CHƯƠNG 8
- Chèo đi, mạnh lên, chèo đi!
Người đàn ông tóc bạc đã nắm lấy quyền chỉ huy và
thúc đẩy đám hành khách bất đắc dĩ làm việc. Những lời thúc giục của ông thật
ra không cần thiết, nhóm người bị đọa đầy đang huy động tới giọt sức cuối cùng.
Không một ai ném mắt về phía con tàu ma đang dần bước vào sự hủy diệt chung
cuộc.
Những ngọn sóng cao dài đang giúp sức đẩy con thuyền
lại gần đảo. Vệt sáng đầu tiên đã tuyên bố sự có mặt của bình minh. Không một
ai trên thuyền biết hai mươi bốn giờ đồng hồ sắp tới họ sẽ đến những đâu. Mà họ
cũng quá mệt mỏi để suy nghĩ về chuyện đó. Họ chuyển động mái chèo như những
cái máy vô hồn.
Những vách đá xuất hiện.
Nhóm đàn ông đó không phải những tay chèo lão
luyện. Cả một thời gian dài, con thuyền cứ thế băng băng lướt thẳng tới, nhắm
đúng vào cái gù đá màu nâu đang nhô lên, đe dọa.
- Cẩn thận!
Quá muộn rồi. Bởi vì đầu con thuyền đã đâm trúng
vào vách đá. Hai mái chèo gãy vụn. Hai người ngồi đầu chỉ còn cầm trong tay cái
cán chèo. Chiếc thuyền bị giật ngang. Một dòng nước xoáy hiểm độc tóm lấy nó,
đẩy nó xoay tít quanh trục đứng. Những người trên thuyền ngã chồng lên nhau.
Chỉ còn người đàn ông tóc bạc là còn giữ được tỉnh táo và bao quát tình hình.
Ông cũng là người duy nhất nhìn thấy lỗ thủng mà vách đá đã chém vào lòng
thuyền.
Lần này, ông tự tay vào việc, và tóm lấy một trong
những mái chèo còn nguyên.
Nathan Grey tóm lấy mái chèo thứ hai.
Cliff Kelland cũng vậy.
Thế rồi bằng một cách nào đó rất kỳ diệu, người đàn
ông lại đưa được con thuyền quay ra, hướng vào con vịnh nhỏ.
Đúng vào lúc con tàu ma từ từ tan ra.
Và cả con thuyền nhỏ cũng rời bỏ thế giới vật chất
thực.
- Nhìn thấy chưa? – Nathan Grey gào lên. – Con
thuyền kìa!
Tất cả nhìn vào phần mũi con thuyền nhỏ. Quả có
thế. Nó đang dần dần biến từng chút vào cõi vô hình. Sóng bể theo nhau tràn lên
phía con thuyền đang tan ra.
Những đợt sóng cũng đập cả vào nhóm người. Nhưng
lần này những tù nhân gặp may. Họ đã được đẩy đến rất gần hòn đảo, họ đã cảm
nhận được đất cứng dưới chân mình. Cầm tay nhau, họ leo lên trên bờ, rồi kiệt
sức lảo đảo đi về hướng lô cốt.
Ông già tóc bạc biết khu nhà kho nằm ở đâu. Họ tìm
thấy lương thực. Rất nhiều lương thực. Khi những con người đau khổ với tay về
phía chúng, không khỏi có một vài ánh mắt bỗng hóa thành ẩm ướt.
Không một ai trong số họ nhớ tới tên người Ả Rập và
tay thuyền trưởng Barell, hai nhân vật chắc chắn còn tồn tại trên đảo.
**********
Kẻ thù số một của John Singlair là Satan, tay quân
vương nơi địa ngực, cho tới nay đã không ít lần tìm cách thổi tắt sự sống của
chàng thợ săn ma. Nhưng gã chưa thành công. John Singlair cùng những thế lực
Pháp Thuật Trắng phù trợ cho anh luôn tỏ ra là người mạnh mẽ hơn.
Satan, theo đúng tính cách quỷ quyệt của hắn, chưa
bao giờ đích thân tấn công John. Từ thuở hồng hoang gã đã bị nhốt chặt trong
vương quốc của bóng tối. Và gã đang cầm quyền ở đó bằng sự tàn nhẫn có một
không hai.
Nhưng gã có tay chân.
Đám tay chân được gã gửi lên trên mặt đất để gieo
rắc nòi giống của sự sợ hãi và nỗi kinh hoàng cùng với những tội lỗi vô biên.
Những kẻ tay chân của Satan giống như thuyền trưởng
Barell vậy. Tên thuyền trưởng này thuở trước đã bị một con quỷ quyền lực nguyền
rủa, thế nhưng Satan còn mạnh hơn cả con quỷ Ấn Độ kia. Đúng vào lúc tàu
Cornwall Love chìm xuống, đích thân Satan đã hiện ra và hoá giải lời nguyền của
Maharadscha. Tay lãnh chúa bóng đêm đã hiện lên trước mặt tên thuyền trưởng suốt
vài giây đồng hồ và ra lệnh:
- Hãy giết John Singlair! Nếu làm được ta sẽ hóa
giải lời nguyền cho ngươi!
Trong tích tắc sau đó, tàu Cornwall Love chìm
xuống. Thuyền trưởng Barell nhìn toàn bộ đội quân thủy thủ ma của hắn tan ra,
thế nhưng bản thân gã không hề hấn chi. Gã đột ngột thấy mình đang ở dưới nước.
Toàn thân nguyên vẹn! Nước không tấn công nổi gã. Và gã nhìn thấy Ali, lúc bấy
giờ đang ngồi trong chiếc xuồng cao su, hối hả chèo về hướng đảo.
Đúng là một bóng ma, gã thuyền trưởng thình lình
hiện lên sát bên xuồng. Ali suýt nữa đánh rơi cả mái chèo. Hoảng hốt, gã giơ
tay về hướng khẩu súng máy, nhưng lúc đó thuyền trưởng Barell đã thoắt trèo
lên, ngồi vào giữa con thuyền nhỏ.
Thuyền lảo đảo, ngả nghiêng nhưng không bị lật. Bàn
tay của Barell gạt mũi súng sang bên. Ali thuận theo, và không khỏi thầm ngạc
nhiên vì bản thân mình.
Tên thuyền trưởng trong vẫn nhợt nhạt. Những khúc
xương hiện rõ dưới làn da trong suốt. Trong mắt gã sáng tia lửa màu vàng thâm
hiểm.
- Mi biết là vũ khí của mi không làm gì nổi ta. –
Barell nói. – Bản thân Satan bây giờ đang trợ giúp cho ta. Ta đề nghị với mi:
hãy cộng tác với ta!
Ali nhìn vào khuôn mặt rùng rợn.
- Quyết định đi! Quyết định nhanh lên! Mặt trời
chẳng bao lâu nữa sẽ xuất hiện, và ánh sáng của nó sẽ giết hại ta.
Gã đàn ông người Ả Rập gật đầu.
- Mi không nói được sao?
Ali lắc đầu.
Thuyền trưởng Barell cười lớn.
- Nhưng mi hiểu lời ta?
Ali lại gật đầu.
- Tốt, thế thì nghe đây.
Chỉ sau vài câu nói, thuyền trưởng Barell đã giải
thích cho gã đàn ông người Ả Rập hiểu kế hoạch của hắn. Trong khi Ali tiếp tục
chèo thuyền, thuyền trưởng Barell nhắc cho hắn nhớ từng chi tiết, và gã người Ả
Rập đồng ý, bởi gã thấy mình không còn con đường nào khác. Gã suýt giết John,
giờ gã càng nóng lòng muốn giết anh...
**********
Bộ xương người nhợt nhạt mắc cạn giữa hai triền đá.
Một lời đe dọa cho thế giới đến sau. John Singlair nhìn thấy nó khi anh bước ra
khỏi nước.
Anh rất mệt. Những sự kiện hôm qua và đoạn bơi vừa
rồi ngốn đi quá nhiều sức lực của anh. Anh bò bằng cả tứ chi lên bãi cát. Giờ
thì anh cũng nhìn thấy con thuyền máy mà Jerry Flint đã dùng để tới đảo này. Nó
được buộc rất chắc vào ghềnh đá. Những đợt sóng theo nhau đập vào mạn thuyền.
Bầu trời phía Động đã sáng lên. Chẳng bao lâu nữa
mặt trời sẽ thức dậy và những tia nắng gay gắt của nó sẽ biến mặt biển thành
một mặt gương.
John biết hình ảnh đó, lần nào nhìn ngắm anh cũng
thấy mình bị hút hồn. Nhưng hôm nay, anh không còn sức lực để ý đến vẻ đẹp
thiên nhiên trên biển.
John e sợ rằng gã người Ả Rập kia lại tóm lấy những
tù nhân làm con tin. Nếu quả thật như thế thì tình huống sẽ trở nên trầm trọng.
Chàng thanh tra không hề biết rằng, Ali lúc đó đang rình mò anh. Rình mò ở một
vị trí rất tiện lợi.
Con đường dẫn từ bãi cát về hướng lô cốt tương đối
hẹp. Mặt quay ra biển của nó tương đối bằng phẳng, nhưng phía bên kia là những
vách đá lởm chởm cao ngang đầu người, chỉ sau độ dày một vài mét nó mới dần
nghiêng thoai thoải xuống.
Gã đàn ông Ả Rập đang núp giữa những vách đá đó. Với
khẩu súng máy sẵn sàng nhả đạn. Gã nhìn thấy John cập bến. Lạnh lùng, gã chờ
đợi. Khẩu súng của gã được nạp đầy đạn.
John lúc này đã nghỉ ngơi được đôi chút. Quần áo dính
vào người anh như làn da thứ hai. Gió rất mạnh, và chàng thợ săn ma thấy lạnh.
Anh muốn đến chỗ nhóm tù nhân nhanh nhất có thể, và vì vậy mà anh vội vàng bước
trên con đường hẹp dẫn về lô cốt.
Chính là nơi Ali đang chờ đợi.
Cây thánh giá thần cùng mặt đá thần vẫn nằm trên
làn ngực trần của anh. Mặt đá nổi lên hình một con rắn đang xoay lại cắn vào
chính đuôi mình. Cả mặt đá lẫn cây thánh giá lúc này đều yên lặng trong mát
dịu, không hề nóng lên, không lóe sáng, không một phản ứng dù nhẹ. Như vậy là
không có con ma nào đang rình mò xung quanh.
Thay vào đó là Ali. Thằng người Ali hoàn toàn không
phải ma. Gã không nhìn thấy John, nhưng nghe thấy tiếng chân anh. Và gã định
hướng qua những âm thanh đó. Chàng thợ săn ma lại gần. Tiếng bước chân đã vang
lên to hơn. Rồi Ali nghe thấy tiếng thở của người đan ông tóc vàng.
Gã nhảy ra khỏi chỗ nấp như một con hổ. Gã giơ khẩu
súng máy lên cao và bấm cò ngay lập tức. Chẳng mấy khi trong đời, John Singlair
phản ứng nhanh như lúc này. Anh nhìn thấy gã người Ả Rập nhảy ra khỏi chỗ nấp
và thấy ánh kim loại trên vũ khí.
John ném người sang bên. Động tác của anh xảy ra
nhanh như chớp, đến độ Ali cùng nòng súng máy rọi theo không kịp. Thân hình
chàng thanh tra đập vào nền đất lởm chởm đá của hòn đảo. Anh xoay người ngay
lập tức. Tiếng khạc lửa của khẩu súng máy đập vào tai anh. Những viên đạn tru
lên trong không khí, hướng về phía những tảng đá, xé rách những mảng đá to bằng
bàn tay, hoặc trở thành những mảnh đạn xuyên ngang, vi vu bài ca chết chóc
trong gió sớm. John cảm nhận một đòn rất mạnh đập vào vai trái, theo bản năng
anh lăn thân mình đi tiếp và nhe thấy tiếng cười địa ngục của tên Ả Rập bay vào
vách đá, bung lên thành thứ âm thanh không thể diễn tả. Qua luồng bụi bốc lên
cao, anh chỉ nhìn thấy dáng Ali hiện lên lờ mờ. Tên người Ả Rập đang xoay súng
về hướng anh. John đã tóm được hòn đá đầu tiên. Nó to bằng nắm đấm, những ngón
tay của anh cầm chắc lấy nó.
John vừa nằm vừa ném cục đá bằng tất cả sức mạnh
của mình. Viên đá đi trúng đích, nện trúng vào tên người Ả Rập giữa vòng quay
của gã. Trúng vào dưới cằm. Ali lảo đảo lùi về. Đầu gã bị giật ra hướng cổ. Thế
nhưng theo bản năng, gã vẫn cầm rất chắc khẩu súng máy, rồi bất giác bóp cò.
Khẩu MPI nhả ra những cục đạn chì chết người. Cả chùm đạn đó găm vào những vách
đá, và không ít mảnh đạn văng bật trở về. Có hai mảnh trúng vào người Ali. Một
mảnh trực tiếp găm vào phần cổ, mảnh khác sượt ngang bên thái dương.
Tên Ả Rập chết ngay trong tư thế đứng. Gã buông rơi
khẩu súng máy, cứ như thể nó đã trở thành một khúc sắt nóng rực. Gã lết được
hai bước về phía John Singlair, cho tới khi hai đầu gối gập xuống. Hai cánh tay
dang rộng ra, Ali buông người xuống nền đất. Đầu ngón tay của gã chạm tới gần
giày John. Chàng thợ săn ma lấy hơi thật sâu. Anh vừa thoát nạn trong gang tấc.
John cảm nhận thấy dòng hơi ấm chảy dọc vai
mình...Một viên đạn đã đi sượt qua đó, rứt ra một mẩu thịt to bằng ngón tay
cái. Vết thương bây giờ cháy lên như lửa. Nước mặn từ quần áo của John đã lọt
vào đau rát vô cùng. Chàng thợ săn ma nghiến răng lại. Bất chấp những luồng gió
lạnh, mồ hôi vẫn túa ra trên trán anh. John rút ra một chiếc khăn tay ướt đẫm
từ túi quần, vo viên nó lại và áp lên vết thương.
Đằng nào thì cũng bị thương rồi, việc cần thiết là
phải cầm máu.
Kiệt sức, anh tiếp tục đi trên con đường về hướng
lô cốt. Thế rồi anh trầm ngâm nhìn về phía cánh cửa ra vào rất lớn đang mở
rộng.
Phải chăng thuyền trưởng Barell đang ẩn mình vào
trong mê hồn trận của lô cốt kia?
John hiện mang trên mình khẩu súng máy của Ali.
Trong súng vẫn còn vài viên đạn.
Lúc bấy giờ, một người đàn ông xuất hiện bên cánh
cửa. Ngay lập tức John nâng nòng súng MPI, nhưng rồi hạ nó xuống khi anh nhận
ra người đàn ông tóc bạc, người đã khiến anh chú ý tới trên con tàu ma.
Người đàn ông ngạc nhiên một thoáng, đoạn chạy về
hướng chàng thanh tra.
- Trời đất! – Ông ta lắp bắp. – Vậy là anh đã thoát
được! Chúng tôi nghe thấy tiếng súng. Trời ơi, anh bị thương nặng lắm nè!
Chàng thanh tra cố gắng mỉm cười.
- Chỉ là vết xước thôi. – Anh phẩy tay.
Người đàn ông tóc bạc ném cái nhìn về phía vết
thương và chiếc khăn tay buộc ngoài.
- Nói vết xước là hơi dối đấy. – Ông vào đây, trong
lô cốt này có một hộp thuốc. Chúng tôi sẽ băng lại cho ông.
- Để sau đã! – John lắc đầu. – Thuyền trưởng Barell
đâu?
Người đàn ông tóc bạc nhún vai.
- Chúng tôi không biết. Tôi hoàn toàn không biết
liệu hắn có còn trên hòn đảo khốn kiếp này hay không.
Chỉ năm giây đồng hồ sau, họ nhận được câu trả lời.
Bởi họ nghe thấy tiếng cười tởm lợm của con quỷ đó. Nó đứng trên nóc lô cốt.
Dáng hình hiện rõ trên nền trời đang dần sáng lên.
Chàng thanh tra giơ cây súng máy lên và nhắm về
hướng đó.
Thuyền trưởng cười ngạo nghễ.
- Tao là kẻ chiến thắng! – Gã reo lên, rồi tự ngắt
lời minh bằng giọng địa ngục. – Chính Satan đã trao sức mạnh cho ta. Để ta giết
chết kẻ thù của ông ấy là John Singlair.
Chàng thanh tra muốn liều lĩnh lao vào cuộc thử
nghiệm. Anh đưa súng về phía tên thuyền trưởng và bóp cò. Tiếng súng xé tan màn
tĩnh lặng của sớm mai. John đã ngắm rất tốt, những viên đạn trúng đích. Chúng
làm tên thuyền trưởng ma quái quay một vài vòng, thế nhưng những viên đạn trúng
đích đều được Barell đón tiếp bằng tràng cười chế giễu.
- Không được đâu, John Singlair! – Gã thét lên. –
Trò này không được. – Gã lại cười điên dại.
Chàng thanh tra hạ súng xuống. Lần này thì cả mặt
ngọc thần hình rắn trên ngực anh cũng không tỏ ra hiệu ứng. Chắc là khoảng cách
quá lớn. Khối ngọc trên ngực anh có thay đổi độ, nhưng chỉ là âm ấm thôi.
Barell rút gươm ra.
- Chuẩn bị tinh thần, John Singlair! Không kẻ nào
bắt ta chịu thất bại mà lại không bị trừng phạt. Ta sẽ hoàn thiện những gì đã
bị ngăn trở giữa chừng trên con tàu. Tao sẽ chặt đầu mi và đem trao cho Satan.
- Thằng này có lẽ làm đạo diễn Opera được đấy. –
John nghiến răng lẩm bẩm. – Vở kịch Salome cắt đầu dâng bạo chúa của hắn chắc
chắn sẽ thành công.
Bỗng chàng thanh tra nhăn mặt. Vết thương ở trên
vai đau nhói áp đảo tinh thần anh.
- Tại sao mày không lại đây? – John thét về hướng
con quỷ. – Có giỏi thì vào trận tay đôi!
Barell lại cười sằng sặc.
- Không, tao mới là người quyết định thời điểm. Tao
sẽ tìm mày dù mày ở bất cứ nơi nào. Cứ chờ đấy. Tới một lúc nào đó, khi mày đã
quên tao đi thì tao sẽ xuất hiện và giết chết mày.
- Tại sao hắn lại làm ra vẻ hồi hộp thế? – Ông già
tóc bạc ngạc nhiên lẩm bẩm.
- Hắn biết là tôi đang đeo mắt ngọc hình con rắn
trên người. – John đáp lời. – Nếu hắn trực diện tới gần tôi, mặt ngọc sẽ thành
mối nguy hiểm chết chóc đối với hắn. Rất có thể hắn sẽ biến mất ngay bây giờ
hoặc là...
Căng từng thớ thịt trên người, John nhìn trân trối
về phía tên thuyền trưởng.
- Quá muộn rồi. – Chàng thanh tra nói và cười thỏa
mãn. – Kia, mặt trời đã mọc! Những tia nắng đầu tiên đã bò qua đường chân trời.
Mặt trời có nghĩa là ánh sáng, mà ánh sáng là vũ khí hủy diệt những sản phẩm
của bóng đêm.
Nín thở, hai người đàn ông quan sát những tia nắng
sớm bò trên nóc lô cốt. Xa xa về phía Đông, bầu trời đang nổ bùng ánh sáng
trong câm nín. Chỉ trong một tích tắc, mặt biển biến thành một tấm thảm phản
chiếu chói gắt như một tấm thảm trùm lên cả hòn đảo và cả cái thân hình kỳ quái
đứng trên nóc lô cốt.
- Aaaaa... – Thuyền trưởng Barell tru lên, âm thanh
rùng rợn đến xương tủy. Một hỗn hợp của căm hận, kinh hãi và tuyệt vọng. Gã đã chờ
đợi và dùng giằng quá lâu. Ánh ban mai bùng tỏa qua tấm gương biển khổng lồ đã
lao vọt đến thật bất ngờ. Những tia nắng ném sức mạnh khởi thủy của ánh sáng
vào sản phẩm của bóng đêm, bao trùm lấy nó, không cho nó một cơ hội duy nhất để
thoát thân.
Thuyền trưởng Barell lảo đảo bước đến bên rìa mái
lô cốt. Gã muốn nhảy xuống chỗ bóng râm an toàn giữa những vách đá. Nhưng không
kịp nữa rồi.
Kiệt sức, gã gục xuống bên rìa mái lô cốt. Cả tên
quân vương của địa ngục cũng không biết làm gì hơn để chống chọi lại sức mạnh
của ánh sáng. Thân hình Barell đập sấp xuống, gã còn cong lên một lần nữa,
nhưng rồi sụp hẳn. Mặt trời đã phá hủy toàn bộ sức lục của gã.
Hai người đàn ông trần thế bây giờ cũng thấy chói
mắt.
- Anh nghĩ thế nào, liệu gã có qua được không? –
Ông già tóc bạc hỏi.
- Không đâu. – John quả quyết lắc đầu.
Thêm một lần nữa, tiếng thét khủng khiếp vang lên.
Nó khiến hai người đàn ông nổi da gà toàn thân. Thế rồi tĩnh lặng, tĩnh lặng
đến chết chóc.
Chẳng còn lại một dấu vết nào của bóng ma Barell.
Thậm chí cả cây gươm của hắn cũng biến mất. John Singlair gật đầu.
- Thế là xong đấy. – Anh rên lên. Rồi nở một nụ
cười nhẹ nhõm bừng sáng trên gương mặt.
Người đàn ông tóc bạc nhìn John từ dưới lên.
- Thật ra ông là ai?
- Tôi? Tôi là... tôi là..., - John đột ngột đón
nhận cơn choáng váng ập tới. Khẩu súng máy trượt ra khỏi bàn tay anh, rơi xuống
đất. Chàng thanh tra gục xuống. Người đàn ông tóc bạc chỉ còn kịp đỡ cho cú đập
của anh dịu đi, thế rồi John Singlair hoàn toàn bất động trên nền đất đầy sỏi
đá. Những tiếng đồng hồ đã qua quả thật vượt quá sức chịu đựng của anh.
**********
John Singlair ngất trên một tiếng đồng hồ. Khi tỉnh
dậy, anh thấy người ta đã rửa ráy và băng bó vết thương cho mình. Những tù nhân
được giải phóng đang xúm xít quanh chiếc ghế dài nơi anh đang nằm.
Mùi cà phê tràn vào mũi John.
Chàng thợ săn ma từ từ mở mắt.
- Chào ông thanh tra. – Ông già tóc bạc nói.
- Tại sao ông biết..?
- Chúng tôi đã lục trong ví ông. – Người đàn ông đỏ
mặt lên khi thú nhận đều ấy.
- Trò này phải phạt mới được. – John nói. – Trong
trường hợp này, tôi chọn một ngụm whisky.
- Chúng tôi sẵn lòng chịu phạt. – Người đàn ông tóc
bạc vui vẻ kêu lên.
Chỉ một lát sau, họ chạm cốc với nhau. John nhìn
những gương mặt mỏi mệt như đã có sắc hồng của sự sống. Trông họ rất hài lòng
và hạnh phúc bên cạnh anh. Những nạn nhân đã vượt được qua chuyến phiêu lưu
khủng khiếp.
Và đó mới là điều quan trọng nhất.
John vẫn còn một việc phải làm. Dùng máy điện đàm,
anh liên lạc với cơ quan tình báo.
Chỉ một tiếng đồng hồ sau, có tiếng trực thăng hạ
cánh xuống đảo.
Người ta đưa những con người không may quay trở về
nước Anh. Bất chấp vết thương, John phải nán lại trên hòn đảo của Basil
Proctor. Anh chờ đợi sĩ quan cao cấp của ngành tình báo, người mà anh phải bình
tĩnh báo cáo lại toàn bộ vụ án.
Bởi suy cho cùng, Dịch Vụ Bảo An
cần một lời giải thích tương đối dễ chấp nhận. Chính thống mà nói, làm gì có ma
và làm gì có quỷ. Lại càng không thể có trong bản báo cáo của cơ quan tình báo
của Nữ Hoàng Anh.
(JARSON DARK)
(JARSON DARK)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét