CHƯƠNG 5
Giọng người nổi lên từ mọi hướng!
Adam Preston nhận ra rằng anh đã bị bao vây. Bị bao
vậy bởi những kẻ vô hình.
Sự hoảng hốt hiện lên trong con mắt người đàn ông.
Anh nhìn ra mặt biển xanh xám ngoài kia, làn sương buổi sớm vẫn còn là là trên
những đầu sóng, chỉ tan dần từng chút trong ánh mặt trời. Giấc mơ về tự do vậy
là chấm dứt. Giờ anh phải chiến đấu để sống sót. Người đàn ông nhìn thấy một
chiếc xuồng nhỏ. Có ai đó đã kéo nó lên trên bãi cát. Thế rồi anh phát hiện ra
một chiếc xuồng máy, chắc là của người đàn ông đã bị bọn người vô hình kéo xác
vào trong phòng kia. Một chiếc thuyền có hai động cơ! Một thuyền máy có tốc độ
cao!
Hy vọng cháy lên. Nếu đến được con thuyền kia và
bật động cơ lên, rất có thể anh sẽ thoát được đám người hung bạo vô hình.
Ngay sau đó anh lại nghe thấy tiếng người.
- Nó muốn chạy trốn!
Tiếng cười rùng rợn nổi lên, dai dẳng.
- Làm sao nó trốn được. Cứ thử xem. Bọn mình sẽ xẻ
xác nó ra làm bốn, lột da thành từng mảnh một.
- Kiếm của ta đang chờ xuyên thủng người nó ra đây.
Nào, vào việc thôi. Không nói nhiều nữa.
- Đúng thế! – Một gã khác gào lên. – Tóm lấy nó.
Adam Preston thấy lưng mình ớn lạnh. Đột ngột, nỗi
sợ hãi chết chóc dâng tràn. Anh kinh khiếp nhìn quanh, rồi co cẳng chạy. Nhưng
chỉ được hai bước chân đã có kẻ kéo anh ngã xuống. Adam cảm nhận rõ những bàn
tay vô hình đang tóm lấy mình. Một nắm đấm đập thẳng vào mặt anh. Người đàn ông
thét lên. Bất giác, anh giơ hai bàn tay lên cao và bị trừng phạt ngay lập tức.
Ngón đòn giáng thẳng xuống khu dạ dày. Adam Preston cong người lại. Những kẻ vô
hình cười ré lên. Chúng bỏ anh nằm đó. Người đàn không ông đầu hàng. Anh vất vả
nhổm dậy. Vừa thở hổn hển vừa hét.
- Lũ chó dữ! – Anh gào lên. – Lộ mặt ra đi! Chiến
đấu như đàn ông thật sự đi nào!
Anh khoanh hai cánh tay lại, bước lảo đảo trên nền
cát. Thế rồi bất thần, Adam co cẳng chạy thật nhanh. Chỉ sau ba bốn bước chân
thật dài, anh đã đến gần con thuyền máy. Anh đạp vào cát, tóm được vào vách
thuyền, đập đầu gối lên phía ngoài mạn thuyền rồi kéo ngược người lên. Anh bò
bằng cả tứ chi về hướng tay lái.
Chìa khóa! Nếu như chìa khóa còn cắm ở đây... Kia
rồi! Chìa khóa còn cắm trong ổ.
Adam Preston khẽ reo lên vì vui sướng. Những ngón
tay phải của anh muốn tóm lấy chìa khóa, muốn xoay nó để khởi động máy.
Đúng lúc đầy ngón tay anh chạm được vào miếng thép
mát lạnh đó thì có hai cánh tay băng giá đột ngột siết ngang cổ họng anh. Adam
Preston phát ra một tiếng kêu sặc sụa. Anh bị kéo lùi về phía sau, mất thăng
bằng trong khu lái rất hẹp và đập người xuống nền thuyền. Lưng anh đập ngang
vào hai bậc thềm. Cảm giác đau khiến anh tê liệt. Ngay trước mặt anh, không
gian đang sáng rực lên. Nó là một bức tranh mờ ảo, nhảy nhót, bắt đầu xoay
tròn.
Thế rồi giữa khoảng không gian bừng sáng đó hiện
lên một dáng người khổng lồ được vật chất hóa trong vòng một phần giây đồng hồ.
Một tên đàn ông rất cao lớn. Phần người trên của hắn để trần, lộ làn da nâu và
khoảng ngực đầy lông. Đầu trọc không một sợi tóc. Gã mặc một cái quần rất chật,
nhe hai hàm răng ra và cầm bằng cả hai tay một lưỡi kiếm cong cong. Một lưỡi
kiếm của địa ngục.
Gã lấy đà.
- Đừng...! – Adan Preston gào lên, tiếng gào vang
vọng trên hòn đảo cô độc.
Chỉ vô ích. Tên đao phủ tàn nhẫn ra tay.
**********
Từ khi Adam Preston trốn đi, người đàn ông cao tuổi
tóc trắng nắm lấy quyền chỉ huy. Thỉnh thoảng ông lại lên tiếng khích lệ những
người đồng cảnh tù đày.
- Anh ta đã đi được, anh ta đã leo lên được qua lỗ
thông hơi. – Ông nói. – Anh ta cũng sẽ đi tiếp, tôi tin chắc như vậy.
- Tôi sợ quá. – Linda Grey run run nói.
- Chúng ta ai cũng sợ. – Người đàn ông tóc bạc trả
lời. – Chỉ có điều chúng ta phải học cách để vượt lên nỗi sợ.
- Nghe ông nói thì dễ quá.
Người đàn ông tóc bạc nhún vai. Ông đã đưa ra biết
bao lời an ủi, giờ ông không biết cần phải nói những gì nữa. Ông đành ngồi
xuống. Đa số tù nhân vẫn còn nhìn lên lỗ thông hơi, như thể họ chờ một vị cứu
tinh xuất hiện từ trên đó. Rất nhiều người đang chắp tay lại trong tư thế cầu
nguyện. Vài người cầu nguyện thật với những đôi môi run rẩy.
Một người đàn ôg trạc tuổi trung niên rút ra một
điếu thuốc lá. Thế rồi anh ta bóp bao thuốc lại rồi ném nó xuống đất.
- Điếu cuối cùng của đời tôi. – Anh nói khi ngẩng
đầu lên, người ta nhìn thấy hai mắt anh ẩm ướt.
Thèm thuồng, anh hít làn khói vào phổi. Hai bàn tay
cầm điếu thuốc lá run bần bật. Những giây phút đồng hồ chậm chạp lê đi. Thế
nhưng với thời gian, nỗi hy vọng cũng lớn dậy. Cho tới nay, những tù nhân vẫn
chưa nghe thấy âm thanh đặc biệt nào. Không có tiếng súng nổ. Không có tiếng
còi báo động tru lên.
Có phải Adam Preston đã thoát khỏi đảo?
- Chắc chắn anh ta đã thoát được. – Cliff Kelland
đột ngột nói vào trong sự im lặng nặng nề. – Chắc chắn là anh ấy đi được rồi.
Mọi người chỉ cần tin thôi.
Những người khác gật đầu. Người đàn ông vừa hút
xong điếu thuốc lá cuối cùng dụi mẩu thuốc. Bỗng anh cười lớn lên.
- Điếu thuốc sau thể nào tôi cũng được hút tự do.
Không một ai trả lời anh. Sự căng thẳng đã vượt quá
sức chịu đựng. Những nạn nhân cảm thấy hoàn toàn cô độc. Bình thường ra, vào
giờ này họ đã nhận được bữa điểm tâm, nhưng hôm nay thì không.
Thế rồi hết sức bất ngờ, họ phải đối mặt với nỗi
kinh hoàng.
Một tràng cười rùng rợn nổi lên, vọng vào lỗ thông
hơi. Tràng cười chát chúa đẩy toàn bộ những con người bên dưới hầm vào hoảng
hốt.
- Bọn ngu đần! – Một giọng người gào lớn. – Bọn ngu
đần! Không một kẻ nào thoát khỏi tay thuyền trưởng Barell! Ông ta sẽ tóm được
tất cả. Bọn mi giờ đã là một phần của đoàn thủy thủ. Kẻ đào ngũ sẽ bị trừng trị
giống như tên này!
Tiếng cười lại ào lên như một trận cuồng phong âp
tới. Hai người đàn bà sợ muốn ngất. Họ giơ hai tay bịt tai lại, họ không thể
tiếp tục nghe tiếng cười rùng rợn kia.
- Nó là một thằng phản bội!
...Phản bội... phản bội... phản bội...
Tiếng vọng của giọng nói khủng khiếp kia đập qua
đập lại trong lỗ thông hơi.
- Gửi nó cho bọn mày đây!
Có tiếng đập. Những con người ở dưới hầm nín thở.
Có cái gì đó bay qua lỗ thông hơi, rớt xuống dưới nền phòng và nằm lại.
Hai người đàn bà thét lên chát chúa. Họ giơ hai bàn
tay lên cao, che mặt.
Những người đàn ông mặt trắng nhợt như vôi.
Có người cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Quá kinh khủng! Quá tàn nhẫn!
Đó là cái đầu người.
Đầu của Adam Preston...
**********
John Singlair dùng một con dao làm bếp cắt dây trói
cho tên phi công.
Rick Terry hầu như đã im lặng suốt thời gian qua.
Chỉ một lần hắn lên tiếng xin thuốc lá. John đưa thuốc cho hắn. Không có tay
cầm thuốc mà hắn vẫn hút rất ngon lành.
Giờ thì gã đan xoa tay xoa chân vào nhau cho mạch
máu chảy lại bình thường. Mặt gã nhăn nhó. John biết cảm giác này. Hai bàn tay
kia chắc chắn đang tê dại như có hàng ngàn con kiến đang bò bên trong.
Trời bên ngoài đã tối. Gió đêm thổi vù vù trên
những tàn lá của cây cao. Nhiệt độ hạ xuống, không khí lành lạnh dễ chịu.
- Chúng ta sẽ cùng bay đến điểm hẹn. – John nói. –
Tức là vào khoảng nửa đêm. Chuyện gì sẽ xảy ra với những con người có tên trong
danh sách kia?
Tên phi công lạnh lùng cười nhìn John.
- Tôi đưa họ ra hòn đảo của Proctor.
- Rồi sau đó?
- Tôi không biết.
Chàng thanh tra tin chắc là Rick Terry nói dối.
Nhưng anh chưa thể chứng minh cho hắn thấy, mà anh cũng không thể ra đòn để bắt
tên này khai ra sự thật.
- Máy bay được đổ đủ xăng chưa?
Rick Terry gật đầu không nói.
- Từ đây đến thị trấn Devontown cần bao lâu?
- Chưa đến nửa tiếng đồng hồ.
- Và đó là điểm hẹn gặp? – John hỏi tiếp.
- Không chính xác. Nhóm người đó sẽ chờ trên một
cao nguyên, không xa Devontown bao nhiêu.
- Tại sao bây giờ anh tự nguyện trả lời như thế? –
Chàng thợ săn ma hỏi dồn.
Rick Terry nhún vai.
- Tôi đã cân nhắc lại.
John mỉm cười.
- Tùy anh.
Rồi chàng thanh tra nhìn đồng hồ.
- Nào, Terry, ta lên đường.
- Bây giờ vẫn còn sớm quá.
- Tôi muốn xem xét khu vực đó.
Tên phi công nhún vai và đi về phía cửa. John
Singlair đi theo. Cả hai người xuyên qua bãi cỏ, hướng tới chiếc trực thăng.
Ông già làm vườn Jos đứng bên cửa sổ và nhìn theo họ.
Rick Terry mở cửa. Cánh cửa ngoác ra rất rộng. John
có thể nhìn vào phía bên trong máy bay. Anh thấy phía sau có nhiều ghế, nhưng
anh muốn ngồi sát sau lưng tên phi công. Rick Terry trèo lên. John nhanh lẹ
trèo theo hắn và ngồi xuống chỗ cùng lúc với tên phi công. Chàng thợ săn ma chỉ
cho gã đàn ông nhìn thấy khẩu súng của mình.
- Đừng có tưởng là tôi không có vũ khí. – John giải
thích. – Mà chuyến bay này cũng không phải trò đùa đâu.
- Tôi biết.
- Thế thì tốt.
John Singlair lại đút khẩu Beretta vào người. Khẩu
súng chứa đầy những viên đạn bạc được rửa nước thánh. Những viên đạn có thể hủy
diệt rất nhiều loại ma quỷ khác nhau. Ngoài ra trên ngực anh còn đeo một cây
thánh giá thần bằng bạc cùng một mặt ngọc thần. Đây là hai thánh vật tỏ ra là
một bức tường thành chở che tương đối hữu hiệu trước quyền thế của bóng tối.
Nhưng nếu John phải đối chọi với một đoàn quân đông đảo của cái Ác thì kể cả
hai bảo bối đó cũng không giúp anh kháng cự được lâu.
Rick Terry kiểm tra máy móc trên máy bay.
- Ổn rồi. – Gã báo cáo. Xong, gã giơ tay định chụp
đôi tai nghe lên đầu, nhưng John rút nó ra khỏi tay gã. Tôi không muốn anh báo
tin cho sếp anh biết. – John nói. – Như thế này tốt hơn.
Rick Terry nghiến răng nuốt một câu chửi thề, rồi
gã mở máy. Những cánh quạt chầm chậm quay, phát ra tiếng phập phập. Thế rồi mỗi
lúc chúng quay một nhanh hơn và trực thăng rời đất. Chiếc máy bay nặng nề bốc
lên cao, rồi tăng tốc độ và bồng bềnh trôi sát tàn lá của những cây thân cao,
hướng về phía Đông.
Gió đã xua tan những đám mây, trời đêm nay quang
đãng. John nhìn thấy mặt trăng đang từ từ bò lên cao và vô và những vì sao nhấp
nháy. Thỉnh thoảng anh lại liếc nhanh xuống bờ vai tên phi công và thấy mình có
thể an tâm.
Rick Terry không hề biểu lộ vẻ chống đối. Cả hai
bàn tay gã tập trung vào việc điều khiển máy bay. Phía trời Tây đã hiện lên đèn
của thành phố Plymouth. Chếch xuống phía Nam là khu bến cảng, đằng sau đó là
mặt biển.
Rick Terry là phi công xuất sắc. Chiếc máy bay lướt
rất êm, thẳng tới mục tiêu.
Thế rồi họ cũng đã bay qua mái nhà của thị trấn
Devontown. Chiếc trực thăng Sikorsky từ từ hạ độ cao.
- Ta đến rất sớm. – Tên phi công nói qua bờ vai.
- Không sao. – Chàng thợ săn ma đáp trả.
Rick Terry đưa máy bay lượn vòng, hạ xuống thấp hơn
và cuối cùng đỗ hẳn.
Mặt đất trên cao nguyên mọc đầy một thứ cỏ rất cao.
Gió từ cánh quạt đè những cọng cỏ nằm rạp xuống. Lá cây và những cành cây nhỏ
bị bốc lên cao, thế rồi cả hai cái càng rất rộng của chiếc trực thăng chạm đất.
Cánh quạt còn quay tiếp một lúc trước khi dừng lại.
- Xuống! – John ra lệnh.
Rick Terry xoay đầu.
- Tại sao? Ta có thể ngồi trên trực thăng này...
- Không, tôi muốn nhìn thấy họ ngay khi họ tới.
- Tốt thôi, tốt thôi. – Rick Terry ra vẻ nặng nề
nhỏm người ra khỏi ghế ngồi.
Vừa nhổm lên, hắn vừa kéo khóa trên chiếc áo khoác
bằng da lại. Cúi khom người xuống, hắn đi về hướng cửa ra. John bám theo.
Rick Terry là người đầu tiên nhảy xuống tấm thảm
bằng cỏ trên mặt cao nguyên. Đôi ủng đóng đinh của gã dù cao đến ngang bắp chân
nhưng vẫn chìm hẳn vào làn sóng màu xanh lá.
Bóng tối bao trùm như một tấm chăn rất rộng, tung
ra trên toàn bộ cao nguyên. Đứng ở đây người ta có thể cảm nhận được sự gần gũi
của biển cả. Người ta có thể nghe thấy tiếng sóng, có thể ngửi ra mùi nước mặn
do gió mang về.
Cả năm người hẹn tới vẫn chưa có mặt. Cô đơn như bị
bỏ rơi, hai người đàn ông cùng chiếc máy bay trực thăng đứng lặng giữa đêm.
Cao nguyên kết thúc ở một triền đá rất thấp. Tấm
thảm bằng cỏ kéo tới đó thì đột ngột chấm dứt. Ở dưới độ cao chóng mặt tới bốn
trăm mét là những con sóng biển đang hung dữ đập vào vách đá.
Rick Terry thong thả đi về hướng bờ vực.
John gọi theo.
- Anh đi đâu vậy?
Tên phi công xoay người. Chàng thanh tra nhìn hàm
răng đối thủ lóe lên trong bóng tối. Rick Terry đang cười.
- Tôi phải ra cái nơi mà ai cũng có lúc phải đến. –
Gã giải thích.
- Tùy anh...
Gã phi công xoay lưng lại phía John. Chàng thợ săn
ma tiến lên phía trước vài bước, rồi rút gói thuốc lá ra khỏi túi. Trước khi
anh kịp châm thuốc, Rick Terry đã lại đứng sừng sững trước mặt anh.
- Cho tôi một điếu. – Gã đòi hỏi.
John đưa hộp thuốc về phía hắn và trong tích tắc đó
chuông báo động nổ ra trong đầu anh.
Không một giây quá sớm.
Rick Terry đang áp nắm đấm tay phải sát người. Đột
ngột, cánh tay đó vọt thẳng về phía trước. John thấy một lưỡi dao găm lóe lên.
Anh không biết Rick Terry lấy đâu ra món vũ khí này. Chắc chắn nó nằm trong
trực thăng. Nhưng bây giờ chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Nhanh như
chớp, John tóm lấy bàn tay phải của tên phi công. Những ngón tay của anh siết
chặt quanh cổ tay tên kia. Gắng hết sức, anh chặn được bàn tay hắn khi mũi dao
chỉ còn cách bụng anh vài centimet.
Rick Terry thở hộc lên. Gã thọc quả đấm tay trái về
phía trước, đúng vào ngực John. Chàng thợ săn ma ngửa người ra, kéo đối thủ
cùng ngã theo. Tên phi công đè lên người anh.
- Thằng chó. – Gã gầm gừ.- Tao cho mày chết.
Gã tìm cách đâm vào người John, nhưng chàng thanh
tra giữ cổ tay hắn cứng như thép. Anh căng cơ lên, lấy đà rồi xoay người một
vài vòng. Không thành công. Rick Terry không buông tha, ngược lại, gã tóm chặt
hơn nữa. Tên phi công chắc chắn đang tận dụng hết tất cả những sức lực tiềm ẩn
trong cơ thể gã. Nỗi căm hận chàng thanh niên khiến hắn mạnh mẽ thêm. Trong lúc
cả hai tóm chặt lấy nhau và lăn lộn trên mặt đất, mũi dao găm mỗi lúc mỗi lại
gần hơn nơi yết hầu.
Đó là một cuộc chiến quyết liệt. Cả hai người không
nhận ra rằng mỗi lúc họ một lăn đến gần bờ vực hơn. Họ thở hổn hển, lấy hơi.
Rick Terry tìm cách đập trán vào mặt John. Chàng thanh tra xoay được mặt sang
bên trong tích tắc cuối cùng. Cú đập trượt gây cho gã sự hụt hẫng.
Gã buông lời chửi rửa độc địa.
Thế rồi chàng thanh tra co được hai chân lên. Rick
Terry không nhận ra điều đó kịp thời. Chỉ tới khi đầu gối của John thúc thẳng
vào thân hình gã, gã mới thét lên một tiếng chói lói pha cả ngạc nhiên lẫn đau
đớn. John thúc gối một lần nữa, Rick Terry bị văng trở về phía sau. Như trong
một đoạn phim quay chậm, John nhìn thấy hắn bay về phía vực. Chàng thanh tra
muốn lên tiếng cảnh báo nhưng quá muộn rồi.
Thân hình tên phi công gập xuống. Một tiếng thét
rùng rợn xé rách màn đêm. Rick Terry còn va một lần nữa vào những mõm đá nhô
ra, rồi cứ thế rơi thẳng xuống cái vực sâu đen kịt đang nổi sóng.
Thở hổn hển như kiệt sức, John Singlair từ từ đứng
dậy. Mãi bây giờ anh mới nhận thấy anh đã đến gần bờ vực tới mức nào. Thất
kinh, hai đầu gối John run lên. Anh ném một cái nhìn xuống dưới. Những vách đá
bẻ ngang sóng biển. John thấy rất rõ những vệt sóng bạc đầu đang cuồn cuộn. Anh
có cảm giác chòng chành khi nghĩ tới khả năng anh đang nằm thay cho Rick Terry
ở dưới kia.
Chàng thanh tra rút thuốc lá. Ngọn gió thổi tắt hai
lần lưỡi lửa, nhưng rồi điếu thuốc cũng cháy lên được. Dần dần chân tay anh
bình thường trở lại. John đứng tựa vào chiếc trực thăng, chờ năm người đàn ông
đã được hẹn đêm nay. Rất có thể họ sẽ kể cho anh nghe được ít nhiều. Nhưng
không đời nào anh mang họ cùng bay đến hòn đảo nọ.
**********
John Singlair chẳng những là một con Át chủ bài
trong cuộc chiến chống lại lực lượng của bóng đêm, anh còn là một phi công suất
sắc. Anh điều khiển trực thăng Sikorsky với một độ chính xác hoàn hảo, cứ thể
cả đời anh chưa làm một việc gì khác.
Chàng thanh tra đã nói chuyện với năm người đàn ông
đó. Họ đã đến điểm hẹn hầu như đồng thời, vào lúc nửa đêm năm phút. Họ chẳng kể
được gì nhiều cho anh nghe. Ngược lại, họ tỏ vẻ nghi ngờ khi John tuyên bố sẽ
không mang họ đến hòn đảo của Proctor. Chỉ tới khi anh chìa thẻ công vụ ra, họ
mới hiểu ra nên quay về nhà là tốt hơn cả.
Trên đầu chàng thanh tra bây giờ là bầu trời vô
tận, dưới kia là mặt biển nổi sóng. Anh đã chụp ống nghe lên đầu, nhưng chưa
bật mối liên lạc qua điện đàm. Không khí trong buồng lái im lặng. John biết hòn
đảo đó ở đâu. Anh đã nhận được thông tin từ lúc còn ở London, qua bản báo cáo
cuối cùng của chàng thám tử bị mất tích. Chàng thanh tra hy vọng rằng anh sẽ
nhìn thấy cái đầu lâu quỷ quái mà Jerry Flint đã nói tới.
Chiếc trực thăng Sikorsky bay êm ả trong không khí.
Rất may là trời bây giờ lặng gió, John không phải chiến đấu với những luồng
xoáy đột ngột đem theo hiểm họa đẩy máy bay đi lệch hướng. John nhìn qua lớp
kính buồng lái vào bầu trời đêm. Anh nhìn mỗi lúc một chăm chú hơn, lòng thầm
mong sẽ phát hiện ra cái đầu lâu màu đỏ. Quả nhiên, thình lình chàng thanh tra
nhận ra một đốm sáng.
Đốm sáng ánh lên màu đỏ như một đống lửa bồng bềnh
trên mặt biển.
Chắc là nó rồi!
John cảm nhận rõ tim anh đang đập mạnh liên hồi.
Anh biết mình đang đứng rất gần giải pháp của câu đố. Chàng thanh tra lái thẳng
chiếc máy bay trực thăng về hướng vệt sáng màu đỏ kia.
Đột nhiên xuất hiện tiếng lạo xạo trong tai nghe
của anh. Rồi một giọng nói.
Một giọng người cứng và sắc như được tôi luyện bằng
chất thép.
- Tốt lắm Rick Terry, tôi đang nhìn thấy anh trên
màn hình radar. Anh có thể bay bình thường. Thuyền trưởng Barell đã phi biểu
tượng chiến thắng lên trời. Việc của anh ổn chứ? Bọn khách hàng có gây khó dễ
gì không?
John im lặng. Căng thẳng. Hồi hộp.
- Kìa, lên tiếng đi, Terry!
Chàng thanh tra nhất quyết giữ im lặng, anh muốn
đẩy gã đàn ông dưới kia mà anh nghĩ chắc chắn là Basil Proctor, vào cảnh bối
rối, bất an. Cho tới khi gã biết những gì xảy ra thì John rất muốn đủ thời gian
đặt chân được lên đảo. Ít nhất thì anh cũng hy vọng thế...
Basil Proctor đã nhắc đến một cái tên chẳng hề xa
lạ. Thuyền trưởng Barell! Anh đã nghe tiếng hắn. Cứ mỗi mùa hè đến là đám báo
chí lại đề cập chủ đề đó. Họ viết về con tàu Cornwall Love đã bị chìm và một
kho báu khổng lồ đang nằm dưới đáy biển. Chỉ có điều cho tới nay chưa ai tìm ra
nó.
John chưa bao giờ tin vào loại chuyện như thế.
Chẳng lẽ nó có một phần sự thật?
Chàng thanh tra cho trực thăng bay thẳng. Vệt sáng
mỗi lúc một lớn hơn, một sáng hơn, giờ nó đã tạo thành một hình tròn, thỉnh
thoảng lại chòng chành chút đỉnh và liên tục thay đổi hình dạng.
Bất chợt, vòng tròn biến thành hình đầu lâu. Nó
phình to ra, thành một cái đầu khổng lồ, gần như chạm vào những ngôi sao trên
trời. Cái mõm của đầu lâu há thật to. John có thể nhìn vào bên trong vực thẳm
màu đỏ lửa. Anh cũng nhìn thấy hai hốc mắt khổng lồ. Một cảm giác nôn nao vụt
xuất hiện. Mọi thứ trước mặt anh đều màu đỏ, như chìm trong máu.
Thuyền trưởng Barell, phút đối đầu!
Như có vô vàn những sợi băng nhỏ li ti đang bám
trên lưng John. Mỗi lúc anh đến gần hơn cái mõm kinh tởm nọ. Có vẻ như chiếc
máy bay đang bám vào một sợi dây vô hình và bị kéo về phía trước.
Những dải sương mù xuất hiện quanh đầu lâu. Một đám
bông bồng bềnh khổng lồ, đỏ như máu, phía bên trong rách toác thành muôn vàn
dải nhỏ.
Không né tránh, chiếc trực thăng lao thẳng về phía
trước. Bàn tay John căng lên, bám chặt lấy tay lái. Những đốt xương tay trắng
nhợt lồi hẳn lên. Mồ hôi lạnh đọng lấm tấm trên trán.
Đến rồi! Anh chìm vào mõm quái vật.
Chiếc Sikorsky lao vào trong. Vài giây đồng hồ, nó
chìm hẳn vào màu đỏ máu, thế rồi John Singlair đã phi qua chiếc đầu lâu.
Anh lấy hơi hật sâu. Hiện anh vẫn còn bay trên mặt
biển, nhưng anh đã nhìn thấy hòn đảo hiện ra như một khối đen lù lù bên dưới.
John Singlair nhìn thấy cả chiếc lô cốt bằng bê
tông, lũy thành của triệu phú Basil Proctor. Trên nóc lô cốt có gắn đèn pha. Ánh
sáng chói chang hắt thẳng lên trên, tràn vào cả buồng lái khiến chàng thanh tra
lóa mắt.
John buột miệng nguyền rủa.
Thế nhưng chỉ một vài giây sau đó những âm thanh
định phát ra tắc nghẽn trong cổ họng anh. Tiếng động khủng khiếp dưới kia xuyên
thẳng vào tủy não người cầm lái.
Tắc...Tắc...Tắc...
Giọng một khẩu súng máy.
Và rồi anh nghe tiếng đạn đập tới. Có viên xuyên
qua vỏ máy bay, làm kính trước buồng lái trở thành một mạng nhện khổng lồ. Hai
viên đạn khác huýt gió sát sạt đầu John. Chàng thanh tra cuối người xuống.
Khẩu súng máy dưới kia tiếp tục gầm gào. Chỉ cần
một viên đạn trúng bình xăng là John thậm chí sẽ chẳng còn thời gian để nói câu
cầu nguyện cuối cùng.
Đột ngột, chiếc Sikorsky xỉu xuống. Giống như một
hòn đá, nó rơi thẳng xuống dưới, vừa lao vừa nghiêng đi. John mất thăng bằng,
lăn người trên nền máy bay, lăn đúng về hướng cửa ra vào. Phía trên mặt anh có
chiếc áo phao màu đỏ trắng treo sát tường.
John tóm lấy. Anh khoác chiếc áo lên người đúng lúc
chiếc trực thăng rung lên dữ dội dưới chùm đạn thứ hai. Thân hình John vừa
trượt đi, vừa xoay tròn.
Anh bị đập từ bên này sang bên kia. Anh không biết
đâu là trên, đâu là dưới nữa. Chỉ trong tiềm thức vẫn còn tiếng găm phầm phậm
chát chúa của những viên đạn súng máy. Kính vỡ tung. Chàng thợ săn ma trượt dọc
qua phòng khách, tuyệt vọng tìm cách bám vào đâu đó nhưng anh bị đập đầu rất
mạnh vào một khúc sắt.
John có cảm giác đầu anh đang bốc lửa. Cố gắng đừng
ngất đi! Đừng ngất đi! Một tiếng kêu bùng thét trong nội tại. Dùng hết sức lực
còn lại, anh vật lộn với cơn ngất đang chực phủ xuống như đôi cánh của một con
ác điểu. Những giây đồng hồ trong chiếc trực thăng đang rơi kéo dài ra như vô
tận.
Thế rồi một cú va chạm. Chiếc máy bay đập trực diện
như cả vách núi đổ xuống mặt nước biển. Thân hình John Singlair lắc rất mạnh.
Anh chỉ còn duy nhất một suy nghĩ khẩn thiết.
Ra khỏi đây!
Chiếc Sikorsky nặng nề không nằm yên, nhưng chưa
chìm xuống bởi còn quá nhiều không khí bên trong. Nó bị những làn sóng biển kéo
ra xa, rung lắc quăng vật từ phía này sang phía khác. Đoạn máy bay nghiêng hẳn
sang một phía. Nước tràn vào qua làn kính đã thủng.
John Singlair vật lộn với thời gian. Anh phải ra
khỏi cái quan tài bằng thép này nhanh nếu như anh không muốn bị tẩm liệm trong
lòng đại dương.
Chành thanh tra đã rủ bỏ được những cơn sóng êm ái
lừa lọc của trạng thái bất tỉnh. Vận dụng cả tay lẫn chân, anh nhoài mình về
phía cửa ra. Khuôn kính nhỏ phía bên cánh cửa đã bị bắn thủng. Vẫn còn những
vệt kính thật dài mắc lại quanh viền cửa.
John tìm cách đẩy cửa ra.
Không được. Cửa kẹt.
Chàng thợ săn ma nghiến răng nuốt một câu chửi. Có
cái gì đó âm ấm rơi lả tả ở trán. Anh đưa cùi tay lên quệt, lúc rút tay về mới
phát hiện đó là máu đỏ tươi.
Nước tràn vào trong chiếc trực thăng ngày càng
nhiều. Máy bay bắt đầu chìm rồi, tình thế đe dọa tột cùng. John Singlair gập
cánh tay lại, dùng khuỷu tay đập bay những mảnh kính còn sót trong khuôn gỗ.
Thế rồi anh chui người qua lỗ hổng đó ra ngoài. Tay anh phải bám chặt vào chiếc
áo phao cấp cứu. John vừa đưa được nửa người trên ra khỏi khung cửa sổ bị phá
hỏng thì một làn sóng mặn chát đã tát thẳng vào mặt anh.
Chàng thanh tra sặc sụa, nhổ nước ra. Con sóng đó
tràn qua đầu, rồi đến con sóng kế tiếp. Nhưng lúc đó John đã thoát được ra
ngoài. Anh co người đạp vào chiếc trực thăng, nhào ra xa, lặn vào dòng nước
xám.
Chiếc áo phao tự động nở phình khi chạm nước và kéo
John lên trên bề mặt biển. Với những cử chỉ vội vàng, chàng thanh tra gắng sức
bơi ra khỏi khu vực có chiếc trực thăng càng nhanh càng tốt, tranh sa vào những
luồng nước xoáy nguy hiểm sẽ xuất hiện quanh máy bay khi nó chìm xuống.
John bơi hối hả như đang tham dự cuộc thi bơi chính
thức và anh đang ở nước rút đường về đích. Có thể nói đấy chính là cuộc đua
giành chính sinh mạng mình.
Chiếc áo phao chẳng giúp anh được là bao. Anh nghe
thấy sau lưng mình vang lên tiếng ùng ục, rít sóng. Mặc dù anh đã bơi được một
đoạn khá xa, nhưng lực hút vẫn tóm lấy anh.
John vùng vẫy chống đối, và cuối cùng may mắn thoát
ra khỏi vũng nước xoáy. Tuy nhiên anh không thoát được quầng sáng của ngọn đèn
pha quỷ ám.
Như được điều khiển bằng bàn tay ma, nó quét trên
mặt biển. Vài giây đồng hồ, có vẻ như nó cắm phập vào luồng nước xoáy, thế rồi
nó tiếp tục di chuyển về hướng John. Chàng thanh tra cố gắng lặn xuống, nhưng
áo phao ngăn trở.
Ngay lập tức, một luồng mưa đạn nổ tới.
Tắc...tắc...tắc...
Anh căm ghét cái âm thanh khốn kiếp này biết bao
nhiêu! Nước vọt lên từng cột lớn bên trái và bên phải anh. Nước quất lên những
ngọn roi tàn nhẫn khi những viên đạn rơi vào lòng bể. Ánh đèn pha bám lấy chàng
trai không thương xót. Chắc nó được gắn trên một giá đỡ có thể quay tròn, để
dõi theo John Singlair đi khắp mọi nơi.
Chàng trai phải sử dụng biện pháp cuối. Anh tháo áo
phao cấp cứu. Cái áo nhẹ nhàng trượt ra khỏi thân thể anh và chỉ vài giây đồng
hồ sau đó, anh lặn xuống.
Anh lặn xuống dưới sâu hầu như theo chiều thẳng
đứng. Rất nhanh, khung cảnh xung quanh tối sầm lại. Vùng nước dưới ánh đèn pha
trên kia giờ chỉ còn là khoảng sáng mờ mờ. Chàng thanh tra bơi dưới sâu. Những
viên đạn súng máy không tới được nơi anh nữa.
Thay vào đó, anh sắp thiếu không khí.
Anh phải lên trên kia ngay lập tức để nạp ôxy.
John Singlair bơi chênh chếch lên mặt nước. Anh mở
to mắt, định hướng được khoảng sáng mờ mờ. John ráng sức bơi. Cánh phổi anh như
sắp vỡ tung. Ở hai mét cuối cùng, chàng thanh tra nhoài người lao thẳng lên
trên như một quả tên lửa. Anh há mồm ra, thèm thuồng hút khí.
Quầng sáng đèn pha đang lướt qua lướt lại một
khoảng cách tương đối xa. John thậm chí không bị vướng vào phần rìa của nó.
Tiếng súng máy đã ngưng. Từ khi tên bắn súng thâm
hiểm không nhìn thấy mục tiêu nữa, gã đã quyết định tiết kiệm đạn.
Nhưng còn lâu gã mới bỏ cuộc. Cái hình nón sáng rực
lại từ từ đi về hướng John.
Thêm một lần nữa, chàng thanh tra hối hả lặn xuống.
Anh xoay người bên dưới làn nước, không bơi ra biển mà bơi về hướng hòn đảo.
Nhưng con người chẳng chịu được lâu dưới nước. John lại phải trồi lên, hút
không khí vào hai cánh phổi đã bị hành hạ quá mức.
Lần này thì quầng sáng đã xa đến mức John không cần
phải chui xuống nước lần nữa. Anh có thể bơi bình thường. Mặt biển trợ giúp
anh. Những làn sóng rất dài đẩy anh về hướng đảo nhỏ. Trời đêm hôm nay không
quá tối. Mặt trăng thả đủ ánh sáng xuống cho John định hướng. Anh thấy hòn đảo
hiện lên như một vệt dài mờ. Anh thậm chí còn nhận ra những đường viền của lô
cốt bê tông, chỉ có điều anh không nhìn thấy gã đàn ông đứng trên nóc nó.
John vào gần bờ. Sóng dội ngược ra chốc chốc lại
đẩy anh về chỗ cũ.
Chàng thanh tra dồn sức vật lộn. Những chuyển động
của anh mạnh mẽ hơn. Anh khoát tay thật nhanh, cố gắng uống càng ít nước càng
tốt. Bộ trang phục ướt đẫm và nặng trĩu khiến mọi việc càng thêm phần nặng
nhọc.
Những vách đá xuất hiện. Chúng nổi lên từ mặt nước
như những chiếc lưng gù. Cẩn trọng hết mực, John tránh không để những cạnh đá
rất sắc kia xé nát da mình. Thế rồi đột ngột, anh nghe thấy giọng người!
John bất giác ngừng bơi. Anh thả thân hình dập dềnh
theo sóng biển, căng tai nghe.
Chỉ có tiếng rì rào của sóng.
John đã tưởng những âm thanh nọ là ảo giác, nhưng
đúng lúc anh định tiếp tục bơi thì tai anh lại nhận ra tiếng nói.
- Nhanh lên, tóm nó lên thuyền!
- Vâng, nó đến đây bằng con chim sắt!
- Tất cả về vị trí!
- Ô, mình không điên đấy chứ?
Chàng thợ săn ma ngẫm nghĩ. Anh nghe thấy tiếng đàn
ông nhưng chẳng thấy ai. Dần dần, John thấy bất an. Anh bơi nhanh hơn. Anh tìm
cách lên đảo nhanh như có thể.
Lại có những đợt sóng rút ra khơi, đẫy anh lùi môt
đoạn.
- Chèo nhanh lên, bọn con lừa!
Chàng thợ săn ma nghe thấy giọng nói đó vang rất
sát bên anh. Giờ thì anh nghe thấy cả tiếng mái chèo khua mạnh xuống nước.
- Đúng thế, ta sắp tóm được nó rồi, thằng con
hoang!
Rồi lại tiếng mái chèo khua dồn dập.
- Phía dưới chèo nhanh lên! Chú ý, khéo không lại
đập nó vỡ đầu.
Còi báo động vang lên trong óc John. Bọn đàn ông đã
đến sát bên anh rồi, anh nghe rất rõ.
Và đột ngột anh nhớ ra tay thuyền trưởng Barell và
con thuyền đã chìm của hắn.
Có phải đây là những con ma thuỷ thủ đang đuổi theo
anh? Không cón lời giải thích nào khác có thể thuyết phục được anh.
Bất giác chàng thanh tra cảm nhận một ngọn đòn rất
mạnh đập lên lưng mìn. John thét lên. Nước xộc vào miệng khiến anh ho sặc sụa.
Một cái móc câu vô hình đã móc chắc vào quần áo John.
- Kéo nó lên!
Một bức tranh kỳ quái. John Singlair bị những bàn tay
vô hình kéo lên, lôi qua mạn thuyền. Anh cảm nhận rõ những bàn tay sần sùi, và
trong tích tắc sau đó, thân hinh anh quật trực diện xuống ván gỗ.
Chàng thanh tra không hề tưởng tượng được cú ra
quân của anh lại dẫn đến bước ngoặt này.
Anh trở thành tù nhân của bọn ma
cướp biển.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét