PHẦN 2 - CHƯƠNG 1
Thứ Năm, ngày 11 tháng Mười
Asakawa
phải tăng tốc độ cần gạt nước vì mưa mỗi lúc một mau. Thời tiết ở
Hakone rất thất thường. Dưới Odawara trời vẫn nắng, song càng lên cao
không khí càng ẩm ướt và đến đỉnh đèo thì một cơn mưa dữ dội ập đến. Gã
đã gặp chuyện này một vài lần. Nếu là ban ngày thì gã còn có thể phần
nào dự đoán được thời tiết trên núi dựa vào những đám mây bao lấy đỉnh
Hakone. Nhưng ban đêm, gã chẳng thấy gì ngoài bóng tối phía sau ánh đèn
pha. Mãi đến khi dừng xe lại và ngẩng nhìn lên gã mới nhận ra bầu trời
đầy sao đã biến mất. Lúc gã lên tàu ở Tokyo, phố xá bắt đầu chìm trong
mờ tỏ. Tới ga Atami, lúc thuê xe gã vẫn còn thấy bóng trăng ẩn hiện qua
những kẽ mây. Thế mà bây giờ, những giọt nước nhỏ li ti phất phơ trước
ánh đèn pha đã biến thành cơn mưa thật sự, quất thẳng vào kính trước.
Bảng
đồng hồ điện tử phía trên công-tơ-mét hiển thị con số 19:32. Asakawa
nhẩm tính quãng đường thời gian cho tới lúc này. Gã lên tàu ở Tokyo lúc
17:16 và tới ga Atami lúc 18:07. Ra khỏi cửa soát vé và làm xong thủ tục
thuê xe lúc 18:30. Mua hai hộp mỳ cốc, một chai Whisky loại nhỏ ở chợ
và thoát ra khỏi khu nội thị toàn đường một chiều vào lúc 19:00.
Đường
hầm dài xuyên qua rặng núi đá Tanna bắt đầu hiện ra trước mắt gã trong
ánh đèn vàng nhấp nháy. Đi hết đường hầm ra tới tỉnh lộ Atami-Kannami là
sẽ thấy biển chỉ dẫn lối vào Pacific Land Nam Hakone. Vào tới bên trong
tiếng gió rít bên thành xe nghe khác hẳn. Cùng lúc, màu da gã, chiếc
ghế bên cạnh, tất cả mọi thứ trong xe đều bị nhuộm vàng bởi ánh đèn màu
cam, gã bỗng thấy bồn chồn. Gã sởn gai ốc. Không có bóng xe nào chạy
ngược lại, tiếng cần gạt nước ken két miết vào mặt kính trước. Gã ngắt
công tắc cần gạt nước. Gã sẽ tới đó trước tám giờ. Đường vắng tanh vậy
mà gã không hề có ý định tăng ga. Tự nhiên, trong vô thức, gã thấy sợ
phải đi đến đó.
Tấm bảng chỉ dẫn lối vào
Pacific Land Nam Hakone được dựng trên một sườn núi. Không đèn nê-ông
quảng cáo, chỉ có tấm bảng chắn với những vệt sơn đen. Vì thế, nếu bỏ lỡ
cái tích tắc đèn pha chiếu vào tấm biển, bất kỳ ai cũng có thể chạy
tuột qua. Asakawa cho xe rẽ sang trái và leo lên con đường núi chạy giữa
những mảnh ruộng bậc thang. Quá nhỏ so với một lối vào khu nghỉ dưỡng.
Gã thấy hơi lo lắng; không khéo lại là đường cụt. Gã cài số thấp và leo
một cách chậm rãi vì nhiều đoạn cua gấp mà đèn đường thì không có. Cũng
chẳng còn khoảng trống nào để tránh nếu có xe ngược chiều chạy lại.
Mưa
đã tạnh tự lúc nào. Bây giờ Asakawa mới nhận ra điều dó. Thời tiết giữa
sườn Đông và sườn Tây của dải núi đá Tanna thật trái ngược nhau.
Song
đó không phải là đường cụt, nó chạy dài mãi lên trên. Hai bên đường bắt
đầu lác đác xuất hiện những ngôi biệt thự đang rao bán. Rồi đột nhiên,
cảnh vật hoàn toàn thay đổi, đường mở thành làn đôi, mặt đường tốt hơn
và hai bên được trang hoàng bằng những hàng đèn. Sự biến đổi ấy khiến
Asakawa kinh ngạc. Gã đã vào đến Pacific Land, khắp nơi là những đồ
trang trí xa xỉ. Con đường nhỏ chạy xuyên qua ruộng vừa rồi là sao? Con
đường vốn hẹp lại càng hẹp hơn bởi lá ngô và đám lau sậy cao ngút đầu
xoè ra từ hai phía làm gã thấy bồn chồn với ý nghĩ: rất có thể nó đang
chờ mình ở khúc cua kế tiếp.
Đối diện với
bãi đậu xe rất rộng là toà nhà ba tầng, ở đó có trung tâm thông tin và
nhà hàng. Asakawa dừng xe ngay trước sảnh lớn và bước vào trong. Gã nhìn
đồng hồ: vừa tám giờ, đúng như dự tính. Có tiếng đập bóng từ đâu đó
vọng lại. Phía dưới trung tâm là sân quần vợt, có mấy đôi nam nữ đang
hào hứng chơi tennis trong ánh đèn vàng vọt. Thật lạ, cả bốn sân đều
đang được sử dụng. Tám giờ, thứ Năm, một ngày thượng tuần tháng Mười,
Asakawa không thể hiểu nổi thần kinh của những kẻ đã tới tận đây để chơi
tennis vào giờ này. Dưới sân tennis, ở mãi đằng xa, có thể nhìn thấy
ánh đèn đêm từ Manj Mishima và Numazu hắt tới. Và khoảng tối phía xa hơn
nữa, đậm đặc như hắc ín, là vịnh Tago-no-Ura.
Bước
vào trung tâm, ngay trước mặt gã là nhà hàng. Gã có thể nhìn thấy mọi
thứ bên trong nhà hàng vì nó được làm bằng kính. Asakawa lại một lần nữa
phải kinh ngạc. Nhà hàng đóng cửa lúc tám giờ, vậy mà các thực khách,
đa phần là các gia đình và những nhóm toàn phụ nữ, vẫn còn quá nửa.
Chuyện quái gì thế nhỉ, gã chau mày khó hiểu. Đám người này từ đâu đến?
Gã không sao lý giải nổi. Khó mà tin được rằng bọn họ đã tới đây bằng
con đường mà gã vừa đi qua. Biết đâu đấy, con đường mà gã đi qua chỉ là
đường tắt, chứ thực ra còn có con đường khác sáng sủa và rộng rãi hơn?
Nhưng khi chỉ đường đến Pacific Land, cô lễ tân đã chẳng nói thế qua
điện thoại là gì.
"Quý khách cứ đi theo tỉnh lộ Atami-Kannami, được nửa đường thì rẽ trái và leo hết con đường núi là tới."
Asakawa đã đi đúng như vậy. Không thể có con đường nào khác. Asakawa
bước vào nhà hàng dù biết đã hết giờ đón khách. Dưới ô cửa kính cực lớn
là thảm cỏ được cắt tỉa khéo léo tạo thành một sườn dốc mềm mại đổ về
phía thành phố trong đêm. Gã đoán rằng người ta cố tình giảm lượng ánh
sáng trong phòng để các vị khách có thể ngắm cảnh đêm được đẹp hơn. Gã
níu lấy một người bồi bàn đi lại gần phía gã để hỏi đường tới Villa Log
Cabin. Anh ta chỉ ra sảnh chính, chỗ ban nãy gã vừa bước vào. - Anh rẽ phải theo con đường đó, đi thêm hai trăm mét nữa thì tới phòng quản lý. - Có bãi đậu xe không? - Bãi đậu xe ở ngay trước phòng quản lý.
Đơn
giản chỉ có vậy. Chỉ cần đi thẳng và không rẽ vào đây là tự nhiên sẽ
tới. Nhưng tại sao gã lại bị thu hút bởi toà nhà đầy vẻ hiện đại này, và
tại sao gã lại sốt sắng đi vào nhà hàng? Gã phần nào có thể phân tích
được tâm lý ấy của mình: vì bằng cách đó gã cảm thấy yên lòng. Suốt dọc
đường, bóng dáng những căn nhà gỗ nhỏ tăm tối tách biệt với thế giới
hiện đại, tưởng như có thể là bối cảnh hoàn hảo cho bộ phim Thứ Sáu ngày 13,
luôn choán lấy tâm trí gã, nhưng ở đây, gã không thấy khung cảnh nào
như thế. Và đứng trước bằng chứng nói lên rằng sức mạnh của khoa học
hiện đại cũng đang có mặt nơi đây khiến gã thấy vững tâm. Duy có một
điều làm gã băn khoăn, ấy là sự kinh khủng của con đường từ chân núi lên
đây, và mặc vậy, vẫn có rất nhiều kẻ đang vui thú với quần vợt và say
sưa ăn uống trên đỉnh núi này. Gã không hiểu tại sao gã lại băn khoăn về
điều ấy. Song, gần như chắc chắn, gã không hề cảm thấy những người ở
đây đang sống.
Sân tennis và nhà hàng
đông đúc như thế, hẳn là Asakawa sẽ nghe thấy những tiếng chuyện trò vui
vẻ sau bữa tối vọng ra từ vài căn biệt thự. Gã đã hy vọng thế. Nhưng,
khi đứng trên bãi xe và nhìn xuống tận đáy dốc, gã cũng chỉ đếm nổi sáu
trong số mười ngôi biệt thự gỗ được xây dựng giữa rừng trên một sườn dốc
thoai thoải. Xa hơn nữa, chỉ có bóng đêm dày đặc của cánh rừng vì ánh
đèn đường không đủ sức chiếu tới, vả lại cũng chẳng có lấy một ngọn sáng
nào thoát ra từ các căn phòng. B-4, nơi gã sẽ nghỉ lại đêm nay nằm đúng
trên cái ranh giới sáng tối ấy và tất cả những gì mà gã có thể thấy
được là phần trên của cánh cửa chính.
Asakawa
vòng ra đằng trước, mở cửa và bước vào phòng quản lý. Có tiếng ti vi
nhưng không có người. Người quản lý đang ngồi trong căn phòng kiểu Nhật
nằm sâu bên tay trái nên không để ý thấy Asakawa vừa vào. Gã không biết
bên trong đó ra sao vì vướng chiếc quầy. Có vẻ như người quản lý đang
xem một bộ phim nước ngoài chứ không phải một chương trình truyền hình,
lời thoại bằng tiếng Anh cùng với khuôn hình đang rung rinh phản chiếu
lên cánh cửa tủ trước mặt gã. Có rất nhiều những cuốn băng video nằm
trong vỏ được xếp kín trên chiếc tủ bắt chặt vào tường. Asakawa tì tay
lên quầy và cất tiếng gọi. Ngay lập tức một người đàn ông xấp xỉ lục
tuần thò cổ ra và cúi chào: "Ồ, xin mời vào!" Đây chắc hẳn là người đàn
ông đã xuất trình sổ đăng ký thuê phòng theo yêu cầu điều tra của luật
sư và ban tin tức Atami... Nghĩ vậy, Asakawa nở một nụ cười thân mật. - Cháu là Asakawa, có đặt phòng ở đây. Người đàn ông mở sổ kiểm tra. - Đúng rồi, B-4. Nhờ anh viết tên và địa chỉ vào đây cho. Asakawa điền tên thật của mình vào. Gã không còn cầm tấm thẻ hội viên nữa vì vừa gửi trả cho Nonoyama ngày hôm qua. - Có một mình thôi à? Người
quản lý ngước nhìn Asakawa một cách lạ lùng. Trước nay chưa có ai nghỉ
một mình ở đây bao giờ. Nếu chỉ có một mình và không phải hội viên thì
nghỉ ở khách sạn sẽ kinh tế hơn. Người quản lý đưa cho gã hai tấm chăn
rồi quay lại phía chiếc tủ. - Nếu anh thích thì có thể mượn một cuốn. Có đủ các chủ đề ăn khách đấy. - Ồ, bác cho thuê cả băng video cơ à?
Asakawa
đưa mắt điểm qua các tựa phim trong đống băng xếp kín cả một mặt tường.
Cuộc truy tìm rương thánh tích (Raiders of the Lost Ark), Chiến tranh
giữa các vì sao (Star Wars), Trở lại tương lai (Back to the Future), Thứ
Sáu ngày 13 (Friday the 13th)..., toàn các bộ phim ăn khách nước ngoài,
chủ yếu là thể loại khoa học giả tưởng, phim mới cũng nhiều. Tới Villa
Log Cabin này hẳn là toàn bọn trẻ. Chẳng có bộ phim nào làm gã thấy quan
tâm. Hơn nữa, gã đến đây vì công việc.
- Tiếc thật, cháu nhiều việc quá.
Asakawa
nhắc chiếc máy chữ xách tay đang để trên bàn lên cho người quản lý xem.
Có vẻ như vì thế mà ông ta đã hiểu ra tại sao gã lại đến đây có một
mình.
- Trong phòng có đầy đủ đồ làm bếp chứ ạ? – Asakawa hỏi.
- Vâng, anh có thể dùng bất cứ thứ gì.
Hỏi
vậy thôi, chứ Asakawa chỉ cần một chiếc siêu đun nước nóng để pha mỳ
cốc là đủ. Người quản lý hướng dẫn Asakawa đường đi đến ngôi biệt thự
B-4 trong lúc gã cầm lấy chăn cùng với chìa khoá và đang định bước ra
ngoài. Rồi ông ta nói với gã bằng một vẻ lịch sự kỳ lạ: "Mong quý khách
thấy thoải mái như ở nhà."
Trước khi chạm
tay vào nắm cửa, Asakawa lấy đôi găng tay cao su đã chuẩn bị trước ra
và xỏ vào. Chúng như tấm bùa hộ mạng bảo vệ gã khỏi lũ virus giấu mặt và
làm yên lòng gã.
Asakawa mở cửa, bật
công tắc cạnh lối vào, bóng đèn 100 oát chiếu sáng cả căn phòng khách
rộng thênh thang. Từ giấy dán tường, thảm trải sàn, ghế sofa cho bốn
người, ti vi, cho đến bộ bàn ăn, mọi thứ trong phòng đều còn mới và được
bài trí một cách hợp lý. Asakawa bỏ giày và bước vào trong. Phòng khách
quay mặt ra ban công, tầng một và tầng hai mỗi tầng có một phòng kiểu
Nhật rộng vừa phải. Quả thật sự rộng rãi ấy là quá xa xỉ nếu chỉ dành
cho một người. Gã kéo chiếc rèm đăng ten đồng thời mở cánh cửa kính để
không khí lùa vào. Căn phòng quá sạch sẽ, trái hẳn với những gì gã mong
đợi. Biết đâu gã sẽ phải ra về mà chẳng kiếm được manh mối nào. Ý nghĩ
ấy bất chợt đến trong đầu gã.
Asakawa
bước vào căn phòng kiểu Nhật kế bên phòng khách và mở tủ hốc. Chẳng có
gì. Gã cởi sơ mi và quần dài rồi mặc một chiếc áo giéc-xi và quần thể
thao. Gã treo bộ đồ thay ra vào tủ hốc. Gã đi lên tầng hai, bật đèn
trong căn phòng kiểu Nhật. Mình chẳng khác gì một đứa trẻ con, gã tự
cười. Gã nhận thấy gã đã bật tất cả mọi nguồn sáng có thể được ở trong
phòng.
Sau khi phòng đã đủ sáng, gã rón
rén mở cửa toilet. Gã vẫn để cánh cửa hơi he hé trong lúc kiểm tra bên
trong. Gã nhớ lại tính nhát ma hồi nhỏ của mình. Vào đêm mùa hè, gã
không bao giờ dám đi vệ sinh một mình, gã luôn để cửa toilet mở hé và
nhờ bố ngồi trông ở ngoài. Bên kia tấm kính mờ là buồng tắm. Buồng tắm
ngăn nắp, không có hơi nước, cả bồn tắm và bồn rửa mặt đều khô ráo. Chắc
chắn là lâu rồi không có khách đến đây. Gã định tháo găng tay cao su
nhưng mồ hôi làm nó dính chặt vào tay không sao cởi ra được. Cơn gió
mang theo hơi lạnh của cao nguyên thổi vào phòng làm tấm rèm lay động.
Asakawa
lấy đá trong tủ lạnh cho vào đầy cốc. Gã mở chai whisky mua trước lúc
tới đây và rót chừng phân nửa. Sau đó, gã định pha thêm với một chút
nước máy, nhưng sau một thoáng chần chừ, gã khoá miệng vòi lại và tự
thuyết phục mình rằng, gã thích uống đặc hơn. Gã không dám đưa bất cứ
thứ gì trong ngôi nhà này vào miệng. Chỉ có đá là gã không đề phòng vì
tin rằng: vi sinh vật không thể chịu được nhiệt độ quá cao hoặc quá
thấp.
Asakawa ấn mình thật sâu xuống ghế
sofa và bật ti vi. Có tiếng hát của một ca sỹ mới nổi. Giờ này, Tokyo
cũng đang phát chương trình đó. Asakawa chuyển kênh. Gã điều chỉnh âm
lượng vừa đủ mặc dù không hề có ý định xem, rồi lấy chiếc máy quay phim
ra và đặt lên bàn. Gã muốn ghi lại tất cả nếu có chuyện bất thường xảy
ra. Asakawa tợp một ngụm hết cốc whisky.
Gã cảm thấy bình tâm đôi chút. Sau đó, một lần nữa, Asakawa sắp xếp lại
mọi diễn biến cho đến lúc này trong đầu. Nếu đêm nay gã không thu hoạch
được gì thì nghĩa là bài báo gã định viết sẽ bế tắc. Nhưng biết đâu như
thế lại chẳng tốt hơn. Không thu lượm được manh mối nào nghĩa là gã sẽ
không bị nhiễm loại virus đó. Gã có vợ có con, gã không muốn chết theo
một cách khác thường. Asakawa gác chân lên bàn.
... Này, mi đang đợi gì thế? Không sợ ư? Không sợ thật đấy chứ? Thôi nào, cẩn thận kẻo thần chết tới bây giờ.
Asakawa
căng thẳng nhìn quanh, gã không sao có thể cố định ánh mắt vào một điểm
trên tường. Vì gã sợ nếu nhìn lâu, mọi tưởng tượng trong đầu gã sẽ hiện
ra trước mặt.
Từ bên ngoài, gió lạnh
thổi vào. Gã khép cửa và nhìn rất nhanh ra ngoài trời tối lúc kéo rèm.
Đằng trước là bờ mái của ngôi biệt thự B-5, cái bóng của nó tạo thành
một quầng tối đen đặc. Cả sân tennis và nhà hàng đều đông người. Nhưng
tại sao lại chỉ có mình Asakawa ở đây? Kéo rèm xong gã ngó đồng hồ. Tám
giờ năm mươi sáu phút. Gã mới ở trong căn phòng này chưa đầy ba mươi
phút. Vậy mà gã có cảm giác như đã một tiếng trôi qua. Chỉ ngủ lại đây
thôi hẳn là chẳng có gì nguy hiểm. Gã cố gắng nghĩ như vậy để trấn an
mình. Vì tính ra khu Villa Log Cabin hoạt động cũng đã được nửa năm,
trong nửa năm ấy tất phải có rất nhiều người đến nghỉ tại ngôi biệt thự
B-4 này. Nhưng đâu phải tất cả những người đến nghỉ tại đây đều thiệt
mạng. Cho tới lúc này, theo gã biết, mới chỉ có bốn đứa trẻ đó. Không
loại trừ khả năng còn có những nạn nhân khác nếu điều tra kỹ hơn, nhưng
hiện tại thì không. Tóm lại, vấn đề không ở chỗ chúng đã nghỉ lại đây,
mà ở chỗ chúng đã làm một điều gì đó.
... Vậy thì chúng đã làm những gì?
Rồi Asakawa thay đổi một chút cách đặt vấn đề.
... Không, mà là điều mà chúng có thể làm được trong căn nhà này là gì?
Cả
toilet, buồng tắm, tủ hốc và tủ lạnh đều không có dấu vết. Giả sử rằng
chúng có để lại dấu vết đi chăng nữa thì chắc người quản lý gã gặp ban
nãy đã dọn đi mất rồi. Nếu vậy, thay vì ngồi đây thong thả uống whisky,
gã nên đi gặp người quản lý thì sẽ được việc hơn.
Cốc
thứ nhất đã cạn. Cốc thứ hai gã chỉ rót một ít. Gã không muốn bị say
mèm. Gã pha thật nhiều nước, lần này là nước máy. Có vẻ như giác quan
cảnh báo nguy hiểm của gã đã phần nào tê liệt. Tự trách mình ngu xuẩn vì
đã đến đây, Asakawa gỡ kính, vớt nước rửa mặt và nhìn mình trong gương.
Gã nhìn thấy một khuôn mặt bệnh hoạn. Hay là gã nhiễm virus rồi? Gã nốc
cạn cốc rượu vừa pha rồi rót thêm cốc nữa.
Trở vào từ phòng ăn, Asakawa phát hiện ra một quyển sổ trên chiếc kệ dưới máy điện thoại. Kỷ niệm những chuyến đi, đó là dòng chữ trên bìa. Gã lật giở.
Chủ nhật, mùng 7 tháng Tư
Nonko sẽ chẳng bao giờ quên ngày hôm nay.
Tại sao à? B-í-m-ậ-t. Yuichi thật tuyệt vời, hihi NONKO
Loại
sổ kiểu này thường hay thấy xuất hiện trong các nhà nghỉ rẻ tiền để
khách có thể ghi lại những kỷ niệm hay cảm tưởng của mình về chuyến đi.
Trang tiếp theo là một bức vẽ chân dung bố mẹ, nét vẽ hơi nguệch ngoạc,
có lẽ là của một cậu bé đi nghỉ cùng gia đình. Bức tranh đề ngày 14
tháng Tư, nghĩa là vào thứ Bảy.
bố béo phì này
mẹ béo phì này
vì thế con cũng béo phì
ngày mười bốn tháng bốn
Asakawa
giở tiếp. Có một trang nào đó ở phía dưới cứ chực kênh lên, nhưng gã
vẫn tuần tự lật giở từng tờ. Gã sợ nếu không xem hết gã sẽ bỏ sót điều
gì đó.
Có thể thấy khách thường đến đây
nghỉ vào các thứ Bảy trước dịp nghỉ hè, tuy nhiên gã không dám chắc vì
tất nhiên, có nhiều khách hàng chẳng viết gì. Vào hè, khoảng cách giữa
các ngày ghi trong sổ cũng thu hẹp dần, càng về cuối tháng Tám càng có
nhiều lời than thở vì mùa hè sắp đi qua.
Chủ nhật, ngày 20 tháng Tám
Ôi,
thế là hết hè. Chả có gì thú vị. Có ai giúp tôi không? Có ai cứu vớt kẻ
đau buồn khốn khổ này không? Tôi sở hữu một xe máy 400cc. Đẹp trai bất
ngờ. Hàng tốt giá rẻ đây.
A.Y
Chẳng
khác nào một đoạn quảng cáo tìm bạn tầm thư. Đại loại, các ý tưởng đều
có điểm nào đó rất chung. Kẻ đi cùng bạn tình thì muốn chia sẻ kỷ niệm
đó với người khác, còn kẻ đơn độc một mình thì bày tỏ ước muốn có người
làm bạn.
Nhưng gã đọc mãi mà không thấy chán. Kim giờ của chiếc đồng hồ cuối cùng cũng chỉ đến con số chín.
Trang tiếp theo.
Thứ Năm, ngày 30 tháng Tám
Hù! Ta báo trước. Những kẻ yếu tim chớ nên xem cái này. Sẽ hối hận đấy. Khà khà khà..
S.I
Chỉ
có vậy. Ba mươi tháng Tám là buổi sáng đêm bốn đứa trẻ ngủ lại đây. Còn
S.I hẳn là tên viết tắt của Iwata Shuichi. Trong số những lời lẽ ghi ở
đây, chỉ có trang này là khác. Như thế nghĩa là sao? "Chớ nên xem lại cái này?" Vậy cái này
rốt cuộc là gì? Asakawa gấp sổ lại rồi nhìn sang bên mép. Có một nếp
gấp kênh lên thành khe hở nhỏ. Asakawa thò ngón tay vào và mở ra... "Hù!
Ta báo trước. Những kẻ yếu tim chớ nên xem cái này. Sẽ hối hận
đấy. Khà khà khà. S.I.", dòng chữ ấy đập vào mắt gã. Tại sao luôn có một
lực khiến cho nó tự mở ra? Rất có thể bọn trẻ đã chặn một vật gì đó lên
trên, Asakawa suy luận. Và do đã thành nếp, nên lúc nào nó cũng chực mở
ra. Và vật mà bọn chúng dùng để đặt lên trên ấy không phải cái gì khác mà chính là cái này.
Asakawa
tìm kiếm xung quanh, rồi lục lọi mọi ngóc ngách của chiếc kệ để điện
thoại. Không có gì. Đến cả một cây bút chì cũng không thấy.
Asakawa
quay lại ghế sofa và giở tiếp. Ngày sau đó là Chủ nhật, mùng 1 tháng
Chín. Không có nội dung gì đặc biệt nên khó đoán được nhóm sinh viên
nghỉ lại ngày hôm đấy có xem cái này hay không. Những trang tiếp theo cũng không thấy có bút lục nào liên quan tới cái này, mặc cho gã đã tìm rất kỹ.
Asakawa gấp cuốn sổ lại và châm thuốc. Nội dung của cái này nhất định phải rất đáng sợ nếu căn cứ vào dòng chữ "Những kẻ yếu tim chớ nên xem cái này".
Gã mở một trang bất kỳ trong cuốn sổ rồi đè nhẹ tay lên. Cần phải có
một vật-gì-đó đủ nặng để thắng được lực gấp của giấy. Nếu chỉ là một
hoặc hai bức ảnh ma thì không thể có được sức nặng ấy. Hay là một cuốn
tạp chí, hoặc một cuốn sách? Dù gì thì cũng là một thứ cần phải xem. Có
lẽ mình nên đi hỏi người quản lý xem ông ta có tìm thấy thứ gì mà khách
để lại trong phòng vào ngày 30 tháng Tám không, Asakawa nghĩ. Liệu ông
ta còn nhớ hay không? Nếu là một thứ gì đó khác thường và gây ấn tượng
mạnh thì ắt hẳn ông ta phải nhớ. Bất chợt, một chiếc đầu quay băng đập
vào mắt gã lúc gã định đứng lên. Ti vi vẫn đang bật, trên màn hình là
cảnh một nữ diễn viên nổi tiếng đang ôm máy hút bụi và chạy theo chồng.
Có vẻ như một đoạn quảng cáo đồ điện gia dụng.
... Đúng vậy, nếu là một cuộn băng thì vừa đủ nặng.
Vẫn
ngồi yên, Asakawa dập thuốc. Bộ sưu tập băng video mà gã thấy trong
phòng quản lý khi nãy vụt hiện lên trong đầu. Rất có thể bọn chúng tình
cờ xem được một bộ phim kinh dị đáng sợ nào đó và muốn giới thiệu cho
những người khác cùng xem. Nếu chỉ có vậy... khoan đã, nếu chỉ có vậy
tại sao Iwata Shuichi không viết rõ tên của bộ phim? Không ai lại dùng
một danh từ chung kiểu như cái này để nói về một bộ phim cụ thể nào đó, như Thứ Sáu ngày 13 chẳng hạn. Và hơn nữa, đâu cần phải đặt cái này lên trên quyển sổ. "Cái này" hẳn là thứ-gì-đó không có tên riêng mà bắt buộc phải gọi bằng cái này.
... Hướng này liệu có đáng để lần theo không?
Không
một mảy may manh mối, vậy thì có mất gì đâu nếu cứ thử triển khai giả
thiết ấy, còn hơn là ngồi nghĩ ngợi ở đây. Asakawa bước ra ngoài, xuống
khỏi những bậc thềm bằng đá và đẩy cửa phòng người quản lý.
Cũng
giống như lúc trước, không có bóng dáng của người quản lý ở sau quầy,
chỉ có tiếng ti vi vọng ra từ bên trong. Có lẽ, người đàn ông này sau
khi nghỉ việc ở một công ty ngoài thành phố, muốn sống nốt phần đời còn
lại giữa chốn thiên nhiên nên đã chọn công việc làm người quản lý ở một
khu nghỉ dưỡng, nhưng công việc thực sự quá buồn tẻ khiến ông ấy chỉ còn
biết tìm vui trong những cuốn băng video... Đấy là cách giải thích của
Asakawa về cảnh ngộ của người quản lý. Người quản lý lồm cồm bò dậy ló
mặt ra trước khi gã kịp cất tiếng gọi. Asakawa nói như thanh minh.
- Buồn quá nên định xuống mượn bác một cuốn băng về xem.
Người quản lý mừng rỡ nhe răng cười.
- Anh cứ chọn tuỳ thích... Mỗi cuốn ba trăm yên.
Asakawa lựa tìm những tên phim kinh dị. Ngôi nhà địa ngục, Nỗi sợ màu đen, Thày phù thuỷ (The
Exorcist: tên một bộ phim kinh dị Mỹ được dựng theo tiểu thuyết cùng
tên của William Peter Blatty do William Friedkin làm đạo diễn), Điềm xấu (The Omen: loạt phim kinh dị Mỹ được dựng theo tiểu thuyết cùng tên của David Seltzer do Richard Donner làm đạo diễn)...
toàn những phim gã đã xem hồi còn đi học. Chắc chắn còn có bộ phim đáng
sợ mà gã chưa hề biết kia. Gã đưa mắt một lượt từ đầu đến cuối nhưng
không tìm thấy thứ nào giống như vậy. Một lần nữa, gã rà soát lại toàn
bộ tựa đề của hơn hai trăm cuộn băng. Thế rồi, ở góc dưới cùng, gã phát
hiện thấy một cuộn băng không nhãn nằm đổ rạp sang bên. Nó không được
dán bất cứ mẩu nhãn nào trong khi các cuốn băng khác có đầy tranh ảnh và
những dòng tên phim.
- Cái đó là phim gì thế bác?
Gã bỗng nhận ra mình vừa gọi cuốn băng ấy là cái đó. Đâu còn cách gọi nào khác vì nó không hề có tên. Người quản lý nhíu mày bối rối rồi bật lên một tiếng hả không rõ ràng. Sau đó, ông ta cầm lấy cuốn băng.
- Chả có gì đâu.
... Sao cơ, không lẽ người đàn ông này biết nội dung của cuốn băng?
- Bác xem cái đó rồi à? – Asakawa hỏi.
- Cái này...
Người quản lý cau trán ra chiều khó hiểu. Vẻ mặt tựa như muốn nói, tại sao lại có thứ này ở đây.
- Nếu không phiền bác cho cháu mượn cuốn đó đi.
Thay cho câu trả lời, người quản lý vỗ đét vào đùi mình.
- À, tôi nhớ ra rồi. Cái này, tôi thấy nó rơi ở trong phòng. Tôi cứ đinh ninh nó ở trong đống băng của tôi nên mới mang về.
- Bác tìm thấy cái này ở B-4 phải không?
Asakawa chậm rãi hỏi như thể muốn xác nhận với đối phương. Người quản lý lắc đầu cười.
- Tôi làm sao nhớ được, đã hai tháng rồi còn gì. Asakawa hỏi lại.
- Bác đã xem cuốn băng này chưa?
Người quản lý vẫn lắc đầu. Nụ cười biến mất khỏi gương mặt.
- Chưa.
- Bác cho cháu mượn cái đó.
- Anh định ghi hình sao?
- Vâng, cũng đại loại như thế...
Người quản lý liếc qua cuốn băng.
- Mất lẫy rồi, anh xem, cái lẫy chống ghi bị bẻ đi mất rồi.
Cũng một phần do rượu, Asakawa đột nhiên cảm thấy mất tự chủ. Đã bảo cho mượn thì mau đưa cho người ta mượn, lão già khốn kiếp này!
Cơn nóng bốc lên khiến cho những lời lỗ mãng ấy bật ra trong đầu gã.
Nhưng dù say đến đâu, gã cũng chẳng bao giờ dám tỏ thái độ hung hăng với
người khác.
- Bác làm ơn đi, cháu sẽ trả lại ngay mà.
Asakawa
cúi đầu. Người quản lý có vẻ không hiểu nổi tại sao vị khách kia lại
quan tâm tới cái đó đến vậy. Phải chăng trong đó ẩn chứa những hình ảnh
vô cùng thú vị? Chẳng hạn như một cuốn băng chưa kịp xoá... Người
quản lý tiếc rẻ vì đã không xem nó lúc tìm thấy. Dù rất muốn xem ngay
bây giờ, nhưng khách đã nài nỉ ông ta sao dám từ chối. Người quản lý đưa
cuốn băng cho Asakawa. Gã định rút ví nhưng người quản lý xua tay.
- Thôi, thôi, khỏi tiền nong. Ai lại nhận của anh cơ chứ.
- Cảm ơn bác, cháu sẽ trả ngay.
Asakawa khẽ nhấc bàn tay cầm cuộn băng lên tỏ ý cảm ơn.
- Nếu hay nhớ đưa lại cho tôi sớm nhé.
Trí
tò mò của người quản lý bị kích thích tột độ. Ông ta đã xem qua tất cả
những cuốn có ở đây, vì thế chúng không còn là mối quan tâm đối với ông
ta nữa.
... Lạ thật, tại sao ông ta
lại bỏ qua cuốn đó? Một thứ rất tốt để tiêu sầu. Nhưng, cũng có thể chỉ
là cuốn băng ghi lại một chương trình truyền hình vô vị.
Người quản lý vẫn tin rằng cuộn băng đó sẽ được trả lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét