Chương 17
18 THÁNG
BA
ĐỨNG
NGOÀI BỆNH VIỆN 379, Leo đọc lại biên bản khám nghiệm tử thi, những điểm chính
mà gã chép tay lại từ bản gốc:
Nhiều vết
đâm. Độ dài lưỡi dao không xác định được. Bị tổn thương nặng ở phần thân và nội
tạng. Bị cưỡng hiếp trước hoặc sau khi chết. Miệng có nhiều đất nhưng cô bé
không bị ngạt thở; mũi vẫn thông. Có lẽ đất dùng cho mục đích khác - để bịt
miệng?
Leo khoanh vòng điểm cuối. Vì đất bị đóng băng nên kẻ giết người hẳn phải mang theo đất. Hắn ta hẳn đã có kế hoạch giết người. Có ý định trước, có chuẩn bị. Nhưng tại sao lại mang theo đất? Đấy là một phương cách vướng víu để bịt miệng ai đó; một miếng giẻ, mảnh vải, hoặc thậm chí bàn tay cũng có thể dễ dàng hơn nhiều. Không có câu trả lời, Leo đành phải muộn mằn nghe theo lời khuyên của Fyodor. Gã sẽ tự mình đi xem cái xác.
Khi gã
hỏi xác cô bé được giữ ở đâu, người ta cho biết ở bệnh viện 379. Gã không trông
đợi sẽ có phòng khám nghiệm pháp y, bác sĩ bệnh học, hoặc một nhà xác riêng. Gã
biết không có một bộ phận chuyên biệt nào để xử lý những cái chết sai trái. Làm
sao có được khi mà cái chết sai trái không tồn tại. Trong bệnh viện, dân quân
buộc phải tranh thủ thì giờ rảnh rỗi của bác sĩ, như giờ nghỉ ăn trưa hoặc mười
phút trước khi phẫu thuật. Những bác sĩ này, không được đào tạo nhiều hơn
chuyên môn y khoa của mình, sẽ phán đoán dựa trên hiểu biết của họ về chuyện gì
đã xảy ra với nạn nhân. Báo cáo khám nghiệm tử thi Leo đã đọc dựa trên những
ghi chép trong các cuộc hỏi ý kiến ngắn ngủi này. Những ghi chép được đánh máy
tổng hợp lại vài ngày sau, bởi một người khác hoàn toàn. Có thể chắc chắn rằng
phần lớn sự thật đã lọt mất trong quá trình đó.
Bệnh viện
379 là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất cả nước và được cho là một
trong những bệnh viện miễn phí cho mọi người tốt nhất thế giới. Nằm ở cuối
đường Chkalova, nó rộng chừng vài héc ta và có mặt bằng được tạo hình khung
cảnh đẹp đẽ kéo dài đến tận rừng. Leo rất ấn tượng. Đây không đơn thuần là dự
án tuyên truyền. Rất nhiều tiền đã được đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng và gã có
thể hiểu tại sao người ta nói rằng những quan chức đi nhiều ki lô mét để điều
dưỡng trong khung cảnh đẹp đẽ thế này. Gã cho rằng số tiền ấy ban đầu nhằm bảo
đảm duy trì sức khỏe và năng suất làm việc của nguồn nhân lực ở Volga.
Ở bàn lễ
tân, gã đề nghị được nói chuyện với bác sĩ, giải thích rằng gã cần giúp đỡ khám
nghiệm một nạn nhân bị giết, một cô bé mà họ đang giữ trong nhà xác. Nhân viên
lễ tân dường như khó chịu trước yêu cầu đó, đã hỏi việc này có khẩn cấp không
và gã không thể đến vào lúc rảnh rỗi hơn sao. Leo hiểu: người này không muốn
liên quan gì đến vụ án.
- Khẩn
cấp.
Người đàn
ông miễn cưỡng đi tìm xem có ai rảnh rỗi không.
Ngón tay
Leo gõ gõ trên bàn. Gã thấy lo, liếc ra sau về phía cửa vào. Chuyến viếng thăm
của gã chưa được cho phép, đấy là việc làm... Gã hy vọng đạt được gì? Công việc
của gã là tìm bằng chứng xác nhận tội trạng của nghi can, không phải đi nghi
ngờ bản thân tội trạng. Mặc dù gã đã bị đuổi khỏi cái thế giới danh tiếng những
tội phạm chính trị xuống những bí mật bẩn thỉu của tội phạm thông thường thì
quy trình cũng hầu như không đổi. Gã đã bác bỏ cái chết của con trai Fyodor,
coi đó là một tai nạn không phải vì bất kỳ bằng chứng nào. Gã đã thực hiện
những vụ bắt bớ dựa trên danh sách những cái tên đưa cho gã, những cái tên được
viết ra đằng sau những cánh cửa khép kín. Đó từng là phương pháp của gã. Leo
không ngây thơ đến mức nghĩ rằng gã có thể thay đổi hướng điều tra. Gã không có
thẩm quyền. Thậm chí nếu gã là một quan chức cấp cao gã cũng không thể đảo
ngược quy trình. Một quy trình đã được xác lập, một kẻ bị tình nghi đã được
chọn. Không thể tránh khỏi rằng Babinich sẽ bị cho là có tội và không thể tránh
khỏi rằng cậu ta sẽ chết.
Và dù sao
thì điều đó có liên quan gì tới gã? Đây không phải là thị trấn của gã? Đây
không phải người của gã? Gã đã không thề thốt với bố mẹ cô bé rằng gã sẽ tìm ra
kẻ giết người. Gã không biết cô bé hoặc xúc động vì câu chuyện cuộc đời cô bé.
Và nữa, nghi can là một mối nguy hiểm cho xã hội - nó đã ăn cắp một đứa bé. Đây
chính là những lý do tuyệt hảo để không phải làm gì và bên cạnh đó lại còn một
lý do nữa:
"Mình có thể thay đổi được gì?"
Người lễ
tân quay lại cùng một người đàn ông đâu mới ngoài bốn mươi tuổi, bác sĩ
Tyapkin, người đồng ý dẫn Leo xuống nhà xác miễn là không liên quan gì đến giấy
tờ hồ sơ và với một điều kiện là tên anh ta không xuất hiện trong giấy tờ gì
hết.
Khi họ
bước đi, vị bác sĩ tỏ ý không chắc xác cô bé có còn ở đó không:
- Chúng
tôi không giữ xác lâu trừ phi được yêu cầu. Chúng tôi có cảm giác rằng dân quân
đã có tất cả thông tin họ cần.
- Anh có
thực hiện khám nghiệm ban đầu không?
- Không.
Nhưng tôi đã nghe về vụ án mạng. Tôi nghĩ các anh đã bắt được người chịu trách
nhiệm.
- Đúng,
có thể vậy.
- Tôi hy
vọng anh không phiền nếu tôi hỏi, nhưng trước giờ tôi chưa gặp anh.
- Tôi mới đến.
- Anh ở
đâu đến?
-
Mátxcơva.
- Thuyên
chuyển đến đây?
- Đúng.
- Tôi bị
điều tới đây ba năm trước, cũng từ Mátxcơva. Chắc chắn anh thất vọng vì phải ở
đây?
Leo im
lặng.
- Đúng,
đừng trả lời. Lúc đầu tôi cũng thất vọng. Tôi có danh tiếng, quen biết, gia
đình. Tôi là bạn thân của giáo sư Vovsi. Tôi cảm thấy đến đây giống như một sự
giáng chức. Tất nhiên, hóa ra đó lại là một điều may mắn.
Leo nhận
ra cái tên - giáo sư Vovsi là một trong những bác sĩ Do Thái hàng đầu bị bắt.
Không hiểu được dòng suy nghĩ của người đồng hành, Tyapkin vui vẻ nói tiếp:
- Tôi đã
lo mình bị chuyển về một bệnh xá nông thôn. Nhưng 379 đã trở thành chỗ đáng
thèm muốn của vùng này. Có lẽ quá thành công. Nhiều người lao động trong nhà
máy thích ở một đêm trên những chiếc giường sạch sẽ, có phòng vệ sinh trong nhà
và vòi nước hơn là ở nhà họ. Chúng tôi biết tỏng rằng không phải ai cũng ốm như
họ kêu. Giải pháp duy nhất là có nhân viên MGB canh gác bệnh viện. Chẳng phải
chúng tôi không thông cảm với công nhân nhà máy. Chúng tôi đã xem nhà của họ.
Nhưng nếu năng suất chung giảm xuống do tình hình ốm đau thì chúng tôi lại bị
buộc tội tắc trách. Giữ sức khỏe cho mọi người trở thành vấn đề sống còn không
chỉ cho bệnh nhân mà cho cả những bác sĩ chúng tôi nữa.
- Tôi
hiểu.
- Anh
từng làm dân quân ở Mátxcơva?
Leo có
nên thừa nhận gã là nhân viên MGB hay nói dối và giả vờ gã chỉ là dân quân?
Một lời
nói dối sẽ dễ dàng hơn. Gã không muốn làm hỏng tâm trạng hay chuyện của ông bác
sĩ này. Đúng vậy.
Nhà xác nằm ở tầng hầm, được xây sâu dưới lòng đất, lạnh băng trong suốt mùa đông dài. Do đó, hành lang lạnh tự nhiên. Tyapkin dẫn Leo đến một phòng lớn có sàn lát gạch và trần thấp. Một bên có một cái bể to hình chữ nhật, như một bể bơi nhỏ. Đầu kia căn phòng là cánh cửa thép dẫn vào nhà xác.
- Trừ phi
người thân có thể sắp xếp, nếu không chúng tôi sẽ thiêu xác trong vòng mười hai
tiếng. Bệnh nhân lao bị thiêu trong vòng một tiếng. Chúng tôi không có nhu cầu
kho trữ nhiều lắm. Chờ ở đây, tôi sẽ quay lại.
Bác sĩ mở
cánh cửa thép và đi vào nhà xác. Trong khi chờ, Leo đi lại chỗ bể, nhìn qua
thành. Trong bể chứa thứ chất lỏng sền sệt, tối đen. Gã không thể thấy gì ngoại
trừ bóng của mình. Bề mặt lặng yên, đen ngòm, mặc dù nhìn những vết bẩn trên
thành bê tông, gã có thể thấy màu cam sẫm. Trên thành có một cái móc, cái gậy
kim loại dài với một đầu bẻ cong. Gã cầm nó lên, ngập ngừng thọc qua bề mặt.
Như xi rô, nó vỡ ra rồi kết lại, phẳng lì trở lại. Leo nhúng cái móc sâu hơn,
lần này cảm thấy gì đó động đậy - cái gì đó nằng nặng. Gã nhấn mạnh hơn.
Tyapkin ra khỏi nhà xác đẩy theo một băng ca:
- Những
xác kia sẽ được ướp đá và chuyển đến Sverdlovsk để mổ xẻ. Ở đó họ có trường y.
Tôi đã tìm thấy cô bé cho anh.
Larisa
Petrova nằm ngửa. Da cô bé tái nhợt, nhằng nhịt mạch máu xanh nhỏ như mạng
nhện. Tóc cô bé màu vàng. Một mảng lớn tóc bị cắt không đều: phần tóc Varlam đã
lấy. Miệng cô bé không còn đất nữa - đã bị lấy đi - nhưng hàm vẫn há ra, cứng
trong tư thế cũ. Răng và lưỡi rất bẩn, vẫn dính màu nâu do đất bị nhét vào còn
sót lại.
- Có đất
trong miệng cô bé.
- Vậy sao?
Tôi xin lỗi, đây là lần đầu tôi nhìn thấy xác.
- Miệng
cô bé bị nhét đất.
- Có lẽ
bác sĩ đã lấy ra để khám nghiệm cổ họng.
- Nó
không được giữ lại sao?
- Tôi
nghĩ ít khả năng lắm.
Mắt cô bé
mở to. Mắt màu xanh. Có lẽ mẹ cô bé bị chuyển đến từ một thành phố gần biên
giới Phần Lan, một vùng ở Baltic. Nhớ lại điều mê tín rằng khuôn mặt kẻ sát
nhân bị chụp lại trong mắt nạn nhân, Leo cúi gần hơn, xem xét đôi mắt xanh của
cô bé. Bỗng nhiên thấy ngượng, gã đứng thẳng lên. Tyapkin mỉm cười:
- Tất cả
chúng tôi đã xem - các bác sĩ cũng như các điều tra viên. Sẽ chẳng sao nếu lý
trí bảo với chúng ta rằng không có gì trong đó; chúng ta chỉ muốn chắc chắn.
Tất nhiên điều đó sẽ khiến công việc của anh dễ dàng hơn rất nhiều nếu đúng như
vậy.
- Nếu
đúng thì những kẻ giết người sẽ luôn móc mắt nạn nhân.
Trước đây
chưa bao giờ gã khám xét một xác chết, ít ra là về mặt pháp y, Leo không biết
phải làm gì tiếp. Trong suy nghĩ của gã, phanh thây là chuyện điên rồ đến mức
nó chỉ có thể là sản phẩm của kẻ mất trí. Thân trên cô bé bị xé toang. Gã thấy
đủ rồi. Varlam Babinich thật quá phù hợp. Hẳn nó đã mang theo đất vì lý do nào
đó không thể hiểu được.
Leo đã
sẵn sàng quay đi, nhưng Tyapkin, vì đã xuống tận tầng hầm rồi, dường như không
vội gì. Anh ta cúi xuống sát hơn, nhìn chằm vào cái dường như không gì khác hơn
là một đống hổ lốn thịt và mô. Dùng đầu bút chọc vào phần cơ hoành bị cắt nham
nhở, kiểm tra vết thương:
- Anh có
thể cho tôi biết báo cáo nói gì không?
Leo lôi
tờ ghi chép ra và đọc to. Tyapkin tiếp tục kiểm tra:
- Nó đã
không nói được là dạ dày của cô bé bị mất. Nó bị cắt ra, từ thực quản.
- Cắt
chính xác ra sao, ý tôi là theo góc độ...
- Ý anh
là một bác sĩ có làm việc này không à?
Tay bác
sĩ mỉm cười, nhận xét:
- Có thể,
nhưng vết cắt lởm chởm, không phải phẫu thuật. Không khéo léo lắm. Mặc dù tôi
sẽ rất ngạc nhiên nếu đây là lần đầu họ dùng dao, ít nhất là để cắt thịt, vết
cắt không phải khéo lắm, nhưng rất tự tin. Nó là có chủ ý hẳn hoi, không phải
ngẫu nhiên.
- Đây có lẽ không phải đứa bé đầu tiên mà hắn giết?
- Tôi
ngạc nhiên đấy.
Leo sờ
trán và thấy rằng dù đang lạnh nhưng gã đang đổ mồ hôi. Làm sao hai cái chết -
con trai của Fyodor và cô bé này - lại liên quan với nhau được?
- Dạ dày
cô bé lớn thế nào?
Ở vùng
thân trên cô bé, Tyapkin dùng bút khoanh một vòng hình dạ dày cô bé. Anh ta
hỏi:
- Không
tìm thấy ở gần đó sao?
- Không.
Có thể bị
bỏ qua trong khi tìm kiếm, điều này ít có khả năng, hoặc nó đã bị kẻ giết người
lấy đi.
Leo vẫn
yên lặng một lúc, rồi hỏi:
- Cô bé
có bị hiếp không?
Tyapkin
kiểm tra âm đạo:
- Cô bé
không còn trinh.
- Nhưng
thế không có nghĩa cô bé bị hiếp.
- Cô bé
có quan hệ tình dục trước đó?
- Tôi
nghe nói vậy.
- Không
có tổn thương ở bộ phận sinh dục. Không vết thâm, không vết rách. Cũng lưu ý
rằng các vết thương không nhằm vào bộ phận sinh dục. Không có vết cắt ở ngực
hay trên mặt. Kẻ làm điều này quan tâm đến khoảng hẹp dưới lồng ngực và phía
trên âm đạo, là phần bụng - bộ phận tiêu hóa. Trông khá man rợ nhưng thực sự có
chủ ý.
Leo đã vội vã kết luận rằng đây là một vụ tấn công điên rồ. Máu và sự phanh thây nói lên sự hỗn độn trong đầu hắn. Nhưng không phải như vậy. Nó có trật tự, chính xác và được lập kế hoạch.
- Các anh
có đánh dấu người chết khi xác được mang về đây - vì mục đích xác minh danh
tính?
- Theo
tôi biết thì không.
- Cái gì
kia?
Quanh cổ
chân cô bé là một vòng dây. Nó bị buộc chặt và một đoạn ngắn thõng xuống băng
ca. Trông như vòng chân của kẻ ăn xin. Có vết thâm do sợi dây siết vào da.
Tyapkin nhìn thấy anh ta trước. Chỉ huy Nesterov đang đứng ở cửa. Không thể nói anh ta đã ở đó bao lâu, nhìn họ. Leo bước xa khỏi cái xác.
- Tôi đến
đây để làm quen với thủ tục.
Nesterov
nói với Tyapkin:
- Chúng
tôi nói chuyện riêng được không?
- Tất
nhiên.
Tyapkin
liếc nhìn Leo, như thể chúc gã may mắn, trước khi bước đi. Nesterov tiến đến.
Bằng một cách thô thiển để đánh lạc hướng, Leo bắt đầu tóm tắt những quan sát
mới đây:
- Báo cáo
ban đầu không nhắc đến việc dạ dày cô bé bị mất. Chúng ta có một câu hỏi cụ thể
đặt ra cho Varlam: tại sao nó cắt dạ dày cô bé ra và nó đã làm gì với cái dạ
dày sau đấy?
- Cậu
đang làm gì ở Voualsk?
Nesterov
đang đứng đối diện với Leo. Giữa họ là xác cô bé:
- Tôi bị
thuyên chuyển đến đây.
- Tại sao?
- Tôi
không thể nói.
- Tôi
nghĩ cậu vẫn là một MGB.
Leo không
nói gì. Nesterov tiếp tục:
- Điều đó
không giải thích được tại sao cậu quá quan tâm đến vụ án mạng này. Chúng tôi đã
thả Mikoyan mà không cáo buộc gì, như chúng tôi đã được chỉ thị.
Leo không biết Mikoyan là ai.
- Phải,
tôi hiểu.
- Ông ta
không liên quan gì đến cái chết của cô bé này.
Mikoyan
hẳn là tên vị quan chức. Ông ta đã được bảo vệ.
Nhưng có
phải người đã đánh cô gái điếm cũng là người đã giết cô bé này? Leo không nghĩ
vậy. Nesterov tiếp tục:
- Tôi
không bắt Varlam vì nó nói điều sai trái. Tôi bắt nó vì nó giết cô bé, vì nó
nguy hiểm, và vì thị trấn này an toàn hơn khi nó bị giam giữ.
- Nó
không làm chuyện đó.
Nesterov
gãi mặt:
- Cho dù
cậu được cử đến đây làm gì thì cũng nên nhớ là cậu không còn ở Mátxcơva nữa. Ở
đây, chúng ta có một dàn xếp. Người của tôi được an toàn. Chưa ai trong số họ
bị bắt và sẽ không bao giờ bị bắt. Nếu cậu làm bất cứ điều gì nguy hại cho đội
của tôi, nếu cậu báo cáo bất cứ điều gì ảnh hưởng đến quyền lực của tôi, nếu
cậu không tuân lệnh, nếu cậu làm sai lệch cáo trạng, nếu cậu mô tả nhân viên
của tôi là thiếu năng lực, nếu cậu có bất cứ tố cáo nào liên quan đến người của
tôi: nếu cậu làm bất cứ gì trong những điều này, tôi sẽ không buông tha cho
cậu.
Chương 18
20 THÁNG
BA
RAISA SỜ
VÀO KHUNG CỬA sổ. Những đinh ốc đóng vào để khóa chặt cửa sổ phòng ngủ đã bị
cạy ra hết. Cô quay lại, đi về phía cửa và mở ra. Trong hành lang, cô có thể
nghe tiềng ồn ở quán bên dưới nhưng không thấy Basarov đâu. Đã chiều tối, thời
điểm bận rộn nhất của hắn. Đóng cửa và khóa lại, Raisa quay về cửa sổ, mở ra và
nhìn xuống. Ngay bên dưới là phần mái nghiêng của nhà bếp. Tuyết bị xáo trộn
nơi Leo đã trèo xuống. Cô nổi đóa. Sau khi đã thoát chết trong chân tơ kẽ tóc,
giờ gã lại đánh cược với tính mạng của cả hai người.
Hôm nay
là ngày thứ hai của Raisa ở Trường Trung học 151. Hiệu trưởng, Vitali Kozlovich
Kapler, một người trạc cuối tứ tuần, đã hết sức vui mừng khi Raisa gia nhập đội
ngũ giáo viên bởi cô sẽ đảm trách nhiều giờ dạy của anh ta, cho phép anh ta,
như anh ta nói, làm kịp mấy công việc hành chính của mình. Liệu việc cô đến đây
có thực sự giải phóng cho anh ta để làm những việc khác không, hay chỉ cho anh
ta làm việc ít hơn, Raisa không thể biết chắc. Theo những ấn tượng ban đầu, anh
ta dường như là người thích các công việc giấy má hơn là giảng dạy. Nhưng cô
hết sức hạnh phúc khi được làm việc ngay. Học sinh từ đủ thành phần xuất thân
khác nhau, những gia đình tới đây từ mọi miền đất nước - kinh nghiệm chung của
chúng đối lập nhau một trời một vực. Điều đó cũng đúng với những giáo viên. Hầu
hết các giáo viên bị chuyển về Voualsk từ mọi miền khác nhau. Cũng trải qua
biến động tương tự như cô vừa mới trải qua, họ đối xử với cô khá tốt. Họ cũng
nghi ngờ cô, tất nhiên rồi. Cô là ai? Tại sao cô ở đây? Cô có đúng như vẻ bề
ngoài không? Nhưng cô không bận tâm, đây là những câu hỏi mà mọi người đều hỏi
về nhau. Lần đầu kể từ khi đến thị trấn này, Raisa có thể tưởng tượng tạo lập
một cuộc sống ở đây.
Cô nấn ná
ở lại trường cho đến tối muộn, để đọc tài liệu, chuẩn bị bài giảng. Trường 151
dễ chịu hơn nhiều so với căn phòng ầm ĩ phía trên cửa hàng hôi hám. Điều kiện
tồi tàn ấy có dụng đích là một hình phạt, và trong khi nó khiến Leo khó chịu
thì nó lại là thứ vũ khí vô hại đối với cô. Trên tất cả mọi điều, cô có khả
năng thích nghi siêu việt. Cô không quyến luyến những tòa nhà hay thành phố hay
vật sở hữu. Những tình cảm ấy đã bị tước đi trong con người cô, đã bị gột sạch
vào cái ngày cô chứng kiến sự tàn phá ngôi nhà thời thơ ấu. Trong năm đầu tiên
chiến tranh, lúc mười bảy tuổi, cô đi tìm thức ăn ở trong rừng, nấm ở túi này,
quả mọng ở túi bên kia, rồi những quả bom rơi xuống. Chúng không đánh xuống gần
cô, mà ở rất xa. Leo lên cây cao nhất, cảm thấy sức rung chuyển qua thân cây,
cô đứng trên một cành cao, như một chú chim, nhìn về ngôi làng cách xa vài ki
lô mét đã biến thành khói bụi, một thị trấn thực sự hất tung lên bầu trời. Chân
trời biến mất đằng sau làn khói nhân tạo, bị phá hủy từ mặt đất. Sự tàn phá quá
nhanh chóng, quá mênh mông, quá triệt để đến mức cô không cảm thấy một chút hy
vọng nhỏ nhoi về gia đình mình. Sau khi bom đã ngừng ném, cô trèo xuống và
xuyên rừng quay về trong tình trạng sững sờ, túi bên phải nhỏ những giọt nước
quả mọng giập nát.
Bước lùi
khỏi cửa sổ, Raisa đang cố giữ bình tĩnh. Leo đã cầu xin cô ở lại với gã, nói
chi tiết những rủi ro khi bỏ đi. Cô đồng ý không vì lý do nào khác ngoài việc
đây là cơ may tốt nhất của cô, không nhiều nhặn gì, nhưng vẫn cứ là cơ may tốt
nhất. Và bây giờ gã đang gây nguy hiểm cho cơ hội thứ hai của họ. Nếu họ sống
sót được trong thị trấn mới này, họ phải giữ kín đáo, không làm gì bất thường -
không nói gì và không gây hấn với ai. Họ chắc chắn đang chịu sự giám sát.
Basarov rất có thể là chỉ điểm. Vasili hầu như có thể có mật vụ trong thị trấn
theo dõi họ, chỉ chờ có lý do để đi xa hơn, nâng mức hình phạt của họ từ lưu
đày sang tử hình.
Raisa tắt
đèn. Trong bóng đêm, cô đứng nhìn qua cửa sổ. Cô không thấy ai bên ngoài. Nếu
có mật vụ đang theo dõi họ, chắc chắn bọn chúng phải ở dưới nhà. Có lẽ đó là lý
do cửa sổ bị đóng chặt. Cô phải nhớ nhắc Leo mang mấy con đinh ốc về lại để
thay. Basarov có thể sẽ kiểm tra cửa sổ khi họ đi làm. Cô đeo găng tay và mặc
áo khoác vào, rồi trèo ra cửa sổ, hạ thấp người sát xuống mái nhà băng phủ, cố
không gây tiếng động. Cô đóng cửa sổ lại và leo xuống đất. Cô đã bắt Leo phải
hứa một điều kiện họ ngang hàng như chưa bao giờ là những người ngang hàng
trước đó. Thế mà gã đã nuốt lời rồi. Nếu gã nghĩ rằng cô sẽ âm thầm ủng hộ gã -
một người vợ vâng lời và khuyến khích chồng trong khi gã gây nguy hiểm cho tính
mạng của cô vì lý do cá nhân của gã, thì gã đã nhầm.
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét