Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2016

ĐỨA TRẺ THỨ 44 (Tom Rob Smith) - CHƯƠNG 23


Chương 23
 
CÙNG NGÀY

BỐN NĂM QUA NESTEROV cứ hứa hẹn với gia đình mình một chỗ ở tốt hơn, một lời hứa anh từng nhắc lại thường xuyên, mãi cho đến gần đây. Anh không còn tin họ sẽ được phân chỗ ở tốt hơn; không còn tin nếu anh ta làm việc chăm chỉ, nếu vợ anh ta làm việc chăm chỉ, công sức của họ sẽ biến thành lợi ích vật chất. Họ sống trên phố Kropotkinsky, ngoại ô thị trấn, gần các nhà máy gỗ. Những ngôi nhà trên phố này được xây dựng bừa bãi; tất cả có hình dạng và kích thước khác nhau. Nesterov dành nhiều thời gian rảnh rỗi để cải tạo ngôi nhà. Anh là một thợ mộc có tay nghề và đã thay những khung cửa sổ, cánh cửa. Nhưng qua nhiều năm, móng nhà đã lún và mặt tiền ngôi nhà đổ ra trước, nghiêng thành một góc khiến cánh cửa chỉ có thể mở rồi cắm vào mặt đất. Vài năm trước, anh ta đã xây một gian nhà nhỏ, dùng làm xưởng. Anh và vợ, Inessa, đóng bàn ghế và sửa sang ngôi nhà, làm bất cứ thứ gì họ cần. Họ không chỉ làm cho gia đình mình mà còn cho các gia đình khác trên đường này. Người ta chỉ cần mang vật liệu đến và có lẽ, như một cử chỉ đền đáp, một ít đồ ăn thức uống.


Nhưng rốt cuộc, công việc vá víu cũng chẳng thể bù đắp nổi những thiếu thốn của ngôi nhà. Không vòi nước vào nhà - giếng nước gần nhất cũng cách mười phút đi bộ. Không có hệ thống ống nước - có một cái hố xí đằng sau nhà. Khi họ mới chuyển đến, cái hố xí hôi thối và đổ nát. Cái hố quá cạn và thật không thể nào đi vào mà không nồn ọe vì mùi hôi thối. Nesterov đã làm một cái mới, ở cách xa, phải làm thâu đêm mới xong. Tường được làm tử tế, có một cái hố sâu hơn và một thùng mùn cưa để đổ vào sau khi đi xong. Dù vậy, anh ta cũng biết rằng gia đình mình sống không được cải thiện hơn về tiện nghi và vệ sinh, không có hứa hẹn gì về một tương lai khá khẩm hơn. Anh ta đã bốn mươi tuổi. Lương của anh ta thấp hơn chừng hai mươi lần so với lương công nhân ở nhà máy lắp ráp xe ô tô. Cái ao ước - có một căn nhà tươm tất - chẳng đi đến đâu hết.

Có tiếng gõ cửa. Đã muộn. Nesterov, còn mặc đồng phục, nghe thấy Inessa ra mở cửa. Một lúc sau, chị xuất hiện trong bếp:

- Có người đến tìm anh. Anh ta ở chỗ làm với anh. Em không biết anh ta.

Nesterov bước vào phòng trước. Leo đang đứng bên ngoài. Nesterov quay sang vợ:

- Để anh lo chuyện này.

- Anh ta có vào nhà không?

- Không, việc nhanh thôi.

Inessa liếc nhìn Leo và quay đi. Nesterov bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Leo đã chạy thẳng đến đây. Tin về cái chết của Aleksandr đã xóa hết mọi ý thức về sự thận trọng. Gã không còn cảm thấy nỗi thất vọng và ưu phiền đã giày vò gã suốt cả tuần nay. Gã thấy rối trí, một phần của một trò đố chữ vô lý, rùng rợn, một vai diễn trong một trò hề lố bịch - kẻ nằm mơ ngây thơ, đấu tranh cho công lý nhưng để lại một vệt dài tàn phá khi tỉnh dậy. Khát vọng của gã - rằng một kẻ giết người sẽ bị bắt - đã được trả lời bằng cuộc đổ máu. Raisa đã biết ngay từ đầu, cô đã biết lúc ở trong rừng, cô đã biết hai đêm trước đó, cô đã cố cảnh báo gã, và gã vẫn dấn tới, như đứa trẻ trong một chuyến phiêu lưu.

Một người thì có thể đạt được gì?

Gã đã có câu trả lời: cái chết của hai trăm mạng người, vụ tự tử của một thanh niên, và cái chết của một bác sĩ. Xác một thanh niên bị tàu cắt đôi: đây là thành quả lao động của gã. Đây là cái gã đã liều cả tính mạng mình; đây là cái mà gã đã liều cả tính mạng của Raisa. Đây là sự chuộc lỗi của gã.

- Aleksandr chết rồi. Cậu ta tự tử, lao vào dưới tàu.

Nesterov cúi đầu:

- Tôi rất tiếc khi nghe vậy. Chúng ta đã cho cậu ta cơ hội đứng ngoài. Có lẽ cậu ta không thể. Có lẽ cậu ta bệnh quá nặng.

- Chúng ta chịu trách nhiệm về cái chết của cậu ấy.

- Không, cậu ta bị bệnh.

- Cậu ta mới hai mươi hai tuổi. Cậu ta có mẹ và cha, và cậu ta thích đi xem phim. Và giờ cậu ta chết rồi. Nhưng điều tốt là, nếu chúng ta tìm ra một đứa trẻ nữa bị chết, chúng ta có thể cứ đổ tội cho Aleksandr, phá vụ án trong thời gian kỷ lục.

- Đủ rồi đấy.

- Anh làm điều này vì cái gì ? Bởi anh không làm vì tiền hay phần thưởng.

Leo nhìn căn nhà xập xệ của Nesterov. Nesterov đáp:

- Tyapkin tự tử bởi anh ta có tội.

- Ngay khi chúng ta bắt những người kia, anh ta biết chúng ta sẽ hỏi những đứa trẻ đó, anh ta biết chúng ta sẽ lần ra anh ta.

- Anh ta có kỹ năng giải phẫu cần thiết để cắt dạ dày của một đứa trẻ. Anh ta cho cậu lời khai giả về vụ giết cô bé để đánh lừa chúng ta. Anh ta mưu mô và xảo trá.

- Anh ta đã nói với tôi sự thật. Rằng dạ dày của cô bé kia bị cắt. Miệng cô bé bị nhét vỏ cây cũng giống như dạ dày cậu bé bị cắt và miệng bị nhét vỏ cây. Cô bé bị buộc dây quanh cổ chân, và cậu bé cũng vậy. Chúng do cùng một người giết. Và đấy không phải là bác sĩ Tyapkin và cũng không phải cậu thiếu niên Varlam Babinich.

- Về nhà đi.

- Có một xác chết ở Mátxcơva. Một cậu bé, tên Arkady, chưa đầy năm tuổi. Tôi không nhìn thấy xác nhưng tôi nghe kể người ta tìm thấy đứa bé trần truồng, bụng phanh ra, miệng bị nhét đất. Tôi ngờ miệng đứa bé cũng bị nhét vỏ cây.

- Bỗng đâu lại có một đứa trẻ bị giết ở Mátxcơva ? Thật tiện quá đấy, Leo. Tôi không tin.

- Tôi cũng đã không tin. Tôi đã gặp gia đình đau khổ kia,  họ bảo với tôi rằng con trai họ bị giết, và tôi đã không tin. Tôi nói với họ điều đó không đúng. Có bao nhiêu vụ khác đã bị che giấu ? Chúng ta không có cách nào biết được, không cách nào tìm ra được. Hắn sẽ giết nhiều nữa, còn chúng ta sẽ tiếp tục bắt nhầm người.

Nesterov không tin người này. Anh ta chưa bao giờ tin gã và anh ta chắc chắn sẽ không bị sa vào cuộc chỉ trích nhà nước. Anh ta quay lưng, đi về cửa.

Leo nắm lấy vai anh ta, xoay anh ta lại để họ mặt đối mặt. Ý định là đưa ra một quan điểm nữa, nhấn mạnh tranh luận của gã bằng lý lẽ và logic, nhưng thay vì vậy, Leo lúng búng không ra lời, gã đấm anh ta. Một cú đấm tốt, rất mạnh. Đầu Nesterov ngoẹo sang bên. Anh ta vẫn đứng nguyên vị trí, đầu quay qua một bên. Rồi, từ từ, anh ta quay lại đối mặt với cấp dưới. Leo cố giữ giọng bình tĩnh:

- Chúng ta chưa giải quyết được gì hết.

Cú đấm của Nesterov hất Leo lên. Gã ngã ngửa ra đất. Không đau, chưa đau. Nesterov nhìn chằm chằm gã và sờ quai hàm mình:

- Về đi.

Leo đứng lên:

- Chúng ta chưa giải quyết được gì hết

Gã đấm một cú nữa. Nesterov đỡ, đấm trả. Leo né. Gã là một võ sĩ giỏi: được đào tạo, có kỹ năng. Nhưng Nesterov to con hơn và nhanh nhẹn dù vóc người đồ sộ. Bị đấm vào bụng, Leo gập người lại. Nesterov tung cú đấm thứ hai vào bên mặt hở của gã, khiến gã khuỵu xuống và da trên má rách toạc ra. Mắt mờ đi, Leo ngã nhào tới trước. Gã nằm ngửa người ra, thở dốc. Nesterov giẫm chân lên người gã:

- Về nhà đi.

Đáp lại, Leo đá thẳng vào háng anh ta. Anh ta rụt lại, khom người xuống. Leo loạng choạng đứng lên:

- Chúng ta chưa...

Trước khi gã kịp dứt lời thì Nesterov đã chạy đến, đâm sầm vào Leo, đấm gã ngã xuống đất, đè lên gã. Anh ta đấm vào bụng gã, vào mặt, vào bụng, rồi vào mặt. Leo nằm đó, lãnh hết cú đấm này đến cú đấm khác, không thể vùng ra. Nắm tay Nesterov bê bết máu. Anh ta dừng lại để thở. Leo không động đậy. Mắt gã nhắm lại - một chụm máu tụ lại bên mắt phải, chảy xuống từ vết rách nơi lông mày. Nesterov đứng lên, lắc đầu trước bộ dạng của Leo. Anh ta đi vào cửa, chùi máu lên quần. Khi anh ta chạm vào nắm cửa, anh ta nghe tiếng động đằng sau.

Nhăn nhó vì đau đớn, Leo cố gượng dậy. Đứng loạng choạng, gã giơ hai tay, như thể sẵn sàng đánh tiếp. Gã lảo đảo từ bên này qua bên kia, như thể đang đứng trên tàu ngoài biển khơi. Gã chỉ có ý nghĩ lờ mờ. Nesterov đứng ở đâu. Giọng gã thều thào.

- Chúng ta... chưa giải quyết., được gì hết.

Nesterov nhìn Leo đang chao đảo. Anh bước đến gã, nắm tay siết chặt, sẵn sàng cho gã đo ván. Leo tung ra cú đấm ngớ ngẩn và vô vọng - Nesterov né sang và tóm lấy dưới cánh tay Leo vừa lúc chân gã khuỵu xuống.

LEO NGỒI Ở BÀN TRONG NHÀ BẾP. Inessa đã hâm ít nước trên bếp. Chị đổ nước vào bát. Nesterov thả một cái khăn vào nước và để Leo lại một mình cho gã lau mặt. Môi gã bị rách. Lông mày chảy máu. Cái đau nơi bụng đã dịu đi. Gã ấn ngón tay vào ngực và sườn, không khúc xương nào bị gãy. Mắt phải sưng vù. Gã không mở mắt được. Tuy nhiên, đấy là cái giá khá rẻ để Nesterov chú ý. Leo tự hỏi vụ việc của gã có thêm chút thuyết phục nào không nếu được trao đổi trong nhà thay vì bên ngoài, và liệu Nesterov có thể thô bạo như vậy không trước mặt vợ anh ta, khi bọn trẻ nhà họ ngủ ở phòng bên cạnh:

- Anh chị có mấy cháu?

Inessa đáp:

- Chúng tôi có hai con trai.

- Chúng có đi qua rừng trên đường đi học về không?

- Chúng từng đi lối đó.

- Giờ không đi nữa sao?

- Chúng tôi bắt chúng phải đi đường trong thành phố. Đi như vậy lâu hơn nên chúng phàn nàn suốt. Tôi phải đi cùng chúng để chắc rằng chúng không lẻn vào rừng. Lúc về, chúng tôi không làm gì được nên buộc phải tin tưởng chúng. Cả hai chúng tôi còn ở chỗ làm.

- Ngày mai chúng có đi qua rừng không ? Vì giờ kẻ giết người đã bị bắt?

Nesterov đứng lên, rót trà và để một cốc trước mặt Leo:

- Cậu có muốn thứ gì mạnh hơn không?

- Nếu anh có.

Nesterov lấy ra chai vodka còn dở, rót ra ba cốc, một cho anh ta, một cho vợ, và một cho Leo.

Rượu làm đau rát vết thương trong miệng Leo. Có lẽ như thế sẽ tốt. Nesterov ngồi xuống, rót thêm cho Leo:
- Sao cậu đến Voualsk?

Leo thả chiếc khăn dính máu vào bát nước, vắt khô và đắp lên mắt:

- Tôi ở đây để điều tra vụ giết những trẻ em này.

- Nói dối.

Leo phải chiếm được lòng tin của người này. Không có sự giúp đỡ của anh ta, gã không thể làm gì khác.

- Anh nói đúng. Nhưng có một vụ án mạng ở Mátxcơva. Tôi đã không được lệnh điều tra vụ đó. Tôi đã được lệnh lấp nó đi. Về mặt này, tôi đã làm phận sự của mình. Điều tôi không làm là tố cáo vợ mình làm gián điệp. Tôi bị xem là thỏa hiệp. Để trừng phạt, tôi bị điều đến đây.

- Vậy cậu thực sự là nhân viên bị thất sủng?

- Đúng.

- Vậy tại sao cậu lại làm việc này?

- Vì có ba đứa trẻ đã bị giết.

- Cậu không tin Varlam giết Larisa bởi cậu chắc rằng Larisa không phải là nạn nhân đầu tiên của kẻ giết người. Tôi nói đúng không?

- Larisa không phải nạn nhân đầu tiên. Không thể. Hắn đã giết người trước đó. Có khả năng cậu bé ở Mátxcơva cũng không phải nạn nhân đầu tiên.

- Larisa là đứa trẻ đầu tiên bị giết mà chúng tôi phát hiện ở thị trấn này. Đó là sự thật. Tôi đảm bảo. 

- Kẻ giết người không sống ở Voualsk. Các vụ giết người đều ở gần ga tàu. Hắn ta di chuyển.

- Hắn di chuyển? Hắn giết trẻ em ? Hắn là loại gì chứ?

- Tôi không biết. Nhưng có một phụ nữ ở Mátxcơva đã thấy hắn. Cô ta thấy hắn đi cùng nạn nhân. Một nhân chứng có thể mô tả kẻ này cho chúng ta. Nhưng chúng ta cần thông tin các vụ giết người ở tất cả các thành phố lớn từ Sverdlovsk đến Leningrad.

- Không có hồ sơ tập trung.

- Thế nên anh phải đến từng thành phố và thu thập hồ sơ các vụ việc. Anh sẽ phải thuyết phục họ, và nếu họ từ chối, anh sẽ phải nói chuyện với người dân sống ở đấy. Tìm thông tin từ họ.

Ý tưởng thật kỳ quặc. Nesterov lẽ ra đã cười phá lên. Anh ta lẽ ra đã bắt Leo. Thay vì thế, anh ta hỏi:

- Tại sao tôi phải làm điều đó cho cậu?

- Không phải cho tôi. Anh đã thấy kẻ này đã làm gì với những đứa trẻ. Anh làm điều đó cho những người mà chúng ta sống cùng. Hàng xóm chúng ta, những người ngồi cạnh chúng ta trên tàu, cho những đứa trẻ chúng ta không biết và sẽ không bao giờ gặp mặt. Tôi không có thẩm quyền yêu cầu những hồ sơ đó. Tôi không quen biết ai trong giới dân quân. Anh thì biết anh biết những người đó - họ tin anh. Anh có thể lấy được những hồ sơ đó. Anh sẽ tìm những sự vụ trẻ em bị giết: các vụ việc có thể được giải quyết rồi hoặc chưa được giải quyết. Sẽ có một mô thức: miệng chúng bị nhét vỏ cây và dạ dày bị cắt mất. Xác chúng có lẽ được tìm thấy ở nơi công cộng: trong rừng, dưới sông, hoặc có lẽ gần nhà ga. Chúng bị buộc dây ở cổ chân.

- Nếu tôi không tìm thấy gì?

- Nếu có ba vụ, như tôi tình cờ bắt gặp, thì sẽ có nhiều vụ khác.

- Tôi sẽ lãnh rủi ro rất lớn.

- Đúng thế. Và anh sẽ phải nói dối. Anh không thể cho ai biết lý do thực. Anh không thể nói cho bất kỳ nhân viên nào của anh. Anh không thể tin ai. Và đổi lấy sự dũng cảm của anh, gia đình anh rốt cục có thể vào Gulag. Và anh có thể sẽ chết. Đấy là lời đề nghị của tôi.

Leo duỗi tay ra trên bàn:

- Anh sẽ giúp tôi chứ?

Nesterov đến bên cửa sổ, đứng cạnh vợ. Chị không nhìn anh ta, chao chao rượu vodka nơi đáy cốc. Anh ta có mạo hiểm gia đình mình, tổ ấm của mình, tất cả mọi thứ anh ta đã gây dựng không?

- Không.

ĐÔNG NAM VÙNG ROSTOV PHÍA TÂY THỊ TRẤN GUKOVO

2 THÁNG TƯ

PETYA THỨC DẬY TRƯỚC KHI TRỜI SÁNG. Nó ngồi trên bậc thềm đá lạnh, kiên nhẫn chờ mặt trời lên để xin phép bố mẹ vào thị trấn. Sau nhiều tháng tiết kiệm, nó đã đủ tiền mua một con tem nữa, con tem sẽ lấp đầy trang cuối cuốn album. Vào ngày sinh nhật thứ năm, nó được bố tặng bộ tem đầu tiên. Nó không đòi hỏi, nhưng nó đã hình thành sở thích này, thận trọng ban đầu rồi ngày càng kiên trì hơn cho đến khi trở thành nỗi ám ảnh. Hai năm qua, nó đã sưu tầm được những con tem khác từ những gia đình làm việc ở nông trang tập thể - Nông trang tập thể 12, nơi bố mẹ nó được phân về. Nó còn làm quen với những người dưng ở Gukovo, trị trấn gần nhất, với hy vọng xin được tem của họ. Khi bộ sưu tập nhiều dần lên, nó đã mua một cuốn album giấy rẻ tiền để dán những con tem vào, xếp chúng thành hàng ngăn nắp. Nó cất cuốn album trong một chiếc hộp gỗ mà bố đã làm cho nó với mục đích rõ ràng là đề phòng mọi rủi ro. Một cái hộp như thế là cần thiết bởi ban đêm Petya không tài nào ngủ được, nó liên tục kiểm tra để nước dột trên mái nhà không ngấm vào hoặc để bọn chuột không gặm những trang tem quý giá. Trong số những con tem nó sưu tầm được, nó yêu quý nhất bốn con tem đầu tiên bố nó đã tặng.

Thỉnh thoảng bố mẹ nó cho nó vài kopeck, không phải những đồng kopeck tiết kiệm, bởi nó đã đủ lớn để hiểu rằng không có tiền dư dả mà tiết kiệm. Đổi lại, nó luôn phải đảm bảo làm thêm công việc lặt vặt ở nông trang. Phải rất lâu, tận vài tháng, mới tiết kiệm đủ tiền, nên điều duy nhất nó có thể làm là nghĩ ngợi xem sẽ mua con tem nào tiếp theo. Tối qua, nó được thêm một kopeck nữa, mẹ nó nghĩ cho tiền lúc ấy là dở lắm, không phải chị phản đối nó mua tem, mà chị biết rằng chắc chắn buổi tối hôm đấy nó sẽ không ngủ. Chị đã đúng.

Khi mặt trời vừa mọc, Petya vội vã vào nhà. Mẹ nó nhất định cứ bảo nó phải ăn cháo lúa mạch đã rồi đi đâu thì đi. Nó ăn rất nhanh, lờ đi chuyện mẹ nó lo là nó có thể bị đau dạ dày. Ăn xong, nó chạy ra khỏi nhà, đến chỗ đường ray chạy ngoằn ngoèo qua những cánh đồng vào thị trấn. Nó chậm lại và bước đi hồ hởi. Giờ này cửa hàng chưa mở. Nó nhấm nháp cái cảm giác chờ đợi cũng được.

Ở Gukovo, các ki ốt bán tem và báo còn đóng cửa. Petya không có đồng hồ. Nó không biết chính xác mấy giờ kiốt sẽ mở, nhưng nó không nề hà phải đợi. Thật phấn khích khi ở trong thị trấn và biết rằng nó có đủ tiền mua con tem mới, và nó đi loanh quanh trên phố, không đến nơi nào cụ thể. Nó dừng lại cạnh bến elektrichka, biết rằng trong đấy có một cái đồng hồ. Bây giờ là bảy giờ năm mươi phút. Một chuyến tàu sắp chạy, và nó quyết định đứng lại xem, nó đi bộ trên sân ga rồi ngồi xuống. Nó đã đi elektrichka rồi. Đó là loại tàu chậm, dừng ở mọi bến trên đường đến thành phố Rostov. Mặc dù chỉ mới đi xa đến Rostov cùng bố mẹ, nó và vài đứa bạn học thỉnh thoảng vẫn lên tàu chỉ vì chúng có thể làm vậy mà không mất tiền. Người ta hiếm khi kiểm tra vé.

Nó gần như đã sẵn sàng quay lại kiốt để mua tem thì một người đàn ông ngồi xuống cạnh nó. Người đàn ông ăn mặc lịch sự và có một chiếc cặp đen để dưới đất, ở giữa hai chân, như thể y sợ ai đó sẽ lấy mất. Petya ngước nhìn mặt người đàn ông. Y đeo cặp kính vuông dày, tóc đen gọn gàng. Y mặc đồ vest. Petya không biết người này bao nhiêu tuổi. Y không hẳn quá già, dù có mái tóc bạc. Nhưng y cũng không hẳn là trẻ. Y dường như không biết đến sự hiện diện của Petya. Petya định đứng lên đi thì bỗng nhiên người đàn ông quay sang và mỉm cười:

- Hôm nay cháu đi đâu?

- Cháu không đi đâu cả, thưa chú. Ý cháu là, cháu không đi tàu. Cháu chỉ ngồi đây thôi.

Petya được dạy bảo phải tỏ ra lịch sự và tôn trọng người lớn.

- Đây là một chỗ lạ đời nếu ngồi mà không có lý do nào cả.

- Cháu đang chờ để mua vài con tem, nhưng kiốt chưa mở. Giờ chắc nó mở rồi, cháu phải đi xem.

Nghe thế, người đàn ông xoay hẳn người sang Petya:

- Cháu sưu tập tem?

- Vâng, thưa chú.

- Chú cũng từng chơi tem khi ở tuổi cháu.

Petya ngồi xuống, thả lỏng người - nó chưa quen biết aỉ sưu tập tem:

- Chú sưu tập tem mới hay tem cũ ạ? Cháu sưu tập cả hai.

- Tất cả tem của chú đều mới. Chú mua chúng ở kiốt. Giống như cháu.

- Cháu ước tất cả tem của cháu đều mới. Nhưng hầu hết đều là tem cũ. Cháu cắt chúng ra từ những phong bì.

Petya cho tay vào túi, lôi ra nắm xu kopeck đồng đỏ và cho người đàn ông xem:

- Cháu phải tiết kiệm tận ba tháng đấy.

Người đàn ông liếc nhìn nắm tiền xu nhỏ nhoi:

- Lâu như vậy mà không được là bao.

Petya nhìn xuống mấy đồng xu của mình. Người đàn ông nói đúng. Nó không có nhiều lắm. Và nó nhận ra nó sẽ không bao giờ có nhiều tiền. Niềm hồ hởi của nó xìu đi. Nó sẽ không bao giờ có một bộ sưu tập lớn. Những người khác sẽ luôn có nhiều hơn nó: bất kể nó có làm việc chăm chỉ thế nào, nó cũng không bao giờ theo kịp. Nó xuống tinh thần, nó muốn bỏ đi và định đứng lên thì người đàn ông hỏi:

- Cháu là một cậu bé ngăn nắp chứ?

- Vâng thưa chú.

- Cháu có giữ gìn tem của cháu không?

- Cháu giữ gìn cẩn thận lắm ạ. Cháu bỏ chúng trong một cuốn album. Và bố cháu làm cho cháu một chiếc hộp gỗ. Để cho album được an toàn. Mái nhà cháu thỉnh thoảng bị dột. Và đôi khi có chuột nữa.

- Thật hợp lý khi để cuốn album của cháu ở nơi an toàn. Chú cũng đã làm vậy lúc ở tuổi cháu. Chú để cuốn album của chú trong ngăn tủ.

Người đàn ông dường như đang cân nhắc gì đó trong đầu:

- Nghe này, chú cũng có con. Hai cô con gái, nhưng không đứa nào quan tâm đến tem cả. Chúng thật là những đứa bừa bộn. Còn chú, chú không còn thời gian chơi tem nữa - chú bận làm việc. Cháu hiểu điều đó chứ? Chú chắc bố mẹ cháu cũng rất bận rộn.

- Lúc nào cũng bận ạ, thưa chú, bố mẹ cháu làm việc rất vất vả.

- Họ không có thời gian sưu tầm tem, đúng không?

- Vâng, thưa chú.

- Chú cũng ở trong tình cảnh như vậy. Chú có ý này: chú rất muốn tặng bộ sưu tập của mình cho ai đó biết quý nó, một người sẽ quan tâm đến nó, một người như cháu.

Petya xem xét viễn cảnh một cuốn album đầy những tem mới. Chúng có từ ngày người đàn ông này chơi tem. Đấy sẽ là bộ sưu tập mà nó hằng ao ước. Nó không nói gì, không thể tin vận may của mình.

- Thế nào? Điều đó có khiến cháu quan tâm không?

- Có thưa chú, cháu có thể để nó trong hộp gỗ và nó sẽ an toàn.

Người đàn ông dường như không chắc lắm, y lắc đầu:

- Nhưng cuốn sổ của chú đầy tem là tem, có lẽ nó quá lớn so với cái hộp nhỏ của cháu.

- Vậy thì bố cháu sẽ làm một chiếc hộp khác. Bố cháu rất khéo tay. Và bố sẽ không phiền chút nào đâu. Bố cháu thích làm các đồ vật. Bố rất khéo.

- Và cháu chắc là cháu sẽ giữ gìn những con tem chứ?

- Vâng thưa chú.

- Cháu hứa đi.

- Thưa chú, cháu hứa.

Người đàn ông mỉm cười:

- Cháu đã thuyết phục được chú rồi. Cháu sẽ được nó. Nhà chú chỉ cách đây ba trạm. Đi nào, chú sẽ mua vé cho cháu.

Petya định nói rằng không cần mua vé, nhưng nó nuốt lời vào. Nó không muốn thừa nhận vi phạm quy định. Cho đến khi nó có bộ tem, nó cần giữ ấn tượng tốt với người đàn ông này.

Ngồi trên ghế gỗ trong elektrichka, nhìn ra ngoài rừng qua ô cửa sổ, Petya đung đưa chân, giày nó gần chạm sàn. Bây giờ có một vấn đề là nó có nên tiêu mấy kopeck cho một con tem mới không. Dường như không cần thiết, xét đến những con tem nó sắp có, và nó quyết định sẽ đưa tiền lại cho bố mẹ. Sẽ thật tốt nếu họ có thể chia sẻ vận may của nó. Người đàn ông làm gián đoạn những suy nghĩ của nó khi vỗ nhẹ vào vai nó:

- Chúng ta đến nơi rồi.

Elektrichka dừng lại ở một bến giữa rừng, cách khá xa thị trấn Shakhty. Petya bối rối. Đây là chỗ thư giãn cho những người muốn lánh xa thị trấn. Có những con đường cây cỏ bị rạp xuống đất do người đi bộ giẫm lên. Nhưng đây không phải thời gian phù hợp cho việc đi dạo. Tuyết mới tan. Khu rừng hoang vắng và không thân thiện. Petya quay sang người đồng hành, nhìn đôi giày lịch lãm của y và chiếc cặp đen:

- Chú sống ở đây ạ?

Người đàn ông lắc đầu.

- Nhà nghỉ hè của chú ở đây thôi. Chú không thể cất tem ở nhà được. Chú lo là các con chú sẽ tìm thấy chúng và động mấy ngón tay bẩn thỉu vào. Nhưng chú sẽ phải bán căn nhà này, cháu biết đấy. Nên chú không còn chỗ nào để giữ bộ sưu tập nữa.

Y xuống tàu. Petya đi theo, bước xuống sân ga. Không ai khác xuống tàu.

Nguòi đàn ông đi vào rừng, Petya ngay sau lưng. Câu chuyện căn nhà nghe cũng hợp lý. Petya không quen ai giàu đến mức có nhà nghỉ hè, nhưng nó biết những ngôi nhà ấy thường ở trong rừng, bên hồ hoặc gần biển. Trong khi đi người đàn ông tiếp tục nói:

- Tất nhiên sẽ thật tốt nếu các con chú hứng thú với những con tem, nhưng chúng chẳng quan tâm gì cả.

Petya định nói với người đàn ông rằng có lẽ các con của y cần thêm chút thời gian. Cũng phải một thời gian nó mới trở thành một người sưu tầm cẩn thận. Nhưng nó đủ khôn ngoan để hiểu rằng việc các con của người đàn ông này không quan tâm đến tem là một lợi thế cho nó. Vậy nên, nó không nói gì cả.

Người đàn ông bước khỏi đường mòn, đi vào lớp cỏ dại với tốc độ khá nhanh. Petya phải đánh vật mới theo kịp. Người đàn ông sải những bước dài. Petya gần như đã phải chạy.

- Thưa chú, chú tên gì ạ? Cháu muốn có thể kể cho bố mẹ cháu biết tên của người đã cho cháu bộ tem, nhỡ họ không tin cháu.

- Đừng lo lắng về bố mẹ cháu. Chú sẽ viết cho họ một bức thư, giải thích làm thế nào cháu có được cuốn album. Chú sẽ cho họ địa chỉ nhỡ họ muốn kiểm tra.

- Cháu cảm ơn chú rất nhiều.

- Cứ gọi chú là Andrei.

Một lúc sau, người đàn ông dừng bước và cúi xuống, mở cặp ra. Petya cũng dừng lại, nhìn quanh xem có thấy căn nhà nghỉ đâu không. Nó không thấy cái nào cả. Có lẽ họ phải đi thêm chút nữa. Nó lấy hơi, nhìn chằm lên những nhánh cây trụi lá của những thân cây cao đan chéo khắp bầu trời u ám.

ANDREI NHÌN XUỐNG thân thể đứa bé. Máu chảy trên đầu đứa bé xuống hai bên má. Andrei quỳ xuống, đặt một ngón tay trên cổ đứa trẻ, bắt mạch. Nó vẫn còn sống. Thật tốt. Lật đứa bé nằm ngửa ra, y bắt đầu cởi đồ đứa bé như thể nó là một con búp bê. Y cởi áo khoác của nó, áo sơ mi, rồi đôi giày và tất. Cuối cùng, y cởi quần dài nó và quần lót. Y chất đồ lại thành đống rồi lấy chiếc cặp lên, bước xa chỗ đứa trẻ. Sau chừng hai mươi bước chân, y dừng lại bên một thân cây đổ. Y thả mớ quần áo, một đống nhỏ loại quần áo rẻ tiền. Y đặt chiếc cặp xuống đất, mở cặp, và lôi ra một đoạn dây thô dài. Y quay lại đứa bé, buộc một đầu sợi dây quanh cổ chân nó. Y thắt nút chặt, thử nút thắt bằng cách kéo chân đứa bé. Dây thắt lại. Y đi thụt lùi, cẩn thận kéo sợi dây ra như thể đang đặt kíp cho một khối thuốc nổ. Y đến chỗ thân cây đổ, nấp sau đó, và nằm xuống đất.

Y đã chọn một điểm thuận lợi. Vị trí của thân cây nghĩa là khi đứa bé tỉnh dậy, nó sẽ không nhìn thấy y. Mắt y dõi theo sợi dây ở tay mình, dọc theo mặt đất đến chân đứa bé. Trong tay y sợi dây còn thừa một đoạn khá dài, đoạn chùng còn rất nhiều, ít nhất phải đến mười lăm bước chân. Đã sắp xếp xong xuôi và gần như sẵn sàng, y phấn khích đến mức buồn đái. Sợ sẽ bỏ lỡ thời điểm đứa bé tỉnh dậy, y nằm nghiêng người, cởi cúc quần, và vẫn nằm trên đất, y xả ra. Xong việc, y nhích khỏi chỗ đất ướt, thay đổi tư thế một chút, kiểm tra đứa bé. Nó vẫn nằm bất tỉnh. Đủ đến lúc cho việc chuẩn bị cuối cùng: Andrei tháo kính ra, bỏ trong hộp đựng và cho vào túi áo khoác. Bây giờ, quay lại nhìn, những thân cây, sợi dây, và đứa bé trở nên mờ mờ. Y nhíu mắt, chỉ nhìn thấy hình dạng, một vệt lờ mờ da hồng tương phản với màu đất. Andrei với tay ra, quơ lấy cành cây gần đó và bắt đầu nhai vỏ cây, răng của y trở nên thô nhám và nâu.

PETYA MỞ MẮT, tập trung nhìn lên bầu trời xám xịt và những cành cây trơ trụi. Đầu nó dính máu. Nó sờ vào đầu rồi nhìn ngón tay, nó òa khóc. Nó lạnh. Nó trần truồng. Chuyện gì đã xảy ra. Nó bối rối, nó không dám ngồi dậy vì sợ nhìn thấy người đàn ông kia bên cạnh. Nó chắc chắn người đàn ông ở gần đây. Ngay bây giờ, điều duy nhất nó thấy là bầu trời. Nhưng nó không thể ở đây được, trần truồng dưới đất như thế này. Nó muốn về nhà với bố mẹ. Nó yêu bố mẹ rất nhiều và nó chắc họ cũng yêu nó. Môi nó run run, toàn thân lẩy bẩy, nó ngồi dậy - nhìn sang phải rồi trái, hầu như không dám thở. Nó không thấy người đàn ông đâu. Nó nhìn ra sau, sang bên cạnh. Người đàn ông đi rồi. Petya lom khom đứng dặy, nhìn vào rừng. Nó chỉ có một mình, bị bỏ rơi. Nó thở sâu, nhẹ nhõm. Nó không hiểu. Nhưng nó không muốn hiểu.

Nó liếc quanh tìm quần áo. Chúng cũng mất đâu rồi. Chúng không quan trọng. Nó bật dậy và bắt đầu chạy, cắm đầu cắm cổ chạy, chân nó giẫm phải cành cây đổ, mặt đất ẩm ướt vì mưa và tuyết tan. Đôi chân trần, khi không nghiến răng rắc lên những cành cây thì tạo thành tiếng lạch bạch. Nó không biết mình có chạy đúng hướng không. Nó chỉ biết là nó phải bỏ chạy.

Bỗng nhiên chân phải nó bị giật lại như thể một bàn tay nắm lấy cổ chân. Không giữ được thăng bằng, nó chúi ngã xuống đất. Không kịp dừng lại để thở, nó xoay ngửa người, nhìn ra sau. Nó không thấy ai cả. Hẳn nó bị trượt chân và nó định đứng lên thì thấy sợi dây thắt nơi cổ chân phải. Mắt nó nhìn theo sợi dây vào tận trong rừng, nó thấy là sợi dây giăng dài trên đất giống như dây câu. Sợi dây dài đến tận một thân cây đổ cách xa chừng bốn mươi bước.

Nó nắm lấy sợi dây, cố tuột ra khỏi chân. Nhưng sợi dây thắt quá chặt, thít sâu vào da. Sợi dây lại giật, lần này mạnh hơn. Petya bị kéo mạnh qua mặt đất, lưng nó phủ đầy bùn, rồi dừng lại. Nó nhìn lên. Người đàn ông ở kia, đứng sau thân cây đang quấn sợi dây để kéo nó lại gần. Petya chộp những cành cây, cào xuống đất. Nhưng không ăn thua: nó lại bị kéo đến gần hơn. Nó tập trung vào nút thắt. Nó không gỡ được. Nó không bứt đứt sợi dây được. Nó không còn cách nào khác là phải kéo nút thắt xuống, làm trầy xước da cổ chân. Sợi dây lại kéo, lần này xới vào thịt nó. Nó nghiến răng, không chịu hét lên. Nó nắm một ít bùn ướt, bôi trơn sợi dây. Ngay khi người đàn ông kia kéo lại, Petya đã thoát được nút thắt. Nó nhỏm dậy và chạy.

Sợi dây chùng xuống trong tay Andrei. Không có gì ở đầu dây bên kia. Y lại giật, cảm thấy mặt đỏ bừng. Y nhíu mắt nhưng khoảng cách quá xa, y không thể thấy gì hết, y luôn dựa vào sợi dây. Y có nên đeo kính vào không? Không, y không bao giờ có lựa chọn đó lúc còn bé. Y đã bị mắc kẹt như thế này - gần như mù, đơn độc, loạng quạng trong rừng.

Nó bỏ mình lại rồi.

Andrei nhỏm dậy, trèo qua thân cây đổ. Mũi gí xuống mặt đất, y lần theo sợi dây.

Chưa bao giờ Petya chạy nhanh đến như vậy. Nó phải đến bến - tàu điện sẽ tới. Nó sẽ lên tàu. Và con tàu sẽ chạy trước khi người đàn ông kia đến. Nó sẽ thoát.

Mình làm được.

Nó quay lại. Người đàn ông đằng sau nó, đang chạy, nhưng đầu sát mặt đất, như thể đang tìm thứ gì y đánh rơi. Hơn nữa, y đang sai hướng. Khoảng cách giữa họ tăng dần. Petya sẽ làm được, nó sẽ chạy thoát.

Đến cuối sợi dây, nút thắt, nhịp tim đập nhanh hơn - Andrei dừng lại và nhìn quanh, nheo mắt. Y cảm thấy nước mắt sắp trào lên, y không thể nhìn thấy đứa bé. Đứa bé đã chạy mất. Andrei còn một mình, bị bỏ mặc. Rồi, kia, phía bên phải, có cái gì động đậy - màu sáng, màu da, một đứa bé.

Petya quay ra sau nhìn, hy vọng khoảng cách giữa họ sẽ tăng lên. Lần này, nó thấy người đàn ông đang chạy, chạy rất nhanh và theo hướng của nó. Y chạy từng bước dài, áo khoác bay lật phật hai bên. Y cười hoang dại. Petya có thể thấy răng của y không hiểu sao đã nâu hết cả, nó dừng lại, hiểu rằng không có đường thoát. Cảm thấy yếu ớt, đôi chân không còn máu nữa. Nó đưa tay lên đầu, như thể điều này có thể bảo vệ nó, và nhắm mắt, tưởng tượng đang ở trong vòng tay bố mẹ.

Andrei đâm sầm vào đứa bé với tốc độ khiến cả hai ngã xuống đất. Andrei nằm trên, đứa bé giãy giụa phía dưới; cào cấu và cắn xé áo khoác của y. Vẫn nằm bẹp trên đứa bé, không cho nó chạy thoát, Andrei lẩm bẩm:

- Nó còn sống!

Y lôi ra con dao săn dài giắt ở dây nịt. Y nhắm mắt, đâm lưỡi dao vào bên dưới mình, ban đầu là những nhát đâm thận trọng, chỉ đâm bằng mũi dao, những nhát đâm nhỏ, rồi lắng nghe tiếng thét của nó. Y chờ đợi, nhấm nháp khoảnh khắc này, cảm nhận những rung động của cuộc vật lộn dưới bụng y. Cảm giác thật dễ chịu! Hăng máu, lưỡi dao đâm sâu hơn và nhanh hơn, sâu hơn và nhanh hơn, cho đến khi lưỡi dao đâm lút cán. Lúc này đứa bé không còn động đậy nữa. 

(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét