Chi xốc quai đeo, ôm thêm chồng sách mượn của thư viện, hấp tấp đi ra
carpark. Cả buổi học cô vẫn chưa xua nổi cú điện thoại kêu vang nhà sáng
nay. Lần nào cũng vậy. Cứ nhè lúc cô vừa ôm bị sách, vừa nhét túi ăn
trưa mẹ soạn sẵn cho cô vào túi đeo. Chuông điện thoại lại réo liên hồi
kỳ trận. Báo đời cô phải hộc tốc quay vào chụp ống nghe.
"Hello, tôi nghe đây."
"Tôi! Tôi cái gì? Đừng vác mặt lên kênh kiệu như bà lớn nữa. Mẹ con cô
là đồ điếm thúi! Có chồng không biết dạy, lừa đảo lường gạt đồng bào ôm
tiền về Việt Nam cúng cho bọn chúng."
Chi á khẩu, ú ớ không sao há miệng ra nổi. Đừng nói chi sủa lại những lời tương tự tặng cho con mụ tàn bạo đó.
Đầu kia phun thêm một hơi, những lời tục tằn bẩn thỉu. Chui vô lỗ tai Chi chúng nổ lùng bùng. Chi thở dốc lên, dằn mạnh ống nghe vào giá, hằm hằm chạy xuống nhà xe.
Tuần trước cũng vậy
đó. Chuông reo inh ỏi. Chụp máy lên. Giọng bên kia đập cho một tiếng
chửi rồi tuôn ra một thôi một hồi đèo cha đèo mẹ. Không bốc máy sợ lỡ có
ai tìm. Mẹ Chi phải đi làm từ lúc trời và đất còn lờ mờ bơi vào sương
sớm. Từ ngày bố trốn nợ bỏ về Việt Nam sống với người khác. Mẹ phải nai
lưng làm nhiều giờ hơn để trả những món nợ không thể nào dầy mặt phủi đi
được. Hai mẹ con hụt chân rơi tòm xuống đáy vực. Mẹ phải nai lưng gánh
hết oan nợ chướng nghiệp của bố để lại. Phải cắm đầu cắm cổ đi làm. Điện
thoại như sợi dây chuông nối hai mẹ con với cuộc đời. Bố có nhiều kẻ
thù. Biết làm sao được. Chi thương mẹ rã cả ruột. Chi không muốn mẹ nghe
những cú điện thoại dơ bẩn đó. Chi cũng không dám xin đổi số điện
thoại. Chi sợ mẹ buồn. Mẹ vẫn thầm mong một ngày nào đó bố sẽ gọi về cho
mẹ.
Trời Đông xám. Nặng đầy hơi tuyết.
Chui vội vào xe. Bụng xe cũng ùa lên hàn khí buốt như nấm mồ thép. Chi
mở máy, vặn nút máy sưởi, tiếng máy sưởi làm Chi càng bấn loạn thêm. Cô
lại vội vàng tắt đi. Chiếc xe rú lên như bị hành hạ đau đớn lắm. Hục hặc
một lúc mới chịu phóng đi. Hơn năm giờ chiều. Sương đã giăng mù trời.
Chi không chịu nổi tiếng kêu ù ù của máy sưởi trong bụng xe đóng kín.
Trong não cô, cái phần mềm xám xịt những kỷ niệm tồi tàn của bố... máy
sưởi kêu ù ù như vầy, chúng sẽ trào lên những âm động xoáy vào thần kinh
của Chi.
Cô thấy lòng mình bồn chồn
không chịu được. Tưởng như hàng tỉ tế bào trong người cô, nó muốn bể tơi
ra. Nhưng tại sao mình lại bồn chồn như thế này? Cô vặn nút mở máy sưởi
rồi lại tắt. Lạnh chân quá. Chi bật đèn hiệu rà xe vào sát lề. Với tay
ra ghế sau quơ tìm chiếc áo khoác.
" ?....."
Cô
kêu lên một tiếng. Tiếng kêu nghẹn ngay trong cuống họng. Cái cuống
họng của cô, vụt một cái, đông cứng thành nước đá. Tim cô bị sợi gân nào
cột nghiến lại mất rồi. Một cảm giác kinh hồn xuyên ngay vào óc. Chi
run bắn người lên. Thay vì với được cái áo khoác, phủ ngang bụng cho đỡ
lạnh. Chi vớ được một cánh tay người...
"Mình hóa thành nước đá... mình hóa thành nước đá. "
"Ai biểu ham coi X files, toàn phim ma quái lạnh người. Bây giờ ma hiện hình ngay trong bụng xe như thế này."
Chi
thấy hình như mình tắt thở mất rồi. Lầm lì, sát ngay ót Chi một mặt
người. Hơi thở gã hồng hộc. Sao nãy giờ Chi không ngửi thấy? Ma không
biết thở. Mẹ kể rõ như vậy. Nhưng sao cái mặt thịt dầy bì bì của người
này lại lạnh mùi âm khí? Họng súng kề sát gáy Chi. Phen này, phen này...
sướng nhé, được đóng phim kinh dị rồi nhé. Đã đời chưa con!
"Chạy thẳng vào xa lộ. Nếu không muốn bể nát đầu ra."
Và
từ đó, óc của Chi, tay chân của Chi, hơi thở từng chập, từng chập. Tất
cả không thuộc về Chi nữa. Nó tuân lệnh cái mặt thịt quỉ quái ở băng ghế
sau. Chiếc Celica của Chi cũng biết sợ, lạng quạng hai ba lần. Hoảng
quá! Chi nghiến răng lại. Suýt nữa răng Chi cắn vào lưỡi. Lạy Chúa cầu
sao chỉ là một giấc mơ. Từ ngày bố bỏ đi. Sáng nào hai mẹ con cũng rụt
rè kể cho nhau nghe toàn những giấc mơ bị đuổi bắt, bị sa lầy, bị lội
bùn đầy hoảng hốt và kinh hãi.
Mẹ ơi! Chi
nghe mình rên được hai tiếng... Dù sao bị săn đuổi trong mộng cũng đỡ
hơn cái họng súng... kềm sát vào gáy như thế này!
Một giọng nặng chình chịch, bốc từ hố miệng hôi, gần trong gang tấc mà nghe ù ù như bị gió thổi, bạt đi xa mù:
"Chạy thẳng tới, muốn sống, khôn hồn không được nhúc nhích."
Chi
rủa thầm... đồ ngu, không nhúc nhích làm sao lái xe. Ủa, chửi nó đồ ngu.
Sao xe mình khóa kín nó vẫn chui vào ngồi lù lù một đống ở ghế sau như
vậy được? Nó là đồ ngu hay mình là giống đầu bò?
Có
cái việc nhòm trước nhòm sau trước khi leo lên xe mà cứ quên hoài.
Trước khi rời xe, nhớ nhòm lui nhòm tới xem khóa xe kỹ chưa nghe con. Mẹ
dặn đi dặn lại cả trăm lần như vậy đó... Sáng nay giận cú điện thoại
làm trễ giờ vào lớp mình dám hấp tấp quên khóa cửa xe lắm...
Mẹ
ơi, Chi lại rên được hai tiếng "mẹ ơi" nữa. Mỗi lần mẹ nhắc chừng, dặn dò
thế này, thế nọ, bao giờ Chi cũng muốn hực lên một tiếng... bực mẹ
không chịu được.
Bây giờ... bây giờ... Xe
phóng chạy, mà người cô cứ tơi ra từng mảnh. Hơi thở cô cùng hơi thở
của gã.. Trời ạ chúng đang cùng trộn trạo chung vào nhau làm mù kính xe.
Tê nơi ngực, nặng nơi chân. Cô muốn nhòm xuống chân mình xem nó còn
dính vào nguời cô không? này chân, này tay chúng mày còn sống không hả?
Cô kinh hoàng ngó thấy mình dường như cụt tay cụt chân hết cả. Mình biến
thành củ khoai tây từ bao giờ vậy trời? Nghẹt thở, nặng ngộp, buồn ói,
cơn tê thì rần rần, vạn tỉ con trùng nhung nhúc bò ngang bò dọc trong da
trong thịt. Cô tuyệt vọng nhìn ngang. Xe cộ nghìn nghịt như biến thành
nấm mồ chạy đua nhau vùn vụt. Chẳng một ai ngó ngang xem mặt cô đang bợt
như xác chết. Huyết nóng châu thân cô ào ào dồn hết vào lỗ cống vô
hình.
■
Cô
giơ tay sờ soạng lúc bị gã mặt thịt tống xuống hầm. Cố mở căng mọi lỗ
hổng giác quan. Lỗ chân lông, lỗ mũi, lỗ mắt, lỗ miệng, lỗ tai, lỗ...
Xác thân chừ vô dụng như một đống thịt. Một đống thịt xương ù lì đi vì
khiếp sợ. Mắt cô mù đi trong bóng đen đặc quánh. Cả hai hốc tai cũng
biến thành tổ ong kêu o o khiến ruột cô lại cồn lên nôn nao muốn ói.
Đành sờ soạng lò dò từng bước. Chân quớ lên cô đạp nhằm cái đinh ba, cán
gỗ bị hất ngược lên đập thẳng vào đầu cô đau điếng. Thế là cô tỉnh hồn
ra.
Ôi! ôi! Không phải là...phim X files
rồi. Không phải ba trò ảo lộng tìm thấy trong internet. Cũng không phải
những cơn mơ cuồng dội của tuổi dậy thì nữa. Té ra đời thực nghìn lần
khủng khiếp hơn trong mộng. Té ra cái hầm tối này rùng rợn hơn trong
phim nhiều.
Màn bắt cóc này để trả thù bố
cô hay sao? Nhưng bố cô đã làm gì để gây nên mối căm hận này? Chưa bao
giờ cô thèm được về nhà với mẹ như bây giờ. Thèm được tắm, thèm được ăn
chung với mẹ một bữa cơm. Dạo sau này, bận rộn bù đầu, hai mẹ con hiếm
khi được ăn chung với nhau. Cô cứ lủi thủi, mẹ cũng cứ lủi thủi một mình
như hình như bóng. Bữa nào cũng mẹ một tô cơm, con một tô cơm, trộn rau
trộn thịt, lục đục trong phòng riêng. Chi vừa ăn vừa dán mắt vào
computer, surf tứ tung đủ mọi kênh trên internet. Mẹ vừa ăn vừa dán mắt
vào màn hình.Từ lúc nào nhỉ? Cô cứ thích được một mình. Cô không chịu
nổi ngồi bên mẹ. Không hiểu tại sao sự vui sống vụt một cái bỏ đi, theo
cùng với im hơi lặng tiếng của bố. Đúng là ưng gì đưọc nấy. Đã bụng
chưa. Ông Trời có mắt thiệt. Bây giờ mặc sức sờ soạng một mình trong cái
hầm kín bưng như nhà mồ.
Cô áp tai vào
vách hầm. Có tiếng xe rú ga bò lên dốc. Tiếng động cơ dội ngay trên đỉnh
đầu. Cô muốn chọc thủng nóc hầm. Căn hầm này rõ ràng xây ngay dưới sàn
nhà xe. Có tiếng người quát tháo, tiếng lao xao rầm rì vang vẳng từ tầng
trệt hắt xuống. Chịu, dòng họ nhà cô tai điếc lòi ra. Chẳng nghe được
gì. Sợ quá đổ lì. Kệ bà nó, chết là cùng. Đỡ phải đi học, đỡ lo ra
trường không kiếm được chỗ làm. Đỡ xót lòng thương mẹ. Đỡ phải thù giận
bố tán tận lương tâm bỏ mẹ con cô ngang xương thế này... đỡ quê với bạn
bè... Nó sẽ đòm cho mình một phát. Thế là xong!
Tiếng
xích sắt kêu loảng xoảng. Cô rủn người ra vì sợ, phải dán chặt lưng vào
vách hầm cho hỏi ngã nhào xuống. Cánh cửa mở thốc ra. Ánh sáng từ cầu
thang tràn xuống. Cô che tay lên mặt cho khỏi chói. Căn hầm không rộng
như cô tưởng. lổn ngổn đủ loại đồ phế thải, tủ lạnh, máy móc, máy tiện
máy hàn, lò bếp cũ, cuốc xẻng... Hai ba bóng người lố nhố nhìn trừng nhìn
trạo xuống mặt cô. Thình lình cánh cửa lại đóng xập xuống. Cô tuyệt
vọng vừa gào vừa đập thình thịch vào vách hầm cầu thang. Chúng quên tắt
đèn. Lạy chúa ánh sáng dù lờ mờ vẫn nghìn lần quí hơn bóng tối đen đặc
lúc nãy.
Giọng đàn ông hực lên... làm ăn cái con mẹ gì chúng mày... bộ cứ Celica là trúng phóc con ca sĩ mặt mẹt đó đâu.
■
Thời
gian trong hầm không hề trôi đi. Thời gian cũng lết quanh lần mò sờ rịt
như cô vậy. Nhìn đồng hồ, nhìn gói đồ ăn chúng để ngay bậc thang cô
đoán mình bị nhốt một đêm một ngày. Đêm hôm sau, mệt quá cô ngủ thiếp đi
trong một xó hầm. Kinh hoàng, tuyệt vọng, không chăn không nệm vậy mà
cô vẫn ngủ được. Lại còn mơ nữa chứ. Hình như một giấc mơ hiền... cô đi
lạc vào sa mạc, gặp một anh chàng cứ mài miệt viết tên cô lên những
cuồng cát đang vùng vẫy trong bão... những cuồng mây bị bão xoắn, tóc
của chàng dính đầy cát... Chàng từ cơn mơ hiện ra trong hầm, da thơm mùi
kem cạo râu.
"Dậy thôi cô nhỏ."
Chi
nhảy phắt lên bắn người ra xa. Cô nhớ ra rồi, đến trường, vào thư viện
mượn sách, cặm cụi ghi bài, tên mặt thịt, họng súng kề sát gáy, chỉ một
nhích tay cò súng nổ, bể toang cần cổ... Vậy mà tưởng mình ngủ mơ, tưởng
mình đóng phim X files chứ.
Gã xông tới, lôi cô xềnh xệch lên cầu thang, đẩy cô vào chiếc xe đen bóng loáng. Cô trì người lại, nửa mừng nửa sợ:
"Xe của tôi đâu?"
"Đừng có hỏi. Tôi không đến kịp, cô đi đời nhà ma. Ở đó mà xe với cộ."
Ngồi
vào xe cô đờ người ra nhìn chăm vào mặt gã. Nửa đêm, đường vòng xuống
núi cũng mù mịt sương. Trong lòng xe ấm áp, máy sưởi của BMW chạy êm như
ru. Gương mặt gã không nặng cả ký thịt như đồng bọn. Một gã đàn ông hấp
dẫn đến nghẹn ngào. Da săn mịn, mắt sáng, gờ mũi thẳng, hai hàng răng
bóng sáng. Gã quay sang cười với cô. Lại cười được nữa chứ. Cô muốn toét
miệng ra cười đáp lễ. Sực nhớ cái họng súng đêm qua bọn chúng ghìm vào
ót mình, cô xụ mặt xuống.
"Không hiểu gì hết phải không?"
Cô nhìn ngang mặt gã. Nhìn ngang nhìn thẳng mặt gã vẫn hiền khô. Giọng gã dịu dàng:
"Bọn chúng bắt lầm cô với ca sĩ Mỹ Chi. Cô cũng tên Chi, cô cũng đi
Celica đỏ, nhưng may phước cô không phải là tình nhân của ông trùm ma
túy. May hơn, tôi tạt vào thăm chúng. Tôi biết rõ mặt cô Mỹ Chi đó. Tôi
biết chắc cô không phải con đượi đó..."
Cô
lặng ngắt đi mất một lúc, mặt co rúm lại, miệng mếu xệch đi trông rất
thảm hại. Thình lình cô nổi điên, vùng vẫy trong giây nịt, rồi bưng mặt
khóc òa lên. Bao nhiêu kinh hoàng bao nhiêu khiếp sợ hãi hùng giờ mới
trào lên thành tiếng nấc, thành nước mắt thành những lời lắp bắp không
có đầu không có đuôi... con đượi... trùm ma túy, bắt lầm... Một lúc sau
thấy gã vẫn một mực nín thinh. Cô ngượng nên quệt ngang nước mắt:
"Bắt lầm... lại nhè tôi hành hạ như thế này. Cô mếu máo nói."
"Chúng không giết cô là mạng cô lớn lắm rồi... Gã lầm bầm... ngồi đó mà làm xàm."
"Làm xàm cái gì, sau cú này tôi điên luôn... làm xàm cũng còn may."
"Cả bọn chúng một hai đòi giết cô đấy. Chỉ xém xém chút nữa cô bị giết rồi đấy."
"Tôi có làm gì đâu mà giết tôi?" - Cô run lên rên rỉ với gã.
"Đâu cần phải làm gì mới bị giết. Cô không biết mỗi ngày có hàng vạn người bị giết chết rất ư tình cờ và lãng xẹt hay sao?"
Cô quay sang nhìn chăm vào mặt gã:
"Nhưng tại sao ông lại cứu tôi?"
"Tôi không biết."
"Ông cũng buôn lậu ma túy, cũng cướp của giết người như họ?"
"Cô thấy tôi cướp của giết người bao giờ?"
"Sorry... Tôi không muốn nói như vậy. Tôi thấy ông không giống bọn
kia... nhưng tại sao ông lại có mặt ở đây? Tôi không hiểu gì hết..."
"Tôi thuộc về họ."
Gã
quẹo xe vào carpark rồi lạnh lùng tắt máy. Khuya quá, bãi đậu xe còn
lưa thưa vài chiếc. Chiếc Celica của cô! Kỳ chưa vẫn đậu ngay tại chỗ
cũ... Sợ mình ngủ mơ, cô làm gan bấu vào cánh tay gã... gã kêu khẽ lên,
gã biết đau. Tay gã là tay nguời, không phải ma cà rồng không phải tay
bọn quỉ ám. Cô nhăn mặt vì rối trí.
Gã gỡ tay cô ra, giọng gã nhẹ hẫng đi:
"Cô có nhớ báo chí đăng tin trùm du đãng tóc dài tên Triều bị bắn chết
vì dính vào vụ ám sát ông dân biểu không? Tôi đấy... Tôi là Tony Võ Mạnh
Triều."
Cô trợn mắt lên, sợ líu cả lưỡi, tay qướ lên muốn mở cửa xe tông chạy mà không sao mở nổi:
"... Ma... Trời ơi!... Ông chết mấy năm rồi."
Thấy cô từ từ nghẹo đầu xuống, mặt tái ngắt. Gã hoảng hồn ôm vai cô lắc thiệt mạnh.
"Tỉnh dậy, đồ chết nhát... Tôi không phải là ma... tôi chỉ có trái tim
của Võ Mạnh Triều thôi. Tỉnh dậy, tỉnh dậy... đồ chết nhát..."
Cô phều phào... nói không nổi. Gã ôm đầu cô trong hai tay, giọng gã thật buồn bã, buồn đến não cả lòng.
"Cô học y khoa mà sao chậm hiểu quá. Tôi bị đột quị vì đau tim bẩm sinh,
được thay bằng tim của Triều... bình phục tôi nhiễm đủ mọi thói quen
của Triều không dứt bỏ được. Tôi tìm về thế giới của anh ta. Thiếu bọn
họ tôi không chịu được. Chìa khóa xe của cô đây. Sách vở áo choàng của
cô còn nguyên trong thùng xe. Lái thẳng xe về nhà, đừng hé môi cho ai
biết vụ bắt cóc này. Đừng chọc que lớn que nhỏ vào ổ rắn độc. Đêm qua,
biết bắt lầm. Chúng định dứt luôn ném cô vào thùng acid rồi đó. Nếu cô
ngứa mồm báo cảnh sát... Lần sau trời cũng không cứu nổi cô nữa đâu."
Gã
đẩy nhẹ cô xuống xe. Cô chưa kịp định thần. gã rồ ga phóng một mạch. Cô
theo đà chạy theo xe gã, rồi đành loạng choạng đứng sựng lại miệng lắp
bắp nói không ra hơi... Who are you?... Sương mù... sương mịt... nuốt
chửng màu xe đen của gã. Gã biến, như nguời trong phim, một cuốn phim bị
cắt ngang xương... nửa chừng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét