BÀI HỌC ĐẦU ĐỜI
Nhân ngày giỗ đầu của cha tôi, tôi đưa vợ con
về thăm nhà. Mẹ tôi đã già đi nhiều, khi bà run run đưa cho tôi nén
nhang và nói:
- Một năm qua rồi mà mẹ
không thể nào quên được cha của con. Đối với mẹ thì cha con là một người
đàn ông tốt nhất trên thế gian này.
-
Vâng. Với con thì cha cũng là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này.
Tôi lên tiếng hoàn toàn tán thành ý kiến của mẹ tôi. Nhìn tấm di ảnh
lung linh của cha tôi trên bàn thờ, bỗng tôi chợt nhớ rằng đã có lúc tôi
căm ghét cha của mình.
Năm đó tôi 20
tuổi, đang học năm thứ hai ở trường đại học Luật. Thật ra thành tích học
tập thì chẳng có gì, nhưng về khoản ăn chơi các loại thì lại đứng vào
hàng đầu bảng ở trường. Nhất là những chuyện trăng hoa trai gái. Vì tôi
thuộc vào loại gia đình khá giả, lại là con một của một gia đình “con
ông cháu cha” như người ta thường nói. Hơn nữa tôi lại có được một bộ mã
bảnh bao mà tôi được thừa hưởng từ cha tôi, một ông giám đốc xí nghiệp
cỡ lớn. Với tất cả ưu điểm như thế, tôi đã trở thành một tay ăn chơi có
tiếng của trường. Một tay săn gái thành công và cũng là một đối tượng
săn đuổi của nhiều cô nữ sinh viên cùng trường. Những ngày đến trường
của tôi là những cuộc hẹn hò liên tu bất tận với các cô nàng còn đang
cắp sách tới trường.
Nhưng thời gian gần
đây tôi không còn đến trường, cũng như đến với các cuộc hẹn hò đều đặn
như trước nữa. Nguyên do là đã có mâu thuẫn xảy ra giữa cha mẹ tôi đã
khiến cho không khí gia đình chúng tôi trở nên u ám không thể chịu nổi.
Có một người đàn bà nào đó đã chen vào cuộc sống vốn êm đềm từ trước tới
giờ của cha mẹ tôi. Chẳng ai biết chút gì về người đàn bà đó, dĩ nhiên
trừ cha tôi ra. Chỉ biết là độ này cha tôi có nhiều sự thay đổi khác
thường và lại hay vắng nhà.Trong bữa cơm mà độ này chỉ có hai mẹ con, mẹ tôi thường cáu giận rít lên:
-
Cha mày đã từng đó tuổi rồi mà còn đổ đốn ra chỉ vì một con đĩ. Chắc
chắn nó chỉ là một con đĩ nào đó mới đi phá hại gia cang nhà người ta.
Sự
ghen tuông đã làm cho mẹ tôi cáu bẳn, khó chịu và làm cho không khí gia
đình tôi lúc nào cũng căng thẳng như sắp có giông bão vậy. Cha tôi lại
càng vắng mặt nhiều hơn. Thậm chí có đêm ông đã không về nhà nên chỉ có
một mình tôi phải chịu trận khi mẹ tôi nổi cơn tam bành. Bà nói trong
cơn uất nghẹn: ”Lại về nhà con đĩ đó chớ đi đâu”.
Để
tránh không khí ngột ngạt của cuộc “chiến tranh lạnh” trong gia đình,
tôi bỏ nhà đi hoang. Thật ra là chui vào ký túc xá sinh viên mà mấy
thằng bạn học ở dưới tỉnh lên đang trú ngụ. Trải qua mấy ngày ăn ngủ vật
vờ ở đó, tôi quá khiếp hãi khi hàng đêm phải ngủ trên những cái giường
tầng kê sát nhau trong phòng. Khi giăng mùng chung quanh thì những cái
giường ấy trông giống như những cái hộp mà thằng Quân khờ, bạn tôi
thường nói bóng bẩy rằng: ”Nếu là cái giường thì quá chật, nhưng nếu là
cái quan tài thì lại qúa rộng rãi”. Rồi hàng ngày phải xơi những bữa
cơm quá đạm bạc của ký túc xá sinh viên cũng làm tôi mau chóng chán cảnh
đi hoang.
Tôi trở về nhà. Phần vì cũng đã
sợ cuộc sống “giang hồ lãng tử”, mà đọc trong tiểu thuyết thì hấp dẫn
lắm, phần nữa vì tôi chợt nhớ đến trách nhiệm của một người con trai duy
nhất trong gia đình. Khi nhà có chuyện, là thân trai tôi cũng phải làm
một cái gì đấy cho các bậc sinh thành chứ. Mẹ tôi mừng rỡ khi tôi xơ xác
trở về, nhưng lại càng vui mừng hơn nữa khi tôi, với tư cách là người
đàn ông trong gia đình, tuyên bố là sẽ đứng ra giải quyết vấn đề khó xử
hiện nay trong gia đình tôi. Đó là trả lại sự êm ấm mà gia đình tôi vẫn
có lúc trước. Nghĩa là tôi sẽ tự đứng ra để giải quyết vấn đề về người
đàn bà nọ, cái người đã phá hoại sự êm ấm trong gia đình chúng tôi.
Người mà mẹ tôi thường gọi một cách không được lịch sự nhưng lại hoàn
toàn chính xác là một “con đĩ”. Tôi phải tìm ra kẻ đó và bằng mọi cách,
phải loại trừ kẻ đó ngay lập tức. Xin đừng hiểu chữ loại trừ đó theo
kiểu bắn giết hay thủ tiêu mà đơn giản chỉ là loại trừ con người xấu xa
đó ra khỏi cha tôi mà thôi. Nói tóm lại đây chỉ là một kiểu đánh ghen
thông thường. Công việc này cũng chẳng hấp dẫn gì nhưng vì là một người
con trai có trách nhiệm nên tôi cũng phải làm một cái gì đó chứ.
Tôi
bắt đầu sứ mạng quan trọng này với khoản tiền chi phí hậu hĩnh của mẹ
tôi. Công việc là bí mật đi theo dõi cha tôi để tìm ra nơi ở của người
đàn bà bí ẩn nọ. Chỉ sau vài ngày theo sát cha tôi, cũng như vận dụng
hết tất cả những gì mà tôi đọc được trong các truyện trinh thám, tôi đã
biết được địa chỉ tôi cần tìm. Đó là một căn nhà nhỏ nằm trong một căn
hẻm yên tĩnh ở đường Z., bên cạnh một cái công viên nhỏ có những hàng
ghế đá xinh xắn. Thế rồi chỉ cần một cuộc điều tra nho nhỏ với các bà
hàng xóm xung quanh, đã cho tôi biết được tất cả. Trong những trường hợp
như thế này thì những người hàng xóm lắm mồm đó thường nói nhiều hơn
những gì được hỏi. Bà hàng xóm kế ngôi nhà đó cho tôi biết rằng người
chủ ngôi nhà đó là một người đàn bà, dĩ nhiên rồi.
-
Bà ấy tên là Trinh. Một bà hàng xóm khác, mắt nhìn trước nhìn sau rồi
thì thào nói thêm vào. Bà ấy ở đó có một mình. Thỉnh thoảng, chồng bà ấy
đến trên một chiếc xe hơi hiệu X...
À, Ra
thế. Ông “chồng” của chủ nhân ngôi nhà đó mà mấy bà hàng xóm nói chính
là cha tôi. Đó là chiếc xe hơi mà ông thường đi......
Tôi
ra về, trong lòng giận sôi sùng sục. Dù đã biết trước, nhưng tôi không
khỏi bất ngờ khi biết được sự thật phũ phàng đó. Cha tôi vốn là một con
người đạo đức cả ở cơ quan nơi ông lãnh đạo, và là người cha mẫu mực mà
chúng tôi thương yêu kính trọng ở nhà. Thế mà qua cái việc lừa dối mẹ
tôi thì ông cũng đã đánh mất lòng kính trọng nơi chúng tôi rồi.
Nhưng
dầu sao đấy cũng là cha của tôi. Còn cái người mà tôi cần giải quyết
lại là người đàn bà bí ẩn ở trong ngôi nhà nhỏ kia, người “vợ” mà cha
tôi đã thường xuyên lui tới và là con “đĩ” như mẹ tôi thường nói. Trong
lòng sôi sục ý muốn báo thù, ngay ngày hôm sau tôi đã quyết định đi tìm
người đàn bà ấy mà không cho ai hay biết. Với lòng hăng say của một kẻ
đang khao khát lập công đầu, tôi sẽ đến gặp bà ta với bao nhiêu kế hoạch
đã được sắp xếp sẵn trong đầu. Đã nhiều lần tôi tưởng tượng ra cái cảnh
một thằng con trai đến nhà nhân tình của cha mình. Là một luật sư tương
lai, hơn nữa lại là một kẻ lọc lõi cả trường tình lẫn trường đời, tôi
sẽ có cách nói để hạ gục bất cứ kẻ nào. Nhất là kẻ đó lại là một người
đàn bà. Tôi sẽ đến ngôi nhà đó để tìm bà ta. Ở đó tôi sẽ không chửi bới,
không làm ầm ĩ lên như những kẻ đánh ghen tầm thường khác. Mà sẽ như
mèo vờn chuột, tôi sẽ hành hạ bà ta bằng những lời lẽ sắc như dao của
mình. Tôi sẽ làm như những nhân vật trong các phim cao bồi của Mỹ thường
làm, là vờn cho kẻ thù của họ suy sụp mất hết tinh thần rồi mới lạnh
lùng hạ sát. Tất nhiên là tôi không định hạ sát bà ta, mà sẽ lạnh lùng
nói cho bà ta biết những hậu quả xấu sẽ đến với bà ta, nếu tiếp tục lao
vào con đường phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Tôi hả hê trong
lòng như đã nhìn thấy trước mắt cái cảnh bà ta vừa ngạc nhiên vừa run
rẩy khi thình lình thấy xuất hiện thằng con trai của cái gia đình mà bà
ta đang phá hại ở ngay trong cái ổ xấu xa đó. Bà ta sẽ sụp đổ xuống khi
nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của tôi, mà tôi tin rằng bà ta sẽ thấy nó
đáng sợ và khủng khiếp hơn những thứ như dao lam, axít.... hay những thứ
vũ khí đánh ghen tầm thường khác. Chắc chắn là cái kẻ khốn khổ đó, một
người đàn bà mà tôi nghĩ cũng thuộc lớp tuổi của mẹ tôi, sẽ sụp xuống
chân tôi để cầu xin tôi sự tha thứ. Tôi như đã nhìn thấy cả những giọt
nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhăn nheo của bà ta khi thề thốt xin
chấm dứt những quan hệ xấu xa với cha tôi. Và tôi sẽ sẵn lòng độ lượng
tha thứ....
Rồi khi chiến thắng trở về,
bằng một vẻ khiêm tốn giả vờ tôi sẽ kể cho mẹ tôi nghe về kết quả tốt
đẹp của công việc. Nhất là phải kể cho kỹ cái cảnh người đàn bà tội
nghiệp kia đã phải cầu xin tôi tha thứ như thế nào. Tôi sẽ trở thành một
người hùng trong gia đình. Và cha tôi, sau một thời gian chấm dứt với
người đàn bà xấu xa đó sẽ nói với tôi: "cám ơn con, nếu không có con
thì.....”
Đã tới trước căn nhà của kẻ thù.
Tôi dừng lại một chút để cố tạo ra cho mình một khuôn mặt lạnh lùng
cùng với điệu bộ dữ dằn, rồi mạnh mẽ đập cửa. Cửa mở, một cô gái trẻ
xuất hiện nhìn tôi dò xét. Tôi dõng dạc lên tiếng:
- Tôi cần tìm bà Trinh. Phiền cô kêu bà ấy dùm.
Cô gái không biến đi để gọi người tôi cần tìm, mà vẫn đứng chắn ngay cửa. Tôi hạ giọng nhắc lại:
- Tôi cần tìm bà Trinh có việc. Phiền cô gọi dùm bà ấy ra đây. Tôi là người quen của ông Y. (ông Y. chính là cha tôi).
- Người quen của ông Y. à? Cô gái tròn xoe mắt nhìn tôi hỏi: Anh là bạn hay là đồng nghiệp của ông ấy?
Bực tức, tôi quát to tiếng: Tôi là con của ông ấy. Tôi muốn gặp bà Trinh để....
Tôi
chợt sựng lại không nói hết câu khi thấy cô gái cứ đứng đó, ngạc nhiên
mở to đôi mắt đen lánh nhìn tôi. Rồi đôi môi mọng đỏ của cô nở nụ cười
làm khuôn mặt cô rạng rỡ hẳn lên:
- Mời
anh vào nhà. Cô gái mở rộng cửa ra, trên môi vẫn là nụ cười và ánh mắt
lóng lánh nhìn tôi như riễu cợt, rồi nói giọng dài ra: tôi là bà Trinh
đây.
Tôi sửng sốt và kinh ngạc nhìn cô
gái. Cô ta còn quá trẻ, và không thể tưởng tượng được cô ta lại là nhân
tình của cha tôi. Ngoài ra cô ta còn quá đẹp. Trong bộ đồ ngủ lộng lẫy
bó sát lấy người, cô ta đứng trước mặt tôi với một vẻ ngang tàng và bộ
ngực ưỡn ra như thách thức. Vẫn nụ cười tươi như hoa và đôi mắt đen lóng
lánh nhìn tôi như giễu cợt, trông cô ta thật đẹp và sang trọng. Tuy chỉ
cỡ tuổi tôi, nhưng cô ta có một phong thái tự tin và già dặn hơn nhiều.
Phong thái tự tin chỉ có ở những người phụ nữ đẹp và biết chắc là mình
đẹp mới có được. Vậy ra đây là người đàn bà đã phá hoại sự êm ấm trong
gia đình tôi, người mà mẹ tôi đã gọi một cách khinh bỉ là một con đĩ và
cũng chính là kẻ mà tôi phải đến đây hôm nay để dạy cho một bài học về
đạo đức đây. Tôi chợt lúng túng, sượng sùng xìu xuống như một qủa bóng
xì hơi.
Tôi líu ríu bước vào trong nhà.
Miệng khô khốc chẳng nói được một lời. Những dự định trong đầu trước khi
đến đây dường như biến mất hết. Ngượng ngập ngồi xuống cái ghế cô ta
chỉ cho, tôi lúng túng đưa mắt nhìn quanh. Căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ
và ngăn nắp, được trang hoàng toàn những đồ đạc sang trọng và đắt tiền
như bàn trang điểm, tủ quần áo... Một chiếc giường to tướng với lớp nệm
mút dầy nằm lù lù chiếm hết gần nửa căn phòng. Nó dễ làm cho những người
có tính trăng hoa như tôi ý tưởng không lành mạnh, và tôi cố gắng để
không nhìn mãi vào nó.
Cô ta xuất hiện trở
lại từ phòng bên, có lẽ là cái bếp với hai lon nước ngọt. Trên người
vẫn mặc bộ đồ ngủ mỏng tang như lúc ra mở cửa cho tôi. Cô ta không khoác
thêm chiếc áo nào bên ngoài theo phép lịch sự thông thường và tôi nghĩ
có lẽ cô ta cũng chẳng thèm làm như vậy.
-
Anh dùng nước nhé. Cô ta nói giọng thanh thanh, mắt vẫn nhìn tôi như để
quan sát. Tôi lúng túng cầm lon nước, và nguyền rủa trong đầu khi nhìn
thấy tay mình run run.
- Vậy ra cô là bà Trinh à. Tôi hỏi khi đã bình tĩnh trở lại. Tôi không nghĩ cô lại còn trẻ đến thế.
- Vậy ra anh là con trai ông Y. à. Cô ta nhìn tôi mỉm cười, hỏi trả miếng: Tôi cũng không nghĩ anh lại lớn đến thế.Tôi
im bặt ngồi yên. Nhìn quanh căn phòng và đỏ bừng cả mặt khi bị cô ta
bắt gặp tôi đang nhìn cái giường khổng lồ kia qúa chăm chú.
- Cô ở đây có một mình hả? Tôi hỏi cho có chuyện, nhưng lại thấy mình bị hố nữa. Tôi không có ý hỏi.... tôi chỉ định...
-
Không sao, để tôi trả lời cho anh nghe. Tôi không ở đây một mình. Thỉnh
thoảng có một người đến đây với tôi. Chắc anh biết người đó là ai chứ?
Tôi
cứng họng ngồi im luôn. Cô ta thật đáo để quá, và khôn ngoan hơn nhiều
so với lứa tuổi của cô ta. Nhưng quả tình cô ta hấp dẫn thật , nhất là
thân hình căng tròn trong bộ đồ ngủ. Tôi cứ phải cưỡng lại đôi mắt của
mình để cố gắng không nhìn vào bộ ngực đầy đặn của cô ta đang phập phồng
dưới áo ngủ mỏng tang.
Đột nhiên cô ta lên tiếng: Anh đến gặp tôi có việc gì phải không?
-
À không, là vì tôi có nghe nói về cô.... nên tôi đến thăm.... à không
phải, đến gặp để.... không, cũng chẳng có gì. Nghĩa là một cuộc đến thăm
để.... để coi như biết mặt vậy mà. Tôi lúng túng trả lời.
-
Chứ không phải anh đến tìm tôi để gây sự? Cô ta hỏi như khiêu khích.
Thấy tôi lắc đầu, cô ta tiếp: Tôi tưởng anh đến đây để đánh ghen theo
lời mẹ anh chứ.
- Ồ, không, không. Tôi xua
tay lắc đầu, nhưng trong lòng ngượng chín khi nhớ lại cảnh ở nhà mình
đã tuyên bố hùng hồn với mẹ tôi như thế nào. Nhưng giờ đây thì những lời
hứa đó đã tan biến. Tôi khẽ trả lời: tôi không phải là hạng người như
thế. Tôi còn đang đi học, đại học Luật.
- Ôi. Anh học ở trường Luật à. Cô ta reo lên và ngồi xích lại gần tôi hơn. Em cũng có mấy người bạn học ở trường đó...
Ngay
lập tức, cô ta thay đổi cách xưng hô và đon đả nói chuyện về những
người bạn mà cô ta quen, và những chuyện linh tinh khác. Cô ta nói
chuyện thật tự nhiên thoải mái trong khi tôi im lặng ngồi nghe, cố cưỡng
lại ánh mắt mình để không phải nhìn vào thân hình tràn trề nhựa sống
của cô ta.
“Mẹ kiếp! Cô ta đẹp thật." Tôi
nghĩ bụng - và hấp dẫn nữa. Trông cô ta ngùn ngụt như một cái núi lửa
vậy. Thảo nào mà cha tôi đã bỏ cả gia đình để đến lập tổ ấm nơi đây.
Để
thoải mái trong khi trò chuyện, cô ta nửa nằm nửa ngồi trên cái giường
nệm vĩ đại kia và phô hết cả thân hình bốc lửa ra trước mắt tôi. Với
phong thái tự nhiên cùng với lối nói chuyện thân mật phóng túng của cô
ta đã làm cho một thằng trai như tôi rất khoái trí. Có lẽ vì đồng trang
lứa nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã mau chóng làm quen với nhau và phần
tôi cũng chẳng còn e dè như lúc đầu nữa. Cả hai chúng tôi ngồi trong căn
phòng ấm cúng, thơm dìu dịu mùi nước hoa để nói đủ mọi thứ chuyện trên
đời, chỉ trừ mỗi chuyện về cha tôi. Cô ta không nhắc đến. Còn tôi, tuy
có chút day dứt trong lòng nhưng mải vui nên cũng cho qua luôn. Quả thật
nói chuyện với cô ta thật là thú vị. Nhất là trong khung cảnh lờ mờ ánh
đèn với một cô gái căng tràn nhựa sống, cùng những câu chuyện trăng hoa
ong bướm đã làm cho một anh học trò chỉ biết quanh quẩn bên mấy cô nữ
sinh như tôi cảm thấy thích thú vô cùng.
Mãi
cho tới khi trời tối, tôi mới từ biệt cô ta để luyến tiếc rời khỏi căn
phòng ấm cúng đó. Tôi chẳng còn nhớ gì đến nhiệm vụ của mình trước khi
đến đây nữa, mà cứ lan man nghĩ đến thân hình đầy gợi cảm và chiếc
giường to lớn êm ái ở đó.
Thật sự thì tôi
cũng rất muốn trở lại căn nhà đó. Chỉ vì không có lý do gì khả dĩ chấp
nhận được về việc tôi cứ mò lại nhà người nhân tình của cha mình. Nhưng
thật bất ngờ khi chính cô ta đã tự đến tìm tôi và chờ đón tôi vào giờ
tan trường. Hôm đó tôi ngỡ ngàng khi đột nhiên nhìn thấy cô ta cùng
chiếc xe bóng lộn đang đứng đợi tôi trước cổng trường. Trông cô ta thật
đẹp, thật lộng lẫy và nổi bật lên một cách kiêu kỳ giữa đám sinh viên
tội nghiệp đang lũ lượt ra về.
Tôi chở cô
ta trên chiếc xe đẹp đẽ đó ra về với một vẻ tự hào không dấu giếm được.
Trước bao nhiêu con mắt bạn bè, cô ta đã ôm cứng lấy eo ếch tôi và làm
cho tôi hơi giật mình khi chạm mạnh cả bộ ngực tròn tròn ấm ấm vào sau
lưng. Chúng tôi phóng xe đi trước bao ánh mắt xuýt xoa thán phục của đám
bạn học và cả trước sự ngỡ ngàng ghen tị của vài cô nữ sinh mà tôi đang
đeo đuổi ở trường.
Rồi chúng tôi kéo nhau
đi ăn kem, đi xem xi nê, những bộ phim cao bồi Mỹ mà hóa ra cả hai
chúng tôi đều rất thích. Sau đó cô ta mời tôi đi ăn tối ở một nhà hàng,
dĩ nhiên vẫn là cô ta trả tiền. Cuối cùng khi chúng tôi trở về căn nhà
nhỏ xinh xắn của cô ta thì trời đã quá khuya. Thấy tôi còn đứng ngần
ngại trước cửa, Trinh kéo tay tôi vào và nói đêm nay nàng “chỉ có một
mình”. Trong người đã có vài ly bia của bữa ăn tối nên tôi bạo dạn hẳn
lên. Trong lúc cô nàng còn đang mò mẫm tìm công tắc đèn trong bóng tôi,
tôi đã vòng tay ôm lấy. Ngay lập tức, cô nàng cũng ôm lấy tôi và chúng
tôi quấn chặt lấy nhau. Trong bóng tôi của căn phòng, chúng tôi hôn nhau
cuồng nhiệt như hai kẻ khát tình đã lâu. Chẳng ai nói một lời khi đôi
môi mọng đỏ của cô nàng đã gắn chặt lấy môi tôi. Rồi chẳng biết tôi hay
cô nàng chủ động trước, hay cả hai cùng đưa đẩy, mà từ từ chúng tôi dìu
nhau về phía cái giường êm ái kia trong khi vẫn quấn chặt lấy nhau như
hai con rắn. Ở trên chiếc giường rộng thênh thang đó, chúng tôi chiếm
đoạt lẫn nhau, như hai con mèo hoang khát tình đang quần nhau trên ổ rơm
trong tiếng gào thét và tiếng rên rỉ tắc ngẹn. Chúng tôi chỉ rời nhau
sau khi đã tả tơi và chết lịm đi trong cơn mệt mỏi đê mê...
Đêm
đó trở về nhà, tôi chẳng thể nào ngủ được. Trong lòng rộn ràng nhiều
cảm xúc lẫn lộn của một gã trai mới lớn tự hào khi lần đầu tiên chinh
phục được một người đẹp đến độ chính mình cũng không ngờ. Nhưng chen vào
đó là một chút gì ray rứt của một kẻ có lỗi. Người đàn bà tuyệt vời mà
tôi đã chinh phục được, đáng buồn thay lại là người tình của cha mình.
Dù không đồng tình với việc làm đáng xấu hổ của ông, nhưng tôi đã chống
lại việc đó bằng một việc làm còn đáng xấu hổ hơn nữa khi tự đặt mình
vào vị trí của một kẻ tình địch với chính cha của mình. Từ sâu tận đáy
lòng tôi là nỗi dằn vặt ghê gớm về bổn phận làm con của mình. Đã nhiều
lần trong đêm đó, tôi tự nhủ trong lòng là phải chấm dứt ngay mối quan
hệ trái khoáy này. Nhưng rồi cũng tự trong lòng, tôi biết mình không thể
làm điều đó được. Nhớ lại nỗi sung sướng tuyệt trần khi được ở bên cô
nàng đó thì trong tôi chỉ còn nỗi khao khát đến cháy bỏng là mau chóng
được gặp lại nàng nữa mà thôi.
“Thật tuyệt
vời, cô nàng có một thân hình thật bốc lửa và sự cuồng nhiệt của cô
nàng thì cứ như một cái núi lửa đang tuôn trào ra vậy. Và ta thì không
thể nào cưỡng lại nổi mà chỉ muốn được tan chảy rã rời trong đó mà thôi.
Và như thế mới gọi là đàn bà chứ. Tôi nghĩ bụng. Vậy mà từ trước đến
giờ, mình cứ chạy lẽo đẽo theo mấy cô nương nhà lành và lại còn tự hào
về những mối tình sinh viên chay tịnh đó. Thật buồn cười khi nhớ đến mấy
cô bạn gái cùng trường, bồ bịch gì mà họ nói với mình đủ thứ chuyện
trên đời, ngoại trừ nói chuyện đó và họ cũng làm đủ thứ trên đời này cho
mình, ngoại trừ chính chuyện đó. Thật là chán với những buổi hẹn hò
phải xin phép đi về đúng giờ, những cái cầm tay cố ý câu giờ và những
cái hôn vội vàng dấm dúi trước cửa nhà khi đưa các em về. Còn cô nàng
núi lửa của ta thì ngoài chuyện đó trên chiếc giường khổng lồ ở nhà
nàng, thì chẳng có chuyện gì trên thế gian này đáng để ý nữa. Thân hình
bốc lửa đầy vẻ gợi tình cùng với sự tấn công mạnh bạo cuồng nhiệt của
nàng đã làm cho một thằng trai tưởng là từng trải như ta, lại muốn chết
lịm đi trong cơn mây mưa đầy bão tố với nàng “.
Chợt
tôi nhớ đến Quyên, cô bạn gái thân thiết nhất của tôi ở trường. Lần
Trinh đến đón tôi ở trường, đúng vào lúc tôi đang vênh váo đưa cô nàng
về thì tôi nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng đến kinh ngạc của Quyên khi nhìn
thấy cảnh đó. Chắc là Quyên giận tôi ghê gớm lắm, vì mới mấy ngày trước
tôi còn ngồi bên nàng để thề non hẹn biển với nàng. Vậy mà chiều qua,
trước cổng trường tôi lại đưa một cô nàng xinh như mộng, ôm eo ếch cứng
ngắc mà phơi phới diễu qua mặt Quyên với vẻ mặt của kẻ tiểu nhân đắc
chí. Giờ này tôi mới thấy hối hận về điều đó. Có lẽ Quyên đã là bồ ruột
của tôi từ lâu rồi, nếu như nàng bớt đi cái vẻ lạnh lùng cứng nhắc mà
người ta thường gọi là vẻ đứng đắn của các cô gái nhà lành. Quyên thường
đến nhà tôi để soạn bài vở hộ tôi và được cha mẹ tôi rất qúi mến. Chúng
tôi cũng thường đi xem phim, đi ăn kem và chuyện trò rất tâm hợp ý đầu,
nhưmg mỗi khi tôi định bóng gió về chuyện tình yêu giữa hai đứa thì
Quyên im bặt, khuôm mặt nghiêm trang hẳn lại.
Tối
hôm đó, tôi lại mò tới ngôi nhà nhỏ xinh xắn của Trinh nhưng cô ta
không có nhà. Trong trường hợp đến nhà các cô gái khác thì tôi đã bỏ ra
về rồi. Nhưng tôi đã không về. Đối diện nhà cô ta có một cái công viên
nhỏ và tôi đã ngồi trên một băng ghế đá ở đó để chờ như một anh chàng si
tình ngớ ngẩn, trong lòng sốt ruột như có lửa đốt. Mãi cho tới khuya,
Trinh mới về. Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của cô nàng, bao nhiêu bực tức,
khó chịu bỗng như biến đi đâu mất cả. Chúng tôi chẳng nói với nhau một
lời, cùng nhau lẳng lặng vào nhà. Khi cánh cửa vừa khép lại thì dường
như chỉ đợi có thế, chúng tôi lao vào vòng tay nhau. Quấn chặt lấy nhau,
chúng tôi cùng dìu nhau đến cái giường ân ái kia. Và cũng như lần
trước, chúng tôi vồ vập lấy nhau như hai kẻ tham lam khát tình trong khi
chẳng ai nói với nhau một lời...
Sau khi cơn đê mê nhục dục đã qua đi, thì cơn ghen bốc lên trong đầu và tôi bắt đầu đay nghiến cô ta:
- Cô đi đâu mà tới giờ này mới về? Tôi tới đây chờ cô đã bốn tiếng đồng hồ rồi...
-
Ơ, hay nhỉ - Cô ta trả lời, giọng tỉnh bơ - Tôi đi đâu là quyền của tôi
chứ. Anh có phải là chồng hay bồ bịch gì của tôi đâu mà hỏi.
Tôi cứng họng, miệng khô khốc. Mãi sau tôi mới nói ấm ức:
-
Nhưng ít ra cô cũng phải tôn trọng tôi, như tôi đã tôn trọng cô chứ.
Tôi đã phải chấm dứt quan hệ với người bạn gái thân nhất ở trường khi
công khai đi với cô ở đó....
- Ấy, ấy đừng
làm như vậy cậu bé. Giữa chúng ta đã có cái gì đâu mà đã vội qua cầu
rút ván nhanh như vậy. Cô ta nói, giọng như chế giễu. Đừng có vì tôi mà
làm cho cô sinh viên nhà lành nào đó phải đau khổ chứ.
- Cô vừa phải thôi. Tôi uất ức nói. - Dù sao giữa chúng ta cũng đã có....
- Đã có gì nào anh học trò? Cô ta hỏi như trêu ngươi - Khó nói quá nên không nói được phải không?
Cũng
như mọi lần, tôi lại cứng họng trước kiểu ăn nói bặm trợn đến mức phũ
phàng của cô ta. Tôi im lặng buồn rầu khi nghĩ rằng cô ta đã nói đúng.
Giữa chúng tôi chẳng có gì đáng nói, ngoài cái chuyện chăn gối kia. Mà
chuyện đó cũng là bình thường, vì đối với cô ta có lẽ tôi không phải là
người duy nhất.
- Thế nào, yêu rồi phải
không anh học trò? Cô ta quàng tay qua vai tôi hỏi nhỏ. Em chỉ đùa giỡn
anh một chút thôi mà anh đã làm bộ mặt đưa đám thế.
Nàng
nũng nịu hôn lên mặt tôi và nằm gọn thân mình mềm mại uyển chuyển vào
lòng tôi như một con mèo duyên dáng. Cơn giận trong đầu tôi tan biến và
tôi lại đè nàng ra giường trong tiếng cười sặc sụa thích chí của nàng.
Trên chiếc giường êm ái đó, chúng tôi lại giảng hòa với nhau bằng một
cuộc mây mưa ầm ĩ. Quả thật là không thể giận cô nàng lâu được, khi ôm
ấp tấm thân ngùn ngụt như núi lửa đó.
Mỗi
tối tôi đều mò đến nhà của Trinh, đến ngôi nhà nhỏ ở gần công viên. Ở đó
chúng tôi cãi nhau liên tục, rồi lại làm lành với nhau rất nhanh trên
cái giường khổng lồ kia. Nó như một cái bàn hòa giải vậy, mọi cãi vã mâu
thuẫn giữa chúng tôi chỉ chấm dứt khi cả hai cùng vùi dập, dầy vò nhau
trên chiếc giường êm ái nọ. Nhưng cũng dần dà tôi nhận thấy cô nàng núi
lửa của tôi trái tính như một con ngựa cái khó thuần, lại đáo để như
một con mẹ hàng tôm và lời lẽ thì sắc như dao ông thợ cạo. Cô ta có vẻ
như quá từng trải so với cái tuổi hai mươi của cô ta, còn tôi thì dường
như quá trẻ so với cô ta và với tuổi hai mươi của chính mình.
Gia
đình tôi đã vui vẻ đầm ấm trở lại vì cha tôi đã thường xuyên có mặt ở
nhà. Ông cũng không bao giờ đi qua đêm nữa. Mà làm sao ông có thể đi đêm
được nữa khi thằng con trai quý tử của ông, tức là tôi đây đã hàng đêm
tới ngự chình ình ở đó. Mẹ tôi đã nhiều lần tỏ ý thán phục tôi về cái
công việc mà tôi đã tự đứng ra giải quyết. Tôi thấy xấu hổ khi phải đón
nhận những lời khen ngợi đó và tất nhiên là giấu biệt đi sự thực xảy ra.
Tôi thường vắng mặt ở nhà, hoặc có đi về thì chỉ thoảng qua như một
bóng ma. Cha tôi không nói năng gì, còn tôi thì cũng im lặng mỗi khi hai
cha con giáp mặt nhau. Đôi khi tôi tự hỏi không biết cha tôi có biết
được việc gì đã xảy ra hay không? Tôi có làm điều gì sai quấy không khi
cặp bồ với cô nhân tình của cha mình? Tôi luôn bị dằn vặt đau khổ vì
mỗi khi nghĩ đến Trinh, nghĩ đến tình yêu đầu đời của mình thì lại thấy
bóng dáng của cha tôi, hiện ra lù lù như một tảng đá ngăn đường ở đó.
Thời
gian này tôi đi học thất thường. Người tôi phờ phạc hẳn đi, như lời
thằng Quân khờ bạn tôi nói ví von: “trông người thì như một anh chàng
mới lấy vợ, nhưng trông mặt thì lại thất thần như một kẻ bị vợ bỏ“. Quả
thật tôi đã bước vào một cuộc tình thật sự với một người đàn bà tuyệt
vời và cũng đã phải nếm mùi vị của đau khổ ghen tuông với chính người
đàn bà đó. Gần như đêm nào tôi cũng phải ngồi chầu chực trên chiếc ghế
đá lạnh ngắt trong công viên trước nhà Trinh để chờ đợi. Tôi ngồi một
mình trong bóng tối để chong mắt nhìn vào ngôi nhà đó và để cho nỗi hờn
ghen gậm nhấm trong lòng. Cô ta luôn sai hẹn khiến cho tôi phải trải qua
nhiều buổi tối chờ đợi kéo dài lê thê, hàng giờ liền lồng lộn đi quanh
quẩn ở trong cái công viên đó, trong lòng như có lửa đốt để rồi mãi cho
tới tận đêm khuya mới thấy cô ta trở về nhà, tươi tỉnh như không. Trái
tim đau khổ của tôi mách bảo cho tôi biết rằng cô ta đã phản bội tôi khi
quan hệ với người khác. Và thật đau đớn khi nghĩ rằng người đó chính là
cha của tôi. Người mà trong hoàn cảnh trái khoáy này, tôi còn oán giận
nhiều hơn nữa.
Có một lần, điên tiết lên
vì ghen và vì phải chờ đợi quá lâu trong công viên lạnh lẽo trong khi cô
ta rửng mỡ đi đâu đó đến tận nửa đêm mới về, tôi đã cho cô ta một cái
tát thẳng tay ngay ngoài đường. Rồi tôi lôi cô ta vào nhà và đè cô ta
xuống giường, nhưng không phải để làm tình như mọi khi mà để truy hỏi
xem đêm nay cô ta đã đi đú đởn với ai. Có lẽ cô ta thấy cơn ghen tuông
đã làm cho tôi trở nên hung bạo với đôi mắt long lên cùng với cánh tay
sẵn sàng cho cô ta thêm vài cái tát nữa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình,
nên cô ta vội vàng nói: Đi chơi với cha của anh.
-
Láo. Cô nói láo. Tôi không tin. Tôi gào lên và nắm lấy vai cô ta lắc dữ
dội.
Cô ta hoảng sợ, nói như khóc: “Không, em nói thật đấy mà. Tối nay
em đã gặp cha của anh, ông Y. thật mà..... Em còn cầm cái hộp quẹt của
ông ấy để quên.... Nó đây này”.
Cô ta lục
túi xắc và đưa tôi cái hộp quẹt sáng loáng. Tôi nhận ra ngay đó là cái
bật lửa mà cha tôi thường dùng. Một cái hộp quẹt hiệu Zippo có khắc hình
nữ thần Tự do, món quà của một người bạn đã tặng cha tôi từ lâu. Tôi
sững sờ cầm lấy cái vật nặng trĩu ấy mà thấy đau nhói trong tim. Dù tôi
đã lờ mờ nghi hoặc từ lâu, nhưng khi biết được sự thực đó thì tôi vẫn
choáng váng như bị một đòn qúa đau. Thì ra là cha tôi vẫn còn quan hệ
với Trinh. Trong khi tôi thẫn thờ với cái hộp quẹt trong tay thì Trinh
ngồi dưới chân tôi. Cô ta vừa khóc lóc vừa kể lể: “Vì cần tiền nên khi
ông ấy nhờ người gọi là em đến ngay. Rồi cùng đến nhà hàng K. và ở
đó....”
“Thôi câm đi!” Tôi rít lên và phũ phàng đẩy mạnh cô ta ra.
Mặc cho tiếng khóc lóc năn nỉ của cô ta, tôi lảo đảo ra về với đầu óc
rối bời.
Ôi, trời ơi! Cha tôi và tôi là
tình địch của nhau. Chưa bao giờ tôi lại thấy căm ghét cha tôi đến như
vậy. Tôi thấy ông chỉ là một kẻ đạo đức giả trong bộ mặt nhân từ. Từ
trước đến giờ, ông là một người cha tốt trong gia đình, được chúng tôi
kính nể vì ông đã nuôi dưỡng chúng tôi thành người và tạo dựng được một
cơ ngơi bề thế như hiện nay. Riêng đối với tôi, ngoài những lời dạy bảo
ông còn thường xuyên dúi vào tay tôi những cọc tiền dầy cộp, gọi là để
“tiêu vặt”. Nhưng giờ đây tất cả đã sụp đổ tan tành. Cha tôi đã hiện
hình là một con người giả dối. Ông đã lừa dối mẹ tôi, và bây giờ ông còn
lừa dối cả.... tôi nữa, mà cái hộp quẹt của ông đang nằm trong tay tôi
như một bằng chứng của sự giả dối đó.
Ngày
hôm sau khi cả nhà tôi quây quần bên cái ti vi như thường lệ, thì tôi
móc bao thuốc lá ra. Trước mặt cha tôi, tôi cố tình chậm chạp lấy cái
hộp quẹt đó ra, cái hộp quẹt Bằng - Chứng - Giả - Dối của cha tôi để
châm thuốc hút. Lúc đó mẹ tôi chỉ tỏ vẻ khó chịu khi nhìn thấy tôi hút
thuốc, còn cha tôi thì giật mình khi nhìn thấy cái hộp quẹt đó trong tay
tôi. Ông chết lặng người đi, không thốt được lời nào cứ như thể ông vừa
thấy tôi móc ra một cây súng lục vậy. Với khuôn mặt u ám và ánh mắt
luôn nhìn xuống dưới đất như để lẩn tránh ánh mắt của tôi, ông ngồi im
lặng mãi cho tới khi chương trình ti vi kết thúc. Còn tôi như muốn để
hành hạ ông thêm nữa, thỉnh thoảng lại cầm lấy cái hộp quẹt Bằng - Chứng
- Giả - Dối đó lên và khề khà châm thuốc hút.
Từ
đó giữa cha tôi và tôi dường như lúc nào cũng có một bức tường vô hình
ngăn cách. Ông ít khi gặp mặt tôi, nhưng vẫn không quên cho tôi những
khoản tiền “tiêu vặt” khổng lồ như trước kia. Về phần mình tôi cũng hối
hận vì đã làm một việc không phải với đạo làm con như thế. Tôi rất muốn
gặp cha tôi để xin ông tha thứ cho nhưng cơn ghen mù quáng trong đầu tôi
đã không cho tôi làm điều đó. Ở đâu đó giữa cha tôi và tôi luôn ẩn hiện
bóng dáng của Trinh, ẩn hiện như một bóng ma ngăn cách hai cha con
chúng tôi.
Để tránh mặt cha tôi, tôi
thường xuyên vắng nhà và chui vào Ký Túc Xá sinh viên để tá túc. Trong
cái “quan tài” khổng lồ luôn kêu cót két của thằng Quân khờ, tôi trằn
trọc suốt đêm để suy nghĩ về cái hoàn cảnh trớ trêu của mình. Tâm trạng
của tôi lúc này đang ở trong tình trạng mà người ta thường nói văn vẻ là
“con tim không chịu làm theo mệnh lệnh của trí óc”. Lý trí mách bảo tôi
rằng hãy xa rời người đàn bà yêu quái đã đưa cha con tôi vào hoàn cảnh
dở khóc dở cười này. Nhưng trái tim non nớt của một kẻ mới yêu lần đầu
như tôi thì dường như co dúm lại vì nỗi khiếp sợ khi phải xa rời Trinh.
Chỉ nội ý nghĩ phải chia tay với cô ta đã làm cho tôi đau nhói trong
lòng. Tôi sợ mất Trinh, sợ cái khoảng không trống vắng đầy đau khổ trong
tim tôi khi không còn Trinh nữa. Cô ta đã để lại dấu ấn qúa đậm trong
cuộc đời trong trắng của tôi, y như một vết bẩn trên tờ giấy trắng tinh
vậy.
Chỉ mới vài ngày không gặp Trinh, tôi
như đã phát cuồng lên. Không chịu đựng được lâu hơn, tôi xách xe lao
đến nhà cô ta. Khi quẹo vào con đường nhỏ quen thuộc của nhà người yêu,
tôi bỗng sững người lại. Không thể tin vào mắt mình nữa khi tôi trông
thấy chiếc xe hơi mầu đen hiệu X...... Chiếc xe của cha tôi và vào một
giờ khuya khoắt như thế này. Đầu óc choáng váng, tôi quay xe lại và bỏ
chạy như điên trên đường phố mà chẳng biết đi đâu. Sau một hồi chạy vòng
vèo bạt mạng mà chẳng xảy ra tai nạn nào như ý muốn, tôi lại chui vào
một quán nhậu còn mở cửa. Ở đó trong tâm trạng của một kẻ muốn chết, tôi
uống không biết bao nhiêu ly rượu đắng ngắt. Cuối cùng tôi mò về tới
KTX và chui vào cái “quan tài” của thằng Quân khờ để ngủ. Đêm đó tôi
mong muốn mình đang nằm trong một cái quan tài thật sự, để được chấm
dứt những nỗi đau khổ đang làm tôi như muốn phát điên lên.
Sáng
hôm sau tỉnh dậy với cái đầu nhức như búa bổ, tôi nhanh chóng quyết
định phải chia tay ngay tức khắc với người đàn bà đáng khinh bỉ đó. Ngay
lập tức tôi tới thẳng nhà cô ta để thực hiện quyết tâm của mình.
Đến
trước ngôi nhà quen thuộc làm tôi nhớ lại cái lần đầu tiên đến đây để
bắt ghen cho mẹ tôi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Trinh và cũng là lần
đầu tiên tôi bị cô ta hớp hết hồn vía. Tôi thấy đau nhói trong lòng khi
nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng mình đến căn nhà này.
Cửa
mở, khuôn mặt rạng rỡ của Trinh hiện ra chào đón tôi. Cô ta ôm lấy tôi
và mừng rỡ cho tôi biết rằng, đêm qua cha tôi đã đến đây để lấy hết đồ
đạc của ông. Cô ta chỉ tay vào căn phòng đã trống huyếc trống hoác.
Những món đồ đắt tiền như dàn máy nghe nhạc, tivi... Trong lòng rộn ràng niềm vui sướng, nhưng tôi không khỏi có chút nghi ngờ khi ngạc nhiên hỏi cô ta:
- Nhưng tại sao cha anh lại lấy đồ đạc lúc nửa đêm? Đêm qua anh đã đến và thấy xe hơi của ông ấy...
-
Tại vì ông ấy muốn ở lại như trước nhưng em không đồng ý. Em nói là em
đã có anh. Và yêu cầu ông ấy mang những món đồ của ông ấy về.
Thế
là bao nhiêu căm ghét trong tôi đã biến đi đâu hết. Nhanh như chúng
chưa từng có trong tôi vậy. Rồi chúng tôi lại quấn lấy nhau và chiếc
giường hòa giải êm ái ở nhà cô nàng lại làm tốt đẹp nhiệm vụ của nó.
Thậm chí tôi đã tự trách mình là quá hồ đồ khi vội kết tội oan cho cô
ta. Ngay lập tức tôi xoay của mẹ tôi một số tiền lớn, với lý do để chung
vốn kinh doanh với bạn bè để đưa cho Trinh mua lại những món đồ mà cha
tôi đã lấy về. Chúng tôi đã làm lành với nhau như chẳng có chuyện gì xảy
ra và sẽ lại ở bên nhau hạnh phúc.
Nhưng
tôi đã lầm. Cô nàng núi lửa là một kẻ nói dối rất giỏi nhưng hành động
thì lại rất dở. Tôi đã nhiều lần phát hiện ra bằng chứng có sự hiện diện
của con người ấy, người cha đạo đức giả của tôi trong căn nhà này. Tôi
lại rơi vào tình trạng đau khổ, dằn vặt.....
Cho
đến một ngày kia, tôi cố tình ở lại qua đêm tại nhà nàng. Trong lúc
Trinh đang ngủ say còn tôi thì trằn trọc mãi không ngủ được thì chợt có
ánh đèn xe chiếu sáng rực căn phòng. Tôi nhỏm dậy nhìn qua cửa sổ và
giật mình khi nhìn thấy chiếc xe hơi của cha tôi, và nó đang quẹo để
chạy thẳng vào nhà. Tôi lạnh người vì ý nghĩ sẽ phải chạm trán cha tôi
trong một hoàn cảnh eó le như thế này. Đột nhiên chiếc xe hơi dừng lại,
pha đèn sáng rực vào tận phòng. Có lẽ cha tôi đã nhận ra chiếc xe gắn
máy của tôi đã được dựng một cách cố ý ở phía trước. Đó chính là món quà mà cha tôi đã mua cho tôi khi tôi đậu vào đại học.
Nhìn
thấy chiếc xe gắn máy dựng cản đường vào trong sân, có lẽ cha tôi đã
phải dằn vặt ghê gớm lắm trước cửa nhà, khi ánh đèn xe trên tường rung
lên như giận dữ. Còn tôi thì đứng như trời trồng sau khung cửa sổ, ngực
thắt lại với những ý nghĩ trái ngược nhau. Một phần thì tôi muốn ông
bước vào đây để thấy được cái cảnh trớ trêu là thằng con trai qúi tử của
ông, tức là tôi đây đang ở trên giường với nhân tình của ông. Nhưng
phần khác thì tôi lại không muốn ông bước vào để đừng thấy cũng cái cảnh
đáng buồn ấy. Và dù có ghen tuông hay căm ghét cha mình đi nữa thì tôi
vẫn không muốn ông thấy được cái cảnh tôi đang là một tên tình địch đắc
thắng của ông. Vì ông vẫn là cha của tôi.
Cuối
cùng thì chiếc xe gầm lên khe khẽ, nó thụt lùi, lùi dần cho tới khi ánh
đèn pha chiếu trên tường mờ nhạt đi rồi biến mất hẳn. Tôi thở phào hú
vía vì giây phút căng thẳng đã trôi qua. Giờ đây tôi mới thấy mừng vì
cha tôi đã bỏ về. Dù sao thì tôi cũng thấy xấu hổ vì ý nghĩ đã chơi cho
cha mình một vố qúa nặng như thế. Và còn một điều nữa mà giờ đây tôi mới
thấy rõ như ban ngày, đó là Trinh đã phản bội tôi khi cô ta vẫn tiếp
tục mối quan hệ cũ và đẩy cha con tôi vào một hoàn cảnh dở khóc dở cười
như thế này. Tôi đánh thức cô ta dậy bằng cách nắm đầu dựng dậy và làm
cho cô ta tỉnh ngủ bằng một cái tát thẳng tay:
- Cô đã lừa dối tôi. Tôi gào lên. Cô vẫn còn quan hệ với con người kia?
Mắt cô ta long lên sòng sọc khi nhìn tôi và giọng nói rít lên đầy thách thức:
-
Tôi tưởng anh biết điều đó từ lâu rồi chứ? Hay anh giả vờ không biết?
Phải, tôi còn quan hệ với ông ấy. Vì tôi cần tiền. Tất cả các khoản
tiền mà tôi có được trong thời gian qua đều do ông ấy cả. Nếu không thì
tôi đã ra ngoài đường mà ở rồi. Vì vậy mà tôi vẫn còn quan hệ với ông
ấy.
- Vậy ra những món đồ... đồ đạc ông ấy không lấy... lấy về...
- Không. Ông ấy không lấy về mà tôi bán đi đấy. Có như thế thì anh mới mua lại chứ....
- Cô đúng là một con đĩ!
-
Đúng, nhưng không phải với anh. Vì anh làm gì có tiền. Nếu anh có tiền
thì tôi đã chẳng cần phải tiếp tục mối quan hệ với ông già đó đâu. - Cô ta
thản nhiên nói những lời lẽ làm cho tôi cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
Tôi chỉ biết cứng họng vì những lời cô ta nói đều là sự thực cả. Tôi
nói, giọng như nghẹn đi:
- Loại người như cô đâu có biết gì về tình yêu....
Cô
ta cười phá lên: “Tình yêu ư? Với ai? với anh hay với ông già của
anh? Với cha anh thì không được rồi. Còn với anh thì tình yêu sẽ tiến
tới đâu? Liệu anh và cái gia đình danh giá của anh có chấp nhận tôi
không? Chắc chắn là không rồi. Người mà anh lấy sẽ là một cô gái nhà
lành, cũng thuộc gia đình danh giá như gia đình anh. Như cái cô Quyên
học cùng trường với anh đó.
Mặc dù nhữg
lời nói của cô ta làm tôi khó chịu nhưng nó lại đúng sự thật. Phải, làm
sao tôi có thể đi đến hôn nhân với Trinh được. Ngay dù cho tôi có muốn
thì chắc chắn gia đình tôi sẽ không đời nào chấp nhận cho tôi lấy một cô
gái như Trinh, nhất là cha tôi. Điều đó rõ như ban ngày. Ngay chính bản
thân tôi cũng là một sự mâu thuẫn rối bời, khi không thể tự trả lời
rằng mình có thể lấy Trinh làm vợ hay không? Nhưng tôi cũng không muốn
mất cô ta. Chỉ nội ý nghĩ phải xa rời cô ta cũng đã làm tôi rụng rời tay
chân rồi.
Để không thể mất cô ta, tôi đã
xách đồ đến ở với Trinh trong căn nhà nhỏ có chiếc giường khổng lồ êm ái
kia. Và cũng để cô ta không quan hệ với ai khác ngoài tôi ra, tôi cũng
không ngần ngại xoáy một số tiền lớn của gia đình để đi xây dựng tổ ấm
mới. Thế là tôi đã bước vào một cuộc phiêu lưu với một mối tình rồ dại
mà chẳng ai biết nó sẽ đi về đâu. Cũng như bắt đầu một cuộc sống gia
đình với người đàn bà tuyệt đẹp được sinh ra không phải để làm một người
vợ. Ban ngày chúng tôi đi ăn, xem những bộ phim cao bồi mà cả hai cùng
ưa thích, rồi đi ăn tối ở các nhà hàng sang trọng nhất. Về đến nhà,
chẳng có việc gì để làm nên chúng tôi cãi cọ nhau, rồi lại làm lành với
nhau trên cái giường hòa giải khổng lồ kia. Ngày hôm sau lại đi chơi,
rồi tiếp tục cãi cọ gây gổ và cuối cùng làm lành với nhau.
Khi
số tiền tôi đem theo đã cạn đi thì dường như chúng tôi gây gổ với nhau
nhiều hơn và làm lành với nhau ít hơn trước. Chỉ có tiền, thật nhiều
tiền thì mới có được hạnh phúc với những cô nàng như thế này, nếu gọi
đấy là hạnh phúc. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao những người đàn ông giàu
có hay có quyền chức mà có những cô nhân tình trẻ đẹp thì thường hay
phải sạt nghiệp hoặc phải đi tù.
Chuyện
học hành của tôi chểnh mảng đến mức nếu không có thằng Quân khờ thì tôi
đã bỏ học từ lâu rồi. Vì từ khi đến nhà Trinh ở, tôi đã không còn đến
trường đều đặn nữa. Hàng ngày, thằng Quân phải đem bài vở đến cho tôi.
Rồi nó còn ngồi cặm cụi chép bài vở, và giảng bài ở trường về cho tôi
nữa. Trinh chấp nhận sự có mặt của nó bằng một sự dửng dưng như không.
Dường như cô ta cho rằng nó cũng giống như tôi, một tên học trò chỉ biết
quanh quẩn bên váy mấy cô nữ sinh.
Nhưng
rồi cô ta đã phải thay đổi thái độ đối với người bạn thân của tôi. Vốn
là người hiền lành tốt bụng, thậm chí có hơi chậm chạp, nhưng thằng Quân
khờ xuất hiện đúng lúc trong cuộc sống đôi lứa đang có chiều tan rã của
chúng tôi. Nó đã mau chóng trở thành vừa là bạn thân thiết của cả hai
chúng tôi, lại vừa như một chiếc van an toàn sẵn sàng làm việc khi cuộc
sống của cả hai chúng tôi ngày càng trở nên bế tắc, và dễ bùng nổ hơn
bao giờ hết. Chúng tôi thường xuyên ca thán trách móc lẫn nhau và trút
tất cả những lời than vãn đó vào tai nó. Như một ông trọng tài vô tư, nó
lắng nghe một cách chăm chú tất cả những gì chúng tôi phàn nàn về nhau,
hỏi thêm vài chi tiết nữa để rồi quên luôn chẳng bao giờ nhắc lại lần
thứ hai. Nhưng như thế cũng là qúa đủ. Chúng tôi đều cảm thấy nhẹ nhõm
khi trút được tất cả nỗi bực dọc ở trong lòng vào tai ông bạn khù khờ
nhưng tốt nết đó. Dần dà Trinh cũng chấp nhận sự có mặt của thằng Quân
trong nhà như một sự đương nhiên. Thậm chí cô ta còn tỏ ra thân thiết
với thằng Quân hơn khi biết được gia đình nó rất giàu có ở dưới quê.
Cha
tôi đã không đến nhà Trinh từ lâu, kể từ cái đêm mà ông suýt đụng độ
với tôi ở đó. Nhưng một hôm cha tôi xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của
chúng tôi:
- Ba muốn nói chuyện riêng với con. Ông nói như ra lệnh, mắt không nhìn ai.
Trinh
vùng vằng khó chịu nhưng trước ánh mắt cương quyết của cha tôi, cô ta
đành phải cùng với thằng Quân khờ rút ra ngoài. Cha tôi chốt cửa lại.
Ông nhìn quanh căn phòng, và tôi nhìn thấy vẻ khó chịu của ông khi nhìn
thấy chiếc giường khổng lồ trong phòng. Sau vài lời hỏi thăm, cha tôi
đưa cho tôi một cái bao giấy và nói:
-
Hôm nay ba đến thăm con và để đưa con một ít tiền tiêu vặt. Nhưng lý do
chính ba đến đây là để khuyên con trở về nhà. Số tiền mà con đã lấy ở
nhà khi bỏ đi thì ba mẹ đã giải quyết xong rồi. Con hãy trở về nhà vì
sắp thi cử rồi...
- Cám ơn ba nhưng con sẽ không về đâu. Tôi cố tạo vẻ lạnh lùng để trả lời ông.
Đột nhiên cha tôi đến bên tôi, ông quỳ xuống và nói, giọng nghẹn nghào:
-
Con ơi. Ba là người có lỗi trong tất cả câu chuyện đáng buồn này. Ba
đau lòng lắm vì đã gây ra tội lỗi và giờ đây bắt con phải gánh chịu. Để
con bỏ nhà, bỏ học như thế này thì lỗi ở tại ba hết...
Và
ông khóc. Phải. Cha tôi đã khóc. Những giọt nước mắt chảy xúông khuôn
mặt mà giờ đây tôi mới nhận thấy có nhiều nếp nhăn của ông. Tôi vội vàng
đỡ cha tôi dậy. Nhưng ông giữ chặt tay tôi và nói trong cơn thổn thức:
-
Bây giờ ba có nói gì thì cũng không thể bào chữa những tội lỗi gây ra
cho con. Chỉ biết rằng ba đã hối hận lắm rồi, và nỗi hối hận này sẽ theo
ba đến chết. Ba chỉ còn biết mong con hãy tha thứ cho ba một lần. Hãy
vì ba mà trở về nhà. Hãy vì ba mà đừng bỏ học con nhé...
Tôi
cũng đã khóc. Vừa khóc tôi vừa hứa với cha tôi là tôi sẽ không bỏ học.
Và sẽ thu xếp để trở về nhà sớm. Cha tôi và tôi nắm tay nhau mà nước mắt
trào ra.
Ngày thi tốt nghiệp đã cận kề
rồi, vì nhớ lời hứa với cha tôi nên tôi đã quyết tâm đến trường. Tôi đã
đuối sức học kể từ ngày lao vào cuộc tình ái với Trinh và bây giờ thì
tôi phải cố gắng để lấy lại thời gian đã mất. Thật buồn cười khi người
giúp tôi trong thời gian học nước rút này lại chính là Quyên, và người
đã thuyết phục Quyên đến dạy kèm cho tôi ở trường lại chính là... cha
tôi. Ông đã khuyên nàng coi như không có chuyện gì xảy ra và cố gắng
giúp đỡ tôi việc ôn thi. Và Quyên đã không tỏ thái độ giận dỗi nào đối
với tôi cả, mà đối với tôi thì nàng có tặng tôi mấy cái tát thì cũng còn
là quá nhẹ nhàng.
Hồi xưa tôi nhớ mình
hay diễu cợt câu chuyện thần thoại về Nữ Thần Tình Yêu, giương cung bắn
với đôi mắt bị bịt kín. Thật ngớ ngẩn khi con người ta lại có thể mù
quáng được trong tình yêu. Lúc đó tôi nghĩ rằng chỉ có những cô nương
nhà lành hay những anh chàng nhà quê khờ khạo như thằng Quân khờ bạn tôi
thì mới có thể mù trong tình yêu được, chớ còn những kẻ như tôi thì
thật khôi hài mà nói như vây. Nhưng tôi đã lầm và ngỡ ngàng ra sao khi
biết tin Trinh đã phản bội tôi. Chính trong một ngày bận rộn ôn thi với
Quyên , tôi đã nhận được một lá thư của cô ta cùng với một số đồ đạc ít
ỏi của mình. Thư cô ta viết nguệch ngoạc đầy lỗi chính tả: “Tôi xin
chúc anh và cô bạn gái nhà lành của anh được nhiều hạnh phúc. Tôi xin
rút lui ra ngoài cho cả hai cùng vui vẻ nhé. Nhưng tôi không buồn đâu.
Tôi cũng tìm ra cho mình một nguồn vui mới ở nơi người bạn thân của anh
rồi. Đó là anh Quân. Anh ấy không khờ chút nào. Đừng có đến nhà tôi nữa
nhé. Tôi xin gửi trả tất cả đồ đạc của anh.” Ký tên: Trinh.
Tôi
như đã bị giáng một đòn qúa nặng khi nghe tin đó. Thậm chí tôi còn
không tin rằng đó là sự thực, ngay cả khi nhìn thấy đống đồ đạc thảm hại
của mình được Trinh gửi trả. Có lẽ đó chỉ là một trò đùa ác ý của cô ta
chăng?
Bỏ mặc buổi học và bỏ mặc Quyên ở
đó, tôi nhảy lên taxi để chạy ngay đến nhà của người đàn bà phản bội.
Bóng đêm đã phủ xuống khi tôi đến trước ngôi nhà quen thuộc. Một cảm
giác kỳ lạ cứ lởn vởn trong đầu tôi và càng lúc càng hiện ra rõ ràng
hơn. Không bao giờ có một trò đùa dã man và vô lý đến như vậy, giữa một
người là người yêu và một người là bạn thân nhất của tôi. Chỉ có một
điều duy nhất có thể biện minh cho một trò đùa vô lý đến như vậy. Đó là
sự thực và phải là sự thực mà thôi.
Căn
phòng quen thuộc yên tĩnh đến lạ kỳ. Chỉ đến khi tôi đứng sát bên cửa sổ
với trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung ra vì hồi hộp, thì tôi
mới nghe thấy có tiếng động. Tiếng động quá quen thuộc đối với tôi đến
mức không thể lầm lẫn vào đâu được. Tiếng gào thét, tiếng rên rỉ vì
khoái lạc như tiếng mèo kêu trong những đêm động đực, và tiếng chiếc
giường nệm khổng lồ cũng đang rên lên vì sung sướng. Hoàn toàn giống với
chúng tôi chỉ mới một vài đêm trước đây mà thôi. Chỉ có điều, tôi không
phải là kẻ trong cuộc như mọi lần mà là một kẻ đang đứng rình ngoài cửa
sổ. Và kẻ thay thế tôi cũng chính là thằng bạn thân nhất của mình.
Cú
đánh quá mạnh làm tôi choáng váng. Tôi điên cuồng lao ra ngoài đường
với tâm trạng vô cùng hoảng loạn. Tôi muốn tìm lấy một thứ gì đó, như
một con dao găm hay một cây súng rồi quay trở lại căn phòng đáng nguyền
rủa kia để giết. Tôi sẽ giết hết tất cả ở đó. Tôi sẽ tàn sát hết tất cả
và cả bản thân mình nữa. Tôi sẽ bắn giết thật sự chớ không phải như trên
xinê nữa. Bầu máu nóng của tuổi hai mươi sôi sùng sục trong huyết quản
của tôi và nó kêu gọi tôi phải giết và giết.....
Có
một bàn tay mạnh mẽ đã ngăn tôi lại khi tôi lao ra khỏi con hẻm. Đó
chính là cha tôi, và có lẽ ông vừa đến đó. Vừa giữ chặt lấy tôi, cha tôi
vừa nói:
- Ba đây. Hãy dừng lại một chút. Ba muốn nói chuyện với con.....
-
Buông con ra. Tôi thét lên trong cơn giận dữ điên cuồng. Hai đứa chúng
nó đã phản bội con... Con sẽ giết chết hai đứa chúng nó. Giết tất cả
chúng nó...
- Thì chính vì việc này mà ba
muốn nói chuyện với con. Nhưng con phải đứng yên đừng có vùng vẫy nữa vì
ba đang muốn đứt hơi rồi đây.
Tôi ngừng
lại và thở hồng hộc. Cha tôi cũng vậy khi ông nới lỏng bàn tay giữ tôi.
Tôi nhận thấy cha tôi cũng chẳng còn mạnh khoẻ nữa khi thấy ông thở dốc
nặng nề qua cuộc giằng co với tôi vừa rồi.
-
Ba đã biết tất cả rồi vì Quyên vừa cho ba hay. Ba muốn nói chuyện với
con. Cha tôi nói và ông dứt khoát kéo tôi theo ông vào cái công viên bên
kia đường. Chúng ta hãy đến cái ghế đá kia ngồi nói chuyện.
Thật
trớ trêu khi đó chính là chiếc ghế đá lạnh lẽo mà tôi đã ngồi chờ Trinh
trong nhiều đêm dài. Ngồi nơi đây có thể nhìn thấy căn nhà nhỏ đó đang
chìm trong bóng tối và tim tôi đau nhói lên khi nghĩ về những gì đang
xảy ra trong đó.
- Cha con ta hãy nói
chuyện với nhau như hai người bạn, hoặc như hai người đàn ông nhé. Cha
tôi nói khi chúng tôi cùng ngồi xuống cái ghế đá lạnh ngắt. Ông đã nhìn
thấy ánh mắt căm thù của tôi khi nhìn mãi vào căn nhà kia. Hãy bình tĩnh
con ạ. Ba rất hiểu con ở trong tình trạng này...
-
Ba không hiểu được đâu. Tôi thét lớn, giọng ngẹn đi vì uất ức. Ba hãy
để cho con yên. Hãy để con làm gì mặc con. Bây giờ con chỉ muốn xông vào
căn nhà khốn kiếp kia để giết chết cả hai đứa chúng nó rồi con sẽ tự
giết con luôn. Bây giờ con không cần lời khuyên bảo của ai hết. Ba ơi?
Ba không thể nào hiểu được đâu.
- Ba hiểu được chứ...
-
Không. Ba không thể hiểu được vì ba không bao giờ ở vào hoàn cảnh hiện
thời của con. Trời ơi! Ba phải ngồi ở đây để nhìn thấy cảnh một kẻ là
người yêu của mình, với một kẻ là bạn thân nhất của mình đang phản bội
mình trong căn nhà kia thì ba mới hiểu được....
-
Con ơi. Ba hiểu được vì chính ba đã ở vào hoàn cảnh đó. Cha tôi nhẹ
nhàng nói - Chỉ cách đây vài tháng thôi thì ba cũng đã ở trong một hoàn
cảnh tương tự như con hiện thời, thậm chí cũng ngồi trên chính cái ghế
đá này để nhìn căn nhà đó. Chỉ có một điều khác nhau duy nhất, đó là
không phải người bạn thân nhất mà là người con trai yêu quý nhất của
mình...
Tôi sững sờ kinh ngạc nhìn cha
tôi. Ông nói ra bằng giọng nói nhẹ nhàng và chân tình như một người bạn
đang nói chuyện với một người bạn vậy. Đột nhiên tôi như hiểu tất cả, và
cũng đột nhiên cơn giận dữ điên cuồng trong con người tôi như tan biến
đi khi nghe cha tôi thú nhận ra những điều đó. Một cảm giác lẫn lộn giữa
sự ngượng ngùng ân hận cùng nỗi xót xa cay đắng chen lẫn trong lòng tôi
làm cho tôi bối rối...
- Ba nói điều đó
với con hoàn toàn không phải là để trách móc con hay làm cho con phải
khó xử. Ba nói những điều đó một cách chân thành nhất từ đáy lòng mình,
để tránh cho con có thể làm một việc rồ dại nào đó có thể hại đến bản
thân con, hay đến tương lai của con. Nếu điều tồi tệ nào đó xảy ra cho
con thì ba sẽ đau lòng lắm vì chính ba là người có lỗi....
-
Không. Sẽ không có điều nào xảy ra đâu. Tôi nói, giọng ngẹn đi vì xúc
động - Con không hề nghĩ rằng việc con đã làm đó đã khiến cho ba phải đau
lòng...
- Không hề gì. Chính điều đó đã
giúp ích cho ba nhiều lắm. Có lẽ những lời khuyên bảo của ai lúc đó cũng
khiến ba không nghe đâu. Chỉ đến khi con cặp bồ với cô ta thì ba mới có
được một bài học đích đáng như thế. Có như thế thì ba mới thoát khỏi
vòng tay ma quái của cô ta. Cũng như thực tế phũ phàng hôm nay của người
bạn con sẽ là một bài học đích đáng cho con, khiến con thoát khỏi được
cô ta.
- Chính con mới là kẻ có lỗi trong tất cả chuyện này. Tôi nói lên tiếng nói tự đáy lòng mình.
-
Không. Ba tôi nói khi ông nhìn thẳng vào mắt tôi - Con không hề có
lỗi. Chính ba mới là người có lỗi trong chuyện này. Ba đã từng này tuổi
rồi mà còn làm một việc vô đạo đức đến như thế. Nếu không có câu chuyện
phiêu lưu tình ái của con thì ba cũng sẽ còn phải ngụp lặn trong bùn
nhơ, trong tăm tối của ngôi nhà kia không biết đến bao giờ. Ba đã phạm
sai lầm. Bởi vì ba cũng chỉ là một con người như mọi con người bình
thường khác mà thôi.
Tôi ngượng ngập nhìn vào ánh mắt hiền hậu của cha tôi.
- Cuộc đời này có rất nhiều loại người xấu xa như vậy. Nhưng đừng buồn về
điều đó con ạ. Phải có người xấu để làm thứ thuốc thử cho người tốt.
Giống như phải có chất axit độc hại thì mới lọc trong quặng ra thứ vàng
ròng nguyên chất vậy. Hãy đứng thẳng dậy sau khi vấp ngã. Con hãy còn
tương lai tốt đẹp phía trước. Đừng làm hại bản thân mình vì một con
người không xứng đáng như vậy con trai ạ. Hãy cho đây là một bài học đầu
tiên của cuộc đời con đi, con trai ạ. Một bài học mà không có trường
lớp nào dạy cho con được. Một bài học mà chỉ có trong cuộc sống thực mới
dạy cho con và con phải trả giá mới học được.. Và bài học này sẽ chỉ có
ích đối với con mà thôi. Chắc chắn chẳng bao lâu nữa, người bạn của con
hiện ở trong đó sẽ phải ngồi ngoài này để nhìn vào ngôi nhà đó y như
con đêm nay. Mà không biết anh ta có rút ra được một kinh nghiệm nào
không từ bài học đầu tiên của cuộc đời này? Chính ba cũng đã học được
một bài học ở lần vấp ngã này và nó là bài học cuối cùng của cuộc đời ba
rồi con trai ạ. Còn bây giờ thì điều cuối cùng mà ba muốn nói với con là: “Cám ơn con. Nếu không có con thì...”
Tôi đỏ bừng mặt. Đã có lúc tôi tưởng tượng ra cha tôi đã nói với tôi câu này nhưng ở trong hoàn cảnh hoàn toàn khác.
Chúng
tôi đứng dậy và bước ra khỏi công viên. Tôi đưa mắt cố nhìn lần chót
vào ngôi nhà đang chìm trong bóng đêm đen kia. Cha tôi khoác lấy vai
tôi, rồi hai cha con cùng đi về phía con đường đang tràn ngập ánh đèn.
Đột nhiên tôi nhận thấy đã từ lâu lắm rồi, giờ đây tôi mới lại được đi
trong vòng tay thân yêu của cha mình.
Sài Gòn ngày 31/12/2007
HẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét