Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2016

ĐỨA TRẺ THỨ 44 (Tom Rob smith) - CHƯƠNG 42-43-44


Chương 42
 
ĐÔNG NAM VÙNG ROSTOV 

14 THÁNG BẢY

LEO VÀ RAISA Ở TRONG MỘT CHIẾC THÙNG cao một mét và rộng hai mét: hàng hóa con người - hàng lậu - đang được chở lén về phía Nam. Sau khi dân quân lục soát nông trang tập thể, người làng đã dùng xe tải đưa Leo và Raisa đến thị trấn gần nhất, Ryazan, ở đây người ta giới thiệu họ với bạn bè và gia đình. Trong cái nóng ngột ngạt của căn hộ nhỏ với một nhóm thính giả gần ba mươi người và mù mịt khói thuốc rẻ tiền, Leo kể lại câu chuyện điều tra của họ. Không ai cần phải thuyết phục gì về sự bức thiết của mục tiêu và không ai gặp chút khó khăn để tin rằng dân quân đã tỏ ra vô dụng trong việc đối phó với kẻ giết người. Họ chưa bao giờ nhờ vả dân quân giúp đỡ hay đưa tranh chấp của họ đến chính quyền giải quyết, mà luôn lệ thuộc vào nhau. Trong chuyện này cũng vậy, ngoại trừ việc cái đang lâm nguy chính là không biết bao nhiêu mạng sống của trẻ em.

Cùng với nhau, như một tập thể, các kế hoạch được vạch ra để chở họ về phía Nam. Một người trong đám thính giả là tài xế xe tải chuyên chở hàng đi lại giữa Mátxcơva và các thị trấn như Samara và Kharkov. Kharkov cách Rostov chừng ba trăm ki lô mét về phía Bắc, mất nửa ngày đi ô tô. Tuy nhiên, người ta đã quyết rằng lái xe vào tận Rostov là quá mạo hiểm, vì tài xế không có công việc ở đó, anh ta đã sẵn sàng đưa họ đến thị trấn Shakhty gần đó. Anh ta có thể qua được một cách hợp lệ sự trái tuyến này bằng cách nói rằng đang đi thăm gia đình. Chính gia đình ấy, sau khi nghe câu chuyện, hầu như chắc chắn sẽ đồng ý giúp Leo và Raisa đi vào thành phố.


Ít nhất họ có một ngày rưỡi ở trong thùng xe này, bị nhốt trong bóng đen hoàn toàn. Người lái xe đang chở chuối, thứ hàng hóa nước ngoài xa xỉ dành cho spetztorgi. Chiếc thùng đặt sau xe tải, nằm dưới những thùng khác chất trái cây quý. Trời nóng và khô, và chuyến đi thật khó chịu. Khoảng ba đến bốn tiếng sẽ có một quãng nghỉ, khi lái xe dừng lại, kéo những thùng hàng phía trên họ ra, để hàng hóa con người của anh ta duỗi chân và đi vệ sinh bên đường.

Trong bóng tối, chân họ gác lên nhau, ở hai góc đối diện nhau của thùng hàng, Raisa hỏi:

- Anh có tin anh ta không?

- Ai cơ?

- Tài xế.

- Em không tin sao?

- Em không biết.

- Em hẳn có lý do khi hỏi vậy?

- Trong tất cả những người lắng nghe câu chuyện, chỉ có anh ta là người không hỏi gì. Anh ta dường như không dính dáng gì đến câu chuyện. Nó không khiến anh ta run lên như những người khác. Em thấy dường như anh ta thờ ơ, thực dụng, vô cảm.

- Anh ta không buộc phải giúp ta. Và anh ta sẽ không phản bội ta và rồi quay lại với bạn bè và gia đình.

- Anh ta có thể bịa ra gì đó. Đường bị chặn. Chúng ta bị bắt. Anh ta đã cố giúp nhưng không thể làm gì.

- Em định thế nào?

- Ở điểm dừng tiếp theo, anh có thể khống chế anh ta, trói lại, rồi anh lái xe.

- Em có đùa không đấy?

- Cách duy nhất để chắc chắn, tuyệt đối chắc chắn, là cướp xe anh ta. Ta sẽ nắm giấy tờ của anh ta. Ta sẽ lại làm chủ tính mạng của mình. Như thế này thì ta bất khả kháng. Ta không biết anh ta sẽ đưa ta đi đâu.

- Chính em là người bảo anh phải tin vào lòng tốt của người lạ đấy.

- Người này không như những người khác. Anh ta có vẻ tham vọng. Anh ta dành cả ngày để chở những hàng hóa xa xỉ. Anh ta hẳn phải nghĩ: mình muốn thứ đó, mình muốn những vải vóc tốt đó, những thực phẩm quý hiếm đó. Anh ta hiểu rằng ta là một cơ hội. Anh ta biết có thể bán ta với giá bao nhiêu. Và anh ta biết cái giá anh phải trả nếu bị bắt cùng ta.

- Thật khó tin anh lại là người nói ra điều này, nhưng Raisa ạ, em đang nói về một người vô tội đấy, người dường như liều cả mạng sống để giúp ta.

- Em đang nói về việc bảo đảm cho hai ta đến được Rostov.

- Không phải nó bắt đầu thế này sao? Ta có một mục đích để tin vào, một mục đích đáng để liều tính mạng. Rồi nhanh chóng, cái mục đích đó đáng để giết người. Rồi nhanh chóng, một mục đích đáng để giết người vô tội.

- Ta không cần phải giết anh ta.

- Có đấy, bởi vì ta không thể bỏ mặc anh ta bị trói trên đường. Như thế còn nguy hiểm hơn. Ta hoặc phải giết anh ta, hoặc tin vào anh ta. Raisa, mọi việc hỏng bét thế này đây. Ta được cho ăn, cho ở, và được những người này chở đi. Nếu ta quay lưng với họ, giết một trong những người bạn của họ không vì lý do nào khác ngoài sự thận trọng, thì anh sẽ chính con người mà em đã khinh thường ở Mátxcơva.

Cho dù không nhìn thấy cô, gã biết cô đang cười.

- Em thử anh đấy à?

- Chỉ nói chuyện thôi mà.

- Anh có qua không?

- Còn tùy ta có đến được Shakhty không.

Sau một khoảng yên lặng, Raisa hỏi:

- Điều gì xảy ra khi chuyện này kết thúc?

- Anh không biết.

- Phương Tây sẽ muốn có anh, Leo. Họ sẽ bảo vệ anh.

- Anh sẽ không bao giờ rời bỏ đất nước này.

- Cho dù họ định giết anh?

- Nếu em muốn trốn đi, anh sẽ làm những gì có thể để đưa em lên một chiếc tàu.

- Anh định làm gì? Trốn trên núi sao?

- Khi kẻ kia chết rồi, khi em đã an toàn ra khỏi đất nước rồi, anh sẽ đi đầu thú. Anh không muốn sống lưu vong, giữa những người chỉ muốn thông tin của anh, nhưng lại ghét anh. Anh không muốn sống như một người nước ngoài. Anh không thể làm được. Thế có nghĩa là mọi thứ mà những người này ở Mátxcơva nói về anh đều là đúng.

- Và đó là điều quan trọng nhất?

Giọng Raisa có vẻ tổn thương. Leo chạm vào tay cô:

- Raisa, anh không hiểu.

- Nó phức tạp quá sao? Em muốn mình sống bên nhau.

Trong một lúc Leo không nói gì. Cuối cùng gã đáp:

- Anh không thể sống như một kẻ phản bội. Anh không thể làm được.

- Nghĩa là ta chỉ còn chừng hai tư tiếng nữa?

- Anh rất tiếc.

- Ta nên tận dụng tốt nhất thời gian bên nhau.

- Bằng cách nào?

- Ta nói cho nhau sự thật.

- Sự thật ư?

- Ta chắc chắn phải có những bí mật. Em biết em có vài bí mật. Anh không có sao? Những điều anh chưa bao giờ kể cho em.

- Có.

- Vậy em nói trước. Em đã nhổ nước bọt vào trà của anh. Sau khi em nghe Zoya bị bắt, em đã tin anh tố cáo cô ấy. Nên trong chừng một tuần, em nhổ nước bọt vào trà của anh.

- Em nhổ vào trà của anh?

- Một tuần.

- Sao em lại thôi?

- Dường như anh chẳng quan tâm.

- Anh không nhận thấy.

- Chính xác. Được rồi, đến lượt anh.

- Nói thật...

- Đó là mấu chốt của trò chơi này.

- Anh không nghĩ em cưới anh vì em sợ anh. Anh nghĩ em theo dõi anh. Em tỏ ra như là em sợ. Em nói tên giả cho anh, và anh theo đuổi em. Nhưng anh nghĩ em nhằm vào anh.

- Em là mật vụ nước ngoài sao?

- Có thể em quen biết nhũng người làm việc cho cơ quan nước ngoài. Có thể em đang giúp họ. Có lẽ đó là ý nghĩ trong thâm tâm em khi em cưới anh.

- Đó không phải bí mật, đó là sự phỏng đoán. Anh phải chia sẻ bí mật - những sự thật phũ phàng.

- Anh tìm thấy một đồng kopeck trong mớ đồ của em, một đồng xu có thể tách làm đôi - nó là thiết bị dùng để giấu vì phim. Các mật vụ dùng chúng. Không ai khác có đồng xu đó.

- Sao anh không tố cáo em?

- Anh không thể. Chỉ là anh không thể.

- Leo, em không cưới anh nhằm tiếp cận MGB. Em đã nói sự thật rồi, em sợ.

- Còn đồng xu?

- Đồng xu là của em...

Giọng cô chùng lại, như thể cân nhắc có nên tiếp tục không:

- Em không dùng đồng xu để chứa vi phim. Em dùng nó để chứa bột xyanua, khi em còn trong trại tị nạn.

Raisa chưa bao giờ nói về giai đoạn sau khi nhà của cô bị phá hủy, những tháng ngày lang thang - thời kỳ đen tối của đời cô. Leo chờ đợi, lo lắng trước điều gã sắp nghe.

- Em chắc anh có thể tưởng tượng những chuyện xảy ra với phụ nữ tị nạn. Những tên lính, họ có nhu cầu, họ đã liều cả tính mạng - người ta nợ họ. Bọn em là tiền công của họ. Sau một lần - và sau vài lần - em rất đau đớn, em đã thề nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, nếu có vẻ như chuyện đó xảy ra lần nữa, em sẽ quệt chất hồ đó vào mồm hắn. Chúng có thể giết em, treo cổ em, nhưng có thể điều đó sẽ khiến bọn họ cân nhắc khi làm như thế với phụ nữ khác. Dù sao, nó đã trở thành đồng xu may mắn của em, từ khi mang nó em không bao giờ gặp vấn đề gì nữa. Có lẽ đàn ông có thể đánh hơi thấy phụ nữ mang xyanua trong túi. Tất nhiên, nó không chữa lành những tổn thương em đã chịu đựng. Không có thuốc nào chữa được. Đó là lý do em không thể có thai, Leo.

Leo nhìn vào bóng đen, vào nơi gã hình dung vợ gã đang ngồi. Trong chiến tranh, phụ nữ bị cưỡng hiếp. Xyanua được một số người dùng để tự tử khi đối mặt với điều kinh hoàng không thể chịu đựng nổi. Leo cho rằng hầu hết đàn ông sẽ kiểm tra xem phụ nữ có mang dao hoặc súng không, nhưng một đồng xu - nó sẽ thoát khỏi sự chú ý của bọn họ. Gã xoa xoa lòng bàn tay cô. Gã còn biết làm gì đây? Xin lỗi chăng? Nói rằng gã hiểu chăng? Gã đã đóng khung mảnh báo, treo nó trên tường và tự mãn, không biết cuộc chiến tranh kia nghĩa là gì đối với cô.

- Leo, em còn một bí mật nữa. Em đã yêu anh.

- Anh vẫn luôn yêu em.

- Đó không phải bí mật, Leo. Anh đã thua em ba bí mật rồi.

Leo hôn cô:

- Anh có một người em trai.

Chương 43
 
ROSTOV-SÔNG ĐÔNG 

15 THÁNG BẢY

NADYA Ở NHÀ MỘT MÌNH. Mẹ cô bé và em gái đi thăm bà, mặc dù lúc đầu Nadya đi cùng, nhưng khi gần đến nhà bà, cô bé giả vờ đau bụng và xin phép về nhà. Mẹ cô đồng ý và Nadya vội Vã về nhà. Kế hoạch của cô bé thật đơn giản. Cô bé sẽ mở cửa tầng hầm và tìm hiểu xem tại sao cha cô lại dành quá nhiều thời gian dưới đó, cái nơi hẳn phải là căn phòng tối tăm, lạnh lẽo. Cô bé chưa bao giờ xuống  đó, chưa một lần nào. Cô bước quanh căn nhà, sờ những viên gạch ẩm ướt và tưởng tượng bên trong sẽ như thế nào. Không có cửa sổ, chỉ một lỗ thông khí lò sưởi. Đây là nơi bị cấm nghiêm ngặt, không được bén mảng đến, một quy ước trong nhà.

Bố cô lúc này đang đi công tác. Nhưng ông sẽ về sớm, có lẽ sáng sớm mai, và cô đã nghe ông nói về chuyện sửa nhà, gồm làm cái cửa mới cho tầng hầm. Không phải cửa trước, cánh cửa mà mọi người dùng và cái cánh cửa giữ ấm bên trong nhà. Ưu tiên hàng đầu của ông là cửa tầng hầm. Dù phải công nhận nó mỏng mảnh. Tại sao lại quan trọng như vậy? Vài ngày nữa ônh sẽ lắp cánh cửa mới, nghĩa là cô bé sẽ không mở được. Nếu cô bé muốn lẻn vào, nếu cô muốn có câu trả lời cho những câu hỏi của mình, cô phải hành động ngay bây giờ. Khóa cửa chỉ là cái chốt đơn giản. Cô bé đã nghiên cứu cẩn thận và thử xem có thể dùng dao lèn qua giữa cánh và khung cửa không, rồi bẩy chốt lên. Có thể được.

Chốt đã nâng lên, Nadya đẩy cửa mở. Phấn khích, sợ hãi, cô bé bước xuống một bước. Cô bé thả cánh cửa ra và nó đóng sầm lại. Chút ánh sáng xuyên qua phía sau cô bé, dưới cửa và ở hai bên. Ngoài ra, ánh sáng duy nhất là qua lỗ thông gió của tầng hầm. Chờ cho mắt quen với bóng tối, cô bé đi xuống chân cầu thang và quan sát căn phòng bí mật của bố mình.

Một chiếc giường, một bếp lò, một bàn nhỏ, và một chiếc rương - không có gì bí ẩn. Thất vọng, cô bé dò tìm chung quanh. Một đèn cũ treo trên tường, cạnh đó ghim một loạt những mảnh cắt từ báo ra. Cô bé bước đến. Chúng đều giống nhau: bức ảnh một người lính Nga đứng cạnh một chiếc xe tăng bốc cháy. Một số bức ảnh cắt sao cho để chỉ thấy mỗi người lính. Một người điển trai. Cô bé không nhận ra người này. Khó hiểu vì những tấm ảnh này, cô bé nhặt lên một chiếc đĩa sắt trên sàn, chắc chắn nó dùng để cho mèo ăn. Quay sang chú ý đến chiếc rương, cô bé đặt tay lên nắp và nhấc lên, chỉ một chút, chỉ để xem nó bị khóa không. Cái nắp gỗ khá nặng nhưng nó không khóa. Có gì bên trong nhỉ? Cô bé nhấc lên chút nữa; thình lình cô bé nghe tiếng động - từ cửa chính.

Có bước chân nặng trịch, quá nặng, không phải mẹ cô bé. Bố cô bé hẳn về nhà sớm. Ánh sáng xuất hiện khi cửa tầng hầm mở ra. Tại sao ông lại về sớm như vậy ? Hoảng hốt, Nadya hạ nắp rương, cố không gây tiếng ồn, lắng nghe bước chân bố mình đang xuống cầu thang. Khi nắp đóng lại, cô bé quỳ xuống và chui xuống gầm giường, thu mình lại trong không gian nhỏ hẹp, nhìn ra chân cầu thang. Nó kia rồi - đôi ủng đen to của ông, đến ngay chỗ cô bé.

Nadya nhắm mắt, nghĩ rằng khi mở mắt ra sẽ thấy khuôn mặt giận dữ của ông chỉ cách vài tấc. Thay vì vậy, cả chiếc giường cọt kẹt và trĩu xuống. Ông đang ngồi trên giường. Mở mắt ra, cô bé phải chui tránh ra. Khoảng cách giữa giường và mặt sàn còn hẹp hơn nữa, cô bé nhìn khi ông bắt đầu tháo dây giày. Ông không biết cô ở đấy. Hẳn then cửa đã cài lại sau khi cô đóng cửa. Cô chưa bị bắt quả tang, chưa. Cô phải làm gì đây ? Bố cô có thể ở hàng giờ dưới này. Mẹ cô sẽ quay về và biết ra rằng Nadya không có nhà. Có lẽ họ nghĩ cô mất tích và đi tìm. Nếu như vậy, cô có thể lén đi lên nhà và nói dối về chuyện cô vừa ở đâu. Đấy là hy vọng có khả năng nhất. Cho đến lúc đó, cô bé phải ở nguyên tại chỗ và giữ yên lặng.

Bố cô cởi tất ra và duỗi ngón chân. Ông đứng lên, chiếc giường nâng lên cùng ông, và thắp đèn, ánh sáng tỏa ra yếu ớt. Ông bước đến chiếc rương. Nadya có thể nghe nắp rương mở nhưng không thể thấy ông lấy gì ra. Hẳn ông vẫn để nắp rương mở, vì cô bé không nghe nó đóng lại. Bố cô đang làm gì vậy? Giờ ông đang ngồi trên chiếc ghế, buộc gì đó quanh chân. Đó là một dải dây cao su. Dùng một sợi dây và mớ giẻ, dường như ông đang làm một kiểu giày thủ công nào đó.

Nhận ra có gì đó đằng sau, Nadya quay đầu lại thì thấy con mèo. Nó cũng thấy cô bé, lưng nó cong lên, lông dựng đứng. Cô bé không thuộc về dưới này. Nó biết rõ như vậy. Sợ hãi, cô bé quay sang xem bố mình có để ý không. Ông quỳ xuống, mặt ông xuất hiện nơi khe hở dưới giường. Cô bé không biết phải nói gì, không dám động đậy. Ông không nói gì, đứng dậy, nâng giường lên, để lộ ra cô bé đang cuộn tròn vo.

- Đứng lên.

Cô bé không thể động đậy tay chân - toàn cơ thể cô dường như không hoạt động.

- Nadya.

Nghe tên mình, cô bé đứng lên.

- Bước ra xa tường.

Cô bé tuân theo, bước về phía ông, đầu cô bé cúi xuống, nhìn một chân trần của bố mình và chân kia quấn trong giẻ. Y hạ giường xuống, đặt nó lại vị trí.

- Sao con ở dưới này?

- Con muốn biết bố làm gì ở dưới này.

- Tại sao?

- Con muốn ở bên bố nhiều hơn.

Andrei lại cảm thấy cái thôi thúc đó - chỉ có họ ở nhà. Con bé không nên xuống đây: y đã dặn con bé vì sự an nguy của nó. Y đã là một người khác. Y không còn là bố cô nữa. Y bước xa khỏi cô bé cho đến khi lưng y chạm vào tường, cách xa cô nhiều nhất có thể được.

- Bố?

Andrei giơ một ngón tay lên miệng.

Kiềm chế bản thân.

Nhưng y không thể. Y tháo kính ra, gấp lại và cho vào túi áo. Khi nhìn lại cô bé thì cô bé chỉ còn là một hình bóng lờ mờ, không còn là con gái y nữa - chỉ là một đứa bé. Lờ mờ, phảng phất, hình dạng đó có thể là bất cứ đứa bé nào y muốn tưởng tượng.

- Bố ơi?

Nadya đứng lên, bước thẳng tới bố mình và nắm tay y:

- Bố không muốn ở với con sao?

Cô bé giờ ở quá gần, thậm chí y không đeo kính. Y có thể nhìn thấy mái tóc, khuôn mặt cô bé. Y quệt trán, y đeo kính vào lại.

- Nadya, con có em gái mà - tại sao con không thích chơi với em ? Lúc ở tuổi con, bố dành hết thời gian chơi với anh trai của bố.

- Bố có anh trai ư?

- Ừ.

- Bác ấy ở đâu?

Andrei chỉ lên tường, những bức ảnh người lính Nga.

- Bác ấy tên gì ạ?

- Pavel.

- Sao bác ấy không đến thăm nhà ta?

- Bác ấy sẽ đến.

Chương 44
 
VÙNG ROSTOV 

TÁM KI LÔ MÉT VỀ PHÍA BẮC ROSTOV-SÔNG ĐÔNG

16 THÁNG BẢY

HỌ NGỒI TRÊN một elektrichka, đi về ngoại ô thành phố, tiến gần đích hơn - trung tâm của Rostov-sông Đông. Người lái xe tải không phản bội họ. Anh ta đã đưa họ qua vài trạm kiểm soát và cho họ xuống tại thị trấn Shakhty, nơi họ đã ở qua đêm với mẹ vợ của người lái xe, một phụ nữ tên Sarra Karrlovna, và gia đình của bà. Sarra, ngoài năm mươi tuổi, sống cùng con bà, gồm cả một người con gái, cô gái này lấy chồng và có ba con. Bố mẹ của Sarra cũng sống cùng căn hộ, cả thảy có mười một người, trong ba phòng ngủ; mỗi thế hệ trong một phòng. Lần thứ ba, Leo kể câu chuyện điều tra của gã. Không như những thị trấn ở miền Bắc, ở đây người ta đã nghe thấy những tội ác này - những đứa trẻ bị giết. Theo lời Sarra, ít có ai trong vùng này không biết về những tin đồn. Cho dù vậy, họ không biết sự thật. Khi đối mặt với con số nạn nhân ước tính, căn phòng chìm trong im lặng.

Chưa bao giờ việc họ đồng ý giúp đỡ hay không là vấn đề cần cân nhắc: gia đình nhiều thế hệ này ngay lập tức bày ra những kế hoạch. Leo và Raisa quyết định chờ đến chạng vạng mới vào thành phố, vì ban đêm trong nhà máy sẽ có ít người. Có nhiều khả năng hơn rằng kẻ giết người sẽ ở nhà. Việc cũng đã được quyết định là họ sẽ không đi một mình. Vì lý do này, giờ đi cùng họ là ba đứa trẻ và hai ông bà năng nổ. Leo và Raisa đóng vai bố và mẹ trong khi bố và mẹ thật vẫn ở Shakhty. Tạo ra cái vẻ gia đình này là một biện pháp thận trọng. Nếu cuộc truy nã họ đã đến tận Rostov, nếu người ta đã đoán ra mục tiêu của họ không phải là chạy trốn khỏi đất nước, thì người ta sẽ tìm một người đàn ông và một phụ nữ đi cùng nhau. Xem ra không ai trong hai người họ có thể thay đổi diện mạo ở một mức đáng kể. Cả hai đều đã cắt tóc ngắn, được cho những bộ đồ mới. Cho dù như vậy, không có gia đình này bên cạnh, họ sẽ dễ dàng bị phát hiện. Raisa bày tỏ lo ngại khi đưa bọn trẻ theo, lo rằng cô đang gây nguy hiểm cho chúng. Nhưng mọi người đã nhất trí với nhau rằng nếu có chuyện không ổn, nếu họ bị bắt, thì ông bà nọ sẽ khai rằng Leo đã đe dọa họ và họ sợ nguy hại đến tính mạng nếu không giúp.

Con tàu dừng lại. Leo nhìn qua cửa sổ. Nhà ga nhộn nhịp: gã có thể thấy vài người mặc đồng phục đang tuần tra trên sân ga. Bảy người họ xuống tàu. Raisa đang bế đứa nhỏ nhất, một cậu bé. Cả ba đứa trẻ được bảo phải làm náo loạn. Hai đứa lớn hiểu bản chất của mánh khóe này và chúng đóng kịch, nhưng đứa nhỏ nhất lại bối rối và cứ nhìn chằm chằm Raisa, môi nó bĩu xuống, nó nhạy bén với nguy hiểm và chắc chắn nó ước được ở nhà. Chỉ những nhân viên tinh ý mới nghi ngờ rằng gia đình này là giả mạo.

Có mấy tay lính gác đứng quanh sân ga và trong phòng chờ lớn, quá nhiều cho một ngày bình thường tại một nhà ga bình thường. Bọn họ đang tìm ai đó. Mặc dù Leo cố tự trấn an rằng có rất nhiều người bị truy nã và bắt bớ, nhưng linh tính mách bảo rằng người ta đang tìm họ. Lối ra cách năm mươi bước chân. Tập trung vào đó. Họ gần đến nơi rồi.

Hai công an có vũ trang bước đến trước mặt họ:

- Các người từ đâu đến và định đi đâu?

Trong một lúc Raisa không nói được. Lời lẽ cứ biến mất. Để tỏ ra không chết trân, cô đổi đứa bé từ tay này sang tay kia và và cười:

- Tay tê quá rồi!

Leo xen vào:

- Chúng tôi đến thăm em cô ấy. Cô em sống ở Shakhty. Cô ấy sắp lấy chồng.

Người bà nói thêm:

- Lấy một tên say rượu: tôi không đồng ý. Tôi đã bảo nó đừng lấy.

Leo cười, quay sang nói với người bà:

- Mẹ muốn cô ấy cưới một kẻ chỉ uống nước lã sao?

- Thế tốt hơn.

Người ông gật đầu trước khi nói thêm:

- Cậu ta uống rượu cũng được, nhưng tại sao cậu ta lại xấu xí thế chứ?

Cả hai ông bà đều cười. Mấy tay lính gác thì không. Một người quay sang cậu bé:

- Tên nó là gì?

Câu hỏi nhằm vào Raisa. Một lần nữa đầu óc cô trống rỗng. Cô không thể nhớ ra. Cô không nghĩ ra được gì hết. Cô chọn bừa một cái tên trong trí nhớ:

- Aleksandr.

Đứa bé lắc đầu:

- Là Ivan chứ.

Raisa cười.

- Tôi thích chọc cháu. Tôi luôn làm lẫn lộn tên bọn trẻ và điều này khiến chúng phát điên. Cậu bé tôi đang bế đây là Ivan. Còn kia là Mikhail.

Đó là tên đứa thứ hai. Raisa giờ mới nhớ ra tên đứa lớn là Aleksei. Nhưng để lời nói dối có tác dụng, thằng bé phải giả vờ như tên nó là Aleksandr.

- Và con trai lớn của tôi là Aleksandr.

Thằng bé mở miệng, định phản đối, nhưng người ông nhanh nhẹn bước đến và xoa đầu nó trìu mến. Thằng bé bực dọc, nó ngúng nguẩy:

- Ông đừng làm thế. Cháu có còn bé nữa đâu.

Raisa cố không để lộ sự nhẹ nhõm. Hai công an tránh đường cho họ, và cô dẫn gia đình giả mạo của mình ra khỏi ga.

Khi họ khuất tầm nhìn nhà ga, họ chào tạm biệt gia đình nọ, tách ra. Leo và Raisa lên một chiếc taxi. Họ đã cho gia đình Sarra toàn bộ thông tin liên quan đến cuộc điều tra. Nếu Leo và Raisa thất bại vì bất kể lý do gì, nếu những vụ giết người vẫn tiếp tục xảy ra, thì gia đình kia sẽ tiếp nối việc điều tra. Họ sẽ tổ chức những cuộc điều tra khác nhằm tìm ra kẻ này, đảm bảo rằng nếu một nhóm này thất bại thì sẽ có nhóm khác sẵn sàng thay thế. Không được để kẻ giết người sống sót. Leo hiểu rõ đó là một kiểu hành hình côn đồ, không tòa án, không chứng cứ hay xét xử - một cuộc tử hình dựa trên bằng chứng suy diễn - và trong khi cố thực thi công lý họ buộc phải bắt chước chính cái hệ thống họ đang chống lại.

Ngồi sau xe taxi, một chiếc Volga, hầu như chắc chắn là chiếc xe được sản xuất ở Voualsk, cả Leo và Raisa đều không nói gì. Họ không cần phải nói. Kế hoạch đâu vào đó. Leo sẽ vào nhà máy Rostelmash và đột nhập vào phòng giữ hồ sơ lao động. Gã không biết chính xác phải làm gì, gã phải tùy cơ ứng biến. Raisa sẽ ở lại cùng chiếc taxi, thuyết phục tài xế mọi chuyện vẫn ổn nếu anh ta có đâm nghi. Anh ta đã được trả trước một món rất hậu, để anh ta giữ bình tĩnh và nghe lời. Một khi Leo tìm ra tên và địa chỉ kẻ giết người rồi, họ cần người tài xế đưa họ đến nơi kẻ đó sống. Nếu kẻ giết người không ở nhà, nếu hắn đang đi công tác, họ sẽ cố tìm hiểu xem bao giờ hắn về. Họ sẽ quay lại Shakhty, ở lại nhà Sarra, và chờ đợi.

Chiếc taxi dừng lại. Raisa nắm tay Leo. Gã đang lo lắng, giọng gã thì thầm:

- Nếu một tiếng nữa anh không quay lại...

- Em biết rồi.

Leo ra khỏi xe, đóng cửa.

Có bảo vệ gác ở cổng chính, mặc dù bọn họ dường như không tỏ ra cảnh giác đặc biệt. Từ cách sắp xếp an ninh, Leo hầu như chắc chắn không ai ở MGB đoán ra nhà máy sản xuất máy kéo này là đích đến của gã. Có khả năng bảo vệ trước cổng giảm quân số có chủ ý như là một cách để nhử gã, nhưng gã nghi ngờ điều đó. Bọn họ có thể đoán ra được gã đến Rostov nhưng họ không biết chính xác gã đi đâu. Đi vòng ra phía sau, gã phát hiện một điểm ở đó hàng rào thép gai bị bên hông một tòa nhà gạch che khuất tầm nhìn. Gã leo lên, đưa chân qua dãy thép gai, và rơi người xuống. Gã đã vào trong.

Nhà máy có một dây chuyền sản xuất hoạt động 24/24. Có những công nhân làm ca, nhưng quanh đây không có nhiều người. Khuôn viên rất rộng. Hẳn phải có vài ngàn người làm việc ở đây, Leo cho rằng có đến tận chục ngàn người - những người làm kế toán, nhân viên vệ sinh, nhân viên chở hàng, và công nhân dây chuyền sản xuất. Cộng với sự phân ca làm việc ngày và đêm, gã ngờ rằng chẳng có ai nhận ra gã là người lạ. Gã bước bình tĩnh, có chủ ý, như thể thuộc về nơi này, đi thẳng đến tòa nhà lớn nhất. Có hai người đi ra, họ đang hút thuốc, tiến về phía cổng chính. Có lẽ họ đã hết ca về nghỉ buổi tối. Họ thấy gã và dừng lại. Không thể lờ họ đi, Leo vẫy tay, tiến về phía họ:

- Tôi là tolkach làm việc cho nhà máy ô tô ở Voualsk. Lẽ ra tôi phải đến sớm hơn nhưng tàu bị trễ. Tòa nhà hành chính ở đâu nhỉ?

- Không có tòa nhà riêng. Văn phòng chính ở trong, trên một trong những tầng trên. Tôi sẽ đưa anh đến.

- Tôi chắc sẽ tìm được.

- Tôi không vội về nhà đâu. Tôi sẽ đưa anh lên.

Leo mỉm cười. Gã không thể từ chối. Hai người kia tạm biệt nhau và Leo đi theo người hộ tống không mời vào nhà máy lắp ráp.

Bước vào trong, Leo quên bản thân trong thoáng chốc - quy mô khổng lồ, mái nhà cao, tiếng ồn máy móc, tất cả tạo ra một cảm giác kinh ngạc thường vốn chỉ dành cho những cơ sở tôn giáo. Nhưng tất nhiên, đây là một thứ nhà thờ mới, nhà thờ lớn của nhân dân, một cảm giác kính sợ hầu như cũng quan trọng chẳng kém gì những máy móc nó tạo ra. Leo và người kia bước cạnh nhau, thỉnh thoảng trò chuyện. Leo chợt thấy vui vì sự hộ tống của anh ta; nghĩa là không ai ngoái nhìn họ lần thứ hai. Tuy nhiên, gã tự hỏi sẽ tống khứ anh ta thế nào đây.

Họ đi cầu thang từ sàn nhà máy chính, lên phòng hành chính. Người đàn ông nói.

- Tôi không biết ở trên đấy có bao nhiêu người. Thường họ không làm việc ca đêm.

Leo vẫn không có ý tưởng rõ ràng gã sẽ làm gì tiếp theo. Gã có thể vào đấy được không ? Dường như không thể nếu xét đến thông tin nhạy cảm gã cần. Họ sẽ không cho gã, cho dù gã có đưa ra lý do gì. Nếu gã vẫn còn chứng minh thư của Bộ An ninh Nhà nước, việc sẽ dễ dàng.

Họ rẽ ở một góc. Từ sàn nhà máy có thể nhìn lên hành lang dẫn tới văn phòng. Dù cho Leo quyết định làm gì thì gã cũng vẫn trong tầm mắt của những công nhân bên dưới. Người đàn ông gõ cửa. Mọi thứ giờ tùy thuộc vào việc có bao nhiêu người trong phòng. Ra mở cửa là một ông già, có lẽ là người kế toán, mặc một bộ vest, làn da vàng vọt, vẻ mặt khổ sở.

- Các anh cần gì?

Leo liếc nhìn qua vai người kế toán. Văn phòng trống trơn.

Leo quay lại, đấm vào bụng người hộ tống, khiến anh ta gập cả người. Trước khi ông kế toán có thời giờ phản ứng, Leo đã siết chặt cổ ông ta:

- Làm như tôi bảo thì ông sẽ sống, hiểu chưa?

Ông ta gật đầu. Leo từ từ nới tay trên cổ ông ta:

- Đóng hết rèm cửa. Và tháo cà vạt ra.

Leo lôi người trẻ hơn vào bên trong, anh ta vẫn thở hổn hển. Gã đóng cửa, khóa lại. Ông kế toán tháo cà vạt ra, ném cho Leo trước khi đến chỗ cửa sổ, che khuất tầm nhìn ra nhà máy. Leo lấy cà vạt trói tay người thanh niên sau lưng, trong lúc đó gã vẫn để mắt đến ông kế toán. Gã không cho là có vũ khí hay chuông báo động trong này, vì không có gì đáng giá để trộm cắp. Khi rèm cửa đóng lại, người đàn ông quay sang Leo:

- Anh muốn gì?

- Hồ sơ lao động.

Ông ta bối rối nhưng vẫn tuân theo, mở khóa tủ hồ sơ. Leo bước đến, đứng cạnh ông ta:

- Đứng ở đây, không cử động, và để tay trên tủ.

Có hàng ngàn hồ sơ, hàng đống tư liệu không chỉ cho công nhân hiện thời, mà cả những người không còn làm ở đây. Tolkach hẳn không có trong này, vì sự cần thiết của họ ám chỉ những sai sót trong phân phối và sản xuất. Không thể nào bọn họ lại được liệt kê dưới cái chức danh đó.

- Hồ sơ tolkach ở đâu?

Ông già mở một ngăn tủ, lấy ra một tập hồ sơ dày. Ở trên có ghi NHÀ NGHIÊN CỨU, một cái ngụy trang. Như Leo biết, hiện trong bảng lương có năm tolkach. Lo lắng - toàn bộ cuộc điều tra của họ dựa trên những hồ sơ này - gã kiểm tra lịch công tác của những người này. Họ được cử đi đâu và bao giờ? Nếu những ngày tháng tương ứng với những vụ giết người, gã sẽ tìm ra kẻ giết người, ít nhất trong đầu gã. Nếu tìm được một trường hợp trùng khớp, gã sẽ đến thẳng chỗ người đó và đối mặt với hắn - gã chắc rằng khi đối mặt tội ác của mình, kẻ giết người sẽ khuất phục. Gã lần ngón tay trên danh sách, so sánh với những ngày tháng và địa điểm trong đầu gã. Người đầu tiên không khớp. Leo dừng lại một lúc, băn khoăn về khả năng trí nhớ của mình. Nhưng có ba ngày gã không thể quên là hai vụ giết người ở Voualsk và vụ ở Mátxcơva. Tên tolkach này chưa bao giờ đến đó hoặc bất kỳ đâu dọc tuy án đường tàu xuyên Siberi. Leo mở hồ sơ thứ hai, bỏ qua thông tin cá nhân và chuyển sang phần ghi chép công việc. Người này chỉ mới làm việc từ tháng trước. Leo gạt nó sang bên, mở tập hồ sơ thứ ba. Nó không khớp. Chỉ còn hai hồ sơ. Gã lật sang hồ sơ thứ tư.

Voualsk, Molotov, Vyatka, Gorky - một loạt thị trấn, dọc theo tuyến đường sắt về phía Tây đến Mátxcơva. Từ Mátxcơva về phía Nam, có Tula và Orel. Giờ sang Ukraina, Leo thấy các thị trấn Kharkov và Gorlovka, Zaporoshy và Kramatorsk. Trong tất cả các thị trấn này đều có những vụ giết người. Gã gấp hồ sơ này lại. Trước khi kiểm tra thông tin cá nhân, gã xem hồ sơ thứ năm. Hầu như không tập trung được, gã lần ngón tay xuống danh sách. Có vài địa điểm liên quan, nhưng không khớp hoàn toàn. Leo quay lại hồ sơ thứ tư. Gã lật sang trang nhất, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh nhỏ đen trắng. Người đàn ông đeo kính. Tên y là Andrei.

(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét