Có lần H. - một anh bạn tôi mới quen - đang
ngồi trò chuyện vui vẻ bỗng im bặt rồi vội vã cáo từ. Tôi nghĩ chắc anh
bận việc phải đi nên cũng không giữ lại. Tôi luôn luôn không thích giữ
lại một người muốn ra đi. Hôm sau, một anh bạn khác của tôi cho biết:
-
H. nói ông bị bệnh giống Hàn Mặc Tử! Ngón tay trỏ của ông bị cùi sứt
móng, đỏ hỏn. H. khuyên tôi không nên gần ông, dễ lây bệnh.
Tôi
chỉ biết cười buồn. Từ đó, khi tôi nói chuyện với một người mới quen,
tôi thường chủ động bỏ bàn tay trái vào túi quần. Có người lại nhận xét
tôi sống "thủ" kỹ quá. Thật oan hơn ông Địa! Không phải vậy đâu. Tôi
xin phép được kể rõ nguyên nhân để tránh những hiểu lầm dễ xa nhau.
Mỗi
người khi suy nghĩ điều gì quan trọng, người ta thường có thói quen
"nhâm nhi" một cái gì đó. Người thì nhâm nhi tách trà, ly cà phê, ly
rượu, điếu thuốc... người thì nhâm nhi cán viết. Còn tôi thường đưa ngón
tay trỏ bàn tay trái (vì tôi thuận hàm trái) nhâm nhi. Vì vậy, móng
tay đó đã bị sứt móng đỏ hỏn. Chớ tôi đâu có triệu chứng bệnh cùi.
Chắc
sẽ có bạn hỏi: Vậy ông suy nghĩ chuyện gì mà "lung" giữ vậy? Xin thưa:
Những lúc ăn no (chứ lúc đang đói có thể tôi sẽ nhai luôn ngón tay
mình) tôi thường đưa ngón tay trỏ lên nhâm nhi để suy nghĩ trả lời một
câu hỏi đã thắc mắc từ lâu:
- Tình đầu là một huyền thoại hay là một trò đùa?
Theo
"Từ điển tiếng Việt" - NXB Khoa Học Xã Hội "Huyền thoại: câu chuyện
huyền hoặc hay dũng cảm của thời xa xưa". Định nghĩa có vẻ rất đúng với
mối tình đầu của tôi . Khi yêu nàng tôi xem nàng như một nàng tiên.
Không cô gái nào ở cõi đời này có thể so sánh được với nàng dù đó là hoa
hậu thế giới. Nên câu chuyện có vẻ "huyền hoặc". Ngày ấy chúng tôi học
cùng lớp. Nàng là con nhà giàu và học rất giỏi. Còn tôi con nhà nghèo,
học dốt mà cũng bày đặt yêu nàng. Đúng là tôi "dũng cảm". Và chuyện tình
đó xảy ra cách nay thiếu một ngày thì tròn 20 năm, nên đã thuộc vào
"thời xa xưa".
So sánh và đối chiếu kỹ
như thế nhưng sao tôi vẫn thấy chưa vừa lòng. Tôi vẫn thấy mối tình đầu
của tôi cứ như một trò đùa. Trò đùa là gì? Chắc các bạn đều rành, khỏi
cần phải tra từ điển mỏi tay. Nếu bạn chưa rõ, tôi xin được kể tiếp:
Hôm
sinh nhật thứ 16 của nàng, tôi nghĩ phải tặng nàng một món quà gì đó
thật đặc biệt để nàng sẽ nhớ mãi đến mối tình đầu "vĩnh cửu" của tôi.
Cuối cùng, tôi đã đập con heo đất, lấy hết tiền dành dụm đi mua vật dụng
về đúc một trái tim bằng xi măng cốt thép, bên trên có khắc rõ nét tên
nàng quyện chặt tên tôi. Buổi tối, khi tôi trao món quà vừa to vừa nặng
cho nàng, nàng đã chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ rất cảm động khiến tôi cũng
sung sướng ngất ngây.
Sáng hôm sau, tôi
đi học ngang nhà nàng. Trời ơi! Bạn đã bao giờ nhìn thấy lá thư tình của
bạn nằm trong sọt rác nhà người yêu của bạn chưa ? Nếu thấy, chắc bạn
sẽ đau khổ lắm. Nhưng đã "nhằm nhò" gì so với nỗi đau khổ của tôi, khi
tôi thấy trái tim mình nằm trong sọt rác nhà nàng. Tôi ôm ngực lảo đảo
bỏ học về nhà. Tôi buồn quá. Tôi chỉ muốn chết. Không phải vì nàng mà vì
muốn quên đi mối tình đầu tưởng là "vĩnh cửu" không ngờ chỉ diễn ra
trong chốc lát. Thật đáng tiếc nhà tôi ở thành phố nên không có thuốc
rầy để tôi uống. Nhà tôi có nuôi hai con mèo nên cũng không có thuốc
chuột để tôi uống. Tôi đành phải uống tất cả các loại thuốc có sẵn trong
tủ thuốc gia đình. Và tôi đã nhắm mắt "tạm biệt" cõi đời đúng hai ngày.
Khi tỉnh dậy, tôi bắt đầu đưa ngón tay trỏ lên nhâm nhi và thầm hỏi ...
Các bạn đã tặng "một bông hồng cho tình
đầu". Còn tôi đã tặng nàng một móng tay cho mối tình đầu. Dĩ nhiên
những mối tình đầu của các bạn đẹp hơn và thơ mộng hơn mối tình đầu của
tôi. Nhưng biết làm sao được! Đâu phải ai cũng là người tốt phước có
được mối tình đầu giúp cho trái tim mình to lớn hơn và đập khỏe mạnh
hơn.
Dù đã nghe một triệu lần bản nhạc
"How you can mend a broken heart" của Bee Gees, âm nhạc cũng không thể
giúp tôi hàn gắn được một trái tim đã vỡ. Ngày ấy tôi đã yêu nàng với
một trái tim còn nguyên vẹn. Từ đó về sau, tôi đành phải yêu người và
yêu mình với một trái tim tan vỡ. Thật thảm thương!
Vậy
tình đầu là một huyền thoại hay là một trò đùa? (Trò đùa của nàng và
tôi. Trò đùa của chúng tôi với cuộc đời). Tôi đã tập viết văn để cố
gắng trả lời câu hỏi đó. Nhưng loay hoay mãi vẫn chưa trả lời được suông
sẻ. Vậy xin các bạn hãy chỉ bảo giúp tôi. Nếu không tôi lại phải đưa
ngón tay trỏ (dĩ nhiên của bàn tay trái vì người ta khó mà từ bỏ được
một thói quen) vào hàm răng trái, tôi vừa nhâm nhi vừa tự hỏi:
- Tình đầu là...?
- Tình đầu là...?
(ĐTB)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét