Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

IM LẶNG ĐẾN BAO GIỜ? (Chau Doan)


Tôi ngạc nhiên khi những con người có học, chữ nghĩa đầy mình nhưng im thin thít suốt từ lúc xảy ra thảm hoạ biển nhiễm độc. Tôi cố hiểu họ nhưng sự cố gắng của tôi là vô ích. Phải chăng họ nghĩ vấn đề này không liên quan, không ảnh hưởng tới họ?

Có ai trong chúng ta chắc rằng nước mắm sẽ không có độc tố? Muối sẽ không có độc tố? Phải chăng những người này sẽ im lặng và thời điểm duy nhất chúng ta thấy họ phát ra một âm thanh gì đấy là khi chính họ hay người thân của họ bị ung thư? Họ sẽ than khóc trách móc số phận. 

Tôi có quá đáng không khi đòi hỏi những người có học phải lên tiếng? Nếu những người có học thức trong xã hội mà dửng dưng, lãnh đạm trước một vấn đề nghiêm trọng như vậy thì ai sẽ là người lên tiếng. Hay cả xã hội chúng ta cứ lặng lẽ chấp nhận tất cả những gì diễn ra mà không ho he nửa câu? Thảm hoạ biển nhiễm độc không có cái là "nhạy cảm" hay chính trị gì ở đây cả. Nó không chỉ khiến ngư dân đói khổ, khốn cùng mà còn ảnh hưởng tới sức khoẻ của chúng ta và con cháu chúng ta. 


Hiện trạng xã hội be bét như hiện nay chính là bởi sự im lặng đáng sợ của "người có học" trong xã hội. 

Ai đấy sẽ hỏi lên tiếng thì làm được gì? Làm được chứ. Khi công dân quan tâm tới những vấn đề xã hội và cất tiếng nói lên chính kiến của mình, chính quyền sẽ phải để ý tới tiếng nói ấy và họ sẽ có xu hướng hành động đúng đắn hơn.

Khi bạn quan tâm và nói lên suy nghĩ của mình thì người thân, bạn bè của bạn cũng sẽ chú ý rồi quan tâm. Xã hội sẽ không thể thay đổi khi tất cả đều im lặng như một bầy cừu nhẫn nhục, chấp nhận tất cả những gì mang tới bởi người chăn cừu. 

Nhưng chúng ta đâu phải bầy cừu, đúng không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét