Bài 4: Chuyện thằng Bi
Khi đã có lòng hào sảng, sự kỷ luật, kỹ năng street smart, bạn trẻ hoàn
toàn có thể tự đứng ra làm ăn, làm lớn cỡ nào cũng được. Thiếu 1 trong 3
điều kiện trên, thất bại trong làm ăn coi như đã được báo trước, chỉ
nên thử nghiệm quy mô nhỏ thôi để tích lũy trải nghiệm.
Khi khởi
nghiệp, bạn buộc phải có ý tưởng. Nhưng cái này không lo vì với người
khao khát làm ăn, họ luôn quan sát để “sau này sẽ mở cái này kiếm tiền
nè”. Cái lo lắng nhất của người khởi nghiệp là vấn đề đầu tiên, tiền
đâu?
Trong bài “tiền đâu khởi nghiệp” trong cuốn Trên Đường Băng,
thời “tay không bắt giặc” đã qua rồi. Bán vé số cũng phải có vài trăm
ngàn đặt cọc đại lý, làm cò cũng phải sắm chiếc xe máy và cái điện
thoại,… Các bạn trẻ hãy làm điên cuồng vô để có thu nhập tốt hơn, lương
thưởng tốt hơn, đang đi làm thuê phải làm 150% công suất và thời gian,
tuổi trẻ đừng sợ nặng nhọc hay đi xa, tích luỹ tiền để khởi nghiệp về
sau.
Cách đây mấy năm, có một bạn trẻ tên Bi, đang làm cho một
tập đoàn nước ngoài, lương được 25 triệu/tháng. Cậu ấy cứ xum xoe theo
đám bạn con nhà giàu ở phố, tối nào cũng đi bar, du lịch suốt để
check-in trên facebook là đang ở hải ngoại cho người ta nể. Ba năm ra
trường chẳng để dành được đồng nào. Cuộc sống trôi qua vô vị, nhạt nhẽo.
Bỗng dưng một lần tỉnh ngộ, nói với Tony là con sống kiểu vầy thì 10
năm ở Sài Gòn vẫn không có gì trong tay cả. Tony nói nếu quyết tâm, con
phải lên kế hoạch và LÀM. Nó là đứa thông minh và quyết liệt nên bắt tay
ngay. Phòng đang thuê giá 3 triệu/tháng ở Bình Thạnh được nó trả lại,
xuống chợ Long Phước Q9 thuê 1 cái phòng y chang vậy như giá chỉ có 1
triệu. Hàng ngày, nó dậy sớm đón xe buýt số 88 lên quận 1, xe thả xuống
chỗ sở thú, nó lội bộ mấy trăm mét nữa là tới công ty ở đường Tôn Đức
Thắng. Nó nói con dậy sớm, đi làm trên xe buýt, nhìn xuống mọi người
tranh nhau đi xe máy, kẹt xe khói bụi xịt vào mặt, tông nhau ngã chết
trên đường, mới thấy sao hồi xưa mình nhận thức kém thế. Quan trọng hơn
là nó tiết kiệm được 2 triệu/tháng tiền nhà, và ở xa nên mọi cám dỗ đô
thị không có trong trí óc nó nữa. Buổi tối đi làm về, nó nấu cơm ăn cho
sạch sẽ, rồi tập gym trong chung cư, nghe nhạc, học ngoại ngữ, làm quen
với bạn bè trong khu đó, dạy tiếng Anh cho một nhóm sinh viên cao đẳng
Công thương gần nhà. Với quyết tâm cao độ, 1 tháng nó chỉ xài có 5
triệu, còn dư đúng 1000 USD cất vào tài khoản. Sau một năm, nó được
12,000 USD, đem qua gặp, nói Tony ơi, con sẽ khởi nghiệp. Tony nói
chuyện một hồi, thì thấy kỷ luật đã có, tính hào sảng phóng khoáng cũng
có, street smart cũng đã có đủ, nên nói “ừa con làm đi”.
Nó về
quê mở công ty dịch vụ du lịch “Thực tập cho sinh viên Tây ở Việt Nam”.
Nó nói nhà cửa ở Sài Gòn chưa ổn định, nên con dùng nhà con dưới Mỹ Tho
làm trụ sở, báo cáo thuế dưới đó luôn, trên Sài Gòn con mở chi nhánh hay
VP giao dịch, dọn đi chỗ này chỗ kia cho tiện. Nó nói ý tưởng này bắt
đầu từ khi công ty nó nhận vô 4 sinh viên thực tập từ Mỹ. Ở nước ngoài,
trước khi tốt nghiệp một số ngành, sinh viên phải có báo cáo thực tập.
Nhưng để xin vô được Cocacola, Boeing, Microsoft, PWH, P&G… ở Mỹ để
thực tập là rất khó, trong khi đó, tụi này qua các nước như Việt Nam,
xin vào thực tập ở các công ty rất lớn, có niêm yết trên sàn chứng
khoán… lại rất dễ dàng. Các doanh nghiệp nghe sinh viên Tây là khoái, đặc
biệt cỡ trường lớn như Harvard này nọ… Chi phí ở New York chẳng hạn, một
tháng sinh hoạt cũng mất hết mấy ngàn đô, trong khi đó đem qua Việt nam
ở mấy tháng, chi phí cũng như vậy, mà lại có thêm được báo cáo nộp cho
trường. Thế là thằng Bi vô fanpage, confession forum của sinh viên để
giới thiệu PR. Khách hàng đầu tiên là một nhóm 20 sinh viên ĐH Utah, nó
đem 20 thằng này qua Việt Nam, thuê 2 cái villa ở quận 2 cho ở, rồi hàng
này thuê xe đưa đón, thả nhóm này ở công ty chứng khoán A, thả nhóm kia
ở ngân hàng B, chở lên các nhà máy ở Bình Dương, hoặc nhóm học về về du
lịch, nó thả ở mấy khách sạn 5 sao trong trung tâm thành phố… chiều đón
về.
Việc thuê xe không chủ động nên nó quyết định vay tiền mua
chiếc xe đầu tiên chở khách. Nó lo quá nên mới chạy qua xin ý kiến.Tony
nói con cứ coi kỹ nếu có khả năng trả nợ thì cứ mạnh dạn vay mượn, sợ
gì. Nó tính toán thấy OK, về quê mượn sổ đỏ vay tiền mua xe kinh doanh.
Nó nói con ký hợp đồng vay tiền mà run muốn chết, có gì ảnh hưởng đến
gia đình mình, may mà mẹ con cũng ủng hộ, vì thấy nó chín chắn. Nó vay
mua xe xong, giờ tích lũy mua thêm 1 chiếc như vậy nữa, chuyên làm
internship tour cho sinh viên nước ngoài. Nó nói, thị trường internship
tour này mênh mông, hàng triệu triệu sinh viên bao nhiêu nước, đứa nào
chả có nhu cầu làm báo cáo tốt nghiệp, trong khi công ty Việt nam thì có
nhu cầu tiếp thị ra thế giới bên ngoài. Nhiều xí nghiệp thủy sản sau
khi cho nhóm sinh viên quốc tế thực tập xong, về có bao nhiêu đơn hàng
mới, cũng do tụi cựu thực tập sinh giới thiệu. Nhiều resort, khách sạn ở
Tp HCM sau khi cho các bạn thực tập xong, lượng khách tăng vọt do các
bạn trẻ này cảm kích, giới thiệu với bạn bè…
Chuyện thằng Bi chỉ
là một câu chuyện nhỏ để các bạn thấy là trong làm ăn, nếu không vay vốn
thì không đón được các cơ hội lớn được. Doanh nghiệp nào tự hào tôi chả
vay vốn gì của ai, thì thôi, sẽ dậm chân tại chỗ hoặc quy mô bé mãi,
không lớn được. Làm ăn mà tự lấy vốn ra thì vài năm sẽ bị các doanh
nghiệp lớn nó bóp chết. Hùn nhau cũng được, vay ngân hàng hay từ người
khác cũng được, miễn là mình nhắm là có thể trả lại. Việc trả lại, mình
thực hiện dần dần, từ từ, từng tháng từng quý, cuối cùng cũng có được cơ
nghiệp. Đừng sợ nợ. Sợ thì chẳng có gì.
“Công nợ trả dần, cháo
nóng húp quanh”, người giàu có ngày xưa hay dạy con cháu như vậy. Bưng
tô cháo trên tay, nóng quá sao húp cái rột được. Nên dùng muỗng vét xung
quanh tô cháo, chỗ nguội nhất ăn trước, húp dần húp dần, rồi từ từ cũng
hết tô cháo…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét