MỞ ĐẦU
Trong một chuyến đi thực tế ở Tây Nguyên, tình cờ tôi đã theo chân một
đơn vị quân đội có cái tên khá mỹ miều là đơn vị :"Đi Tìm Đồng Đội". Đó
là một nhóm nhỏ quân nhân và cựu binh có nhiệm vụ đi tìm và thu nhặt hài
cốt liệt sĩ hy sinh từ hồi chiến tranh. Công việc này của họ cũng gian
nan vất vả chẳng kém gì thời còn phải luồn rừng đánh Mỹ năm xưa. Cũng
phải hành quân hàng tháng trời, vượt qua những khu rừng âm u hay trèo
đèo lội suối để đến được những địa điểm mà ngày xưa là bãi chiến trường.
Ở những nơi đó, thời gian và cây rừng đã che phủ tất cả, chỉ còn lại
một màu xanh mênh mông bạt ngàn của núi rừng. Thật kỳ lạ khi những địa
danh chiến trường khét tiếng, những mảnh đất đẫm máu năm xưa ta với địch
đã giành giật từng tấc đất thì giờ đây gần như mất hút vào trong những
khu rừng âm u chẳng có mấy người qua lại, ngoại trừ bàn chân của những
người trong nhóm tìm kiếm hài cốt này.
Công việc của họ cũng giống như công việc của kẻ đi tìm vàng, khi họ
cũng phải lặn lội đến mọi chốn thâm sơn cùng cốc để tìm kiếm và đào bới.
Thay vì thu hoạch được vàng thì họ lại chỉ tìm về những bộ xương cốt.
Và cũng giống như vàng, hài cốt bộ đội ngày càng ít dần khiến cho các
cuộc tìm kiếm của họ ngày càng vất vả hơn.
Chỉ dựa vào những dấu vết ít ỏi còn lại của tài liệu xưa, hay lần mò
theo ký ức đã nhạt nhòa của các cựu chiến binh, nhóm tìm kiếm quanh năm
lùng sục trong các vùng rừng núi hoang vu. Họ đào bới và thu nhặt mọi
thứ liên quan đến người lính đã chết trận năm xưa. Những cái sọ người
nhe răng trông ớn lạnh, những bộ xương mốc xám cho đến những di vật mục
nát đã nằm ở đó hàng chục năm trời. Tất cả đều được ghi chép cẩn thận và
xếp vừa gọn vào một cái ba lô lính. Mỗi cái ba lô là tất cả những gì
còn lại của một người lính. Công việc thu nhặt hài cốt hòan tất. Cả nhóm
tổ chức một buổi lễ hương khói để vừa tưởng niệm vừa mừng cho các đồng
đội được trở về quê hương sau bao năm xa cách. Một buổi lễ đơn giản
nhưng vô cùng xúc động. Trong ánh nắng chiều tàn, những người lính trong
đội truy tìm đứng nghiêm thành hàng để chào đống ba lô sắp gọn trên hố
đất mới đào nham nhở. Rồi họ trở về căn cứ, trao lại những gì thu nhặt
được và bắt đầu cho một chuyến tìm kiếm mới.....
Người dân sự duy nhất trong nhóm là một người đàn ông trung niên với
khuôn mặt khắc khổ đầy râu ria. Tôi rất ngạc nhiên khi biết anh là người
gốc Hà Nội và là một cựu binh của binh chủng thông tin liên lạc. Là
đồng hương nên anh rất qúi tôi, và mặc dù chênh lệch tuổi tác nhưng
chúng tôi đã mau chóng trở nên thân thiết. Mỗi buổi tối ở nơi trú chân,
khi các chiến sĩ trong đơn vị đã chìm vào giấc ngủ thì anh thường ngồi
cùng với tôi bên đống lửa cháy đỏ để chuyện trò, có khi kéo dài thâu đêm
suốt sáng. Giữa đêm tối mênh mông của núi rừng, tôi say mê lắng nghe
anh kể chuyện về đời lính, về cuộc chiến tranh đã qua và nhất là về công
việc mà anh đang làm. Đó là tìm và đưa về những bộ hài cốt liệt sĩ mà
oan hồn của họ như vẫn còn đang lang thang nơi rừng sâu núi thẳm này.
Một đêm bên đống lửa, không nén được sự tò mò tôi lên tiếng hỏi anh:
- Tại sao anh lại tham gia đơn vị này, một đơn vị chuyên đi... Ồ, xin lỗi anh. Tôi chỉ định nói là....
-
Không sao. Anh không tỏ ra phật ý mà còn mỉm cười nói với tôi: Có phải
ý cậu muốn nói là tại sao tôi không ở nhà nhàn nhã với vợ con mà lại
phải ăn rừng ở núi với công việc khốn khổ này chứ gì ? Một công việc mà
các cụ nhà ta thường gọi nôm na là công việc: "hốt cốt" hay "bốc mả"
chứ gì?
Trong khi tôi lúng túng ngồi im lặng thì anh nói tiếp, giọng sôi nổi hẳn lên:
-
Sự thực thì lúc đầu tôi chỉ đi tìm hài cốt một người rất thân của tôi ở
Trường Sơn. Rồi sau đó thì chính công việc này đã cuốn hút tôi mãi tới
tận bây giờ.
Anh đưa tay chỉ về giữa chỗ
trú chân, nơi có căng một cái lều nilông duy nhất để tạm che mưa gió cho
đống ba lô hài cốt được xếp gọn gàng trong đó rồi nói:
-
Theo đuổi công việc này một thời gian đã khiến cho tôi hiểu ra rằng,
mỗi bộ hài cốt mà ta đã lấy lên khỏi lòng đất kia chính là một con
người. Đó là một người lính với một cuộc đời và một số phận cũng như bao
nhiêu con người khác. Họ đã nằm im lìm ở nơi thâm sâu cùng cốc này bao
nhiêu năm sau khi chiến tranh đã qua đi. Và giờ đây chúng tôi đang làm
cái công việc là đưa họ trở về với gia đình họ, như một người thân đã
bao năm xa cách chứ không phải chỉ là những bộ xương khô. Tôi cảm thấy
hạnh phúc khi đem được một bộ hài cốt liệt sĩ trở về quê hương của họ,
trở về với vòng tay của cha mẹ, vợ con họ. Có lẽ cậu sẽ hỏi vì sao tôi
yêu thích công việc này phải không?
Không đợi tôi trả lời, anh lên tiếng giọng xa xôi:
- Vì tôi đã trót yêu những bộ hài cốt...
Tôi
kinh ngạc nhìn anh và liên tưởng đến một vài người cựu quân nhân mà tôi
đã từng gặp. Đó là những con người mà đầu óc đã bị chiến tranh, bị thời
gian bào mòn khiến họ không còn minh mẫn nữa. Hay là những ông lão cựu
chiến binh, người đeo đầy huân chương nhưng lại nói năng lung tung trong
các buổi lễ lạt. Như đọc được ý nghĩ trong đầu tôi, anh mỉm cười nói
tiếp:
- Tôi nói nghiêm túc đấy anh bạn
trẻ. Thực sự thì tôi đã yêu bộ hài cốt đầu tiên mà tôi đi tìm. Đó chính
là người vợ của tôi. Cô ấy đã phải nằm lại Trường Sơn trong quên lãng
cho mãi tới tận gần đây. Hơn 20 năm sau chiến tranh tôi mới tìm gặp lại
cô ấy, và đem cô ấy về với mình như đem một người vợ về nhà. Đúng hơn là
đem về những gì còn lại của hình hài một cô gái tuổi đôi mươi mà tôi đã
từng yêu say đắm. Chính vì đem cô ấy về mà tôi mới biết rằng, tôi vẫn
còn yêu những gì còn lại của cô ấy như yêu chính bản thân cô ấy vậy.
Anh ngừng lại thẫn thờ nhìn ngọn lửa nhảy tí tách, rồi lên tiếng:
-
Có lẽ cậu sẽ ngạc nhiên lắm nếu biết rằng chúng tôi đã yêu nhau và
thành vợ thành chồng với nhau khi cô ấy đã như một người chết rồi.
Nhìn
vẻ mặt càng lúc càng ngơ ngẩn của tôi, anh mỉm cười, nụ cười thật hiền
hậu rồi nói tiếp: Để cậu không phải rối tung đầu óc lên tôi sẽ kể lại
câu chuyện tình của tôi và cô ấy nhé.
Chúng
tôi đang ngồi bên ngọn lửa bập bùng giữa rừng đêm âm u. Xung quanh bóng
tối bao trùm với tiếng gió hú trên tàn cây cao. Tiếng côn trùng nỉ non
cùng với ánh sáng đom đóm lập lòe qua lại như những linh hồn bơ vơ đang
than khóc. Anh yên lặng thật lâu, mắt phản chiếu ngọn lửa long lanh. Rồi
anh lên tiếng, như từ một cõi xa xăm vọng lại:
-
Đó là một câu chuyện tình không thể tin được nếu không phải của chính
mình. Một chuyện tình yêu mà niềm hạnh phúc được trộn lẫn với nỗi đau
thương. Tình yêu kỳ lạ đó của chúng tôi chỉ có được từ trong say đắm
mãnh liệt nhất của tuổi trẻ, từ trong nghiệt ngã nhất của chiến tranh.
Từ sự sống và cái chết...
Anh đưa mắt
nhìn ra màn đêm dày đặc xung quanh. Ánh lửa bập bùng soi rõ khuôn mặt
khắc khổ của anh như đang chìm vào ký ức xa xôi nào đó. Thời gian đã để
lại những dấu ấn không thể xóa nhòa trên gương mặt anh, nhưng trong đôi
mắt của người lính già Trường Sơn năm xưa vẫn lấp lánh tia sáng khi nhớ
lại cái thời đã qua... Yên lặng thật lâu như để cho những kỷ niệm ngày
xưa tràn về, anh bắt đầu câu chuyện của mình:
Hồi
đó tôi là một điện tín viên trẻ tuổi đóng trong cung đường X., một khu
vực ác liệt nhất trong dải Trường Sơn mịt mù bom lửa. Đó là một con
đường huyết mạch để đưa hàng hóa và những đòan quân ra trận. Như một con
rắn khổng lồ ẩn hiện, nó nằm vắt vẻo trên lưng những ngọn núi cao chót
vót. Có lúc nó chui tọt và mất hút vào trong những vực sâu mịt mù sương
khói rồi lại bất ngờ phơi mình ra giữa sườn đồi loang lổ hố bom. Ẩn mình
trong rất nhiều hang đá tự nhiên nằm rải rác hai bên đường là các đơn
vị quân đội và TNXP có nhiệm vụ bảo vệ và sửa chữa con đường.
Công
việc thông tin liên lạc của đơn vị tôi là nhận các chỉ thị qua điện đài
hoặc mooc, rồi báo cáo các tin tức liên quan đến con đường sống còn
này. Ngọai trừ mối nguy hiểm thường xuyên của những đợt ném bom bắn phá
của máy bay Mỹ ra thì công việc cũng không có gì vất vả. Chỉ có điều làm
cho chúng tôi chán nản nhất ở đây là cuộc sống thiếu thốn tình cảm của
những người lính trẻ. Cả bọn chúng tôi tuổi đời trên dưới đôi mươi đang
tràn đầy nhựa sống mà phải quanh năm ẩn mình trong vùng rừng núi âm u
đó.
Nhưng may mắn cho chúng tôi khi có
một đơn vị thông tin liên lạc kéo đến đóng quân ở ngay sát con đường,
phía bên kia núi. Có cả một tiểu đội tòan là các cô gái trẻ măng thuộc
bộ phận cơ yếu đóng trong một cái hang đá có tên là hang Én. Vì cùng
thuộc một đơn vị nên chẳng bao lâu tôi đã làm quen được với các cô gái ở
hang Én.
Tôi đem lòng yêu cô tiểu đội
trưởng nhóm các cô gái đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một cô gái đẹp với
thân hình nảy nở của tuổi đôi mươi tràn đầy sức sống. Trong các buổi họp
tòan đơn vị tôi luôn lén lút ngắm nhìn cô ấy mỗi khi có cơ hội. Khuôn
mặt bầu bĩnh với bộ ngực no tròn làm chật căng chiếc áo lính. Hay nhìn
trộm theo khi cô ấy bước đi với đôi mông tròn cứ nây nẩy theo nhịp gập
ghềnh của con đường xuống núi.
Công việc
chung khiến cho tôi có nhiều điều kiện để gặp gỡ cô tiểu đội trưởng xinh
đẹp đó. Trong các buổi họp giao ban, cùng với những câu chuyện bâng quơ
đã làm cho tôi hiểu nhiều hơn về Xuân, tên của nàng. Cô cũng người Hà
Nội, đã tốt nghiệp đại học và mới tình nguyện vào chiến trường.
Cuộc
sống của các cô gái mới lần đầu vào chiến trường rất cần có những bàn
tay mạnh mẽ của cách đàn ông. Và tôi mau chóng trở thành người giúp đỡ
đắc lực của nàng. Thật ấm lòng khi được Xuân tặng cho một cái nhìn biết
ơn mỗi khi tôi trao cho nàng một món qùa gì đấy. Khi thì một miếng thịt
rừng săn được, khi thì là bó rau rừng. Chúng tôi vẫn gặp nhau trong công
việc với vẻ lạnh lùng, hay trao đổi với nhau những câu nói khô khan về
chuyên môn. Kỷ luật thời chiến, cùng với sự nghiêm ngặt của công việc
chung đã không cho phép chúng tôi có được quan hệ nam nữ thân mật , hay
chuyện yêu đương tình ái. Thế cho nên giữa tôi và nàng chỉ là trao nhau
những cái nhìn vụng trộm trong các cuộc họp đơn vị. Đậm đà hơn nữa là
những dòng chữ yêu thương được chúng tôi viết vội chen ngang vào giữa
lúc dịch mật mã, để rồi sau đó cũng xé rất nhanh, ngay khi người kia vừa
đọc xong chữ cuối.
Không có một lời nói,
nhưng càng ngày tôi và nàng càng hiểu điều cả hai đều muốn. Giống như
lửa gần rơm, chúng tôi muốn được gần gũi với nhau nhiều hơn nữa. Chúng
tôi muốn được ở gần bên nhau, được chạm vào nhau, hay muốn cảm nhận được
hơi thở nóng hổi của nhau qua những cái hôn nồng cháy. Giữa những dòng
chữ chúng tôi viết vội cho nhau, thì những lời lẽ yêu thương ngày càng
trở nên nhiều hơn, mạnh dạn hơn. Và tên của một cánh rừng gần chỗ đóng
quân của chúng tôi cũng được nhắc đến nhiều nhất, như là một nơi hẹn hò
lý tưởng cho đôi tình nhân đang hừng hực lửa yêu đương.
Đó
là một khỏanh rừng nhỏ được anh em trên cung đường đặt cho cái tên rất
chí lý là khu rừng Tình Ái. Trong khi xung quanh bị bom Mỹ cày xới tan
hoang thì khỏang rừng đó vẫn tồn tại một cách kỳ lạ. Các dây leo xanh rì
cuốn lấy những thân cây rừng cao vút. Bên dứơi là cả một lớp thảm dày
và mềm như nhung của lá rụng. Thậm chí có cả một con suối nhỏ chảy róc
rách quanh những phiến đá xanh rêu…
Khu
rừng Tình Ái đó đã trở thành một điểm hẹn lý tưởng cho các cặp trai gái
yêu nhau ở cung đường này. Tuy luôn phải phập phồng nỗi lo sợ bị phát
hiện nhưng các cặp tình nhân vẫn lén lút tìm được một chút thiên đường ở
đó. Xa cách hẳn với nhiệm vụ thời chiến, họ ngả mình trên lớp lá cây êm
dịu, dứơi bóng cây che chở và để mặc cho con tim lên tiếng.
Nhưng
đó chỉ là chuyện tưởng tượng của đám lính trẻ đơn vị tôi khi mơ về khu
rừng đó. Trên cung đường này người ta cấm tiệt chuyện trai gái yêu nhau.
Mới trước đó có một đôi trai gái thuộc đơn vị bạn đã bị bắt qủa tang
khi đang ân ái với nhau trong khu rừng Tình Ái. Cả hai người bị kỷ luật
và bị trục xuất về hậu phương. Lúc đó mà bị đưa về hậu phương là một nỗi
nhục lớn, nhưng việc có được một cô người yêu và một đêm hẹn hò ở khu
rừng Tình Ái vẫn là mơ ước của cánh lính trẻ chúng tôi. Ngay cả câu
chuyện của cặp tình nhân xấu số nọ cũng là một đề tài hấp dẫn được cả
đơn vị chúng tôi nghe say xưa trong một thời gian dài. Các cậu lính trẻ
cứ nghệt mặt ra để nghe anh chàng cảnh vệ, người đã tham gia bắt đôi
tình nhân nọ ba hoa kể lại. Nhất là cái đoạn họ bị bắt quả tang trong
khu rừng Tình Ái, trên người không còn một mảnh vải.
Ngoài
những buổi họp ra thì chúng tôi rất khó để gặp nhau. Vì Xuân thuộc về
một đơn vị liên lạc đặc biệt. Chung quanh nàng có bao nhiêu những qui
định bảo mật nghiêm ngặt khiến cho tôi khó có thể tiếp cận được với
nàng. Trước cửa hang Én, nơi Xuân và đồng đội đóng quân bao giờ cũng có
vài anh chàng cảnh vệ vũ trang đứng thù lù ở đó như những tảng đá ngăn
đường. Đừng nói tới chuyện vào trong hang Én, chỉ cần đến gần cửa hang
thôi là ngay lập tức thấy xuất hiện những tên mặt sắt đen xì đó với khẩu
súng gắn lưỡi lê sáng quắc chĩa thẳng vào mặt.
Nhưng tôi không chịu thua và cố tìm mọi cách gặp mặt nàng. Có lẽ vì
thấy tôi cứ lởn vởn trên con đường chạy qua trước cửa hang Én mãi mà
chẳng nước non gì nên ông Trời đã giúp đỡ tôi. Một hôm rất tình cờ, tôi
phát hiện ra ngay gần cửa hang Én có một cái ngách nhỏ chỉ vừa đủ một
người chui lọt. Cái lỗ chuột này lại ăn thông vào tận phía trong rất gần
với hang Én. Tuy vẫn còn bị một vách đá chắn ngang nhưng đây là lối dẫn
đến gần chỗ người yêu của tôi nhất. Tuy cái ngách này không thể vào
được hang Én, cũng như không thể gặp nàng tiên của tôi được nhưng đối
với cả hai chúng tôi thì vấn đề đã được giải quyết. Qua bức tường đá
chắn ngang đó, tôi có thể dùng tín hiệu Mooc gõ vào cho Xuân bất kỳ điều
gì muốn nói. Cũng là một điện tín viên nên nàng dễ dàng nhận được các
lời nhắn của tôi và trả lời theo đúng cách như vậy. Chỉ cần một cuốn sổ
với cây bút chì, kèm theo cái búa nhỏ thì những tiếng gõ vang vọng đó sẽ
cho chúng tôi biết mọi thứ cần trao và nhận, giống như tôi và nàng đang
ngồi nói chuyện với nhau vậy. Tuy việc gặp nhau này không được trọn vẹn
lắm nhưng xét theo hòan cảnh hiện thời thì như thế cũng là tạm đủ với
tôi rồi.
Từ lúc phát hiện ra cái ngách
này, bất cứ lúc nào rảnh là tôi lại bí mật chui vào trong đó. Trong một
tư thế nửa nằm nửa ngồi tôi hì hục gõ những ký hiệu ngắn dài khác nhau.
Và cũng trong tư thế kỳ cục đó, tôi đón nhận nhận các tín hiệu của nàng
từ trong hang Én vọng ra. Nếu lúc đó mà có cuộc thi hiệu thính viên
nhanh nhất của toàn đơn vị, tức là cuộc thi ngành của những người đánh
và dịch moọc thì chắc chắn Xuân, người yêu của tôi sẽ đứng thứ nhất, còn
tôi thì sẽ về... nhì. Chẳng mấy khi cần đến giấy bút, chúng tôi trao và
nhận tín hiệu với nhau rất nhanh. Và đề tài thì dĩ nhiên là về tình yêu
của hai con tim chúng tôi rồi.
Thật kỳ lạ
khi những lời lẽ yêu thương được trao và nhận bằng cách rán hết sức để
gõ vào bức tường đá xù xì ngăn cách đó vẫn làm cho chúng tôi cảm thấy
rung động không kém gì những lời thủ thỉ ngọt ngào bên tai. Được thoải
mái trao đổi với nhau những lời yêu thương tình tứ bất cứ lúc nào, nhất
là khi chúng tôi đang ở giữa một vùng trọng điểm bắn phá của máy bay Mỹ,
một vùng mà người ta gọi nôm na là "túi bom của cung đường" này. Ấy là
chưa kể lúc đó chuyện lăng nhăng trai gái ở đơn vị đang bị kết án không
thua gì tội đào ngũ. Quả thật thì lúc đó tôi là một thằng trai hạnh phúc
nhất trên cung đường này.
Tất nhiên cũng
có sự bất tiện trong cái cách trao đổi kỳ cục này, nhưng đối với chúng
tôi thì chẳng hề gì. Thậm chí nó còn tốt nữa khi chúng tôi có thể mạnh
dạn trao đổi những lời tình tứ mà nếu gặp mặt nhau thì chắc chúng tôi đã
không thể thốt được thành lời. Nàng là một cô gái nhút nhát mà tôi thì
cũng chẳng hơn gì. Hóa ra cái kiểu tán tỉnh kiểu này lại giúp đỡ chúng
tôi rất nhiều. Thật khôi hài khi chính bức tường đá ngăn cách chúng tôi
lại khiến cho cả hai trở nên mạnh dạn hơn trong việc trao tặng cho nhau
những lời yêu thương nồng nàn nhất. Cũng bằng cái cách kỳ cục này, chúng
tôi thổ lộ tất cả mọi chuyện mà trong hoàn cảnh bình thường chắc chúng
tôi không dám nói ra. Mặc dù phải ở trong cái hốc đá lạnh lẽo đó hàng
giờ liền để hì hục gõ như một anh thợ đẽo đá, mặc dù hai cánh tay mỏi
nhừ nhưng trong lòng tôi luôn tràn ngập niềm hạnh phúc mỗi khi trở về
chỗ đóng quân từ cái ngách nhỏ bé đó.
Đó
là một quãng thời gian thật đẹp của chúng tôi. Chúng tôi dành tất cả
thời gian rảnh để liên lạc với nhau bằng cái phương cách vừa cổ lỗ lại
vừa hiện đại đó. Nép mình trong cái nghách chật hẹp và ẩm ướt đó, tôi gõ
tín hiệu vào và lắng nghe tín hiệu của nàng gửi ra. Chúng tôi trao đổi
với nhau mọi thứ về cuộc sống, về tình yêu.. Từ những câu nói yêu đương
tha thiết, những lời thề non hẹn biển cho đến cả những chuyện vẩn vơ mà
chỉ có những kẻ yêu lắm mới nói ra được.
Xuân
cho tôi biết cuộc sống hiện tại trong quân ngũ của nàng. Đời sống chiến
trường thật gian nan khiến nàng phải nhiều lần khóc thầm vì nhớ nhà.
Nhưng rồi công việc thời chiến cuốn hút nên nàng đã mau chóng thích nghi
với cuộc sống mới. Và giờ đây khi quen biết tôi thì nàng chẳng còn thấy
buồn nữa. Đôi khi nàng cảm thấy mình như đang ở Hà Nội và hẹn hò với
một chàng trai nào đó. Chỉ có điều là những anh chàng Hà Nội tán gái dẻo
quẹo như rót mật vào tai, còn ở đây thì thật kỳ cục với những lời tỏ
tình được dộng thình thịch vào vách đá. Có hôm nàng thú thật là đã ù hết
cả tai sau một buổi hẹn hò với tôi. Quả thật là không đẹp lắm khi tình
yêu thơ mộng của chúng tôi lại được trình diễn hết sức thô kệch như thế,
khi cả hai cùng ráng sức nện vào bức tường đá ngăn cách giữa hai người.
- Nhưng em thích cái anh chàng tỏ tình
giống như một người thợ đẽo đá hơn. Nàng vừa cười khanh khách vừa cho
tôi biết điều đó. Tôi không thể thấy nàng cười, nhưng tôi chắc chắn nàng
vừa cười vừa gõ moọc câu đó cho tôi.
Nàng
còn khoe đã có hẳn một góc riêng ở trong hang Én. Đó là một cái hõm đá
ăn vào vách hang rất đẹp được nàng biến thành một cái phòng ngủ nho nhỏ
che bằng vải dù. Bên trong được nàng sắp xếp bài trí rất ấm cúng với
những chùm hoa hay lan rừng lung linh khoe sắc mỗi khi bật đèn pin lên.
Nhừng chùm hoa lan tuyệt đẹp đó nàng tìm được trong khu rừng Tình Ái và
mỗi buổi trưa khi đi ăn cơm nàng phải đem ra ngòa cửa hang đặt để lấy
ánh nắng mặt trời. "Bí mật nhé anh? Em đã có cả một bức tượng Đức Mẹ
Đồng Trinh do đá mọc tự nhiên mà thành ở ngay trên đầu nằm của mình.
Hàng đêm trước khi đi ngủ em vẫn bí mật cầu nguyện, vì em có Đạo mà. Em
còn cầu xin Đức Mẹ cho anh vào được hang Én, vào được cái góc riêng tư
của em nữa" Nàng cười giòn tan, má ửng đỏ khi lên tiếng như thách thức
tôi.
Thật sung sướng khi được nghe những
lời ngọt ngào như vậy, tuy nó chỉ là những tiếng gõ lạch cạch dài ngắn
khác nhau qua bức tường đá vô tri kia. Nàng còn tâm sự với tôi rằng, từ
khi biết được tình yêu với tôi nàng rất muốn được khám phá ra tường tận
chuyện yêu đương tình ái. Nàng yêu và rất muốn được yêu nhưng nàng cũng
rất sợ khi phải tiến xa hơn. Nàng sợ sẽ bị bắt quả tang, sợ bị kỷ luật
đưa về hậu phương như cặp nhân tình xấu số ở khu rừng Tình Ái nọ...
Nhưng
rồi qua thời gian và qua bao nhiêu lần cánh tay tôi mỏi nhừ cùng với
cái đầu luôn váng vất vì phải nghe quá nhiều tiếng gõ đập, thì cuối cùng
vào một buổi sáng đẹp trời, nàng đã ban cho tôi một cái hẹn ở khu rừng
Tình Ái.
- Đêm nay em sẽ là vợ của anh.
Những tiếng gõ run rẩy của nàng vọng ra đã khiến cho tôi ngơ ngẩn. Chẳng
cần ghi chép thì tôi cũng biết được các tín hiệu đó nói lên điều gì.
Thế
là tôi đã có được một cái hẹn tuyệt vời của Xuân. Suốt ngày hôm đó tôi
cứ như bay bổng trên chín tầng mây, không lúc nào không nghĩ đến Xuân và
cái thiên đường nho nhỏ ở khu rừng Tình Ái nọ. Không tuyệt vời sao được
khi chúng tôi chưa hề gặp gỡ riêng với nhau lần nào. Tuy hàng ngày
chúng tôi vẫn thường gặp mặt nhau trong các buổi họp giao ban tại hầm
ban chỉ huy. Ở đó tôi và nàng chỉ lén lút trao đổi với nhau những cái
nhìn tình tứ . Cũng có được vài cái bắt tay câu giờ với nàng khi chia
tay, hay khi chúng tôi cùng đi sát bên nhau trong giao thông hào chật
hẹp. Khi đó tôi có thể chạm vào người nàng, gần đến mức cảm nhận được
làn da thịt chắc lẳn cùng hơi thở nóng gấp gáp của nàng. Nhưng giờ đây
thì tôi đã có được một cái hẹn rõ ràng với nàng ở khu rừng Tình Ái vào
đêm nay.
Đó là một ngày đẹp trời cho một
buổi hẹn hò. Cả ngày chỉ có vài trận ném bom ngắn ngủi của máy bay Mỹ.
Tại hầm thông tin của tôi, các cuộc gọi cũng ít nên tôi sẽ không phải
bận rộn nhiều. Chắc bên bộ phận của nàng cũng vậy. Cuộc hẹn hò đêm nay
chắc chắn sẽ là một cuộc hẹn hò hoàn hảo. Ngay cả bầu trời hôm đó cũng
trong xanh với những làn gió mát mẻ thổi từ trên núi xuống. Trong khi
chờ đợi màn đêm buông xuống, tôi tha hồ thả cho trí tưởng tượng bay
bổng. Tôi mơ thấy chúng tôi nằm bên nhau trên lớp thảm nhung mềm mại ở
khu rừng Tình Ái. Trong bóng đêm và trong vòng tay nhau, tôi như ngạt
thở khi cảm nhận được thân hình mềm mại của Xuân đang ở trong vòng tay
siết chặt của mình. Hơi thở nàng nóng hổi và đôi môi mọng mở gọi mời.
Rồi tôi thấy chúng tôi đang ân ái với nhau, dưới những tán cây trong khu
rừng Tình Ái tình tứ nọ...
Ôi, bạn ơi.
Đó là những giây phút hạnh phúc nhất của đời tôi vì chẳng mấy thời gian
nữa thì cũng là lúc tai họa đổ lên đầu chúng tôi, những kẻ mới lần đầu
nếm mùi yêu đương một cách nghiệt ngã và đau đớn nhất….
Người
lính già nghẹn ngào khi kể đến đây. Trong bóng đêm không nhìn rõ nét
mặt nhưng tôi chắc rằng anh đang rưng rưng nước mắt. Im lặng hồi lâu rồi
anh mới tiếp tục câu chuyện:
- Trong
khi tôi đang khấp khởi chờ đợi và mơ đến buổi tối ở khu rừng Tình Ái thì
đột nhiên tiếng kẻng báo động vang lên dồn dập. Tiếng máy bay gào rú,
tiếng bom nổ làm rung chuyển cả núi đồi. Vài loạt súng phòng không nổ
vang lên rồi mau chóng chấm dứt. Khác với mọi lần, trận ném bom này thật
ngắn ngủi. Không gian nơi chúng tôi đóng quân yên tĩnh trở lại khi
tiếng kẻng báo yên nổi lên. Mọi người cười nói ồn ào kéo nhau ra khỏi
hầm trú ẩn, trong khi nhiều anh chàng còn chưa kịp chui vào lúc có tiếng
kẻng báo động. Nhưng tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên khi lại nghe thấy
tiếng kẻng cấp cứu vang lên khẩn cấp. Rồi 3 tiếng súng báo nguy vang lên
từ phía hang Én.
Linh cảm có điều nguy
hiểm cho Xuân cùng tiểu đội nữ ở đó, tôi vội vã lao tới hang Én. Một đám
đông đang đứng túm tụm trên con đường, ngay phía trước cửa hang. Tôi
gạt đám đông ra và sững người lại. Một tảng đá lớn như một khối nhà
nhiều tầng đang nằm lù lù nằm trước cửa hang. Quả bom mà máy bay Mỹ vừa
ném ban nãy đã làm vỡ một khối đá núi khổng lồ khiến nó lăn xuống bịt
kín cửa hang Én. Y như một cái nút chai đậy chặt lấy miệng hang vậy. Qua
tiếng thét gọi của những người cấp cứu, tôi được biết toàn bộ tiểu đội
nữ thông tin đã bị kẹt ở trong hang Én.
Lúc đó tôi cũng như mọi người đều chưa lường hết được tai họa. Xuân và
các đồng đội của cô vẫn còn sống. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì tưởng sẽ gặp
cái tin khủng khiếp hơn nhiều. Tảng đá khổng lồ kia chỉ bít lấy cửa hang
chứ người ở trong không hề hấn gì vì hang Én rất sâu và có nhiều ngóc
ngách. Chúng tôi sẽ cứu được các cô gái bị kẹt trong đó ra. Vấn đề chỉ
là giải phóng khối đá quái ác đang lấp kín miệng hang Én mà thôi.
Tất cả mọi người đều có mặt trước cửa hang Én. Các chuyên gia phá đá mở
đường cùng mọi phương tiện cứu hộ đã được điều động nhanh chóng đến.
Tuy rằng không thể dùng thuốc nổ để phá khối đá được vì sẽ nguy hiểm cho
những người bên trong hang nhưng ai nấy đều tin rằng, khi các xe kéo
được điều tới thì tảng đá kia sẽ bị bứng khỏi miệng hang. Những chiếc xe
kéo khổng lồ đã từng kéo ủi sạt cả một quả núi để mở ra con đường này
sẽ dễ dàng làm công việc đó. Và các cô gái trong hang Én sẽ được cứu
thoát mà không ai mất một sợi tóc nào. Không khí xung quanh cuộc cứu nạn
không có vẻ bi thảm lắm. Mọi người cười nói vui vẻ khi bắt tay vào
cuộc.
Trong khi chờ đợi xe kéo đến, tôi
nghĩ đến cái ngách nhỏ bé của mình. Tôi bí mật chui vào đó và gõ tín
hiệu vào trong hang Én. Thật ấm lòng khi lại nghe thấy tín hiệu morse của
Xuân thông báo ra là tất cả vẫn an toàn.
Tiếp tục trao đổi qua bức tường đá, tôi cho nàng biết công việc cứu hộ
bên ngoài đang diễn ra khẩn trương. Tôi không giấu được niềm tự hào khi
đang cùng đồng đội hợp sức bứng tảng đá quái ác trước cửa hang để cứu
Xuân và các đồng đội. Giống như một câu chuyện thần thoại, khi chàng
hòang tử đang giải thoát cho nàng công chúa bị gã phù thủy nhốt trong
hang đá vậy. Tôi còn cam đoan với nàng là hang Én sẽ được khai thông mau
chóng. Có thể trước tối nay và chúng tôi sẽ không lỡ cái hẹn tuyệt vời ở
khu rừng Tình Ái đêm nay….
Bằng một nỗ
lực phi thường, người ta đã điều lên đọan đường ngay trước cửa hang Én
hai chiếc xe kéo. Tất cả xúm lại luồn dây cáp kéo vào các khe hõm của
tảng đá rồi những chiếc xe kéo nổ máy. Khói phun ra đen kịt, sợi cáp
căng ra và rung lên bần bật. Nhưng tảng đá vẫn im lìm như cũ mặc cho hai
cái máy kéo lồng lên dữ dội. Một vài lần thử sau cũng đem đến kết quả
thất vọng như lần đầu. Có lẽ vì tảng đá qúa lớn, lại kéo chạy dọc con
đường ngang với cửa hang nên lực kéo yếu đi rất nhiều. Mọi người bàn tán
mãi rồi quyết định mạo hiểm đưa máy kéo tới trước cửa hang Én để kéo
trực tiếp ngay chính diện. Những sợi dây cáp được thu ngắn lại hết mức
và hai người lái tình nguyện đã có mặt trên máy kéo. Thật nguy hiểm vì
bên kia con đường là một cái vực sâu hun hút. Chỉ cần qúa đà một chút là
xe kéo sẽ lao thẳng xuống vực sâu.
Chúng
tôi nín thở khi hai chiếc xe kéo cùng lồng lên phun khói mù mịt khiến
cho tảng đá nhúc nhích. Khi mọi người đã tưởng nó bắt đầu rục rịch để
rời khỏi miệng hang thì bỗng phựt lên một tiếng. Các sợi dây cáp bằng
thép bỗng cùng lúc đứt ngay giữa chừng khiến cho cả hai chiếc máy kéo bị
bất ngờ, lao vọt ra khỏi con đường và rơi thẳng xuống miệng vực sâu
phía dưới. Tiếng la hét thất thanh của đám đông và mọi người vội vàng đổ
xô tới. Tất cả sững sờ nhìn thấy hai khối thép khổng lồ rơi xuống vực
và tan tành như món đồ chơi trẻ con.
Trong
khi mọi người hối hả tìm cách cứu hai người lái máy kéo thì tôi đứng
chết lặng tại chỗ. Thế là hết! Sự cố xảy ra như một lưỡi dao thọc sâu
vào tim tôi. Cơ hội duy nhất để cứu các cô gái trong hang Én, cứu nàng
tiên của tôi đã tiêu tan như những mảnh vụn của hai cỗ máy kéo đang cháy
nghi ngút dưới vực kia. Đó là hai chiếc xe kéo duy nhất của cả cung
đường này.
Hai người lái xe hy sinh,
nhưng chúng tôi mau chóng hiểu rằng cái chết của họ chưa phải là tai họa
cuối cùng. Không còn máy kéo để bứng khối đá khổng lồ đang bịt chặt
miệng hang Én kia thì Xuân và đồng đội của nàng sẽ bị mắc kẹt vĩnh viễn
trong đó. Hang Én sẽ trở thành nhà tù và rồi là nấm mồ của họ. Cái chết
sẽ đến với họ chậm nhưng chắc chắn và vô phương cứu chữa. Tất cả chúng
tôi bỗng kinh hoàng nhận ra điều đó. Chẳng còn biết làm gì được nữa
trong cơn tuyệt vọng. Người thì ngồi than khóc cho các đồng đội xấu số,
kẻ thì đề nghị những biện pháp giải cứu điên rồ nhất.
Tôi
vẫn đứng như trời trồng ở vị trí cũ. Sự tuyệt vọng, nỗi đau đớn đã chế
ngự hết cả con người tôi. Vậy là người con gái tôi yêu sẽ không bao giờ
rời khỏi nơi đó nữa. Nàng sẽ chết. Hang Én sẽ là nấm mồ của nàng và cả
là nấm mồ của tình yêu thật đẹp mới bắt đầu của tôi nữa.
Ngay
đêm đó tôi lên thẳng hầm ban chỉ huy đơn vị Chính tại nơi đây tôi đã
được gặp Xuân hàng ngày, nhưng giờ đây thì tôi chỉ còn một mình thẫn thờ
ngồi đối diện với chính trị viên Tư Thắng.
Anh ta kiên nhẫn ngồi nghe những kế hoạch cứu người của tôi. Không biết đến lần thứ bao nhiêu, anh lắc đầu nói với tôi:
-
Không. Không thể có xe kéo nữa. Chúng ta đã mất hai người và hết phương
tiện rồi. Chúng ta đã hết cách rồi, đồng chí hiểu không?
- Nhưng ta có thể điều thêm nhiều xe ở nơi khác đến rồi hợp lực lại...
Chính trị viên lắc đầu:
- Chú ý của máy bay Mỹ và làm lộ bí mật con đường huyết mạch này. Với lại
hiện nay tất cả mọi nơi đều cần đến xe kéo. Ở các đơn vị bạn vì thiếu
xe kéo mà họ đã phải dùng sức người để kéo đá, bạt núi hoặc lấp hố bom
thông đường.
Anh ta dừng lại để lấy trong túi ra một tờ giấy. Quay sang tôi anh nói dằn từng tiếng:
- Cấp trên đã quyết định ngừng công việc cứu nạn ở hang Én.
Trong
khi tôi đang sững sờ không tin ở tai của mình nữa thì Tư Thắng lớn
tiếng đọc: "Để tránh sự hoang mang của cán bộ chiến sĩ trong tiểu đòan
và để tập trung vào nhiệm vụ thông đường, Ban chỉ huy đơn vị quyết định
chấm dứt công việc cứu nạn ở hang Én. Cùng quyết định tổ chức lễ truy
điệu tập thể cho các đồng chí có tên sau đây.... Các đồng chí đó cũng
được đề nghị truy tặng danh hiệu liệt sĩ, được phong quân hàm vượt cấp...
Trong cơn hoảng loạn, tôi gào vào mặt chính trị viên:
-
Truy điệu với truy tặng cái gì trong khi các đồng chí ấy vẫn còn sống
trong hang Én. Họ còn sống và đang chờ chúng ta cứu giúp...
-
Tôi biết điều đó. Tôi cũng như anh đều biết rằng các cô gái trong hang
Én vẫn còn sống và đang từng giây từng phút chờ đợi chúng ta. Nhưng
chúng ta phải chấp nhận thực tế rằng, trong hoàn cảnh hiện nay chúng ta
không thể cứu các đồng chí trong hang Én được. Chúng ta đã làm hết cách
rồi. Đang là thời điểm chiến tranh ác liệt nên chúng ta đành phải nuốt
nỗi đau này vào lòng để dồn sức vào việc thông đường cho các đoàn xe ra
trận. Chúng ta không thể để tuyến đường bị ngưng trệ để lao vào làm một
công việc không thể thành công được. Tôi cũng đau lòng lắm và cũng hiểu
rằng chính vì không còn cách nào khác mà cấp trên đã phải ra quyết định
đau đớn này. Nhưng đây là một quyết định hợp lý và chúng ta phải thi
hành.
Tôi rời khỏi hầm chỉ huy như kẻ mất
hồn. Tôi không dám ghé vào cái ngách nhỏ quen thuộc cạnh hang Én để báo
cho Xuân và các cô gái trong hang cái tin dữ này. Tôi cứ đi, đi mãi.
Một cách tình cờ tôi đi tới khu rừng Tình Ái. Đứng ngẩn ngơ trong bóng
tối của khu rừng, tôi oán trách số phận đã giáng cho tôi một đòn quá
nghiệt ngã. Đáng lẽ đêm nay tôi và Xuân có một buổi hẹn hò đầu tiên ở
đây, trong khung cảnh thiên nhiên tình tứ này. Vậy mà giờ thì tôi ở đây
một mình để than khóc cho người yêu của mình đang bị kẹt trong hang Én,
khóc than cho cái tình yêu đầu đời của mình cũng bị chôn sống luôn trong
cái hang oan nghiệt đó. Tôi bật khóc và cứ để mặc cho nước mắt giàn
giụa trên mặt. Những giọt nước mắt đầu tiên từ khi tôi trưởng thành.
Sáng
hôm sau đơn vị làm lễ truy điệu cho tiểu đội nữ thông tin trong hang
Én. Buổi lễ tiến hành ngay cửa hang, trước tảng đá quái ác đang bịt chặt
hang Én. Dán trên các mặt nham nhở của tảng đá khổng lồ đó là tên và
những tấm ảnh cắt vội ở giấy tờ cá nhân của 8 cô gái. Đó chính là những
cô gái đang còn sống trong bóng đen của hang Én, trong đó có nàng tiên
của tôi. Tôi không có can đảm tham gia buổi lễ mà chỉ đứng từ đằng xa để
nhìn người ta tuyên án tử cho người yêu của mình. Lọat súng nổ vĩnh
biệt vang lên làm tôi giật mình như nó đã bắn thẳng vào trái tim đang
tan nát của tôi.
Không kìm được nữa, tôi
chạy ngay đến cái ngách quen thuộc của mình để báo cái tin khủng khiếp
đó cho các cô gái trong hang Én. Lần đầu tiên kể từ khi biết cách sử
dụng Morse, tôi không muốn đánh chính xác các tín hiệu đó nữa.
Trong hang im lặng và tôi thấy nó kéo dài vô tận. Mãi rồi mới có tiếng mooc trong hang trả lời, như từ trong địa ngục vọng ra.
- Không còn cách nào khác hả anh?
- Không!
Lại
im lặng. Tôi sẵn sàng đánh đổi bất cứ giá nào để biết lúc này Xuân đang
nghĩ gì. Thậm chí tôi ước rằng mình đang ở trong hang Én lúc đó. Để
được ở cạnh nàng khi phải nghe cái điều khủng khiếp đó. Bị tuyên bố chết
khi vẫn còn đang sống.
- Như vậy là hết phải không anh?
Tôi không trả lời và cũng không dám động đến cây búa nhỏ dùng để gõ tín hiệu.
- Buổi lễ truy điệu trang trọng lắm, anh nhỉ?
- Phải. Rất trang trọng và nhiều người đã khóc.
- Thế anh có khóc không?
Tôi
không trả lời mà chỉ áp mặt vào bức tường đá, để mặc cho nước mắt mình
hòa lẫn vào những giọt nước rỉ ra từ bức tường đá lạnh ngắt.
- Đừng buồn anh à. Tiếng gõ quen thuộc vọng ra. Mọi sự rồi sẽ trôi qua và anh sẽ dần dần quên em đi.
-
Anh sẽ không bao giờ quên. Tôi vừa gào lên vừa gõ điên cuồng vào tảng
đá. Anh sẽ ở lại đây và gọi vào trong hang cho tới khi quả núi khốn
khiếp này tan ra thành bụi...
- Đừng như thế anh yêu. Anh vẫn còn nhiệm vụ phía trước. Hãy can đảm lên. Thật
kỳ lạ là khi đang tuyệt vọng ở trong hang chờ chết thì nàng lại an ủi
tôi ở bên ngoài. Nàng vỗ về tôi và động viên tôi hãy cứng rắn lên chứ
đừng mềm yếu như thế. Nàng bắt tôi phải hứa không được đau buồn, không
được lơi là nhiệm vụ. Thế là tôi phải hứa với nàng tất cả, kể cả những
điều tôi không thể làm được.
Công việc
thời chiến không cho phép tôi vắng mặt lâu ở đơn vị, nhưng mỗi khi xong
việc thì tôi lại có mặt ngay ở trong cái ngách nhỏ bé bên cạnh hang Én.
Mọi người trong đơn vị đều biết được nỗi đau của tôi và thông cảm với
những đêm tôi vắng mặt ở đơn vị. Họ biết tôi thức trắng đêm với những
buổi lên đồng liên lạc với người cõi âm của mình. Có lần anh Tư Thắng
siết chặt tay tôi và nói với đôi mắt rươm rướm lệ:
-
Hãy nói cho các đồng chí ấy biết rằng tất cả mọi người trong đơn vị đã
phải nuốt nước mắt vào lòng để biến đau thương thành hành động. Vì nhiệm
vụ thông xe, vì con đường…
Tôi phải nghiến răng lại để không bật khóc khi gửi những lời đó vào trong hang Én.
-
Em rất hiểu mọi người. Bọn em biết rằng mọi người đã làm tất cả. Chỉ
tại số phần của bọn em quá đen bạc. Tại sao quả bom ấy không phá sập
luôn cái núi này đi. Tại sao nó không giết chết bọn em ngay mà chỉ bịt
lối vào hang khiến cho bọn em dở sống dở chết như thế này. Tại
sao... nhưng thôi, em sẽ không phí phạm thời gian ít ỏi còn lại của mình
vào việc than khóc đâu. Ở trong này chúng em đã ôm nhau than khóc nhiều
quá rồi. Hơn nữa em không muốn làm cho anh buồn thêm. Chúng ta hãy nói
những chuyện gì vui vẻ hơn đi.
- Em nói
đi. Anh rất muốn nghe thấy các tín hiệu của em từ trong đó vọng ra. Tôi
trả lời và đau đớn nghĩ: Trong hoàn cảnh khủng khiếp này thì còn chuyện
gì vui vẻ được nữa.
- Anh biết không, ở
trong này bọn em đã tìm thấy nhiều chú chim én non bơ vơ trong những cái
tổ nhỏ xíu treo trên vách đá. Có lẽ khi hang Én bị bít lối ra vào thì
bố mẹ chúng đi kiếm ăn đã kẹt ở bên ngòai không trở vào với đám chim non
tội nghiệp này được. Dưới ánh đèn pin, bọn em thấy chúng nhỏ xíu, chưa
mở mắt với lớp lông tơ thưa thớt. Những con chim non đó cứ rúc vào nhau
kêu la suốt nhưng chúng nào biết bố mẹ chúng không thể trở về được nữa.
Bọn em đã phải bóp nhỏ lương khô ra để bón vào những cái mỏ xinh xinh
luôn mở ngoác ra đó. Chúng ăn no rồi rúc đầu vào nhau kêu khe khẽ với vẻ
rất yên bình. Anh biết không, nhiều lần em bật đèn pin lên chỉ để ngắm
nhìn những chú chim non dễ thương đó. Chúng nhắm nghiền mắt rúc vào
nhau, ríu rít vô tư vì chúng không như 8 đứa bọn em, chúng không biết
tai họa đã giáng xuống đầu chúng như bọn em….
Tôi
ẩn mình hàng giờ liền trong cái ngách đá nhỏ bé của mình để nghe tiếng
gõ lạch cạch từ trong hang vọng ra. Dường như nàng tiên của tôi đang thủ
thỉ tâm sự bên tai mình. Những câu chuyên huyên thuyên không đầu không
đuôi, những lời nhắn gửi giống như những lời trăn trối cuối cùng của
nàng.
- Anh đang nghĩ gì vậy ? Đột nhiên nàng hỏi.
- Anh đang mong ước được ở trong đó với em. Tôi trả lời rất thật với lòng mình. Được ở cùng em trong hang Én lúc này.
- Ôi, anh điên quá đi. Anh muốn ở trong này để làm gì ?
-
Để chúng ta thành vợ thành chồng. Tôi trả lời ngay mà không cần suy
nghĩ. Việc này đã ám ảnh tôi dai dẳng kể từ cái hẹn không thành ở khu
rừng Tình Ái.
Im lặng thật lâu rồi tín hiệu của nàng vọng ra, lúng túng đầy lỗi morse:
- Có thật anh muốn thế không ? Muốn... muốn chúng ta là vợ... vợ chồng đó?
-
Đúng như vậy. Anh muốn ở trong hang lúc này để đưa em vào cái góc riêng
tư của em. Ở đó anh sẽ ân ái với em nhiều, thật nhiều....
- Anh có thể ân ái với em ở trong cái hang bị lấp kín như trong hang Én này sao? Nó tối đen và lạnh lẽo lắm.
-
Anh bất cần. Anh có thể ân ái với em ngay cả trong nhà mồ. Anh sẽ làm
như vậy cho tới khi chúng ta cùng kiệt sức mà chết. Em chịu không?
Ở bên kia bức tường đá im lặng rất lâu. Tôi hồi hộp chờ đợi và rồi tiếng gõ của nàng vọng ra:
-
Không. Em sẽ là một kẻ giả dối nếu lúc này lại đồng ý cho anh cái điều
mà em không thể cho được. Mặc dù em rất muốn nhưng bây giờ chúng ta như
hai kẻ đang ở hai thế giới âm dương cách biệt nhau...
-
Đừng nghĩ như vậy. Chúng ta chỉ cách nhau một bức tường đá thôi. Mà cho
dù có cách trở âm dương thì anh vẫn ao ước được ở cùng em lúc này.
-
Anh thật dễ thương quá. Những lời nói của anh cũng tuyệt vời làm sao.
Em cũng ao ước được ở gần anh, trong hang này hay ngòai kia cũng được.
-
Không. Chúng ta phải cùng ở trong hang Én như lúc này thì chúng ta mới
đến với nhau trọn vẹn nhất. Chỉ ở trong bóng đêm đen với cái chết đang
chậm chạp đến gần thì anh và em mới sống hết mình cho tình yêu của chúng
ta được. Nếu ở ngòai này thì chúng ta lại là những người rụt rè nhút
nhát. Chúng ta sẽ sợ trách nhiệm, sợ ảnh hưởng đến công việc chung.
Chúng ta sợ bị kỷ luật như cặp tình nhân bị bắt ở khu rừng Tình Ái.
Chúng ta sẽ chẳng sống chết cho tình yêu.
-
Anh nói đúng. Chỉ ở trong cái hang tối đen này chúng ta mới yêu nhau
hết mình được. Ôi, Lúc này em ao ước được ở trong vòng tay mạnh mẽ của
anh biết bao nhiêu. Nếu được như vậy thì em sẽ chẳng còn sợ gì bóng tối
trong hang Én này lẫn cái chết đang đến nữa.
Buổi tối tôi lại mò đến cái ngách nhỏ quen thuộc của mình. Tôi điện vào hỏi nàng:
- Giờ này em đang làm gì ?
- Em đang đợi anh. Em muốn hỏi anh có còn muốn lấy em làm vợ trong hoàn cảnh này nữa hay không?
- Còn, còn và hơn lúc nào hết. Tôi gấp gáp trả lời.
Im lặng một chút rồi Xuân điện ra cho tôi:
-
Vậy thì chúng ta sẽ là vợ chồng với nhau nhé? Nhưng phải làm phép cưới
đàng hoàng theo lễ nhà thờ vì em là một cô gái vừa có Đạo, lại vừa
ngoan hiền đấy. Anh chịu không?
Ôi, Trời
đất. Bây giờ mà nàng yêu cầu tôi làm lễ ma đạo, tà đạo gì đi nữa để có
được nàng thì tôi cũng đồng ý ngay tức khắc. Sự vui mừng cùng với nỗi
đau không nói được thành lời khiến tôi nện như điên cái cây búa nhỏ vào
vách đá:
- Anh đồng ý. Anh đồng ý. Nhưng chúng ta sẽ phải làm gì?
Nàng
vừa cười vừa cho tôi biết rằng tôi sẽ không phải làm gì cả ngòai vài
trò của một chú rể, còn nàng thì sẽ vừa làm linh mục ban phước vừa làm
cô dâu hạnh phúc của tôi:
- Lặp lại theo
em nhé? Tôi tên là Vinh, thượng sĩ đơn vị Z. xin thề trước Chúa rằng
sẽ yêu thương đồng chí Xuân, hạ sĩ cùng đơn vị suốt đời, dù trong khó
khăn hay trong yên bình. Chỉ có cái chết mới chia lìa đôi lứa. À, không.
Ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa đôi lứa. Amen!
- Xin Thề! Amen!
Có
thể cậu không tin nhưng với tôi thì đó là lời thề thiêng liêng nhất.
Lúc đó tôi thấy mình như đang ở trong hang Én, tay trong tay với Xuân.
Còn nàng thì đỏ mặt bừng bừng khi đón nhận niềm hạnh phúc trong ngày
trọng đại nhất của một người con gái. Các đồng đội của nàng xúm quanh
chúc mừng cặp vợ chồng mới cưới. Những cái bắt tay, những nụ cười và cả
những giọt nước mắt chúc mừng.... Rồi chúng tôi dìu nhau vào trong cái
góc nhỏ riêng tư ngạt ngào hạnh phúc của nàng....
-
Anh à. Tín hiệu ngượng ngùng và e thẹn từ trong hang đá của người vợ
mới cưới của tôi vang vọng ra. Em đã cởi hết quần áo rồi và đang nằm
trên những lớp chăn ấm ngay trong cái góc riêng tư của mình để chờ anh
nè….
Tôi chắc hẳn nàng đang không còn
mảnh vải nào trên người, thân thể trắng nõn nà đang nằm đợi tôi trong
cái góc hạnh phúc đó trong hang Én. Má nàng đỏ rực cùng với hơi thở nóng
hổi gấp gáp …và đang ngượng ngùng gõ tín hiệu mời gọi đến cho tôi.
- Ôi. Em không còn là một thiếu nữ nữa mà đã trở thành một người đàn bà
hạnh phúc rồi.... Tiếng gõ đập dồn dập gấp gáp từ trong hang Én vọng ra.
Em đã trở thành người vợ thực sự của anh rồi anh ơi...
Một
tiếng nấc nghẹn ngào khiến cho người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi
ngưng bặt. Anh như chìm ngập vào trong ký ức đẹp đẽ, đôi mắt thẫn thờ
nhìn ngọn lửa tí tách nhảy múa trước mặt. Rồi anh lại tiếp tục câu
chuyện, miên man như tự nói với chính mình:
-
Tôi đáp trả, nồng nàn và ngập tràn cảm xúc. Suốt buổi tối hôm đó, tôi
nằm ở trong cái ngách lạnh lẽo của mình để trao và nhận sự ân ái của một
cặp vợ chồng son. Tôi cảm nhận được hết niềm hạnh phúc của một chàng
trai mới cưới vợ. Những tiếng gõ trầm đục ngắn dài vọng lại từ bức tường
đá xù xì đã đưa tôi vào cảm giác ngất ngây của chàng trai tân bước vào
buổi tối động phòng với cô dâu mới cưới. Thậm chí trong cái ngách lạnh
lẽo đó, tôi còn cảm nhận được hơi thở nóng rực của nàng. Hừng hực, ngạt
thở rồi bùng nổ và cuối cùng là sự thanh thoát dịu êm.... Tôi không bao
giờ quên được những cảm giác ngất ngây của đêm động phòng kỳ lạ đó.
Mỗi
khi hết nhiệm vụ ở đơn vị là tôi lại háo hức đến ngay với người vợ mới
cưới của tôi ở trong hang Én. Qua vách đá, chúng tôi khám phá lẫn nhau.
Không một chút e dè ngượng ngập khi cùng trao và nhận thân xác cho nhau.
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua khi tôi ngả mình trên phiến
đá lạnh, người lâng lâng hạnh phúc để nghe tiếng gõ quen thuộc của nàng
từ trong vang vọng ra.
- Ông xã ơi? Anh
không biết rằng anh và cái tình yêu tuyệt vời của anh đã nâng đỡ tinh
thần em nhiều như thế nào đâu. Những tiếng gõ vào vách đá hơn vạn lời
nói bóng bẩy văn chương, nó quyến rũ em lắm với tình yêu kỳ lạ này. Em
đang ngồi trong bóng tối mà như ngỡ đang ở trong vòng tay siết chặt đến
ngạt thở của anh. Em như chơi vơi trong hạnh phúc khi được yêu. Em cảm
nhận được đến cả hơi thở, đến cả da thịt của anh nữa.
Có
lẽ sự đồng cảm đã khiến cho tín hiệu tình yêu được thu nhận đầy đủ dù
phát ra bằng cách nào. Chúng tôi cho và nhận tình yêu vội vàng, gấp gáp.
Tình yêu của chúng tôi càng mãnh liệt hơn khi cả hai đều biết cái chết
đang chậm chạp đến với nàng.
- Anh ơi. Có
lẽ em đã may mắn khi thần Chết để em lại một ít thời gian, để em được
hưởng hạnh phúc được sống trong tình yêu. Điều mà em chưa bao giờ được
hưởng trong hơn hai mươi năm của cuộc đời mình. Cảm xúc lẫn lộn giữa
tình yêu và cái chết. Nhưng em hạnh phúc khi biết bên ngòai đó còn có
một người mà mình đã thuộc về người đó, và người đó cũng đã thuộc về
mình, cả tâm hồn lẫn thể xác. Trong hòan cảnh này em thấy mình may mắn
biết bao. Hơn hẳn những người đồng đội đáng thương của em trong hang lúc
này.
- Các chị ấy như thế nào? Tôi hỏi
và bây giờ như mới chợt nhớ ra, không phải chỉ có một mình người yêu tôi
bị kẹt trong hang Én.
- Ôi, sao em thấy
thương các chị ấy quá. Trong hoàn cảnh tuyệt vọng này cả bọn chúng em
không còn nước mắt để khóc cho số phận mình nữa. Những ngày đầu tiên gặp
nạn, khi còn hy vọng thoát thân và còn có nhiều pin dự trữ thì bọn em
cũng phân chia nhau đi tìm lối thoát. Nhưng vô ích thôi vì trước kia
người ta chọn cái hang Én này cho bộ phận cơ yếu bọn em đóng quân chính
là vì nó kín như bưng, đảm bảo bí mật. Chính vì vậy mà dù có cố gắng bao
nhiêu đi nữa thì bọn em cũng chẳng thể nào tìm ra được, dù chỉ là một
cái lỗ nhỏ đủ cho tia sáng lọt vào. Cái hang này sẽ là nấm mồ chung an
toàn nhất của bọn em. Giờ đây khi đã hết hy vọng thì tất cả bọn em ngồi
quây quần bên cạnh nhau. Trong bóng tối bọn em chỉ còn biết ôm chặt lấy
nhau, để cùng nhau chia sẻ sự sợ hãi và cả nỗi tuyệt vọng nữa. Thương
các chị ấy qúa nên em đã làm một việc mà nếu không ở trong hoàn cảnh này
em sẽ không làm
…….
- Em đã làm gì ?
-
Anh đừng giận nhé. Em đã đồng ý chia sẻ cho các đồng đội đang tuyệt
vọng của mình cái tình yêu mà anh dành cho em. Các chị ấy đều là những
người con gái tuổi đôi mươi, đang chờ cái chết đến trong cảnh tuyệt vọng
như em thì bỗng nhiên cùng cảm nhận được những dư vị ngọt ngào của tình
yêu của anh giống như em. Và cả sự ân ái nồng nhiệt của anh nữa. Mà em
có giấu cũng chẳng được vì tín hiệu của anh gửi vào cho em sẽ dội đập
vào bất cứ ngóc ngách nào trong cái hang Én âm u này.
Có một lần nàng vừa cười vừa nói với tôi. Tôi không nghe thấy tiếng cười nhưng tôi chắc chắn rằng nàng đã cười và nói:
-
Này ông xã ơi. Những câu chuyện phòng the của chúng mình bây giờ không
còn riêng tư nữa đâu đấy. Liệu mà ban phát cho kin kín một chút vì tất
cả bọn em trong này đều giỏi việc gửi và nhận tin bằng morse lắm đấy nhé.
Nhưng ngay sau đó nàng đã điện ra tiếp:
-
Anh không biết rằng tình yêu của anh dành cho em cũng đã nâng đỡ các
chị ấy như thế nào đâu. Tất cả bọn em đã cùng hồi hộp chờ đợi, cùng buồn
vui mỗi khi lắng nghe những tín hiệu anh gửi vào đấy.
-
Họ còn may mắn hơn anh. Tôi đột nhiên vừa gõ vào đá vừa điên cuồng gào
lên trong cái ngách chật hẹp. Họ không có người yêu để tâm sự, để ân ái
qua một bức tường đá như một người đang ở cõi dương, người đang ở cõi
âm. Họ cũng không phải nhìn người yêu của mình chết đang chết mà không
làm gì được. Còn anh thì phải ở đây để chịu đựng tất cả những điều đó...
Có lẽ nàng đã cảm nhận được nỗi đau đớn của tôi khi tuôn ra những lời lẽ đó nên nàng ngắt lời tôi :
-
Ôi, đừng nghĩ như vậy. Nếu trái bom làm cho trái núi này sập lên đầu
tụi em thay vì chỉ bịt kín lối thì em sẽ rời bỏ cuộc sống này bình yên
hơn. Hoặc chúng ta không quen nhau trước đây, hoặc không liên lạc với
nhau bằng cách này thì em cũng sẽ giống như như các đồng đội xấu số của
mình. Cũng chỉ biết than khóc cho số phận và chờ đợi cái chết đến với
mình hay tự mình đi tìm nó bằng một viên đạn vào đầu. Giờ đây thì em
đang tan nát cõi lòng khi nghĩ anh đang phải đau khổ ngoài đó. Nỗi đau
này khiến cho em như chết lần thứ hai vậy.
- Anh xin lỗi em. Anh đã....
-
Để cho anh hiểu được suy nghĩ của em nên em đã viết tất cả vào một cuốn
nhật ký. Những thời điểm tuyệt vọng nhất, những giây phút hạnh phúc
nhất khi bị chôn sống trong nấm mồ này. Cả những điều chúng ta đã trao
đổi tín hiệu moọc qua vách đá em cũng đã lưu lại trong cuốn sổ này. Em
còn viết tất cả mọi suy nghĩ, cảm nhận của em với ý nghĩ chắc chắn rằng
sau này anh sẽ đọc nó. Lúc đó anh sẽ hiểu là dù trong hòan cảnh trớ trêu
này thì cũng có một người con gái đã yêu anh biết bao. Người con gái ấy
cũng hạnh phúc và đau khổ biết bao với tình yêu kỳ lạ này. Em không
biết được bao nhiêu lâu sau khi em chết, anh sẽ đọc được cuốn sổ nhật ký
này. Có thể là ngay hôm sau, có thể là năm mười năm nữa nhưng bất cứ
lúc nào anh trở về với hang Én với em thì anh sẽ đọc được cuốn sổ. Lúc
đó nếu anh còn yêu em, còn muốn em làm vợ anh thì hãy mang em, mang bất
cứ thứ gì còn lại của thân xác em đến bất cứ nơi đâu anh muốn. Để em
được làm vợ anh mãi mãi.
Người lính già
ngừng kể. Anh run rẩy lần mò trong hành lý của mình để lấy ra một cuốn
sổ đã cũ và rách nát. Trìu mến vuốt ve nó, anh lật qua lại vài trang rồi
nói:
- Tôi đã giữ cuốn sổ này như một
kỷ vật vô giá của người vợ đáng thương của mình. Những trang viết mò mẫm
thiếu ánh sáng của nàng về những ngày cuối cùng của tiểu đội nữ thông
tin trong hang Én. Nàng kể chuyện về các con chim én non đã lần lượt
chết hết khiến cho các cô gái đó vừa khóc vừa chôn cất chúng. Lúc đó họ
đã gần hết pin dự trữ. Các cô gái, với súng ngắn trong tay đã thề quyết
sẽ tự sát cùng nhau khi ánh sáng cuối cùng không còn nữa. Và khi bóng
đen tuyệt đối bắt đầu ngự trị trong hang Én thì tất cả các cô gái đó đã
ôm hôn vĩnh biệt nhau lần cuối cùng. Họ không còn nước mắt để khóc than
nữa mà chỉ lẳng lặng trở về những góc riêng của họ. Những tiếng súng lần
lượt vang lên trong bóng đêm đen. Nhưng người yêu của tôi, được tình
yêu ban cho sức mạnh đã sống một mình trong bóng đen tăm tối đó. Một
mình nàng đã sống và lần lượt khâm liệm cho những người đồng đội đã
không còn can đảm sống thêm đó. Phần nàng thì vẫn cô độc, lẻ loi sống
một mình trong bóng tối vĩnh cửu đó. Nàng đã sống để chờ đợi, để hy vọng
cho đến phút giây cuối cùng, ba tháng sau đó.
Một
cái nấc nghẹn ngào khiến cho anh ngưng câu chuyện kể. Tôi chỉ còn biết
im lặng nhìn người đàn ông khắc khổ đó như đang trở về với quá khứ của
mình thì bỗng anh lên tiếng:
- Tôi ân
hận mình đã không chờ đợi được, trong khi người con gái yêu tôi đã sống
một mình giữa bóng đen mịt mù trong hang Én với một nghị lực phi thường
để chờ đợi tôi. Vậy mà tôi đã để cho nàng phải chờ đợi thêm hai mươi năm
mới quay trở lại hang Én.
Tôi không nén được sự tò mò muốn biết được cái kết cuộc của câu chuyện tình đầy chất huyền bí nọ nên lên tiếng hỏi anh:
- Anh có đợi đến lúc cuối cùng của cô ấy không?
-
Không. Chắc tôi sẽ nổi cơn điên lên nếu như không có đồng đội cứu giúp.
Những ngày mải mê phờ phạc với cái tình yêu cõi âm của tôi chấm dứt khi
chính trị viên Tư Thắng gọi tôi lên căn hầm chỉ huy quen thuộc. Anh ta
gằn giọng nói:
- Tôi nhắc lại với cậu rằng: các đồng chí trong hang Én đã hy sinh anh dũng…
- Hy sinh cái con khỉ. Tôi lớn tiếng quát. Tôi vẫn liên lạc với họ hàng ngày...
-
Tôi hiểu tâm trạng của cậu. Tư Thắng hạ giọng nói: Nhưng chúng ta đang
ở trong thời điểm ác liệt nhất của chiến tranh. Chúng ta còn có con
đường phải thông xe bằng bất kỳ giá nào. Không thể cho không khí đau
thương lan ra khắp đơn vị được. Tôi tin rằng chính các đồng chí đã hy
sinh đó cũng hiểu rằng chúng ta đã làm hết cách rồi.
Chính
trị viên đã nói đúng. Một người trong số "các đồng chí đã hy sinh đó",
chính là nàng tiên của tôi cũng đã hiểu. Tôi nhớ rõ trong một lần liên
lạc, nàng cũng đã gõ cho tôi những tín hiệu tương tự:
-
Anh yêu ơi. Anh không thể đòi hỏi mọi người phải bỏ hết cả nhiệm vụ để
lao vào một cuộc cứu nạn không thể thành công được. Cũng như dù em và
anh đều rất muốn chúng mình thành vợ chồng thực sự, được ân ái với nhau
như là vợ chồng thực sự, chứ không phải qua bức tường kỳ cục này nhưng
chúng ta đều hiểu là không thể được. Đó là sự thực mà chúng ta phải chấp
nhận.
Tư Thắng quan sát tôi từ nãy đến giờ và anh ta vừa lắc đầu vừa rút từ túi ra một tờ giấy:
-
Tôi gọi cậu lên không phải để cậu chấp nhận thục tế hay không. Đây là
quyết định điều động cậu lên Ban chỉ huy tiểu đòan để đi công tác gấp.
Khởi hành ngay lập tức và có người hộ tống.
Hai
anh chàng cảnh vệ vũ trang xuất hiện và tôi hiểu rằng đó là hai người
"hộ tống" của mình. Dù tôi không muốn rời xa hang Én lúc này nhưng đây
là mệnh lệnh nên phải chấp hành.
Nhưng Tư Thắng đã nói nhỏ khi siết tay từ biệt tôi:
- Tôi cho cậu khởi hành chậm một giờ. Chỉ một giờ thôi đấy.
Tôi
liền lao lại cái ngách nhỏ quen thuộc và ở đó tôi và nàng đã bịn rịn
chia tay nhau. Một cuộc chia tay giống như bao cuộc chia tay của các cặp
vợ chồng trẻ. Tôi hứa với nàng là chỉ ít ngày là tôi sẽ trở về hang Én
với nàng.
- Đừng nghĩ đến em nữa. Em
không muốn anh cứ phải đau khổ mãi khi nghĩ đến em. Hãy quên em đi vì
anh còn có cả một cuộc đời dài trước mắt. Nếu anh còn nhớ tới em thì dù
sớm hay muộn anh hãy quay trở lại hang Én này để đưa em theo anh bất cứ
đâu anh nhé. Vĩnh biệt anh, người vợ mãi mãi yêu anh.
-
Anh thề dù sống hay chết thì anh cũng sẽ trở về hang Én này để đưa em
về với anh, như đưa một người vợ về nhà của mình. Tôi đã gõ liên tục vào
trong hang Én nhiều lần lời hứa đó của mình.
Lúc
đó tôi đã thề với người con gái tội nghiệp đang chết dần chết mòn trong
cái nhà mồ tối đen bên kia bức tường rằng tôi sẽ gặp lại nàng dù bao
năm nữa và tôi đã nói thật lòng.
Ngay đêm
đó tôi lên đường. Một tuần lễ xa hang Én và chờ đợi khốn khổ đã kéo dài
lê thê. Khi được trở về, tôi lao như bay đến cái ngách nhỏ hẹn hò bên
cạnh hang Én. Ở đó trong suốt nhiều ngày liền tôi không ngừng gõ các tín
hiệu vào hang. Không có tiếng trả lời quen thuộc. Vách đá trơ trơ im
lìm đáng sợ. Chỉ có tiếng gõ tuyệt vọng của tôi dội lại âm vang như từ
trong nhà mồ. Thế là hết. Nàng tiên của tôi đã ra đi...
Tuy
biết trước giây phút chia lìa này nhưng khi nó đến. Tôi vẫn thấy như có
bàn tay bóp chặt lấy trái tim tan nát của mình. Nằm trong cái ngách nhỏ
bé đó, tôi khóc cho Xuân, khóc cho tôi và cho cả cái tình yêu nghiệt
ngã của chúng tôi nữa.
Chiến tranh kết
thúc, tôi rời khỏi quân ngũ và trở về quê hương. Tôi đã lập gia đình và
dang dở một lần. Thỉnh thỏang cái tình yêu đầy vẻ liêu trai trong hang
Én lại trở về trong tôi và nàng tiên của tôi cũng hiện về trong những
giấc mơ đó. Nhưng than ôi! Giống như bao thời điểm oai hùng của chiến
tranh đã nhạt nhòa đi bởi thời gian, thì kỷ niệm về mối tình lãng mạn ở
hang Én trong tôi cũng đã phai mờ dần trong ký ức.
Chỉ
đến khi Tư Thắng, chính trị viên cũ của đơn vị tới gặp tôi và cho biết
sắp khai quật hang Én thì tình yêu ngày xưa mới bùng dậy. Ngay lập tức,
tôi cùng Tư Thắng trở lại nơi chốn xưa và tham gia vào nhóm khai quật
hang Én. Qua bao nhiêu khó khăn, tốn bao nhiêu thuốc nổ người ta mới
khoét thủng tảng đá quái ác năm xưa đã bít kín cửa hang. Không có gì tả
nổi tâm trạng tôi lúc đó khi run rẩy bước vào trong hang... Đây là lần
đầu tiên tôi bước vào hang Én, hai mươi năm sau khi người yêu cùng với
tình yêu đầu đời của tôi bị chôn sống trong cái chốn oan nghiệt này.
Nhìn
những di vật của Xuân và đồng đội để lại trong hang, kỷ ức về một thời
máu lửa trong tôi bỗng như trỗi dậy xâm chiếm tâm hồn tôi. Tình yêu lãng
mạn và đầy vẻ huyền thoại của chúng tôi năm xưa bỗng hiện hình y hệt
như nó vốn có. Như một hạt giống ẩn mình trong đất đá khô cằn bao năm
nay bỗng nở thành một bông hoa đầy đủ hương sắc ngay giữa trong trái tim
chai sạn của tôi. Nó khiến cho tôi nhớ rõ từng giây phút, từng câu nói
mà nàng tiên dịu hiền của tôi đã ban tặng thời đắm say đó. Thậm chí
những tiếng gõ tín hiệu moọc mà nàng đã trao và nhận với tôi qua vách đá
cũng hiện lên rõ rệt đến từng tiếng một.
Đọc
cuốn nhật ký Xuân để lại trong hang, tôi mới biết được người vợ yêu dấu
của tôi vẫn còn sống khi nhận được các tín hiệu cuối cùng của tôi gửi
vào. Nàng không trả lời khi nghe thấy những tiếng gõ điên cuồng của tôi
vì nàng không muốn tôi phải đau khổ mãi. Nàng đã sống một mình hang Én
như một mầm cây leo lét trong bóng tối, với tình yêu là sức mạnh duy
nhất để nàng sống. Nàng tiên của tôi cứ sống mãi như thế cho đến khi
những thiên thần đưa nàng thoát khỏi bóng đêm mịt mù trong hang Én để
đến với Thiên Đường ngập tràn ánh nắng.
Người vợ yêu dấu của tôi đã sống, đã yêu và đã chết đi khi thân xác nàng còn trong trắng hơn cả Đức Mẹ đồng trinh.
HẾT
Sài Gòn ngày 1/07/2005
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét