CHƯƠNG 11
Phía bên kia đã đánh trúng tôi, đã tóm được tôi. Nhưng tôi chưa biết đối thủ là ai.
Ramona
hả hê sung sướng. Cô ta đứng trước mặt tôi, rướn người về phía trước,
giơ thật rộng hai cánh tay ra, để rồi vụt nhổm dậy trong nét duyên dáng
của một vũ công hoàn hảo, như muốn chứng minh cho tôi biết cô ta vẫn còn
sức lực để nhảy nữa, nhảy mãi.
Bây giờ cô
ta không cười nữa. Bây giờ cô ta chỉ nhìn tôi trân trối và có lẽ cũng
nhìn cả hai bàn tay đang tóm lấy hai khuỷu tay tôi từ sau lưng.
Tôi xoay đầu lại.
Bàn
tay sao? Không, đây không phải tay người mà là hai chi trước khổng lồ,
anh ánh màu tím, hai chi trước của một con quái vật đang rình mò sau
tôi.
Nhưng tôi không nhìn thấy nó. Mà nó cũng không thể chui ra từ một khoảng chân không.
Từ bức tường chăng?
Từ bức tường chăng?
Tôi
nhớ lại những hình dạng lờ mờ những cảnh tượng gây ấn tượng kinh hoàng
đã hiện lên trên bốn bức tường khi tôi đang nhảy. Và tôi hiểu ra những
gì trước đó vừa hiện lên như một khúc phim, giờ đây đã vật chất hóa,
biến thành thực thể.
Một con quái vật ở đây.
Một con quái vật ở đây.
Nó đã rình mò và giờ tóm trúng tôi.
Tất
cả những suy nghĩ đó lao vút qua đầu óc tôi chỉ trong vài giây đồng hồ,
vài giây đồng hồ đủ cho tôi hiểu ra nhiều thứ. Ngôi nhà này bao chứa
một bí mật khủng khiếp và chuyện này liên quan trực tiếp đến gia đình
Sanchez.
Tôi vẫn đứng yên, không chuyển động, tập trung toàn bộ cảm nhận vào hai bàn tay đang tóm lấy mình.
Ramona lùi về. Cô ta không cười nữa, cô ta chuyển động thật mềm mại và tự tin, cái cách chuyển động của một người chiến thắng.
Rồi tôi nghe tiếng thét.
Không phải một tiếng thét trực tiếp. Đầu tiên nó chỉ là tiếng rên rỉ trầm đục, trộn lẫn với những âm thanh nghẹn ngào trong cuống họng. Tôi thậm chí không giật mình, bởi tôi thấy đó là những âm thanh quen thuộc.
Không phải một tiếng thét trực tiếp. Đầu tiên nó chỉ là tiếng rên rỉ trầm đục, trộn lẫn với những âm thanh nghẹn ngào trong cuống họng. Tôi thậm chí không giật mình, bởi tôi thấy đó là những âm thanh quen thuộc.
Tôi
đã nghe thấy chúng một lần, khi cùng Gaston Lacre ngồi chờ ở khoảng
hành lang ngoài kia. Những tiếng thét trước khi ra tay, trước khi giết
chóc, trước khi hủy diệt. Giờ đến lượt tôi vào thế nạn nhân.
Dù người nào hoặc kẻ nào đang đứng đằng sau tôi trong bức tường kia, chắc chắn nó coi tôi là kẻ tử thù.
-
Đúng thế. - Ramona nói, nghe như giọng chia biệt - Vậy là xong, John.
Anh đã phạm luật. Anh đã quá tò mò. Anh đã tỏ ra không kính trọng cha mẹ
tôi. Anh giống như tất cả lũ người kia. Anh muốn phá hủy ngôi nhà này,
nhưng đừng tưởng có kẻ nào làm được điều đó! Những bọn người khác cũng
đã không làm được. Chúng cứ tưởng cha mẹ tôi đã chết rồi. Nhưng không
phải thế. Cha mẹ tôi vẫn sống, mặc dù trong một phương thức khác. Tôi đã
nghe lời nhắn gọi của họ, và tôi đã bước theo chân họ như một đứa con
gái trung thành. Ngôi trường dạy khiêu vũ này sẽ phải được khai trương
trở lại cho thời kỳ tính sổ bắt đầu. Chúng tôi đã bắt đầu với hắn. - Cô
ta giơ cánh tay lên trên trần phòng.
Một tích tắc sau đó, tôi rõ là con người trên kia đã nằm chắc trong móng vuốt của nỗi kinh hoàng, của “Pháp Thuật Đen”.
Suốt
từ lúc tôi vào phòng, xác chết nằm yên. Bây giờ nó đột ngột chuyển
động, nó co hai cánh tay và chân lại, thế rồi nó rơi xuống đất.
Thân người đập thẳng xuống nền phòng, nằm lại đó, cứng đờ. Ramona lộ vẻ hài lòng. Cô ta gật đầu về phía xác chết.
-
Cả gã cũng có tội trong cái chết của cha mẹ tôi. Tất cả bọn chúng đều
có tội. Cả lũ dân làng khốn kiếp, quỷ ám dưới kia! Tất cả lũ chúng đều
đã nhúng tay vào tội ác, giống như anh, John.
Cô
ta vừa nói vừa giơ một cánh tay về phía tôi, rồi vừa bước về hướng cửa
ra vào vừa để mắt đến tôi. Đến ngưỡng cửa, cô ta dừng lại.
Ramona bật lên một tràng cười chát chúa, rồi biến mất. Cánh cửa bị cô ta đập thật mạnh, nghe như tiếng súng nổ.
Đối với Ramona, tôi là người đã chết rồi.
Nhưng cô ta nhầm to!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét