CHƯƠNG 7
Nghề nghiệp đã luyện cho tôi bản lĩnh
vượt thắng cảm giác kinh hãi rất nhanh. Không phải điều đó bao giờ cũng
tốt, nhiều khi tôi không đủ thời gian để xử lý những tín hiệu kinh
hoàng.
Bây giờ cũng vậy.
Thêm
vào đó là cảm giác áy náy. Lẽ ra tôi không được để Gaston Lacre rời
khỏi mắt mình. Giờ thì đã muộn rồi. Ngôi nhà và cái Ác trong nó đã ra
đòn.
Hay là người đàn bà đó?
Đứng
ở dưới này, tôi không biết người đàn ông đã chết bao lâu rồi. Chắc chắn
không phải trước khi Ramona Sanchez xuất hiện, tôi tin chắc như vậy.
Cô ta đã tới đây, cô ta muốn trả thù, cô ta theo đuối những kế hoạch u ám.
Quầng
sáng của ngọn đèn rọi vào toàn bộ khuôn mặt người đàn ông. Nét mặt lộ
rõ vẻ kinh hoàng. Chắc chắn ông ta đã khổ sở không ít trước khi chết.
Nhưng Gaston Lacre leo lên trần phòng bằng cách nào? Tạo sao ông lại treo lơ lửng trên đó?
Chỉ
có một câu trả lời. Thủ phạm là thế lực của ngôi nhà này, một thế lực
không thuộc về thế giới chúng ta, được điều khiển bỏi “Pháp Thuật Đen”.
Chúng đang ở khắp mọi nơi, trong những bức tường, trong nền phòng và dĩ
nhiên ở trong cả trần phòng, nếu không thì thế lực đen đã chẳng giữ được
xác chết ở vị thế đó.
Lưng
tôi lạnh toát. Tôi ấn chặt cả hai nắm tay lên mắt mình. Trong một
thoáng dài đến khủng khiếp, tôi mong ước mình không phải đang đứng trong
căn phòng này, mà đang ngồi ở một chỗ khác. Trên một đỉnh núi, trong
một cánh rừng, với ánh mắt nhìn xuống những thung lũng êm đềm của sông
Rhein.
Nhưng nguyện ước chỉ là nguyện ước.
Nhưng nguyện ước chỉ là nguyện ước.
Tôi
quay trở lại hiện thực, cân nhắc tìm cách đưa người chết từ vị trí quái
gở trên trần xuống dưới. Nếu có pháp thuật giữ ông ta trên đó, thì tôi
cần một pháp thuật đối chọi. Có lẽ sẽ thành công nếu tôi ném cây thánh
giá lên trên.
Không kịp nữa rồi, tôi bị phân tâm bởi một tiếng động lặp đi lặp lại.
Tiếng chân người!
Không
phải trong căn phòng này, không phải sau lưng tôi hoặc trong những bức
tường, nó đang vang lên ở khoảng hành lang ngoài kia.
Tôi
quay người lại, chĩa đèn pin vào cánh cửa. Thường thì người đang bước
tới ngoài kia sẽ vào phòng qua đường này. Nhưng biết gọi cái gì là bình
thường trong ngôi nhà quỷ ám?
Những tiếng chân vang lên to hơn. Chúng lại gần cánh cửa, rồi ngưng.
Giờ là rõ, đây là khách của bản thân tôi. Nhưng rất có thể cũng là khách của xác chết.
Giờ là rõ, đây là khách của bản thân tôi. Nhưng rất có thể cũng là khách của xác chết.
Tôi
tập trung vào nắm đấm cửa. Không, nó không chuyển động, bởi cánh cửa
ban nãy không bị sập vào ổ. Từ từ, giống như một tấm rèm bị gió thổi
qua, cánh cửa xoay vào bên trong, mở ra một khoảng rộng cho tôi soi đèn
tới.
Tôi nhìn thấy một dáng người.
Giờ vẫn còn lờ mờ trong bóng tối. Nhưng chỉ một giây sau đó, tôi nhận ra đó là ai.
Ramona Sanchez!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét