Cựu binh, nhà báo Võ Văn Tạo (phải) và nhà văn Thái Kế Toại
Nguồn: internet
8-6-2016
Thưa bà!
Là một trong nhiều người đặc biệt quan
tâm sự kiện cựu Thượng nghị sĩ Mỹ Bob Kerrey vừa được các sáng lập viên
Đại học Fulbright VN tín nhiệm cử giữ chức Chủ tịch HĐQT trường này, lại
biết quan điểm của bà kịch liệt phản đối Bob Kerrey giữ cương vị ấy qua
phát ngôn của bà trên truyền thông và lá thư ngỏ của bà gửi người dân
VN và những người bạn Mỹ mà Vietnamnet và một vài báo VN vừa đăng tải,
tôi mạo muội có mấy lời cùng bà.
Từng là Đại sứ đặc mệnh toàn quyền VN
tại EU, là trí thức được ăn học chu đáo, có thâm niên dài trong ngoại
giao và có nhiều bạn bè trong giới chức Mỹ, tôi nghĩ bà hoàn toàn có tư
cách để bày tỏ quan điểm về việc này.
Còn tôi, chỉ là một cựu chiến binh Sư
đoàn 304 QĐNDVN, từng tham dự Chiến dịch Quảng Trị từ tháng 12-1971 đến
tháng 2-1973, chứng kiến rất nhiều đồng đội mười tám, đôi mươi vĩnh viễn
không trở về, từng cầm súng chĩa về phía chiến tuyến bên Bob Kerrey.
Trước khi nghỉ hưu, tôi là nhà báo. Tôi nghĩ rằng tôi cũng có tư cách để
bày tỏ quan điểm về việc này.
Thưa bà, là viên chức ngoại giao lâu
năm, lại từng giữ cương vị Đại sứ, chắc bà rõ chẳng kém tôi về vô vàn
trở ngại, khó khăn trong quá trình hàn gắn Việt – Mỹ. Nào là ý thức hệ
xơ cứng 2 phe, nào là khuynh hướng cực đoan ở 2 nước, nào là mặc cảm
thua trận nhục nhã, đau đớn mất mát khi hơn 58 nghìn binh sĩ Mỹ tử trận,
nào là “mối căm thù sâu sắc quân xâm lược Mỹ đã gieo rắc đau thương
tang tóc trên 2 miền đất nước ta” – như truyền thông và giáo dục VN hằng
tuyên truyền từ nhiều năm trước, nào là âm mưu bá chủ thế giới của chú
Sam – sen đầm quốc tế…
Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, sự
từng trải trực tiếp chứng kiến đau thương mất mát của VN nơi bà không
thể bằng nơi tôi. Bà chưa từng có cái cảm giác như tôi, vào một đêm hạ
tuần tháng 12-1971, cùng đoàn trinh sát của Sư 304 lội qua thượng nguồn
Bến Hải, chuẩn bị lót ổ cho Mùa Hè đỏ lửa, đặt chân lên bờ Nam, đã cúi
nhặt một hòn đá lên nghẹn ngào hôn – phút giây xúc động của một con em
cán bộ miền Nam tập kết ra Bắc, trở về “giải phóng” quê hương “đang rên
siết dưới gót giày quân xâm lược Mỹ”. Mùa Hè 1972 khốc liệt ấy, gần hai
mươi nghìn đồng đội tôi vĩnh viễn không về.
Năm 2014, trong một lần gặp gỡ nhóm trí
thức dấn thân ở Đà Lạt, có người hỏi tôi: anh có từng tham gia cách mạng
không? Tôi nói có, đi lính, tham gia Quảng Trị 1972. Hỏi: anh nghĩ gì
về chuyện ấy? Đáp: đó là một kỷ niệm đẹp và oai hùng thời trai trẻ, đã
có mặt ở mặt trận khốc liệt nhất; nhưng đó là một kỷ niệm buồn. Hỏi: vì
sao buồn? Tôi kể lại câu chuyện 33 năm sau Mùa hè đỏ lửa, tôi tìm về
thăm gia đình chị Cúc – anh Hiếu ở Mai Lộc, Cam Lộ, Quảng Trị (cơ sở
cách mạng – nơi tổ công tác binh vận F304 chúng tôi trú đóng 1 tuần cuối
tháng 4-1972) thấy đời sống gia đình anh chị và bà con lối xóm sa sút
đến ngỡ ngàng so với trước khi “được giải phóng”. Tôi mặc cảm mình có
tội và muốn làm cái gì đó cho Quảng Trị đau thương một thời, vì mình đã
góp tay nhuộm đỏ miền Nam, xây đắp nên thể chế mà chóp bu chỉ biết có
dối trá, vị kỷ, vô cảm với bất hạnh của nhân dân, với tụt hậu và an nguy
của đất nước.
Thưa bà, trong cuộc nói chuyện với
khoảng 2.000 sinh viên Hà Nội mới đây tại Mỹ Đình, Tổng thống Obama đã
nhắc lại quá khứ khó khăn của 2 nước, nhắc lại công lao to lớn hàn gắn
Mỹ – Việt của các cựu binh Mỹ từng tham chiến ở VN, trong đó có Bob
Kerrey. Ông cũng nói, quan hệ đối tác, bạn bè nồng ấm hôm nay giũa 2
nước cựu thù là bài học điển hình cho nhân loại về biết lấy yêu thương
thay cho thù hận, hướng tới tương lai, vì lợi ích nhân dân 2 nước.
Tôi hiểu, bà phản đối Bob vì ông ấy từng
gây vụ thảm sát hơn 20 người dân ở Bến tre đêm 25-2-1969. Bà đặt vấn
đề: nước Mỹ không còn ai để làm Chủ tịch HĐQT ĐH Fulbright hay sao?
Thưa bà, chiến tranh bao giờ cũng là
điều tồi tệ, là nơi diễn ra nhiều hành động tội lỗi, dù ở phía bên nào.
Tôi cũng còn nhớ, rất nhiều người trên khắp thế giới, kể cả nhân dân Mỹ,
Thủ tướng quốc gia TBCN xa xôi là Thụy Điển cũng rầm rộ xuống đường
phản đối giới diều hâu Mỹ, đòi Mỹ rút quân, chấm dứt chiến tranh. Dù vô
tình, hay cố ý bởi nguyên nhân bi kịch cụ thể nào đó (trong đó có tình
huống đối phương trà trộn trong thường dân, thường dân tiếp tay cho kẻ
địch…), việc quân đội Mỹ gây thiệt mạng cho dân thường VN mãi mãi là tội
ác. Suy rộng ra, nước Mỹ (cụ thể là giới chủ chiến Mỹ) đã gây tội ác ở
Việt Nam.
Theo bà, Bob đã gây tội ác thì không
xứng chủ tịch ĐH Fulbright VN (?). Với tư duy ấy, VN không nên có quan
hệ ngoại giao với Mỹ, Nhật, Pháp, Trung Quốc. Thế giới không còn quốc
gia nào để bang giao hay sao? Mà lại “chơi” với mấy nước ấy?
Thưa bà, trên truyền thông, Bob đã nhìn
nhận trách nhiệm về vụ thảm sát và ông nói điều tồi tệ ấy dằn vặt lương
tâm ông suốt phần đời còn lại. Ông tự hứa sẽ làm hết sức để trả món nợ
lương tâm ấy bằng giúp đỡ nhân dân Việt Nam mà ông hết sức ngưỡng mộ.
Tôi tin, một trong các lý do để ông ngưỡng mộ nhân dân Việt Nam là đức
tính vị tha, lòng nhân ái, độ lượng, khoan dung, cao thượng và tế nhị
của người VN (tôi chưa biết các lý do khác). Tạo điều kiện cho Bob trả
món nợ lương tâm, cũng là biểu hiện của các đức tính ấy, thưa bà. Nhận
định này của tôi trong việc này cũng tương tự của Bí thư Thành ủy TP HCM
Đinh La Thăng vừa phát biểu với báo giới VN.
Thưa bà,
Bằng những lời gan ruột trên đây, tôi
mạo muội mong bà nghiền ngẫm thêm nữa và không khăng khăng quan điểm cũ.
Ngoài thư này, mong bà đọc thêm nhiều ý kiến của giới trẻ, trí thức cao
niên khả kính hoan nghênh Bob, ngõ hầu có được quan điểm khách quan
hơn.
Trân trọng!
Võ Văn Tạo
Nha Trang, Khánh Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét