Có một kẻ lang thang, đi vào chùa, thấy Bồ Tát ngồi trên Đài Sen nhận cúng bái của mọi người, anh ta vô cùng ngưỡng mộ.
Kẻ lang thang nói: “Tôi có thể đổi chỗ ngồi với Người một lát không?”
Bồ Tát trả lời: “Chỉ cần anh không mở miệng.”
Kẻ lang thang ngồi lên Đài Sen. Trước
mắt của anh là cả ngày hỗn loạn ầm ĩ, người đến phần lớn là cầu điều này
điều kia. Anh vẫn cố gắng chịu đựng trước sau không mở miệng.
Một ngày, một phú ông đến. Phú ông: “Cầu
Bồ Tát ban cho con một đức tính tốt”. Nói xong ông dập đầu, đứng dậy,
ví tiền lại bị rớt xuống mặt đất. Kẻ lang thang vừa muốn mở miệng nhắc
nhở, nhưng kịp nhớ đến điều kiện của Bồ Tát.
Sau khi phú ông đi ra, thì có một người
nghèo bước vào. Người nghèo nói: “Cầu Bồ Tát ban cho con ít tiền. Người
nhà con lâm bệnh nặng, đang rất cần tiền ạ”. Cầu xong ông dập đầu, đứng
dậy, nhìn thấy một túi tiền rơi trên mặt đất. Người nghèo thốt lên: “Bồ
Tát quả thật hiển linh rồi”. Ông cầm túi tiền ra đi. Kẻ lang thang muốn
mở miệng nói không phải hiển linh, đó là đồ người ta đánh rơi, nhưng anh
lại nhớ đến điều kiện của Bồ Tát.
Lúc này, một người ngư dân đi vào. Ngư
dân cầu xin: “Cầu Bồ Tát ban cho con bình an, ra biển không gặp sóng
gió”. Đoạn dập đầu, đứng dậy, ông vừa muốn đi, lại bị phú ông túm chặt.
Vì túi tiền, hai người đánh nhau túi bụi. Phú ông cho rằng người ngư dân
đã lấy túi tiền, mà ngư dân thì cảm thấy bị oan uổng không cách nào
chịu đựng nổi. Kẻ lang thang không thể nhịn được nữa, anh ta liền hô to:
“Dừng tay!”. Rồi đem chân tướng nói ra cho họ. Tranh chấp nhờ đó mà đã
yên.
Lúc này Bồ Tát mới nói: “Ngươi cảm thấy
làm vậy là đúng chăng? Ngươi hãy tiếp tục đi làm kẻ lang thang đi! Ngươi
mở miệng tự cho mình rất công bằng, nhưng, người nghèo vì vậy mà không
có tiền cứu chữa người thân; người giàu không có cơ hội tu đức hạnh;
người ngư dân ra biển gặp sóng gió chôn thân dưới đáy biển. Nếu ngươi
không mở miệng, mạng sống người nhà kẻ nghèo kia được cứu; người giàu
tốn chút tiền nhưng giúp người khác mà tích được đức; ngư dân cũng vì
dây dưa không cách nào lên thuyền, tránh được mưa gió, có thể còn sống
sót.”
Kẻ lang thang im lặng ra khỏi chùa…
Rất nhiều sự tình, nó thế nào, chính là
như thế đó. Để nó tiến triển theo tự nhiên, kết quả sẽ tốt hơn. Khi đối
mặt với sự việc, ai có thể biết rõ kết quả gì sẽ xảy ra chứ?
Yên lặng theo dõi diễn biến, chính là một loại năng lực!
Thuận theo tự nhiên, là một loại hạnh phúc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét