Một nửa sự thật không phải là sự
thật. Nếu ai đó có thể nhìn thấy mình qua câu chuyện ngắn này thì tôi
chỉ có thể nói một lời xin lỗi
Đó là một buổi sáng của ngày VALENTINE. Tôi ngồi nhà nhâm nhi chén trà. Đột nhiên có tiếng chuông cửa. Tôi đứng dậy đi ra mở cửa và thấy một cô gái trẻ đứng đợi. Thấy tôi, cô gái lễ phép cúi chào:
- Thưa bác, bác cho cháu hỏi đây có phải là nhà bác Duy không ạ?
- Ừ! Là bác đây! Có việc gì đấy cháu?
Cô gái không trả lời ngay vào câu hỏi của tôi, cô chăm chú quan sát tôi
từ đầu đến chân và trong đôi mắt của cô bé tôi nhận thấy một nỗi thất
vọng đen kịt. Phải một lúc khá lâu cô bé mới nói.
- Cháu là bạn của No One.
Cô bé ngần ngừ một lúc rồi nói:
- Có lẽ là cháu nhầm. Xin lỗi bác!
Nói rồi, cô bé cúi chào và quay người bỏ đi, tôi cũng đóng cửa quay lại
với buổi trà sáng của mình. Vừa ngồi xuống nâng chén nước lên chưa kịp
uống thì lại có chuông cửa. Tôi bực mình lẩm bẩm:
- Đúng là ma ám. Mất cả ngon.
Đi ra mở cổng, tôi lại gặp đúng cô bé lúc nãy. Hình như là cô bé ấy
biết mình có lỗi, cô bé tươi tĩnh nhìn tôi cười thay cho lời chào.
- Cháu xin lỗi bác! Bác làm ơn cho cháu hỏi: Bác có phải là tác giả của truyện ngắn "Lễ máu" không ạ?
Tôi hơi ngạc nhiên. Trong cuộc đời cầm bút của mình, tôi đã nhận được
nhiều những bức thư điện tử, nhiều cuộc điện thoại, thậm chí có cuộc
điện thoại gọi vào một hai giờ sáng vì người gọi ở tận bên Mỹ. Họ gọi vì
không nghĩ rằng lúc này đã là quá nửa đêm ở Việt Nam để chia sẻ một
điều gì đó hoặc chúc mừng nhân một truyện ngắn hay một bài viết hay vừa
đăng. Nhưng đây là lần đầu tiên một độc giả tìm đến tận nhà. Điều đó làm
tôi vui sướng và có đôi chút tự hào. Tôi gật đầu:
- Đúng rồi! Cháu vào nhà đi.
Tôi mở rộng cửa, hơi tránh sang một bên mời người bạn đọc nhỏ tuổi của
tôi vào nhà. Chúng tôi ra ngồi ở bàn uống nước. Hình như cô bé đang phải
đấu tranh dữ dội với một điều gì đó trong lòng. Cô bé không nói gì cứ
im lặng đăm đăm nhìn vào chén nước cầm trên tay. Tôi chợt hiểu: Cô bé
này đến đây không chỉ vì văn chương mà là còn vì một điều gì đó nữa nên
tôi cũng im lặng kiên nhẫn chờ đợi.
Nhìn
cái vẻ thất vọng dù đã cố gắng che dấu nhưng vẫn hiện rõ trên nét mặt và
sự tư lự trong đôi mắt cô gái, tôi linh cảm thấy có một điều gì đó rất
hệ trọng sắp sửa xảy ra với cuộc đời tôi.
- Cháu là bạn của No One! - Cô bé nhắc lại một lần nữa - Và cháu cũng
không biết rằng cháu làm điều này có đúng hay không? No One rất muốn
được gặp bác trước khi chết!
Tôi lạnh
người. Trong tôi rưng rưng một nỗi xúc động. Trong cuộc đời cầm bút, tôi
đã chia sẻ niềm vui, nỗi đau với biết bao con người là bạn đọc của tôi
và ít nhất một trong số những người đó đã nhớ đến tôi trước lúc ra đi.
Vậy nên trách nhiệm của tôi, với tư cách một người cầm bút lại trở nên
vô cùng nặng nề. Tôi phải làm sao đó để người bạn đọc chưa biết mặt của
tôi có thể thanh thản từ bỏ thế giới này. Tôi bảo với cô bé:
- Thú thật với cháu bác không biết No One là ai cả. Vậy nên để làm cho
bạn cháu có thể thanh thản trước lúc ra đi bác cần biết những thông tin
về bạn cháu.
Cô bé ngạc nhiên.
- Bác không biết No One? - Cô bé hỏi lại. Im lặng một lúc rồi cô bé
tiếp tục - Thế mà khi bạn ấy kể chuyện cho cháu, cháu cứ nghĩ là hai
người phải thân thiết với nhau lắm.
Tôi
có cảm giác xấu hổ với cô bé vì cái tình cảm hời hợt của mình. Nhưng
biết làm sao được! Tôi sinh hoạt trên khá nhiều diễn đàn văn học, làm
sao tôi có thể nhớ hết những người đã từng yêu quý mình?
- Cháu có thể cho bác biết No One sinh hoạt ở diễn đàn nào được không?
- Diễn đàn văn học trẻ cách đây hai năm.
Tôi à lên một tiếng. Bây giờ thì tôi nhớ ra rồi. Tôi hấp tấp hỏi cô bé.
- Có phải No One là chồng của Bến Lặng không?
Cô bé kinh ngạc nhìn tôi.
- Sao lại là chồng của Bến lặng được! No One là con gái.
Tôi lặng người. Trời ơi! Em đã nói dối tôi
* * *
Khi tham gia vào mạng, mỗi người đều có một mục đích riêng, có người vì
nhu cầu giao lưu, kết bạn nhưng cũng không ít người vào mạng với mục
đích tìm kiếm cho mình một tình cảm khác giới nó cao hơn tình bạn nhưng
lại không thể nói đó là tình yêu. Nó là tình cảm gì? Chịu! tôi không thể
nói rõ ra được . Nó hư ảo nhưng có thật. Nó không mạnh mẽ như tình yêu
nhưng nó vẫn đủ sức nâng ta bay lên trên cái hiện thực cằn cỗi và thậm
chí là quá đau khổ mà ta đang tồn tại. Và tôi là một con người như thế.
Tôi là một người cầm bút. Cái tôi cần là cảm xúc và tôi biết khi có một
người có thể cho tôi cái cảm xúc khiến ngòi bút tôi bay lên thì có
nghĩa là tôi cũng cho người đó một cảm xúc giống như vậy. Và đó là một
sự lừa dối. Ý nghĩ này đã hành hạ tôi khiến nó đã phải bật ra trong một
bài thơ. Bài “Em” đăng trên diễn đàn văn học trẻ:
Có lỗi không em nhỉ?
Khi tôi làm em mơ
Em thấy đời đẹp quá
Muốn bay lên cùng thơ
Bài thơ đăng lên và tôi đã nhận được câu trả lời. Một cô bé đã viết:
“Thưa thầy! Thầy không có lỗi mà ngược lại, em nghĩ rằng sẽ có nhiều
người phải biết ơn thầy vì thầy đã cho họ một cơ hội để được mơ”.
Nhận được câu trả lời, tôi yên tâm hẳn. Nhưng tiếng “Thầy” của cô gái
làm cho tôi bứt rứt không yên. Tôi không phải là giáo viên. Nghề nghiệp
và tuổi tác của tôi, tôi không dấu diếm mà nói rất rõ trong mục hồ sơ
của mình. Vậy, sao cô gái ấy lại gọi tôi bằng “Thầy”?
Tôi bèn nhắc nhở cô gái. “Tôi không phải là giáo viên, cô bé ạ”. Tôi
không dám dùng từ “Em” mặc dù rất muốn vì khi đọc hồ sơ của cô gái tôi
biết cô ta mới chỉ hai tư tuổi và câu trả lời của cô gái khiến tôi sững
sờ. Một cái mặt cười và một dòng chữ “Gọi bằng thầy để có thể xưng là
em”. Một tình cảm lạ lắm trỗi dậy trong tôi khi đọc được dòng chữ ấy. Cô
gái ấy đã biết tôi bao nhiêu tuổi nhưng vẫn muốn được xưng là “Em”.
Một chén rượu ảo cũng vẫn có thể khiến cho ta say.
Tình cảm của chúng tôi cứ thế phát triển, không ồn ào. Cả hai chúng tôi
đều cố gắng kìm giữ để không bộc lộ ra trên diễn đàn. Tôi gọi em là cô
bé xưng tôi, còn em gọi tôi bằng thày xưng em. Đứng đắn và mực thước.
Cho đến một hôm, qua đường thư riêng tôi nhận được một lời đề nghị gặp
mặt. Em viết:
“Em có một việc về gia đình
không biết phải giải quyết như thế nào. Thầy là người từng trải nên em
muốn gặp thày để xin ý kiến có được không ạ? Nếu được thì chín giờ sáng
chủ nhật này thầy đến quán cà phê…...
p/s Suýt quên! Nếu đến chín rưỡi mà thầy không thấy em đến thì có
nghĩa là em mắc bận không thể đến được và thầy cho em xin lỗi”
Tôi đã mỉm cười hình dung ra cái ngây thơ non nớt của một cô bé chưa
từng trải qua cái dòng tái bút của mình. Tôi biết, gia đinh em chẳng có
chuyện gì cả. Em chỉ bịa ra lí do để có thể gặp tôi. Và điều này mới
là quan trọng: Chính em cũng chưa thể xác định được cho mình có nên đến
cái quán cà phê đó vào chủ nhật tới hay không. Còn tôi, tôi đã xác định
được ngay cho mình. Tôi sẽ không đến. Tôi đã có gia đình và tôi cần một
cảm xúc để cầm bút chứ không cần một mối tình như bao kẻ đàn ông đang
lần mò trên mạng khác. Tôi đã khéo léo kiếm cớ từ chối. Em im lặng và
một thời gian dài em không giao lưu với tôi nữa, tuy nhiên em vẫn sinh
hoạt trong trang văn học ấy.
Bẵng đi
chừng khoảng ba tháng, lần ấy, tôi có viết một bài bình. Bài đăng lên
hôm trước thì hôm sau tôi nhận được dòng phản hồi từ em. Em viết:
“Thầy viết Bình hay thật đấy. Em rất thích đọc những bài bình của
thầy, có khi còn thích hơn cả những truyện mà thầy viết. Thầy có thể vì
em mà bình bài thơ Hoa Huệ của Bế kiến Quốc được không ạ?”
“Thầy có thể vì em” Cái cách nói mạnh bạo ấy khiến cho tôi sợ. Không
phải là sợ cho tôi mà là tôi lo sợ cho em. Một sức mạnh nào đó trong em
đã thôi thúc khiến em có thể bước qua cái ranh giới vô hình mà con người
đã tạo ra từ ngàn đời. Tôi biết bài thơ “Hoa huệ” của Bế Kiến Quốc. Đó
là một bài thơ hay và rất dễ bình vì người viết đã để lại rất nhiều
khoảng trống cho sự liên tưởng. Nhưng tôi không thể bình bài thơ đó vì
nếu bình sẽ động chạm rất nhiều đến những tình cảm mà em dành cho tôi.
Và tôi hiểu: Đấy chính là lí do để em đề nghị tôi bình bài thơ này. Tôi
đã không thể viết bài bình. Thay vào đó tôi viết một bài thơ “Sợ” đăng
lên trang của mình. Trong đó có câu:
Một nỗi sợ màu đen
Nhấn chìm đời ta xuống
“Bông huệ trắng và bức tường cũng trắng”
Còn màu đen là nỗi sợ đó em
Một nỗi sợ màu đen
Giữ cho đời em trắng
Bài thơ đăng lên và tôi cứ áy náy mãi. Tôi cứ tự trách mình sao tôi lại gieo vào em một mầm xanh của sự không tưởng.
Hai hôm sau, trong hòm thư của tôi có một bức thư xin lỗi. Bức thư viết:
Kính gửi bác Duy!
Cháu là No One là chồng của Bến lặng. Theo lời xui của vợ cháu, cháu đã
đóng giả là nữ để trêu đùa bác cho vui. Không ngờ cái trò tinh nghịch
dại dột của cháu đã khiến cho bác phải nặng lòng. Xin bác hãy tha lỗi
cho cháu. Dù sao tuổi của cháu chắc cũng chỉ bằng tuổi của con bác. Vợ
cháu sắp đẻ nên chắc thời gian tới cháu bận chăm sóc vợ con mà không thể
vào diễn đàn được. Cháu mong bác lượng thứ.
Và từ đấy, cái tên No One biến mất khỏi diễn đàn. Tôi nhẹ cả người và
cái tên No one chìm vào quên lãng trong tôi. Thế mà bây giờ...
* * *
- Thế bạn cháu nhờ cháu đến đây tìm bác à? Tôi hỏi cô gái.
Cô bé lắc đầu.
- Dạ, không ạ. Tối qua cháu ở trong viện với bạn ấy. Bạn ấy có kể cho
cháu nghe về bác. Bạn ấy còn bảo: “Tớ chỉ ước gì có thể nhìn thấy anh
ấy trước lúc ra đi”. Thế là cháu quyết định đến đây.
- Cái gì! - Tôi kêu lên thoảng thốt - Bạn cháu gọi bác là anh? Cháu có nghe nhầm không đấy?
Cô gái nhìn tôi lắc đầu khẳng định.
- Không! Cháu không thể nghe nhầm được.
Tôi chợt hiểu ra nguyên nhân của cái vẻ thất vọng đen kịt của cô bé lúc
mới gặp tôi. Chính điều đó khiến cho tôi lưỡng lự. Cô gái đó yêu tôi!
Tôi chắc thế. Một tình yêu đơn phương vậy thì một người như tôi khi đến
gặp liệu có mang lại cho cô gái ấy một niềm vui trước khi rời bỏ thế
giới này hay lại chỉ mang đến cho cô gái một nỗi thất vọng tràn trề?
-Thế thì có lẽ bác không nên đến gặp bạn cháu. Bác không thể để cho
bạn cháu mang đi theo một nỗi thất vọng khi ra đi cháu ạ. Bác rất tiếc!
-Vâng! Cháu cũng nghĩ thế. - Cô bé thú nhận - Bạn ấy chưa hề biết yêu.
Mới học xong năm thứ ba đại học thì phát hiện ra mình mắc bệnh ung thư
máu và nằm viện từ bấy đến giờ. Bác chính là mối tình đầu của bạn ấy.
Hay là….
Đang nói, đột nhiên cô bé dừng lại. Hình như có một ý tưởng nào đó chợt lóe lên trong đầu cô bé.
- Hay là sao? Cháu cứ nói tiếp đi.
Lưỡng lự một lúc rồi cô bé mới nói.
- Hay là bác có thể nhờ con trai bác đi thay bác được không? Dù sao
thì bạn cháu vẫn chưa biết mặt bác mà. - Giọng cô bé bỗng trầm hẳn
xuống - Con gái chúng cháu người nào cũng mang trong lòng một giấc mơ
hoàng tử cưỡi con bạch mã. Nếu như có thể để cho bạn cháu ra đi với một
giấc mơ hoàng tử thì tốt biết bao.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
- Không được đâu cháu. Để bác cho cháu xem cái này. - Tôi lấy máy tính,
mở cho cô bé xem cái bức thư xin lỗi. - Nhưng bác có thể là nhờ người
khác không trẻ nhưng cũng không quá già, trông phong độ, đóng giả làm
bác đến gặp bạn cháu. Mai cháu đến đây đưa người ấy đi.
Tôi tìm ngay được người đóng thế cho mình. Cẩn thận hơn, tối hôm đó tôi
bắt người đóng thế mình đọc những bài viết và những trao đổi của tôi
với em trong thời gian đó. Sáng hôm sau, cô gái ấy lại đến đưa người
đóng thế đi. Tôi ngồi nhà chờ đợi và thầm cầu mong cho kế hoạch của mình
thành công. Hãy tha thứ cho anh! Em hãy ra đi với một giấc mơ hoàng
tử.
Chỉ một lúc sau, người đóng thế của tôi đã quay trở về.
- Sao! Ổn chứ? Cô bé có vui không?
Tôi hồi hộp hỏi. Bạn tôi lắc đầu.
- Chỉ mới nói được câu hỏi thăm thì cô ta đã bảo ngay: "Anh về đi! Em cám ơn nhưng anh không phải là anh ấy".
Tôi chết lặng. Trời ơi! Lòng tốt vô tình đã trở thành tội ác. Sao tôi
có thể để cho em ra đi mang theo một nỗi hoài nghi về tình yêu của con
người. Tôi cứ hình dung ra cái cảnh ở trên kia, em đặt cái tình yêu dối
trá của tôi ra trước mặt Đức Chúa Trời và chất vấn Người.
- Sao người lại cho thể tạo ra một thứ tình yêu dối trá cho con người?
Tôi quyết định đến bệnh viện.
Tôi gọi điện cho bạn em hỏi số giường, số phòng. Khi bạn em nói: "Để cháu ra ngoài cổng bệnh viện đón bác", thì tôi vội vàng nói: "Cháu đừng ra, cháu cứ ở cạnh bạn cháu. Bác muốn dành cho bạn cháu một hạnh phúc bất ngờ".
Tôi mua một túm huệ trắng nhưng chỉ chọn lấy một cành huệ đẹp nhất. Em
kia rồi! Xanh xao và mảnh mai. Em nằm nghiêng ngoảnh mặt ra phía cửa
ra vào như đang ngóng đợi. Em đợi gì? Đợi những thiên thần nhỏ bé đến
đưa em lên thiên đàng hay đợi hình bóng của một chàng hoàng tử bỗng hiện
ra bên khung cửa? Tôi bỗng thấy thương em quá. Và tôi cũng bỗng thấy
giận cho cái hình dáng già nua của tôi quá. Tôi cầm nhành huệ tiến
thẳng lại phía em. Em nhận ngay ra tôi. Vì sao? Tôi không biết! Vì
linh cảm của tình yêu hay vì nhành hoa huệ?
Tay em vươn ra phía tôi,
nhổm người định ngồi dậy.
- Thầy!
Tôi dùng tay giữ em ngăn không cho ngồi dậy, đặt nhành huệ vào tay em,
nhìn thẳng vào mắt em hơi mỉm cười và nói với một giọng điềm tĩnh.
- Em không thể gọi tôi một tiếng "Anh" được sao? Tôi muốn nghe một tiếng “Anh” chứ không muốn nghe tiếng “Thầy” của em.
Mặt em từ từ hồng lên. Chao ôi! Cái màu hồng của tình yêu xua tan đi cái màu xanh của bệnh tật.
Tôi nhẹ nắm lấy tay em. Em im lặng để im bàn tay gày gò xanh rớt trong
tay tôi. Đột nhiên em đọc hai câu thơ của bài “Sợ” khi xưa.
Bông huệ trắng và bức tường cũng trắng
Còn màu đen là nỗi sợ đó em
Tôi mỉm cười, cầm nhành huệ từ tay em dơ ra phía bức tường và bảo.
- Em nhìn xem! Bông hoa huệ này không có bóng.
Em quay người lại nhìn theo hướng nhành hoa. Bức tường trắng tinh, bông
hoa huệ trắng tinh và quả thật không có bóng hoa trên tường. Nước mắt
em bỗng trào ra, em thầm thì.
- Nghĩa là không còn nỗi sợ phải không anh?
Tôi im lặng gật đầu. Em cũng Im lặng rất lâu, mắt đăm đăm nhìn vào
nhành hoa huệ. Rồi em quay lại, nhìn thẳng vào tôi. Ôi đôi mắt! Một
khoảng trời giông bão. Tôi như thấy một điều gì đó đang cuộn trào, sôi
sục trong đôi mắt ấy. Lại như nhìn thấy một đốm sáng đang khắc khoải
cháy trong sâu thẳm âm u.
- Hôm nay là
ngày lễ tình nhân. Em rất muốn được nghe câu “Anh yêu em”! Anh - Giọng em
nghẹn lại. - Anh có thể tặng cho em lời nói dối ngọt ngào đó được không? Một cơn đau từ từ dâng lên bóp nghẹt con tim tôi. Tôi nắm lấy vai em, nhìn sâu vào đôi mắt ấy.
- Em hãy nhìn vào mắt anh đi. Đây không phải là một lời nói dối.
Chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Cơn bão trong đôi mắt em đã tan. Một khoảng trời bình lặng, mênh mang hi vọng và chờ đợi.
Tôi cúi xuống khẽ luồn tay qua người ôm lấy em, thầm thì vào tai em một lời nói chân thật từ con tim rớm máu của mình.
“Anh yêu em”
Em hơi ngửa mặt, mắt từ từ nhắm lại, môi hé mở. Đôi cánh tay em vòng
qua cổ tôi riết chặt. Tôi đặt lên môi em một nụ hôn ngọt ngào. Nước mắt
tôi trào ra nhỏ xuông môi em một giọt bỏng dãy. Vòng tay của em bỗng
lỏng ra, nhành hoa huệ rơi xuống gối và tôi còn nhớ mãi làn môi đang hé
mở phảng phất một nụ cười cùng em bay lên Thiên đường.
Hoa huệ Hoa huệ trắng.
Và bức tường cũng trắng.
Sao bóng hoa trên tường lại đen?
Em đừng nhìn đi đâu nữa em
Anh không biết vì sao anh có lỗi
Nhưng mãi mãi vẫn còn câu hỏi:
Sao bóng hoa trên tường lại đen...
- Bế Kiến Quốc -
(Nguyễn Thế Duyên)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét