Chèn ơi
Cháu học ở thành phố, lần về thăm quê đem theo cả cô người yêu cùng về.
Ngoại mừng ra mặt, lo lắng từ chỗ ngủ, bữa ăn sao cho đưa cháu thật sự
vui lòng.
Ở quê, câu chữ khó diễn đạt, một
tiếng ngoại cũng chèng ơi, hai tiếng cũng chèng ơi... Đứa cháu tỏ vẻ
không bằng lòng, kéo ngoại ra hè bảo ngoại đừng nói câu ấy nữa, nghe...
quê lắm. Ngoại cười hiu hắt và từ đó ngoại ít nói hơn. Nhớ thuở nhỏ mỗi
khi cháu ngã té đau, biếng ăn một chút là ngoại kêu lên hai tiếng: Chèng
ơi! Kêu riết thành quen.
Nghề của Mẹ
Mẹ tôi làm nghề bán cá. Mùa nước nổi mẹ bán cá linh. Cá linh đưa lên bờ
mau chết dễ sình, nên xuống bến mua cá xong mẹ phải chạy rao bán khắp
xóm. Có lần mẹ đội thau cá đồng trước cổng trường tiểu học nơi tôi học, ở
ngoài rào mẹ ngoắc tôi đến, cốt đưa cho gói xôi, cái bánh...
Mấy năm học xa, tôi không cho ai biết mẹ làm nghề bán cá. Nay về, giữa mênh mông đồng nước quê mình, tự thấy như chưa bao giờ tròn chữ hiếu cùng mẹ.
Mùa cá bông lau
Quê tôi ở ngã ba sông Vàm Nao, nơi nổi tiếng có nhiều cá bông lau. Dầu
vậy, giá cá ở đây cũng không phải rẻ. Đến mùa, thỉnh thoảng má mua một
khứa cá nhỏ nấu nồi canh chua để cả nhà cùng ăn. Thường anh chị em tôi
nhường phần cá cho má. Má nói cá tanh, thích rau hơn.
Cậu
ở thành phố xuống đòi ăn canh chua cá bông lau má nấu. Cậu chạy mua con
cá to. Đến bữa không thấy má gắp cá. Cậu bảo: “Hồi xưa chị thích nhất
món cá này?” Tôi thấy má tôi bối rối. Giờ tôi mới hiểu là vì sao má bảo không thích ăn cá.
Canh chua điên điển
Mùa nước nổi cũng vào mùa bông điên điển. Chiều mẹ bảo ăn canh chua điên
điền là chị cùng tôi bơi xuồng ra đồng hái bông. Vui lắm.
Chị
lấy chồng xa, phần tôi thỉnh thoảng về thăm mẹ, mùa nước nổi cũng được
mẹ nấu cho ăn canh chua điên điển, nhưng bông mua ở chợ. Nồi canh bây
giờ không phải mẹ nấu không ngon nhưng ăn thấy thiếu thiếu... Thiếu sự đầm ấm của những lần cùng chị bơi xuồng đi hái bông về để mẹ nấu canh chua cả nhà ăn cùng.
Người Cha
Nhà có cậu con trai duy nhất ba cưng. Lớn lên con trai với ba như người
bạn tâm tình, đi đâu cũng đi cùng, cả khi ăn sáng, uống cà-phê...
Học xong đại học, con trai thành đạt, lấy vợ. Bận nọ cùng vợ vào quán nước thấy ba ngồi một mình, con trai cùng vợ đến chào, ba vui ra mặt bảo ngồi cùng ba đãi. Bây
giờ con trai mới hiểu, từ khi mình lấy vợ ba vẫn hay đi đâu đó một
mình. Mẹ trách phải: “Con trai dễ quên cha mẹ khi… lấy vợ”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét