Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

ĐỨA TRẺ THỨ 44 (Tom Rob Smith) - CHƯƠNG 6


Truyện trinh thám Đứa trẻ thứ 44 lấy bối cảnh nước Nga những năm 1950. Thanh tra Leo Dimidov nhận được thông tin có một vụ án mạng xảy ra trên đường ray, một đứa trẻ hơn bốn tuổi bị lột trần, mổ ruột, miệng nhét đất. Mọi lời khai xác thực đây đơn thuần chỉ là một tai nạn thảm khốc.
Chương 6
 
BA MƯƠI KI LÔ MÉT VỀ PHÍA BẮC MÁTXCƠVA 

15 THÁNG HAI

CON ĐƯỜNG RA KHỎI MÁTXCƠVA bị đóng băng và mặc dù lốp xe tải đã được gắn xích đi tuyết thì tốc độ của họ cũng hiếm khi vượt quá mười lăm ki lô mét mỗi giờ. Gió và tuyết thổi quanh họ dữ dội đến mức như thể nó có lợi ích riêng nếu họ không tới được đích của gã. Cần gạt trên kính chắn gió, lắp vào mái cabin trước, khó khăn lắm mới giữ được một mảng nhỏ cửa sổ được sạch. Với tầm nhìn xa chưa tới mười mét, chiếc xe tải cố tiến lên. Leo cố gắng thực hiện chuyến đi trong điều kiện như thế này thì chẳng khác gì một sự liều lĩnh.

Leo ngồi khom lưng, bản đồ trải trong lòng, hai bên là Vasili và tài xế. Cả ba đều mặc như thể họ đang ở ngoài trời - áo khoác, găng tay, mũ. Cabin thép, mái thép và sàn thép chỉ được ủ ấm bởi hơi nóng còn sót lại từ cái động cơ ầm ầm. Nhưng ít ra thì cabin cũng che chở được trước thời tiết. Phía sau xe, chín mật vụ được vũ trang lỉnh kỉnh không được xa xỉ đến như vậy. Chiếc xe tải ZiS-151 được che mái bạt mà không khí lạnh và thậm chí cả tuyết vẫn luồn vào. Vì nhiệt độ có thể xuống đến âm ba mươi độ, mọi ngăn sau của chiếc ZiS-151 đều có một lò đốt bằng củi đóng vào sàn. Cái vật kỳ cục hình củ hành này chỉ có thể sưởi ấm cho những ai ngồi cách nó một sải tay, nên họ buộc phải túm tụm lại và thường xuyên đổi chỗ. Leo cũng đã nhiều lần ngồi ở đó: cứ sau mười phút hai người ngồi gần lò sưởi nhất sẽ miễn cưỡng rời xa chỗ ấm, tới chỗ lạnh nhất tít đầu kia ghế trong khi những người còn lại nhích lại gần.


Lần đầu tiên trong sự nghiệp của mình Leo có thể cảm thấy sự bất đồng trong đội của mình. Lý do không phải là sự khó chịu hay thiếu ngủ, lính của gã đã quen với điều kiện khắc nghiệt. Không, có gì đó khác. Có lẽ là việc đáng ra đã có thể né được nhiệm vụ này. Có lẽ họ không tin vào đầu mối Kimov. Nhưng gã đã yêu cầu lính của mình tin tưởng, và họ đã tin tưởng rồi. Đêm nay, gã cảm thấy sự thù nghịch, chống đối. Không tính tới Vasili thì gã không quen với chuyện này. Gã gạt ý nghĩ đó sang một bên. Ngay bây giờ, trong những mối bận tâm của gã, sự quý mến của mọi người nằm hạng bét.

Nếu giả thiết của gã tỏ ra là đúng, nếu kẻ khả nghi đang ở Kimov, thì Leo nghĩ có khả năng ông ta sẽ trốn đi khi trời mờ sáng, cho dù là tự đi hoặc có sự trợ giúp của người bạn. Leo đang liều mà đánh cược là họ sẽ đến ngôi làng kịp thời. Gã quyết định không điều động dân quân địa phương đóng ở Zagorsk, thị trấn lớn gần nhất, vì theo gã bọn họ không chuyên nghiệp, kỷ luật kém, và không được đào tạo đầy đủ. Thậm chí các sư đoàn MGB tại địa phương cũng không đáng tin cậy trong một chiến dịch như thế. Đã biết trước mình là người bị truy nã, khó có khả năng Brodsky sẽ đầu hàng. Ông ta sẽ chiến đấu tới cùng. Cần phải bắt sống ông ta. Lời thú tội của ông ta có tầm quan trọng tối cao. Hơn nữa, việc ông ta trốn thoát làm bẽ mặt cá nhân Leo và gã quyết tâm sửa chữa, quyết tâm rằng gã sẽ là người thực hiện vụ bắt này. Đây không đơn thuần là vấn đề danh dự. Cũng không đơn thuần rằng sự nghiệp của gã phụ thuộc vào sự thành công này. Hậu quả còn sâu xa hơn thế. Thất bại trong một vụ án gián điệp gây nhiều chú ý thế này có thể dẫn đến những lời cáo buộc rằng Leo đã cố ý phá hoại cuộc điều tra. Thất bại trong việc bắt kẻ bị tình nghi sẽ khiến gã bị vướng víu sâu hơn.

Nếu Brodsky không có ở Kimov, nếu Leo sai, thì Vasili sẽ là người đầu tiên đứng ra làm chứng tường tận việc cấp trên của hắn xem thường đầu mối khả quan Kiev. Đánh hơi thấy sự kém cỏi của gã, những người khác trong Ban chỉ huy, như những con thú bao vây con mồi bị thương, hầu như chắc chắn sẽ đứng ra tố cáo gã là chỉ huy kém cỏi, trong khi Vasill sẽ tự đứng ra ứng cử làm người kế nhiệm quá hợp lý của Leo.

Leo liếc qua thuộc cấp của mình, một kẻ điển trai và không kém phần gớm ghiếc - như thể vẻ điển trai của hắn ta được trát đầy lên cái tâm thối nát, một gương mặt anh hùng với trái tim của kẻ tay sai. Chỉ có những vết nhỏ nhoi nhìn thấy được trên vẻ mặt cuốn hút của hắn ta, ở khóe miệng, một kiểu cười hơi nhếch mép, nếu ta biết cách diễn giải nó, gợi cho thấy những suy nghĩ đen tối nằm sau cái vẻ bề ngoài tốt đẹp của hắn. Có lẽ nhận thấy mình bị chú ý, Vasili quay sang và cười, một cái cười mím môi, mơ hồ. Điều gì đó làm hắn hài lòng. Leo biết ngay chắc chắn có gì đó không ổn.

Gã xem bản đồ. Với dân số chưa đến một nghìn người, làng Kimov chỉ là hạt bụi trên tấm bạt Liên Xô. Gã đã báo trước tài xế không được trông chờ vào biển chỉ đường. Thậm chí với tốc độ mười lăm ki lô mét mỗi giờ ngôi làng này cũng có thể xuất hiện và biến mất chỉ trong lúc sang số. Nhưng khi Leo lần ngón tay theo chỗ dấu chỉ đường, gã bắt đầu ngờ rằng họ đã chạy quá chỗ rẽ. Bọn họ vẫn còn đang đi về phía Bắc trong khi lẽ ra phải đi hướng Tây. Vì gần như không thể xác định phương hướng dựa trên khung cảnh xung quanh thế này, gã tính toán họ đang ở đâu tính theo ki lô mét. Họ đã quá xa về phía Bắc. Lái xe đã đi quá.

- Quay lại!

Leo nhận thấy cả tài xế lẫn Vasili dường như không ngạc nhiên trước yêu cầu đó. Tài xế lắp bắp:

- Nhưng chúng ta không nhìn thấy lối ra.

- Chúng ta chạy quá rồi. Dừng xe lại.

Tài xế cho xe chậm lại, nhấp phanh để tránh bị trượt trên băng. Chiếc xe dần dần dừng lại, Leo nhảy ra và giữa trời bão tuyết bắt đầu hướng dẫn cho tài xế loay hoay quay xe ngoặt hình chữ u, chiếc ZiS-151 ngang gần bằng con đường. Xe mới quay đầu giữa chừng, tạo với đường thành một góc vuông thì tài xế dường như phớt lờ lệnh của Leo, lùi xe quá xa và quá nhanh. Leo chạy đến đấm thình thình vào cửa nhưng đã quá muộn. Một lốp sau đã lăn khỏi đường. Nó cứ quay tròn bất lực trong đống tuyết. Con tức giận của Leo bừng lên bởi lòng ngờ vực mỗi lúc một tăng đối với tên tài xế, anh ta dường như bộc lộ một mức độ kém cỏi không tin được. Vasili đã sắp đặt chuyến xe, và tài xế. Leo mở cửa cabin, quát lên:

- Cút ra!

Tài xế bước ra. Lúc này, các đặc vụ đằng sau xe cũng đã nhảy ra để xem xét tình hình. Họ nhìn Leo không hài lòng. Đấy là sự bực dọc do bị trì hoãn, về chính nhiệm vụ, hay là bực dọc vì sự lãnh đạo của gã? Gã không thể hiểu nổi. Gã ra lệnh cho một người giữ tay lái, trong khi cả đội, gồm cả Vasili, đẩy chiếc xe ra khỏi tuyết. Lốp xe xoay tròn, bắn bùn vào quân phục của họ. Cuối cùng, xích đi tuyết bám được mặt đường và chiếc xe tải tròng trành về phía trước. Leo cho tay tài xế thất sủng ra sau ngồi. Leo tự hỏi còn bao nhiêu người trong đội của gã đầu tư vào thất bại của gã thay vì thành công của gã. Cảm thấy đơn độc, bị cô lập trong đội của mình, gã cầm tay lái. Gã lái xe. Gã tìm đường. Gã sẽ đưa họ tới đó. Gã không thể tin ai được. Vasili vào xe ngồi bên cạnh gã, khôn ngoan yên lặng. Leo vào số xe.

Lúc họ về đúng đường, đi theo phía Tây tiến đến làng Kimov, cơn bão đã qua. Mặt trời mùa đông yếu ớt bắt đầu mọc lên. Leo kiệt sức. Lái xe trong trời tuyết đã vắt hết sức lực của gã. Cánh tay và hai vai tê cứng, mí mắt trĩu xuống. Họ đang đi qua trung tâm nông thôn - những cánh đồng, những khu rừng. Quay sang phía thung lũng thoai thoải, gã nhìn thấy ngôi làng: một cụm nhà gỗ, một số nhà nằm bên đường, số khác nằm cách xa, tất cả đều có nền nhà hình vuông và mái cao hình tam giác, một khung cảnh vẫn không đổi suốt trăm năm qua. Đây là nước Nga xưa cũ: những cộng đồng xây dựng xung quanh những giếng nước múc bằng gàu và truyện cổ tích, nơi sức khỏe của gia súc được quyết định bởi đặc ân của Dvorovoi, thần vườn, nơi các bậc cha mẹ dặn dò con trẻ rằng nếu chúng không ngoan, các linh hồn sẽ bắt chúng và biến chúng thành vỏ cây. Các bậc cha mẹ cũng từng được kể câu chuyện đó khi họ còn nhỏ, và họ không bao giờ quên chúng, bỏ hàng tháng trời khâu quần áo chỉ để dâng tặng thần rừng, Rusalki, người được cho là có thể nhảy chuyền qua các ngọn cây và có thể, nếu muốn, cù một người cho đến chết. Leo lớn lên ở thành phố và những mê tín làng quê này chẳng có ý nghĩa gì với gã cả.

Gã dừng xe ở ngôi nhà đầu tiên. Gã lấy trong túi áo khoác ra một lọ thủy tinh chứa những viên nhỏ, xù xì màu trắng đục - methamphetamine nguyên chất, một thứ ma túy được Đức Quốc xã ưa chuộng. Gã biết đến nó từ thời đang chiến đấu ở mặt trận phía Đông. Có những chiến dịch Leo không được nghỉ ngoi. Đây là một trong những chiến dịch đó. Giờ gã được bác sĩ của MGB kê đơn, gã liên tục sử dụng nó từ sau chiến tranh, mỗi khi nhiệm vụ đòi hỏi phải chạy cả đêm. Không thể đánh giá thấp tác dụng của nó. Nhưng cái giá của nó là sự suy sụp hoàn toàn chừng hai tư tiếng sau: sự kiệt sức hoàn toàn chỉ có thể hồi phục bằng cách dùng thêm thuốc hoặc ngủ mười hai tiếng. Tác dụng phụ đã bắt đầu bộc lộ. Gã sút cân; các đường nét trên mặt thắt lại. Trí nhớ kém dần, gã không thể nhớ được những chi tiết chính xác và những cái tên, nhũng vụ án và các vụ bắt người trước đây trở nên lộn xộn trong trí nhớ và giờ gã phải ghi lại cho nhớ. Không thể nói gã có bị hoang tưởng hơn do việc dùng thuốc hay không, bởi hoang tưởng là một tài sản thiết yếu, một phẩm chất tốt đẹp cần được trui rèn và vun trồng. Nếu nó được tán rộng thêm bằng methamphetamine, như thế chỉ càng tốt hơn thôi.

Gã lắc một lượng nhỏ vào lòng bàn tay, rồi một ít nữa, cố nhớ dùng đúng liều. Quá nhiều còn hơn là quá ít. Thấy đã vừa, gã nuốt sạch cùng với thứ đựng trong chai bên hông. Vodka đốt cháy cổ họng, không át đi được vị hóa chất cay sẽ khiến gã muốn nôn ọe. Gã chờ cho cảm giác đó qua đi trong khi thăm dò xung quanh. Tuyết mới đổ xuống che lấp mọi thứ. Leo hài lòng. Bên ngoài làng Kimov có ít chỗ để ẩn náu. Có thể nhìn thấy một người từ khoảng cách hàng ki lô mét, dấu vết của họ trên tuyết dễ dàng lần theo.

Gã không biết nhà nào là của Mikhail Zinoviev. Vì một xe nhà binh đỗ bên đường sẽ làm mất đi yếu tố bất ngờ, Leo nhảy ra, rút súng, và tiến đến ngôi nhà gần nhất. Mặc dù methamphetamine chưa phát huy tác dụng, gã đã cảm thấy tỉnh táo hơn, sắc sảo hơn khi bộ não sẵn sàng cho đợt hưng phấn tất yếu nhờ ma túy. Gã đến cổng, kiểm lại vũ khí.

Trước khi gã kịp gõ cửa, một cụ bà da nâu xuất hiện. Bà mặc một chiếc váy có họa tiết xanh, ống tay màu trắng và quàng khăn trùm đầu thêu. Bà không bận tâm đến Leo, hay khẩu súng, quân phục, hay chiếc xe nhà binh của gã. Bà không sợ và không thèm che giấu những nếp nhăn khinh bỉ hằn trên trán.

- Tôi tìm Mikhail Sviatoslavich Zinoviev. Đây là nhà anh ta phải không? Anh ta đâu rồi?

Như thể Leo nói tiếng nước ngoài, bà cụ nghếch đầu và không trả lời. Đó là lần thứ hai trong hai ngày một bà già tỏ ra gan lì với gã, lộ rõ vẻ khinh thường với gã. Có gì đó ở những bà cụ này khiến họ không thể chạm tới được; quyền lực của gã chẳng có nghĩa gì với họ cả. Thật may, thế bí được gỡ khi người con trai của bà cụ, một người có thân hình lực lưỡng và ăn nói lắp bắp, vội vã đi ra:

- Hãy thông cảm cho mẹ tôi. Bà ấy già rồi. Tôi có thể làm gì giúp anh?

Một lần nữa người con trai xin lỗi thay cho người mẹ.

- Mikhail Sviatoslavich. Anh ta đâu? Nhà anh ta ở đâu?

Nhận ra Leo không định bắt họ, rằng anh ta và gia đình được an toàn thêm một ngày nữa, người con trai thấy vô cùng nhẹ nhõm. Anh ta vui vẻ chỉ về ngôi nhà của người bạn mình.

Leo quay lại xe. Quân của gã đã tập hợp. Gã chia đội ra thành ba nhóm. Họ sẽ tiến đến ngôi nhà từ các phía khác nhau, một từ phía trước, một từ phía sau, và nhóm thứ ba sẽ tiến tới và bao vây chuồng bò. Mỗi người được trang bị một khẩu súng lục tự động Stechkin APS 9mm được thiết kế riêng cho MGB sử dụng. Ngoài ra, mỗi nhóm có một người mang khẩu AK47. Họ đã sẵn sàng cho trận đánh dàn trận, nếu phải đến mức ấy.

- Chúng ta sẽ bắt sống kẻ phản bội. Chúng ta cần lời thú tội của hắn. Nếu có nghi ngờ, bất cứ nghi ngờ gì, thì không được bắn.

Leo lặp lại mệnh lệnh, đặc biệt nhấn mạnh với nhóm do Vasili dẫn đầu. Giết Anatoly Brodsky sẽ là một lỗi bị trừng phạt. Sự an toàn của chính họ chỉ là thứ yếu so với mạng sống của kẻ bị tình nghi. Đáp lại, Vasili cầm lấy khẩu AK47 của nhóm mình:

- Cho chắc ăn.

Nhằm hạn chế khả năng Vasili phá hoại chiến dịch này, Leo giao cho họ siết chặt khu vực ít quan trọng nhất:

- Nhóm anh sẽ lục soát chuồng bò.

Vasili cất bước. Leo nắm vai hắn:

- Chúng ta phải bắt sống ông ta.

Giữa đường tới ngôi nhà, binh lính chia thành ba nhóm, tách ra theo các hướng khác nhau. Hàng xóm đứng bên cửa sổ liếc trộm rồi biến mất vào trong nhà. Khi cách cửa ba mươi bước chân, Leo dừng lại để hai nhóm kia vào vị trí. Đội của Vasili bao vây chuồng bò, trong khi nhóm thứ ba đã tới sau nhà, tất cả chờ tín hiệu của Leo. Bên ngoài nhà, không có dấu hiệu của sự sống. Một làn khói bốc lên từ ống khói. Quần áo tả tơi treo trước những ô cửa sổ nhỏ. Không thể nhìn thấy các phòng bên trong. Ngoại trừ tiếng đánh tách của khóa an toàn khẩu AK47, còn thì chỉ là tĩnh lặng. Bỗng nhiên một cô bé bước ra từ một ngôi nhà nhỏ hình chữ nhật, hố vệ sinh, nằm phía sau nhà chính. Cô bé đang ngâm nga, âm thanh xuyên qua làn tuyết. Ba mật vụ đứng gần Leo nhất quay lại, chĩa súng vào cô bé. Cô bé chết trân, kinh hoàng. Leo giơ tay:

- Không được bắn.

Gã nín thở, hy vọng không phải nghe tiếng súng máy nổ. Không ai nhúc nhích. Thế rồi cô bé ba chân bốn cẳng chạy vụt về phía ngôi nhà, thét lên gọi mẹ.

Leo cảm thấy cơn phấn chấn đầu tiên của methamphetamine - cái mệt mỏi tan biến. Gã chồm tới, thuộc hạ theo sau, tiến về phía ngôi nhà như một cái thòng lọng quanh cổ. Cô bé mở toang cửa trước, vụt vào trong nhà. Leo chỉ theo sau vài giây, đưa vai hất cửa, giơ súng lên, xông vào nhà. Gã thấy mình đang ở trong một gian bếp nhỏ, ấm cúng, mùi bữa ăn sáng tỏa khắp phòng. Có hai cô bé - đứa chị khoảng mười tuổi và đứa em khoảng lên bốn - đứng bên cạnh lò sưởi nhỏ. Mẹ chúng, một phụ nữ kiên cường, khắc khổ, trông như thể chị ta có thể nuốt đạn rồi phun ra, đứng trước chúng, hai bàn tay che trước ngực hai đứa bé. Một người đàn ông trạc tứ tuần từ phòng sau bước vào. Leo quay sang anh ta:

- Mikhail Sviatoslavich?

- Vâng?

- Tôi là Leo Stepanovich Demidov, sĩ quan MGB. Anatoly Tarasovich Brodsky là gián điệp. Ông ta đang bị truy nã về để xét hỏi. Cho tôi biết ông ta ở đâu?

- Anatoly?

- Bạn của anh. Ông ta đâu? Và đừng có mà nói dối.

- Anatoly sống ở Mátxcơva. Ông ấy là bác sĩ thú y. Nhiều năm rồi tôi không gặp ông ấy.

- Nếu anh cho tôi biết ông ta ở đâu, tôi sẽ bỏ qua chuyện ông ta từng đến đây. Anh và gia đình anh sẽ an toàn.

Vợ Mikhail liếc nhìn chồng: chị ta bị cám dỗ bởi lời đề nghị. Leo tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm. Gã đã đúng. Kẻ phản bội đã ở đây. Không chờ câu trả lời, gã ra hiệu cho quân lục soát ngôi nhà.

* * *

VASILI VÀO CHUỒNG BÒ, súng giơ cao, ngón tay trên cò. Hắn bước đến đống rơm, chỗ ẩn trốn duy nhất, đủ cao để che giấu một người. Hắn bắn mấy phát. Từng mớ rơm tung lên. Khói bốc ra từ nòng súng. Mấy con bò đằng sau hắn thở phì phì, lùi xa, cào tung đất. Nhưng không thấy máu rỉ ra. Không có ai ở đây, bọn họ đang lãng phí thì giờ. Hắn ra ngoài, lẳng khẩu súng máy lên vai, và châm thuốc.

Hốt hoảng vì tiếng súng máy, Leo chạy ra khỏi nhà. Vasili nói to:

- Không có ai ở đây.

Phấn chấn hẳn lên do sức mạnh của ma túy, Leo chạy vội đến chuồng bò, hàm gã nghiến chặt.

Bực mình vì bị phớt lờ, Vasili ném thuốc giữa tuyết, nhìn nó tan chảy xuống đất:

- Hắn không có đó, trừ phi hắn có thể ngụy trang thành bò. Có lẽ anh nên bắn chúng, nhỡ đâu.

Vasili liếc quanh chờ tiếng cười, các thuộc hạ liền tuân theo. Hắn không nhầm: hắn nhận ra rằng không ai trong số họ thấy hắn buồn cười. Hơn thế nữa, tiếng cười của họ cho thấy rằng cán cân quyền lực đã bắt đầu thay đổi. Lòng trung thành của họ với Leo đang suy giảm. Có lẽ do chuyến đi vắt sức. Có lẽ là do quyết định của Leo để Brodsky tự do trong khi lẽ ra ông ta đã bị bắt. Nhưng Vasili tự hỏi liệu nó có liên quan gì đến Fyodor và cái chết của đứa bé không. Leo đã được cử đến để dẹp yên vụ đó. Nhiều người ở đây là bạn của Fyodor. Nếu có sự căm giận, thì có thể khai thác, thao túng.

Leo quỳ xuống, kiểm tra dấu vết trên tuyết. Có dấu ủng còn mới; một số là của quân lính, nhưng bên dưới đó là những dấu chân từ chuồng bò đi ra và hướng về phía cánh đồng. Gã đứng lên và đi vào chuồng. Vasili nói với theo:

- Tôi đã tìm trong đó rồi!

Phớt lờ hắn ta, Leo sờ vào then cửa bị phá: gã thấy bao bố trải dưới đất thì gã quay ra ngoài, nhìn về phía cánh đồng:

- Tôi muốn ba người đi theo tôi, ba người nhanh nhẹn nhất. Vasili, anh ở đây. Tiếp tục lục soát trong nhà.

Gã cởi bỏ chiếc áo lạnh nặng nề. Không có ý làm mất mặt, gã đưa nó cho tay cấp phó của mình. Không vướng víu nữa, có thể chạy được rồi, gã bắt đầu theo dấu vết ra cánh đồng.

Ba người được lệnh đi theo chẳng buồn cởi bỏ áo khoác.

Cấp trên của họ đang muốn họ chạy trong tuyết mà không mặc áo khoác trong khi gã thậm chí không thèm xem xét thi thể đứa con trai đã chết của đồng nghiệp họ. Cái chết của một đứa bé đã bị bác đi như thể chuyện vặt. Mấy tên thuộc hạ không định để bị viêm phổi, không mù quáng tuân theo một người mà quyền uy của anh ta đang dần chấm hết, một người không thèm quan tâm đến họ. Tuy nhiên, Leo vẫn là cấp trên của họ, ít nhất là vào lúc này, và sau khi nhìn Vasili, cả ba người bắt đầu uể oải vờ như tuân lệnh, lúp xúp theo sau người đã cách họ hàng trăm mét.

Leo tăng tốc. Methamphetamine giúp gã tập trung: không gì khác tồn tại ngoài dấu vết trên tuyết, nhịp bước chân của gã. Gã không thể dừng lại hay chậm lại, không thể thất bại, không thể cảm thấy cái lạnh. Dù gã đoán nghi can đã đi trước đó ít nhất một tiếng, nhưng điều đó cũng không khiến gã bận tâm. Người đàn ông kia không biết mình bị rượt đuổi, ông ta chắc chắn đang bước bộ.

Phía trước là mỏm đồi thoai thoải và Leo hy vọng từ đỉnh đồi gã sẽ nhìn thấy kẻ bị tình nghi. Lên đến đỉnh gã dừng lại, quan sát xung quanh. Bốn bề là những cánh đồng tuyết phủ. Xa hơn phía trước là bìa một khu rừng rậm, nhưng đằng trước đó, cách chừng một ki lô mét, dưới chân đồi, có một người đàn ông đang lê chân trên tuyết. Đấy không phải nông dân hay người lao động. Đấy là kẻ phản bội. Leo dám chắc. Ông ta đang đi về phía Bắc đến khu rừng. Nếu ông ta đến được rừng, ông ta sẽ ẩn nấp. Leo không có chó để tìm dấu ông ta. Gã nhìn ra sau - ba tên mật vụ đang ì ạch. Một mối liên kết nào đó nói gã với họ đã đứt. Không thể trông mong ở họ được. Tự gã sẽ phải bắt kẻ phản bội.

Như có giác quan thứ sáu mách bảo, Anatoly dừng bước và quay lại. Có một người đàn ông đang chạy từ trên đồi xuống. Không nghi ngờ gì nữa, đó là mật vụ của Nhà nước. Anatoly chắc chắn mọi bằng chứng liên hệ ông với ngôi làng xa xôi này đã được xóa sạch. Vì vậy mà ông dừng lại một lúc, không làm gì hết, bị thôi miên khi thấy kẻ săn đuổi mình. Ông đã bị phát hiện. Ông thấy thót dạ, mặt đỏ bừng, và rồi, nhận ra người đàn ông này có nghĩa là cái chết, ông quay lại và bắt đầu chạy về phía rừng. Vài bước đầu còn vụng về và sợ hãi, lảo đảo đổ nghiêng vào đống tuyết đã dày hơn. Ông nhanh chóng hiểu ra chiếc áo khoác chính là vật cản. Ông cởi nó ra, vứt xuống đất, và chạy thục mạng.

Anatoly không còn mắc cái sai lầm nhìn ra sau nữa. Ông tập trung vào cánh rừng phía trước. Ở tốc độ này, ông sẽ tới được cánh rừng trước khi kẻ săn đuổi bắt kịp. Cánh rừng sẽ cho một cơ hội để biến mất, để ẩn nấp. Và nếu phải đánh nhau, ông sẽ có nhiều cơ may trong kia, nơi có những cành cây và hòn đá, hơn là tay không ngoài trời.

Leo tăng tốc, cố sức hơn nữa, như thể đang trên đường chạy đua. Một phần trong tâm trí gã vẫn nhớ rằng địa thế không đáng tin và chạy với tốc độ này là liều lĩnh. Nhưng methamphetamine khiến gã tin rằng bất cứ gì cũng có thể - gã có thể thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Bỗng nhiên Leo sẩy chân, trượt sang bên rồi ngã úp mặt ầm lên tuyết. Choáng váng, vùi trong tuyết, gã nằm ngửa ra, tự hỏi không biết mình có bị thương không trong khi nhìn lên bầu trời xanh lợt. Gã không thấy đau. Gã đứng lên, phủi tuyết trên mặt và tay, nhìn những vết xước trên tay mà không chút cảm giác. Gã tìm bóng dáng Brodsky, những tưởng thấy ông ta đang biến vào rừng. Nhưng thật ngạc nhiên, kẻ bị tình nghi cũng đã ngừng chạy. Ông ta đứng yên. Bối rối, Leo vội vã chạy lên. Gã không hiểu - ngay khi việc trốn thoát dường như có thể thì người đàn ông này dường như không làm gì hết. Ông ta đang nhìn mặt đất đằng trước. Giữa họ giờ chỉ còn cách nhau một trăm mét. Leo rút súng, chạy chậm dần rồi bước. Gã nhắm súng, biết rõ rằng gã không dám mạo hiểm bắn ở khoảng cách này. Tim gã thình thịch, đập hai lần theo mỗi bước chân. Sức mạnh của methamphetamine lại dâng lên: môi gã khô khốc. Ngón tay run rẩy vì quá thừa năng lượng, mồ hôi chảy xuống lưng. Họ chỉ còn cách nhau năm mươi bước chân. Brodsky quay lại. Ông ta không có vũ khí. Ông ta không có gì trong tay; như thể ông ta chịu thua một cách đột ngột và không giải thích nổi. Leo tiếp tục tiến lên, gần hơn và gần hơn. Cuối cùng gã có thể thấy điều gì ngăn cản Brodsky. Có một con sông đóng băng rộng chừng hai mươi mét ngăn cách ông ta với cánh rừng. Từ trên đồi không thể nhìn thấy con sông, khuất dưới thảm tuyết dày bao phủ khắp bề mặt đóng băng. Leo gọi to:

- Kết thúc rồi!

Anatoly cân nhắc nhận định này, ông quay lại nhìn về phía rừng, rồi bước lên trên băng. Bước chân ông loạng choạng, trượt theo bề mặt trơn. Mặt băng nứt ra vì sức nặng, gần như không chịu nổi ông. Ông không chịu chậm lại. Hết bước này sang bước khác, mặt băng bắt đầu rạn ra - những đường nứt đen, ngoằn ngoèo hình thành trên mặt băng, cắt chéo nhau và lan dần ra dưới chân ông. Ông càng đi nhanh thì vết nứt càng nhiều, tỏa ra các hướng. Nước băng tràn lên qua các thớ nứt. Ông bước tiếp: ông đã ở giữa sông, mười mét nữa sẽ đến bờ bên kia. Ông nhìn xuống dòng nước đen ngòm và lạnh giá đang chảy phía dưới.

Leo đến mép bờ sông, cho súng vào bao, với tay ra:

- Băng không trụ nổi đâu. Ông không đến được rừng đâu.

Brodsky dừng bước và quay lại:

- Tôi không cố đến được chỗ rừng.

Ông co chân phải lên và bằng một động tác thình lình nện ủng xuống, khiến mặt băng vỡ tan, và thọc chân xuống dòng sông. Nước bắn lên, băng vỡ ra, và ông rơi xuống.

Tê cứng hoàn toàn, bị sốc, ông để cho mình chìm xuống: nhìn lên ánh nắng. Rồi, cảm thấy mình trồi lên, ông lại đạp cho người chìm xuống, cách xa chỗ băng vỡ. Ông không định nổi lên. Ông sẽ biến mất vào dòng nước đen này. Phổi ông bắt đầu đau buốt và ông đã cảm thấy cơ thể chống chọi lại quyết định tự vẫn. Ông đạp cho người xuống sâu thêm, càng xa ánh sáng càng tốt, xa bất kỳ cơ hội sống sót nào. Cuối cùng, khả năng nổi tự nhiên khiến ông trồi lên; thay vì ngóp lên không khí, mặt ông va vào một lớp băng dày đặc. Dòng nước chảy chậm kéo ông xuống sâu hơn.

* * *

KẺ PHẢN BỘI SẼ KHÔNG NỔI LÊN; chắc chắn ông ta đang bơi xa lỗ trống để tự sát và để bao che đồng bọn. Leo vội vã chạy dọc theo bờ sông, ước chừng chỗ của ông ta dưới mặt băng. Gã tháo dây lưng da nặng nề và khẩu súng ra, vứt xuống đất, và bước ra dòng sông băng, ủng gã trượt trên mặt băng. Hầu như ngay lập tức băng bắt đầu căng ra. Gã vẫn đi, cố giữ cho bước chân thật nhẹ, nhưng băng đang rạn và gã có thể cảm thấy nó chìm dần dưới sức nặng của gã. Đến giữa sông, gã ngồi xuống, điên cuồng đào bới lớp tuyết. Nhưng không thấy kẻ bị tình nghi đâu cả - bốn bề chỉ có nước đen ngòm. Leo đi xuôi dòng xa hơn nữa và những vết rạn nứt đuổi theo từng bước chân gã, bao vây gã khắp mọi phía. Nước bắt đầu dâng lên, các vết nứt nối vào nhau. Gã nhìn lên trời, hít đầy phổi, sẵn sàng để nghe thấy một tiếng rắc.

Băng sụp xuống.

Mặc dù không hoàn toàn cảm thấy hết cái lạnh, mê man vì methamphetamine, nhưng gã cũng biết mình phải di chuyển thật nhanh. Ở nhiệt độ này thời gian được tính bằng giây. Gã xoay lại. Có những tia sáng nơi băng đã vỡ làm đôi, nhưng xa hơn, nước đen kịt, bị chắn mất nắng bởi một mảng tuyết dày đặc. Gã đạp chân, hướng theo dòng nước. Không thể thấy bất cứ thứ gì, gã bơi xa hơn và xa hơn nữa, quáng quàng mò mẫm tứ phía. Cơ thể gã kêu gào đòi không khí. Đáp lại, gã tăng tốc độ, đạp mạnh hơn, đẩy mình nhanh hơn trong dòng nước: không lâu nữa gã sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài quay lại hoặc chết. Nhận ra không có cơ hội thứ hai, và quay về tay không có nghĩa là phải chết, gã cố một sải nữa xuôi dòng nước.

Tay gã quờ phải cái gì đó: vải, áo, một ống quần. Đó là Brodsky, bất động dưới băng. Nhưng như thể va chạm đó khiến ông ta sống lại, ông ta bắt đầu giãy giụa. Leo bơi xuống dưới ông ta, túm lấy cổ. Con đau trong ngực gã nhức nhối. Gã phải trồi lên mặt nước. Một tay quàng quanh cổ kẻ bị tình nghi, gã cố đấm vỡ lớp băng phía trên, nhưng mấy cú đấm trượt theo bề lớp băng cứng láng.

Brodsky thôi động đậy. Ông tập trung, không chịu nghe theo mọi khát vọng sống của cơ thể, ông há miệng, hớp nước lạnh vào phổi, chào đón cái chết.

Leo tập trung vào những tia sáng ở đầu nguồn. Gã đạp thật mạnh, đẩy cả hai người tới chỗ sáng. Tù nhân của gã đã im lìm, bất tĩnh. Leo choáng váng, gã không thể nín thở lâu hơn được nữa. Gã đạp lần nữa - cảm thấy ánh nắng chiếu vào mặt - bơi tới trước. Cả hai người ngoi lên mặt nước.

Leo thở gấp rồi lại thở gấp. Nhưng Brodsky thì không thở. Leo kéo ông vào bờ. Phá vụn những mảng băng để mở đường. Chân gã chạm được bờ. Gã leo lên, kéo theo tù nhân của gã. Da họ tái nhợt. Leo không ngớt run lẩy bẩy. Ngược lại, kẻ bị tình nghi vẫn hoàn toàn bất động. Leo mở miệng ông ta, hút nước ra, thổi khí vào phổi ông ta. Gã ấn vào ngực ông ta, hà hơi vào phổi, rồi ấn lên ngực, hà hơi vào phổi:

- Nào!

Brodsky ú ớ tỉnh lại, gập người và nôn thốc nước đá trong bụng ra. Leo không có thời gian để cảm thấy nhẹ nhõm. Họ chỉ có vài phút trước khi chết vì bị hạ thân nhiệt. Gã đứng lên. Gã thấy ba tên lính tới gần.

Ba người này đã thấy Leo khuất dưới dòng sông và nhận ra cấp trên của họ đã đúng ngay từ đầu. Trong tích tắc, cán cân quyền lực lại chuyển từ Vasili về Leo. Cảm giác hậm hực về việc gã xử lý vụ Fyodor giờ không còn ý nghĩa. Lý do duy nhất họ cảm thấy đủ an toàn để cho tình cảm xen vào là họ mường tượng trước rằng chiến dịch này sẽ thất bại và Leo sẽ bị tước bỏ quyền lực. Không có chuyện đó: vị trí của gã sẽ mạnh hơn bao giờ hết. Họ chạy nhanh hết sức mình; mạng sống của họ tùy thuộc vào điều đó.

Leo quỳ xuống bên cạnh kẻ bị bắt. Mắt Brodsky nhắm lại - ông ta lại đang chìm vào hôn mê. Leo vả vào mặt ông ta, cần phải giữ cho ông ta tỉnh táo. Gã lại tát. Kẻ bị tình nghi mở mắt, nhưng hầu như ngay lập tức nhắm lại. Leo tát, và tát, tát nữa. Họ đang hết giờ. Gã đứng lên, hét to:

- Nhanh lên!

Giọng gã trở nên yếu ớt, năng lượng cạn dần khi gã bị cảm lạnh và sức mạnh của thuốc bắt đầu tan. Thuốc đã qua đỉnh điểm. Sự mệt mỏi lạ thường lại xâm chiếm cơ thể gã. Quân của gã tới nơi:

- Cởi áo khoác ra. Nhóm lửa đi.

Cả ba người cởi áo khoác, quấn một chiếc cho Leo và hai chiếc kia cho Brodsky. Như vậy vẫn chưa đủ. Họ cần một đống lửa. Ba người họ đi kiếm củi. Có những cọc rào cách đó không xa, thế là hai mật vụ chạy lại đó, trong khi người thứ ba bắt đầu xé ống tay áo sơ mi vải thô của mình thành dải. Leo vẫn tập trung vào tù nhân, vẫn tát để ông ta tỉnh táo. Nhưng Leo cũng cảm thấy buồn ngủ. Gã muốn nghỉ ngơi. Gã muốn nhắm mắt lại.

- Nhanh lên!

Mặc dù ý gã là gào to nhưng tiếng gã rất khó nghe thấy.

Hai nhân viên quay lại cùng những tấm ván nhổ ở hàng rào. Họ dọn một khoảng đất, gạt tuyết ra và để gỗ trên đất lạnh. Trên đống gỗ này, họ để những mảnh vải. Rồi họ chụm mấy tấm gỗ mỏng, tạo thành hình tháp trên những mảnh vải đó. Một người lấy bật lửa, đổ xăng lên vải. Đá phát lửa, vải bén lửa, bắt đầu cháy. Củi cháy âm ỉ. Nhưng củi quá ướt và không chịu bén lửa. Khói từ từ bốc lên. Leo không cảm thấy chút hơi ấm nào. Phải rất lâu củi mới khô. Gã xé lớp vải lót bên trong áo khoác ra, ném vào lửa. Nếu lửa tắt, cả hai đều chết.

Họ chỉ còn một chiếc bật lửa. Một người cẩn thận tháo rời bật lửa ra và rưới phần xăng còn lại lên đốm lửa lay lắt. Lửa bùng lên, được tiếp sức bởi bao thuốc vò nát và giấy thuốc lá xé tưa. Cả mấy tay mật vụ quỳ xuống, thêm củi vào. Gỗ bắt đầu cháy.

Anatoly mở mắt, nhìn vào đống lửa trước mặt. Củi kêu lách tách vì hơi nóng. Dù ông có muốn chết đi nữa thì hơi ấm cũng khiến ông cảm thấy thật dễ chịu. Khi lửa cháy to và hổ phách đỏ rực, ông nhận ra với cảm xúc lẫn lộn rằng mình sẽ sống sót.

Leo ngồi đó, ánh mắt chú mục vào tâm đống lửa. Hơi từ quần áo gã bắt đầu bốc lên. Hai mật vụ, hối hả tìm lại lòng tin của gã, tiếp tục đi kiếm củi. Người thứ ba đứng gác. Một khi không còn lo lửa tắt nữa, Leo lệnh cho một người quay trở lại căn nhà và chuẩn bị trở về Mátxcơva. Quay về phía tù nhân, gã hỏi:

- Ông còn đủ sức đi không?

- Tôi từng đi câu cá với con trai tôi. Ban đêm chúng tôi đốt lửa như thế này và ngồi quanh. Nó không thích câu cá lắm, nhưng tôi nghĩ nó thích những đống lửa. Nếu nó chưa chết, có lẽ giờ nó cũng trạc tuổi cậu.

Leo không nói gì. Người tù nói tiếp:

- Nếu cậu cho phép, tôi muốn được ở đây một lát nữa.

Leo cho thêm củi vào lửa. Họ có thể đợi thêm một lúc nữa.

***

TRÊN ĐƯỜNG VỀ không ai nói gì. Khoảng cách Leo đã chạy trong chưa đầy ba mươi phút đã khiến họ mất gần hai tiếng để quay lại. Mỗi bước chân dường như càng lúc càng nặng nề hơn bởi methamphetamine đã biến mất khỏi cơ thể gã. Chỉ có sự thành công mới giữ cho gã đứng vững. Gã sẽ trở về Mátxcơva sau khi đã tự chứng tỏ, sau khi đã khôi phục địa vị. Gã đã đứng bên bờ vực thất bại và quay trở lại từ đó.

Gần đến ngôi nhà, Anatoly bắt đầu tự hỏi làm sao họ tìm ra ông. Ông nhận ra rằng hẳn ông đã nhắc đến tình bạn giữa ông và Mikhail với Zina. Bà ta đã phản bội ông. Nhưng ông không cảm thấy oán giận bà. Bà chỉ đang cố sống còn. Không ai có thể trách móc bà về điều đó. Dù sao, chuyện đó cũng không liên quan. Vấn đề bây giờ là thuyết phục kẻ bắt ông rằng Mikhail không tiếp tay cho ông. Ông quay về phía kẻ bắt mình:

- Khi tôi đến đây tối qua, gia đình họ đã đuổi tôi đi. Họ không muốn liên quan gì tới tôi hết. Họ dọa sẽ báo chính quyền. Đó là lý do tôi buộc phải lẻn vào chuồng bò. Họ tưởng tôi đã đi rồi. Gia đình họ không làm gì sai cả. Họ là những người tốt, những người lao động vất vả.

Leo cố tưởng tượng điều gì thực sự xảy ra tối qua. Kẻ phản bội nhờ bạn mình nhưng sự giúp đỡ không đến. Đấy không hẳn là một kế hoạch tẩu thoát. Đấy hoàn toàn không phải là kế hoạch tẩu thoát của một gián điệp chuyên nghiệp.

- Tôi không quan tâm gì đến bạn ông cả.

Họ đến khu đất nông trại. Ngay trước mặt họ, xếp hàng quỳ bên ngoài cổng chuồng bò là Mikhail Zinoviev, vợ anh ta, và hai cô con gái. Tay họ bị trói sau lưng. Họ đang run cầm cập, lạnh cóng dưới trời tuyết. Rõ ràng họ ở trong tình trạng này đã lâu. Mặt Mikhail bầm giập. Máu chảy ra từ cái mũi nát bét; quai hàm sái hẳn một góc kinh hãi. Nó bị vỡ. Những tay lính đứng thành một vòng tản mác, ngập ngừng quanh họ. Vasili đứng ngay sau lưng gia đình kia. Leo dừng bước, định nói, thì Vasili bỏ tay khoanh trên ngực xuống, lấy súng ra. Hắn gí họng súng và bắn một phát vào sau đầu Zinoviev. Âm thanh phát ra. Thân người đàn ông đổ ập xuống tuyết. Vợ anh ta và hai cô con gái vẫn bất động, trân trối nhìn thi thể trước mặt họ.

Chỉ có Brodsky phản ứng, ông kêu lên, một âm thanh không phải của người - không một lời nào mà là nỗi đau xen lẫn căm giận. Vasili bước sang bên một bước và chĩa súng vào sau đầu người vợ. Leo giơ tay:

- Hạ súng xuống! Đây là mệnh lệnh.

- Những kẻ này đều là phản bội. Chúng ta phải làm gương. Vasili bóp cò, tay hắn giật lại, phát súng thứ hai nổ, tấm thân người phụ nữ đổ vật xuống tuyết bên cạnh chồng. Brodsky cố vùng ra nhưng hai lính áp giải đã đá ông khuỵu gối xuống. Vasili tiến thêm một bước sang bên, chĩa súng vào sau đầu đứa chị. Mũi cô bé đỏ vì lạnh. Người run run. Cô bé đang nhìn thi thể mẹ. Cô sẽ chết trên tuyết bên cạnh bố mẹ mình. Leo rút súng, nhằm vào cấp phó của gã:

- Hạ súng xuống.

Bổng nhiên mọi mệt mỏi tan biến, không phải vì một thứ ma túy nào. Sự giận dữ và adrenaline chạy dọc cơ thể gã. Tay gã giữ chắc. Gã nheo một mắt và nhắm cẩn thận. Ở khoảng cách này, gã sẽ không bắn trượt. Nếu giờ gã nổ súng, cô bé sẽ sống. Cả hai cô bé sẽ sống - không đứa nào bị giết. Không hề nghĩ tới, nhưng lời ấy đã vang lên trong đầu gã:

Bị giết

Gã lên cò súng.

Vasili đã sai về đầu mối Kiev. Hắn bị bức thư của Brodsky đánh lừa. Hắn dám chắc với mấy gã kia là họ đang phí thời gian đến Kimov. Hắn đã bóng gió rằng thất bại đêm nay sẽ khiến hắn trở thành sếp mới. Những nhầm lẫn đáng xấu hổ này sẽ được đưa vào báo cáo về Leo. Ngay bây giờ Vasili có thể cảm thấy mấy sĩ quan kia đang nhìn hắn. Vị thế của hắn đã bị giáng một đòn bẽ mặt. Một phần trong hắn muốn xem liệu Leo có dám giết hắn không. Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng hắn không khờ. Trong thâm tâm hắn biết rằng hắn là kẻ hèn còn Leo thì không. Vasili hạ súng. Giả vờ như hài lòng, hắn ra hiệu về hai đứa trẻ:

- Các cô bé đã học được một bài học quý. Có lẽ lớn lên chúng sẽ trở thành những công dân tốt hơn cha mẹ chúng.

Leo tiến tới chỗ viên thuộc cấp, qua hai xác chết, để lại dấu ủng trên tuyết dính máu. Gã vung khẩu súng thành một đường cong, đánh gờ súng vào bên đầu Vasili. Vasili ngã ngửa, ôm lấy thái dương. Có một vệt máu ở chỗ trán da bị xước. Nhưng hắn chưa kịp đứng thẳng dậy thì đã cảm thấy nòng súng Leo gí vào thái dương hắn. Ngoại trừ hai đứa bé, đang nhìn xuống đất, chờ chết, mọi người đều nhìn.

Hết sức từ từ, Vasili nghiêng đầu nhìn lên, hàm hắn đánh lập cập. Hắn sợ chết, kẻ xem cái chết của người khác là bình thường. Ngón tay Leo chạm vào cò súng. Nhưng gã không thể làm thế. Không, dù đang lúc máu lạnh. Gã không thể là người hành quyết kẻ này.

- Anh sẽ ở đây chờ dân quân đến. Anh sẽ phải giải thích chuyện gì xảy ra và giúp đỡ họ. Anh có thể tự về Mátxcơva lấy.

Leo giúp hai bé gái đứng lên và đưa chúng vào nhà.

Phải cần tới ba mật vụ mới đưa được Anatoly Brodsky lên thùng xe tải. Người ông rũ liệt tựa như sự sống đã bị hút đi. Ông đang lẩm nhẩm khó hiểu, hoảng loạn vì đau đớn và không nghe thấy gì khi những tay lính bảo ông im miệng. Họ không muốn nghe ông khóc.

* * *

TRONG NHÀ, hai bé gái không nói gì, vẫn chưa thể hiểu rằng những thi thể nằm ngoài tuyết kia là cha mẹ chúng. Bất cứ lúc nào chúng cũng hy vọng cha nấu bữa sáng cho chúng hoặc mẹ chúng đi làm đồng về. Không có gì là thực cả. Cha mẹ chúng là cả thế giới. Làm sao thế giới tồn tại mà không có họ được?

Leo hỏi chúng còn người thân nào khác không. Không đứa nào trả lời. Gã bảo đứa lớn gói ghém đồ đạc - họ sẽ lên Mátxcơva. Chẳng đứa nào nhúc nhích. Gã vào phòng ngủ và bắt đầu gói đồ cho chúng, tìm kiếm đồ đạc, quần áo của chúng.

Tay gã bắt đầu run rẩy. Gã dừng lại, ngồi trên giường, và nhìn xuống ủng. Gã chụm hai đế giày lại và nhìn chằm chằm nơi mấy vệt đầy tuyết lẫn máu nén cứng, mỏng tang đang rã trên sàn nhà.

* * *

VASILI BÊN LỀ ĐƯỜNG NHÌN THEO, hút điếu thuốc cuối cùng khi chiếc xe tải chạy đi. Hắn nhìn hai bé gái đang ngồi trong khoang lái, bên cạnh Leo, chỗ đáng ra là của hắn. Chiếc xe quành lại rồi mất dạng cuối đường. Hắn nhìn quanh. Có những khuôn mặt bên các cửa sổ của nông trại gần đó. Lúc này họ không quay đi. Hắn mừng là vẫn còn khẩu súng máy. Hắn đi vào nhà, nhìn hai thi thể đang năm trên tuyết. Hắn vào bếp, nấu nước và pha trà. Trà rất đặc nên hắn thêm đường cho ngọt. Gia đình này có một lọ đường nhỏ, có lẽ để dùng trong một tháng. Hắn đổ gần hết chỗ đường vào cốc, thành một thứ ngọt lợm. Hắn nhấp trà và đột nhiên thấy mệt mỏỉ. Hắn tháo ủng và cởi áo, đi vào phòng ngủ, kéo chăn, và nằm xuống. Hắn ước có thể lựa chọn giấc mơ. Hắn sẽ chọn giấc mơ trả thù.

(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét