CHƯƠNG 11
Âm thanh vang lên như tiếng còi hú, như một tiếng thét khủng khiếp cắt
ngang tấm màn tĩnh lặng trong đêm và khiến cả hai cùng ngạc nhiên.
Không,
còn một người thứ ba nữa. Người đàn bà đang nằm cạnh George McGrath,
người đàn bà cho tới nay vẫn ngủ rất sâu bây giờ đột tỉnh dậy. Betty
McGrath đã quá quen với những âm thanh này từ thời trước. Đã bao nhiêu
lần bà nghe tiếng chuông điện thoại quỷ quái vang lên trong đêm. Bao giờ
nó cũng đem lại tin dữ, và dần thành ám ảnh, thúc bà tỉnh giấc, ngay từ
âm thanh đầu.
Phản xạ có điều kiện này
giờ đây vẫn còn, ngay cả khi chồng bà đã về hưu. Betty không phải chỉ
tỉnh ngủ, mà còn ngồi thẳng người ngay lập tức.
Bà nhìn sang bên phải.
Bà không hiểu gì cả. Bà thấy có hai dáng người, rồi lại nghe chuông điện thoại reo lần nữa.
George
McGrath là một người đàn ông khôn ngoan, tỉnh táo. Ông vẫn chưa quên
những gì đã được đào tạo trong thời làm cảnh sát. Từ ngày đó ông đã nổi
danh là người có phản ứng nhanh nhạy.
Giống như bây giờ.
George
McGrath nhìn thấy cơ hội của mình lóe lên. Ông không biết thực thể
trước mặt ông là ai, nhưng rõ ràng nó đang muốn giết ông và tiếng réo
của chuông điện thoại hình như có phần khiến nó bất ngờ.
Có thể thế lắm, hai gọng kìm đang siết trên cổ George McGrath lỏng ra chút ít.
Viên cựu cảnh sát hành động.
George
McGrath là một chiến binh kỳ cựu. Ông đã đi lên từ hai bàn tay trắng,
đã vật lộn cả tuổi trẻ với không biết bao nhiêu băng đảng gangster. Ông
biết rõ các kỹ thuật, biết rõ các mánh khóe, và chúng bây giờ chính là
mảnh gỗ cho ông trong cơn chết đuối.
George McGrath đập mạnh đầu lên phía trên.
Trong tích tắc - không, chỉ một nửa tích tắc thôi! - ông nhận thấy hai bàn tay đối thủ lỏng và trượt xuống cổ ông.
Trán ông đập thẳng vào mặt ả đàn bà. Đập chính giữa mũi ả.Chẳng
phải chỉ George McGrath thét lên, mà cả ả đàn bà cũng vậy. Đầu ả giật
sang bên, mái tóc vàng nhợt tung tóe, cái mồm méo đi và khép lại.
George McGrath thoáng hạ người xuống, rồi lại nhanh nhứ chớp hục đầu lên lần thứ hai.
Lần này, ông húc vào ngực ả đàn bà.
Cơ
thể ả giật lên và viên cựu cảnh sát bồi tiếp bằng quả đấm trái. Một quả
đấm trực diện, giáng thẳng vào cơ thể đối phương và đẩy được nó lùi xa
giường một bước.
Lúc bấy giờ Betty mới
hiểu điều gì đang xảy ra trong căn phòng tối mờ mờ. Bà thét lên chói
chang, nhưng rồi nghe ra giọng thì thào của chồng mình yêu cầu bà ngậm
miệng lại. Ông muốn tiếp tục chiến đấu.
Điện thoại vẫn reo.
George
McGrath không chú ý đến cảm giác đau trên cổ. Ông tập trung vào một yếu
tố khác hẳn. Theo đúng đà lùi của Dorothy, ông cũng đập người sang bên,
lăn qua cạnh giường, húc thẳng vào người con quái vật.
Dorothy
tìm cách né. Chỉ cần một giây nữa thôi, có lẽ ả đã tránh kịp. Nhưng quá
muộn, sức nặng của người đàn ông dập ả ngã xuống đất.
Ả đàn bà gào lên giận dữ, muốn lăn người sang bên, nhưng lăn được nửa chừng thì ả chợt nhận thấy một chân ả vẫn còn tự do.Con quỷ hoa đạp tới.
George
McGrath không gặp may. Cú đạp trúng vào cằm ông, vang tiếng kêu gọn
khẽ. Người đàn ông bị văng về phía sau, đập gáy vào thành giường.
Betty bật điện lên ở phía bà.
Ánh sáng tỏa ra, đủ để nhận dạng kẻ lạ mặt. Dorothy lúc này vừa nhảy chồm dậy.
Trông ả như một con quái vật.
Cái
miệng há thật to, đầy một thứ mật đặc những bông hoa thối rữa, ánh mắt
như đã hóa đá, khuôn mặt ả bây giờ là hỗn hợp nửa đầu lâu nửa mặt người
thường, như thể hai nửa đang giằng co, không biết quyết định cho hướng
nào.
Betty không kìm được nữa.
Nỗi
sợ hãi của bà tuôn theo tiếng thét ra ngoài. Tiếng thét đánh lạc hướng
Dorothy, con quỷ hoa thoáng nhìn sang phía Betty McGrath.
Đó là cơ hội cho George McGrath quay người. Ông mở ngăn kéo bàn trang điểm.Trong ngăn kéo có súng lục.
Viên cựu cảnh sát chộp lấy súng nhưng bàn tay đổ quá nhiều mồ hôi. Khẩu súng tuột đi. Đến lần thứ hai ông mới nắm được nó.
George McGrath xoay lại.
Trước
khi ông kịp nhả đạn, Dorothy phát hiện ra món vũ khí trong tay đối thủ.
Nhanh như chớp, ả cúi xuống giật cái chăn lên cao. Một mảnh vải đung
đưa ngay trước mặt George McGrath, ông phân tâm, buột miệng rủa, nghe
điện thoại reo tiếng chuông cuối cùng, rồi ông bóp cò.
Tiếng súng ầm vang như tiếng sấm trong căn phòng nhỏ.
Rồi
cái chăn được ném vào mặt ông. Chăn đã bị thủng lỗ, cả mảng tường trước
mặt cũng vậy, nhưng kẻ giết người, đáng tiếc, lại không trúng đạn.
Dorothy
lúc đó đã lao về phía cửa. Ả cúi người xuống mà chạy, thu nhỏ mục tiêu
như có thể. Lúc ả mở được cánh cửa ra cũng là khi George McGrath gỡ tấm
chăn khỏi đầu. Giận dữ, ông ném nó xuống giường.
Ông bắn lần thứ hai.
Dorothy
thụt người xuống tránh. Ả gặp may. Thân hình hầu như là là sát đất, ả
đàn bà choài qua ngưỡng cửa ra ngoài hành lang. Viên đạn lao sát trên
đầu ả, rồi cắm ngập vào khung cửa gỗ.
Ả đàn bà biến mất.
- George! - Betty gào lớn - Trời ơi, cái gì thế? Quái vật nào thế?
- Nằm trên giường, nằm yên, Betty! - Người đàn ông hổn hển - Lạy Chúa, em nằm yên trên giường đi! Đừng động đậy!
George McGrath lúc đó đã xỏ chân vào đôi giày thể thao và chạy về phía cửa.
- Anh đi đâu thế, George? - Giọng vợ ông cao vói lên.
Người đàn ông trả lời mà không quay đầu lại:
- Anh phải tóm lấy nó. Anh phải tóm bằng được con quái vật!
- George, đừng, anh...
Người đàn ông không nghe nữa.
Với một cử chỉ giận dữ, ông đập cánh cửa ra. Bóng ông hắt xuống hành lang với cánh tay duỗi dài, súng lăm lăm.
Dorothy đã biến mất!
George McGrath nhảy ra ngoài hành lang, cúi người xuống, xoay lại, súng lục giơ lên, bàn tay trái giữ vững khuỷu tay phải.
Không một tiếng động, không một vật thể khả nghi!
Phải chăng ả đã theo cầu thang xuống dưới? Người đàn ông chạy về hướng đó. Ông bật điện lên.
Ánh
sáng tràn ngập toàn khu cầu thang. Không nhìn thấy bóng dáng ả đâu,
nhưng có dấu vết: những vệt ố thẫm màu, trông như máu khô. George
McGrath nhớ lại mùi hoa lá rữa nát và khối chất lỏng nồng nặc nhỏ ra từ
miệng con quái vật. Vậy là rõ những vết ố này từ ở đâu ra, ông chỉ cần
đi theo chúng là sẽ thấy con đường trốn chạy của ả.
Con
đường này dẫn ông đến ban công, đến bên cửa sổ ban công, nơi cánh cửa
sắt buông chưa được khép kín hẳn. George McGrath giận đến muốn tự tay vả
vào mặt mình. Một sự sơ suất như thế này quả là không thể tha thứ được.
Bất cứ ai cũng có thể dễ dàng tuồn người qua lỗ hở đó.
Dây
kéo cửa buông nằm bên phải. George McGrath giơ tay giật, cửa chuyển
động từ từ như trong một cơn mơ. Người đàn ông cũng không nghĩ đến
chuyện gì khác, yếu tố duy nhất quan trọng đối với ông bây giờ là dấu
vết của con quái giết người. Khuôn mặt khủng khiếp của nó đã cắm thật
sâu vào trí nhớ ông. Đằng sau làn da mỏng như giấy đó đã hiện rất rõ một
cái đầu lâu, một thông điệp của Tử thần, giống như đôi bàn tay đã chồm
tới siết chặt cổ ông.
Cửa đã được kéo và
cuộn lại trên cao, George McGrath hơi khom người bước ra ban công, hai
tay ông tóm chặt lấy thanh chắn bằng sắt.
Ông
nhìn xuống dưới. Mặc dù phía sau nhà có đèn, nhưng đèn giờ không được
bật. Thêm một lần nữa, George McGrath vô cùng giận mình vì đã không để
nó cháy sáng qua đêm. Khuôn vườn bây giờ hiện lờ mờ trong bóng tối, chỉ
nhìn rõ những tán lá cây ăn quả do chính tay ông trồng nên.
Một
tích tắc sau, khi mắt đã quen với bóng tối, George McGrath phát hiện ra
ả đàn bà. Dorothy Mainland quả thật đã xuống đất an toàn. Thế rồi ả
chạy thẳng về phía trước, bởi sát phía đằng sau vườn cây của McGrath là
một vườn cây khác. Từ đó ả có thể dễ dàng chạy ra một ngõ nhỏ, tới một
khu chung cư mới xây dựng. Ra tới đó là ả được an toàn, bởi khu nhà mới
có rất nhiều góc ẩn nấp.
George McGrath nhả đạn.
Người
đàn ông nâng súng bằng cả hai tay. Ông nhìn lửa lóe ra từ đầu nòng
súng, lóe hai lần. Hai viên đạn bay rít phía sau lưng kẻ trốn chạy,
nhưng chúng không tới đích. Chúng chỉ cày đất vườn lên thành hai rãnh
nhỏ, còn ả đàn bà thì mau lẹ thoát khỏi tầm nhìn của ông. Rồi cả dáng
người ả cũng biến mất.
Thay vào đó là những giọng nói.
Tiếng
nổ đánh thức những người xung quanh. Nhà bên có người mở tiệc mừng sinh
nhật, kể cả khách dự tiệc cũng đã nghe thấy tiếng súng. George McGrath
nhận ra những giọng nói quen thuộc của hàng xóm, mặc dù họ hiện còn đang
túm tụm ở phía đầu phố. Họ nói chuyện rất lớn.
Ông
quay người lại, đi về hướng hành lang. Vừa bước tới đây, cơn mệt mỏi
đột ngột phủ xuống đầu ông. George McGrath không đi được nữa, ông lảo
đảo từng bước một. May mà hành lang hẹp, ông có thể tựa ngay vào tường.
Vợ ông ôm chặt lấy ông, nhìn vào mặt ông và nói với ông điều gì đó nhưng
George McGrath không hiểu.
Người đàn ông
đã kiệt sức. Cả một chàng trai trẻ cũng khó có thể chịu đựng được từng
ấy sự kiện. Đầu đau như đang bị ngàn vạn mũi dao đâm. cổ cũng rất đau và
rát, nhưng may mắn chưa bị tuột miếng da nào. Hai chân không giữ nổi
trọng lượng cơ thể nữa, đôi đầu gối mềm ra, người đàn ông từ từ khuỵu
xuống.
Nếu không có bà vợ bên cạnh, chắc
ông sẽ đập mình rất mạnh xuống đất. Betty ôm lấy chồng và phải gồng toàn
lực để giữ không cho trọng lượng của ông lôi cả hai người ngã xuống. Bà
giữ cho người ông từ từ tụt xuống, rồi ngồi xuống tựa lưng vào tường.
Quai hàm ông cử động như đang nhai một vật vô hình, nhai cái mùi thối
rữa đã bám chặt vào cổ họng. Nó là tổng hợp của vô vàn mùi lá mục, mùi
hoa rữa quyện chặt vào nhau, ông không thể nhận ra một mùi lá hay hoa
nhất định nào.
Betty quỳ xuống. Bà đưa cả hai bàn tay ôm lấy mặt ông. Ánh mắt đầy sợ hãi, bà nhìn vào mặt chồng mình.
- Chuyện gì vậy, George? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? George, làm ơn đi, anh đã nhìn thấy nó mà!
- Anh không biết.
- Nó muốn giết anh!
- Đúng!
- Tại sao?
Người
đàn ông nhún vai và khẽ lắc đầu. Tiếng chuông réo vang dưới tầng trệt,
tiếng những người hàng xóm hỏi thăm vọng qua vườn. Hai vợ chồng chẳng ai
ra mở cửa, mà cũng chẳng đáp lời hàng xóm. Họ chỉ muốn ở bên nhau và tạ
ơn Chúa vừa cứu họ thoát chết...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét