Chương 28
CÙNG NGÀY
VÌ RIAN
LÀ mật vụ Bộ An ninh Nhà nước nên cái chết của anh ta sẽ nhanh chóng được xếp
loại là vụ án mạng, một sự lăng mạ hẳn phải được thực hiện bởi kẻ chống lại hệ
thống, một phần tử chống Xô viết. Thủ phạm là kẻ ngoài lề xã hội, một kẻ không
có niềm tin, rất hợp pháp để phát động một cuộc điều tra toàn diện. Không cần
phải che đậy gì cả. Thật may cho Leo và Raisa, Ivan hẳn có rất nhiều kẻ thù.
Anh ta là kẻ đã sống cả đời phản bội những công dân tò mò, lôi cuốn họ bằng
những hứa hẹn về các tài liệu bị kiểm duyệt như kẻ đi săn lôi cuốn con mồi bằng
thứ mồi nhử cám dỗ.
Trước khi rời căn hộ, Raisa đã lấy danh sách những cái tên, vò mảnh giấy cho vào túi. Leo vội vã gom lại hồ sơ vụ án. Họ không biết bao lâu thì An ninh Nhà nước sẽ tiếp ứng cuộc gọi của Ivan. Họ mở cửa trước, chạy xuống cầu thang rồi giả vờ bình tĩnh bỏ đi. Khi họ đến cuối con phố, họ liếc ra sau. Các mật vụ đang vào tòa nhà.
Không ai
ở Mátxcơva có lý do nào để tin rằng Leo và Raisa đã quay lại. Họ sẽ không bị
nghi ngờ ngay. Người chịu trách nhiệm điều tra, ngay cả nếu anh ta có chợt suy
ra mối liên hệ, cũng sẽ kiểm lại với MGB ở Voualsk và phát hiện ra họ đang đi
nghỉ. Lý do đó có thể có được ngoài việc trừ phi có nhân chứng xác định rằng
một người đàn ông và một phụ nữ đã vào tòa chung cư. Nếu chuyện đó xảy ra, chứng
cứ ngoại phạm của họ sẽ bị kiểm tra gắt gao. Nhưng Leo biết toàn bộ những việc
này là không mấy quan trọng. Thậm chí nếu không có bằng chứng nào, thậm chí nếu
họ có thực sự đi nghỉ, thì vụ giết người này cũng được sử dụng làm cái cớ đế
bắt họ. Trách nhiệm dẫn chứng hoàn toàn không cần thiết.
Trong
tình hình nguy hiểm của họ hiện nay, cố gặp cha mẹ gã là một hành động hết sức
liều lĩnh. Nhưng cho đến năm giờ sáng, không có chuyến tàu nào về Voualsk, và
hơn nữa, Leo hiểu đây là cơ hội cuối cùng gã được nói chuyện với họ. Mặc dù
người ta từ chối không cho gã liên lạc với họ khi rời Mátxcơva, và gã không
được biết thông tin gì về nơi ở của họ, nhưng gã cũng đã có được địa chỉ vài
tuần trước đây. Biết rằng các cơ quan nhà nước có xu hướng hoạt động riêng biệt,
gã cảm thấy có cơ may là yêu cầu thông tin về Stepen và Anna gửi tới Bộ Nhà ở
sẽ không bị chú ý và tự động chuyển đến MGB. Để đề phòng, gã đã dùng tên giả,
và cố làm như thể đề nghị đó là một việc công, hỏi một loạt tên, bao gồm cả
Galina Shaporina. Mặc dù tất cả những tên khác đều không cho kết quả, gã cũng
đã xác định được nơi ở của cha mẹ mình. Vasili hẳn đoán biết được ý định đó;
thực ra, hắn thậm chí còn có thể ra lệnh cho cung cấp địa chỉ ấy. Hắn biết điểm
yếu của Leo khi bị lưu đày là cha mẹ gã. Nếu hắn muốn bắt gã vì vi phạm mệnh
lệnh thì cha mẹ gã là cái bẫy hoàn hảo. Nhưng xem ra không thể nào cha mẹ gã
lại bị giám sát thường trực đến bốn tháng. Khả năng nhiều hơn là gia đình mà
ông bà buộc phải ở cùng sẽ kiêm luôn chỉ điểm. Gã phải đến chỗ cha mẹ mình,
không để cho gia đình kia trông thấy hoặc nghe nói hoặc biết được. Sự an toàn
của cha mẹ gã phụ thuộc vào sự bí mật này chẳng kém gì sự an toàn của chính họ.
Nếu họ bị bắt gặp thì họ sẽ bị buộc vào vụ gỉết Ivan và cả gia đình Leo sẽ
chết, có lẽ thậm chí trước khi đêm tàn. Leo đã sẵn sàng chấp nhận rủi ro. Gã
phải nói lời tạm biệt.
Họ đã tới
Ulitsa Vorontsovskaya. Ngôi nhà cần tìm là một tòa nhà cũ, trước cách mạng -
loại nhà được chia thành hàng trăm căn hộ nhỏ, ngăn cách nhau chỉ bằng những
tấm khăn trải giường bẩn thỉu mắc trên dây. Không có tiện nghi, không vòi nước
và không có nhà vệ sinh trong nhà. Leo có thể thấy mấy cái ống bắc ra những ô
cửa sổ để thông khói lò đốt củi, hình thức sưởi ấm rẻ tiền nhất và bẩn thỉu
nhất có được. Quan sát tòa nhà từ khoảng cách xa an toàn, họ chờ đợi. Muỗi bu
trên cổ họ, buộc họ phải liên tục tét vào da cho đến khi tay dính đầy máu mình,
Leo biết cho dù gã có đứng đây bao lâu thì cũng không có cách nào gã biết chắc
đây có phải là cái bẫy không. Gã phải đi vào trong. Gã quay sang Raisa. Trước
khi gã mở lời, cô đã nói:
- Em sẽ
đợi ở đây.
Raisa cảm
thấy xấu hổ. Cô đã tin tưởng Ivan. Kẻ bất đồng đã phản bội cô, còn người kia đã
cứu mạng cô. Cô không thể nào nói lời tạm biệt với cha mẹ Leo, khi bên cạnh
chồng cô, như thể cô là một người trung thành, thương yêu. Leo nắm tay cô:
- Anh
muốn em đi cùng.
Cửa chung
cư không khóa. Không khí bên trong thật nóng bức, tù đọng, và ngay lập tức họ
đổ mồ hôi, quần áo họ dính vào lưng. Trên tầng, ở căn hộ 27, cánh cửa đã khóa.
Leo đã đột nhập vào nhiều ngôi nhà. Những ổ khóa kiểu cũ thường khó mở hơn so
với khóa kiểu mới. Dùng đầu con dao bấm, gã vặn mở nắp khóa, bộ máy bên trong
khóa lộ ra. Gã đẩy con dao vào, nhưng khóa không chịu mở. Gã lau mồ hôi trên
mặt, dừng lại một lúc, thở sâu, nhắm mắt. Gã quệt tay lên quần cho khô, mặc kệ
lũ muỗi - cứ để chúng hút máu. Gã mở mắt. Tập trung, ổ khóa bật mở.
Ánh đèn
duy nhất là từ phía cửa sổ nhìn ra đường. Căn phòng sặc mùi những thân người
đang ngủ. Leo và Raisa chờ bên cửa cho quen với bóng tối. Họ có thể nhận ra
hình ba chiếc giường: hai giường có các cặp vợ chồng. Một chiếc giường nhỏ hơn
hình như có ba đứa trẻ đang ngủ. Trong khu bếp, có hai đứa bé hơn ngủ trên
những tấm thảm giữa nhà như chó nằm dưới bàn. Leo bước đến chỗ mấy người lớn
đang ngủ. Không phải cha mẹ gã. Người ta đưa nhầm địa chỉ cho gã? Sai sót như
vậy vẫn thường xảy ra. Có lẽ người ta cố ý đưa nhầm địa chỉ cho gã?
Thấy hình
dáng một cánh cửa khác, gã bước đến, ván sàn oằn xuống theo từng bước chân.
Raisa đi ngay sau và bước chân nhẹ nhàng hơn. Hai người ở giường gần nhất bắt
đầu cựa quậy.
Leo dừng
lại, chờ cho họ nằm yên. Hai vợ chồng kia vẫn ngủ. Leo tiếp tục, Raisa theo
sau. Gã với tay ra, nắm lấy núm cửa.
Không có
cửa sổ trong phòng này, không chút ánh sáng.
Leo phải
để cửa mở mới thấy được. Gã có thể nhận ra có hai giường và hầu như không có
khoảng cách giữa chúng. Thậm chí cũng không có một tấm rèm mỏng ngăn giữa hai
giường. Một giường có hai đứa trẻ. Trên giường kia là hai người lớn. Gã đến gần
hơn. Cha mẹ gã ở đây, đang ngủ áp vào nhau, trên một chiếc giường đơn nhỏ hẹp.
Leo đứng lên, quay lại Raisa và nói nhỏ:
- Đóng
cửa.
Buộc phải
di chuyển trong bóng tối hoàn toàn, Leo dò dẫm đi lại chiếc giường cho đến khi
gã cúi lom khom trên sàn bên cạnh cha mẹ. Gã lắng nghe họ ngủ, thấy mừng là
trời tối. Gã đang khóc. Căn phòng họ bị nhét vào còn nhỏ hơn cả nhà tắm trong
căn hộ trước kia. Họ không có không gian riêng và không cách nào tách rời gia
đình kia được. Họ bị đưa đến đây để chết cùng lúc với cái kết cục đã định của
con trai họ: bị làm nhục.
Cùng lúc gã đặt cả hai tay lên miệng họ. Gã có thể cảm thấy họ đang thức dậy, giật mình. Để ngăn họ khỏi kêu lên, gã thì thầm:
- Con Leo
đây. Đừng gây tiếng động.
Căng
thẳng trên người họ biến mất. Gã thả tay khỏi miệng họ. Gã có thể nghe thấy họ
đang ngồi dậy. Gã cảm thấy tay mẹ trên mặt gã. Mù mờ, trong bóng tối này, bà
đang chạm vào gã. Những ngón tay bà dừng lại khi chúng chạm vào nước mắt. Gã
nghe tiếng bà, thì thầm:
- Leo...
Tay cha
gã theo cùng tay bà. Leo áp tay họ vào mặt gã. Gã đã thề sẽ chăm sóc họ và gã
đã không làm được. Gã chỉ có thể nói lí nhí:
- Con xin
lỗi.
Cha gã
đáp:
- Con
không phải xin lỗi gì cả. Bố mẹ hẳn đã sống thế này cả đời nếu không có con.
Mẹ gã xen
vào, trong đầu bà đầy những câu bà muốn hỏi:
- Bố mẹ
tưởng con đã chết. Người ta nói cả hai con bị bắt.
- Họ nói
dối. Chúng con bị đưa đến Voualsk. Con bị cách chức, không bị tù. Giờ con làm
việc cho dân quân. Con đã viết thư cho bố mẹ nhiều lần, đề nghị thư chuyển đến
cho bố mẹ, nhưng hẳn chúng đã bị chặn lại và hủy đi.
Bọn trẻ
gần đó cựa quậy, giường của chúng kêu cọt kẹt. Ai nấy đều im lặng. Leo đợi cho
đến khi gã có thể nghe tiếng thở sâu, chậm rãi của bọn trẻ:
- Raisa ở
đây.
Gã đưa
tay họ sang cô. Cả bốn người nắm tay nhau. Mẹ gã hỏi:
- Đứa bé?
- Không.
Leo nói
thêm, không muốn làm phức tạp buổi đoàn tụ:
- Sẩy
thai.
Raisa lại
nói, giọng cô ngắt quãng vì xúc động:
- Con xin
lỗi.- Không phải lỗi của con.
Anna nói
thêm:
- Các con
ở Mátxcơva lâu không? Ngày mai nhà ta gặp nhau được không?
- Không,
chúng con không nên ở đây chút nào. Nếu bị bắt gặp, chúng con sẽ vào tù và cả
bố mẹ nữa. Chúng con sẽ đi ngay lúc sáng sớm.
- Ta nên
ra ngoài nói chuyện?
Leo đã
nghĩ về điều này. Không cách nào họ có thể rời căn hộ mà không đánh thức vài
người trong nhà:
- Chúng
ta không thể liều lĩnh đánh thức họ. Chúng ta phải nói chuyện ở đây.
Một lúc
không ai nói gì, cả bốn bàn tay nắm lấy nhau trong bóng tối. Cuối cùng Leo nói:
- Con
phải kiếm cho bố mẹ một chỗ ở tốt hơn.
- Không,
Leo. Nghe này. Con thường cư xử như thể tình yêu của bố mẹ phụ thuộc vào những
thứ con có thể làm cho bố mẹ. Thậm chí khi còn bé. Điều đó không đúng. Con phải
tập trung vào cuộc sống của các con. Bố mẹ đã già rồi. Bố mẹ sống ở đâu cũng
không quan trọng nữa. Điều duy nhất khiến bố mẹ còn sống, là chờ đợi tin tức của
con. Chúng ta phải chấp nhận rằng đây là lần cuối nhà ta gặp nhau. Chúng ta
không phải lập những kế hoạch vô ích làm gì. Chúng ta phải nói lời tạm biệt khi
còn có cơ hội. Leo, mẹ yêu con, mẹ tự hào về con.
Giọng
Anna giờ khá bình tĩnh:
- Các con
có nhau, các con yêu nhau. Các con sẽ có một cuộc sống tốt, mẹ tin như vậy. Mọi
thứ sẽ khác đi cho các con, và con cái của các con nữa, Mẹ cảm thấy đầy hy
vọng.
Một sự vọng tưởng, nhưng bà thích tin vào điều đó, và Leo không nói gì phản bác.
Stepan cầm tay Leo, đặt vào đó một chiếc phong bì:
- Đây là
bức thư bố viết nhiều tháng trước. Bố chưa bao giờ có cơ hội đưa nó cho con bởi
các con bị đưa đi rồi. Bố không muốn gửi đi. Hãy đọc thư này khi con an toàn
trên tàu. Hứa với bố là không đọc nó sớm hơn. Con hứa đi.
- Cái gì
đây ạ?
Mẹ
con và ta đã cân nhắc cẩn thận nội dung bức thư. Nó chứa tất cả những gì bố mẹ
đã muốn nói với con nhưng đã không thể nói vì lý do này khác. Nó chứa mọi điều
chúng ta nên nói cách đây lâu lắm rồi.
- Bố...
- Cầm
lấy, Leo, vì bố mẹ.
Leo nhận
lấy bức thư và trong bóng tối, bốn người họ ôm nhau lần cuối.
Chương 29
6 THÁNG
BẢY
LEO TIẾN
ĐẾN CON TÀU, Raisa đi cạnh gã. Có nhiều mật vụ trên sân ga hơn bình thường? Lẽ
nào người ta đang tìm họ? Raisa đang đi quá nhanh: gã nắm tay cô, thoáng một
cái, và cô chậm bước. Bức thư cha mẹ gã viết được giấu cùng tập hồ sơ đính vào
ngực gă. Họ đã gần đến toa của mình.
Họ lên
con tàu đông nghẹt. Leo thì thầm vào tai Raisa:
- Em ở
đây nhé.
Cô gật
đầu. Gã đi vào nhà vệ sinh chật chội, khóa cửa lại, đậy nắp bệ xí cho bớt mùi.
Gã cởi áo khoác, mở nút sơ mi, gỡ cái túi vải mỏng gã khâu để giữ các tài liệu.
Nó ướt nhoẹt vì mồ hôi, và mực của những tài liệu đánh máy in dấu lên da gã,
những dòng chữ in trên ngực gã.
Gã tìm
thấy bức thư, lật giở nó trong tay. Không có tên ngoài phong bì, nó nhàu nhĩ,
bẩn thỉu. Gã tự hỏi làm thế nào cha mẹ gã giữ kín được bức thư khỏi cái gia
đình kia, những người chắc chắn đã lục lọi đồ đạc của họ. Hẳn một trong hai
người phải giữ bức thư bên mình mọi lúc, ngày cũng như đêm.
Con tàu
bắt đầu chuyển bánh rời Mátxcơva. Gã giữ lời hứa. Giờ gã được phép đọc nó. Gã
đợi cho đến khi họ rời ga rồi mới mở phong bì và giở bức thư. Chữ viết tay của
cha gã:
Leo, cả mẹ và bố đều không hối tiếc gì cả. Bố mẹ yêu con. Bố mẹ luôn mong đến cái ngày bố mẹ sẽ nói với con chuyện này. Thật ngạc nhiên vì ngày đó đã không bao giờ đến. Bố mẹ đã nghĩ con sẽ nêu chuyện này ra khi con sẵn sàng. Nhưng con không bao giờ làm thế, con luôn xử sự như thể chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Có lẽ sẽ dễ dàng hơn để con học cách quên đi chăng? Đây là lý do bố mẹ đã không nói gì. Bố mẹ nghĩ đây là cách con xử lý chuyện quá khứ. Bố mẹ e rằng con đã xóa sạch nó và khơi lại chỉ làm tổn thương và đau đớn. Nói tóm lại, chúng ta hạnh phúc bên nhau và chúng ta không muốn hủy hoại hạnh phúc đó. Chúng ta thật hèn nhát.
Bố nhắc
lại, cả bố và mẹ yêu con rất nhiều, và cả bố lẫn mẹ không ai có gì phải hối
tiếc cả.
Leo-
Leo không đọc nữa, quay đầu đi. Đúng vậy, gã nhớ chuyện gì đã xảy ra. Gã biết bức thư sẽ nói tiếp điều gì. Và đúng vậy, gã đã dành cả đời mình cố quên. Gã gấp bức thư rồi cẩn thận xé nó ra thành những mảnh nhỏ. Gã đứng lên, mở cánh cửa nhỏ, ném các mảnh vụn ra ngoài. Gặp gió, những mảnh giấy vuông lởm chởm bay lên không và khuất tầm mắt.
Chương 30
ĐÔNG NAM
VÙNG ROSTOV
MƯỜI SÁU KI LÔ MÉT VỀ PHÍA BẮC ROSTOV - SÔNG ĐÔNG
CÙNG NGÀY
NESTEROV
DÀNH NGÀY CUỐI còn ở vùng Rostov để đi thăm thị trấn Gukovo. Giờ anh đang trên
elektrichka quay về Rostov. Dù báo chí không hề đề cập đến những vụ tội phạm
này thì những vụ việc trẻ em bị giết cũng đã đi vào địa hạt công cộng dưới hình
thức truyền miệng và tin đồn. Cho đến giờ dân quân tại các địa phương khép kín
của họ không muốn nhìn nhận mỗi vụ giết người là gì khác ngoài một sự kiện xảy
ra biệt lập. Nhưng những người ngoài giới dân quân, không phải chịu gánh nặng
giả thiết nào về bản chất tội ác, đã bắt đầu xâu chuỗi lại những cái chết này.
Những cách giải thích không chính thức đã bắt đầu lan truyền. Nesterov đã nghe
nói có một con thú hoang trong các khu rừng quanh Shakhty đi giết trẻ em. Các
nơi khác nhau dựng ra những con thú khác nhau, và những lời giải thích siêu
nhiên dưới dạng này hay dạng khác được kể đi kể lại trong khắp vùng. Anh đã
nghe một bà mẹ sợ hãi quả quyết rằng quái vật nửa người nửa thú, là một đứa trẻ
được gấu nuôi dưỡng, nên bây giờ nó căm ghét tất cả những trẻ em bình thường,
biến chúng thành nguồn thức ăn của nó. Một ngôi làng đã quả quyết đó là một con
ma rừng báo oán, những người dân làng tổ chức những buổi lễ tế công phu nhằm
xoa dịu con quỷ này.
Người dân
sống ở vùng Rostov không biết rằng có những tội ác tương tự xảy ra cách đấy
hàng trăm ki lô mét. Họ tin rằng đây là tai ương của họ, một thế lực xấu xa đã
gây tai họa cho họ. Trong một chừng mực nào đó thì Nesterov đồng ý với họ.
Trong đầu anh không chút nghi ngờ rằng mình đang ở trung tâm của những tội ác
này. Mật độ những vụ án mạng ở đây cao hơn so với bất kỳ nơi nào khác. Dù anh
không cúi đầu tin vào những lời giải thích siêu nhiên thì anh cũng phần nào bị
cám dỗ bởi giả thiết thuyết phục nhất và phổ biến nhất, đó là ý kiến cho rằng
lính Đức Quốc xã được cài lại như là hành động trả thù cuối cùng của Hitler:
những tên lính có mệnh lệnh cuối cùng là giết hại trẻ em của nước Nga. Những
tên lính quốc xã này được huấn luyện theo lối sống Nga, trà trộn vào xã hội,
rồi giết hại trẻ em một cách có hệ thống, theo một nghi thức đã định. Điều đó
gỉảỉ thích được quy mô các vụ giết người, phạm vi địa lý, tính dã man, và cả
việc không hề có lạm dụng tình dục. Không phải có một kẻ giết người mà là rất
nhiều, có lẽ chừng mười hay mười hai tên, mỗi tên hành động độc lập, đến các
thị trấn và giết vô tội vạ. Giả thiết này đã phát triển thành một cái đà đến
mức một số dân quân địa phương, những người tự nhận một cách mâu thuẫn rằng đã
phá được toàn bộ các vụ phạm tội, lại bắt đầu nghi ngờ những người biết nói
tiếng Đức.
Nesterov
đứng lên và duỗi chân. Anh đã ở trên elektrichka chừng ba tiếng. Tàu chạy chậm
và không được thoải mái lắm, và anh không quen ngồi yên lâu như vậy. Anh đi dọc
theo toa tàu, mở cửa sổ, nhìn những ánh đèn thành phố gần lại. Sau khi nghe nói
vụ giết cậu bé Petya sống ở một nông trang tập thể gần Gukovo, anh đã đến đó
sáng nay. Không mấy khó khăn anh đã tìm ra cha mẹ đứa bé. Mặc dù anh dùng tên
giả, nhưng anh cũng thành thực giải thích rằng mình đang tiến hành một vụ điều
tra liên quan đến một số vụ giết trẻ em tương tự. Bố mẹ đứa bé là những người
nhiệt tình ủng hộ giả thiết lính Đức Quốc xã, giải thích rằng quân Đức hẳn được
những người Ukraina phản quốc tiếp tay, giúp chúng hòa nhập vào xã hội rồi giết
người bừa bãi. Cha cậu bé cho Nesterov xem cuốn tem của Petya mà vợ chồng họ
cất trong chiếc hộp gỗ dưới giường, một nơi linh thiêng với đứa con trai đã
chết của họ. Không ai nhìn những con tem mà không bật khóc. Cả hai người họ
không muốn xem xác con mình. Nhưng họ đã nghe kể con trai họ bị làm sao. Nó bị
hành hung như thể bởi một con thú dữ, có bùn nhét trong miệng như muốn trêu tức
họ thêm. Người cha, đã chiến đấu trong cuộc Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại, biết
rằng quân lính Đức Quốc xã được tiêm thuốc để đảm bảo chúng trở nên xấu xa, vô
đạo đức, và tàn ác. Anh ta dám chắc những kẻ giết người này là sản phẩm của thứ
ma túy quốc xã như vậy. Có lẽ bọn họ được làm cho nghiện máu trẻ em, không có
thứ máu này bọn chúng sẽ chết. Nếu không thì làm sao những kẻ này lại thực hỉện
cái tội ác như vậy? Nesterov không biết an ủi ra sao mà chỉ biết hứa rằng thủ
phạm sẽ bị bắt.
Elektrichka
đến Rostov. Nesterov xuống tàu, tin chắc mình đã tìm được trung tâm của những
tội ác này. Từng là dân quân ở Rostov, trước khi bị chuyển đến Voualsk cách đây
bốn năm, anh dễ dàng thu thập thông tin. Theo tính toán gần đây nhất, có năm
mươi bảy đứa trẻ đã bị giết trong những tình huống mà anh cho là tương tự. Phần
lớn các vụ giết người xảy ra trong vùng này. Có lẽ nào quân Quốc xã xâm nhập
được bỏ lại trên toàn bộ nửa phía Tây đất nước? Một vùng đất rộng lớn bị quân
Wehrmacht chiếm đóng. Chính anh đã chiến đấu ở Ukraina và chứng kiến tận mắt
cảnh hiếp dâm và giết người của đội quân tháo lui. Quyết định không chắc chắn
đi theo một giả thiết này hay giả thiết kia, anh gạt những giải thích này sang
một bên. Nhiệm vụ của Leo ở Mátxcơva sẽ là rất thiết yếu để đem lại chút ý kiến
chuyên môn cho việc phỏng đoán danh tính kẻ giết người. Nesterov được giao
nhiệm vụ tổng hợp sự kiện liên quan đến nơi ở của kẻ giết người.
Trong kỳ
nghỉ, gia đình anh ta đã ở tại căn hộ của mẹ anh trong một Khu định cư Mới được
xây dựng trong một chương trình nhà ở thời hậu chiến với mọi đặc điểm thông
thường: được xây để hoàn thành chỉ tiêu hơn là để người ta vào ở. Chúng đã ở
vào tình trạng hư hại thậm chí trước khi được xây xong. Không có vòi
nước, hệ thống dẫn nước trung tâm, chúng cũng giống như ngôi nhà của anh ta ở
Voualsk. Anh ta và Inessa nhất trí nói dối bà mẹ, trấn an bà rằng họ đang sống
trong một căn hộ mới. Mẹ anh hài lòng bởi lời nói dối đó như thể chính bà cũng
đang sống trong một căn hộ mới vậy. Lúc đến nhà mẹ, anh xem đồng hồ. Anh rời
nhà lúc sáu giờ sáng và giờ đã gần chín giờ đêm. Mười lăm tiếng bỏ ra mà không
kiếm được thông tin thực sự gì cả. Thì giờ của anh đã hết. Ngày mai họ sẽ về
nhà.
Anh vào
sân khu định cư. Quần áo phơi san sát nhau. Anh có thể thấy quần áo của mình
trong số đó. Anh sờ vào. Áo quần đã khô. Đi qua dãy quần áo, anh bước đến cửa
căn hộ của mẹ, vào bếp.
Inessa
ngồi trên chiếc ghế gỗ, mặt chị đầy máu, tay chị bị trói. Đằng sau chị là một
người đàn ông mà anh không nhận ra là ai. Không cố tìm hiểu xem chuyện gì đã
xảy ra hoặc người đàn ông này là ai, Nesterov bước đến giận dữ. Anh không cần
biết rằng người đàn ông này mặc đồng phục: anh sẽ giết hắn bất chấp tất cả, cho
dù hắn là ai. Anh giơ nắm đấm. Trước khi anh có thể tới gần hơn, một cái đau
buốt trùm khắp bàn tay anh. Nhìn sang bên, anh thấy một phụ nữ, có lẽ chừng bốn
mươi. Mụ đang cầm một chiếc dùi cui đen. Anh đã thấy khuôn mặt này trước đây.
Anh nhớ ra - trên bãi biển, cách đây hai ngày. Trong tay kia, mụ cầm khẩu súng,
điềm tĩnh, hưởng cái vị thế của kẻ mạnh. Mụ ra hiệu cho nhân viên của mình. Hắn
bước lên, ném một tập giấy tờ lên sàn. Rơi quanh chân họ là mọi tài liệu anh
thu thập được hai tháng qua, những bức ảnh, những mô tả, bản đồ - hồ sơ vụ án
những đứa trẻ bị giết.
- Chỉ huy
Nesterov, anh đã bị bắt.
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét