Thanh niên trong thời chiến thì dù muốn hay không cũng phải đi lính, không bên nầy thì bên kia. Thiệt cũng vậy. Anh ở miền Nam , làm lính Việt Nam Cộng Hòa, nói nôm na là lính chế độ cũ hay lính nguỵ như bây giờ người ta thường gọi.
Không
biết có phải vì vóc dáng thư sinh gầy yếu, mắt kính cận hay là nhờ chạy
chọt mà Thiệt được điều động về ngành quân nhu, làm nhân viên hành
chính tài chính cho đơn vị. Và cũng không biết Thiệt đã làm lính được
bao lâu, nhưng khi chuyển đến đơn vị đóng gần vành đai phi trường Đà
Nẵng thì anh ta đeo lon trung sĩ, một vợ, hai con. Thời buổi chiến tranh
mà được làm lính văn phòng thì số dách, lại thêm được cô vợ khoẻ mạnh,
to béo như vỏ sĩ su-mô thì khỏi lo tốn tiền thuốc thang hoặc bị mấy tay
sĩ quan gạ gẫm.
Đơn
vị quân nhu mới thành lập, lính tráng chưa quen thân nhau. Doanh trại
cũng mới dựng ít nhà dành riêng cho bộ chỉ huy, nhà kho và lính bảo vệ.
Lính văn phòng chưa có nhà ở, thoạt đầu còn phải thuê nhà dân, sáng đi, tối về như công chức.
Thiệt
ở nhà thuê hơn một tháng thì khu gia binh dành cho sĩ quan và lính văn
phòng được khởi công trên khu đất cách doanh trại chừng nửa cây số. Khi
xe ủi đến san lấp bãi hoang đầy lau lách, buị cây dại và ao hồ để tạo
măt bằng thì người ta phát hiện được rất nhiều mô đất nhỏ như cái rá mà
người ta nghi là những nấm mồ hoang. Hỏi dân địa phương thì họ bảo đó là
những mả hời, có tiếng là linh thiêng. Người quanh vùng chẳng mấy ai
lai vảng đến đó vì người ta đồn rằng ban đêm có ma hời tụm lại xoả tóc
khóc tỉ tê. Những người lính công binh dù sợ nhưng cũng phải làm. Họ mời
thầy cúng, thuê người bốc được dăm bảy bộ hài cốt, bỏ vào tiểu, đem
chôn một nơi khác. Cũng chỉ bốc được những mồ nào còn nấm, chứ những
cái tàn rồi, bằng phẳng với mặt đất, thì chẳng biết còn bao nhiêu.
Rốt
cục thì khu gia binh cũng được dựng xong. Các sĩ quan ưu tiên chọn lựa.
Chỉ có một mình Thiệt là hạ sĩ quan nên phải nhận lô sau cùng. Lính
công binh nói lô đất ấy có nhiều mả hời, nhưng Thiệt đành phải chịu.
Thiệt dắt vợ con vào ở, dấu nhẹm chuyện mả mồ.
Thế
nhưng chưa đầy một tuần thì có chuyện kỳ quặc xảy ra. Nửa đêm Thiệt
đang ngủ với vợ thì giật mình thức giấc vì những tiếng động lạ. Thoạt
đầu là tiếng ly chén chạm nhau, sau đó là tiếng bàn ghế di chuyển như có
ai đang dọn nhà, tiếng chân chạy trên mái tôn, tiếng rên rỉ, tiếng thở
hì hục. Thiệt thức dậy bật đèn tìm kiếm nhưng không tìm thấy ai, chỉ có
mấy chú chuột chạy kêu chút chít. Mọi vật vẫn ở yên vị trí, không hề di
chuyển. Những đêm tiếp theo, không đêm nào mà không xảy ra chuyện tương
tự. Thiệt đã từng tham gia trận mạc từ lúc còn binh nhì nên chẳng mấy
sợ, nhưng cô vợ quá khiếp hãi nên dứt khoát đòi đi thuê nhà ở hoặc phải
về quê. Quê Thiệt thuộc vùng giải phóng nên không thể về, còn thuê nhà
thì không có tiền vì số tiền dành dụm đã dùng sạch vào việc mua sắm đồ
đạc trong nhà. Lại còn nợ đơn vị mấy tháng lương. Ngược lại ở trong khu
gia binh chẳng tốn một đồng xu tiền điện nước, lại được an toàn. Thiệt
tạm thời xin cho vợ con vào ngủ trong văn phòng, còn mình thì ngủ ở nhà.
Lính tráng mà sợ quái gì ma mũi.
Được
một tuần thì Thiệt có vẻ kiệt sức, mặt mày hốc hác vì mất ngủ. Đêm nào
cũng phải thức dậy vì tiếng động lạ rồi nằm chong đèn đến sáng, không
thể chợp mắt. Có lúc anh phải xin nghỉ ốm đi viện, nhưng sợ mất việc,
phải đổi ra tiền tuyến nên cố gắng đi làm.
Thiệt
báo cáo chuyện nhà mình với đơn vị trưởng và được cấp trên điều động
một binh nhì đến giúp việc văn phòng ban ngày, ban đêm thì về nhà ngủ
với Thiệt.
Trong
thời gian ấy, đơn vị có hai sĩ quan người Mỹ đến làm cố vấn, ở lại
trong doanh trại. Một người biết tiếng Việt trọ trẹ ngỏ ý muốn dạy tiếng
Anh cho vợ Thiệt để làm thông dịch. Vợ Thiệt đã học gần hết phổ thông
nên cũng biết đôi chút tiếng Anh. Được học tiếng Anh với người Mỹ chính
gốc là một cơ hội rất hiếm nên cả hai vợ chồng Thiệt đều ô-kê.
Ban
ngày vợ Thiệt ở nhà, ban đêm vào học tiếng Anh trong doanh trại nên
chẳng mấy chốc, vợ Thiệt nói tiếng Anh như gió và được cử làm thông dịch
viên cho đơn vị. Hai người Mỹ đi đâu cũng có vợ Thiệt cặp kè. Đôi khi họ
đi công tác vài ba ngày mới về. Người ta tiếng vào tiếng ra, đồn đãi
bậy bạ nhưng Thiệt không có ý kiến gì bởi đồng lương vợ Thiệt kiếm được
khá lớn, chẳng bao lâu có thể trả xong nợ và mua nhà riêng. Lúc ấy Thiệt
sẽ không cho vợ làm thông dịch nữa. Hơn nữa lúc ấy chắc sẽ có sĩ quan
thông dịch được cử đến, có làm người ta cũng không cho.
Lúc
Thiệt được thăng chức thượng sĩ cũng là lúc biết vợ mình có bầu. Mấy
người vợ lính to nhỏ rằng không biết Thiệt ngủ với vợ lúc nào mà cô ta
có bầu. Chuyện đó chỉ có hai vợ chồng họ biết, làm sao người ngoài biết
được. Không ban đêm thì ban ngày chủ nhật. Làm tình kiểu lính thì đánh
nhanh, thắng lẹ, chớ có như dân thường đâu. Hồi Thiệt còn ở quân trường,
mỗi lần chủ nhật vợ đến thăm, hai người kéo nhau ra bãi tập, che tấm
pông-xô là xong. Hơn nữa, vợ chồng Thiệt vẫn vui vẻ hạnh phúc, chẳng mấy
khi to tiếng. Người khác lại bảo rằng vợ Thiệt to béo, khoẻ mạnh thế
kia thì nếu có chuyện gì Thiệt cũng không dám hó hé. Nó quật một cái thì
rồi đời! Sắp đến ngày vợ sinh thì Thiệt cũng đặt cọc một ngôi nhà hai
tầng giữa trung tâm thành phố. Người sĩ quan Mỹ tốt bụng đã nhường cho
Thiệt chiếc xe Jeep lùn của anh ta trước khi về nước. Chẳng mấy thượng
sĩ có được xe riêng. Thiệt lấy làm hãnh diện khi chở vợ đi khám thai
hàng tháng. Sau khi mua được nhà cho vợ con ở, Thiệt sẽ đi về bằng
chiếc xe này.
Đến ngày vợ sinh thì Thiệt lấy xe chở vợ đi bệnh viện. Thiệt được nghỉ phép ba ngày để lo cho vợ con.
Sau
ba ngày thì Thiệt một mình lái xe về. Không nói không rằng, anh ta rinh
tất cả đồ đạc trong nhà ra đường và lấy xe cán bẹp. Lúc ấy vào sáng
sớm, sắp tới giờ làm việc. người lính gác doanh trại hớt hãi chạy đi báo
sĩ quan đơn vị trưởng: Thưa đại uý, em thấy thượng sĩ Thiệt hai tay
cầm hai quả lựu đạn đi vào văn phòng, dáng vẽ căng thẳng.
Khi
viên đại uý dẫn lính đến đến thì phòng hành chánh tài chánh đã bị khoá
chặt cửa bên trong. Tiếng Thiệt la to: Các người đi đi, nếu không thì
chết cả đám bây giờ.
Ngay
khi mọi người vừa kịp nằm xuống khì hai tiếng lựu đạn nổ rầm rầm. Văn
phòng bay tốc mái và người ta tìm thấy Thiệt chết ngay tại chỗ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét