Đi vào đường ngược
chiều, tất nhiên là phạm luật. Phạm luật, tất nhiên sẽ bị xử phạt. Bị xử
phạt, tất nhiên sẽ không vui. Lắm khi là sợ.
Thế nhưng vì sao
người ta vẫn đi vào đường ngược chiều (?). Đơn giản vì... nó tiện. Thay
vì mất công chạy thêm một quãng đường, chạy vào đường ngược chiều sẽ đỡ
mất thời gian hơn. Thay vì mất công chen lấn mộ đoạn kẹt xe, chạy vào
đường ngược chiều sẽ thông thoáng hơn.
Thứ nữa, không phải khi nào đi vào đường ngược chiều cũng bị xử phạt.
Và khi không bị xử phạt thì xem như mình thoát. Làm một hành động không
đúng luật nhưng không bị xử phạt thì luôn đem lại nỗi kích thích rất
con người.
Điều này, giống như ngoại tình vậy.
Ngoại tình, là một hành động không được Luật thừa nhận. Nhưng, phàm
đã là người thì khả năng kiềm chế luôn rất kém. Đặc biệt là cái chuyện
nắng sớm mưa chiều.
Lại thêm chuyện, quẳng gần hết thời gian cả ngày ở công sở. Thấy một
cô đồng nghiệp dáng hay hay, nói duyên duyên… Nhìn một anh đồng nghiệp
bảnh trai, 'galant' và đầy ý nhị. Ban đầu, thì len lén ngắm. Về sau, thì
len lén bày tỏ. Sau nữa, thì len lén đong đưa. Cuối cùng, len lén hẹn
hò.
Người ta có rất nhiều lý do để biện hộ cho chuyện ngoại tình. Lý do hợp lý nhất là vì yêu.
Người ta cũng có rất nhiều lý do để biện hộ cho chuyện ngoài chồng ngoài vợ nơi công sở. Lý do hợp lý nhất là vì để thoát khỏi sự đơn điệu.
Hôn nhân như sau khi ăn vậy. Lúc sắp yêu, cùng nhau đi siêu thị,
chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn. Lúc yêu, cùng nhau bày biện những thức
đã nấu xong lên bàn. Lúc rất yêu, cùng nhau ăn. Lúc cưới, như đã ăn
xong.
Đã ăn xong, là một cảm giác rất uể oải. Món ngon mấy ăn cũng sẽ no, món ngon nào ăn hoài sẽ chán. Mọi thứ nẩy sinh từ đây.
Đêm chạm mặt, tinh mơ thấy nhau… Từ ngày này qua ngày khác, mọi thứ
lặp lại một cách đều đặn như tiếng tích tắc của đồng hồ. Cố lắm, tạo vài
thứ khác biệt kiểu cùng nhau đi du lịch, tặng cho nhau một bó hoa, nhắn
một tin hẹn hò ăn trưa… Nhưng rồi, điều đó có được bao lâu. Với lại,
không ai có thể cố mãi được.
Yêu, dần dà thành một thói quen. Mà có thói quen nào không khiến
người ta trì trệ về mặt cảm xúc. Như đánh răng mỗi sáng, như tắm mỗi
tối… Thi thoảng lắm, mới thấy nó thú vị. Còn lại, không chứa đựng bất cứ
cảm giác nào. Mấy lúc, cảm thấy phiền toái.
Người tình nơi công sở, khiến người ta không có cảm giác trì trệ này.
Người tình nơi công sở bao giờ cũng mới, bao giờ cũng hấp dẫn, bao giờ
cũng cần khám phá thêm. Người tình nơi công sở bao giờ cũng thơm tho,
bao giờ cũng sạch sẽ, bao giờ cũng duyên dáng, bao giờ cũng thông minh…
Người tình nơi công sở là núi cao, còn người tình đã kết hôn là vực sâu.
Bởi, người tình nơi công sở không phải lo lắng toan tính vì sao tiền
điện tháng này lại tăng nhiều như vậy. Người tình nơi công sở cũng không
phải cân đo giữa giá thịt heo và thịt bò. Người tình nơi công sở cũng
không phải chăm nhau khi ngã bệnh. Người tình nơi công sở cũng không
phải chia sẻ cùng nhau những thứ thường nhật nhất, kiểu: đang đi vệ sinh
mà cúp nước, đang đến lúc cần lại phát hiện không có một cái băng vệ
sinh… Và nhiều thứ vụn vặt khác của đời sống.
Người tình, bao giờ mà không hấp dẫn hơn người chồng hay người vợ.
Ngay cả khi nỗi hấp dẫn này cũng mang đầy mặc cảm lo lắng như khi đi xe
vào đường ngược chiều.
Đi xe vào đường ngược chiều lần đầu, còn hơi sợ sợ. Đi xe ngược chiều đến lần thứ n thì nghiễm nhiên thấy bình thường.
Hẹn hò với người tình công sở lần đâu, còn cảm thấy có lỗi. Hẹn hò với người tình công sở đến lần thấy n thì đã cảm thấy hiển nhiên.
Vì sao lại có thứ hành vi mà ngay chính người thực hiện cũng biết là mình sai nhưng lại không dừng được (?!).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét