Truyện trinh thám Đứa trẻ thứ 44 lấy bối cảnh nước Nga những năm 1950. Thanh tra Leo Dimidov nhận được thông tin có một vụ án mạng xảy ra trên đường ray, một đứa trẻ hơn bốn tuổi bị lột trần, mổ ruột, miệng nhét đất. Mọi lời khai xác thực đây đơn thuần chỉ là một tai nạn thảm khốc.
Chương 7
MÁTXCƠVA
16 THÁNG HAI
DÙ ĐÂY LÀ
nơi gã làm việc năm năm qua, nhưng Leo chưa bao giờ cảm thấy thoải mái ở
Lubyanka, trụ sở của MGB. Những cuộc nói chuyện phiếm rất hiếm. Các phản ứng
đều thận trọng. Tất cả chuyện này khó gây ngạc nhiên nếu xét đến bản chất công
việc của họ, nhưng trong tâm trí gã thì chính tòa nhà có cái gì đó khiến mọi
người thấy khó chịu, như thể nỗi sợ là một yếu tố được đưa vào thiết kế tòa
nhà. Chẳng biết gì về ý đồ của kiến trúc sư, gã đành chấp nhận rằng giả thiết
của mình là vớ vẩn. Tòa nhà được xây từ trước cách mạng, chỉ tồn tại như một
văn phòng bảo hiểm trước khi được lực lượng an ninh mật Bolshevik tiếp quản.
Nhưng gã
vẫn thấy thật khó tin là người ta lại ngẫu nhiên chọn một tòa nhà có kích thước
gây ái ngại như vậy: không cao không thấp, không rộng cũng không hẹp, nằm đâu
đó lưng chừng một cách khó chịu giữa những thứ ấy. Mặt tiền tạo ấn tượng về sự
canh gác: hàng hàng cửa sổ sít sịt nhau, chồng lên cao dần, tới một chiếc đồng
hồ đặt trên chóp nhìn xuống toàn bộ thành phố như thể một con mắt tròn duy
nhất. Một đường ranh giới vô hình tồn tại xung quanh tòa nhà. Người qua đường
tránh xa cái vành đai tưởng tượng này như lo sợ họ sẽ bị hút vào. Vượt qua
đường rãnh ấy có nghĩa ta là nhân viên hoặc người bị kết án. Khi ở bên trong
những bức tường này, không có cơ may ta được xem là vô tội. Có lẽ Lubyanka
không được xây dựng với chủ ý gây sợ hãi, tuy nhiên nỗi sợ vẫn chiếm cứ nó, nỗi
sợ hãi đã biến tòa nhà trước đây vốn là văn phòng bảo hiểm thành của riêng nó,
thành nơi trú ngụ của nó.
Leo xuất
trình chứng minh thư, một tấm thẻ không chỉ có nghĩa là gã có thể đi vào tòa
nhà mà còn có thể đi ra khỏi đó. Tuy đã vào bên trong, Leo vẫn đang mặc đồ
ngoài trời, gồm găng tay da và chiếc áo khoác len dài. Gã vẫn run cầm cập. Khi
gã đứng yên, sàn nhà dường như tròng trành. Những cơn chóng mặt choán lấy gã,
kéo chừng vài giây. Gã cảm thấy như mình sắp gục xuống. Đã hai ngày rồi gã
không ăn gì, nhưng nghĩ đến thức ăn khiến gã buồn nôn. Cho dù vậy, gã vẫn ngoan
cố không chịu nghĩ đến khả năng mình bị ốm: gã chắc chắn bị cảm lạnh một chút,
có lẽ mệt mỏi, nhưng nó sẽ qua thôi. Trong cơn suy sụp sau khi dùng
methamphetamine, gã chỉ cần ngủ. Không có cách nào để gã có thể nghỉ làm một
ngày. Không phải hôm nay, khi vẫn còn đó cuộc chất vấn Anatoly Brodsky.
Các cuộc
thẩm vấn đúng ra không phải là phần trách nhiệm của gã. MGB có các chuyên gia
không làm gì khác ngoài thẩm vấn kẻ bị tình nghi, đi từ phòng giam này sang
phòng giam khác, lấy lời thú tội với một sự dửng dưng chuyên nghiệp và niềm tự
hào cá nhân. Họ được khích lệ, giống hầu hết mọi nhân viên, bởi những điều đơn
giản như khả năng được thưởng theo thành tích, được thưởng nếu như kẻ bị tình
nghi ký ngay vào bản thú tội vô điều kiện mà không sửa đổi. Leo biết đôi chút
về phương thức của họ. Gã không quen riêng ai trong số họ. Những chuyên gia
thẩm vấn tạo thành một phe cánh riêng, làm việc như một đội, thường thẩm vấn
chung kẻ bị tình nghi, phối hợp tài năng đặc biệt của họ để tấn công sự ngoan
cố từ nhiều góc độ khác nhau. Tàn nhẫn, rành mạch, biết xoa dịu: tất cả những
phẩm chất này được sử dụng đúng chỗ. Bên ngoàỉ công việc, những người này ăn
cùng nhau, đi với nhau, chia sẻ những câu chuyện, và so sánh các phương pháp.
Dù họ ít nhiều giống như những người khác, nhưng có một lý do nào đó khiến Leo
nhận ra họ khá dễ dàng. Đa số các hoạt động cực đoan hơn của họ chỉ diễn ra
dưới tầng hầm, nơi họ có thể kiểm soát các yếu tố môi trường như nhiệt độ và
ánh sáng. Ngược lại, vai trò nhân viên điều tra của Leo có nghĩa là gã dành hầu
hết thời gian ở phía trên hoặc ngoài trời. Tầng hầm là một thế giới gã hiếm khi
bước xuống, một thế giới mà gã nhắm mắt không nhìn vào, một thế giới mà gã muốn
giữ dưới chân mình.
Sau một
lúc chờ đợi, Leo được gọi vào. Gã loạng choạng đi vào văn phòng thiếu tá
Kuzmin. Không có gì trong căn phòng này là ngẫu nhiên: mọi thứ đều được trù
liệu và sắp xếp một cách tỉ mỉ. Những bức tường được trang trí ảnh đen trắng
đóng khung, trong đó có tấm ảnh Stalin bắt tay Kuzmin, một tấm ảnh được chụp
vào sinh nhật thứ bảy mươi của Lãnh tụ. Xung quanh là một bộ sưu tập áp phích
tuyên truyền được sưu tầm qua nhiều thập niên khác nhau. Leo cho rằng việc phân
chia theo thời kỳ nhằm ngụ ý rằng Kuzmin vẫn luôn chiếm giữ văn phòng này mà
điều này thì không đúng; có một thời kỳ dài ông ta làm tình báo quân đội. Có
một tấm áp phích hình một con thỏ trắng béo múp trong chuồng. HÃY ĂN THỊT THỎ
NHIỀU HƠN! Có ba người phụ nữ đang tươi cười đi vào nhà máy. HÃY GỬI TIỀN TIẾT
KIỆM CỦA BẠN CHO CHÚNG TÔI! CHÚNG TÔI ở đây không phải là ba phụ nữ tươi cười
kia, mà là tài khoản tiết kiệm quốc gia. Một tờ áp phích hình một người đàn ông
béo tròn mặc bộ vest và đội chiếc mũ chóp cao, xách hai chiếc túi đầy tiền.
NHỮNG GÃ HỀ TƯ BẢN! Hình ba chiều những bến tàu, nhà máy đóng tàu, đường xe
lửa, những công nhân tươi cười, những công nhân mệt mỏi, một đoàn tàu, tất cả
đều vinh danh Lenin. HÃY XÂY DỰNG! Những áp phích này được thay đổi thường
xuyên và Kuzmin cẩn thận trưng ra bộ sưu tập phơng phú của ông ta. Cũng được
quan tâm không kém là bộ sưu tập sách. Giá sách của ông ta chất đầy những cuốn
với mọi nhan đề phù hợp. Thậm chí thùng giấy lộn cũng chỉ chứa những thứ được
ông ta lựa chọn cẩn thận. Mọi người, từ viên thư ký cấp thấp nhất đến sĩ quan
cấp cao nhất, đều hiểu rằng nếu muốn vứt đi cái gì đó thì ta phải lén lấy nó ra
ngoài, rồi kín đáo vứt nó trên đường về nhà.
Kuzmin
đứng bên cửa sổ nhìn qua quảng trường Lubyanka. Ông ta mập lùn và mặc, như vẫn
thường vậy, một bộ quân phục với kích cỡ quá nhỏ so với khung người ông ta. Cặp
kính dày cộp và thường tuột xuống mũi. Dù, như Leo biết, Kuzmin không còn tham
gia vào các cuộc thẩm vấn nữa, nhưng có tin đồn rằng trong thời hưng thịnh của
mình ông ta đã gần như một chuyên gia, thích dùng bàn tay nhỏ nhắn béo múp của
mình hơn. Giờ nhìn ông ta, điều đó thật khó tin.
Leo ngồi
xuống. Kuzmin vẫn đứng bên cửa sổ. Ông ta muốn đặt câu hỏi trong khi nhìn ra
ngoài. Điều này là vì ông ta tin, và thường nhắc nhở Leo, rằng nên xem xét
những biểu hiện cảm xúc bên ngoài bằng thái độ hoài nghi tận cùng trừ phi người
kia không nhận ra rằng mình đang bị quan sát. Ông ta đã trở nên lão luyện trong
việc tỏ ra là đang ngắm cảnh, nhưng thực tế thì vẫn quan sát mọi người qua tấm
kính. Cái lợi của thủ thuật này bị giảm đi đáng kể bởi hầu hết mọi người, kể cả
Leo, đều biết rằng họ đang bị quan sát. Và dù gì thì cũng rất ít người hạ thấp
mức độ cảnh giác khi ở trong Lubyanka.
- Chúc
mừng Leo. Tôi biết cậu sẽ bắt được ông ta. Kinh nghiệm là một bài học quý giá
cho cậu.
Leo gật
đầu.
- Cậu
bệnh sao?
Leo ngập
ngừng. Rõ ràng trông gã tệ hơn gã tưởng:
- Không
sao. Một đợt cảm, có lẽ vậy, nhưng sẽ khỏi thôi.
- Tôi
đoán là cậu bực mình với tôi về việc đã lôi cậu ra khỏi vụ Brodsky và bắt cậu
xử lý vụ Fyodor Andreev. Có đúng không? Cậu nghĩ vụ Fyodor không liên quan và
lẽ ra tôi nên để cậu tiếp tục chiến dịch Brodsky?
Ông ta
đang cười, điều gì đó làm ông ta thích thú. Leo tập trung, đánh hơi được hiểm
nguy:
- Không,
thưa thiếu tá. Tôi không bực mình. Lẽ ra tôi nên bắt Brodsky ngay. Đấy là lỗi
của tôi.
- Đúng,
nhưng cậu đã không bắt ông ta ngay. Nên, trong trường hợp đó, liệu tôi có sai
không khi lôi cậu ra khỏi một vụ án gián điệp và bắt cậu đi nói chuyện với một
ông bố đang đau khổ ? Đấy là câu hỏi của tôi.
- Tôi chỉ
nghĩ về việc tôi đã không bắt Brodsky ngay.
- Cậu
đang lảng tránh câu hỏi đấy. Ý tôi đơn giản thế này: vụ việc gia đình Fyodor
không phải là một vấn đề tầm thường. Đó là một sự suy đồi ngay trong chính MGB.
Mặc dù tôi hài lòng vì cậu đã bắt được Brodsky song tôi xem công việc của cậu
với Fyodor quan trọng hơn.
- Tôi
hiểu.
- Giờ
chúng ta qua vấn đề Vasili Nikitin.
Thật khó
tránh được rằng hành động của gã sẽ không bị tố giác. Vasili sẽ không ngần ngại
cố gắng sử dụng nó để chống lại gã. Leo không thể trông chờ sự ủng hộ của Kuzmin
hay đoán khía cạnh nào của sự việc này khiến gã lo ngại nhất.
- Cậu
chĩa súng vào anh ta? Và rồi cậu đánh anh ta? Anh ta bảo cậu mất bình tĩnh.
Anh ta bảo cậu dùng ma túy. Nó khiến cậu mất hết khôn ngoan. Anh ta đang thúc
ép đình chỉ công tác của cậu. Anh ta đang tức tối, cậu hiểu rồi đấy.
Leo hiểu
rất rõ: xử tử không phải là vấn đề ở đây.
- Tôi là
sĩ quan cấp cao có mặt nên tôi ra lệnh. Vasili bất tuân. Làm sao tôi có thể duy
trì sự chỉ huy, làm sao ai trong chúng ta có thể duy trì sự chỉ huy, nếu mệnh
lệnh bị phớt lờ? Có lẽ đó là do xuất thân nhà binh của tôi. Trong các cuộc
hành quân, sự bất tuân và không phục tùng sẽ bị phạt bằng cái chết.
Kuzmin
gật đầu. Leo đã lựa chọn cách biện hộ khôn ngoan - kỷ luật nhà binh:
- Tất
nhiên là cậu đúng. Vasili là người nóng nảy. Anh ta cũng thừa nhận như thế. Anh
ta bất tuân mệnh lệnh. Điều này đúng. Nhưng anh ta tức giận vì sự tiếp tay của
gia đình kia. Tôi sẽ không bỏ qua điều anh ta đã làm, cậu hiểu không? Chúng ta
có sẵn một cơ chế cho những vi phạm đó. Nó nên được áp dụng ở đây. Và Vasili đã
bị khiển trách đích đáng. Còn về chuyện ma túy...
- Tôi đã
không ngủ hai tư tiếng rồi. Và thuốc kia là do các bác sĩ ở đây cấp cho tôi.
- Chuyện
đó không hề khiến tôi bận tâm. Tôi đã bảo cậu làm điều cần thiết, nghĩa là ở mức
độ dùng đến cái gì cần. Nhưng tôi muốn cảnh báo cậu một lời. Đánh một đồng
nghiệp, cậu sẽ bị chú ý. Mọi người sẽ nhanh chóng quên rằng lý do của cậu là
chính đáng. Ngay khi Vasili hạ súng xuống thì chuyện lẽ ra nên kết thúc. Nếu
cậu muốn trừng phạt anh ta nữa, cậu nên báo cáo cho tôi về sự không phục tùng
của anh ta. Cậu đã xem thường công lý. Đấy là điều không thể chấp nhận được.
Điều đó không bao giờ chấp nhận được.
- Tôi xin
lỗi.
Kuzmin
rời khỏi cửa sổ. Đứng bên cạnh Leo, ông ta đặt tay lên vai gã:
- Thế là
đủ rồi. Coi như vấn đề đã khép lại. Tôi có một thách thức khác cho cậu: cuộc
thẩm vấn Brodsky. Tôi muốn cậu đứng ra thực hiện. Cậu có thể gọi bất kỳ ai hỗ
trợ - một chuyên gia thẩm vấn - nhưng tôi muốn cậu phải có mặt khi ông ta gục.
Quan trọng là cậu phải nhận ra bộ mặt thật của ông ta, đặc biệt là vì cậu đã
từng bị vẻ vô tội của ông ta đánh lừa.
Đây là
một lời đề nghị bất thường. Kuzmin nhận thấy vẻ ngạc nhiên của Leo:
- Điều
này sẽ có lợi cho cậu. Chúng ta phải đánh giá một người dựa trên điều mà người
đó sẵn lòng làm. Chứ không phải điều họ sẵn lòng để người khác làm thay họ. Cậu
có phản đối gì không?
- Thưa
không.
Leo đứng
lên, chỉnh lại áo khoác:
- Tôi sẽ
bắt đầu ngay.
- Điều
cuối cùng: tôi muốn cậu và Vasili cùng làm việc này.
***
BUỒNG
GIAM CÓ BA LOẠI. Buồng để nhốt phòng vuông, sàn phủ rơm, không gian đủ để ba
người lớn nằm cạnh nhau. Trong loại buồng giam nào thì cũng luôn có năm người,
được nhét chặt đến nỗi một người không thể gãi ngứa mà người khác không động
đậy theo, một bộ hình lắp ghép chân tay người. Do không có nhà xí, phải có một
khoảng trống để đặt bô và người tù buộc phải đi vệ sinh trước mặt người khác.
Khi bô đầy, các tù nhân phải đưa đến rãnh gần nhất.
Cuối
cùng, loại buồng giam cuối cùng là buồng thẩm vấn. Leo đã tới một trong những
phòng giam như vậy, nơi người ta giữ kẻ phản bội: một cửa thép tròn, có lỗ nhìn
qua. Gã gõ cửa, tự hỏi sẽ nhìn thấy gì bên trong. Mở cửa là một thanh niên
chừng mười bảy tuổi. Căn phòng nhỏ hình chữ nhật, tường bê tông và sàn hoàn
toàn bê tông, nhưng có đèn sáng đến mức Leo phải nheo mắt. Năm bóng đèn công
suất lớn mắc trên trần. Phía bức tường sau, nằm phi lý giữa không gian lạnh lẽo
là chiếc ghế sofa. Anatoly Brodsky đang ngồi trên đó: tay chân bị tới. Tay nhân
viên trẻ tự hào giải thích:
- Ông ta vẫn
nhắm mắt, vẫn cố ngủ. Tôi thề là ông ta không được một chút nghỉ ngơi. Chiếc
ghế sofa kia là chỗ tốt nhất. Ông ta chỉ muốn ngồi lên và ngủ thiếp đi. Nó thật
thoải mái, thực sự mềm mại. Tôi đã ngồi trên đó rồi. Nhưng tôi không cho ông ta
ngủ. Nó giống như để đồ ăn ngoài tầm với của kẻ đang chết đói.
Leo gật
đầu và có thể thấy cậu nhân viên trẻ hơi thất vọng vì không nhận được thêm thật
nhiều khen ngợi cho sự cống hiến của mình. Cậu ta lui về vị trí ở góc phòng,
cầm chiếc dùi cui gỗ màu đen. Cứng nhắc, sốt sắng, má đỏ phừng, cậu ta trông
như một chú lính đồ chơi.
Brodsky
ngồi trên mép ghế sofa, cúi gập xuống, mắt ông ta nhắm hờ. Không còn chiếc ghế
nào khác, Leo đành ngồi cạnh ông ta. Thật là một sắp đặt phi lý. Chiếc sofa
thực sự rất êm và Leo ngả người ra, đánh giá cao kiểu thẩm vấn khác thường của
căn phòng này. Nhưng gã không được lãng phí thời giờ, gã phải làm việc ngay.
Vasili sẽ đến bất kỳ lúc nào và Leo hy vọng rằng Anatoly sẽ chịu hợp tác trước
khi hắn đến.
Anatoly
ngước nhìn, mắt ông mở to hơn. Phải mất một lúc bộ não thiếu ngủ mới nhận ra
người bên cạnh ông. Đây là người đã bắt ông. Đây là người đã cứu mạng ông. Ông
uể oải, giọng líu nhíu, ông nói như thể đang bị thuốc:
- Bọn
trẻ? Các con của Mikhail? Giờ chúng ở đâu?
- Chúng
được đưa vào trại trẻ mồ côi. Chúng an toàn.
Trại trẻ
mồ côi - đó có phải lời nói đùa, có phải một phần của hình phạt ? Không, người
này không đùa.
- Cậu đã
bao giờ đến trại trẻ mồ côi chưa?
- Chưa.
- Các cô
bé sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn nếu cậu để chúng tự lo liệu.
- Bây giờ
nhà nước sẽ chăm sóc chúng.
Leo ngạc
nhiên khi người tù đưa tay lên, vẫn bị trói, sờ trán gã. Cậu nhân viên trẻ tiến
đến, giơ dùi cui gỗ lên, sẵn sàng giáng một cú vào đầu gối người tù. Leo xua
tay và cậu ta miễn cưỡng lùi lại.
- Cậu bị
sốt. Cậu nên ở nhà. Cậu có nhà riêng chứ? Nơi cậu ngủ và ăn và làm những việc
mà người bình thường làm?
Leo lấy
làm lạ về người đàn ông này. Ông ta vẫn là bác sĩ, thậm chí ngay lúc này. Ông
ta vẫn tỏ ra bất kính, thậm chí ngay lúc này. Ông ta vẫn can đảm, thô sơ và Leo
không thể không quý mến ông ta.
Leo lùi
lại, ống tay áo quệt lên trán ướt lạnh:
- Ông có
thể tránh được sự đau đớn không cần thiết bằng cách nói cho tôi. Không một
người nào chúng tôi xét hỏi lại không ước gì họ đã thú nhận tất cả ngay. Ông
yên lặng thì được gì nào?
- Tôi sẽ
chẳng được gì cả.
- Vậy ông
sẽ nói cho tôi sự thật chứ?
- Vâng.
- Ông làm
việc cho ai?
- Anna
Vladislavovna. Con mèo của bà ấy sắp mù. Dora Andreyeva. Con chó của bà ấy
không chịu ăn. Arkadi Maslow. Con chó của ông ấy bị gãy chân trước. Matthias
Rakosi. Ông ấy có một bộ những con chim hiếm.
- Nếu ông
vô tội, tại sao ông chạy trốn?
- Tôi
chạy trốn bởi vì các anh theo dõi tôi. Không có lý do gì khác.
- Vô lý.
- Tôi
đồng ý nhưng nó vẫn cứ là sự thật. Một khi anh bị theo dõi, anh luôn bị bắt.
Một khi anh bị bắt, anh luôn là kẻ có tội. Không người vô tội nào lại bị đưa
đến đây.
- Ông làm
việc cho những quan chức nào ở Đại sứ quán Mỹ, và ông đã tuồn cho họ những
thông tin gì?
Cuối cùng
Anatoly cũng đã hiểu ra. Vài tuần trước đây, một thư ký cấp thấp làm việc cho
Đại sứ quán Hoa Kỳ đã mang con chó của anh ta đến khám. Con chó bị một vết xước
nhiễm trùng. Nó cần một liều kháng sinh, nhưng do không có kháng sinh nên ông
đã rửa sạch và khử trùng vết thương cho con vật, và giữ nó lại để theo dõi. Không
lâu sau, ông nhận thấy một người đàn ông lảng vảng ngoài nhà mình. Đêm đó ông
không ngủ được, không hiểu mình đã làm gì sai. Sáng hôm sau, ông bị theo dõi
đến nơi làm việc, và lại bị theo dõi về nhà. Điều này tiếp diễn trong ba ngày.
Sau bốn đêm không ngủ, ông quyết định chạy trốn. Bây giờ, cuối cùng, đây là chi
tiết tội trạng của ông. Ông đã điều trị cho con chó của một người nước ngoài.
- Tôi
chắc chắn rằng cuối cùng rồi tôi cũng sẽ nói bất cứ điều gì anh muốn tôi nói,
nhưng hiện giờ tôi sẽ nói thế này: Tôi - Anatoly Tarasovich Brodsky - là một
bác sĩ thú y. Không lâu sau hồ sơ của anh sẽ nói tôi là gián điệp. Anh sẽ có
chữ ký của tôi và lời thú tội của tôi. Anh sẽ buộc tôi phải đưa ra những cái
tên. Sẽ có nhiều vụ bắt bớ khác, nhiều chữ ký nữa, và nhiều lời thú tội nữa.
Nhưng bất cứ điều gì sau cùng tôi nói với anh thì đấy cũng là lời dối trá, bởi
vì tôi là bác sĩ thú y.
- Ông
không phải là tội nhân đầu tiên kêu oan.
- Anh có
thực sự tin tôi là gián điệp không?
- Chỉ từ
cuộc trò chuyện này thôi tôi cũng đã có đủ để kết ông tội lật đổ chính quyền.
Ông đã tỏ thái độ rõ ràng là ông ghét đất nước này.
- Tôi
không ghét đất nước này. Anh ghét đất nước này. Anh ghét người dân của đất nước
này. Nếu không tại sao anh lại bắt quá nhiều người như vậy?
Leo bắt
đầu hết kiên nhẫn.
- Ông có
hiểu điều gì sẽ xảy ra với ông nếu ông không chịu nói với tôi?
- Ngay
đến trẻ con cũng biết điều gì đang xảy ra ở đây.
- Nhưng
ông vẫn không chịu thú tội?
- Tôi sẽ
không để anh được thoải mái đâu. Nếu anh muốn tôi nhận mình là gián điệp, anh
sẽ phải tra tấn tôi.
- Tôi đã
hy vọng tránh được chuyện này.
- Anh
nghĩ vẫn còn chính trực được ngay dưới này sao? Đi mà lấy dao. Đi mà lấy đồ
nghề của anh. Khi tay anh dính máu tôi, lúc đó hẵng nghe lời lẽ đạo đức của
anh.
- Tôi chỉ
cần một danh sách những cái tên.
- Không
có gì khó lay chuyển hơn sự thật. Thế nên tại sao anh ghét họ như vậy. Họ xúc
phạm anh. Đó là lý do tôi có thể làm anh thất vọng chỉ bằng cách đơn giản nói
rằng tôi - Anatoly Tarasovich Brodsky - là một bác sĩ thú y. Sự vô tội của tôi
xúc phạm anh bởi vì anh muốn tôi có tội. Anh muốn tôi có tội bởi vì anh đã bắt
tôi.
Có tiếng
gõ cửa. Vasili đã đến. Leo đứng lên, lẩm bẩm:
- Lẽ ra
ông nên chấp nhận đề nghị của tôi.
- Có lẽ
một ngày anh sẽ hiểu tại sao tôi không thể.
Cậu nhân
viên trẻ mở cửa. Vasili bước vào. Hắn mang băng dán vô trùng chỗ bị đánh, việc
mà Leo nghĩ là không có tác dụng thực sự nào ngoài việc nhằm thu hút sự thăm
hỏi và để hắn được mô tả lại sự việc cho càng nhiều người càng tốt. Đi cùng
Vasili là một người đàn ông trung niên tóc lơ thơ, mặc một bộ vest nhàu nhĩ.
Thấy Leo đang ở chỗ Anatoly, Vasili dường như lo lắng:
- Hắn đã
thú tội chưa?
- Chưa.
Vasili lộ
rõ nhẹ nhõm, ra hiệu cho tên nhân viên đỡ người tù đứng lên, trong khi gã trung
niên mặc bộ vest nâu bước lên, cười và chìa tay ra cho Leo:
- Bác sĩ
Roman Hvostov. Tôi là chuyên gia tâm lý.
- Leo
Demidov.
- Rất vui
được gặp anh.
Họ bắt
tay. Hvostov chỉ về phía người tù:
- Đừng lo
về ông ta.
Hvostov
dẫn họ đến phòng mổ của ông ta, cánh cửa đã mở, ông ta ra hiệu cho họ vào, như
thể họ là những đứa trẻ và đây là phòng chơi của ông ta. Phòng mổ nhỏ và sạch
sẽ. Có một chiếc ghế bọc da màu đỏ gắn xuống sàn nhà lát gạch trắng. Bằng cách
sử dụng một loạt các nấc đẩy, chiếc ghế có thể hạ xuống thành giường nằm rồi
nâng lên lại. Trên tường có những ngăn kính đầy những chai và thuốc bột và
thuốc viên, được dán nhãn màu trắng có chữ viết tay màu đen cẩn thận và gọn
gàng. Dưới ngăn kính là một dãy dụng cụ phẫu thuật bằng thép. Cố mùi thuốc khử
trùng. Brodsky không kháng cự khi bị buộc chặt vào ghế. Cổ tay, cổ chân và cổ
của ông bị buộc dây da đen.
- Có thời
tôi làm việc ở một nhà tù Gulag, gần thành phố Molotov. Bệnh viện đầy những
người giả vờ bị tâm thần. Bọn họ làm bất cứ gì để trốn việc. Họ chạy loăng
quăng như thú, chửi bới tục tằn, xé quần xé áo, thủ dâm công khai, ỉa đái trên
sàn nhà, bất cứ điều gì và đủ kiểu để buộc tôi tin là họ mất trí. Các cậu đừng
có tin. Việc của tôi là xác định ai nói dối và ai điên thật. Có nhiều bài thử
lý thuyết nhưng tù nhân nhanh chóng bắt bài và thông tin này được chia sẻ rồi
chẳng bao lâu ai cũng biết cách làm thế nào để đánh lừa hệ thống. Ví dụ, một tù
nhân nghĩ hắn ta là Hitler hay một con ngựa hoặc cái gì đó kỳ dị tương tự và rõ
ràng lạ lùng thì hầu như chắc chắn là giả điên. Và rồi các tù nhân thôi giả vờ
làm Hitler và trở nên tinh vi, phức tạp hơn trong các mánh khóe. Cuối cùng chỉ
có một cách để biết sự thật.
Ông ta
hút chất dầu màu vàng đặc quánh vào ống tiêm, rồi để lên khay sắt và cẩn thận
cắt một vạt trên áo người tù, buộc ga rô cao su dây quanh cánh tay trên làm nổi
lên một đường ven lớn màu xanh. Hvostov nói với người tù:
- Nghe
nói ông hiểu chút ít về y. Tôi sẽ tiêm dầu long não vào máu ông. Ông có hiểu nó
sẽ khiến ông ra sao không?
- Hiểu
biết y học của tôi chỉ giới hạn trong việc giúp người.
- Điều
này cũng giúp người. Nó có thể giúp những kẻ bị lừa. Ông sẽ không thể nói dối.
Thực sự ông không có khả năng làm được gì hết. Nếu ông có thể nói, ông sẽ chỉ
có thể nói sự thật.
- Vậy thì
cứ làm đi. Cứ tiêm dầu của ông đi. Cứ nghe cái tôi phải nói.
Hvostov
nói với Leo:
- Chúng
ta sẽ dùng một cái gạc cao su. Để ông ta khỏi cắn lưỡi khi lên đến đỉnh điểm
cơn sốc. Tuy nhiên, khi ông ta bình tĩnh lại, chúng ta có thể yên tâm lấy gạc
ra và anh có thể hỏi.
Vasili
lấy một con dao và bắt đầu dùng đầu dao gảy móng tay, làm viên đất búng vào bên
áo khoác. Khi làm xong, hắn bỏ con dao xuống và cho tay vào túi, rút thuốc lá
ra. Tay bác sĩ lắc đầu:
- Vui
lòng không hút trong đây.
Vasili
vứt điếu thuốc. Tay bác sĩ kiểm tra ống tiêm - có vài giọt dầu vàng ở đầu kim
tiêm. Ông ta hài lòng, cắm sâu đầu kim vào ven của Brodsky.
- Được
rồi. Các anh hỏi đi. Xem ông ta nói gì.
Vasili
bước lên và lấy tấm gạc cao su ra. Vasili quay đi với ánh mắt ngờ vực:
- Thế này
là ông ta định nói cái chó gì?
- Thử đi.
- Ông làm
việc cho ai?
Đáp lại,
đầu ông ta rũ xuống. Tiếng lục bục trong cổ họng.
- Thử lại
xem.
- Ông làm
việc cho ai?
Đầu
Brodsky nghiêng sang bên, như con rối, con búp bê: y như thật, có thể cử động
nhưng không thực sự sống. Miệng ông ta mở ra và khép lại, lưỡi thè ra - sự bắt
chước máy móc lời nói nhưng không phát ra âm thanh:
- Thử
lại.
- Ông làm
việc cho ai?
- Thử lại
đi.
Vasili
lắc đầu, quay sang Leo:
- Vớ vẩn
quá. Anh thử đi.
Leo đang
dựa lựng vào tường, như thể đang cố lùi càng xa càng tốt. Gã bước lên:
- Ông
làm việc cho ai?
Một âm
thanh phát ra từ miệng ông ta. Thật lố bịch, hài hước, như trẻ con thổi lì phì.
Hvostov khoanh tay và nhìn vào mặt Brodsky.
- Thử lại
đi. Bắt đầu bằng câu đơn giản. Hỏi tên ông ta.
- Tên gì?
- Thử
lại. Tin tôi đi. Ông ta sắp nói đấy. Thử lại đi.
Leo bước
đến gần hơn. Gã gần tới mức có thể giơ tay ra và sờ vào trán ông ta.
- Ông tên
gì?
Môi ông
ta mấp máy.
-
Anatoly.
- Ông làm
việc cùng những ai?
Ông ta
không còn rung giật nữa.
- Ông làm
việc cho ai?
Một
thoáng yên lặng. Rồi ông ta nói, ú ớ, lắp bắp - như người ta nói trong khi ngủ:
- Anna
Vladislavovna. Dora Andreyeva, Arkadi Maslow, với Matthias Rakosi.
Vasili
lấy sổ tay, nguệch ngoạc những cái tên, rồi hỏi:
- Có nhận
ra tên nào không?
Có, Leo
nhận ra những cái tên này: Anna Vladislavovna: con mèo của bà ấy sắp mù.
Dora Andreyeva: con chó của bà ấy không chịu ăn. Arkadi Maslow: con chó của ông
ta bị gãy chân trước. Cái hạt mầm nghi hoặc, nằm im lìm và không tiêu dưới đáy
dạ dày Leo, nứt toác ra.
Anatoly
Tarasovich Brodsky là một bác sĩ thú y.
Anatoly
Tarasovich Brodsky chỉ là một bác sĩ thú y.
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét