Chương 31
VOUALSK 7
THÁNG BẢY
LEO VÀ
RAISA XUỐNG TÀU, chờ trên sân ga, vờ như đang sắp xếp hành lý cho đến khi mọi
hành khách khác đều đã vào tòa nhà chính cả. Đã muộn nhưng trời chưa tối, và
cảm thấy bị lộ, họ rời khỏi sân ga, vội vã vào rừng.
Đến nơi
giấu đồ, Leo dừng lại, nín thở. Gã nhìn lên những thân cây, băn khoăn về cái
quyết định hủy bức thư. Liệu gã có làm cha mẹ mình tổn thương không? Gã hiểu
tại sao họ muốn viết ra suy nghĩ và cảm xúc của họ: họ muốn được thanh thản.
Nhưng Raisa đã đúng về gã khi cô nói:
Có phải
đó là cách để anh có thể ngủ yên ban đêm, xóa sạch các sự kiện trong đầu?
Cô còn
đúng hơn cả cô biết. Raisa chạm tay gã:
- Anh ổn
chứ?
Cô hỏi gã
bức thư nói gì. Gã đã nghĩ sẽ nói dối, bảo rằng nó chứa những thông tin về gia
đình - các chi tiết cá nhân mà gã đã quên. Nhưng cô hẳn sẽ biết gã nói dối.
Nên, thay vì vậy, gã nói với cô sự thật; rằng gã đã hủy bức thư, xé nó thành
trăm mảnh, và ném ra cửa sổ. Gã không muốn đọc nó. Cha mẹ gã có thể dễ dàng
thanh thản tin rằng họ đã trút được gánh nặng. Gã thấy nhẹ nhõm vì cô không
thắc mắc gì quyết định của gã và từ lúc ấy không đề cập đến nó nữa.
Họ lấy
tay đào lớp lá và đất mềm che phủ, đồ đạc lộ ra. Họ cởi bộ đồ thành thị, định
mặc lại bộ đồ cũ ban đầu - một phần thiết yếu trong vỏ bọc của họ. Khi cởi đồ
ra, chỉ có mình họ, họ dừng lại, trần truồng, nhìn nhau. Có lẽ như vậy là nguy
hiểm, có lẽ như vậy là cơ hội chủ nghĩa, nhưng Leo muốn cô. Không chắc chắn cảm
giác của cô về gã thế nào, gã không làm gì, chờ đợi, lo sợ không dám hành động
trước, như thể trước đấy họ chưa bao giờ làm tình, như thể đây là lần đầu cả
hai không dám chắc về những giới hạn, không chắc điều gì là chấp nhận được và điều
gì không. Cô với tay ra, chạm vào tay gã. Thế là đủ. Gã kéo cô về phía mình,
hôn cô. Họ đã cùng giết người, cùng lừa dối, cùng nhau mưu toan lập kế hoạch và
dối trá. Họ là những tội phạm, cả hai người, họ chống lại cả thế giới. Đây là
lúc để thăng hoa mối quan hệ mới này. Giá như họ có thể ở lại đây, sống ở đây
trong chính khoảnh khắc này, trốn trong rừng, tận hưởng những cảm xúc này mãi
mãi.
Họ quay
lại con đường mòn trong rừng, đi bộ về thị trấn. Lúc đến quán Basarov, họ vào
phòng chính. Leo nín thở, nghĩ rằng sẽ có bàn tay nắm lấy vai gã. Nhưng không
có ai ở đây, không có mật vụ và không có dân quân. Họ an toàn, ít nhất thêm một
ngày nữa. Basarov trong bếp, thậm chí không quay lại khi hắn nghe tiếng họ về.
Trên lầu,
họ mở khóa phòng. Một bức thư dưới cửa. Leo thả túi xách xuống giường. Gã nhặt
bức thư lên. Của Nesterov, ghi ngày hôm nay:
Leo, nếu
cậu quay về như kế hoạch, gặp tôi tối nay ở văn phòng lúc chín giờ. Đến một
mình. Mang theo mọi tài liệu liên quan đến vấn đề chúng ta đang bàn bạc. Leo,
điều rất quan trọng là cậu không đến muộn.
Leo nhìn
đồng hồ. Chỉ có nửa tiếng.
Chương 32
CÙNG NGÀY
THẬM CHÍ
QUAY TRỞ LẠI TRỤ SỞ DÂN QUÂN Leo cũng không dám liều lĩnh. Gã đã giấu các tài
liệu trong hồ sơ chính thức. Mấy bức rèm văn phòng Nesterov đã kéo xuống và
không thể nhìn vào trong. Gã xem đồng hồ: gã đến muộn, trễ hai phút. Không thể
hiểu chuyện đó thì đặc biệt quan trọng ra sao, gã gõ cửa. Hầu như ngay khi gã
làm vậy, cánh cửa mở ra, như thể Nesterov đang đợi phía sau cửa. Leo bị dẫn vào
với một sự cấp bách đột ngột và khó hiểu, cánh cửa đóng lại sau lưng gã.
Nesterov
đi đi lại lại với một sự sốt ruột khác lạ. Bàn của anh ta đầy tài liệu trong
tập hồ sơ vụ án. Anh ta nắm hai vai Leo và nói với một giọng thấp xuống, vội
vã:
- Nghe cho kỹ và đừng ngắt lời tôi. Tôi đã bị bắt ở Rostov. Tôi buộc phải thú nhận. Tôi không có lựa chọn nào cả. Họ đã bắt gia đình tôi. Tôi đã kể cho họ tất cả. Tôi nghĩ có thể thuyết phục họ giúp đỡ, thuyết phục họ rằng họ nên đưa vụ án của chúng ta lên mức độ chính thức. Họ đã báo cáo về Mátxcơva. Họ buộc chúng ta tội khích động. Họ nghĩ đây là tư thù của cậu, một hành động trả thù. Họ bác bỏ những phát hiện của chúng ta, gọi đó là một thủ đoạn tinh vi của tuyên truyền phương Tây: họ chắc rằng cậu và vợ cậu đang làm gián điệp. Họ cho tôi một lựa chọn. Họ sẵn sàng để cho gia đình tôi yên nếu tôi giao nộp cậu và toàn bộ thông tin chúng ta đã thu thập.
Thế giới
của Leo sụp đổ. Dù đã biết nguy hiểm gần kề, nhưng gã nghĩ nó chưa cắt ngang
con đường của gã:
- Khi nào?
- Ngay
bây giờ. Tòa nhà đã bị bao vây. Các mật vụ sẽ vào phòng này trong mười lăm phút
nữa, sẽ bắt cậu trong văn phòng này và lấy mọi bằng chứng chúng ta đã góp nhặt.
Tôi phải tranh thủ mấy phút này để tìm hiểu toàn bộ thông tin cậu phát hiện
được ở Mátxcơva.
Leo lùi
lại, xem đồng hồ; chín giờ năm phút:
- Leo,
cậu phải nghe tôi. Có một cách để cậu trốn thoát. Nhưng để thành công, đừng nói
gì, đừng hỏi gì hết. Tôi đã nghĩ ra một kế hoạch. Cậu sẽ dùng súng đánh vào đầu
tôi, khiến tôi bất tỉnh. Rồi lúc đấy cậu sẽ rời phòng này, xuống một lượt cầu
thang, nấp trong mấy văn phòng phía bên phải. Leo, cậu nghe đấy chứ? Cậu cần
phải tập trung. Cửa không khóa. Cậu vào trong, đừng bật đèn, và khóa cửa lại.
Nhưng Leo
không nghe - điều duy nhất gã nghĩ đến là:
- Raisa?
- Cô ấy
đang bị bắt ngay lúc chúng ta nói chuyện. Tôi rất tiếc, nhưng cậu không thể làm
gì cho cô ấy cả. Cậu cần tập trung, Leo, hoặc chuyện này chấm dứt.
- Chuyện
chấm dứt rồi. Nó chấm dứt khi anh khai với họ tất cả.
- Họ có
mọi thứ, Leo. Họ có những gì tôi tìm được. Họ có hồ sơ của tôi. Tôi phải làm gì
đây ? Để họ giết gia đình tôi sao ? Họ còn có thể bắt được cậu nữa. Leo, cậu có
thể tức giận tôi, hoặc cậu có thể thoát.
Leo gạt
tay Nesterov, gã bước đi trong phòng, đầu óc gã cố gắng suy nghĩ. Raisa đã bị
bắt. Cả hai người đều biết giờ phút này sẽ đến, nhưng chỉ hiểu nó như một khái
niệm, một ý tưởng. Họ không hiểu thế nghĩa là sao. Cái viễn cảnh không bao giờ
gặp lại cô nữa khiến gã khó thở. Mối quan hệ của họ, mối quan hệ mới tái sinh,
được thăng hoa cách đây hai tiếng trong rừng, giờ đã kết thúc.
- Leo?
Cô ấy thì
sẽ muốn gì ? Cô sẽ không muốn gã ủy mị. Cô muốn gã thành công, trốn thoát, lắng
nghe người đàn ông này.
- Leo?
- Được
rồi, kế hoạch thế nào?
Nesterov
tiếp tục, nhắc lại phần đầu:
- Cậu sẽ
dùng súng đánh tôi, làm tôi bất tỉnh. Rồi cậu rời phòng này, xuống một lượt cầu
thang, và nấp trong mấy phòng phía bên phải cầu thang. Nấp trong đó; chờ đến
lúc các mật vụ vào tòa nhà. Họ sẽ lên thẳng tầng này, sẽ đi qua cậu. Khi họ qua
rồi, cậu sẽ xuống tầng trệt, ra ngoài qua cửa sổ phía sau. Có chiếc xe đậu ở
đó. Đây là chìa khóa, cậu sẽ trộm nó của tôi. Cậu phải rời thị trấn, đừng tìm
ai hay dừng lại vì bất cứ việc gì, cứ lái đi. Cậu sẽ có một lợi thế nhỏ. Họ sẽ
tin là cậu chạy bộ, đâu đó trong thị trấn. Lúc họ nhận ra rằng cậu có xe, cậu
đã phải tự do rồi.
- Tự do
để làm gì?
- Để phá
vụ án này.
- Chuyến
đi đến Mátxcơva là công toi. Nhân chứng không chịu nói. Tôi vẫn không có thêm
chút ý tưởng gì về kẻ này.
Điều đó
khiến Nesterov ngạc nhiên.
- Leo,
cậu làm được chuyện này, tôi biết. Tôi tin cậu. Cậu cần đến Rostov- sông Đông.
Đây là trung tâm của những vụ án mạng. Tôi tin rằng đó là nơi cậu nên tập trung
vào. Có nhiều giả thiết về kẻ giết những đứa trẻ này. Một giả thiết là liên
quan đến một nhóm lính Quốc xã...
Leo xen
ngang:
- Không,
đấy là việc làm của một cá nhân, hành động đơn lẻ. Hắn ta có một công việc. Hắn
có vẻ như bình thường. Nếu anh tin chắc mức độ tập trung các vụ giết người nằm
ở Rostov thì có khả năng hắn sống và làm việc ở đó. Công việc của hắn là mối
liên hệ giữa tất cả những địa điểm này. Công việc của hắn nghĩa là hắn đi đây
đi đó: hắn giết người trên đường đi của hắn. Nếu chúng ta biết được công việc
của hắn, chúng ta sẽ bắt được hắn.
Leo xem
đồng hồ. Còn vài phút nữa trước khi gã phải đi. Nesterov chỉ tay lên hai thị
trấn liên quan:
- Mối
liên hệ giữa Rostov và Vouaslk là gì? Không hề có vụ giết người nào ở phía
Đông thị trấn này. Ít nhất là theo chúng ta biết. Điều đó gợi ý rằng đây là
điểm cuối, đích đến của hắn.
Leo đồng
ý:
- Voualsk
có nhà máy lắp ráp ô tô. Không có ngành công nghiệp quan trọng nào khác ở đây
ngoài ngành gỗ. Nhưng có rất nhiều nhà máy ở Rostov.
Nosterov
biết rõ cả hai nơi này hơn Leo:
- Nhà máy
lắp ráp ô tô và Rostelmash có quan hệ mật thiết với nhau.
-
Rostelmash là gì?
- Một nhà
máy sản xuất máy kéo, rất lớn, lớn nhất Liên Xô.
- Chúng
dùng chung các phụ kiện?
- Lốp xe
cho loại GAZ-20 được sản xuất ở đó. Các phần động cơ được làm ở đây.
Có thể đó
là mối liên hệ chăng? Những vụ giết người dọc theo tuyến đường sắt từ phía Nam
và chạy sang phía Tây, từng điểm một. Theo giả thiết này, Leo nhận xét:
- Nếu
Vouaslk gửi hàng đến Rostelmash thì nhà máy kia phải dùng một tolkach. Ai đó
đến đây để đảm bảo nhà máy lắp ráp ô tô hoàn thành chỉ tiêu bắt buộc.
- Chỉ có
hai vụ giết trẻ em ở đây và chúng mới xảy ra gần đây. Các nhà máy hợp tác cùng
nhau đã được một thời gian.
- Các vụ
giết người ở phía Bắc đất nước là mới gần đây nhất. Thế nghĩa là hắn chỉ mới có
công việc này. Hoặc hắn chỉ được giao nhiệm vụ dọc theo tuyến đường này. Chúng
ta cần hồ sơ lao động ở Rostelmash. Nếu chúng ta đúng, bằng cách kiểm tra chéo
hồ sơ với địa điểm các vụ giết người, chúng ta sẽ bắt được kẻ này.
Họ sắp
tới đích. Nếu họ không bị săn đuổi, nếu họ được tự do để ung dung hành động, họ
có thể phát hiện ra tên kẻ giết người vào cuối tuần này. Nhưng họ không có một
tuần, hay sự hỗ trợ. Họ có bốn phút. Đã chín giờ mười một phút, Leo phải đi. Gã
cầm hồ sơ - danh sách những vụ giết người, cùng ngày tháng và địa điểm. Gã chỉ
cần có thế. Sau khi gập hồ sơ bỏ vào trong túi, gã bước đến cửa. Nesterov ngăn
gã lại. Anh ta đang cầm khẩu súng. Leo nhận lấy món vũ khí, chần chừ một lúc.
Nesterov thấy sự ngần ngại đó và nói:
- Hoặc là
gia đình tôi sẽ chết.
Leo đánh
vào bên đầu, làm anh ta xước da và quỵ xuống. Vẫn còn tỉnh, Nesterov ngước lên:
- Chúc
may mắn, giờ hãy đánh cho ra đánh.
Leo giơ
súng lên. Nesterov nhắm mắt.
Vội đi
vào hành lang, Leo đến cầu thang thì nhận ra là gã quên lấy khóa xe. Nó ở trên
bàn. Gã quay lại, chạy dọc hành lang đến văn phòng, bước qua Nesterov, chộp lấy
chùm chìa khóa. Gã đã muộn - chín giờ mười lăm, các mật vụ đang đi vào tòa nhà.
Leo vẫn còn ở trong văn phòng, đúng nơi bọn họ muốn gã ở. Gã chạy ra, xuôi hành
lang, xuống cầu thang. Gã có thể nghe tiếng bước chân tiến về phía mình. Đến
tầng ba, gã lao sang phải, nắm lấy cánh cửa phòng gần nhất. Nó mở như Nesterov
đã hứa. Gã vào trong, khóa cửa lại ngay khi các mật vụ đi lên cầu thang.
Leo đợi
trong bóng tối. Các rèm cửa đã đóng nên không ai bên ngoài có thể nhìn vào
trong. Gã có thể nghe những bước chân dồn dập. Có ít nhất bốn mật vụ đang ở
trên cầu thang này. Gã muốn ở lại trong căn phòng này, đằng sau cánh cửa khóa
này, trong sự an toàn tạm bợ. Các cửa sổ mở ra sân lớn. Gã liếc ra. Có một vòng
người bên ngoài cổng chính. Gã lùi khỏi cửa sổ. Gã phải xuống tầng trệt và ra
phía sau. Gã mở cửa, nhìn hé ra. Hành lang không người. Gã đóng cửa lại, đi lại
cầu thang. Gã nghe giọng một mật vụ bên dưới. Leo chạy đến lượt cầu thang tiếp
theo. Gã không thấy hay nghe tiếng một ai. Ngay khi gã bắt đầu chạy, có tiếng
hét phát ra ở tầng trên cùng: họ đã tìm thấy Nesterov.
Một đợt
mật vụ thứ hai xông vào tòa nhà, bị báo động bởi tiếng kêu của đồng nghiệp. Sẽ
quá nguy hiểm nếu chạy thêm một lượt cầu thang nữa, từ bỏ kế hoạch của
Nesterov, Leo còn ở trên tầng hai. Gã chỉ có vài giây để tận dụng sự hoảng loạn
trước khi những người kia tổ chức thành các đội lục soát. Không thể xuống được
tầng trệt, gã chạy dọc hành lang, đi vào nhà vệ sinh, một phòng hướng về phía
sau tòa nhà. Gã mở cửa sổ. Cửa sổ cao và hẹp, chỉ vừa đủ để len người qua. Cách
duy nhất là phải cho đầu ra trước. Gã xem bên ngoài, không thấy mật vụ nào cả.
Có lẽ gã chỉ cách mặt đất năm mét. Gã chuồi người qua cửa sổ, lơ lửng trên mặt
đất, dùng chân để níu. Không có gì bám vào. Gã phải thả cho người rơi xuống,
lấy tay che đầu.
Gã đưa
bàn tay ra để tiếp đất, cổ tay bị sái. Gã nghe tiếng hét, gã nhìn lên. Một mật
vụ ở cửa sổ tầng trên. Leo đã bị phát hiện. Mặc kệ con đau ở cổ tay, gã đứng
dậy, chạy về bên đường nơi chiếc xe phải đỗ ở đó. Tiếng súng phát ra. Những
luồng bụi gạch bùng lên bên đầu gã. Gã thụp xuống, lom khom và vẫn chạy. Nhiều
phát súng nữa, kêu vèo vèo trên đường. Gã rẽ ở góc đường, thoát khỏi làn đạn.
Chiếc xe
ở đó, đỗ ở đó, đã sẵn sàng. Gã leo lên, tra khóa vào ổ. Động cơ xì xì rồi tắt
ngấm. Gã thử lại. Nó không khởi động. Gã thử lần nữa - thôi nào - lần này nó
nổ. Vào số xe, gã lái đi, tăng tốc, cẩn thận không để lốp xe gây tiếng rít. Làm
sao để những mật vụ đuổi theo không nhìn thấy chiếc xe là điều cực kỳ quan
trọng. Gã ở trên một trong số ít ỏi những chiếc xe trên đường. Do đây là xe dân
quân, hy vọng bất cứ dân quân nào thấy nó cũng cho rằng gã cùng phe với họ
trong khi họ tiếp tục tìm kiếm người chạy bộ.
Đường vắng tanh. Leo lái quá nhanh, quá xóc, chạy ra khỏi thị trấn. Nesterov đã sai: gã không thể lái thẳng đến Rostov. Trước hết, đấy là vài trăm ki lô mét, gã không gặp nơi nào gần có xăng, và gã không có cách nào để lấy thêm xăng. Quan trọng hơn, khi người ta phát hiện ra gã lấy một chiếc xe, bọn họ sẽ chặn mọi ngả đường. Gã phải chạy càng xa càng tốt, rồi vứt chiếc xe, giấu nó đi, và lẻn vào một vùng nông thôn rồi lên tàu. Miễn là họ chưa tìm thấy chiếc xe bị vứt lại thì cơ hội cho gã sẽ nhiều hơn khi không có nó.
Gã tăng
tốc chạy vào con đường lớn duy nhất vào và ra thị trấn, đi về phía Tây. Gã xem
gương chiếu hậu. Nếu họ định tổ chức một cuộc lục soát toàn diện ở những tòa
nhà lân cận, tin rằng gã vẫn chạy bộ, thì gã sẽ có ít nhất chừng một tiếng
trước họ. Gã tăng tốc, xe đạt đến tốc độ tối đa tám mươi ki lô mét trên giờ.
Phía
trước có người đứng trên đường, vây quanh một chiếc xe đỗ: xe dân quân. Nó là
vật chắn đường. Bọn họ không loại trừ một khả năng nào hết. Nếu đường phía Tây
bị chặn thì đường phía Đông cũng vậy. Họ vây kín toàn bộ thị trấn. Hy vọng duy
nhất của gã là đâm qua vật chắn đường này. Gã sẽ tăng tốc độ, húc vào chiếc xe
đỗ ngang đường. Chiếc xe sẽ bị lật. Gã sẽ kiểm soát được cú va chạm. Khi xe họ
bị hỏng, bọn họ sẽ không thể đuổi theo gã ngay. Thật liều lĩnh, chuyện này sẽ
giảm lợi thế của gã xuống còn tính bằng phút.
Các mật
vụ đằng trước bắt đầu nổ súng. Đạn cắm vào phía trước xe, tóe lửa khi chạm vào
kim loại. Một viên đạn xuyên qua kính chắn gió. Leo cúi thấp sau tay lái, không
thể thấy đường được nữa. Chiếc xe đang vào vị trí: gã chỉ cần nắm chặt tay lái.
Đạn tiếp tục phá nát kính chắn gió. Những mảnh kính vỡ trút xuống. Gã vẫn đang
đúng hướng - sẵn sàng cho vụ va chạm.
Chiếc xe
lắc lư đổ nghỉêng qua một bên. Ngồi thẳng lại, Leo cố giữ tay lái, nhưng chiếc
xe ngoặt sang trái, không chịu theo điều khiển của gã. Lốp xe bị bắn lủng. Gã
không thể làm gì được. Chiếc xe bị lật nghiêng, cửa bên hông bẹp gí. Gã bị hất
vào cánh cửa, cách đường vài mi li mét, trượt dài trên đường, những tia lửa lóe
lên. Phần trước đâm nát chiếc xe kia, khiến xe của Leo xoay tròn. Nó lật ngược,
văng ra lề đường. Leo bị hất tung từ cửa đến mui xe, rồi gã nằm cuộn tròn khi
chiếc xe dừng lại.
* * *
GÃ MỞ
MẮT. Gã không chắc gã có thể cử động được không và gã không thể vận đủ sức để
thử. Gã nhìn lên bầu trời đêm. Ý nghĩ của gã từ từ hiện về. Gã không còn ở
trong xe nữa. Ai đó hẳn đã lôi gã ra. Một khuôn mặt xuất hiện phía trên gã, che
chắn những vì sao, nhìn xuống gã. Tập trung vào, Leo nhìn kỹ khuôn mặt người
kia.
Là Vasili.
Là Vasili.
Chương 33
ROSTOV-SÔNG
ĐÔNG CÙNG NGÀY
ARON CÓ
CẢM TƯỞNG RẰNG một công việc trong dân quân hẳn thú vị lắm, hoặc ít nhất là thú
vị hơn làm việc ở nông trang. Anh ta luôn biết làm ở đây tiền lương không cao,
nhưng ưu điểm là cạnh tranh không khốc liệt. Khi đi tìm việc, anh ta chưa bao
giờ là một ứng cử viên sáng giá. Ở anh ta không có gì không tốt cả.
Sụ thực,
anh ta học rất khá ở trường. Tuy nhiên, lúc sinh ra môi trên của anh ta bị sứt.
Đó là điều bác sĩ đã nói - nó bị sứt và ông ta không thể làm gì hết. Trông như
thể một phần môi trên của anh ta bị cắt đi, và phần còn lại dính vào nhau khiến
môi vểnh lên ở giữa, để lộ một phần răng cửa. Hậu quả là, trông anh ta như
nhếch mép trường kỳ. Mặc dù điều này không ảnh hưởng gì đến khả năng làm việc
của anh ta, nhưng chắc chắn nó tạo khác biệt trong khả năng của anh kiếm được
việc làm. Dân quân dường như là một giải pháp hoàn hảo, họ đang đói khát người
xin việc. Họ sẽ bắt nạt anh ta, bàn tán sau lưng anh ta - anh ta đã quen chuyện
đó rồi. Anh ta sẽ chấp nhận tất cả những điều đó, miễn là anh ta được dùng trí
óc của mình.
Anh ta ở
đây, giữa đêm, ngồi trong bụi rậm, bị bọ chét cắn, theo dõi một trạm chờ xe
buýt để tìm dấu hiệu của:
Hoạt động
bất thường.
Người ta
không cho Aron biết tại sao anh ta đang ngồi đây hay hoạt động bất thường có
thể nghĩa là gì. Là một trong những nhân viên trẻ nhất của dân quân, chỉ mới
hai mươi tuổi, anh ta tự hỏi liệu đây có phải một kiểu lễ kết nạp nào đó - một
bài thử thách lòng trung thành, để xem anh ta có thể tuân thủ mệnh lệnh không.
Tuân lệnh được đánh giá cao hơn bất cứ điều gì khác.
Cho đến
giờ, người duy nhất lảng vảng là một cô gái đứng gần trạm xe buýt. Cô còn trẻ,
có lẽ mười bốn mười lăm, nhưng cô cố tỏ ra trông già dặn hơn. Cô bé dường như
say rượu. Chiếc áo sơ mi không gài cúc. Anh ta nhìn cô bé chỉnh lại chiếc váy
và nghịch đùa mái tóc. Cô bé làm gì ở đây tại trạm xe buýt? Không có chuyến xe
buýt nào cho đến sáng mai.
Một người
đàn ông tiến đến. Y dáng cao, đội một chiếc mũ và mặc áo khoác dài. Y đeo kính
có gọng, mắt kính dày và mang một chiếc cặp rất đẹp. Y đứng cạnh bảng lịch
trình, lần tay đọc trên bảng. Cô bé như thể một con nhện nhỏ bé ẩn khuất, chờ
trong góc, cô đứng lên ngay, tiến về phía y. Y tiếp tục đọc lịch chạy xe khi cô
bé đi vòng quanh, sờ chiếc cặp của y, tay y, áo khoác của y. Người đàn ông
dường như phớt lờ những khơi gợi này cho đến khi cuối cùng y rời mắt khỏi lịch
xe, và dò xét cô bé. Họ nói chuyện. Aron không thể nghe được họ nói gì. Cô bé
không đồng ý điều gì đó, lắc đầu. Rồi cô bé nhún vai. Họ đã thỏa thuận xong.
Người đàn ông quay lại và dường như nhìn thẳng vào Aron, nhìn ngay vào đám cây
thấp bên cạnh nhà chờ. Người đàn ông có thấy anh ta không ? Có vẻ là không - họ
đang ở chỗ sáng đèn, anh ta ở trong bóng đen. Cả người đàn ông và cô bé bắt đầu
bước đến chỗ anh ta, đến thẳng nơi anh ta đang nấp.
Aron bối rối, kiểm lại vị trí - anh hoàn toàn bị che khuất. Họ không thể nào thấy anh ta được. Thậm chí nếu có thấy, tại sao họ vẫn đi về phía anh ta ? Họ chỉ còn cách vài mét. Anh ta có thể nghe họ nói chuyện. Anh đợi, khum trong lùm cây thì mới nhận ra họ đi qua anh ta về phía những gốc cây.
Aron đứng
lên:
- Dừng
lại!
Người đàn
ông vụt đứng yên, vai y gồ lên. Y quay lại. Aron cố hết sức tỏ ra uy quyền:
- Hai
người định làm gì?
Cô bé,
dường như không hề sợ hay lo lắng, trả lời:
- Chúng
tôi đi dạo. Môi anh bị làm sao thế? Trông xấu quá.
Aron đỏ
mặt xấu hổ. Cô bé nhìn chằm chằm môi anh ta với vẻ ghê tởm lộ rõ. Anh ta ngừng
một lúc, trấn tĩnh lại:
- Các
người định dâm loạn, ngay nơi công cộng. Cô là đồ gái điếm.
- Không,
chúng tôi định đi dạo.
Người đàn
ông nói thêm, giọng y xúc động, gần như không nghe được:
- Chưa ai
làm gì sai cả. Chúng tôi chỉ nói chuyện thôi.
- Cho tôi
xem giấy tờ.
Người đàn
ông bước đến, lục tìm giấy tờ trong túi áo. Cô bé lùi lại, thờ ơ. Chắc chắn
trước đây cô bé từng bị chặn hỏi. Cô không ra vẻ lo lắng. Anh ta kiểm tra giấy
tờ của người đàn ông. Người đàn ông tên Andrei. Giấy tờ hợp lệ.
- Mở cặp
ra.
Andrei
ngần ngừ, mồ hôi vã ra. Y đã bị bắt. Y chưa bao giờ tưởng tượng chuyện này sẽ
xảy ra: y chưa bao giờ tưởng tượng kế hoạch của mình bị thất bại. Y nhấc chiếc
cặp lên, mở khóa. - Anh dân quân trẻ nhìn vào, tay anh ta mò mẫm tìm kiếm.
Andrei nhìn xuống giày, chờ đợi. Khi y ngước lên, người dân quân đang cầm con
dao của y, một con dao dài lưỡi răng cưa. Andrei cảm thấy sắp bật khóc.
- Sao anh
mang thứ này?
- Tôi
phải đi rất nhiều. Thường tôi phải ăn trên tàu. Tôi dùng dao để cắt xúc xích.
Loại xúc xích rẻ tiền và cứng, nhưng vợ tôi không muốn mua thứ xúc xích khác.
Andrei
quả có dùng con dao trong bữa trưa và tối. Anh dân quân tìm thấy một nửa khúc
xúc xích. Nó là thứ rẻ tiền và cứng. Bên mép lởm chởm. Nó bị cắt bởi chính con
dao này.
Aron lấy
ra một lọ thủy tinh có nắp dán kín. Lọ sạch và trống rỗng.
- Cái này
để làm gì?
- Một số
thành phần mà tôi thu thập, để làm mẫu, rất dễ vỡ, một số thì bẩn. Lọ này giúp
ích cho công việc của tôi. Anh dân quân à, tôi biết mình không nên đi cùng cô
gái này. Tôi không biết mình đã nghĩ gì nữa. Tôi ở đây, xem lịch chuyến xe buýt
ngày mai, rồi cô ta tiến đến. Anh biết chuyện thế nào mà - những thôi thúc. Một
thôi thúc đã chiếm lấy tôi. Nhưng hãy nhìn vào các ngăn trong cặp, anh sẽ thấy
thẻ đảng của tôi.
Aron tìm thấy tấm thẻ. Anh ta cũng tìm thấy một bức ảnh chụp vợ của người đàn ông và hai đứa con gái.
- Các con
gái của tôi đấy. Không cần phải đưa việc này đi xa hơn, đứng không, anh dân
quân? Cô gái này mới là người có lỗi: lẽ ra giờ này tôi đã trên đường về nhà
mình rồi.
Một công dân đúng mực nhất thời bị lung lạc bởi một cô bé say xỉn, một cô bé trụy lạc. Người đàn ông này lịch thiệp: y không nhìn chằm chằm vào môi Aron hay có lời nhận xét miệt thị nào. Y đối xử với anh như người bình đẳng mặc dù y nhiều tuổi hơn, có công việc tốt hơn và là một đảng viên. Y là nạn nhân. Cô gái mới là tội phạm.
Sau khi
đã cảm thấy tấm lưới bủa vây quanh mình, Andrei nhận ra mình gần thoát rồi. Bức
ảnh gia đình y tỏ ra vô giá trong nhiều tình huống. Đôi khi y dùng nó để thuyết
phục những đứa trẻ dè dặt rằng y là một người có thể tin tưởng được. Y cũng là
một người cha. Trong túi quần, y có thể cảm thấy đoạn dây thô. Không phải đêm
nay; sau này y phải tập kiên nhẫn hơn. Y không thể giết người trong thị trấn
của mình được nữa.
Aron sắp để cho người đàn ông đi, bỏ tấm thẻ và bức ảnh vào thì anh ta nhìn thấy có gì đó trong cặp: một mảnh báo gấp đôi. Anh ta lôi tờ báo và giở ra.
Andrei
không thể đứng nhìn tên ngốc có cái môi ghê tởm này chạm vào mảnh báo bằng
những ngón tay bẩn thỉu của hắn được. Y hầu như không thể ngăn mình giật lại nó
từ tay anh ta:
- Tôi có
thể lấy nó lại được không?
Lần đầu
tiên, giọng người đàn ông trở nên bực dọc. Tại sao tờ báo này quan trọng với y
như vậy? Aron xem xét tờ báo. Nó được cắt ra từ vài năm trước đây, mực đã phai.
Không có chữ, không ghi số báo - tất cả đều bị cắt bỏ đi nên không thể biết nó
là của báo nào. Cái duy nhất còn lại là bức ảnh được chụp trong cuộc Chiến
tranh Vệ quốc vĩ đại. Bức ảnh một chiếc thiết giáp bốc cháy. Những lính Nga
đứng bồng súng chĩa lên trời. Đấy là một bức ảnh chiến thắng, một bức ảnh tuyên
truyền. Vì cái môi sứt của mình, Aron hiểu quá rõ tại sao bức ảnh này được in
trên báo. Người lính Nga ở trung tâm bức ảnh là một người điển trai với nụ cười
quyến rũ.
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét