CHƯƠNG 1
Đó là một kế hoạch độc ác!
Tay triệu phú
Basil Protor nghe tin về một kho báu ma quỷ. Lời kể về sự giàu có vô
biên nằm dưới mặt đất khiến hắn mất ăn mất ngủ. Hắn muốn có kho báu đó.
Hắn phải có kho báu bằng mọi giá.
Basil
Protor mua toàn bộ hòn đảo nằm giữa biển Đại tây Dương và thiết lập mối
quan hệ với những quyền lực của bóng đêm. Phía bên quyền lực ấy không để
tên triệu phú dễ dàng chạm tay đến kho báu nọ. Chúng đặt ra những điều
kiện riêng khắc nghiệt.
Basil Protor phải thực hiện một số nhiệm vụ.
Triệu
phú Basil Protor phải chấp nhận bước vào cuộc thương thuyết tàn khốc.
Gã bày cách lừa người lên hòn đảo có chiếc đầu lâu khổng lồ...
Một
đêm tháng 7 tối trời. Những đám mây dày nặng và đen kịt đang kéo từ
vịnh về. Chúng trôi lừ lừ như những con quái vật trên bầu trời, ngang
nhiên che khuất mặt trăng khuyết anh ánh màu bạc mỏng, rồi lại lừ lừ
trôi tiếp, thẳng hướng đất liền.
Adam Preston thấy lạnh.
Gió
thổi tung vạt áo bành tô khiến cho vải kêu sột soạt. Adam Preston bẻ cổ
áo lên cao, vậy mà mái tóc vàng sậm của anh vẫn bị gió vò rối tơi bời.
Điên
khùng thật, anh thầm nghĩ. Ta đang làm một chuyện điên khùng. Ta đã
nghe người ta rủ rê đến cao nguyên hoang vắng này vào lúc nửa đêm, và
thậm chí còn tuân theo lời mời đó. Nhưng ở phía trước là năm trăm bảng
Anh đang vẫy gọi. Mà Adam Preston đã từng làm không ít chuyện vì tiền.
Thậm chí cho cả những khoản thù lao nhỏ nhoi hơn. Một trăm bảng trả
trước như động đậy trong túi áo bành tô. Để có món tiền này, một người
đàn bà già nua phải đan len không biết bao nhiêu đêm dài.
Adam
Preston không cô độc. Bởi vì còn có bốn con người khác cũng đang có mặt
trên cao nguyên. Hai cặp vợ chồng ở tuổi trung niên. Một người đàn bà
bám chặt vào chồng mình. Người kia hút thuốc lá. Cô ta khum bàn tay che
gió, thỉnh thoảng đầu thuốc lại lập lòe đỏ hồng trong bóng tối.
Adam Preston là người London. Anh đã đọc đoạn quảng cáo đó trong một tờ nhật báo. Anh vẫn nhớ rõ từng câu.
“Tìm
những con người độc lập, có đủ lòng dững cảm để bước vào nguy hiểm và
đam mê những cuộc phiêu lưu! Lương trả đặc biệt cao! Xem thông tin chi
tiết ở hộp thư 555!”
Adam Preston viết
thư tới. Anh thất nghiệp từ nửa năm nay. Trong cảnh đó, người ta dễ dàng
bám vào mọi cơ hội đưa đến như một người chết đuối vớ phải bất kỳ vật
gì trôi để bám víu.
Anh cũng đã nhận được
thư trả lời. Một ông Basil Protor nào đó muốn gặp anh. Adam Preston
được lệnh chờ đến khi phía bên kia gọi lại.
Vậy là anh chờ. Hai ngày liền. Thế rồi họ gọi lại thật.
Adam Preston vẫn còn nhớ rõ từng lời.
“Anh
hãy đi về Cornwall. Địa điểm nằm tại phía nam thị trấn Devontown, cách
thị trấn này hai dặm và ở trên một cao nguyên. Anh hãy đến đó vào lúc
nửa đêm. Mọi cuyện khác, tới nơi anh sẽ biết”.
Adam Preston lên đường. Và giờ thì anh thấy mình không phải là người duy nhất quan tâm đến lời rao nọ.
Bao
thuốc lá đang nằm trong túi bành tô. Bật lửa cũng vậy. Adam Preston rút
một điếu, bật lửa lên và ghé sát lưỡi lửa xuống dưới đầu điếu thuốc.
Trong vài giây đồng hồ, một vệt sáng chập chờn hắt lên mặt người đàn
ông. Soi rõ một làn da sần sùi, hai vành môi mỏng và một cái cằm vuông.
Vầng trán ông ta rất rộng, gió đang đẩy những mớ tóc vàng rũ xuống lông
mày.
Adam Preston đút bật lửa vào túi.
Thèm thuồng, anh rít một hơi thuốc không đầu lọc vào phổi. Khốn kiếp, rõ
ràng anh đang nôn nao đến mất bình tĩnh. Nhưng ai ở vị trí anh bây giờ
mà bình tĩnh nổi? Tại sao người ta lại ra lệnh cho anh về Cornwall? Một
nơi khỉ ho cò gáy tận cùng thế giới.
Có lẽ những người kia biết nhiều hơn!
Adam Preston từ từ hướng về phía cặp vợ chồng đang đứng gần anh nhất.
- Xin ông thứ lỗi. – Anh nói. – Ông có biết trò đang diễn ra ở đây có nghĩa là gì không?
Hai
người nhìn anh. Người đàn bà hình như có vẻ xinh đẹp. Một chiếc khăn
buộc đầu che chắn cho mái tóc thẫm màu của cô trước làn gió dữ tợn.
Người đàn ông nhún vai. Anh ta có khuôn mặt tròn trĩnh với hai chiếc má
bầu.
- Tôi không biết, thưa ông. Chúng tôi chỉ đọc đoạn quảng cáo trên báo thôi.
- Vâng, tôi cũng vậy. - Adam Preston chỉ về hướng cặp vợ chồng thứ hai. – Liệu họ có biết hơn chăng?
- Không đâu. Chúng tôi đã hỏi rồi. Họ cũng hệt như chúng ta, không biết gì cả.
-
Kỳ quái thật. - Adam Preston rít một hơi thật sâu. Thật ra anh đang
chớm cảm. – Ông bà có nghi ngờ gì không? Chúng ta phải làm gì ở đây nhỉ?
Người đàn ông lắc đầu.
- Chắc không có chuyện trầm trọng đâu, nếu không họ chẳng gọi phụ nữ đi cùng.
Adam Preston nhăn mặt.
- Làm sao mà biết được! A, tiện thể, tôi xin giới thiệu tôi là Adam Preston.
Người đàn ông gật đầu.
- Rất vui được gặp ông! Tôi là Nathan Grey. Đây là vợ tôi, Linda.
Linda Grey rụt rè mỉm cười, nhưng cô vẫn chưa nói lời nào.
- Ông biết tên của cặp vợ chồng kia không? - Adam Preston hỏi.
- Không.
- Cũng chẳng quan trọng. – Adam Preston buông rơi điếu thuốc, giẫm gót giày lên trên.
Biển
cách đó không xa. Họ nghe tiếng sóng đang đập ào ào vào những vách đá
ngoài khơi. Ở đây, ở góc tận cùng phía Tây Nam của miền Cornwall, cả đất
liền lẫn biển đều thô kệch, hoang dã. Người dân ở vùng này là một loài
người đặc biệt ít nói, kín đáo nhưng chung tủy và thành thực.
Adam Preston hắng giọng. Anh cảm thấy mình đang làm phiền đôi vợ chồng kia.
-
Thôi, ta chờ xem sao. – Anh lẩm bẩm rồi quay lại chỗ đứng cũ. Khi ném
một cái nhìn qua vai, anh thấy Linda đang nhìn theo mình.
Adam Preston mỉm cười với cô ta. Người đàn bà vội vã ngoảnh đầu đi.
Adam
Preston giết những phút đồng hồ sau đó bằng điếu thuốc thứ hai. Người
đàn ông nhớ lại những công việc đã từng làm qua. Nghề bán bảo hiểm cả
một thời gian dài chỉ giúp anh tồn tại hơn là sống. Cuối cùng, để kiếm
tiền, anh bắt tay vào những vụ làm ăn mờ ám. Sự việc đổ bể, chủ hãng đã
đuổi Adam Preston ra đường, cũng còn may là họ chưa lôi anh ra tòa. Adam
Preston tiếp tục bám vào tiền bảo hiểm thất nghiệp. Nhưng thứ tiền đó
không đủ cho người ta sinh sống. Vì thế Adam Preston nhảy vào cái trò
kiếm chác bằng những lời hứa hẹn hão huyền với các cô gái ế chồng. Cả vụ
này cũng lộ tẩy, anh phải vứt bỏ tất cả để chạy tháo thân.
Dòng
uy nghĩ của người đàn ông bị cắt ngang bởi tiếng nổ tạch tạch. Âm
thanh đó vang từ bầu trời đan kịt xuống và nhanh chóng to lên. Adam
Preston nhìn lên cao. Cả bốn người còn lại cũng đưa mắt lên nhìn bầu
trời đêm.
Họ nhìn thấy ánh đèn định vị lập lòe của một chiếc máy bay trực thăng.
Vậy
là sự việc bắt đầu rồi, Adam Preston thầm nghĩ. Đột ngột tim anh đập
nhanh lên một chút. Chiếc máy bay lượn một vòng tròn, rồi những luồng
đèn pha cực mạnh phả thẳng xuống mặt đất. Chói quá, Adam Preston nhắm
mắt lại.
Chiếc máy bay trực thăng bây giờ đứng trên đầu nhóm người đang chờ. Chầm chậm, nó xuống thấp, từng chút, từng chút...
Người
đứng bên dưới đã cảm nhận rõ luồng gió từ cánh quạt phả tới, lá và
những cành cây nho nhỏ bị bốc lên cao. Những cây lớn hơn tì oằn oại.
Adam Preston có cảm giác như đang bị lôi lên khỏi mặt đất. Đôi vợ chồng
nhà Grey bám chặt vào nhau.
Chiếc trực
thăng hạ cánh. Đèn pha tắt đi. Hai cánh quạt vẫn còn quay. Một cánh cửa
mở ra và chỉ một vài giây đồng hồ sau đó, một người đàn ông mặc bộ quần
áo bằng da nâu nhảy khỏi buồng lái.
Cúi khom lưng, anh ta chạy về hướng những con người đang chờ.
Vẫy một cánh tay, anh ta ra hiệu cho họ lại gần mình. Bàn tay phải của anh ta cầm một danh sách.
Adam Preston không nhìn rõ mặt người đàn ông. Cặp kính phi công che quá nửa khuôn mặt anh ta.
-
Chào các ông, các bà! – Phi công nói và đưa mắt bao quát cả nhóm người
trước mặt. – Năm người, đúng thế. Bây giờ tôi sẽ đọc tên. Adam Preston!
- Tôi đây!
Người phi công gật đầu.
- Nathan và Linda Grey!
- Có.
Người đàn ông đánh dấu cạnh tên họ trên danh sách.
- Cliff và Marry Kelland.
- Có.
-
Tuyệt lắm. – Người đàn ông đút danh sách vào túi, vẻ hài lòng. – Bây
giờ mời các quý ông quý bà lên máy bay! – Anh ta nói rồi ngay lập tức
quay về hướng trực thăng đậu.
- Khoan đã. - Adam Preston bước lên phía trước.
- Cái gì? – Phi công vừa hỏi vừa quay lại.
-
Làm ơn cho chúng tôi biết máy bay sẽ đi về đâu? Chúng tôi rất muốn biết
người ta định đưa chúng tôi đến chỗ nào. - Adam Preston nhìn quanh, chờ
mong sự đồng tình và gặt hái những cái gật đầu rất rõ ràng. Người phi công đưa tay sửa cặp kính rồi anh ta tiến tới vài bước.
- Ông đã nhận được một trăm bảng tiền trả trước chưa? – Anh ta hỏi.
Adam Preston gật đầu.
-
Đó thấy chưa? Thế thì im mồm đi. Lên máy bay đã. Khoảng nửa tiếng đồng
hồ nữa ông sẽ được biết nhiều hơn. Còn bây giờ thì tôi không muốn ai hỏi
han gì nữa hết.
Adam Preston nổi giận.
- Ông bỏ cái kiểu ăn nói đó đi!
Dáng
người tên phi công căng lên hệt chiếc bánh người ta bỏ vào chảo rán.
Thế rồi hắn nhún vai, lầm lũi quay trở lại máy bay. Trong bóng tối,
chiếc trực thăng trông lù lù bí hiểm như một con quái vật thuở hồng hoang.
Năm
con người chẳng còn cách nào khác là đi theo gã phi công. Adam Preston
rất bực. Anh có cảm giác mình đang bị qua mặt. Cái thằng cha cầm lái
khốn kiếp kia nghĩ nó là ai? Sao nó đối xử với bọn họ như người lớn cư
xử với trẻ con. Trong lòng Adam Preston thật chỉ muốn quay ngược lại, bỏ
về, nhưng nỗi tò mò của anh mạnh mẽ hơn. Thêm vào đó là sự thúc ép của
tình cảnh túng thiếu hiện thời. Adam Preston là người cuối cùng lên máy
bay.
- Nhanh lên! – Gã phi công gầm vào mặt anh.
Adam Preston không trả lời. Anh ngồi vào một trong hai chiếc ghế còn trống, thắt dây bảo hiểm.
Đôi
vợ chồng nhà Grey ngồi phía bên phải anh. Linda Grey nhìn về lớp kính
đằng trước mặt buồn thiu như thể cô đang trên đường đi đến đám ma của
chính mình.
Tay phi công sập cửa. Gã tắt
cả ngọn đèn bên trong máy bay. Những cánh quạt quay mạnh lên. Linda Grey
dán sát người vào chồng mình như muốn tìm sự an toàn. Nặng nề, chiếc
máy bay từ từ cất lên cao. Lần đầu tiên đi máy bay, Adam Preston đột
ngột có cảm giác dạ dày thót tới tận cổ họng. Những người khác cũng
không khá hơn. Mary Kelland vội đưa tay bụm miệng.
Cảm
giác buồn nôn biết mất thật nhanh. Chiếc trực thăng lượn theo một vòng
cung rồi bay ra hướng biển. Gió ở đây còn mạnh hơn trong cao nguyên.
Thỉnh thoảng nó lại đùa nghịch với con chim sắt. Tay phi công vất vả vật
lộn giữ cho máy bay bay đúng hướng. Có một lần họ rơi xuống dưới độ vài
mét, Linda Grey thét lên, cả Adam Preston cũng thấy nôn nao xanh mặt.
Nhưng
sau đó, chuyến bay trở nên êm ả. Tay phi công đã quen với trò chơi của
thời tiết. Adam Preston nhìn qua làn kính đằng trước. Mặc dù trời tối,
đôi mắt anh vẫn nhận ra một bức tranh hoang dại. Bên dưới họ là biển
đang trào bọt. Người ta nhìn rõ những con sóng rất dài, rất cao. Bên
trên bầu trời đêm là trùng điệp những dãy núi mây dày đặc. Trông kỳ quái
như sản phẩm của một họa sĩ siêu thực.
Adam
biết rằng dọc bờ biển Cornwall có rất nhiều đảo nhỏ. Thường chỉ rộng
vài dặm vuông, những hòn đảo tạo thành một cái tổ khổng lồ cho những
loài chim lạ. Đó là nơi chúng không bị xâm phạm, có thể thoải mái đẻ và
ấp trứng. Nhưng cũng có cả hòn đảo có người ở. Có những thương gia tinh
khôn đã mua chúng. Đại đa số đó là những hòn đảo nằm ngoài ranh giới ba
hải lý. Họ đã xây lên đó những lũy thành đời mới và biến chúng thành nơi
ăn ở. Đa phần để trốn thuế. Sống ở đây, chẳng sở thuế nào trên thế giới
có thể nắm cổ họ, lại càng không với tới túi tiền của họ được.
Những
giây phút phân vân của mỗi người cứ kéo dài ra. Chiếc trực thăng bây
giờ bay êm hơn. Thế rồi đột ngột, Adam Preston nhìn thấy phía Nam lóe
lên một tia lửa đỏ. Anh nói cho những người ngồi bên cạnh biết, nhưng
tất cả bọn họ đều nhìn thấy ánh đèn kỳ lạ đó. Nó nhanh chóng lớn lên,
sáng hơn.
Một cảm giác nôn nao khó hiểu
dâng lên trong lòng Adam Preston. Có phải đó là một cây hải đăng? Hay là
một ngọn đèn báo hiệu, hướng dẫn đường cho chiếc trực thăng? Khách đi
máy bay được biết sự thật ngay sau đó. Quầng sáng lớn lên, tỏa rộng ra,
trở thành một thực thể hình cầu, những đường viền hiện lên rất rõ ràng.
Nó trôi bồng bềnh trước mũi máy bay, một vật thể cực lớn.
Adam
Preston có cảm giác như một bàn tay vô hình đang bóp chặt tim anh. Vốn
không phải là người nhút nhát, nhưng những gì anh đang nhìn thấy quả
thật vượt ra ngoài sức chịu đựng của một người bình thường.
Cái
vật thể hình tròn màu đỏ kia không phải một quả cầu đơn giản, mà là một
cái đầu lâu khổng lồ. Hai hốc mắt to khủng khiếp và một cái mõm rất rộng
đang ngoác ra. Chiếc trực thăng bay thẳng vào khoang mõm đó...
Adam
Preston muốn nhảy lên, nhưng giây bảo hiểm giật anh lại. Anh nghe tiếng
thét sợ hãi của những người đàn bà và tiếng cười hả hê của gã phi công.
Giờ thì cái mõm khủng khiếp kia đang ở ngay trước mặt họ.
Chiếc máy bay trực thăng bay thẳng vào trong đó.
Rồi
toàn khoảng không gian bao trùm chiếc máy bay chỉ còn lại là một màu đỏ
chòng chành, nhảy nhót. Những tàn lửa li ti tràn cả vào không gian bên
trong máy bay. Và năm con người có cảm giác họ đang chìm vào máu.
Hai người đàn bà vẫn la hét mãi không ngơi cho đến lúc mọi việc qua đi.
Không còn ánh sáng, không còn đầu lâu, không còn gì cả.
Chiếc
máy bay trực thăng hạ độ cao. Họ đang trôi lơ lửng trên một cao nguyên.
Cao nguyên này cũng bằng phẳng và có hình cữ nhật. Adam Preston nhìn
rất rõ khoảng đất bên dưới trong quầng đèn pha của máy bay.
Chỉ
còn vài mét nữa thôi, rồi càng máy bay sẽ chạm đất. Chiếc trực thăng
rơi thẳng xuống, dừng lại, chuẩn bị ha cánh. Tay phi công đưa chiếc máy
bay nặng nề vào bãi đỗ phủ bê tông.
Gã tắt máy. Những chiếc cánh quạt từ từ chậm lại. Thêm một vài tiếng động nữa, thế rồi cả những âm thanh này cũng ngưng bặt.
Phi công đứng dậy, xoay về hướng đám khách đi máy bay. Một nụ cười đểu giả bao quanh khóe miệng gã.
- Xuống thôi, quý vị. Tới nơi rồi!
Gã phi công đẩy cửa ra.
- Nhanh lên! – Gã gọi. – Ông Proctor không thích chờ đâu đấy.
Đám
khách bay lảo đảo rời trực thăng, Adam Preston là người cuối cùng bước
xuống. Tay phi công đứng bên cạnh cửa nhăn răng ra cười nhìn anh.
Adam Preston đứng lại.
- Những gì anh đang làm ở đây thiệt giống cái trò bắt cóc. – Anh nói. Gã phi công nhún vai.
- Thế thì anh muốn gì? Anh tự nguyện đến đấy chứ. Giờ thì nhanh chân lên. Nếu không sẽ gặp phiền toái đấy!
- Phiền toái chỉ xảy ra với anh thôi.
Gã phi công cười lớn hơn khiến bốn người kia phải quay lại nhìn họ.
- Nếu ông biết chuyện gì đang xảy ra, thưa quý ngài. – Gã nói.
Adam Preston tự nhủ thầm sẽ quay trở lại hỏi chuyện gã này lần nữa.
Cái
đầu lâu đã biến mất hoàn toàn. Đó chỉ là ảo ảnh, một bức tranh tưởng
tượng thôi sao? Adam Preston không tin như vậy. Anh đã nhìn thấy cái đầu
lâu bốc màu lửa đỏ quá rõ ràng. Anh bước nhanh lên, kéo ống tay áo
Nathan Grey.
Người đàn ông miễn cưỡng quay lại.
- Gì thế? Adam Preston đi bên cạnh anh ta.
- Ông cũng nhìn thấy cái đầu lâu đó phải không?
- Vâng.
- Thế sao? Ông nghĩ thế nào?
- Không biết.
- Ta đi tiếp thôi. – Linda Grey nói.
- Khốn nạn! - Adam Preston gầm gừ.
Hình
như anh là người duy nhất bực dọc về chuyện đó. Chẳng lẽ những người
khác không có mắt trên đầu? Hay họ thấy đó là chuyện bình thường? Không
thể tưởng tượng được! Suy cho cùng thì cái trò bay vào một chiếc đầu lâu
khổng lồ đâu phải là chuyện hàng ngày. Tại sao một thứ như thế lại hiện
ra giữa trời?
Không, câu chuyện này có cái gì đó kỳ quái, điên khùng, Adam Preston tin chắc như vậy.
Nhưng
mọi vật bây giờ trông lại bình thường. Nhìn quanh, Adam Preston biết
mình đang đứng trên một hòn đảo. Chính xác hơn là đang đứng trên mái
bằng của một lô cốt khổng lồ xây bằng bê tông. Anh đoán chiếc lô cốt này
cao chừng bảy mét. Bên dưới kia là đất đảo. Nó mấp mô, đầy đá. Cách đó
một quãng hơi xa, Adam Preston nhìn thấy mặt biển đang rập rờn đập sóng
vào những vách đá và sủi bọt lên.
Thì ra
họ đang đứng trên một hòn đảo mà đã được ai đó mua làm của riêng. Có lẽ
đây là nơi sinh sống của một tay triệu phú nào đó, kẻ đang cần tìm những
nhân công rẻ mạt. Rất có thể. Nhưng nếu thế thì cái đầu lâu khốn kiếp
kia dính dáng gì đến chuyện này?
- Đứng lại! – Tên phi công cắt ngang dòng suy nghĩ của mỗi người.
Năm
người dừng bước. Gã phi công đi ngang qua đám người, lên phía trước.
Gót giày đóng đinh của gã đập như trong một cuộc duyệt binh tạo âm thanh
muốn ghê óc.
Khi đã cách nhóm khách
khoảng chừng bốn mét, tên phi công dừng lại, cúi người xuống và mở một
cái cánh cửa chìm bằng thép được xây lẫn vào mái bằng. Nó được quét màu
ngụy trang khiến người lạ không ai nhận ra.
Tên phi công chỉ tay.
- Xuống! – Gã ra lệnh. – Xuống cho nhanh! Đầu tiên, đôi vợ chồng Kelland chui xuống dưới. Rồi vợ chồng Grey bước theo.
Thêm
một lần nữa, Adam Preston là người xuống cuối cùng. Gót giày của anh
đạp lên những bậc thanh bằng nhôm. Anh trèo xuống một bầu không gian tối
đen như quạ.
Tên phi công đứng trên mái
bằng nhìn xuống dưới. Dáng người hắn bây giờ chỉ còn là một đường viền
lờ mờ. Thế rồi cánh cửa đóng lại.
Một màn đêm trĩu nặng.
Giọng nói đầy hoảng hốt của Mary Kelland vang lên.
- Cliff, họ định làm gì với ta vậy?
- Anh không biết.
Adam
Preston tỏ ra có đầu óc thực tế hơn, anh tìm bật lửa. Nhưng đúng lúc
bàn tay anh chạm vào nó trong túi áo thì điện đột ngột cháy lên.
Hai
ống đèn nêông trần trụi tỏa sáng xuống đầu họ. Cả năm người nhắm mắt
lại vì chói lóa. Tiếng rù rì sau đó thu hút sự quan tâm của họ vào
khoảng tường trước mặt. Có hai cánh cửa bằng thép đang được kéo sang
bên.
Thế rồi Basil Protor xuất hiện.
Và cùng với gã là nỗi kinh hoàng...
Jerry
Flint là một gã trai ăn chơi. Ít nhất thì những người xung quanh cũng
nghĩ như vậy. Nhưng họ không hiểu đúng Flint. Con người đó ngoài mặt
không hề quan tâm đến chuyện gây tiếng tốt, nhưng sự thật anh là một gã
trai đàng hoàng cứng cáp.
Một tính cách không thể thiếu cho nghể nghiệp của anh.
Jerry Flint là một thám tử. Anh đang làm việc cho Dịch Vụ Bảo An, cơ quan tìn báo của chính Nữ Hoàng Anh.
Jerry
Flint là một trong những thám tử thông minh nhất và thành công nhất của
cơ quan, và vì thế mà được chọn cho những kế hoạch dài lâu. Sở trường
của anh là truy lùng dấu vết của những kẻ phạm pháp, những kẻ kiếm tiền
bằng trò làm ăn mờ ám. Anh canh chừng các thương gia quan hệ nhiều với
một số tổ chức trong và ngoài nước nhất định, những tổ chức nhận được
thông tin từ mọi nguồn khác nhau, không ít thông tin tối mật, và sử
dụng chúng cho mục đích làm ăn. Ở vị trí đó, người ta rất dễ sai lầm
chẳng tận dụng chúng riêng cho bản thân mình, mà còn thuận bán nó cho
khách hàng ngoài nước. Đây chính là lúc Jerry Flint sẽ ra tay. Nhiệm vụ
của anh là phát hiện và ngăn chặn những hành động bội phản. Anh thường
canh chừng và tóm bắt những kẻ tình nghi ở những nơi không ai ngờ đến.
Lần này đối tượng của anh có tên là Basil Proctor.
Gã
đàn ông này khiến cơ quan tình báo phải để ý tới khi gã nhảy sang ngành
buôn vũ khí. Hoạt động của gã đầu tiên nằm hoàn toàn trong vòng pháp
luật, thế rồi ngày càng trở nên u ám và ngoắt ngoéo hơn. Qua những món
tiền bạc triệu, Basil Proctor nhanh chóng gây được nhiều ảnh hưởng trong
guồng máy kinh tế và trở thành một trong những nhân vật dẫn đầu các
ngành công nghiệp. Proctor bắt đầu mua nhiều nhà máy rất lớn và vương
quốc kinh tế của hắn mỗi ngày một phình to hơn ra, doanh thu tăng chóng
mặt. Vì Dịch Vụ Bảo An rất muốn biết có một số lượng nhất định kiếm được
bao nhiêu tiền ở đất Anh, kiếm bằng cách nào và tiêu xài chúng ra sao,
nên Basil Proctor rơi vào vòng khoanh đỏ bị canh chừng.
Người canh là Jerry Flint.
Chàng
thám tử làm việc rất có hệ thống. Với sự trợ giúp của các sở kinh tế,
anh rọi đèn vào những vụ làm ăn của tay triệu phú. Rất nhanh chóng,
Flint nắm rõ các dịch vụ chuyển nhượng hợp pháp của Basil Proctor. Kẻ
ganh ghét và những người ngồi lê đôi mách cho anh biết một vài yếu tố về
cuộc sống riêng tư của gã đàn ông đó. Basil Proctor đã trải qua ba lần
cưới vợ. Gã rất e ngại đám đông và thường chỉ làm việc ở hậu trường. Tòa
biệt thự gần London của gã nằm gọn trong một công viên lớn. Các ống
kính quay phim đảm bao cho một hệ thống canh chừng liên tục. Và vào một
ngày nọ, Basil Proctor mua cả một hòn đảo, cách bờ biển Cornwall chừng
hai mươi dặm. Tên triệu phú đã biến vũng đất nằm giữa Đại Tây Dương
thành một lũy thành. Hắn xây ở đó một lô cốt lớn, sống trong đó với những
tay thân tín. Và hắn làm một điều khiến Jerry Flint còn ngạc nhiên hơn
cả việc xây lô cốt: hắn bán các doanh nghiệp của mình đi. Bán với giá rẻ
mạt. Một thương gia sành sỏi như Basil Proctor đột ngột lại đánh mất
thói quen mặc cả!
Dĩ nhiên cơ quan tình
báo bấy giờ càng nghi ngờ mạnh. Jerry Flint nhận lệnh tìm cho ra tay
triệu phú kia đang chơi trò ngông cuồng hay hắn đang lên kế hoạch cho
một vụ làm ăn khổng lồ mà không ai biết tới.
Cuộc canh chừng của Jerry Flint trở nên cận sát.
Bên
cạnh đảo của Basil Proctor có một hòn đảo có người ở. Đường tàu nối đảo
này với đất liền được điều khiển bằng vô tuyến. Hai chàng thủy thủ già
nua, dạn dày kinh nghiệm như những con gấu biển chịu trách nhiệm canh
chừng trong trung tâm điều khiển. Ngoài ra, lực lượng quân đội Anh cũng
đã xây căn cứ trên mãnh đất đầy sỏi đá đó. Một sĩ quan và khoảng chừng
hai mươi người lính được điều tới. Tất cả quá quen thuộc với vị khách
Jerry Flint. Họ có nhiều đêm cùng uống rượu với nhau trong quán nhỏ và
mơ tới một ngày tươi sáng, người trên đảo sẽ được chiêm ngưỡng dáng hình
phụ nữ đẹp tuyệt.
Nhưng đó chỉ là một
giấc mơ thôi. Những người lính đã đổ sức biến một cái vịnh nhỏ thành bến
cảng tạm thời. Họ mở rộng và che chắn nó trước sóng biển. Khiến những
chiếc xuồng máy ở đây không bị lật khi trời bão.
Sau
khi đã sống trên đảo suốt mười tám ngày trời, Jerry Flint bắt đầu ngán
ngẩm cái trò dùng ống nhòm chĩa sang đất của Basil Proctor. Anh muốn tự
thân sang bên đó, muốn thăm dò hòn đảo bí hiểm kia từ khoảng cách gần
nhất.
Buổi chiều hôm đó, khi Flint bước vào căn tin, các vị khách ngồi đó ngạc nhiên khi thấy anh không đặt rượu whisky.
-
Này, cậu ốm hả? – Chàng trung úy hỏi đùa. – Cậu thích uống nước khoáng
từ bao giờ vậy? Cái thứ nước đó đẻ ra chấy rận trong bụng đấy, biết
chưa?
Những chàng lính khác cười lớn, cả Jerry cũng cười.
-
Thôi bỏ đi, các cậu. – Anh nói. – Cả đêm hôm qua mình ngồi trong phòng
vệ sinh. Có lẽ hôm trước mình ăn phải cái gì không hợp dạ dày. Khó chịu
lắm, các cậu biết không?
- Nhưng nguyên
nhân chắc không phải rượu whisky của tôi đâu. – Ông chủ quán béo phị gầm
gừ chống cả hai nắm đấm lên vành hông đầy mỡ.
-
Tôi có nói thế đâu, thậm chí đến nghĩ cũng không giám! – Jerry mỉm cười
đáp lại. Lúc này, gương mặt vôn trẻ trung của anh càng gây ấn tượng trẻ
trugn hơn. Jerry có một mái tóc màu vàng xám, rối bù, thách thức mọi
thứ lược trên đời. Gương mặt anh lốm đốm không biết bao nhiêu vệt tàn
nhang. Hai con mắt xanh sáng, chiếc quai hạm bạnh ra, chiếc eo thon chắc
cùng bờ vai cùng bờ vai vạm vỡ là niềm mong ước của không ít nam diễn
viên điện ảnh.
Jerry Flint hôm nay ăn mặc xuyền xoàng. Quần jean và áo len. Aùo len của anh sẽ dài đến tận đầu gối nếu bị người ta kéo xuống.
Jerry uống nước khoáng, trong khi chàng trung úy và đám lính uống whisky.
-
Còn mười ngày nữa sẽ có người đến thay chúng mình. Tới lúc đó – chàng
trai đấm lên mặt bàn xù xì , - ta sẽ quậy cho cuộc đời này biết tay...
Những chàng lính gào lên hưởng ứng. Một người đặt mộ chầu whisky khao cả bọn.
Ông chủ quán bận túi bụi. Mấy tay lính uống rượu mỗi lúc một nhanh hơn. Đối với Jerry Flint, đây là một cơ hội tốt để lẻn đi.
Không
một ai nhận ra khi anh nhẹ chân đi về hướng cửa. Thở ra nhẹ nhõm, Jerry
Flint bước theo con đường rải sỏi về khu nhà ở. Anh ngủ cùng với những
chàng lính trong dãy nhà một tầng xây bằng bê tông. Mặc dù không sang
trọng, nhưng cũng tạm đủ cho một thời gian ngắn. Họ có một chiếc máy
phát điện riêng.
Trời đã tối, Jerry Flint
nghe tiếng rì rào của sóng biển. Gió từ ngoài đó thổi vào lồng lộng như
một con vật bất kham đang tung hoành. Nó tru lên trên những vách đá của
những dãy núi ngoài khơi.
Kho đựng vũ
khí nằm ngay bên cạnh dãy nhà, bao quanh là những hàng dây thép gai rất
chắc. Jerry Flint mở cánh cửa bằng sắt của khu nhà ở ra, bước vào một
hành lang dài và hẹp. Hai bên là cửa phòng ngủ. Các chàng lính ở đây ngủ
hai người một phòng, Flint và chàng sĩ quan được ở phòng riêng. Cặp gấu
biển già nua ngủ ngoài kia, trong trung tâm điều khiển vô tuyến của họ,
nằm ở góc đảo tận cùng phía Tây Nam.
Cứ mỗi tuần một lần, con tàu chở hàng lại tới đây và mang theo tất cả những đồ vật, dụng cụ cần thiết.
Jerry
Flint bước vào phòng mình. Căn phòng rất ngăn nắp, gọn gàng. Một cái
giường sắt, một tủ con và mộ bộ bàn ghế. Tất cả đồ vật chỉ có vậy. Khúc
ống lò sưởi nằm bên dưới cửa sổ đang tỏa ra hơi ấm.
Vali
của Jerry Flint nằm bên dưới gầm giường. Anh kéo nó ra ngoài, mở nắp,
đưa tay cầm lấy khẩu súng lục nhãn FN của Bỉ rồi chọn một chiếc máy điện
đàm rất nhỏ nhưng cực mạnh. Cả hai thứ được anh cho vào túi vải rồi
quấn quanh cổ như một chiếc tay nải con con. Cuối cùng, anh đút ống nhòm
tia hồng ngọai vào túi, mặc áo khoác da, rời khỏi ngôi nhà và lên đường
ra cảng. Con đường mòn rất hẹp dốc thoai thoải xuống dưới, chạy thẳng
ra bờ vịnh. Ở đó đang có nhiều thuyền đỗ, cả con thuyền cuả Flint với
hai động cơ rất mạnh chạy dầu diesel nằm im lìm chờ đợi.
Không
một ai nhìn thấy chàng thám tử khi anh kéo tấm nhựa phủ sang bên. Rồi
anh tháo dây buộc và giơ chân bước qua mạn thuyền. Anh đi về hướng bánh
lái, đút chìa khóa, bật máy. Cả hai động cơ kêu lạch xạch vài tiếng, thế
rồi nhanh chóng gầm rú to hơn. Khéo léo, Jerry Flint đưa con thuyền
lách qua những thuyền khác , đi về hướng cửa ra. Sau khi qua cái cửa nhỏ
hẹp đó, Flint ngay lập tức bị sóng biển tóm lấy. Những con sóng bạc đầu
lấp lánh chạy ngược đường làm Jerry Flint phải xoay bánh lái. Anh đi về
hướng Đông Nam, đúng hướng có hòn đảo của Basil Proctor đang hiện lên
như một khối đen lù lù.
Biển hôm nay động nhẹ. Những con sóng thay phiên nhau vỗ vào mạn thuyền. Thỉnh thỏang bọt nước lại tràn vào trong trắng xóa.
Jerry
Flint đi với vận tốc mười hai hải lý, đủ nhanh để đến mục tiêu trước
nửa đêm. Tới lúc đó, anh sẽ đặt chân lên hòn đảo và bắt tay vào việc
khám phá bí mật của nó. Chàng thám tử không biết, cuộc phiêu lưu đang
chờ anh ở mảnn đất trên đảo kia sẽ nguy hiểm tới mức nào.
Thời
gian trôi bình thản chẳng hay biết ý muốn của con người. Có những lúc
Jerry Flint thấy mình là người cô đơn nhất thế giới, nhưng anh chịu đựng
được. Anh chẳng phải chỉ được dạy bảo một cách tử tế và lâu dài về mặt
thể chất, mà kể cả về mặt tinh thần. Anh được cánh vượt qua các cơn
khủng hoảng. Quá trình đào tạo ở Dịch Vụ Bảo An không phải là thời nhàn
tản, ăn chơi.
Bầu trời phủ đầy mây khiến
Jerry Flint phải đi theo la bàn. Cặp động cơ diesel gầm gừ no nê như
những con hổ đang thõa mãn. Jerry Flint đã cho kiểm tra và sửa sang con
thuyền của anh rất kỹ, bởi anh biết rất có thể một lúc nào đó, tính mạng
của anh sẽ phụ thuộc vào con thuyền này.
Kim
đồng hồ trên bảng điều khiển chỉ gần nửa đêm. Những ngọn đèn nho nhỏ
màu xanh lá cây phả lên khuôn mặt Jerry Flint một quầng sáng siêu thực.
Những ai nhìn Flint lúc này sẽ không thể tưởng tượng nổi anh chính là gã
trai càn quấy ngông nghênh thường lệ. Chàng thám tử cố đưa sự đứng đắn,
tập trung vào đầu óc. Từng sợi dây thần kinh của anh căng thẳng hết cỡ.
Đột ngột anh nhìn thấy một vệt sáng. Đầu
tiên đó chỉ là một điểm nhỏ màu đỏ, nhưng rồi nhanh chóng lớn hơn lên
và lộ rõ hình dạng.
Hai con mắt Jerry Flint mở lớn, trong một thoáng anh có cảm giác thế giới đi lộn đầu xuống đất.
-
Không thể thế được! – Người con trai tự nói. Rồi anh nheo mắt lại,
nhưng bức tranh kia rõ ràngkhông thay đổi. Jerry vừa nhận ra những đường
viền của một chiếc đầu lâu.
Cái đầu lâu
mỗi lúc mỗi to hơn. Như một con quái vật khổng lồ, nó lừng lững giữa
không gian. Một đỉnh cao của nỗi kinh hoàng với cái mõm mở ngoác ra,
trông như một vực thẳm có thể nuốt chửng tất cả loài người.
Cảm
giác nôn nao dâng lên trong tâm khảm chàng thám tử, trong khi tay vẫn
giữ vững con thuyền theo hướng đi định trước. Phía trên đầu anh văng
vẳng một thứ âm thanh ma quái, nhưng rồi nó nhanh chóng biến đi. Jerry
Flint gài chắc tay lái, với lấy ống nhòm.
Chàng
thám tử chĩa lên bầu trời, quan sát. Hai chân dạng ra, anh đứng giữa
con thuyền máy để giữ thăng bằng và anh phát hiện thấy chiếc trực thăng.
Con chuồn chuồn khổng lồ bằng thép đang bay thẳng vào cái đầu lâu bí
hiểm.
Jerry Flint cắn chặt môi.
-
Không thể thế được! – Anh lẩm bẩm. Cuộc đời sự nghiệp đã đưa anh chứng
kiến không ít sự kiện, nhưng một hiện tượng như thế này thì chưa.
Một cái đầu lâu bốc lửa đỏ mọc ra giữa trời. Không thể tin được.
Chiếc máy bay trực thăng bay tiếp. Sắp ...rồi... nó đã tới chiếc đầu lâu...
Jerry
Flint bất giác nín thở. Anh nhìn thấy chiếc trực thăng lao vào giữa
khoang mõm của đầu lâu. Thế rồi đột ngột, đầu lâu biến mất.
Mọi việc xảy ra nhanh như chớp. Thật sự chỉ trong vòng một giây đồng hồ.
Thay
vào đó, một ngọn đèn pha cực mạnh được bật lên. Jerry Flint nhìn chùm
sáng cắt qua màn tối như một lưỡi kiếm rộng bản trắng lóe xẻ đôi bầu
trời.
Trực thăng đỗ xuống. Jerry Flint đã
chụp ảnh hòn đảo này từ xa. Anh biết sự tồn tại của cái lô cốt và đoán
rằng chính lô cốt được dùng làm nơi đậu máy bay.
Đối
với Jerry Flint, cảnh tượng vừa hiện ra trước mắt anh là bằng chứng
cuối cùng cho thấy hòn đảo của Basil Proctor đang chứa chấp những thế
lực u ám, những thế lực đang chơi những trò ngoắt ngoéo.
Cái đầu lâu kia không thể tự nhiên mà xuất hiện. Jerry Flint quyết tâm giải mã câu đố bí hiểm trên hòn đảo của Proctor.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét