PHẦN 1 - CHƯƠNG 4
Gác ống nghe lên và giữ nguyên tay ở tư thế ấy, Asakawa không buồn nhúc nhích. Cái cảm giác không thể chịu nổi khi gã nhớ lại giọng nói sặc mùi xu nịnh của mình hòng làm vừa lòng kẻ ở đầu dây bên kia. Thoạt đầu, kẻ đó nhận ống nghe từ tay thư ký với thái độ cực kỳ hống hách, nhưng sau khi nghe kỹ kế hoạch của gã, hắn dần dịu giọng. Có lẽ lúc đầu hắn nhầm tưởng đấy là một lời mời quảng cáo. Nhưng rồi bộ óc hắn bắt đầu hoạt động rất nhanh, hắn tính ngay được cái lợi rằng bài báo sẽ viết về hắn.
Loạt bài phỏng vấn với tựa đề Top Interview
bắt đầu được đăng tải từ tháng Chín, nhắm tới những vị giám đốc công ty
đã tự mình dựng lên cơ nghiệp để viết về những gian truân và nỗ lực của
họ. Đáng lẽ Asakawa phải lấy làm thoả mãn khi đặt ống nghe xuống vì đã
xin được cuộc hẹn, thế mà tâm trạng gã lại rất nặng nề. Gã biết trước
rằng thứ nghe được từ cái tay mạt hạng ấy sẽ lại là những câu chuyện cũ
rích kiểu như tôi đây đã phải khốn khó thế nào, đã vận dụng tài trí và
nắm bắt cơ hội ra sao để có được thành công như ngày hôm nay vân vân và
vân vân, và nó sẽ tiếp tục cho đến bất tận nếu gã không đứng dậy xin
phép ra về. Gã ngán ngẩm. Gã thù kẻ nào đã đưa ra cái ý tưởng chết tiệt
này. Mặc dù gã rất hiểu quảng cáo là cần thiết cho sự sinh tồn của một
tờ tạp chí, và những bài báo kia sẽ có ích cho việc đó, nhưng gã chẳng
mấy quan tâm được làm một công việc có nghĩa lý, chỉ vậy thôi. Thường
thì những công việc không cần tới trí tưởng tượng có thể nhẹ nhàng về
thể xác, nhưng sẽ nặng nhọc về tinh thần.
Asakawa
hướng tới phòng lưu trữ nằm trên tầng bốn. Tất nhiên gã cần một số tư
liệu cho cuộc phỏng vấn ngày mai, nhưng còn có thứ khiến gã bận tâm hơn
nhiều. Đó là mối liên hệ giữa hai vụ tai nạn. Một câu hỏi chợt nảy ra
trong óc gã. Gã chưa biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng nó đến đúng vào cái
tích tắc mà gã vừa gạt giọng nói của tay giám đốc mạt hạng ra khỏi đầu
mình.
... Có chắc là chỉ có hai cái chết bất ngờ không rõ nguyên nhân xảy ra vào lúc mười một giờ đêm ngày mùng 5 tháng Chín?
Nếu
không phải vậy, nghĩa là nếu có vụ tai nạn nào đó tương tự như thế xảy
ra, thì xác suất của sự ngẫu nhiên gần như bị triệt tiêu. Asakawa quyết
định kiểm tra lại các số báo ra vào đầu tháng Chín. Khi xem báo, thường
thì gã đọc rất kỹ các mục kinh doanh, còn trang xã hội, gã chỉ lướt qua
dòng tít rồi lật ngay sang trang khác, nên khả năng bỏ sót một điều gì
đó là rất lớn. Linh cảm mách bảo gã thế. Nó luẩn quẩn trong đầu gã. Gã
nhớ mang máng rằng cách đây chừng một tháng gã có bắt gặp một dòng tít
khá lạ được đăng ở một góc rất nhỏ của trang xã hội. Bài báo ấy nằm ở góc dưới cùng bên tay trái...
Gã chỉ còn nhớ vị trí của nó. Lúc ấy, gã có chú ý tới dòng tít khi lướt
qua nó, nhưng tiếng gọi cắt ngang của tay phụ trách đã giật gã ra khỏi
bài báo, và rồi, gã đã quên bẵng mất nó trong sự bộn bề của công việc.
Asakawa
bắt đầu từ tờ buổi sáng ra ngày mùng 6 tháng Chín. Gã hồi hộp như một
đứa trẻ đi tìm kho báu vì tin chắc rằng mình sẽ lần ra manh mối. Không
hiểu sao cái công việc ngồi lục lại đống sách báo cách đây gần một tháng
trong căn phòng lưu trữ tối tăm lại khiến gã hào hứng đến thế, thứ cảm
giác mà cuộc phỏng vấn tay giám đốc vớ vẩn kia không thể đem đến. So với
việc lao ra ngoài, tất bật gặp gỡ người này người nọ, thì công việc này
hợp với gã hơn.
Tờ buổi chiều phát hành
ngày mùng 7 tháng Chín... bài báo cần tìm nằm ở đúng vị trí mà Asakawa
đã nhớ. Bị đẩy xuống dưới đoạn tin về một vụ tai nạn trên biển làm ba
mươi tư người chết, diện tích của nó trên trang báo nhỏ hơn gã tưởng
tượng khá nhiều. Thế này thì bị bỏ qua cũng là dễ hiểu. Asakawa với lấy
đôi kính gọng bạc rồi cúi sát mặt vào tờ báo và đọc kỹ từng câu, không
để sót chữ nào.
HAI CÁI CHẾT KHÔNG BÌNH THƯỜNG CỦA MỘT ĐÔI TRAI GÁI TRẺ TRÊN XE Ô TÔ
Khoảng
6 giờ 15 phút sáng ngày mùng 7, một người lái xe tải hạng nhẹ đã tìm
thấy xác chết của một đôi nam nữ trẻ trên băng ghế trước của chiếc xe
bốn chỗ khi chiếc xe này đang đỗ tại khu đất trống ven đoạn tỉnh lộ đi
qua Ashina, thị trấn Yokosuka. Người này đã báo tin cho cảnh sát
Yokosuka.
Qua kiểm tra biển số, cảnh sát
xác nhận đôi trai gái thiệt mạng là một nam học sinh trường dự bị (19
tuổi) ở quận Shibuya, thành phố Tokyo và một nữ học sinh trường trung
học nữ tư thục (17 tuổi) ở quận Isogo, Yokohama. Chiếc xe do nạn nhân
nam thuê tại quận Shibuya vào buổi chiều hai ngày trước.
Lúc
được tìm thấy, chiếc xe đang bị khoá và chìa khoá vẫn cắm ở chế độ
ignition (chế độ đánh lửa). Thời điểm tử vong theo suy đoán là vào
khoảng nửa đêm ngày mùng 5 cho tới rạng sáng ngày hôm sau. Với tình tiết
cửa kính xe đóng kín cảnh sát cho rằng các nạn nhân có thể đã chết ngạt
do ngủ quên, và cũng không loại trừ khả năng đây là một vụ tự tử tập
thể bằng thuốc, tuy nhiên nguyên nhân cái chết chưa được làm rõ. Cảnh
sát không coi đây là một vụ giết người.
Bài
báo chỉ có vậy nhưng quả nhiên đã làm Asakawa phấn chấn. Trước hết, nạn
nhân nữ trong vụ án rất giống với cô cháu gái Tomoko, cùng là học sinh
tại một trường trung học nữ tư thục ở Yokohama và cùng mười bảy tuổi.
Còn nạn nhân nam thuê xe ôtô thì giống hệt với cậu thanh niên tử nạn
trước cửa ga Shinagawa, cùng là học sinh trường dự bị và cùng độ tuổi
mười chín. Thời điểm tử vong cũng gần như đồng nhất. Thêm nữa, nguyên
nhân của các cái chết đều không rõ ràng.
Bốn
cái chết này nhất định phải có một điểm chung mang tính quyết định. Để
tìm ra nó chắc sẽ không mất nhiều thời gian đến vậy. Dù gì, gã cũng đang
làm việc trong một hãng thông tấn lớn, thông tin thì gã không thiếu.
Sao xong bài báo, gã định ghé qua toà soạn một lát. Với tâm trạng thoả
mãn của một kẻ vừa đào trúng mỏ vàng vĩ đại, bước chân Asakawa mỗi lúc
một nhanh hơn, gã thậm chí còn cảm thấy sốt ruột ngay cả khi chờ thang
máy.
Câu lạc bộ báo chí toà thị chính
Yokosuka. Yoshino đang ngồi bên chiếc bàn chuyên dụng và lia bút trên
những trang bản thảo. Nếu đường cao tốc không đến nỗi đông thì đi từ trụ
sở ở Tokyo tới đây chỉ mất chừng một giờ đồng hồ. Asakawa đến sau lưng
Yoshino rồi cất tiếng.
- Anh Yoshino.
Gã không gặp mặt Yoshino đã một năm rưỡi nay.
- Ái chà, Asakawa. Sao? Tiếng gọi nào đã đưa cậu tới cái xó Yokosuka này thế. Mà ngồi đi đã.
Yoshino
kéo chiếc ghế trống về phía Asakawa. Bộ mặt tua tủa những râu khiến
người khác dễ có ấn tượng về một kẻ bất lịch sự, song ngược lại, Yoshino
khá chu đáo.
- Bận chứ hả?
- Vâng, cũng vẫn vậy.
Asakawa biết Yoshino dạo vẫn còn làm ở ban xã hội, Yoshino vào ban đó trước Asakawa ba năm, năm nay ba mươi lăm tuổi.
- Em hỏi ban tin tức của Yokosuka thì được biết anh đang làm ở đây, thế nên...
- Sao? Định nhờ vả gì thằng này?
Asakawa
chìa ra bài báo vừa copy lúc trước. Yoshino nhìn như dán mắt vào đó
suốt một lúc lâu, lâu đến khác thường. Tự tay mình viết ra đáng lẽ chẳng
cần đọc kỹ đến vậy cũng phải nắm được hết nội dung, đằng này Yoshino
lại tập trung toàn bộ thần kinh vào đó, tới mức quên cả món lạc rang
khoái khẩu đang định đưa lên miệng. Anh ta thong thả nhâm nhi từng câu
từng chữ, cứ như thể muốn tiêu hoá tất cả bọn chúng trong dạ dày.
- Rồi, cậu muốn gì?
Nét mặt Yoshino trở nên nghiêm túc.
- À, em muốn hỏi kỹ thêm một chút.
Yoshino đứng dậy.
- Thế thì qua bên kia vừa uống trà vừa nói chuyện.
- Anh có bận gì không?
- Không sao, chuyện này thú vị hơn.
Ngay
cạnh toà thị chính có một cái quán nhỏ, cà phê ở đây hai trăm yên một
cốc. Yoshino vừa ngồi vào chỗ liền ngoái ra quầy phục vụ gọi lớn: cho
hai ly cà phê. Sau đó, anh ta quay lại và rướn sát người về phía
Asakawa.
- Cậu nghe này, tớ làm ở ban xã
hội ngót nghét mười hai năm trời, trong mười hai năm ấy tớ đã từng gặp
không biết bao nhiêu vụ án. Nhưng mà, thú thực, tớ chưa bao giờ gặp phải
một vụ quái thế này đâu.
Nói đến đây Yoshino nhấp một ngụm nước rồi tiếp tục.
- Này, Asakawa, hay là mình trao đổi nhá. Cậu đang làm ở toà soạn, sao lại biết vụ này mà điều tra?
Chưa
thể nhả ra vào lúc này được. Asakawa muốn đây là nguồn tin độc của gã.
Nếu để lộ cho một tay cáo già như Yoshino biết thì sớm muộn gã cũng sẽ
bị hất cẳng và thành quả của gã sẽ đi đời. Asakawa tặc lưỡi nói dối.
-
Có gì ghê gớm đâu ông anh. Con nhóc chết trong vụ này là bạn của đứa
cháu gái em, nó hỏi han nhiều quá nên nhân tiện xuống đây em định hỏi hộ
nó một chút...
Một câu nói dối non nghề. Sau thoáng lộ ra ánh mắt loé lên đầy nghi hoặc, Yoshino giận dỗi từ từ thu người lại.
- Thật không đấy?
-
Anh thấy đấy, nó là nữ sinh cấp ba, bạn chết đã là cái gì ghê gớm lắm
rồi, đằng này lại chết một cách bí ẩn như thế, đâm ra nó cứ hỏi này
nọ... Anh giúp em đi. Cho em biết chi tiết một chút.
- Rồi, cậu muốn biết những gì?
- Sau đó có xác định được nguyên nhân cái chết không?
Yoshino lắc đầu.
- Chưa, họ nói rằng do tim ngừng đập đột ngột, nhưng tại sao nó xảy ra thì không ai biết.
- Có dấu hiệu giết người không? Như là bị bóp cổ chẳng hạn?
- Không hề. Không có vết bầm trên cổ.
- Thế còn thuốc ngủ...
- Có mổ tử thi nhưng không phát hiện được gì.
- Thế nghĩa là vụ án này vẫn chưa được giải quyết...
-
Thôi nào, giải quyết cái con khỉ. Có phải vụ án giết người đâu. Kết
luận là tử bệnh, hoặc tử nạn, thế thôi. Đương nhiên cũng chả có tổ điều
tra nào hết.
Yoshino trả lời một cách cắm cảu và đang tựa mình vào lưng ghế.
- Tại sao lại phải giấu tên nạn nhân?
- Vị thành niên... Hơn nữa cũng có nghi vấn về một vụ tự tử tập thể.
Nói đến đó, như chợt nhớ ra điều gì Yoshino bật cười rồi vươn người về trước.
- Thằng con trai ấy, quần bò và quần sịp của nó lúc đó đang tụt xuống quá đầu gối. Quần lót của đứa con gái cũng thế.
- Nghĩa là chúng đang làm chuyện ấy?
- Chưa đâu, đang chuẩn bị. Sắp đến màn kịch chính thì...
Bốp! Yoshino vỗ hai tay vào nhau.
- Có một cái gì đó đã xảy ra.
Yoshino dùng thứ ngữ điệu đưa người nghe lên đến cao trào.
- Này Asakawa, nói thật đi. Cậu nắm được manh mối của vụ này rồi phải không...
- ...
- Tớ sẽ giữ bí mật. Đừng nghĩ tớ nẫng tay trên của cậu. Chỉ vì tớ thấy quan tâm, thế thôi.
Asakawa im lặng.
- Tớ đang muốn nghe đến phát rồ cả người lên đây này.
Gã thử nghĩ rồi, nhưng không được. Chưa nên tiết lộ vào lúc này. Tuy nhiên nói dối sẽ không qua được mắt Yoshino.
-
Anh Yoshino, cho em xin lỗi. Anh chờ thêm ít nữa được không. Em chưa
thể nói được điều gì cả. Trong hai, ba hôm nữa em sẽ gọi cho anh, em hứa
đấy.
Vẻ thất vọng hiện lên trên nét mặt Yoshino.
- Chậc, cậu đã nói vậy thì thôi...
Asakawa hướng ánh mắt đầy khẩn khoản về phía Yoshino hòng giục anh ta tiếp tục câu chuyện.
-
Chỉ có thể phỏng đoán là đã có điều gì đó xảy ra. Làm sao mà một đôi
trai gái lại chết ngạt đúng vào lúc định làm chuyện ấy? Cóc phải chuyện
cười đâu nhé. Cũng có lập luận cho rằng đúng lúc ấy thì chất độc trong
thuốc mà bọn chúng uống trước đó bắt đầu phát tác, nhưng lại không phát
hiện thấy gì cả... Tất nhiên cũng có những loại độc dược không phản ứng
với các xét nghiệm, nhưng một đứa học sinh trường dự bị với một đứa học
sinh trung học dễ đâu mà mua được những thứ như vậy.
Yoshino
nhớ lại địa điểm phát hiện ra chiếc xe. Vì anh ta đã đến đó nên ấn
tượng đọng lại còn khá rõ ràng. Ven đoạn tỉnh lộ chưa trải nhựa chạy từ
Ashina lên đỉnh Okusu có một bãi đất trống cây cối um tùm nằm lọt trong
một khe núi nhỏ. Những người đi ngược lên núi có thể thoáng thấy đuôi xe
của nạn nhân đậu thò ra ngoài. Thật không khó tưởng tượng tại sao cậu
học sinh trường dự bị lại đậu xe ở một nơi như thế. Đoạn đường hầu như
không có xe cộ qua lại vào ban đêm, cộng với tán cây trên núi xờ ra che
kín chẳng khác nào một mật thất lý tưởng cho những cặp tình nhân ít
tiền.
- Rồi sao cậu biết không? Hai cái
xác chết ấy, thằng con trai thì trong tư thế như cố ấn đầu mình vào giữa
vô lăng và cửa kính, còn đứa con gái thì cố vùi đầu mình vào giữa ghế
trước và cánh cửa xe. Chính mắt tớ chứng kiến cảnh hai cái xác được đưa
ra khỏi xe. Lúc cánh cửa xe vừa bật mở thì mỗi cái xác liền đổ về mỗi
phía. Cứ như ngay trước lúc chết chúng đã bị ép bởi một lực rất mạnh từ
bên trong, rồi cứ như sức ép ấy vẫn còn nguyên ngay cả sau khi đã chết
mười ba tiếng đồng hồ, chúng bật mạnh ra như có một lực đàn hồi lúc tay
nhân viên điều tra mở cánh cửa. Mà cậu nghe này, kiểu xe ấy là kiểu hai
cửa, nó được chế tạo để không thể khoá được cửa từ bên ngoài nếu để chìa
khoá ở bên trong. Và chìa khoá thì vẫn cắm nguyên ở chế độ ignition
(chế độ đánh lửa)..., cửa xe bị khoá... cậu có hiểu như thế là thế nào
không? Nghĩa là chiếc xe giống như một mật thất hoàn hảo. Khó có thể
nghĩ tới một lực tác động từ bên ngoài. Còn nữa, cậu có biết khuôn mặt
của bọn chúng trông thế nào không? Cả hai, đều sợ hãi cực độ. Hai bộ mặt
biến dạng vì sợ.
Yoshino ngừng một lát. Có tiếng nuốt nước bọt. Là của Asakawa hay Yoshino?
-
Cậu thử nghĩ coi. Nếu ta đặt giả thiết rằng có một con thú đáng sợ từ
trong rừng lao ra, thế thì chúng phải nép vào nhau mới phải chứ. Cho dù
thằng con trai không làm thế đi nữa thì đứa con gái nhất định sẽ sáp lại
gần thằng con trai. Gì thì gì bọn chúng là người yêu cơ mà. Đằng này,
cả hai đều cố dán lưng về phía cửa, cứ như muốn tránh thật xa nhau ra
vậy.
Yoshino giơ hai cánh tay lên trời.
- Chịu chết, chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa.
Đáng
lẽ bài báo này đã có một diện tích lớn hơn nếu không có vụ tai nạn
ngoài khơi Yokosuka. Và như thế, chắc chắn nó đã biến thành một ô chữ
suy luận dành cho những độc giả mê trò trinh thám. Nhưng... có một thứ
không khí đang bao trùm lên những người có mặt ở hiện trường lúc ấy, kể
cả đội điều tra. Bầu không khí ấy khiến chẳng một ai trong số họ dám nói
ra, mặc cho nó đã bật lên đến cuống họng, cái điều mà tất cả bọn họ đều
đang cùng nghĩ tới. Chẳng ai tin một đôi trai gái lại có thể chết vào
cùng một thời điểm vì bệnh tim kịch phát, song tất cả bọn họ đều tự
thuyết phục mình bằng những căn cứ khoa học gượng gạo. Không nói ra
không phải họ sợ bị kẻ khác nhạo báng là nhảm nhí, phi khoa học; mà họ
sợ một thứ gì đó khủng khiếp hơn, vượt qua cả sức tưởng tượng, sẽ tìm
đến họ khi công nhận điều đó. Chi bằng, cứ vin vào một cách giải thích
khoa học, dù chẳng thuyết phục gì, lại hơn.
Asakawa
và Yoshino đồng thời thấy cái lạnh chạy dọc sống lưng. Cả hai đều đang
nghĩ tới một điều. Sự im lặng hồi lâu giữa họ là để cùng xác nhận một dự
cảm nào đó vừa loé lên trong trực giác. Sự việc chưa hề kết thúc, nó mới chỉ bắt đầu.
Loài người, về căn bản, cho dù được trang bị một lượng kiến thức khoa
học lớn đến đâu cũng vẫn sẽ tin rằng, có một dạng tồn tại nào đó không
thể giải thích được bằng các phương pháp khoa học.
- Lúc phát hiện ra xác chết, tay nạn nhân để ở đâu? – Asakawa đường đột hỏi.
- Trên đầu..., à không, đúng hơn là hai bàn tay nạn nhân giống như đang ôm lấy mặt.
- Có tự rứt tóc mình không, như thế này này?
Asakawa lấy tay bứt mớ tóc làm mẫu.
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là nạn nhân có vò đầu rồi rứt tóc mình không?
- Không, tớ nghĩ là không.
- Vậy à. Anh Yoshino này, cho em xin tên và địa chỉ của hai nạn nhân được không?
- Được chứ sao. Nhưng mà này ông mãnh, chớ quên lời hứa đấy.
Nhìn
Asakawa vừa cười vừa gật đầu, Yoshino đứng dậy, mạnh tới nỗi làm chiếc
bàn rung lên và cà phê tràn cả ra đĩa. Suốt buổi nói chuyện, Yoshino
chưa hề chạm môi tới chiếc cốc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét