Chương 47
MÁTXCƠVA
18 THÁNG BẢY
LEO ĐỨNG
TRƯỚC THIẾU TÁ GRACHEV trong chính văn phòng nơi gã đã từ chối tố cáo vợ mình.
Leo không nhận ra tay thiếu tá. Gã chưa nghe nói đến ông ta. Nhưng gã không
ngạc nhiên có người mới phụ trách ở đây. Không ai tồn tại lâu bên những nấc
thang cao trong Bộ An ninh Quốc gia, và bốn tháng đã trôi qua từ khi gã đứng
đây. Lần này không đời nào họ bị trừng phạt lưu đày, không bị giám sát hay đưa
vào Gulag. Việc xử tử họ sẽ xảy ra tại đây, ngay hôm nay.
Thiếu tá
Grachev nói:
- Cấp trên
trước đây của cậu là thiếu tá Kuzmin, người được bổ nhiệm. Cả hai đã bị bắt. Vụ
việc của cậu giờ được giao cho tôi.
Trước mặt
gã là tập hồ sơ nhàu nát thu giữ được ở Voualsk. Grachev lật giở các trang hồ
sơ, những bức ảnh, lời khai, hồ sơ tòa án:
- Trong
tầng hầm đó, chúng tôi tìm thấy phần còn lại của ba cái dạ dày, hai cái đã được
nấu chín. Chúng là dạ dày của những đứa trẻ, mặc dù chúng ta vẫn còn đang cố
tìm hiểu xem nạn nhân là ai. Cậu đã đúng. Andrei Sidorov là kẻ giết người. Tôi
đã xem lại tiểu sử của hắn. Hình như hắn là đồng bọn của quân Đức Quốc xã và do
nhầm lẫn đã được trả về xã hội chúng ta sau cuộc chiến, thay vì bị xử lý đúng
đắn hơn. Đấy là một sai lầm không thể tha thứ của chúng ta.
Ông ta
ngừng lại, nhìn Leo:
- Cậu
không nghĩ vậy sao?
- Đó
chính là điều tôi nghĩ, thưa thiếu tá.
Grachev
giơ tay ra:
- Sự phục
vụ của cậu với đất nước thật phi thường. Tôi được lệnh thăng chức cho cậu, một
vị trí cao hơn trong Bộ An ninh Nhà nước. Một con đường thênh thang đi đến một
vai trò chính trị, nếu cậu muốn. Chúng ta đang ở thời kỳ mới, Leo. Vợ cậu đã
được thả. Vì cô ấy đã giúp đỡ cậu truy tìm tên gián điệp nước ngoài này, bất kỳ
nghi ngờ nào về sự trung thành của cô ấy giờ đã được trả lời. Hồ sơ của hai
người sẽ được trong sạch. Bố mẹ cậu sẽ có lại căn hộ cũ. Nếu nó không còn, họ
sẽ được một căn hộ tốt hơn.
Leo vẫn im lặng.
- Cậu
không có gì để nói sao?
- Thật là
lời đề nghị rộng lượng. Tôi rất vinh dự. Thiếu tá hiểu là tôi đã hành động mà
không hề nghĩ đến thăng tiến hay quyền lực. Tôi chỉ biết kẻ này phải bị ngăn
chặn.
- Tôi
hiểu.
- Nhưng
tôi xin phép được từ chối lời đề nghị. Và thay vì thế, tôi đưa ra một đề nghị
của mình.
- Cứ nói
đi.
- Tôi
muốn điều hành Ban Chống Tội phạm Giết người ở Mátxcơva. Nếu một ban như vậy
không tồn tại thì tôi muốn thành lập nó.
- Cần gì
phải thành lập một ban như vậy?
- Như
thiếu tá đã nói, giết người sẽ trở thành một vũ khí chống lại xã hội chúng ta.
Tôi tin tội phạm sẽ trở thành một mặt trận mới trong cuộc đấu tranh của chúng
ta với phương Tây. Chúng sẽ dùng nó để xâm hại bản chất hài hòa của xã hội. Khi
chúng làm thế, tôi muốn có mặt để ngăn chặn.
- Nói
tiếp đi.
- Tôi
muốn chỉ huy Nesterov được chuyển đến Mátxcơva. Tôi muốn anh ta làm việc cùng
tôi ở ban mới này.
Grachev
xem xét lời đề xuất, và gật đầu long trọng.
* * *
RAISA
ĐANG ĐỢI BÊN NGOÀI, nhìn lên tượng đài nhà lãnh đạo Cheka. Leo ra khỏi tòa nhà
và nắm tay cô, một cử chỉ trâng tráo thể hiện tình yêu chắc chắn sẽ khiến những
kẻ đang nhìn từ Lubyanka phải dò xét. Gã không quan tâm. Họ đã an toàn, ít nhất
là lúc này. Vậy là đủ lâu; đủ lâu mà ai cũng có thể hy vọng. Gã liếc nhìn lên
tượng đài nhà lãnh đạo Cheka và nhận ra gã không thể nhớ một điều gì mà ông ta
từng nói.
Chương 48
END
MÁTXCƠVA
25 THÁNG BẢY
LEO VÀ
RAISA NGỒI trong phòng giám đốc Trại trẻ mồ côi 12, cách không xa vườn thú. Leo
liếc nhìn vợ và hỏi:
- Sao lâu
thế nhỉ?
- Em
không biết.
- Có gì
đó không ổn.
Raisa lắc
đầu:
- Em
không nghĩ vậy.
- Giám
đốc không thích ta lắm.
- Em thấy
anh ta có gì đâu.
- Nhưng
anh ta nghĩ gì về mình?
- Em
không biết.
- Em có
nghĩ anh ta thích ta không?
- Anh ta
nghĩ gì thực sự không quan trọng. Quan trọng là bọn trẻ nghĩ gì.
Leo đứng
lên, bồn chồn, và nói:
- Anh ta
phải chấp nhận.
- Anh ta
sẽ ký giấy tờ. Đó không phải vấn đề.
Leo lại
ngồi xuống, gật đầu:
- Em nói
đúng. Anh lo lắng quá.
- Em cũng
vậy.
- Trông
anh thế nào?
- Ổn.
- Không
quá nghiêm nghị chứ?
- Thư
giãn nào, Leo.
Cánh cửa
mở ra. Giám đốc, ngoài bốn mươi, bước vào phòng:
- Tôi đã
tìm thấy chúng.
Leo tự
hỏi đó chỉ là cách nói hài hước hay quả thật anh ta đã tìm khắp cả tòa nhà. Anh
ta bước sang bên. Đứng sau anh ta là hai cô bé - Zoya và Elena - con gái của
Mikhail Zinovìev. Đã vài tháng trôi qua kể từ khi chúng chứng kiến bố mẹ bị
giết dưới tuyết ngoài ngôi nhà của chúng. Lúc này những thay đổi thể chất thật
kinh hoàng. Chúng sụt cân, da mất sắc. Đứa em, Elena, chỉ mới bốn tuổi, đầu cạo
trọc. Đứa chị, Zoya, mười tuổi, tóc cắt ngắn. Chúng hầu như chắc chắn bị chấy
rận cắn xé.
Leo đứng
lên, Raisa bên cạnh. Gã quay sang vị giám đốc:
- Chúng tôi
nói chuyện riêng được không?
Vị giám
đốc không thích lời đề nghị này. Nhưng anh ta buộc phải nghe theo và ra ngoài,
đóng cửa lại. Cả hai cô bé dựa lưng vào tường, cách họ xa nhất có thể.
- Zoya,
Elena, chú là Leo. Cháu có nhớ chú không?
Không trả
lời, không thay đổi vẻ mặt. Mắt chúng cảnh giác, chờ đợi nguy hiểm. Zoya nắm
tay em.
- Đây là
vợ chú, Raisa. Cô ấy là giáo viên.
- Chào
cháu Zoya. Chào cháu Elena. Sao các cháu không ngồi xuống nhỉ ? Ngồi xuống sẽ
thoải mái hơn nhiều.
Leo lấy
mấy cái ghế, đặt chúng gần hai cô bé. Mặc dù miễn cưỡng bước lại cửa nhưng
chúng cũng ngồi xuống, vẫn nắm tay nhau, vẫn không nói gì.
Leo và
Raisa khom xuống để họ dưới tầm mắt bọn trẻ, vẫn giữ khoảng cách với chúng.
Móng tay của chúng đen bẩn - những vết cáu ghét rõ ràng - nhưng bàn tay chúng
lại sạch sẽ. Rõ ràng là chúng được soạn sửa vội vã trước cuộc gặp. Leo bắt đầu:
- Vợ chú
và chú muốn cho các cháu mái nhà, nhà của cô chú.
- Chú Leo
đã giải thích cho cô lý do các cháu ở đây. Cô xin lỗi nếu chuyện này làm các
cháu lúng túng, nhưng quan trọng là cô chú phải nói những điều này bây giờ.
- Mặc dù
chú đã cố ngăn chặn để bố mẹ cháu khỏi bị giết, chú cũng đã không làm được. Có
lẽ các cháu không thấy gì khác nhau giữa chú và sĩ quan đã làm cái tội ác khủng
khiếp kia. Nhưng chú hứa với các cháu, chú là một người khác.
Leo ngập
ngừng. Gã chờ một lúc để lấy lại bình tĩnh:
- Các
cháu có thể cảm thấy rằng sống với cô chú là phản bội lại bố mẹ cháu. Nhưng chú
tin rằng bố mẹ cháu sẽ muốn điều tốt nhất cho các cháu. Và cuộc sống ở trong
trại trẻ không đem lại cho các cháu điều gì cả. Sau năm tháng, chú chắc các
cháu hiểu điều đó hơn ai hết.
Raisa nói
tiếp:
- Đây là
quyết định khó khăn mà cô chú mong các cháu phải đưa ra. Các cháu còn nhỏ quá.
Thật không may là chúng ta sống trong thời mà trẻ em buộc phải đưa ra quyết
định của người lớn. Nếu các cháu ở đây, cuộc sống của các cháu sẽ vất vả và
cũng khó mà dễ dàng hơn được.
- Vợ chú
và chú muốn đưa các cháu về sống với tuổi thơ của các cháu, cô chú muốn tạo cho
các cháu một cơ hội có tuổi thơ. Cô chú sẽ không thay thế bố mẹ cháu được.
Không ai có thể thay thế bố mẹ cháu được. Cô chú sẽ là những người bảo vệ các
cháu. Cô chú sẽ chăm sóc các cháu, cho các cháu ăn, và cho các cháu một mái ấm.
Raisa mỉm cười, nói thêm:
- Cô chú
không hy vọng được đền đáp gì cả. Các cháu không phải yêu thương cô chú: các
cháu thậm chí không buộc phải thích cô chú, mặc dù cô chú hy vọng cuối cùng rồi
các cháu sẽ quý mến. Các cháu có thể lợi dụng cô chú để ra khỏi chỗ này.
Nghĩ rằng
các cô bé sẽ từ chối, Leo nói thêm:
- Nếu các
cháu không bằng lòng, cô chú sẽ cố gắng tìm một gia đình khác đón nhận các
cháu, một gia đình không có liên hệ gì với quá khứ của các cháu. Nếu điều đó dễ
dàng hơn cho các cháu, các cháu có thể nói với cô chú. Sự thật là chú không thể
sửa chữa chuyện đã xảy ra. Tuy nhiên, cô chú có thể cho các cháu một tương lai
tốt đẹp hơn. Các cháu sẽ có nhau. Các cháu sẽ có phòng riêng. Nhưng các cháu
luôn biết chú là người đã đến nhà các cháu, người đã đến bắt bố cháu. Có lẽ ký
ức đó sẽ mờ dần đi theo thời gian, nhưng các cháu sẽ không bao giờ quên. Điều
đó sẽ khiến quan hệ của chúng ta phức tạp. Nhưng chú tin, từ kinh nghiệm cá
nhân, rằng chúng ta có thể sống chung được.
Hai cô bé
ngồi lặng lẽ, nhìn chằm chằm Leo, nhìn đăm đăm Raisa. Chúng không phản ứng gì
và chúng không thay đổi vị trí, vẫn ngồi trên ghế nắm tay nhau. Raisa nói:
- Các
cháu được tự do nói đồng ý hoặc không. Các cháu có thể đề nghị cô chú tìm cho
các cháu một gia đình khác. Điều đó hoàn toàn tùy thuộc vào các cháu.
Leo đứng
lên:
- Cô chú
sẽ đi dạo một lúc. Cô chú sẽ để các cháu bàn về chuyện đó, hai cháu, chỉ hai
cháu thôi. Các cháu sẽ ở một mình trong phòng này. Đưa ra bất cứ quyết định gì
các cháu muốn. Các cháu không có gì phải sợ cả.
Leo đi
vòng qua hai cô bé và mở cửa. Raisa đứng lên và bước ra hành lang; Leo đi theo,
đóng cửa lại. Họ cùng bước xuống hành lang, trong đời họ chưa bao giờ lo lắng
hơn thế.
* * *
TRONG VĂN
PHÒNG Zoya ôm chầm em gái.
(HẾT)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét