CHƯƠNG 7
Ý định rất rõ ràng. Có kẻ muốn giết chúng tôi!
Chỉ
cần tôi nhìn lên trên chậm nửa giây đồng hồ, mọi việc có lẽ đã quá
muộn. Nhưng trong trường hợp này, tôi vẫn còn cơ hội phản ứng.
Tôi
lao người về phía Lisa, tóm lấy cô bé và ném cô sang bên. Cả hai chú
cháu tôi đập người xuống đất, tôi lấy thân mình che chở cho cô bé.
Cây rìu phóng thẳng xuống dưới!
Tôi lại nghe thấy tiếng huýt gió, và trong tích tắc sau đó, có một vật nặng đập xuống khoảng đất đằng sau lưng tôi.
Tôi không nằm im nữa, mà nhảy bật dậy gạt Lisa sang bên.
Cô bé nhìn thấy hắn trước tôi và bắt đầu run rẩy.
– Kia hắn ở kia. – Cô bé hoảng hốt thì thào. –Tên thầy tu!
Cô bé nói đúng. Chẳng phải chỉ một cây rìu đã rơi từ trên xuống, không, có kẻ đang cầm nó trên tay.
Một tên thầy tu.
Gã đã rình mò trên trần nhà. Gã rình mò bằng cách nào, tôi chẳng quan tâm.
Mọi giác quan của tôi dồn vào sự hiện hữu của gã lúc này và nỗi hung hăng giết chóc bí hiểm của gã.
Một
người bình thường chắc chắn sẽ không vượt qua được cú nhảy đó mà không
bị gãy xương. Thế nhưng tên thầy tu đang chìm trong một chiếc áo dài
bằng vải phủ đầu và đang từ từ đứng dậy kia tỏ ra không hề hấn gì.
Trong
cái nhìn đầu tiên, người ta có thể coi hắn là một con người, nhưng khi
nhìn kỹ tôi phát hiện thấy khuôn mặt dưới làn vải trùm đang ánh lên màu
nâu, như có ai đó đã xát đất lên trên làn da gã. Lần mũ vãi của chiếc áo
dài che khuất hai con mắt, phủ bóng tối xuống tận sống mũi.
Cả trong lúc nhảy xuống đây, tên thầy tu cũng không buông rơi cây rìu. Bàn tay phải của gã đang cầm chặt cán.Ý định của gã rất rõ ràng.Gã muốn giết tôi!
Dĩ
nhiên tôi có thể sử dụng khẩu Beretta. Chắc chắn nó cũng là thứ vũ khí
tốt nhất lúc này, nhưng cũng còn một điều khác khiến tôi suy nghĩ. Cho
tới lúc này tôi vẫn quờ quạng trong vụ án như một người mù. Tôi không
biết đối thủ của mình là ai, ai muốn nói với tôi điều gì hoặc là phải
nói điều gì. Nếu khóa tay và tóm được tên thầy tu kia, có thể tôi sẽ bắt
gã nói ra được điều đó.
Lẽ ra tôi phải
nhớ ra rằng Lisa vừa ban nãy đã nhìn thấy gã trước. Và ở một địa điểm
khác chứ không phải chứ không phải trên trần phòng. Rồi chỉ một tích tắc
sau đó, gã đã nhảy từ chỗ đó xuống đất. Cả hai chúng tôi cùng không
muốn biết tại sao gã có thể dịch chuyển nhanh tới như vậy, nhưng đáng
tiếc là tôi lại quên yếu tố đó đi.
Vậy là
tôi chuẩn bị tinh thần cho một cuộc đụng đầu tay đôi tương đối bình
thường. Việc đầu tiên phải chú ý là đưa Lisa ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Có bé đang đứng bên cạnh cánh cửa mở toang. Chỉ có nửa mặt trên lộ ra,
miệng và mũi đã được cô lấy hai bàn tay áp chặt, che kín, để đè nén nổi
sợ hãi chắc chắn lúc này đang bò từ cổ họng lên.
– Đi đi! – Tôi rít về hướng cô bé. – Đi ra khỏi căn phòng này sang phòng bên!
Cô bé hiểu lời, xoay người lại và chạy đi. Tiếng cánh cửa dập vào ổ khóa cũng đồng thời là tín hiệu xuất phát cho tên thầy tu.
Gã lao tới nhanh như một cơn gió xoáy, không bổ rìu từ trên xuống dưới, mà chém chêch chếch vào người tôi.
Lưỡi
rìu cắt không khí, vang một tiếng gừ nhẹ, tiếng gừ có thể trở thành
giai điệu tử thần, nhưng tay thám tử dày dặn kinh nghiệm trong tôi đã
phản ứng không kém phần nhanh chóng.
Lưỡi
rìu bay sướt ngang mặt tôi như một cái bóng mờ sáng, Nó vọt qua và tên
thầy tu trong chiếc áo vải dài trùm sát gót bị chính đà chém tới của gã
kéo về phía trước, nhào thẳng về hướng giá vẽ.Và rơi đúng vào ngọn đòn của tôi.
Cánh
tay tôi chặt thẳng xuống cổ gã. Tôi cảm nhận một lực cản thật cứng,
cứng đến gần như băng thép, tôi nhảy ngay đến bên gã thầy tu trong khi
gã té đập người xuống đất.
Ngay lập tức tôi rút con dao găm ra.Mục
tiêu bây giờ không phải là trái tim gã, mà là cánh tay. Tên thầy tu này
là một đối thủ thật sự nguy hiểm, một sản phẩm của địa ngục, gã đang
cầm trong tay một món vũ khí khủng khiếp và tôi muốn gạt nó ra khỏi tay
hắn.
Đúng lúc đó, gã xoay người nằm ngửa
lên. Gã nhìn thấy tôi đồng thời với con dao găm, ánh mắt gã từ bên dưới
hướng thẳng vào mũi nhọn của lưỡi dao, chỉ một nửa tích tắc sau, gã nhận
thấy lưỡi dao đang lao xuống phía mình.
Tên thầy tu biến mất!
Chỉ
trong vòng một phần giây, gã tan ra trước mắt tôi. Mảnh đất mà gã vừa
nằm đột ngột trở thành trống rỗng, tôi không nhìn thấy mục tiêu nữa và
phải nhanh như chớp vừa nhảy vừa xoay người lại để không đâm mũi dao
bằng bạc xuống nền hầm.
Cánh tay tôi còn
xoay được sang hướng khác, nhưng bờ vai tôi không kịp chuyển động theo.
Cảm giác đau buốt bùng cháy suốt dọc chiều dài cánh tay, tới tận cổ tay,
khi tôi đập người xuống và lộn một vòng.
Một
tiếng cười giễu cợt vang lên từ góc phòng đối diện. Tôi nhìn về hướng
đó và thấy hình dạng khủng khiếp của tên thầy tu. Gã đã bò đến gần
tường. Tôi nhận ra rất rõ hình dáng cây rìu và dĩ nhiên cả lưỡi rìu sáng
choáng.
Với món vũ khí này, tên thầy tu có thể một nhát tiện đứt đầu con hổ. Đối với một con người lại càng dể dàng hơn.
Ý
thức được tình hình cuộc đấu, tôi trở nên thận trọng tối đa và giơ tay
rút súng lục ra. Giờ thì tôi không thể kiêng nể ai được nữa, kể cả những
người sống trong ngôi nhà này, những người rất có thể sẽ nghe thấy
tiếng súng nổ. Nhưng đối phương không cho tôi cơ hội bóp cò.
Một ánh lửa kỳ lạ lóe lên bên tường, thế rồi tên thầy tu lại biến mất.
Trong phòng chỉ còn lại mình tôi.
Một
con quỷ bí hiểm, nguy hại tột cùng, vừa ra tay giễu cợt tôi. Cuối cùng
thì tôi đã nhận được mặt của đối thủ. Ít ra là một tên.
Tên thầy tu đó khiến tôi phải suy nghĩ.
Trong
lần đầu tiên tiếp xúc với chiếc đế đựng của Thần Lửa, tôi đã chiến đấu
chóng lại những tên thầy tu thờ phụng quỷ Satan. Chuyện đó xảy ra nhiều
năm về trước và vụ án đó dẫn tôi một mảnh đất khác cũng của nước Pháp,
đến miền Elsass. Nhưng tên thầy tu thờ phụng quỷ sứ ở đó đã tỉnh dậy, và
để chống lại chúng, tôi phải quay trở về Scoland tìm chiếc đế đựng của
Thần Lửa. Chiếc đế cao cổ đã đóng một vai trò quyết định trong vụ án.
Vật
báu đó đã ở một thời gian dài trong căn hộ của tôi. Trước hay sau, nó
vẫn là một câu hỏi bí hiểm. Tôi không biết cần phải làm gì vớ nó, cho
tới khi tôi làm quen với bà thầy bói Tanith cùng quả cầu pha lê bí hiểm.
Quả
cầu này, chắc chắn là của nhà tiên tri vĩ đại Nostradamus thời trung
cổ, tỏ ra vừa khít với phần mở ra phía bên trên của chiếc đế. Cứ như thế
quả cầu pha lê đã được tạo ra cho riêng nó. Tôi không biết giữa chúng
có mối liên quan nào không. Tanith đã nói với tôi bà sẽ cố gắng tìm ra
điều đó. Đáng tiếc là bà không thành công, đối thủ của bà đã ra tay
trước.
Giờ thì tôi đến đây và đối mặt với
tên thầy tu. Gã có vẻ ngoài giống tương tự mấy tên thầy tu cương thi
trong vụ án kia. Nhưng hiện thời tôi vẫn không tìm ra mối dây liên kết
giữa các chi tiết, cũng chưa biết chiếc đế đựng và quả cầu pha lê hiện ở
đâu. Nhưng tôi tin chắc hai vật thể đó được giấu trong chính ngôi nhà
này.
Chắc chắn Fedora biết nhiều hơn!
Người
đàn bà đó đã tận dụng quyền lực của mình và ném tôi ra khỏi nhà. Tôi đã
chấp nhận hành động đó, nhưng tôi không còn chấp nhận nổi cảnh bị một
gã cương thi tấn công bằng rìu. Không thể để cho chuyện này tiếp diễn.
Phải hỏi người đàn bà đó vài câu!Thận
trọng, tôi dịch chuyển về cánh cửa trong hướng đi chênh chếch để luôn
giữ được phần lớn căn phòng trong tầm nhìn của mình. Đến gần cánh cửa,
tôi mới sực nhớ tới cô bé. Trời đất, cầu mong cô chưa gặp chuyện gì!
Mở
cánh cửa dẫn sang căn phòng chứa rượu, nhìn thấy quần sáng đèn và trong
nửa tích tắc sau đó, tôi nhận ra toàn bộ sự thật khủng khiếp.
Lisa Golon đang nằm trên nền đất.
Cắm trên đầu cô là một cây rìu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét