CHƯƠNG 5
Tôi đứng yên, không nhúc nhích nửa ly,
nhưng lắng tai nghe thật rõ. Vậy mà vẫn không phát hiện ra tiếng rên
vẳng đến từ hướng nào.
Chẳng phải từ đằng
trước tôi, chẳng phải từ phía sau hoặc từ hai bên hông. Nó tuôn ra từ
mọi hướng, tràn đến. Tiếng rên phả xuống cả từ toàn bộ khoảng trần
phòng.
Nó muốn chiếm hữu tôi.
Nó
chui vào đầu óc tôi, sục sạo trong đó. Nó không phải là của thế giới
này. Nó ác độc và tàn bạo. Nhưng nó phải rút lui khỏi đầu óc tôi ngay
lập tức. Dòng suy nghĩ của tôi trở lại tự do, bởi cây thánh giá là một
bức tường che chắn rất tốt. Thế lực kia không thể xuyên thủng lần bảo
vệ.
Nhưng nó chưa chịu rời bỏ căn phòng.
Tiếng
rên vẫn thoát ra tường, từ trần và từ nền phòng. Nghe trầm đục như
tiếng gầm gừ. Tôi chắc sẽ chẳng ngạc nhiên nêu từ khoảng tường trước mắt
đột hiện ra cái mõm một con dã thú, và những móng vuốt giơ tới, chực
vồ.
Tiếng rên khiến tôi mệt mỏi, bởi nó không kích thích cho tôi bực bội hay giận dữ. Nó vọng không ngừng vào đầu óc tôi, nhưng luôn luôn bị xua đuổi.
Tiếng rên khiến tôi mệt mỏi, bởi nó không kích thích cho tôi bực bội hay giận dữ. Nó vọng không ngừng vào đầu óc tôi, nhưng luôn luôn bị xua đuổi.
Đến một lúc nào đó, tôi thậm
chí có phần quen với nó.
Từ thời điểm đó, tôi nghĩ khác đi. Tôi muỗn chiến đấu, muốn diệt trừ nó, và tôi bắt đầu vòng đi tuần của mình trong căn phòng.
Tôi đi vòng quanh xác Piccard, đi dọc tường, giơ cây thánh giá ra phía trước và tin rằng mình đã có chút ít thành công.
Bởi mỗi lúc cây thánh giá tiến sát tường thì tiếng rên lại có phần nhỏ đi.
Đã
đi hết một vòng, tiếng rên vẫn còn. Tôi dừng lại bên ngưỡng cửa, ngoảnh
nhìn vào phòng và nghe tiếng rên vọng lại từ chỗ xác chết. Thế rồi có
tiếng quẹt nhẹ trên nền phòng.
Phải chăng trong phòng chỉ có mình tôi và xác chết?
Một bóng đen lướt trên mặt đất. Đồng thời, một cánh tay giơ lên cao và có cái gì đó trắng nhợt bám vào rìa bàn viết.
Một bàn tay.
Chỉ có thể là bàn tay của người chết.
Vài
giây sau, tôi tin chắc mình đoán đúng. Người chết Pierre Piccard nhổm
dậy trong tiếng rên rỉ thành một thứ cương thi, thành một xác chết biết
đi...
* * * * *
Một người khác có lẽ đã hoảng sợ hét lên và chạy khỏi căn phòng, tôi thì không. Tôi đứng yên, bất động như một pho tượng.
Tôi
cũng không rút vũ khí, vì tôi biết cương thi chẳng tự động đứng dậy.
Phải có một bàn tay điều khiển khác và đó mới chính là điều tôi muốn tìm
ra.
Pierre chưa đứng được thẳng. Xác chết dừng lại một thoáng trong tư thế lom khom, chống bàn tay trắng nhởn lên bàn viết.
Một
cái giật nữa, thế rồi cương thi đứng dậy. Nó dừng lại ở đó, nhìn trừng
trừng về phía trước, đầu hơi nghiêng như sợ hai con ngươi có thể rơi
khỏi hố mắt bất cứ lúc nào.
Không một cử
động. Cả hai chúng tôi đứng trong một bầu không khí tĩnh yên ngộp thở.
Cương thi không để ý đến tôi mà giật giật đi tới. Một bước, rồi một bước
nữa. Rồi nó dừng lại, giờ thì nó đã có đủ chỗ.
Xác chết bắt đầu nhảy.
Ban
đầu tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm, bởi một cương thi khiêu vũ là thứ tôi
chưa từng chứng kiến. Nhưng tôi không nhầm! Dù điệu nhảy trông cứng nhắc
và những chuyển động vụng về như của một người máy, nhưng cái đang diễn
ra trước mắt tôi chỉ có thể gọi là một điệu khiêu vũ.
Điệu khiêu vũ cương thi...
Đầu
tiên, nó chuyển động ngay tại vị trí. Giơ một chân lên, hạ xuống, rồi
đến lượt chân kia. Nó giữ đều nhịp điệu đó một hồi. Cho tới khi chuyển
sang kiểu khác.
Nó xoay người.
Chuyển
động của nó vụng về lật dật như một chú gấu non. Người đứng ngoài có
thể cảm nhận khác nhau, nhưng tôi quả thật chẳng thấy buồn cười một chút
nào.
Một điệu nhảy kỳ quái. Nó không phải
là sản phẩm của con người, nó chắc phải xuất phát từ huyệt mộ hay địa
ngục và tuân theo điệu nhạc quỷ sứ mà chỉ cương thi mới nghe thấy được.
Tôi
đứng yên, chờ. Chỉ một viên đạn bạc là đủ, nhưng tôi muốn biết cái gì
ẩn đằng sau điệu nhảy kia. Tôi nghĩ tới ngôi nhà vang lên những tiếng la
hét rùng rợn.
Chẳng phải nơi đó đã có dạy khiêu vũ.
Dĩ nhiên là thế. Và nếu kết nối yếu tố đó với điệu nhảy kỳ quái trước mặt tôi, nó rất có thể sẽ cho ta một mối quan hệ.
Nhìn cương thi nhảy thật chẳng dễ chịu chút nào. Nó thậm chí còn chuyển động cả cái đầu theo nhịp chân giậm xuống.
Đó là nhịp của một thứ nhạc địa ngục, nơi đích tay quỷ sứ cầm ống phách.
Rồi cương thi dừng lại.
Một
chân duỗi ra, cánh tay phải cũng vậy. Nó chuyển động các ngón tay, như
muốn sờ lấy một người đứng ngay sát nó. Thế nhảy này có cái gì đó cương
cứng, gượng gạo, nhưng nó nhắc tôi nhớ đến một điệu khiêu vũ mà tôi đã
từng học thời còn trẻ.
Một điệu Tango!
Cương
thi đúng là đang biểu diễn điệu Tango. Một cuộc trình diễn kỳ quái,
điên khùng, nhất là vì Piccard không có bạn nhảy nhưng vẫn làm ra vẻ như
đang giữ một người con gái trong tay.
Cương
thi tận dụng độ rộng của căn phòng, nó ngả từ bên này sang bên khác, nó
đột ngột giật đầu theo đúng luật Tango, thế rồi nó dừng lại.
Cương thi đứng giữa phòng.
Một lần nữa, nó ngẩng đầu nhìn trân trân lên trần, như thể trên đó đang có cái gì đặc biệt.
Một thoáng sau, nó ngã ngửa người ra sau. Tôi không chạy lại đỡ.
Cương thi đập thân hình thật mạnh xuống nền phòng không trải thảm, nằm lại.
Nó
nằm yên, chẳng cử động lấy một ngón tay. Tôi chiếu đèn pin vào nó. Nếu
bây giờ cương thi không nằm ở một vị trí khác ban nãy, có lẽ tôi sẽ
tưởng toàn bộ điệu Tango chỉ là sản phẩm từ trí tưởng tượng của mình.
Tôi đi về hướng nó.
Lấy hơi thật sâu, tôi chiếu ánh đèn run run chạy dọc thân hình Piccard. Chẳng có gì thay đổi, miệng vẫn há hốc.
Phải làm gì bây giờ?
Rút
khẩu Beretta và nhả đạn? Đối với một cương thi thì đó là điều đúng đắn
nhất. Nhưng lần này tôi không thể làm thế. Pierre Piccard không phải
một cương thi bình thường, không phải một xác chết đần độn bị dựng dậy.
Tôi đánh giá tình hình khác. Cương thi này là một tay chân của cái Ác,
thế lực ẩn đằng sau nó chắc chắn còn đang dự định một chuyện gì đó.
Chắc chắn thế, vì cương thi chẳng phải nhảy múa cho vui.
Tôi
quyết định không chờ lâu hơn. Đã tới lúc phải tìm ra lời giải ẩn chứa
trong ngôi nhà kia. Tôi nhìn xuống cây thánh giá trong tay mình. Nó có
thể giúp tôi phá hủy cương thi.
Hay Piccard chỉ bị thôi miên?
Cũng
có trường hợp quỷ dữ chỉ nhập vào ai đó và dùng anh ta làm công cụ. Nêu
đúng như vậy thì tôi phải dùng thánh giá để đuổi hồn ma ra khỏi cơ thể
Piccard.
Quyết định xong, tôi xoay người lại, vừa đúng lúc bị nó tóm lấy.
Những ngón tay xiết quanh cổ tay phải tôi lúc này vừa mềm mại ở một phương diện nào đó, mà lại vừa cứng như đã hóa đá.
Bàn tay ma quái giữ tôi một thoáng, rồi kéo tôi xuống.
Tôi
nhào người về đằng trước và nhìn thấy cạnh bàn lao nhanh về phía mặt
mình. Nhanh đến phát sợ. Nếu trán tôi đập vào đây, đối phương sẽ nắm gọn
tôi trong tay.
Nhanh như chớp, tôi xoay đầu sang bên và lót bàn tay còn rỗi vào giữa khoảng đầu và cạnh bàn. Mặc dù vậy, cú ngã vẫn xảy ra.
Nhưng
nó đập tôi không đến nỗi trầm trọng. Chỉ khi trượt chân, tôi bị đập cằm
vào bàn. Cú va chạm nặng nề tới mức trăng sao nhảy nhót trước mắt tôi.
Rồi người tôi đập xuống đất.
Tôi còn cảm nhận được cú đập và thấy như vực thẳm đang há mõm ra bên dưới, sẵn sàng kéo tôi xuống tầng sâu thẳm của cơn ngất.
Đừng rơi! Cố lên!
Tôi
vật lộn hết sức. Tôi nhớ đến gã cương thi vừa quật tôi xuống đất và có
thể nhảy xổ vào người tôi bất cứ lúc nào. Đó sẽ là kết thúc!
Nhưng
kết thúc như thế thì nhục quá. Chắng lẽ những gì Satan và biết bao
nhiêu Quỷ dữ không làm nổi, bây giờ lại là thành công dễ dàng của chỉ
một cương thi hay một người bị thôi miên?
Chẳng
thể nói tôi đã làm ra sao. Có thể đó là sức mạnh nội tại trào lên như
một dòng nham thạch, đựng tôi tỉnh dậy. Người tôi xoay sang bên, rồi lật
ngửa ra.
Tôi nhìn lên trên cao. Có cái gì đang trôi bồng bềnh trước mắt tôi.
Không
thể coi đó là một dáng người. Nó chỉ là một khối rộng nhờ nhợt, chuyển
từ phía này sang phía khác, hầu như chẳng có đường viền và hình thù rõ
rệt.
Tôi vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng giữa những ngón tay phải hiện rõ cảm nhận về một thực thể rắn.
Tay tôi vẫn cầm cây thánh giá!
Hầu
như thăng hoa với cảm nhận sức mạnh trong tay, tôi giơ được cánh tay
phải lên, cao đến mức cương thi chắc chắn phải nhận ra bàn tay.
Và nhận ra cây thánh giá!
Tôi nghe tiếng hắn la hét.
Hay chính bản thân tôi đang la hét?
Dù
sao thì cái cơ thể kỳ quái đó cũng không rơi đè xuống người tôi. Khối
rộng cũng biến khỏi tầm nhìn của tôi. Tiếng động mạnh đập vào màng nhĩ.
Đó là tiếng vọng của bước chân được nền phòng ném lại, vẳng sát tai tôi.
Dáng người kia chạy trốn.
Tôi
không thể đuổi theo hắn. Thấy mình hết sức chẳng mấy khác một cương
thi, tôi nằm dài trên nền phòng, cố gắng tinh trí lại. Hơi thơ tôi khó
nhọc, miệng há to. Tôi gắng lấy hơi và để ý xem mình có cử động lại được
bình thường hay chưa.
Chưa, bởi một vài khu vực trong cơ thể tôi vẫn chưa có chút cảm giác nào.
Rồi
nó sẽ phục hồi thôi. Nhưng nó cần thời gian. Và trong lúc đó, cương thi
đủ điều kiện bỏ trốn và ẩn vào một nơi mà tôi chẳng có mấy cơ hội tìm
ra.
Tới một lúc nào đó, tôi xoay người
được lần nữa và duỗi được cả hai tay ra. Thành công đầu, rồi đến thành
công thứ hai. Cuối cùng, tôi tự nhổm dậy được.
Vừa đứng lên, tôi lại phải ngồi xuống ngay, cảm giác đau xóc qua toàn não bộ.
Tôi
gục xuống bàn viết, vừa rên nhè nhẹ vừa giận mình vô chừng. Tôi đã để
cho một con quái vật tầm thường loại khỏi vòng chiến đấu.
Ánh mắt tôi gặp cây thánh giá. Bàn tay tôi vẫn cầm rất chặt vị cứu tinh.
Dần
dần, trí nhớ quay trở lại. Toàn bộ các sự kiện chạy lại một lần nữa
trước mắt tôi. Tôi nhớ cả điệu khiêu vũ quái đản của cương thi.
Điệu Tango phải có nguyên nhân, phải có một động cơ ẩn đằng sau nó.
Tôi lại nghĩ tới trường khiêu vũ đã bị đóng cửa. Nó và ngôi nhà đó đóng vai trò quyết định trong vụ án khốn kiếp này.
Nhưng
tại sao, trời đất thánh thần ơi, một người như Pierre Piccard lại có
thể rơi vào móng vuốt của cái Ác? Đầu óc tôi không thể chấp nhận thực
tại đó, không thể hiểu, không thể nói điều chi. Chẳng lẽ địa ngục thật
sự mạnh mẽ đến như vậy?
Chẳng thể hỏi han gì chính nạn nhân là Piccard. Cương thi đã bỏ đi và chắc chắn là còn lâu nữa mới lại lộ diện.
Cương
thi có thể ẩn trốn ở những đâu? Trong làng thì không, chỉ riêng dáng
người và điệu đi cứng đờ chắc chắn đã khiến mọi người chú ý. Thật ra,
chỉ có ngôi nhà cổ nọ là đáng nghi ngờ, ngôi nhà đã có thời được dùng
làm trường dạy khiêu vũ. Liệu anh bạn Abbé Bloch của tôi có tiên đoán
được người quen của anh ấy lại có ngày trở thành tay chân của đội quân
bóng tối?
Tôi không tin. Và tôi cũng chẳng
muốn ở lại trong căn phòng này lâu hơn. Phải làm điều gì đó, nhất định
phải xem xét ngôi nhà quái gở nọ cho kỹ lưỡng hơn.
Chẳng phải chỉ dưới ánh nắng mặt trời, mà cả trong màn đêm nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét