Sáng
gã cùng GS Tương Lai, nhà thơ Nguyễn Duy, tiến sĩ Trương Đình Hiển ra
Nghĩa trang Thành phố. 8 năm rồi thủ tướng Võ Văn Kiệt ra đi.
Hàng
đầu là những ngôi mộ của những lãnh đạo cao cấp của đảng và quốc gia
như Nguyễn Văn Linh, Võ Chí Công, Võ Trần Chí... Trên bia mộ vị nào cũng
đề rất nhiều chức tước đã kinh qua trong đảng, uỷ viên bộ chính trị, bí
thư trung ương. Duy trên bia mộ của ông Võ Văn Kiệt, Mai Chí Thọ, Trần
Văn Trà chỉ ghi vỏn vẹn: Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Đại tướng Mai Chí Thọ,
Thượng tướng Trần Văn Trà.
Đặc
biệt hơn là trên bia mộ của ông Kiệt bên cạnh tấm hình của ông còn có
tấm hình của bà Trần Kim Anh, người vợ đầu yêu thương của ông đã bị chết
mất xác vì bom Mỹ trong chiến tranh. Có lẽ đây là tấm bia mộ lãnh đạo
quốc gia VN duy nhất có hình vợ chồng song đôi như vậy.
Thắp
nhang cho ông Kiệt xong gã thắp thêm cây nhang cho bà Nguyễn Thị Định.
Gã thương bà Định thủ lĩnh đội quân tóc dài, cả cuộc đời vá áo cho lính
nhưng chưa một lần được vá áo cho cậu con trai duy nhất, và rồi giữa
chiến trường sôi việc nước phải nhận tin con trai chết chỉ vì chuyện chả
liên quan tới việc nước.
Nguyễn Duy
kể cái suất mộ kia của ông Kiệt, ông Kiệt tuyên bố nhường cho nhà văn
Nguyễn Khải. Chuyện là thế này, khi nhà văn Nguyễn Khải, tác giả của “Đi
tìm cái tôi đã mất” mất, Nguyễn Duy đại diện Hội Nhà văn VN lên Thành
uỷ TP. HCM xin một suất đất để nhà văn yên nghỉ tại Nghĩa trang TP.
Người ta trả lời đất chật quá rồi, ông nhà văn không đủ tiêu chuẩn chôn ở
đây.
Chạy vạy các cửa đều không
được, Nguyễn Duy bèn nhớ tới ông Kiệt. Ông Kiệt bảo tiêu chuẩn của nhà
văn là tác phẩm chứ đâu phải là chức tước hay cách mạng tiền khởi nghĩa.
Ông điện cho ông Ba Đua lúc ấy là phó bí thư Thành uỷ yêu cầu lấy suất
của ông chôn ở nghĩa trang TP cho nhà văn Nguyễn Khải. Đương nhiên anh
Ba Đua kia đâu dám làm như thế. Và thế là nhà văn Nguyễn Khải đỡ phải ra
tận nghĩa trang ở Củ Chi xa xôi để chiêm nghiệm “cái tôi” khi mất
thật thì tìm lại bằng cách nào?
Phái
đoàn của gã tới nhà Hiếu Dân, con gái ông Kiệt để dự đám giỗ sớm thứ
nhì. Sớm nhất là đoàn của tỉnh Vĩnh Long quê hương ông Kiệt do ông bí
thư và chủ tịch dẫn đầu. Tại bàn thờ của vợ chồng ông Kiệt có vòng hoa
của thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, chủ tịch nước Trần Đại Quang, chủ tịch
Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân... bên vòng hoa của những người nông dân
Nam Bộ.
GS Tương Lai chọn chỗ ngồi
khá thuận lợi cho việc quan sát. Và cái bàn của GS Tương Lai ngồi toàn
trí thức thành phần cộm cán được gọi là “thoái hoá tư tưởng” đòi đa
nguyên. Gã cứ nói toẹt ra theo ngôn ngữ của những người được phân công
thường xuyên bám sát để mắt theo dõi từng chuyển dịch của họ là thành
phần... “phản động”. Này nhé Huỳnh Kim Báu chủ nhiệm câu lạc bộ Lê Hiếu
Đằng, này nhé Lê Công Giàu, này nhé Huỳnh Tấn Mẫm.
Riêng
Nguyễn Duy và gã giản đơn chỉ là “tay chơi văn nghệ” mà bản tính của
“tay chơi văn nghệ” là tự kiêu ngạo ta đây cho mình cái quyền đứng ngoài
các... phe phái. Nói riêng cho chính xác là Nguyễn Duy và gã chơi với
bất cứ ai dù là “phản động” hay vững chắc “lập trường cộng sản” đối chọi
nhau bôm bốp, miễn là mình... thích. Trường phái này dân gian gọi là
trường phái “tuy là”. Đại loại, đồng chí ấy hay tay ấy tuy là... nhưng
mà... tốt.
Nguyên chủ tịch nước
Trương Tấn Sang xuất hiện. Ông được Hiếu Dân dẫn vào ngồi bàn quan khách
bên dưới bức ảnh rất lớn của ông Kiệt mà lãnh đạo tỉnh Vĩnh Long đang
ngồi uống trà. Ông Sang đang chuyện trò với bí thư, chủ tịch Vĩnh Long
thì nhận ra bàn phía ngoài rìa có nhóm trí thức chủ xướng của nhiều cuộc
biểu tình chống Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa, Trường Sa và chủ xướng
nhiều kiến nghị thay đổi cho đất nước, ông lập tức đứng dậy rồi đi rất
nhanh tới.
Ông lần lượt bắt tay
Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Công Giàu, Huỳnh Kim Báu, Tương Lai, Nguyễn Duy,
Trương Đình Hiển và đương nhiên cả gã. (Xin mở ngoặc, gã chỉ là người do
ngồi cùng bàn nên là người duy nhất được bắt tay ăn theo thôi).
Nhìn điệu bộ của ông gã tin chắc ông không thể nhớ gã đã từng đối chất
với ông về hợp tác hoá nông nghiệp khi ông là bí thư huyện uỷ huyện Bình
Chánh. Nhưng nếu gã chỉ cần nói tôi là người đề nghị ông bỏ lá cờ
“thành tích hợp tác hoá nông nghiệp hàng đầu” xuống vì đó là một sai lầm
ấu trĩ về kinh tế tập thể bao cấp thì thể nào ông sẽ “à” lên một cái và
nhớ gã là ai. Ông sẽ nhớ vì lúc đó chính ông đã làm cho gã rất thích
thú khi nói “Để tôi bàn với thường vụ huyện uỷ gỡ xuống” mà không hề tỏ
ra bực tức gì, để rồi ông nhận được lời tiên đoán của gã rằng “sau này
ông sẽ lên to lắm” làm mắt ông lim dim như tủm tỉm cười.
Nhưng
rồi sau này gã có nghe được một nguồn tin rằng, sau khi gã vừa biến thì
ông đã mắng một anh cán bộ tuyên huấn huyện: Thằng nào kêu tay nhà báo
ăn nói lung tung ấy tới vậy?
Thực ra
theo tường thuật của nguồn tin gã chưa trực tiếp kiểm chứng kia là ông
còn kèm theo một câu chửi thề nữa. Gã chả trách ông vì thời đó những
năm tám mươi của thế kỷ trước hợp tác hoá nông nghiệp vẫn là một phong
trào thi đua yêu nước mà cả nước đang tích cực theo. Nếu ông có chửi gã
và cho rằng gã ăn nói lung tung là rất đúng.
Bây giờ sau gần 30 năm ông trước mặt gã và bắt tay gã. Công nhận bàn tay ông ấm và cái bắt tay chặt.
Khi ông bắt tay Nguyễn Duy ông nhắc đi nhắc lại câu: Tái hồi Kim Trọng nha, Nguyễn Duy!
Ông
trở về bàn khách trung tâm rất nhiều quan chức chính phủ và quan chức
Sài Gòn đã có mặt. Ngồi chuyện trò với các quan chức trên một lúc, gã
thấy ông nhòm đồng hồ rồi đứng dậy. Và trong chiếc sơ mi màu mỡ gà ông
lại đi rất nhanh đến bàn rìa này. Ông đứng sau lưng Lê Công Giàu nắm
chặt tay Lê Công Giàu rồi nói giọng trầm hẳn chân thành chứ không hề
mang tính hài hước.
- Tên là Giàu mà lại nghèo.
Ông
có ý chia sẻ với nhà cách mạng từng bị tù Côn Đảo này sống trong sạch
nên nghèo. Ông cũng biết trong đám giỗ của ông Võ Văn Kiệt có rất nhiều
ánh mắt với những quan điểm, tư tưởng khác nhau, thậm chí đối chọi nhau -
bảo thủ, hà khắc, nguyên tắc, lập trường cứng ngắc, hay tiến bộ, thông
thoáng... đang dòm ngó từng cử chỉ của người mới mấy tháng trước đây là
nguyên thủ quốc gia để xem ông có thái độ thế nào với đám nổi tiếng...
chống đối. Ông đưa thêm một bàn tay nữa ấp lên bàn tay gầy guộc, xanh
xao của Lê Công Giàu. Gã thấy ông rơm rớm nước mắt.
Gã độp hỏi ông:
- Vậy tên anh là Sang anh có sang không?
Ông hơi sững lại trước câu hỏi bất ngờ đầy hàm ý của gã rồi đáp:
- Cũng chả sang gì...
Ông nở nụ cười chả rõ thật hay... diễn.
- Tôi xin phép có việc phải về trước. Và không quên nói với Nguyễn Duy một lần nữa: Nhớ tái hồi Kim Trọng nha!
Không biết khi ra xe ông có lẩm bẩm chửi gã - thằng cha hỏi móc lò dễ ghét, không?
***
Gã
hỏi Nguyễn Duy “Tái hồi Kim Trọng” là thế nào? Nguyễn Duy bảo: Trước
đây cứ tết là ông Tư Sang đều mời nhiều trí thức văn nghệ sĩ trong đó có
tôi tới ăn tết với ông. Nhưng 3 năm nay tôi không thấy hứng nên tôi
không tới... Ông nghĩ chắc tôi có điều gì không hài lòng về ông.
Từ
phía ngoài gã thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi xanh da trời
xuất hiện. Bây giờ thì gã đã hiểu lý do vì sao ông Tư Sang muốn về sớm
rồi.
Người đàn ông cao lớn kia chân
khập khiễng rất khác với hình ảnh của ông trên các thảm đỏ nhiều quốc
gia với bước đi bành bạnh ngang tàng.
Ông là ai?
Ngày mai gã sẽ kể.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét