Trong những ngày rong ruổi tham quan trời Tây, tôi cùng bạn bè về tỉnh
Corrrèze tìm thăm nơi an nghỉ ngàn thu của hoàng hậu Nam Phương, người
phụ nữ tài sắc vẹn toàn của phương Nam, vang bóng một thời, bà hoàng hậu
có một không hai trong lịch sử triều Nguyễn.
Tỉnh lộ miền Nam nước Pháp đẹp tuyệt
vời, vùng này không có núi cao như ở Alpes-Provence nhưng thế đất đồi
dốc uốn lượn xuyên những cánh đồng cỏ xanh um mút chân trời. Tôi chợt
nhớ đến bài học trong cuốn Cours de langue et de civilisation française
học trong suốt những năm trung học ở Trường Petrus Ký, 1966-1973: Phong
cảnh phương Nam biến đổi liên tục, vừa đi qua một khu rừng trên đồi cao
chợt sáng bừng trước mắt đồng cỏ bát ngát rồi tới sông rạch...
Đến Corrrèze giữa trưa, TP không một
bóng người, lặng lẽ đến nổi tiếng ong vo ve cũng nghe thấy. Một nhà thờ
cổ được xếp hạng, một nghĩa trang nhỏ quạnh hiu. Chúng tôi thử vào và
tìm, không thấy. Gõ cửa hỏi người dân bên đường, hai phụ nữ trẻ đang
ngồi phơi nắng chuyện trò, lịch sự vào nhà lấy bản đồ xem và hướng dẫn
đi tiếp 40 km nữa mới đến làng Chabrignac.
Lại tiếp tục đi, đến lúc này vẫn chưa ăn
trưa vì không có một hàng quán nào. Đường tỉnh băng qua những TP nhỏ
mỗi nơi chỉ vài ngàn dân, mở nhà hàng bán cho ai.
Đường nhỏ lên đồi nghĩa trang Chabrignac.
Rồi bảng chỉ đường cũng cho thấy vào địa
phận Chabrignac. Nhưng đây là làng quê, GPS trên xe cũng như Gmap đều
không chỉ được nghĩa trang nằm ở đâu. Lại cũng vắng vẻ, tất cả, dù nắng
trên đồi vẫn rực rỡ nhưng người đâu không thấy.
Dừng đại xe bên đường nơi một bãi đất
mở rộng có vẻ như parking (bãi đỗ xe), cạnh dãy nhà chừng 5-6 căn có vẻ
như trung tâm thương mại của làng. Đến gần, một tiệm uốn tóc cửa đóng
then cài, một phòng mạch bác sĩ lạnh lẽo, một tiệm tạp hóa đèn tắt tối
thui... Đã có lúc muốn về luôn, nghĩ không có duyên.
May đâu, một chiếc xe đậu xịch. Chủ xe
bước xuống. Tôi bước đến hỏi. Ông biết ngay bà hoàng Việt Nam và chỉ con
đường dốc nhỏ xíu chỉ vừa một xe lên, cách chỗ chúng tôi đứng tròn trăm
mét: Nghĩa trang Chabrignac đó.
Đó là một nghĩa trang nhỏ nằm, căn cứ
tấm ảnh trên Internet, có vẻ như ngôi mộ nằm dựa một bờ tường đá. Chúng
tôi cứ men theo tường đá mà tìm. Té ra mộ bà nằm cuối dốc đồi nhìn ra
một thung lũng đẹp.
Một góc khuôn viên nghĩa trang Chabrignac, nơi có mộ Nam Phương hoàng hậu.
Ngôi mộ được đào xuống sau lưng một bức vách nhỏ lát đá, có bó hoa chứng tỏ có người lui tới.
Nắng chiều xiên ngang, chợt tiếng chuông
nhà thờ u hoài muôn kiếp trước từ đâu đó vẳng lại. Không gian xanh
nhuốm vàng nắng. Nhà phố tường im lìm không quá lạnh nhưng mang âm hưởng
của đá. Nấm mộ đơn sơ mà trang trọng, nằm tách biệt.
Mộ Nam Phương hoàng hậu đơn sơ mà trang trọng.
Hoàng hậu Nam Phương đang nhìn xuống lũng sâu mái ngói dập dờn.
Ngậm ngùi. Cái ngậm ngùi tôi từng thấy
khi thăm mộ vua Bảo Đại ở Trocadero năm rồi. Nhưng khác ở cảm giác. Với
vua Bảo Đại đó là... âu cũng một kiếp người. Với hoàng hậu Nam Phương,
là cảm xúc về nỗi cô đơn cao cả. Cô đơn và chấp nhận bằng thái độ của
một bề trên cao quý. "ĐẠI NAM NAM PHƯƠNG HOÀNG HẬU CHI MỘ" et "ICI
REPOSE L’IMPÉRATRICE D’ANNAM NÉE MARIE THÉRÈSE NGUYEN HUU THI LAN (bia
đề chữ Hán Đại Nam Nam Phương Hoàng hậu chi mộ và chữ khắc trên mộ: Nơi
đây an nghỉ Hoàng hậu An Nam Marie Thérèse Nguyễn Hữu Thị Lan).
Thung lũng nhìn từ mộ Nam Phương hoàng hậu.
Bia mộ, những dòng chữ tưởng vô hồn
nhưng chất chứa hào quang vang bóng, tôi thấy lại cảm xúc như khi đứng
trước mộ của Frédéric-Joliot và Irrène Curie ở nghĩa trang Sceaux. Sự im
lặng của vô cùng.
.....
Chúng tôi quyết định tìm tiếp đến
château cũ của bà, Domaine de la Perche. Lại đi, đột ngột thấy một ngã
ba với bảng chỉ đường La Perche. Rẽ vào, một khu cư xá với những biệt
thự sát nhau như ở Phú Mỹ Hưng, tất cả như đang trong giấc ngủ muộn mặt
trời đè.
Làm sao tìm trong cái mênh mông này?
Tình cờ, nhìn thấy một cửa rào mở, người
đàn ông già đang rửa xe bên trong sân và người phụ nữ phốp pháp đứng
tỉa cây. Tôi lên tiếng, bà nghe xong nét mặt rạng rỡ. Đúng rồi, bà hoàng
hậu ở đây. Rồi vui sướng vì có người biết đến một nhân vật của làng mà
bà yêu mến.
Người phụ nữ nói một tràng dài, hồi tôi
còn nhỏ, cỡ 14-15 tuổi tôi hay đến đó nhón chân nhìn vào cửa kiếng, bị
mấy người quản gia đuổi. Rồi bà kêu chồng lấy xe chạy trước dẫn đường
đưa chúng tôi đi, bà giải thích bà không biết nói sao để chỉ đường vì
quẹo qua, quẹo lại.
Đường vào Domaine de la Perche.
Ông chồng vui vẻ. Chúng tôi theo sau.
Domaine de la Perche hiện ra. Lại cũng không một ai. Cổng rào toang
hoác, chuông nhấn không người nghe. Jean Vaux, người đàn ông tốt bụng
của Chabrignac, dẫn chúng tôi vào. Ông khoác tay chỉ: Nghe nói cả trang
trại 160 ha này và lâu đài đã được bán cho chủ mới là một người Ý, chăn
nuôi đại gia súc Ý.
Tiếng chuông thu không lại vang lên.
Ngậm ngùi, dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo. Chúng tôi chia tay Jean Vaux,
ra về trong bóng tịch dương và hồn cũ vấn vương...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét