CHƯƠNG 12
Đầu hàng có nghĩa là chiến bại!
Đã không
biết bao nhiêu lần tôi khắc sâu câu nói đó trong xương tủy. Tôi hoàn
toàn không nghĩ đến chuyện thả số phận mình vào móng vuốt của con quái
vật đứng trong tường, dù nó có đang siết hai khuỷu tay tôi cứng đến mức
nào chăng nữa.
Phải làm một điều gì đó!
Tôi chuyển động, bởi hiện thời tôi còn quay được người và cả hai chân cũng vẫn còn tự do.
Đầu tiên, tôi đạp chân phải ra phía sau, nhưng chỉ chạm vào thành tường cứng. Cảm giác đau dội lên trong gót chân.
Khi
dùng chân trái đạp về phía sau, tôi cũng thu kết quả tương tự. Hơn thế
nữa, con quái vật hoàn toàn không nghĩ chuyện thả tôi ra. Nó tóm lấy tôi
như hai gọng kìm bằng thép. Kể cả xoay lẫn vặn người cũng chẳng được
ích gì, hai cánh tay của nó vẫn trơ trơ ra đó.
Tôi lao người về phía trước.
Thân
hình tôi tiến được khoảng chừng hai phân, thế rồi lực kéo giữ tôi lại
và từ khoảng tường sau lưng lại vang lên tiếng thét và tiếng ngập ngụa
kinh hoàng.
Những âm thanh được sinh ra
trong một chuồng dã thú. Được trộn vào tiếng tru và tiếng thở hào hển,
như đang có một luồng khí nóng thổi lướt qua gáy tôi.
Thế rồi con quái vật kéo giật tôi.
Nhanh
và mạnh, đến mức độ tôi không có cơ hội cưỡng lại. Tôi phải tuân theo
sức lực quỷ ám đó, cái lực giữ nhất quyết không thả tôi ra.
Lưng
tôi cảm nhận bức tường. Nó không mềm ra, cũng không tan, nó vẫn cứng
như bình thường, nhưng trong lòng nó bây giờ là một thế lực quái ác,
mạnh mẽ, nhắc tôi nhớ đến lực hút của địa ngục.
Chúng muốn có tôi, chúng muốn cài tôi vào trong ngôi nhà quỷ ám này.
Cánh tay bên phải buông tôi ra, để chỉ một tích tắc sau đó, nó giơ cánh tay chặn ngang lấy cổ họng tôi.
Đối thủ có lẽ cho động tác này là chung cuộc.
Nhưng đối với tôi thì không!
Chính
nó đã cho tôi một cơ hội. Chính trong tích tắc chi phải của quái vật
buông khuỷu tay tôi, bàn tay phải của tôi như tự động trượt vào túi áo,
nơi để cây thánh giá bạc. Chưa đầy một giây đồng hồ sau, tôi ra tay, bất
chấp cảm giác đau do móng vuốt quái vật đang cào thành những trầy xước
trên da cổ mình.
Tôi giật tay phải, giơ cây thánh giá bạc lên cổ mình, dí sát vào chi trước của quái vật.
Một
âm thanh khủng khiếp vang lên sau lưng tôi. Một âm thanh không thể miêu
tả nổi, như một tiếng thét hoang dã từ thuở hồng hoang, trộn lẫn tiếng
đổ vỡ, tiếng cào xé. Tôi đã đánh trúng con quái.
Trúng hồng tâm.
Tôi lao người về phía trước, lảo đảo, muốn ngã, nhưng rồi lại giữ được thăng bằng. Ngay lập tức, người tôi xoay phắt lại.
Tay tôi vẫn cầm chắc cây thánh giá, mắt tôi nhìn những chiến tích nó vừa tạo nên.
Lần
này, quầng sáng của ngọn đèn pin đã chĩa chính xác vào mục tiêu cần soi
tới. Tôi nhìn rõ những gì đang xẩy ra trong lớp tường. Một nỗi kinh
hoàng trần trụi phủ xuống đầu kẻ đối địch với tôi.
Dù là người hay ma, dù đang rình mò gì trong đó, nó đã không kháng cự được trận tấn công của cây thánh giá thần.
Một
cái bóng lướt thật nhanh qua khoảng tường. Một con ma độc ác, vốn thấm
máu, nhưng bây giờ bị pháp thuật của cây thánh giá choàng một màng phim
sáng chói lên trên.
Con ma kháng cự, nó
xoay mình, vươn dài hai tay ra và nhào sang trái rồi sang phải, nó vật
vã như đã hóa điên, nó tìm cách lẩn tránh quyền uy của “Pháp Thuật
Trắng”.
“Pháp thuật trắng” xé nát nó ra.
Cái
tâm hồn đen tối bị xé tươm ra từng mảnh nhỏ, bung ra bốn phía và lồng
lộn cuộn sóng lên như muốn phá nát mảng tường từ bên trong.
Nhưng mảng tường đứng lại.
Không một vết run, không chuyển động, mặc dù trong lòng nó là cả một cơn bão lồng lộn của “Pháp Thuật Đen”.
Không một vết run, không chuyển động, mặc dù trong lòng nó là cả một cơn bão lồng lộn của “Pháp Thuật Đen”.
Những
khuôn mặt khác thoáng hiện lên rồi vụt tắt. Những vệt mặt ma nát tươm
lao vụt qua nhanh như chớp, biến mất, rồi lại hiện về. Trông cảnh tượng
như có kẻ điên khùng đang nhanh tay bật rồi tắt nguồn đèn, tần suất bật
tắt không đầy một giây đồng hồ.
Tiếng tru
rên thảm thiết xộc thẳng vào đầu óc tôi. Nó cắt như một lưỡi dao, rùng
rợn như tiếng rít của một lưỡi cưa máy đang kề sát tai tôi, nó là dấu
hiệu sống cuối cùng của thực thể trong tường.
Một thoáng sau, mọi việc kết thúc. Quầng sáng của chiếc đèn pin soi vào một khoảng tường hoàn toàn bình thường.
Tôi nhặt đèn pin lên, cùng nó xoay một vòng.
Quầng
sáng run rẩy lướt qua thân hình cứng đờ của Gaston Lacre. Rõ ràng là
thế lực của ngôi nhà đã muốn bắt tôi chịu chung số phận với người đàn
ông này. Một nỗi giận dữ vô biên sôi cháy. Tôi căm thù ngôi nhà này. Tôi
chẳng phải chỉ căm thù những bức tường, những trần phòng, những lối đi
hoặc những khung cửa sổ đã bị bịt kín, tôi căm thù tất cả những con
người có liên quan đến ngôi nhà này, như Ramona cùng cặp bố mẹ đã chết
của cô ta.
Đã chết sao...?
Tôi
bây giờ không còn tin là họ thật sự đã bỏ mạng. Hai con người đó vẫn
còn ẩn náu đâu đó trong ngôi nhà này, để tiếp tục làm sống dậy cái
trường dạy khiêu vũ quỷ ám của họ.
Họ cùng
đứa con gái muốn trả thù tất cả những con người đã đuổi họ xuống với ma
quỷ. Đột ngột, tôi có cái nhìn khác hẳn về những người dân ở ngôi làng
thanh bình dưới kia. Rất có thể họ đã không còn một con đường nào khác
là hủy diệt đôi vợ chồng quỷ quái đó.
Chúng
là người, hay là tà ma, hay là những thực thể sống quái đản đã từ lâu
bán linh hồn cho những thế lực khác, đến với những chiều không gian kinh
hoàng khác, đến với thế giới của cái Ác, của “Pháp Thuật Đen” và của Tử
Thần.
Hiện tôi vẫn còn thời gian để xem
xét căn phòng cho kỹ. Thêm một lần nữa, tôi để quầng sáng của chiếc đèn
pin săm soi từng mảng tường. Vừa xem xét tôi vừa nghĩ về những gì đã
nhìn thấy khi nhảy điệu Tango Số Mệnh. Những bức tường lúc đó vẫn đứng
yên, nhưng tôi đã nhìn thấy những cảnh phim chồng chéo lên nhau, nối
tiếp nhau, những cảnh phim mờ ảo, nơi những đường nét chưa được vật chất
hóa một cách rõ ràng.
Chúng thuộc về một
thế giới u ám, nằm ngoài thế giới của chúng ta. Một thế giới của những
chiều không gian khác. Địa ngục chỉ là một mảnh đất rất nhỏ trong thế
giới đó.
Nó không chỉ chứa địa ngục của
thời trung cổ với chảo lửa, khói và những con người la hét, mà còn chứa
những thế giới khác, không kém phần u ám và dữ tợn. Từ thế giới của
chúng ta cũng có những con đường sang với chiều không gian đó, người ta
gọi đó là những cánh cửa chuyển hóa, hay những đường hầm pháp thuật.
Tôi
đã không ít lần đi qua chúng để bước sang với những chiều không gian
đó. Bây giờ tôi tự hỏi mình liệu căn phòng này với toàn bộ những hồn ma
chưa được thực thể hóa có phải là một đường hầm pháp thuật như vậy, hay
tôi cần phải chú trọng đến toàn bộ ngôi nhà.
Đó là câu hỏi lớn, mà cây thánh giá thần cũng chẳng thể mang lại lời giải đáp.
Tôi đã thoáng nghĩ đến chuyện kích hoạt cây thánh giá bằng cách niệm thần chú. Nhưng làm như vậy tôi sẽ đạt được những gì?
Tôi đã thoáng nghĩ đến chuyện kích hoạt cây thánh giá bằng cách niệm thần chú. Nhưng làm như vậy tôi sẽ đạt được những gì?
Đầu
tiên, trong gian phòng này sẽ tụ hợp một sức lực rất lớn của “Pháp
Thuật Trắng”, một sự tập trung ánh sáng, đối lập với bóng tối của những
thực thể trong tường.
Nhưng làm như vậy,
câu đố bí hiểm sẽ chẳng được giải thích. Vì trong không gian quanh tôi
hiện không có những đồng loại vô tội bị nguy hiểm đến tính mạng, nên sử
dụng đến pháp thuật tối cao có lẽ sẽ là động tác lạm dụng quyền uy. Tôi
bỏ suy nghĩ đó.
Đồng loại ư? Tôi còn một
đồng loại khác trong nhà này, nhưng đó là một thực thể chẳng vô tội chút
nào: Ramona. Những giây đồng hồ sau, toàn bộ dòng suy nghĩ của tôi xoay
quanh cô ta. Ramona có phải là người? Đúng, cô ta là người, cô ta đã
hành động và cư xử như một con người.
Chỉ
có điều tâm hồn cô ta đã thấm đẫm tư tưởng ma quái. Những thế lực của
ngôi nhà này đã dùng cô ta làm công cụ, và ẩn đằng sau thế lực đó chắc
còn là cặp bố mẹ đã chết của cô ta với linh hồn ẩn náu trong những bức
tường.
Không còn một tiếng động nào nữa,
không có tiếng thét, không có tiếng rên rỉ, không có tiếng thỏ than và
không có tiếng thì thào. Một không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nhưng
tôi không muốn dành trọn những tiếng đồng hồ sau đó cho việc ở lại giữa
bốn bức tường này. Ngôi nhà rất lớn. Ở đâu đó phải có cầu thang dẫn lên
tầng trên, và ở tầng trên cũng phải có một vài căn phòng khác. Có lẽ
lên trên đó tôi sẽ phát hiện ra phòng khiêu vũ thứ hai. Chắc chắn một
ngôi nhà được dùng làm trường dạy khiêu vũ phải có nhiều phòng khiêu vũ
như vậy.
Tôi xoay người đi, lòng không
khỏi mừng vui khi lại nghe thấy những bước chân bình thường của chính
mình. Chỉ sau vài bước, tôi đã đến bên cửa ra vào.
Tôi thận trọng kéo nó ra, không muốn gặp bất ngờ thứ hai.
Nhưng có đề phòng cũng vô ích.
Đã có kẻ đứng ngoài cửa, chờ tôi.
Đó là Pierre Piccard!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét