Tôi đi thơ thẫn giữa những bức tranh để chờ Betty. Đây chỉ là một phòng
triễn lãm nhỏ do tư nhân thành lập và những tác phẩm được trưng bày hầu
ht là của những hoạ sĩ chưa thành danh. Nhưng điều thu hút nhất của
phòng triển lãm nầy chính là nó dám trưng bày những hoạ phẩm mà những
phòng triễn lãm khác đã từ chối. Tôi đã từng thấy ở đây những bức tranh
kỳ quặc đến độ quái dị, khiến cho người ta dễ dàng hình dung ra tác giả
là một gã hoạ sĩ với tâm tính không mấy bình thường, hay là những bức
tranh thoạt nhìn vào, tôi chỉ thấy sự hỗn độn và đối chọi khóc liệt giữa
màu sắc và hình thể. Chỉ sau những dẫn giải đầy tính thuyết phục của
Betty, tôi mới lĩnh hội được phần nào tính nghệ thuật trong những hoạ
phẩm ấy. Nhưng tiếc là điều đó vẫn không làm cho tôi thấy yêu thích
những hoạ phẩm ấy thêm một chút nào cả ! Khác với Betty, tôi lĩnh hội
nghệ thuật qua sự cảm nhận của giác quan chứ không phải qua những phân
tích và biện minh. Nhưng khi tôi tranh luận về đề tài ấy thì bao giờ
Betty cũng thắng lý. Đó cũng là lẽ đương nhiên vì Betty đã có cử nhân
triết học và đang theo học ngành hội hoạ, trong khi tôi chỉ là một kỹ sư
cơ khí bận rộn quanh năm trên những dàng khoan dầu ngoài biển khơi!
Tôi chợt chú ý đến một bức tranh treo ở vị trí khá trang trọng cuối phòng triễn lãm. Trong tranh, một người con gái lõa thể đang đứng bên giường ngủ trong một căn phòng tranh tối tranh sáng. Tôi đã xem qua nhiều bức tranh loã thễ, cổ điển lẫn đương thời, và tôi nhận thấy dường như tất cả đều toát lên một vẽ đẹp của nghệ thuật, vượt lên trên những tầm thường của một thân xác lõa lồ. Nhưng bức tranh tôi thấy hôm nay thì lại khác hẳn. Nét vẽ tuy rất linh động nhưng lại hàm chứa một cái gì thật trần tục trong đó: căn phòng ngủ mờ ảo, chăng gối bừa bộn trên giường, người con gái đứng ở một tư thế thật khêu gợi với mái tóc vàng óng che nữa khuôn mặt và bộ ngực thì ưỡng về phía trước. Tôi có cảm tưởng bộ ngực trần vung to của người con gái với hai đầu vú vươn lên như khiêu khích và mời gọi, mới chính là tâm điểm của cả bức tranh, là chủ đích tối hậu của người hoạ sĩ. Dù biết đây là một tác phẩm nghệ thuật và người ta đã cân nhắc kỹ càng trước khi treo nó lên ở một vị trí trang trọng như vậy trong phòng triễn lãm, tôi vẫn thấy khó chịu với bối cảnh và nét vẽ tục tằng trong tranh.
Betty đến gặp tôi khi tôi đang còn mãi miết ngắm nhìn bức tranh. Betty nghiên đầu về phía bức tranh hỏi: "Anh thấy thế nào?". Tôi ngần ngừ lựa chọn từ ngữ, rồi đáp lại: "Rất khêu gợi!". Betty nheo mắt: "Em là người mẫu đấy!". Khi đưa Betty ra khỏi phòng triễn lãm, tôi hỏi: "Ai vẽ thế?". Betty cho tôi biết bức tranh đã được hoàn tất từ sáu tháng trước và người hoạ sĩ là thầy của Betty, năm nay đã hơn sáu mươi.
Buổi
tối, Betty và tôi vào một nhà hàng sang trọng. Không khí bên trong êm
đềm và ấm cúng. Thức ăn rất vừa miệng và nhà hàng chiêu đãi thật chu
đáo. Đã lâu, tôi mới được một buỗi tối thật tuyệt vời như vậy bên cạnh
Betty. Lúc dùng món tráng miệng, tôi không nhớ mình đã kể một câu chuyện
vớ vẫn đến độ nào để khiến cho Betty không nhịn được, phá lên cười
thành tiếng. Tôi thoáng thấy bộ ngực vun tròn của Betty run run dưới
làn áo vải. Rồi tôi liên tưởng đến bộ ngực trong bức tranh ở phòng triễn
lãm lúc ban chiều. Đột nhiên tôi thấy lòng hừng hực một nỗi ham muốn và
gần như tôi không còn đủ ý chí để giữ cho ánh mắt khỏi sỗ sàng, cứ như
dáng chặt vào bộ ngực của Betty. Betty vuốt má tôi âu yếm nói: "Tội
nghiệp chưa, cưng của em!". Để biện minh cho ánh mắt sỗ sàng của mình,
tôi mở lời nguyền rủa lão thầy già, người hoạ sĩ sáng tác ra bức tranh,
cùng những người đã treo bức tranh tục tằng ấy lên một nơi trang trọng
trong phòng triễn lãm. Betty nghe xong chỉ cười ngất!
Ra
khỏi nhà hàng, tôi đưa Betty về ngay xưởng vẽ chứ không đi dạo dọc theo
bờ sông như đã dự định. Xưởng vẽ ở tầng trên cùng của một cao ốc năm
tầng, nguyên là một kho hàng được Betty sửa sang lại và có hẳn một phòng
ngủ với đầy đủ tiện nghi, chỉ thiếu là một gian bếp nhỏ dùng cho việc
nấu nướng. Nhưng đối với Betty thì đó không phải là một thiếu sót, vì
cũng như tôi, Betty chỉ thích ra ngoài ăn tiệm hơn là tự nấu ăn lấy ở
nhà. Phải nói đây là một nơi yên tịnh và kín đáo ở ngay giữa một khu thị
tứ buôn bán sầm uất, được Betty dùng làm gian sơn riêng chỉ để vẽ tranh, và đôi khi cũng là tổ ấm của chúng tôi, những lúc tôi trở về từ một
dàng khoan dầu hôi hám và dơ bẫn ngoài biển khơi. Khi thang máy vừa lên
đến lầu năm, tôi đẩy tung cửa, rồi nắm tay Betty lôi ngay vào phòng ngủ.
Betty cười: "Tội nghiệp chưa, cưng của em!". Tôi lại có dịp để nguyền
rủa lão hoạ sĩ già và Betty lại có dịp để cười ngất!
o0o
Buổi
sáng khi đồng hồ chỉ mười giờ tôi mới bò ra khỏi giường. Betty đón tôi
bằng một nụ cười và một lời mời: "Xuống phố ăn sáng nhá?". Tôi thấy
trong người thật sảng khoái. Tôi thong thả thay đồ rồi xuống phố cùng
Betty. Chúng tôi ngồi vào một dãy bàn nhỏ kê trên vĩa hè để dùng mì ống
và uống cà phê đen. Betty trông thật tươi mát, mắt xanh biếc, má ửng
hồng, tóc vàng óng từng lọn bay theo gió. Ngay lúc ấy, tôi thấy mình là
thằng đàn ông thỏa mãn và hạnh phúc nhất trên đời!
Ăn
sáng xong, Betty đưa tôi trở lại phòng triễn lãm tranh. Betty muốn đến
để xem lại bức tranh vẽ người con gái lõa thễ. Nhưng không như chiều
qua, hôm nay chúng tôi cùng nhau ngồi trên băng ghế cạnh lối đi để ngắm
tranh. Và khác hẳn với những lần xem tranh trước đây, Betty chỉ tựa đầu
vào vai tôi mà không có một lời dẫn giải. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn bức
tranh. Trong căn phòng tranh tối tranh sáng, người con gái vẫn đứng đấy
bên cạnh chiếc giường ngủ, mái tóc vàng óng che nữa khuôn mặt, ngực ưỡng
về phía trước. Bộ ngực trần của người con gái vung to, hai đầu vú vươn
lên căng tràn nhựa sống của tuổi thanh xuân. Tôi buột miệng: "Thật mãnh
liệt!". Betty đáp lại:"Em là người mẫu đấy!".
Melbourne, tháng 10 năm 2005
© DK Loan 2005
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét