và quản lý khách sạn đã về hết. Chỉ còn lại một thằng nhóc ngồi chơi game ở bàn lễ tân. Khách khứa tối hôm qua cũng vắng.

Bảy gọi điện thoại cho chúng tôi, nói bận chút việc, khi nào xong sẽ ghé lại. 

“Cạch” Cánh cửa phòng lễ tân mở ra. Người đàn ông xuất hiện với nụ cười trên môi:

- Chào mọi người!

Đó là Tuấn, nghệ sĩ violon đường phố, một trong những người bạn tốt bụng của chúng tôi. 

DUYÊN ÂM (PHẦN 2)


(tiếp theo)

Tôi hồi hộp chờ đợi Minh kể tiếp. Nhưng cậu ấy không nói gì nữa. Thấy vậy tôi mới hỏi:

- Rồi sao nữa?

Minh lắc đầu, nói:

- Cảnh tượng ghê rợn, máu me, tui không dám diễn tả lại. 

Tôi thấy Bảy rùng người lên. Bản thân tôi cũng ớn lạnh không kém. Giấc mơ đó báo một điềm gì đó chăng? Sự việc lại càng thêm ly lỳ khi nghe đến đó, Bảy đột nhiên nói:

- Đêm qua… thực sự đêm qua… người con gái đó đã về tìm tôi. Tôi cũng nằm mộng thấy mình đang lái xe, bỗng nhiên…

Không gian chung quanh chợt yên tĩnh lạ lùng. Tôi ngước nhìn đồng hồ treo tường thấy đúng 12 giờ trưa (giờ ngọ). Có cơn gió thổi qua chỗ chúng tôi đang ngồi. Không riêng gì tôi, cả ba đứa bọn tôi đều cảm nhận được, có một ai đó đang ngồi xen kẽ trong ba chúng tôi. 

DUYÊN ÂM (PHẦN 1)


Buổi tối hôm đó tôi và Bảy đi ăn hủ tiếu gõ. Mãi đến 11h đêm mà vẫn chưa chịu về. Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau say sưa. Bao giờ cũng vậy, hễ tôi và Bảy gặp nhau là cứ như mười năm chưa được nói, chuyện trò với nhau rất tâm đầu ý hợp. Chỉ cách đó 2 tiếng đồng hồ, hai thằng còn ở khách sạn N.Ng (Khách sạn này tôi phải giấu tên vì sợ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia chủ), nơi Minh, người bạn mới của tôi đang làm lễ tân. Ban đầu, chúng tôi định mua ít mồi, đến chỗ Minh làm chút “sương sương” rồi về. Nhưng ngặt nỗi, hôm đó lại có ông chủ khách sạn, mà cái ông này lại không ưa tôi và Bảy cho lắm! Thấy vậy nên thôi, tôi và Bảy về trước. Không được nhậu thì chúng tôi đi ăn cái gì đó lót dạ, rồi ngồi “tỉ tê” với nhau vài ba chuyện đời cũng vui. 

Thời tiết Đà Lạt đã quá quen thuộc với những con dơi sống về đêm như chúng tôi. Thế nhưng thời điểm đang vào cuối mùa đông (gần ngày noel) nên lạnh ghê gớm! Mặc dù mặc áo ấm, mang găng tay len, mà cái lạnh vẫn đâm qua da như những mũi kim xăm vào cơ thể. Hơi thở của thằng nào cũng phả ra làn sương băng giá. Tôi và Bảy ngồi co ro, khúm rúm bên vỉa hè quán cốc. Mắt nhìn ra đường phố hoang vu trong ánh đèn vàng lợt lạt tỏa ra từ những cây cột điện. Đầu óc tôi khi đó đang ở trong trạng thái suy nghĩ mong lung. Chợt hình bóng của Minh hiện về trong trí nhớ. Tôi nhìn cậu ấy từ phía sau, mỗi bước chân xuống cầu thang, nhịp nhàng, thoăn thoắt, thoạt tiên như thể Minh đang lướt đi trong không khí, dễ dàng bay lên khi dẫm chân xuống nền nhà.