1. Tập 1: Hất mặt lên trời
Sau khi tốt nghiệp, Tony có
đi mần 1 thời gian ở công ty của Nhật Bản. 1 hôm, công ty nó
tái cơ cấu. Các tập đoàn đa quốc gia lâu lâu nó re-structure một
cái, dẹp bỏ 1 vài vị trí. Thế là nó đền cho mấy tháng
lương, rồi cho lên đường.
Nhớ bữa làm cuối, cầm cục tiền
lớn nên vui lắm, bèn đi mua cái tủ lạnh. Ước mơ của cả thời
sinh viên là trong phòng ngủ có cái tủ lạnh để bỏ trái cây, bia
bọt vào uống cho mát. Nhiêu tiền còn lại đi chơi, từ bắc chí
nam, động Phong Nha, Hội An, Mỹ Sơn, Lăng Cô, Hạ Long... gì cũng đi
cho hết. Đúng 1 tháng sau thì sạch túi. Cái nằm suy nghĩ, giờ
phải làm sao để kiếm tiền đây. Bèn nhớ đến nghề viết báo từ
lúc còn là sinh viên. Ngày nào viết cũng cả 4-5 bài đủ mọi
đề tài, liên hệ các anh trong ban biên tập để gửi lại. Bài
được đăng đều đặn, tháng cũng được đôi ba triệu. Nhưng sống
chật vật quá, làm freelance như phiên dịch, dạy học… không có thu
nhập ổn định. Gửi hồ sơ xin việc thì như rải truyền đơn, công
ty nào thấy bảng điểm đẹp ngất ngây, bằng loại giỏi nên mời
lên phỏng vấn ngay. Nhưng phỏng vấn xong đều từ chối, nói mày
lanh quá sợ làm không bền. Hoặc đẹp trai quá đồng nghiệp sẽ
ganh tỵ. Nên đẹp và giỏi, lại là rào cản lớn để xin việc
thành công….
Mất cả năm thất nghiệp, má dưới quê gọi lên,
nói con cứ lông bông hoài vậy, tìm việc làm đi. Cái buồn dễ
sợ. Đâu bao giờ nghĩ mình như vầy mà thất nghiệp đâu. Xin miết mà
không thành công nên đâm ra mất tự tin. Cái một bữa đi coi bói. Chị xem
bói nói số em nó vậy, em xin việc không được vì số em làm chủ. Mình về
mở cờ trong bụng nhưng cũng chẳng tin bói toán bao giờ. Rồi một lần
đi Cambodia làm phiên dịch cho 1 công ty xây dựng xây con đường nối
thủ đô Phnompenh đến cửa khẩu Poipet, thấy lúa bên đó sao xấu
quá. Mới nhận ra là bên mình do dùng phân bón nên tốt tươi vậy,
bèn về nước mở hãng phân Phượng Tím, ban đầu không có vốn thì
chọn giải pháp làm trung gian, làm cò kiếm tiền chứ biết thế nào, mình
có ai giúp đỡ về tinh thần hay tiền bạc gì đâu.
Nói là quyết tâm
làm. Ngày mở hãng, chạy qua mấy người bạn thân mượn tiền để mua
sắm thiết bị ban đầu. Bạn bè ngày thường nghe Tony nói chuyện vui thì
thích lắm, cười ha hả, nói làm ăn sẽ giúp đỡ này nọ ghê lắm, nhưng đến
lúc cần tiền mượn thì thôi lý do đủ cả để từ chối. Nhiều bạn nói chơi
thì chơi, đừng mượn tiền vì tui đầu tư mua đất hết rồi; 1 cô cũng giàu
có lắm nhưng sợ mất, giả bộ nói chồng chị không đồng ý, cuối cùng chỉ có
cô H cho mượn 3 triệu và cô T kêu chạy qua cư xá Đô Thành lấy 2 triệu
đi. Cầm 5 triệu trong tay, nhìn 2 cô bạn học cũ mà muốn rớt nước mắt.
Hồi xưa ông cậu Tony có nói, muốn đánh giá 1 con người dễ ẹt, đụng đến
vấn đề tiền bạc thì bản chất thế nào sẽ lòi ra thế ấy. Tony vẫn theo dõi
2 cô bạn ấy, 1 cô bây giờ sang Myanmar làm trùm bên đó về truyền thông,
cô còn lại mở hệ thống cửa hàng thời trang lừng lẫy. Người tốt thì bao
giờ cũng được trời thương, người cho đi thì sẽ được nhận lại nhiều hơn
gấp vạn lần.
Cầm tiền trên tay, Tony chạy thẳng ra Metro mua
cái máy in fax copy scan 4 trong 1. Rùi đi tìm nguồn hàng. Tới
công ty phân bón nào cũng tươi cười anh của em, chụy của em… ai ai
cũng say mê. Nói Tony ơi em dễ thương quá à. Tony nói thấy tui
dễ thương thì cho trả thiếu đi. Họ đồng ý liền, nói em lấy
hàng về bán đi, mấy tháng sau trả lại tiền cũng được, toàn
để giá vốn. Cái mình bắt đầu lên kế hoạch đi bán hàng.
Khổ nỗi, khách toàn ở tỉnh hoặc xa chứ nội thành ai xài phân
bón thuốc trừ sâu. Mà tiền đâu đi xuống đó tiếp thị, bèn
chọn ngoại thành Sài Gòn và mấy tỉnh lân cận tiếp thị trước.
Cứ ban ngày đi bán hàng, tối về làm giấy tờ hợp đồng đến
khuya. Cứ sáng sáng, Tony uống 1 ly cà phê to khủng khiếp để
tỉnh ngủ, rồi phóng chiếc Wave Alpha đỏ, treo lủng lẳng bịch
mẫu và mấy tờ rơi, phóng xuống các huyện Bình Chánh, Hóc Môn,
Nhà Bè hay Bình Dương, Đồng Nai để chào hàng. Thường thì hẹn
mấy đại lý cùng 1 tuyến đường cho nó tiện, trưa thì tạt vô ăn
cơm ở quán lề đường. Những buổi trưa nắng nóng, bụi mịt mùng,
Tony đen thui đen thít, dáng cao gầy vẫn phóng xe vun vút. Lúc
đó ước mơ có được chiếc xe 4 bánh, dù là xe tải cũng được.
Cứ nhìn theo chiếc xe hơi chạy qua mà thèm, mà nhớ đến khi xưa
mình là nhân viên tập đoàn thương mại hàng đầu của Nhật, 1
bước lên xe hơi taxi, đi đâu cũng sang trọng quý phái… giờ như ông
xe ôm, thỉnh thoảng cũng tủi thân. Nhưng kệ, miễn có tiền là
được, mình lao động bằng sức lực và trí tuệ của mình mà,
chứ có lấy của ai. Bất chấp cái nắng nhiệt đới chói chang như
đổ lửa, bất chấp những buổi trưa 36-37 độ và bụi bay mịt
mùng, gương mặt anh ấy vẫn cứ thanh tú. Và vẫn kiêu sa hất mặt
lên trời như cái thời sinh viên đi xe đạp. Hồi đó, tụi cùng
lớp nói sao mày ở tỉnh lên, nhà nghèo thấy mẹ, đen thui ốm
nhách xấu bà cố, xe đạp thì cái bàn đạp rớt mất, chỉ còn 2
cái thanh sắt láng bóng nhọn hoắt, mà cứ vừa đi vừa hất mặt
lên trời. Tụi tao đi ‘Đờ Rim’ hay 86 “kim vàng giọt lệ” mà còn
chưa dám nữa là.
Hẻm biết vì sao từ nhỏ xíu, Tony tự
mình cho là tài giỏi hơn người nên tự tin hơi over 1 chút. Mỗi
lần đi thi mà rớt héng, là nói chắc ban giám khảo hẻm đủ
trình độ. Hay thầy cô nào dạy gì mới, cũng nghi ngờ, về phải
lật sách coi lại. Giấy khen học sinh giỏi là vứt mất, vì mình
là học sinh xuất sắc chứ đâu phải học sinh giỏi mà khen giỏi. Cấp 3
Tony học bình thường, vì nghĩ chương trình giáo dục không phù hợp, không
đánh giá xếp loại được mình. Tony tự gây áp lực, nói sau này phải
giàu, giỏi và đẹp mới hợp thức hóa được cái việc chảnh
đấy, sau này phải đi xe ô tô, vì ngồi trong xe, có hát cái mặt
lên trời thì không bị ăn nắng da đen thui đen thít. Ở VN, da
trắng thì mới sang trọng…
Tập 2: Đổ bịnh
Mặc dù
là hạc giỏi, nếu chịu khó thi thố thì chắc cũng kiếm được
hạc bổng tàn phần. Nhưng lúc đó nghĩ sao thôi ở nhà kiếm
tiền, rùi vài năm sau đi du hạc cũng chẳng muộn, mặc dù rất
thèm. Lớp của Tony, đi du hạc hết mấy chục bạn, về kể nghe
cuộc sống sinh viên xứ người mà thèm rỏ dãi. Đêm đêm cứ nằm
mơ, thấy mình đang nằm sõng xoài trên bãi cỏ, hay tung cái mũ
cử nhân lên trời ngước lên chụp hình, giống hình chụp trong mấy
catalogue quảng cáo. Nhưng sáng mơi tỉnh dậy, vẫn cái máng lợn
bên mình. Lại uống ly cà phê to đùng và tất tả đi bán phân
bán thuốc….
Mùa nóng thì chạy xe ngày cả trăm cây số rát
bỏng cả da. Cởi áo ra thì ½ cánh tay đen thui. Mùa mưa thì thôi, áo
mưa áo gió bùng nhùng, nhưng chạy phải đua tốc độ cho nhanh vì
1 ngày phải tiếp thị mấy khách. Nên giờ ở Đông Nam Bộ, đường
nào cũng rành, đường tắt thì giỏi hơn cả xe ôm. Có bữa mưa
gió sấm sét đùng đùng, chạy từ khu Sóng Thần lên trên huyện
Tân Uyên, đường đất đỏ lầy lội giữa rừng cao su, chỉ có mỗi
mình mình và mấy chiếc xe tải, nước mưa như roi quất vào mặt.
Nhưng bản thân chỉ sợ mưa gió như vậy sẽ ướt mấy bịch phân mẫu,
khách coi thấy chê hẻm mua. Một ngày ngồi xe máy cả mấy tiếng, về đến
nhà tay cầm chén cơm mà cứ rung rung theo chu kỳ hút-nén-nổ-xả của động
cơ xe máy. Ăn cơm khô không nổi, nên phải nấu canh, cứ bỏ cơm vô canh
mà húp, cho cơm nó trôi vô miệng chứ sợ không có sức khỏe làm việc.
Được cái là đi tiếp thị khi mưa gió tầm tã vậy, ghé đại lý
ai cũng động lòng, nói ở lại chị nấu cháo gà cho ăn, ở lại
uống với anh chén rượu. Cái mình cám ơn vì phải về sớm, tối
còn phải về nhà làm hợp đồng, xuất hóa đơn, coi tiền bạc thu
chi thế nào… vì chỉ có 1 mình mình làm, cả mấy tháng sau mới
tuyển được mấy đứa sinh viên làm thêm vô phụ. Cuối tuần, tụi
bạn làm văn phòng nước ngoài ở quận 1 rủ đi bar hay nhậu, ngồi
chung 1 đám, thế nào mình cũng nổi bật vì nét già nua, đen
đúa và hốc hác, duy chỉ có nụ cười vẫn vui vẻ và vẫn chỉ
huy mọi trò tếu táo trong lúc ăn nhậu, cho đời nó hưng phấn…
Rồi làm việc kinh quá, ngủ chỉ có 3-4 tiếng/ngày, nên 6 tháng
tích lũy được 1 ít tiền thì lúc đó cũng bắt đầu đổ bệnh.
Tự nhiên mấy bữa đó tóc rụng quá trời, rồi lăn đùng ra hết
biết gì. 2 đứa nhỏ làm part-time bữa đó hẻm biết sao có mặt,
mới khiêng ra taxi chở lên bệnh viện Hoàn Mỹ ở Trần Quốc Thảo
cấp cứu, má và mấy chị ngoài quê bay vô ngồi khóc quá trời. Vô bệnh
viện đo hồng cầu huyết 1ap gì đó chỉ còn ½, phải nằm truyền
xi-rum, truyền đạm. Mất hết 2 tuần nằm ở đó, mới được về
nhà. Tiền tích lũy 6 tháng sạch trơn. Một số đại lý thấy
mình vắng mặt cái giở trò quịt nợ. Số tiền kiếm được chả
còn bao nhiêu. Rồi xui xẻo ập đến, khách từ chối không mua
hàng, dù đã ký. Một đống hàng tồn kho. Xui thì thôi nó đến
dồn dập, lúc này mới hiểu câu “họa vô đơn chí”. Đến cái máy
tính cũng hỏng. Mọi thứ đều trở về con số zero. Chiều mưa
ngồi quán cà phê bờ kè nhìn xuống sông Thị Nghè, nhìn chiếc
xe wave alpha màu đỏ dựng trước mặt, nhìn cái mũ bảo hiểm và
mấy bịch phân mẫu treo lủng lẳng trên xe, nhìn cái áo mưa phủ
lên đầu xe đã rách vì gió quật vào… thấy chán chường gì đâu.
Dù tự tin và lạc quan đến mấy, khi khởi nghiệp không thành, tâm
lý tự nhiên bất an dễ sợ. Hay là mình kém tài kém đức? Hay
may mắn không mỉm cười với mình? Hay đã chọn sai con đường?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét