Tin nhắn từ một người không quen, bất ngờ
hiện lên trong hộp thư facebook của tôi. Những dòng chữ không khách sáo
của một người trẻ tuổi, có một nội dung thật xao xuyến “Chú ơi, tuần
này cháu có nên tiếp tục xuống đường hay không?”. Xuống đường – tức bạn
trẻ ấy ngụ ý về những cuộc tuần hành ôn hòa ngày Chủ nhật của hàng ngàn
người dân Việt Nam, đòi minh bạch về nguyên do thảm họa môi trường, minh
bạch về những kẻ có trách nhiệm luôn có những lời nói loanh quanh, vô
nghĩa.
Suy nghĩ đó không phải từ một
người, bởi tôi đã nhận được không ít câu hỏi băn khoăn và mạnh mẽ như
vậy trong gần một tuần, bất chấp những thủ đoạn mà chính quyền áp dụng
với con người trong suốt 3 tuần lễ: đánh đập, bắt cóc, gán tội, vu vạ…
Rõ ràng, chọn cách dựng lên thành trì bằng bạo lực, chính quyền sẽ không
bao giờ có thể ngủ yên nữa bởi các cơn sóng ngầm ngày càng dâng.
Tôi
viết thư này như một cách trả lời chung cho các tin nhắn đó. Và đây chỉ
là một tâm tình để suy gẫm và chọn lựa, bởi tôi không thể đưa một lời
khuyên xác đáng nào trong một bối cảnh đang có quá nhiều dữ kiện dồn dập
thay đổi, bao gồm cả sự nôn nao hành động – bất chấp của các bạn trẻ.
Khi
tôi viết những dòng chữ này, trên các trang mạng đã có những lời kêu
gọi xuống đường ngày 22/5/2016. Nội dung vẫn như 3 tuần trước với một
khí thế rất cao, bởi được hưởng ứng từ nhiều thanh phần, kể cả những
người đang căm giận vì trở thành nạn nhân của chính quyền, với nhiều
kiểu. Một trong những lý do mà nhiều bạn trẻ nhắm đến cho cuộc tuần hành
mới, có ý nhằm đánh động tình trạng của Việt Nam theo chiều ngoại giao,
với sự có mặt của tổng thống Mỹ Barrack Obama tại Hà Nội và Sài Gòn.
Nhưng
tôi nghĩ, tuần lễ này sẽ là một sự bất lợi cho bất kỳ khẩu hiệu nào đòi
đối thoại giữa người dân và chính quyền. Nhân danh bảo vệ cho yếu nhân
của một cường quốc đến thăm Việt Nam, mọi việc trấn áp sẽ được áp dụng
mạnh tay hơn bao giờ hết. Thậm chí, việc trà trộn những kẻ bạo động để
làm mất uy tín người biểu tình, tạo thế cho việc trấn áp có thể diễn ra.
Hãy
dành tinh thần và sức lực, trí thông minh của các bạn cho việc chào đón
một nguyên thủ quốc gia đến Việt Nam, mà câu chuyện về nhân quyền sẽ là
một trong những điều được ông ta đề cập. Bản thân của ông Barack Obama
cũng không muốn đến nơi mà mọi lý do bất an được đưa ra từ chính quyền
sở tại, để ông không có được cuộc tiếp xúc nào.
Tháng
11/2000, khi chuyến xe của TT Bill Clinton đến Sài Gòn, hàng ngàn người
đã đứng hai bên đường để chào đón ông. Khi đoàn xe chạy qua ở đoạn
đường Nam kỳ khởi nghĩa, các lực lượng canh giữ của chính phủ Việt Nam
đã la lên “đừng vỗ tay, không được vỗ tay…” Thế nhưng ngược lại, tiếng
vỗ tay lại vang lên rầm rộ đến mức ông bà Tổng thống phải hạ kiếng xe
xuống để vẫy chào. Tôi muốn nhắc rằng tiếng vỗ tay đó cũng là một hình
thức biểu tình.
Lần đến Việt Nam
này, TT Barack Obama có thể sẽ mở ra một chiều thuận lợi với Việt Nam về
việc bãi bỏ cấm vận vũ khí sát thương, tức đưa Việt Nam vào thế liên
kết tốt hơn để bảo vệ Biển Đông, tách được một bước khỏi quốc gia Cộng
sản tồi tệ Trung Quốc. Đây là cơ hội, là hy vọng của bất kỳ ai có lòng
với tương lai đất nước mình. Vì vậy hãy chọn lựa cách làm đúng, và tư
thế đúng cho thời khắc này.
Hãy để
tiếng vỗ tay của mình được cường quốc về nhân quyền và tự do nghe thấy.
Hãy để cho họ thấy khát vọng thật sự của người Việt Nam về vận mệnh tổ
quốc mình. Hãy tiếp đón TT Barack như cách mà người dân Việt Nam đã tiếp
đón Bill Clinton hay George Bush, đồng thời giảm thiểu được những hiểm
nguy bất ngờ của chính bạn trước mọi âm mưu.
Sự
thông minh của các bạn sẽ giúp đa dạng hóa các hình thái biểu tình, kể
cả ngày giờ. Các poster, postcard, thông điệp kèm lời chào mừng gửi vào
Tổng lãnh sự, Đại sứ quán, các thư ngỏ thu thập chữ ký, hình ảnh và sự
kiện, các bản tuyên bố chung… vào lúc này đều có giá trị không khác gì
các cuộc tuần hành. Số lượng các phóng viên, hãng tin quốc tế có mặt tại
Việt Nam vào lúc này khao khát mọi sự diễn đạt từ dân chúng. Và đừng
quên, không sức mạnh nào bằng sự diễn đạt ôn hòa.
Hãy
tự mình chọn lựa, và hãy hy vọng vào tương lai tốt đẹp nhất của đất
nước và dân tộc mình. Lịch sử nhân loại đã chứng minh rằng biết uyển
chuyển trước thời cuộc và bất bạo động luôn là phương thức tốt nhất để
những người cầm quyền phải nhận ra khát vọng cao cả của nhân dân, là con
đường để thay đổi mọi thứ tốt nhất cho quê hương mình.
Tôi gửi niềm tin vào các bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét