Buổi tối hôm đó tôi và Bảy đi ăn hủ tiếu gõ. Mãi đến 11h đêm
mà vẫn chưa chịu về. Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau say sưa. Bao giờ cũng vậy,
hễ tôi và Bảy gặp nhau là cứ như mười năm chưa được nói, chuyện trò với nhau rất
tâm đầu ý hợp. Chỉ cách đó 2 tiếng đồng hồ, hai thằng còn ở khách sạn N.Ng
(Khách sạn này tôi phải giấu tên vì sợ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia chủ),
nơi Minh, người bạn mới của tôi đang làm lễ tân. Ban đầu, chúng tôi định mua ít
mồi, đến chỗ Minh làm chút “sương sương” rồi về. Nhưng ngặt nỗi, hôm đó lại có
ông chủ khách sạn, mà cái ông này lại không ưa tôi và Bảy cho lắm! Thấy vậy nên
thôi, tôi và Bảy về trước. Không được nhậu thì chúng tôi đi ăn cái gì đó lót dạ,
rồi ngồi “tỉ tê” với nhau vài ba chuyện đời cũng vui.
Thời tiết Đà Lạt đã quá quen thuộc với những con dơi sống về
đêm như chúng tôi. Thế nhưng thời điểm đang vào cuối mùa đông (gần ngày noel)
nên lạnh ghê gớm! Mặc dù mặc áo ấm, mang găng tay len, mà cái lạnh vẫn đâm qua
da như những mũi kim xăm vào cơ thể. Hơi thở của thằng nào cũng phả ra làn
sương băng giá. Tôi và Bảy ngồi co ro, khúm rúm bên vỉa hè quán cốc. Mắt nhìn
ra đường phố hoang vu trong ánh đèn vàng lợt lạt tỏa ra từ những cây cột điện.
Đầu óc tôi khi đó đang ở trong trạng thái suy nghĩ mong lung. Chợt hình bóng của
Minh hiện về trong trí nhớ. Tôi nhìn cậu ấy từ phía sau, mỗi bước chân xuống cầu
thang, nhịp nhàng, thoăn thoắt, thoạt tiên như thể Minh đang lướt đi trong
không khí, dễ dàng bay lên khi dẫm chân xuống nền nhà.