Thứ Hai, 19 tháng 1, 2015

CHIẾC BÓNG (PHẦN 1)

Sơn đến tìm tôi vào một buổi sáng thứ bảy. Hắn gọi sớm lắm, lúc tôi vẫn còn lười biếng trên giường ngủ theo thói quen của một ngày cuối tuần. Định cự nự mấy câu nhưng nghe giọng của Sơn thều thào trong điện thoại, tôi biết có chuyện chẳng lành xảy ra cho thằng bạn thân ở đầu dây bên kia, nên thôi.
Mở cửa cho Sơn bước vào, tôi ngạc nhiên nhìn hắn, và suýt nữa tưởng lầm người nào! Mới gặp Sơn đúng một tuần trước, trong ngày lễ ra trường, áo thụng thênh thang, tươi tắn với tương lai huy hoàng chờ đón sau 4 năm vật lộn cùng đèn sách. Vậy mà trước mặt tôi lúc này, Sơn rũ rượi như tàu lá chuối mùa đông. Hắn hốc hác, tóc tai bờm xờm, và nhất là áo để ngoài quần, chân đi dép, là điều tôi chưa hề thấy từ ngày quen nhau.
Vào đến nơi, sơn thả người trên giường của tôi như không còn một chút sinh lực nào nữa. Có lẽ hắn phải cố gắng lắm mới lái xe nỗi tới đây. Nhìn Sơn lúc này cũng hiểu hắn vừa trãi qua một việc gì ghê gớm, một cú sốc khủng khiếp nên mới ra nông nỗi. Tôi định hỏi ngay, nhưng kịp dằn xuống để Sơn lấy lại bình tĩnh. Tôi chậm rãi châm thuốc. Sơn chìa tay xin:
- Cho tao một điếu.
Lại một điều ngạc nhiên nữa. Trong đám bạn chung trường, Sơn thân với tôi nhất. Điều đáng nói là hai đứa tôi khác nhau hoàn toàn, như hai thái cực. Tôi ngoài giờ học vẫn hay lang thang, cà phê thuốc lá, vui đâu chầu đó… Sơn thì trái lại. Hắn bằng tuổi tôi, nhưng may mắn qua Mỹ sớm hơn với gia đình, từ nhỏ đến lớn vẫn quen sống trong khuôn khổ nên là một thằng con trai gương mẫu, chăm chỉ, và hiền lành. Sơn chưa bao giờ hút thuốc. Vậy mà lúc này Sơn đòi thuốc! Cũng được. Cho hắn sặc mấy cái biết đâu niềm u uất chất chứa bên trong theo khói thuốc tan ra chút nào chăng!
Tôi đưa điếu thuốc mới châm cho Sơn. Hắn không hút, chỉ ngẫn ngơ nhìn đóm lửa và làn khói nhẹ bay lên trần nhà. Hồn như để tận phương nào. Không kiên nhẫn được nữa, tôi hỏi:
- Chuyện gì?
Sơn chậm chạp ngồi dậy, hỏi lại:
- Bình, mày theo đạo gì?
Tự nhiên hắn hỏi tôi một câu hỏi có vẻ không ăn nhập gì với tình thế trước mắt.

- Đúng ra thì đạo Phật, nhưng nhà tao chỉ thờ cúng ông bà.

Sơn sáng mắt lên:

- À, thờ cúng ông bà nghĩa là mày tin khi người chết vẫn còn linh hồn, và linh hồn người chết có thể trở lại trần gian?

Tôi gật đầu:

- Lý thuyết thì như vậy, nhưng mà tao nghĩ việc thờ cúng ông bà là để con cháu nhớ ơn tổ tiên vậy thôi chứ chưa chắc ông bà có về mà hưởng.

- Tao biết bên đạo Phật của mày có thuyết luân hồi gì đó. Thuyết đó là sao?

Ô hay, Sơn bỗng dưng đi vào triết lý tôn giáo cao xa! Trông hắn có vẻ thành khẩn lắm, nhìn tôi chòng chọc chờ đợi câu trả lời.
- Ờ thì… đại khái con người sống có nhiều kiếp. Đời sống hiện tại chỉ là một trong nhiều kiếp đó. Nếu kiếp này làm điều lành thì kiếp sau sẽ được hưởng phúc; hoặc bây giờ mày gặp những điều không may thì đó cũng là hậu quả của kiếp trước làm điều xấu. Thí dụ như kiếp này mày là nhà giàu nhưng sống keo kiệt ích kỷ, không giúp đỡ người nghèo khó chung quanh, thì lúc chết đi có thể bị đầu thai sang kiếp sau làm ăn mày nghèo khổ, đói không ai cho chẳng hạn.
Sơn gật gù:
- Té ra là vậy. Có điều trước khi đi đầu thai làm kiếp khác, người chết sẽ đi đâu? - Đạo Phật tao dạy rằng nếu khéo tu nhân tích đức sẽ lên cõi Niết Bàn với Đức Phật. Còn không sẽ xuống Âm Phủ.
- Vậy trong trường hợp nào linh hồn sẽ vất vưởng ở trần gian, không lên Niết Bàn cũng không xuống Âm Phủ?
- À, đó là trường hợp những người chết oan uổng, hay bất đắc kỳ tử. Linh hồn chưa dứt nợ trần nên cứ luyến tiếc ở lại, lang thang vất vưởng.
- Tức là… ma?
- Ừ.
- Vậy mày tin có ma?
- Nói thì nói vậy chứ tao chả có tin ma quỷ gì ráo trọi… Còn mày? – Tôi hỏi lại.
Sơn gật đầu lia lịa:
- Tin chứ. Trăm phần trăm.
- Thật sao? Mày có đạo mà.
- Thì cũng giống mày đạo Phật mà không tin có ma vậy. Với lại… tao đã gặp ma từ mấy tháng nay, sao mà không tin cho được.
- Mày gặp ma? – Tôi suýt bật cười, nhưng kịp thời ngưng lại.
Tính Sơn ít khi nói giỡn, và nhất là tình trạng thê thảm của hắn bây giờ lại càng không có lý do gì để đùa.
Sơn ôm đầu thiểu não:
- Đúng vậy.
Tôi chợt hiểu. thì ra nãy giờ Sơn nói chuyện dông dài chỉ để chứng minh trên đời này thực sự có ma. Hắn sợ tôi không tin hắn đã gặp ma.
Sơn nói tiếp:
- Đó là lý do tao tới đây gặp mày. Nói ra thì chắc không ai tin, nhưng tao chỉ có mày để chia sẻ. Để tao kể mày nghe chuyện này. Tin hay không tùy mày.
Và Sơn kể… 

********** 
Cũng mới đây thôi, khoảng 3 tháng trước, một buổi chiều cả nhà đều đi vắng, chỉ mình tôi ở nhà ngồi ôn bài cho Midterm ngày hôm sau. Khóa cuối cùng mà trượt một lớp là chậm ngày ra trường đến sáu tháng, nên dù nhức đầu đến đâu cũng ráng gạo. Không hiểu tại sao hôm đó tôi cứ hồi hộp lo ra. Mấy con số quay cuồng trên trang giấy. Càng suy nghĩ càng bí lối. Tôi bèn nảy ra ý định mở máy nhạc thật lớn để mong xóa bỏ những lý luận sai bét trong đầu. Giữa lúc tôi đang cố tỉnh dưỡng đầu óc với tiếng nhạc, bỗng nhiên có tiếng nói: - Anh nghe nhạc lớn quá. Tôi tưởng Thu, em gái tôi. Nhưng khi quay lại thì không phải. Một người con gái lạ mặt, cũng trạc tuổi em tôi, đang đứng ở cửa mĩm cười.
Cô nói:
- Xin lỗi, Yến gõ cửa mà anh không nghe. Có Thu ở nhà không, anh?
Tôi lại tắt máy nhạc, và nhớ ra Thu đã mượn xe đi đâu từ hồi chiều nên trả lời:
- Thu đi vắng rồi. Nó không phone cho cô sao?
Cô gái lắc đầu:
- Không, Yến chỉ nhân tiện đi ngang đây nên ghé lại định mượn Thu cái note hôm kia bệnh không vào lớp. Thôi để mai Yến gặp Thu trong trường cũng được, Xin lỗi làm phiền anh.
- Không sao. Tôi là Sơn. Cô… à… Yến muốn nhắn lại gì cho Thu không?
- Không cần lắm. Chào anh Sơn.
Nói xong, cô đi thật mau ra ngoài, đột ngột cũng như lúc cô đến. Tôi bỗng cảm thấy cảm giác lâng lâng kỳ dị đối với người con gái lạ mặt tự xưng là bạn của em gái mình. Cuộc gặp gỡ bất ngờ và ngắn ngủi đến nỗi tôi quên mất thắc mắc làm sao cô vào được trong nhà, và đi đến tận phòng của tôi? Sau hai ngày dồn hết tinh thần để thi cử, tôi gặp Thu và hỏi thăm về Yến. Nó ngạc nhiên nói không có bạn gái nào tên là Yến cả làm tôi chưng hửng, nghi ngờ hỏi lại:
- Hay mày định dành một bất ngờ cho tao chăng?
Thu phì cười:
- Còn khuya ông ơi. Tui đâu có tốt dữ vậy. Lần trước ông làm tui quê quá, đâu dám thử lần nữa.
Nghe nó nói, tôi mới thật sự tin, và thất vọng đi ra. Số là trước đây không lâu, có lẽ thấy ông anh cứ miệt mài với đèn sách nên thiếu vắng một bóng hồng trang điểm nên một hôm Thu nói với tôi:
- Thứ bảy này anh theo em tới party nhà con Thanh đi. Em giới thiệu con bạn mới quen. Nó mới ở tiểu bang khác tới, chưa có kép đâu.
Kết quả sau đêm party, em gái tôi cự một tràng dài: - Trời ơi, anh thiệt là…cù lần quá mức. Linda nó qua đây từ nhỏ nói tiếng Việt không rành thì xài tiếng Anh, có sao đâu? Bày đặt moral con người ta này nọ. Xí, ai mà chịu nỗi cái tính gàn của anh. Từ đó, tôi biết rằng Thu sẽ không bao giờ bày lại màn giới thiệu nào nữa. Vậy, Yến là ai? Từ phương nào đến? Tôi cứ băn khoăn suy nghĩ vẩn vơ về người con gái đã gặp trong vài phút ngắn ngủi. Linh cảm cho tôi biết rằng người tôi mong đợi từ lâu đã đến. Nhưng nàng là ai? Ở đâu? Tôi vẫn ôm mối thắc mắc đó trong lòng, và lên đến tất cả các lớp Thu học với hy vọng mong manh tìm gặp lại Yến. Tất cả đều vô ích. Nàng như bóng chim tăm cá. Tôi không thể làm được việc gì khác khi đầu óc cứ bị những dấu chấm hỏi không câu trả lời. Giữa lúc tôi đang thất vọng, và tự an ủi sự gặp gỡ tuần trước chỉ là ảo giác mơ hồ, thì… Yến tìm đến. Cũng giống như lần trước, tôi đang ở bàn học lo mấy cái homework, bỗng nghe tiếng:

- Hello!

Tôi giật mình quay lại, suýt nữa bật kêu thành tiếng. Chao ôi, có phải tôi đang mơ? Yến đang đứng trước cửa, tươi cười vẫy tay chào. Tôi đứng phắt dậy, tay đụng vào mép bàn đau điếng. Rõ ràng là sự thực mà, nào phải là ảo ảnh mơ hồ gì đâu? Tim tôi đập mạnh, ấp úng nói:

- Yến, có phải Yến đó không?

Nàng vẫn giữ nguyên nụ cười, lễ phép:
- Dạ, anh Sơn vẫn khỏe chứ?
- Yến vào chơi đi. Thu đi vắng, nhưng có lẽ sắp về.
Vừa nói xong, tôi thấy mình lạc đề, may sao Yến không để ý thái độ lúng túng của tôi. Nàng tiến đến bàn học của tôi và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Tôi bắt đầu yên tâm bình tĩnh trở lại vì yến có vẻ không ra đi vội vả như lần trước. Tôi nói:
- Tôi có hỏi Thu, nhưng nó nói…
- Không có cô bạn nào tên Yến cả - Nàng tiếp lời.
Tôi gật đầu: - À ha, con nhỏ xạo quá.
Yến hơi cúi đầu, chân di di trên mặt đất:
- Không phải Thu xạo, mà là… Yến xạo đó.
Tôi ngạc nhiên:
- Yến không phải bạn của Thu thật sao?
- Không phải. Anh Sơn có trách Yến không?
- Đâu có sao. Vấn đề là Yến trở lại.
Nàng ngẩng mặt hỏi tiếp:
- Nhưng anh có thắc mắc là tại sao Yến đến đây, và lại nhận là bạn của Thu không?
- Có… sơ sơ – Tôi thành thật – Nhưng nếu Yến không muốn nói thì tôi cũng không hỏi.
Nàng bỗng trở nên nghiêm trang nói:
- Yến muốn kể cho anh Sơn nghe một câu chuyện.
Tôi im lặng, chờ nghe câu chuyện của người con gái bí mật đối diện. Yến trầm ngâm giây lát và bắt đầu:
- Trước khi ba má anh mua căn nhà này, thì đây là nhà của Yến.
- À – tôi khẽ thốt.
- Và căn phòng anh đang ở đây cũng là phòng của Yến.
Tôi lại “à” thêm một tiếng nữa.
- Từ khi anh dọn về đây, sự sắp xếp cũng không thay đổi gì mấy. Đây cũng là chỗ để bàn học ngày xưa của Yến. Kia là chiếc giường. Chỉ khác có chỗ anh để dàn máy, ngày trước Yến để cái piano ở đó. Tuần trước đến đây, Yến định nói nhưng thấy anh bận học thi nên thôi. Yến muốn cảm ơn anh đã nuôi con Jennie giùm Yến.
- Con Jennie? Và tôi chợt hiểu.
Thực ra, khi mới dọn vào căn phòng này, cảm giác đầu tiên cho tôi thấy chủ nhân trước ở đây hẳn phải là nữ. Dù căn phòng đã được dọn sạch sẽ, vẫn như có mùi hương còn thoang thoảng chung quanh. Phía bên kia cửa sổ là vườn sau, có vài cụm hoa mọc sát tường, chỉ có con gái mới trồng hoa bên cạnh cửa phòng như vậy, tôi nghĩ. Điều đặc biệt là một con chim Hoàng Yến không hiểu từ đâu bay đến đậu trên khung cửa sổ hót líu lo. Thu em tôi thích lắm, kiếm một cái lồng thật đẹp và dụ nó về phòng mình mà không được. Tôi lấy chiếc lồng, tháo bỏ cánh cửa, treo bên ngoài cửa sổ. Lạ thay, con chim nhỏ ban ngày ca hót rộn rã khắp vườn, tối đến tự động bay vô lồng ngủ ngon lành. Thỉnh thoảng lại bay khắp phòng ca hót như là một nơi quen thuộc của nó vậy. Cả nhà tôi cho là điều kỳ lạ, và chọc tôi có số… nuôi chim.
- Té ra con chim, con Jennie trước kia ở đây với Yến, hèn gì nó cứ quen ở đây. Có phải Yến muốn lấy con chim lại? Mà lúc dọn nhà đi sao Yến không mang nó theo luôn?
- Yến không thể.
- Chỗ ở của Yến họ cấm nuôi chim à?
Nàng lắc đầu, giọng trầm hẵn xuống:
- Không phải.Mà là nơi Yến đến, con Jennie không thể đến.
Tôi ngạc nhiên:
- Tại sao?
Yến cúi đầu xuống, hình như nàng bật khóc. Đôi vai rung rung làm tôi bối rối, không biết mình đã nói gì chạm đến tâm sự nàng. Yên lặng một lúc, Yến ngẩng mặt, mắt hơi đỏ, hỏi:
- Anh Sơn biết tại sao ba má yến bán nhà này không?
- Không. – Tôi trả lời.
- Sau khi em bệnh mất, ba má Yến buồn quá nên bán nhà dọn đi nơi khác.
Tôi tưởng như mình nghe lầm nên hỏi lại:
- Yến nói gì?
- Sau khi em mất, ba má em bán nhà này và dọn đi.
Lần này tôi nghe rõ ràng từng chữ một “Sau khi em mất…” nghĩa là nàng… đã chết. Vậy ai đang ngồi nói chuyện cùng tôi đây? Tôi nhìn Yến. Nàng vẫn nghiêm trang và lặng lẽ, không chút gì tỏ vẻ đùa giỡn.
- Tôi không hiểu Yến nói gì. – Tôi thản thốt.
- Yến nói bây giờ yến không phải là người. yến chỉ còn là một linh hồn, một chiếc bóng.
Tôi bắt đầu bực mình:
- Yến thực sự là ai? Tôi không thích lối nói đùa đó đâu.
Bỗng nhiên tôi thấy Yến mờ dần, mờ dần, rồi tắt hẳn. Thoáng chốc, nàng lại xuất hiện ở cửa, biến mất. Tôi lại thấy Yến trước mặt, bên trái, bên phải, khắp mọi nơi. Và cuối cùng trở về chiếc ghế trong tư thế cũ.
- Anh đã tin Yến chưa? – Nàng buồn bã hỏi.
Dĩ nhiên là tôi tin. Chúa ơi, người tôi mong đợi, tìm kiếm mấy ngày qua chỉ là một chiếc bóng, một hồn ma bóng quế. Tim tôi như ngừng đập, tri giác hoàn toàn mất hết. Yến nhìn hồi lâu thấy tôi không phản ứng bèn đứng dậy đi về phía cửa, và tan biến…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét