Một ngày kia, có một người đàn
ông trung niên tướng mạo xấu xí, dẫn theo một cô gái vô cùng trẻ trung
xinh đẹp, đến một cửa hàng chuyên buôn bán những chiếc túi xách hàng
hiệu cao cấp.
Ông ta đã chọn một túi xách trị giá đến
18.000 USD cho cô gái. Khi trả tiền, người đàn ông lấy ra cuốn chi phiếu
(séc), chẳng ngần ngại điền số tiền tương ứng vào một tờ chi phiếu,
nhân viên cửa hàng có phần khó xử. Người đàn ông nhìn thấu tâm tư của
cô nhân viên, nên hết sức bình tĩnh nói với người bán hàng:
“Tôi cảm thấy dường như cô đang lo
sợ đây là một tờ chi phiếu khống, phải không? Hôm nay lại là Thứ Bảy,
ngân hàng không mở cửa. Thôi thì tôi đề nghị cô hãy giữ tờ chi phiếu và
cả cái túi xách này lại. Đợi đến đầu tuần tới, sau khi đổi được tiền
rồi, thì xin cô hãy gửi túi xách này đến nhà của vị tiểu thư xinh đẹp
này, cô thấy như vậy có được không?”.
Kết quả sẽ như thế nào? Xin hãy đọc tiếp…
Cô nhân viên cửa hàng nghe xong hoàn
toàn yên tâm, vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này, lại còn hào hứng cam
đoan rằng chi phí gửi túi xách sẽ do cửa hàng này đảm nhiệm.
Sáng Thứ Hai, nhân viên cửa hàng đem tấm
chi phiếu đến ngân hàng thanh toán, kết quả tờ chi phiếu này quả thật
là tờ chi phiếu khống!
Người nhân viên vô cùng tức giận, liền gọi điện cho người đàn ông đó, người đàn ông nói với cô rằng: “Chuyện này có gì to tát lắm đâu,
tôi và cô cả hai đều không bị tổn thất gì cả. Hôm Thứ Bảy đó, sau khi
tới cửa hàng, tôi cuối cùng đã đạt được mục đích của mình rồi. Thật lòng
cảm ơn sự hợp tác của cô”.
Câu chuyện này nói với chúng ta rằng:
Những gì mà chính bản thân ta “nhìn thấy tận mắt” cũng chưa chắc đã là thật.
Tham hư vinh thì phải trả một cái giá rất đắt. Cô gái xinh đẹp kia cho
rằng cái túi xách trị giá hàng nghìn USD đó sẽ được giao đến tận cửa nhà
vào sáng Thứ Hai, nên tự nhiên cũng đã buông lơi cảnh giác, cho rằng
đầu tư như vậy thật là xứng đáng. Cô vốn đã không biết rằng bản thân
mình đang chơi trò mạo hiểm, chẳng hề có bất cứ sự đảm bảo nào.
Một con cáo phát hiện một chuồng gà,
nhưng con cáo đó vì quá mập nên không thể chui lọt qua hàng rào để ăn
gà. Thế là nó nhịn đói suốt ba ngày, cuối cùng đã vào được. Tuy nhiên,
sau khi ăn no nê rồi, chiếc bụng phình to nên lại không ra được nữa,
đành phải bắt đầu nhịn đói lại ba ngày mới ra được. Cuối cùng, nó xót xa
than thở rằng, bản thân mình ngoài nhất thời sướng miệng ra, trên cơ bản
hoàn toàn là phí công vô ích.
Đời người không phải cũng như vậy sao.
Khi sinh ra với tấm thân trần mà ra đi cũng không mang theo được gì cả.
Không ai có thể mang theo tài sản và danh vọng mà mình đã vất vả theo
đuổi đấu tranh cả một đời theo cùng khi chết.
Vậy nên những lúc nên làm việc thì hãy làm việc, những lúc nên nghỉ ngơi
thì hãy nghỉ ngơi, vui vẻ làm việc, tận hưởng cuộc sống, trân quý tất
cả những gì mà mình có được, hãy yêu thương những người mà bạn yêu
thương, vui vẻ mà sống trọn từng ngày.
Sống một ngày vui vẻ là sống một ngày,
Sống một ngày không vui vẻ cũng là sống một ngày…
Vậy tại sao chúng ta lại không trân quý hết thảy, vui vẻ mà sống trọn một ngày chứ?
Tiểu Thiện, theo cmoney.tw
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét