CHƯƠNG 15
Sa bẫy!
Khốn
kiếp, cô ta đã lừa tôi, và tôi đã ngu ngốc đánh giá quá thấp người đàn
bà đó. Ba tấm gương đã bị tôi phá hủy. Chín tấm gương còn lại đang đứng
trước mặt tôi. Chín lần Ramona. Nhưng Ramona thật sự đang đứng ở đâu?
Cô
ta chắc chắn phải đứng ở một vị trí trung tâm, đáng tiếc là vị trí này
lại nằm trong bóng tối. Dù đưa ánh mắt nhìn về hướng nào chăng nữa, tôi
cũng không thấy người đàn bà đó.
Dĩ
nhiên rồi, cô ta quen từng ngóc ngách trong ngôi nhà này, cô ta biết cô
ta phải chuyển động ra sao, phải đứng ở vị trí nào để gây bối rối cho
một kẻ lạ.
Dù sao thì ánh sáng của ngọn
đèn cũng đủ cho tôi nhận ra mặt cô ta. Cả khuôn mặt đang bóng nhẫy lên
như được phủ dầu. Đôi con mắt óng lên như hai khối nhựa đường màu đen.
Không còn một chút nào của cái dáng điệu mời gọi khêu gợi mà cô ta đã
chỉ ra khi khiêu vũ. Người đàn bà trước mặt tôi bây giờ là một kẻ giết
người, là một kẻ sẽ tận hưởng tình huống tới giây phút cuối cùng. Kể cả
cái chết của đối phương.
- Mày không tính tới khả năng này phải không?
- Đúng.
Cô ta trề môi dưới ra.
Cô ta trề môi dưới ra.
-
Tao nói cho mày nghe, Singlair. Tao không để cho đứa nào phá hủy thế
giới này của tao. Tao sẽ không đứng yên mà nhìn mày phá hủy những gì cha
mẹ tao để lại. Tao vừa phải chứng kiến cảnh mày hủy diệt linh hồn của
họ, tao muốn vỡ tim ra vì đau đớn, nhưng mày chỉ khiến cho lòng căm thù
của tao dâng lên cao hơn. Singlair, tao sẽ tiếp tục, tao sẽ tiếp tục
hành động nhân danh họ. Tao sẽ tiếp tục chứng minh cho Beelzebub thấy
tao là một đệ tử trung thành và xứng đáng.
Tôi lắc đầu. Một cử chỉ thất vọng, tiếc nuối.
-
Tôi rất buồn cho cô, Ramona, tôi thật sự buồn cho cô. Cô đã chọn sai
đường. Hãy nghe tôi nói đi, cô không thể thắng cuộc được đâu. Hoàn toàn
không có cơ hội. Cái Ác rồi sẽ thất bại trước cái Thiện. Nó đã thua cuộc
suốt bao nhiêu thời đại nay rồi, và tình hình sẽ không thay dổi. Tại
sao cô lại đi ngược lại xu hướng đó?
- Vì tao đã quyết định!
- Đầu hàng đi, Ramona!
- Không đời nào! - Người đàn bà giơ vũ khí lên.
Tôi
muốn kéo dài câu chuyện như có thể. Lòng thầm hy vọng sẽ tìm ra chỗ ẩn
nấp của cô ta. Khốn kiếp thật, cô ta là người chứ đâu phải là ma, cô ta
đang phải ẩn ở đâu đó, một nơi tạo cho cô ta cái nhìn bao quát nhất.
Chắc
chắn không phải đằng sau mà cũng không phải giữa những tấm gương, mà ở
phía trước chúng. Nếu không những tấm gương đã chẳng thể in bóng hình
của cô ta rõ đến như thế được.
Tôi
thở phì ra thành tiếng. Tôi làm ra vẻ rất bình tĩnh, thờ ơ. Trong lòng
tôi thầm hy vọng sẽ bằng một cách nào đó dụ cô ta ra khỏi chỗ đứng hiện
thời. Chỉ cần cô ta bước về phía trước vài ba bước là tình thế đã rất
tiện lợi cho tôi. Tôi đã nghĩ đến khả năng dùng đèn pin để quét sáng
thật nhanh mọi chỗ, nhưng phương pháp này chắc chắn sẽ không mang lại
kết quả, bởi Ramona đã quyết tâm vùi tôi xuống địa ngục.
Mà khẩu súng tự động đã nạp sẵn đạn trong tay cô ta sẽ biến mục tiêu đó thành một bài toán dễ giải quyết.
- Tao không cho mày thời gian để nói lời cầu nguyện cuối cùng đâu, Singlair. Tao muốn nhìn thấy mày chết!
Người đàn bà này tràn đầy căm hận. Cô ta không đủ vẻ lạnh lùng của một tên giết người chuyên nghiệp, và đây thật sự là một cơ hội cho tôi. Những ai xử sự như cô ta bây giờ, thường sẽ để lộ ý định của mình trưởc khi hành động.
Cô ta giơ hai tay lên một chút, nhưng đồng thời lại chúc nòng súng xuống dưới. Ra là cô ta đứng ở hướng trên và muốn găm những viên đạn xuyên chéo xuống người tôi. Những gì tôi kể ở đây thật chậm, nhưng trong sự thật đã xảy ra rất nhanh, và tôi phản ứng cũng rất nhanh.
Tôi giật người về sau.
Đúng lúc khẩu súng bắt đầu gầm lên.
Khi nghiêng người xuống tôi vẫn nhìn thấy những lưới lửa phụt ra từ đầu nòng súng, thế rồi tôi đập người ngay xuống bậc cầu thang trên cùng, ánh mắt vẫn hướng về phía trước.
Người đàn bà này tràn đầy căm hận. Cô ta không đủ vẻ lạnh lùng của một tên giết người chuyên nghiệp, và đây thật sự là một cơ hội cho tôi. Những ai xử sự như cô ta bây giờ, thường sẽ để lộ ý định của mình trưởc khi hành động.
Cô ta giơ hai tay lên một chút, nhưng đồng thời lại chúc nòng súng xuống dưới. Ra là cô ta đứng ở hướng trên và muốn găm những viên đạn xuyên chéo xuống người tôi. Những gì tôi kể ở đây thật chậm, nhưng trong sự thật đã xảy ra rất nhanh, và tôi phản ứng cũng rất nhanh.
Tôi giật người về sau.
Đúng lúc khẩu súng bắt đầu gầm lên.
Khi nghiêng người xuống tôi vẫn nhìn thấy những lưới lửa phụt ra từ đầu nòng súng, thế rồi tôi đập người ngay xuống bậc cầu thang trên cùng, ánh mắt vẫn hướng về phía trước.
Những viên đạn quỷ quái cày xới trên nền sàn nhảy, chẻ toác nền gỗ chúng ra.
Những viên đạn đang đến lại gần tôi, chùm đạn đã tới gần, chỉ một nhịp tim đập nữa thôi là nó sẽ chết chóc găm vào đích.
Tôi lăn người xuống dưới.
Đó là bậc cầu thang trên cùng.
Tôi
đã lấy đà thật nhiều và thật mạnh, người tôi nẩy qua bậc thang trên
cùng. Thế rồi thân hình tôi xoay xuống, nhanh lên. Tôi không cần phải
tăng thêm lực cho vòng quay, cú lấy đà từ ban đầu đã đủ lớn, nó xoay
người tôi theo những bậc cầu thang.
Những tiếng súng ngừng lại.
Thêm
vào đó là một âm thanh, nó không hẳn là tiếng gào, tiếng tru, tiếng la
hét hay tiếng rên rỉ, mà là tất cả những âm thanh đó trộn lại, trở thành
một tiếng hú rùng rợn của nỗi thất vọng vô biên.
Tôi nghe thấy nó đập vào tai mình, trong lúc cơ thể tôi vẫn tiếp tục theo chuyến phiêu lưu rợn người xuống dưới.
Khốn
kiếp, tình huống bắt đầu trở thành nguy hiểm, mặc dầu tôi đã co người
lại nhưng không khỏi cảm nhận thấy độ cứng trong những vết gờ cầu thang,
và cũng không có cách gì để làm giảm độ cứng đó đi.
May
mắn làm sao, tôi đang lăn xả vào bóng tối. Nếu Ramona xuất hiện ở bên
trên kia cầu thang và bắn xuống, thì kể cả dùng súng ngắn tự động EPI
cũng rất khó trúng mục tiêu.
Chẳng lẽ cầu thang không bao giờ tới đáy?
Tôi
cứ đập lên đập xuống theo từng bậc cầu thang như vậy, cho tới khi thân
thể tôi xoay nhanh hơn, bị văng lên cao rồi cuối cùng ném thẳng xuống,
đập bụng xuống dưới nền đất.
Tôi
nằm lại, không động đậy. Ước gì được nằm thêm một đoạn nữa, và được
kiểm tra xem những chỗ nào trên người còn lành lặn, những chỗ nào đang
đau. Nhưng tình huống bây giờ không cho phép, có những việc quan trọng
hơn nhiều, bởi kẻ đối diện không hề ngừng lại.
Tay phải tôi vẫn cầm chắc khẩu Beretta. Cả cây thánh giá bằng bạc cũng nằm dính như đã mọc rễ vào lòng bàn tay trái.
Để có được góc nhìn tốt hơn, tôi lùi về một chút.
Bây giờ, tôi khẽ xoay đầu lên trên.
Tôi
có thể nhìn rất rõ phần đầu của cầu thang, và kể cả những đường viền
của nó. Quầng ánh sáng của những ngọn đèn nhỏ bên trong hắt ra khiến nó
nổi lên như một cạnh tường rất chắc.
Đằng
sau nó xuất hiện Ramona, khẩu súng lăm lăm đòi nhả đạn. Có lẽ cô ta cũng
phải nhả đạn thôi, nếu cô ta còn muốn vùi tôi xuống địa ngục.
Nhưng bây giờ, người đàn bà đó đã chuyển sang một vị thế tồi tệ hơn so với vị thế lúc trước.
Cô
ta đứng trong ánh sáng, còn tôi đang nằm trong bóng tối, lúc bấy giờ
tôi đã quỳ dậy, cánh tay bên phải giơ cao cùng khẩu súng, bàn tay bên
trái xòe ra đỡ cổ tay phải.
Ramona nóng
ruột đi đi lại lại trên bậc cầu thang cao nhất. Cô ta nhìn xuống dưới,
nòng súng cũng chĩa xuống, cô ta cũng đang tìm tôi, tôi nghe thấy tiếng
cô ta thì thào.
Dù không hiểu một lời, nhưng giọng nói đã cho tôi biết cô ta đang giận dữ, căm hận tới mức nào.
Tôi gọi cô ta.
Tôi gọi cô ta.
- Đầu hàng đi, Ramona! Cô không làm được đâu!
Một
tiếng thét chói chang vụt bay khỏi miệng người đàn bà. Ramona Sanchez
bây giờ đã hết xương hết thịt, cả cơ thể chỉ còn lại là một ý chí chém
giết duy nhất. Cô ta bóp cò, và cả tôi cũng bóp cò.
Tôi ngắm rất kỹ, ngắm rất chính xác và tôi trúng đích!
Những
lưỡi lửa màu xanh nhạt cũng nhảy múa trên đầu nòng súng của cô ta.
Người đàn bà mặc dù đã bóp cò, nhưng viên đạn của tôi đã đến thật nhanh,
và giật cô ta ra phía sau.
Thân hình
người đàn bà thoáng giật qua khoảng không gian trên bậc thang cao nhất.
Cô ta vẫn còn cầm khẩu MPI, nhưng trong một tích tắc sau đó, khẩu súng
trở thành quá nặng. Nó rơi ra khỏi tay cô ta.
Lúc
khẩu súng đập xuống đất cũng là lúc thân hình Ramona ngã xuống. Một
cánh tay còn quệt dọc bậc thang trên cùng, rồi thân hình đó nằm lại, bất
động.
Tôi nặng nề nhấc người lên, chầm chậm theo từng bậc thang đi lên...
* * * * *
Không, có một việc không bình thường!
Thân hình bất động của người đàn bà xinh đẹp.
Khoảng cách quá lớn không cho phép tôi ngắm súng kỹ như ý mình. Trong lòng tôi lúc đó chỉ muốn loại cô ta ra khỏi vòng chiến mà thôi.
Tôi đã bắn trúng đích và cũng đã loại người đàn bà ra khỏi vòng chiến, nhưng viên đạn của tôi trúng đúng vào đầu của Ramona, giết chết cô ta và để lại một vết thương gớm guốc. Ramona sẽ không bao giờ còn khiêu vũ nữa. Điệu Tango Số Mệnh đã đánh dấu chấm hết cho cuộc đời người đàn bà đó...
(Jarson Dark)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét