1. Có một bạn trẻ nọ, tên A, năm ngoái làm hồ sơ đi du học Anh. Chưa
làm xong mà đã kể khắp, ai ai cũng biết. Thế rồi bạn phỏng vấn visa
trượt, sau đó thì phải giải đáp thắc mắc của cả trăm người, tốn thời
gian vô cùng. Người thương thì lo lắng, người ghét thì hả hê, người quan
tâm tò mò thì bu vô hỏi, không trả lời là giận là hờn...
2. Có
cô ca sĩ B, cô vừa có thai là loan tin ầm ĩ trên báo giới. Post hình
facebook chuyện thai chuyện nghén, chồng chăm sóc vợ ăn uống ra sao,
toàn món ngon vật lạ. Rồi đám bạn ghét cũng nhiều, nên khi nghe cô động
thai thì vui mừng bảo cho chừa, nói những lời ác độc cho cô. Lần sau cô
có thai nữa, cô bí mật cho đến ngày sinh. Cô nói, trước đây,
em thật là dại dột khi chia sẻ chuyện cá nhân với mọi người. Lẽ ra, khi
có thai, chỉ có 2 người em nên thông báo là chồng em và mẹ ruột em. Vì
họ là người sẽ giúp em khi sinh. Còn những người KHÔNG THỂ GIÚP MÌNH,
việc thông báo tin tức cho họ sẽ khiến mọi thứ rắc rối thêm. Với người
không liên quan thì không việc gì phải báo cáo hay chia sẻ, đó là nguyên
tắc về thông tin cá nhân, nhưng giờ bạn mới hiểu.
3. Rồi một
bạn trẻ nữa tên C, sau 5 năm làm việc cho một công ty XNK thì quen một
ông khách hàng người Nhật, ông Nhật đề nghị bạn nghỉ làm, ra mở một cơ
sở sản xuất tăm xỉa răng nhỏ để xuất khẩu. Bạn lo đầu Việt Nam, ông Nhật
lo tiếp thị ở bên kia. Bạn vốn là “con ngoan trò giỏi” từ bé nên xin
nghỉ làm cũng xin phép gia đình, mở cơ sở làm ăn cũng xin phép. Cha đồng
ý mẹ phản đối. Bà mẹ bắt tới gặp ông Nhật, rồi điều tra đời tư người
ta, ông Nhật không chịu, nói làm ăn thì liên quan gì đưa giấy tờ kết hôn
hình vợ con ông ấy bên Nhật cho coi. Rồi bà mẹ sợ nên làm ầm ĩ cả lên,
hàng xóm láng giềng bạn bè ai ai cũng biết, bạn nhức đầu đòi chết đòi
sống. Gặp Tony, bạn nói lần sau những chuyện cá nhân làm ăn như thế
này, không cần phải thông báo với ai cả. Chuyện mình mình làm, làm ăn
chỉ thông báo với người LÀM CHUNG, NGƯỜI GÓP VỐN. Bạn làm ăn là bạn làm
ăn, tự nhiên dắt chồng vợ cha mẹ đi theo, thật là phiền. Họp lớp mà vợ
chồng cũng kè kè đi theo, thật là khó chịu cho bạn học. Ra mở công ty mà
chồng làm giám đốc, vợ làm kế toán hay làm chung, thì công ty đó thường
khó phát triển rực rỡ. Vì tiền quản chặt quá, cơ hội dễ bị bỏ qua. Và
người giỏi cũng ngại vô làm, tâm lý họ sợ gia đình trị, hay ra những
quyết định cảm tính, tùy tiện vì “vợ thấy ngứa mắt, chồng đuổi con đó đi
cho vợ”. Có bữa thì cả giám đốc và kế toán trưởng đều vắng mặt, không
ai ký giấy tờ vì “nhà có đám giỗ”. Các doanh nhân lớn, không ai biết mặt
vợ con của họ là ai, làm gì, ở đâu. Dù 1 đám “tò mò viên” suốt ngày
vểnh tai lên nghe ngóng.
4. Bạn D, học xong cấp 3. Cha mẹ dưới
quê thì có biết gì mà định hướng, thấy làm nông kiểu xưa cũ cực quá nên
ước mơ cho con cái có được cái nghề gì "ngồi máy lạnh đếm tiền" cho
sướng. Lúc bạn thi thì ngành ngân hàng còn hot, chi nhánh mở tùm lum,
việc nhiều. Bốn năm sau, ngành ngân hàng gần như bão hoà, trong khi
trường nào cũng đào tạo hàng nghìn bạn tốt nghiệp. Vật vạ mãi ở phố, bạn
quyết định đăng ký một chương trình thực tập sinh nông nghiệp ở nước
ngoài. Làm lương cũng khá, mức thù lao một ngày làm khoảng 60 đô la Mỹ,
nhưng chủ yếu là lao động chân tay, chỉ có 1-2 ngày đi học/tuần. Nhưng
bù lại bạn rất khoẻ mạnh, vui vẻ, thấy thú vị với 10 tháng thực tập này.
Và cũng để dành được ít tiền. Lại có giấy chứng nhận đã đào tạo nông
nghiệp công nghệ cao, dùng sau này mở farm hay làm gì đó cũng dễ dàng
thuận lợi.
Nhưng gia đình bạn thì không. Nghe con trai báo, ba
mẹ bạn kể cho chòm xóm láng giềng nghe ngay, rồi chỉ sau 1 ngày, cả
huyện đều biết. Nói tưởng học giỏi vậy thì làm ông này bà kia, té ra đi
xuất khẩu lao động. Có vô NASA Boeing gì đó còn tạm chấp nhận, đằng này
đi làm nông nghiệp, hái cà chua trồng nấm, vắt sữa bò… xấu hổ chưa. Cha
mẹ bạn ấy thì buồn vì khổ tâm, còn bạn ấy thì tâm tư mãi. Viết thư cho
Tony, khóc sưng mắt.
Tony thấy thật buồn cười. Chữ sĩ được trọng
quá mức trong văn hoá Khổng Giáo khiến ai cũng muốn ngồi đọc sách và
chỉ tay năm ngón, bất chấp năng lực. Rồi hệ quy chiếu của mình xưa nay
là hệ quy chiếu văn hoá làng xã, nên anh dư chị luận nào đó... dựa trên
hiểu biết nhỏ nhoi của mình mà nhiệt tình đánh giá người khác. Trong
làng, ai cũng biết người khác nên làm gì, phải sống thế nào... trừ bản
thân họ. Hàng xóm láng giềng là ai? Tập hợp những con người đó với nhận
thức có hạn, hiểu biết có hạn,... nên không việc gì phải sợ họ cả. Mỗi
người trong số họ giỏi lắm biết 1000 người, quanh đi quẩn lại 1000 người
đó biết nhau, chuyện cây chuối con gà thì rành chứ đông tây nam bắc có
biết chi mô mà ý cò ý kiến? Ngoài kia thế giới có 7 tỷ người so với tập
hợp 1000 người làng ta, có nhiều cái khác lạ lắm. Những cái thành công,
thất bại của người trong làng, trí khôn và kinh nghiệm của người trong
làng không giải quyết được, không thể hiểu được, không đem ra đánh giá
được.
Lúc Nguyễn Trường Tộ đi sứ Pháp về, kể bên đó có đèn chúc
đầu xuống, quan văn triều đình Huế cười như nắc nẻ. Rồi kể có xe đi hai
bánh, không ai tin, nói hai bánh sao cân bằng, sao chạy được. Chửi anh
Tộ là nói xạo nói điêu. Chiếc bóng đèn điện và chiếc xe đạp đã vượt qua
mọi khả năng tưởng tượng của họ. Vô bộ lạc nào đó kể có cái ống sắt, bỏ
mấy trăm người chạy đà trên đường băng rồi bay lên không trung cả chục
cây số trên mây, rồi tới nơi gần đến thì giảm tốc độ và hạ xuống, thả
người chui ra, 1000 km chỉ mất có 1h đồng hồ, thì khả năng bạn sẽ bị hoả
thiêu vì hoang tưởng.
Kinh nghiệm của Tony cho thấy, KIẾN THỨC,
KINH NGHIỆM THÌ TÍCH CỰC CHIA SẺ, CÀNG NHIỀU CÀNG TỐT, CÒN CHUYỆN CÁ
NHÂN, THÌ CHỈ CHIA SẺ CHO NGƯỜI CÓ THỂ GIÚP ĐỠ MÌNH. Mình dặn ba mẹ,
thôi đừng chia sẻ chuyện riêng của con. Con làm gì ở đâu, ba mẹ biết là
được. Thậm chí cũng không nên chia sẻ với ba mẹ, kẻo họ lo lắng và đi
hỏi thăm chỗ này chỗ kia, cũng toàn bà Tư bà Bảy. Cứ qua hỏi ông Năm là
con trai tui sắp đi Israel thực tập, thì ông Năm nói là đừng đi, bên đó
đang bắn giết nhau ghê lắm, tui nghe loáng thoáng trên tivi về dải Gaza,
bờ tây sông Jordan.... Ít ai biết là cả năm, lượng người chết vì xung
đột ở Israel không bằng tai nạn giao thông do xe máy ở nước mình một
ngày. Có bạn muốn đi đào tạo kỹ sư bên Nhật, bà mẹ liền cắp nón qua bà
Bảy hỏi, vì bà Bảy hồi trẻ từng ở thành phố, từng bán cà phê cho một ông
Nhật. Bà Bảy liền phán bên đó động đất ghê lắm, cho đi là mất con, tui
lạ gì nước Nhật.
Chị Tuyết-chị họ Tony có đứa con gái là bé Vy
học khá giỏi, được học bổng đi Mỹ. Cái Vy về xã làm giấy tờ, anh văn thư
xã ký giấy xong là ra quán cà phê bên chợ loan tin. Chị Hồng bán bún bò
vừa gắp bún vừa vểnh tai nghe ngóng, thấy cái Vy nhà chị Tuyết sắp
đi Mỹ thì ngưng bán, nói khách ăn nhanh nhanh giùm, bữa nay nhà có
chuyện. Chị rửa tay, chùi chùi vào quần, tất tả qua nhà chị Tuyết cản
cho bằng được, đại ý là "bên Mỹ xả súng hàng loạt, anh chị đừng cho đi",
"tui có bà con bên đó, tui biết rành lắm", "mọi giá, anh chị phải cản
lại, con của mình, mình cho hay không cho tụi nó phải nghe, không là đại
bất hiếu", "nó mà kiên quyết đi là chị từ nó cho em, con cái gì lạ vậy.
Em hả, con em là em bóp mũi chết chứ ở đó mà dám trái ý cha ý mẹ, ý xóm
ý làng, ý dòng ý họ", "Em bỏ cả nồi bún bò cả triệu đồng qua đây chỉ để
“chân tình góp ý” thôi đấy, anh chị phải nghe em...".
Còn nhớ
năm 2002, Tony đi Hồng Kông làm việc cho một tập đoàn đa quốc gia trong 6
tháng, hồi đó còn thơ ngây, hay đem chuyện cá nhân ra kể cho bạn bè
người thân nghe. Nghe kể xong, bạn bè ngồi nhậu nói đừng đi mày ơi, bên
đó tụi xã hội đen đeo kính đen bắn người chéo chéo trên phố, ghê lắm.
Tony chỉ cười, vì trong các bạn, Hồng Kông là thế giới của TVB với Châu
Nhuận Phát, Lê Minh, Lưu Đức Hoa, Trương Mạn Ngọc...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét