CHƯƠNG 14
Người nói câu đó là tôi.
Tôi giữ cây đèn
pha cầm tay, chiếu thẳng vào mặt ả đàn bà khủng khiếp đó. Tia sáng xuyên
qua làn da mỏng, những khúc xương bên dưới ánh lên màu vàng tởm lợm.
Ả không chạy nữa.
Ả đứng lại, thở hào hển và giang rộng hai cánh tay.
Tôi tiến lại gần hơn.
- Mình giữ được cậu bé rồi. - Suko nói.
Dorothy Mainland không biết phải nhìn về hướng nào. Về đằng trước hay sang bên trái. Cả hai giọng nói lạ lùng khiến ả bối rối.
Thế
rồi ả giận dữ phun phì phì. Một mùi thối kinh khủng bay ra từ mồm ả. Nó
có mùi hoa rữa, mùi lá mục, và một thứ mật đặc rịn ra từ hai khóe miệng
ả như hai dòng sirup. Tôi không biết nó rịn ra từ khoang miệng của
Dorothy hay từ cái mõm xương xẩu của đầu lâu nằm dưới làn da.
Suko
đang nói chuyện với Dennis, tôi chỉ nghe loáng thoáng vài từ. Anh đang
yêu cầu cậu bé đứng yên, vì anh cũng muốn vào trận đấu.
Chúng tôi tiến lại từ hai hướng.
Ả đàn bà lùi về.
Cái
đầu ả xoay xoay, hốt hoảng giật từ hướng này sang hướng khác, nhanh đến
nỗi những đường nét của đầu lâu nhợt nhòe dưới da, như muốn tan ra.
Ả gào lên gọi nhà sư cứu trợ.
- Shagri! - Ả hổn hển lấy hơi - Shagri!
Shagri
không nghe thấy, gã đang nằm dưới đất. Mặc dù vậy, tiếng gọi đến tên
tay trưởng nhóm đạo như truyền thêm sức mạnh cho ả đàn bà. Dorothy
Mainland đột ngột húc đầu chạy thẳng về hướng tôi.
Tôi chưa bao giờ chiến đấu với ả, nhưng tôi biết những sức mạnh nào ẩn bên trong cái hình thù quái dị này.
Tôi nhả đạn.
Viên
đạn bạc đã được làm phép thánh xuyên vào cơ thể Dorothy Mainland. Trong
một giây đồng hồ, con quỷ hoa thay đổi dáng chạy, thoắt thành lảo đảo.
Nhìn cứ tưởng nó sẽ ngã xuống, từ chỗ đạn xuyên chảy ra một con giun của
thứ mật hoa thẫm màu.
Hai chúng tôi đã
đến nơi này từ trước, đã nằm phục trên cỏ, nghe từng lời ả giải thích và
bây giờ, chúng tôi rõ mọi chuyện đã bắt đầu ra sao.
Nhưng viên đạn bạc không ngăn nổi con quỷ hoa. Ả chạy tiếp, định giết tôi.
Nhanh như cắt, tôi né sang bên.
Hai
cánh tay ả đột ngột dài ra. Chúng trôi bồng bềnh trong không khí, tóm
lấy tôi và quật tôi xuống đất bằng một sức mạnh dữ dội.
Ả đàn bà nhào xuống người tôi.
Có
phải là ả không? Hay đó là cả một biển những bông hoa rữa nát đang tóm
lấy tôi. Nó như một chiếc xe lăn, như một tấm thảm rộng bóp cho tôi ngạt
thở, và tôi cảm nhận thứ mật ấm ấm ghê hồn đang nhỏ xuống người mình.
Hai
bàn tay tìm đến cổ họng tôi. Bồng bềnh trước mặt tôi là hai hốc mắt.
Tôi nhìn thấy cái đầu lâu, mõm há rộng. Nó đang ói cho lớp mật hoa trào
ra ngoài.
Tôi muốn thúc đầu gối lên cao, nhưng ả đàn bà bây giờ nặng như núi đá.
Rồi tôi nghe tiếng rít gió.
Đó là một âm thanh đặc biệt, đã từ lâu tôi không còn nghe thấy.
Tai tôi cảm nhận tiếng rít gió, và lòng tôi hạnh phúc.
Trong cùng tích tắc, tiếng rít gió nhường chỗ cho tiếng quật khi ba lằn roi diệt quỷ cùng đập xuống thân hình ả đàn bà.
Con quỷ hoa giật lên.
Đột
ngột, ả coi như tôi không còn tồn tại nữa. Suko đã áp dụng một thứ pháp
thuật thật mạnh chống lại ả, và Dorothy Mainland chưa biết phải đối
chọi với pháp thuật này như thế nào.
Ả
nhảy vọt lên, trông như một bóng ma chấp chới. Ả không thét lớn, nhưng
những âm thanh thoát ra từ khoang miệng nghe thật rùng rợn. Nó giống như
tiếng chít của một con chuột khi bị vuốt con mèo tát trúng.
Con
quỷ hoa lảo đảo trên nền đất ẩm. Với những cử chỉ giật giật, cứng cứng.
Tôi nhỏm dậy, nhìn về phía ả và tin chắc ả không còn đứng được bao lâu,
bởi cả ba lằn roi của Suko cùng để lại vết tích trên thân hình ả.
Suko
đã quất roi thật chính xác. Một làn roi quật ngang đầu con quái vật và
kéo thành một vệt hõm sâu trong xương sọ. Nó là vết thương sâu nhất và
châm ngòi cho quá trình hủy diệt.
Có ánh lửa lóe lên trong đầu lâu. Đột ngột, chúng tôi thấy nó vừa tối mà vừa tỏa sáng.
Rồi cả cái đầu nổ tung ra. Những khúc xương cũng thế.
Nó
bốc thành một đám mây của vô vàn những nụ hoa thối rữa, run rẩy bay
trong không khí như một đàn côn trùng. Vậy là cái đầu đã đi trước.
Tiếp theo đến phần thân.
Cả
nó cũng đã bị sức mạnh của những lằn roi xé rách ra, nó nổ tung, nhưng
không rơi xuống đất, mà biến thành một bó khổng lồ của những cánh hoa
đang rữa, rụng lả tả xuống đất như đám bụi hoa từ đầu con quái vật.
Không
còn Dorothy Mainland nữa. Chỉ còn lại một tấm thảm nhỏ bằng hoa đang
bốc lên mùi thối nồng nặc, ngộp thở, mùi thối đang trộn lẫn vào những
lớp hơi ẩm bay là là mặt đất.
Tới một lúc nào đó, rồi ngọn gió cũng sẽ xua tan cả cái mùi tởm lợm này. Con quỷ hoa chỉ là hồi ức.
Tôi đưa tay cho Suko bắt.
Anh mỉm cười.
Hai chúng tôi là một đội quân.
Rồi chúng tôi đi về hướng Dennis. Cậu bé nhìn chúng tôi bằng khuôn mặt trắng bệch sưng vù trong nước mắt.
- Các chú mang cháu về chỗ ba mẹ chứ? - Cậu thì thào.
Hai chúng tôi cùng gật đầu. Suko bế cậu lên tay.
- Đúng thế, Dennis, các chú mang cháu về nhà...
(Jarson Dark)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét