BA ANH EM
(Miền Nam những năm 1960)
Bóng tối bắt đầu bao trùm lên con hẻm nhỏ.
Những ngôi nhà trong xóm nghèo này đang lục tục lên đèn chuẩn bị cho bữa
cơm tối. Tiếng người nói râm ran cùng tiếng bát đũa khua lách cách. Mùi
cá kho thơm lừng của nhà ai đó bốc lên thoang thỏang trong gió. Riêng
căn nhà tồi tàn nằm cuối con hẻm vẫn im lìm như cũ. Ngọn đèn đường hắt
những tia sáng vàng vọt yếu ớt vào đến tận hiên nhà, nơi có ba đứa trẻ
đang ngồi yên lặng, mắt thao láo nhìn về phía đầu hẻm. Như mọi ngày
chúng đang ngồi chờ mẹ chúng đi là.
Đó
là ba anh em ruột tuy chúng chẳng giống nhau một chút nào. Thằng Hai,
anh lớn nhất mười hai tuổi thì mặt mũi khôi ngô. Đứa sau là con Gái, có
nước da đen thui và mái tóc xù xoăn tít. Còn thằng út Lai thì lại có
nước da trắng bệch và mái tóc vàng rơm luôn rối bù. Con
Gái gãi mái tóc xoăn bù xù của nó rồi lấm lét đôi mắt trắng dã nhìn
sang thằng anh đang im lặng ngồi dựa cửa. Nó lên tiếng hỏi anh nó, vẫn
cái câu mà tối nay nó đã hỏi mấy lần rồi:
- Không biết mẹ có về sớm không anh Hai nhỉ? Em đói bụng qúa rồi.
-
Em cũng đói. Em cũng đói lắm rồi. Thằng út Lai thấy con chị hỏi cũng la
ầm lên. Nó đã hơn bốn tuổi rồi nhưng vẫn nhõng nhẽo vì nó là đứa bé
nhất nhà.
- Câm mồm hết đi! Thằng Hai
quát, mắt không rời khỏi con hẻm. Là thằng anh lớn nhất nhà nên nó phải
trông hai đứa em mỗi khi mẹ nó đi làm.
Từ chập tối đến giờ, hai đứa em
nó đã hỏi như vậy mấy lần rồi và lần nào nó cũng quát lên y như vậy.
-
Tao cũng đang đói lắm rồi đây.
Tất cả lại
nín thinh. Cả ba đứa ngồi im lặng trong bóng tối, mắt chong chóng về
phía đầu hẻm, nơi mẹ nó sẽ trở về vào mỗi buổi tối. Thỉnh thoảng chúng
hít hà mùi thơm từ bếp nhà hàng xóm bay sang và nuốt nước miếng choành
choạch. Bên ngòai phố người xe qua lại nhộn nhịp. Con hẻm dẫn vào nhà
chúng vắng tanh, chỉ có dăm nhà mở cửa ngồi hóng gió. Vài hàng quà rong
uể oải qua lại trước nhà chúng với tiếng rao hàng vật vờ tắc nghẹn. Con Gái ngồi không yên. Nó lấm lét nhìn thằng anh nó vài lần rồi rụt rè hỏi:
- Không biết tối nay mẹ có tìm được người khách nào không nhỉ?
- Chắc chắn là có. Thằng Hai trả lời chắc nịch. Hôm nay trời không mưa.
- Nhưng hôm qua trời cũng không mưa mà mẹ đâu có khách. Cả hôm kia cũng thế... Con Gái rụt rè nói khẽ.
- Cả mấy hôm trước trời cũng không mưa mà mẹ cũng không có khách. Thằng Lai bô bô nói lớn tiếng.: Làm em phải nhịn đói nè... Thằng Hai ngồi thẳng dậy, bực dọc nói:
-
Tao đã bảo với chúng mày bao nhiêu lần rồi là trời không mưa lớn nhưng
vẫn có mưa lất phất. Mà cứ có hột mưa, dù lớn hay nhỏ thì ai người ta ra
ngòai đường chơi làm gì cho bẩn hết quần áo. Mà đã không có ai ra đường
thì mẹ đào đâu ra khách.
- Nhưng ngộ nhỡ hôm nay trời mưa thì sao? Con Gái lên tiếng yếu ớt hỏi.
- Mày câm ngay cái mồm đi. Thằng Hai quát lên. Bộ mày muốn trù ẻo để mẹ không có khách hả ? Để cho cả nhà nhịn hả?
Thằng
Hai định la tiếp nhưng thấy con Gái mặt xịu xuống nên nó thôi không nói
nữa. Nhìn hai đứa em đang ỉu xìu ngồi bó gối bên cạnh, nó biết chúng
đang đói bụng lắm rồi. Từ sáng đến giờ mẹ chúng chỉ nấu được một nồi
cháo nhỏ cho cả nhà bằng một lon gạo vay của bà Tư chạp phô đầu hẻm. Mẹ
chúng chỉ húp một hai thìa cháo lõang và hứa tối nay về sẽ mua thật
nhiều bánh mì cho chúng ăn thỏa thích. Mấy hôm trước mẹ chúng cũng hứa
như vậy và tối nào chúng cũng phải đi ngủ với cái bụng đói meo.
Mẹ
chúng làm nghề mát xa nên thường đi làm vào lúc trời chập chọang tối.
Đôi khi trở về cùng với một hai người khách. Khách hàng tòan là đàn ông.
Thằng Hai biết được họ là những người lính về phép, người chạy xe ôm,
hay làm công nhân ở cảng... Họ thường say khướt và làm ồn ào cái xóm nhỏ
này lên. Có người ở lại qua đêm, nhưng phần nhiều thì họ chỉ ở lại một
chốc rồi lảo đảo đi về, người trần trùng trục với áo vắt vai.
Thằng
Hai nhớ lại đó là những lúc mẹ nó chưa bị bệnh, khi còn có khách hàng
mỗi đêm. Những lúc đó mẹ thường bảo cả ba anh em chúng ra ngòai đường
chơi, hay sang nhà bà Tư Chạp phô đầu hẻm ngồi đợi. Đưa khách vào nhà,
mẹ nó đóng tấm ván cửa ọp ẹp và mát xa cho họ ở trong đó. Công việc của
mẹ thường không lâu. Khi chúng thấy người khách của mẹ trở ra khỏi hẻm
thì chúng lật đật trở về. Mẹ đưa những đồng tiền nhàu nát cáu bẩn mới
lấy được của khách bảo thằng Hai đến tiệm bà Tư mua gạo và thức ăn.
Trong lúc mẹ nó tắm thì anh em nó lục cục nhóm lửa nấu cơm. Khi đêm đã
khuya và mọi nhà trong xóm đều đã đi ngủ cả thì cả nhà nó bắt đầu ngồi
quanh mâm cơm, bên dưới ngọn đèn dầu tù mù xì xụp ăn.
Có
những đêm khách về khuya quá, lúc mẹ chúng đưa khách về thì bắt gặp cả
ba anh em chúng nó ngủ gục ở đầu hẻm , hoặc vật vạ trên vỉa hè ngoài
phố. Thế là mẹ bồng thằng Lai, ngủ oặt ẹo trên tay và dắt nó với con
Gái, còn đang ngái ngủ bước thấp bước cao trở về nhà. Mẹ lại phải tất tả
chạy ra phố, lúc này đã vắng ngắt để tìm mua thức ăn cho anh em chúng.
Có lúc chúng gượng mở mắt để ăn, có lúc chúng ngủ thiếp đi tay còn nắm
chặt ổ bánh mì đến tận sáng hôm sau.
Chỉ
có thằng Lai còn bé quá nên hay mè nheo khóc nhè mỗi khi phải nhịn đói,
chứ còn nó và con Gái thì đã quen với cảnh chờ đợi và ăn ngủ thất
thường như thế này rồi. Chúng thường tự động ra ngòai đường chơi khi mẹ
có khách. Nhiều khi chúng ngủ luôn ở ngòai đường khi mẹ có khách ở lại
qua đêm. Khi đó chỉ có thằng Lai được ngủ lại trong nhà vì nó còn bé qúa
mà. Mẹ thường cười bảo thế. Nhưng dù có phải ra đầu hẻm chờ, hoặc phải
ngủ luôn ngoài đường cho đến sáng hôm sau thì chúng vẫn thích hơn. Vì
như thế là mẹ có khách, có tiền để mua gạo ăn chứ không phải đêm nào mấy
mẹ con cũng phải ôm nhau ngủ với những cái bụng réo sôi ầm ĩ.
Thằng
Hai rất thương mẹ vì biết mẹ đã phải một mình vất vả kiếm tiền để nuôi
ba anh em chúng. Ngòai nó ra chẳng đứa nào biết mặt cha chúng cả. Mẹ
chúng không bao giờ nói, còn chúng thì chẳng bao giờ nghĩ có một người
cha ở trên đời. Bà Tư chạp phô nói ba anh em chúng có ba người cha khác
nhau. Như ba của con Gái là một ông Mỹ đen, còn ba của thằng Lai là một
ông Mỹ trắng. Đúng là con Gái trông đen thủi đen thui với mái tóc xoăn
tít, còn thằng Lai thì có nước da trắng bềnh bệnh cùng mái tóc vàng hoe
bẩn như bị cháy nắng thật. Nhưng chúng nó chẳng tin lời bà Tư nói một
chút nào. Mẹ nó nói chúng là anh em ruột của nhau và đều là con của mẹ
sanh ra cả. Thằng Hai tin như vậy và khi bọn trẻ con trong xóm chọc
ghẹo, gọi đứa trắng đứa đen, em của nó là đồ con lai Mỹ thì thằng Hai
lồng lên để bênh vực cho hai đứa em nó.
Dạo gần đây thì mẹ chúng đã trải qua một cơn bệnh kéo dài và không đi
làm thường xuyên được nữa. Nhà chẳng còn đồng bạc nào ngoài cái lu gạo
nhẵn thín. Từ dạo mẹ chúng bị bệnh nghỉ làm cả tháng nay thì cả nhà chỉ
biết sống nhờ vào bà Tư chạp phô. Khi không còn mua thiếu được nữa thì
chúng sống lây lất vào lòng hảo tâm của mấy người hàng xóm. Do vậy dù
chưa khỏi hẳn bệnh, mẹ chúng vẫn cố gượng dậy để đi làm. Vậy mà tối nào
trời cũng đổ mưa tầm tã khiến cho mẹ chúng phải trở về, không có người
khách nào mà lại còn ướt như chuột lột. Những đêm đó cả nhà nó lại phải
đi ngủ với những cái bụng đau quặn lên vì đói.
Những
ngày sau dù có mưa to gió lớn thì tối nào mẹ chúng cũng phải đánh phấn
thoa son, sửa sọan lại bộ áo dài ẩm mưa hôm trước để đi làm. Cái dáng
gầy gò của mẹ chúng liêu xiêu đi ra ngoài phố khi đường đã lên đèn. Cả
ba anh em chúng lại ra hiên nhà ngồi chờ với cái bụng trống rỗng, để rồi
lại thấy mẹ chúng lủi thủi trở về một mình giữa cơn mưa phùn lất phất.
Đã
ba ngày nay mẹ chúng trở về một mình. Không dám nhìn đám con đang thao
láo mắt chờ đợi, mẹ dúi vội cho chúng chia nhau mấy cái kẹo tăm mà chị
bạn nào đó cho rồi dỗ dành thằng Lai ngủ. Còn nó và con Gái lẳng lặng
giăng mùng rồi chui vào ngủ cùng mẹ. Trong khi anh em chúng lăn ra ngủ
thì mẹ thường ngồi im lặng, cái bóng gầy của mẹ ngồi bó gối trong đêm.
Thỉnh thoảng mẹ thở khò khè, cố kềm chế cơn ho khiến cho người mẹ run
lên...
Bà
Tư chạp phô nói rằng vì mẹ cố gắng làm việc mà lại thiếu ăn nên mẹ bị
lao phổi. Cô Trang ở nhà xéo bên cạnh, một cô gái trẻ cũng làm nghề mát
xa như mẹ, thỉnh thoảng phải dúi cho mẹ ít tiền và nói: ”Chị nên bồi
dưỡng đầy đủ chứ không bệnh sẽ nặng thêm đấy.” Mẹ cười, nhận tiền của cô
Trang và đưa cho con Gái đi đong gạo...
Tiếng
rao của gánh chè đêm đi qua trước cửa nhà khiến cho con Gái và thằng
Lai giật mình tỉnh dậy. Mùi chè đường thơm ngào ngạt xông thẳng mũi mấy
đứa trẻ khiến cho bụng chúng sôi quặn lên. Hai đứa quờ quạng trở dậy và
hỏi thằng Hai xem mẹ đã về chưa. Con Gái ôm bụng nhăn nhó, trong khi
thằng Lai mè nheo đòi ăn chè...
Cố dằn
cái bụng đang sôi âm ỉ, thằng Hai nhớ lại cái chiêu mà dạo này nó hay
đem ra để đánh lừa hai đứa em để chúng quên đi cơn đói. Nó tằng hắng rồi
lấy giọng nghiêm trang nói:
- Chè đường thì có nghĩa lý gì, chúng mày đã ăn sôcôla chưa? Tao thì tao đã ăn nhiều lắm rồi, ăn đến phát ngán.
- Chỉ xạo. Anh Hai ăn hồi nào vậy ? Hai đứa em quên mất gánh chè, mắt sáng lên nhao nhao hỏi lại.
-
À, hồi đó tụi bây còn nhỏ xíu. Thằng Hai từ tốn kể. Nó đã nhiều lần kể
chuyện này cho hai đứa em trong những đêm bụng đói chờ mẹ về. Vừa kể nó
vừa nhớ lại những ngày xưa của chính nó, nhớ đến từng chi tiết của nhỏ
nhất của thời đó.
- Hồi đó mẹ còn trẻ đẹp
như cô Trang hàng xóm bây giờ nên có rất nhiều người đến nhờ mẹ mát xa
cho họ. Bà Tư chạp phô ngày nào cũng dẫn vài ba người khách lại tận nhà.
Mẹ chỉ cần ở nhà tiếp khách chớ không cần phải ra phố tìm như bây giờ
đâu. Mà không phải chỉ một người đâu nhe. Tối nào cũng vài ba người tới
kiếm lận. Mẹ thích tiếp ai thì tiếp, không thích thì đuổi họ về...
-
Anh Hai nói xạo, em hổng tin mẹ đuổi khách về. Con Gái trề cái môi dầy
ra nói. Thằng Lai không biết gì cũng bai bải la theo: Anh Hai xạo, em
cũng hổng tin vụ mẹ đuổi... đuổi khách...
Lần
nào nghe kể đến đoạn này là hai đứa em nó lại la lên đúng như vậy.
Thằng Hai đã kể chuyện này nhiều lần lắm rồi, mỗi lần nó thêm thắt một
chút nên giờ chính nó cũng không biết là có thật hay không nữa. Nó mỉm
cười kể tiếp:
- Thiệt mà. Tụi bây không
tin thì cứ hỏi bà Tư xem có đúng như vậy không. Vì đông khách qúa nên
tối nào mẹ cũng phải đuổi mất mấy người khách. Thế là mấy người bị đuổi,
trong đó có cả mấy người Mỹ như ba của tụi bây đó, mua kẹo sôkôla cho
tao để lấy lòng mẹ. Họ dúi vào túi quần tao rất nhiều kẹo. Cái kẹo nào
cũng to bằng bàn tay nè. Thế là tối nào tao cũng lai rai ăn sôkôla khiến
cái miệng tao đỏ chót như miệng bà già ăn trầu. Ăn không hết tao còn để
dành để bán lại cho mấy cô bạn của mẹ nữa kìa. Rồi mấy ông đó còn cho
tao tiền nữa kia... rất nhiều tiền...
- Anh Hai xạo. Anh Hai nói dóc. Hai đứa em đồng thanh la lên.
-
Thiệt mà. Tụi bay không tin thì cứ hỏi mẹ xem. Tao đã để dành được đến
mấy ngàn đồng rồi nhé. Nếu về sau tao không lấy tiền đó ra cho mẹ vay
lấy lãi thì bây giờ tao sẽ lấy cho tụi bây coi ngay.
Nhìn hai đứa em vừa ngẩn ngơ nghe, miệng vừa tóp tép, thằng Hai thấy tội nghiệp. Nó suy nghĩ một hồi rồi nói thêm:
- Lúc đó ba của con Gái và ba của thằng Lai có nhiều tiền và nhiều sôcôla lắm.
- Vậy sao giờ ba em không cho em sôcôla đi? Thằng Lai phụng phịu nói.
- Ừ, sao ba em cũng không cho em tiền đi? Con Gái rụt rè lên tiếng.
- Lúc đó chúng mày còn chưa đẻ ra thì biết gì.
- Thế bây giờ em biết ăn sôcôla rồi, sao ba em không đến cho em ăn đi.
Thằng Hai bực tức chửi thành tiếng:
- Mày ngu bỏ mẹ đi. Ba mày có biết có mày đâu mà đến cho ăn. Với lại ổng tếch về xứ của ổng rồi còn đâu nữa.
Con Gái lấm lét đưa đôi mắt đầy tròng trắng nhìn thằng Hai rồi rụt rè hỏi:
- Vậy ba của em có biết em không hả anh Hai? Và ba em có tếch... tếch về xứ ổng như ba thằng Lai không hả anh Hai.
-
Thì ba mày cũng giống như ba thằng Lai thôi, ổng đến đây có vài lần thì
làm sao mà biết tụi bây được. Và cũng giống như ba của thằng Lai, ổng
cũng tếch mẹ nó về xứ ổng rồi.
Con Gái lại cắn đôi môi dày, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng hỏi:
- Tại sao cùng là mẹ đẻ ra mà em thì đen thủi, thằng Lai trắng bệch mà anh Hai hổng giống như vậy.
-
À, Tại vì ba tao là người nước mình chứ không phải là người nước ngoài
như ba của tụi bay. Thằng Hai tự hào nói. Ba tụi bay là người nước khác
sang đây.
- Vậy ba tụi em sang đây để làm chi vậy?
Thằng Hai nói:
-
À, mấy ổng sang đây để oánh nhau với người xứ mình. Nghe bà Tư chạp phô
nói cái xứ của ba tụi bây giàu lắm. Ở đó người ta chẳng làm gì cả mà
suốt ngày chỉ ăn kẹo cao su và oánh nhau thôi. Họ cứ hai người một, đứng
đối diện với nhau như thế này, mỗi người một khẩu súng sáu đeo bên hông
rất oách.
Thằng Hai nhỏm mình đứng lên
rồi làm bộ ưỡn thẳng người nói: Họ rút súng ra rồi: ”Phằng” một cái,
bắn thẳng vào nhau. Ai rút bắn nhanh là thắng. Ai rút sau là chết tốt.
Họ cứ làm như thế cho đến khi hết người thì thôi... Đánh với người của họ
chán, họ kéo nhau sang nước mình để đánh người xứ mình. Vì ba tao là
người xứ mình nên ổng phải bỏ vào rừng để làm Cách Mạng, để đánh nhau
với ba của tụi bây.
- Trông ba em như thế
nào hả anh Hai? Con Gái cắn chặt đôi môi dày của nó rồi khẽ lên tiếng
hỏi. Đây là lần đầu tiên nó hỏi về ba của nó.
Thằng
Hai chẳng biết gì về ba của con Gái hay ba của thằng Lai, mà nó cũng
chẳng cần biết. Ba của hai đứa em nó chắc chắn là một thằng lính Mẽo.
Trắng hay đen thì cũng là một thằng Mẽo, là kẻ thù của ba nó và cũng là
kẻ thù của nó luôn. Nó bực tức nói lớn:
- Ôi dào, tụi bây để ý làm chi đến mấy ông đó. Các ổng đâu có nhớ thương gì tụi bây, đâu có xứng đáng làm ba của tụi bây.
- Vậy ai xứng đáng làm ba của em hả anh Hai. Con Gái vừa hỏi vừa vò vò cái đầu xoăn tít của nó.
-
Em nữa. Ai xứng... xứng... là ba... ba của em. Thằng Lai lọng ngọng hỏi
theo, đôi mắt màu xanh đục của nó hồi hộp nhìn thằng Hai.
Thằng Hai đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu. Nó lên tiếng trả lời dứt khoát:
-
Ba của tao. Chính ba của tao sẽ là ba của tụi bây luôn. Khi nào ổng trở
về tao sẽ nói ổng nhận tụi bây là con. Ba anh em mình đều là con của mẹ
thì cũng đều là con của ba luôn.
- Được không hả anh Hai ? Hai đứa mắt sáng rỡ lao nhao hỏi.
-
Được chớ. Chắc chắn là được. Thằng Hai trả lời chắc nịch. Nó thấy hài
lòng khi nhìn vẻ mặt hớn hở của hai đứa em. Chúng đã tạm quên đi cơn đói
và cười toe toét...
- Anh Hai kể chuyện ba của anh đi? Con Gái nói và thằng Lai hùa theo.
- Ừ. Tao sẽ kể chuyện ba tao, mà từ giờ trở đi cũng là ba của tụi bây
đó. Thằng Hai cố nhớ lại những kỷ niệm mơ hồ về người cha của nó cùng
với những điều mẹ nó đã kể về người cha đó:
-
Mẹ kể ba là người đẹp trai nhất. Ông ấy to lớn, mạnh khỏe và có nhiều
cô mê tít thò lò. Ba tao ở luôn tại căn nhà này cùng với mẹ, vì ông ấy
là chồng của mẹ, chứ không phải là khách như ba của tụi bây đâu. Lúc đó
mẹ còn trẻ đẹp chớ không ốm tong như bây giờ đâu. Mẹ thường mặc một cái
áo dài màu tím khi cùng với ba và tao đi chơi phố. Lúc đó ba thường bồng
tao trên vai rồi cùng mẹ đi coi xiệc ngoài rạp. Sau đó còn đi ăn ở nhà
hàng thiệt lớn nữa kìa. Chỉ vì sau này có chiến tranh, ông ấy đi vào
rừng làm Cách Mạng, rồi bị mất tích thì mẹ mới phải đi làm cái nghề
này....
- Mất tích là chết rồi phải không anh Hai? Con Gái đột nhiên hỏi.
-
Mày ngu quá. Mất tích là mất tích, còn chết là chết chứ sao lại giống
nhau được. Thằng Hai ôn tồn giải thích. Chết là đi xuống âm ti luôn
không trở về nữa như chồng bà Tư chạp phô đó. Còn mất tích là vẫn trở về
được.
- Vậy ba của em với ba của thằng Lai thì sao? Mấy ổng chết hay mất tích hả anh Hai?
-
Ba của tụi bây về xứ mấy ổng luôn, không bao giờ trở lại nữa thì là
chết rồi còn gì nữa. Giống như chồng của bà Tư chạp phô đó. Có trở về
đâu. Còn ba của tao chỉ bị mất tích thôi. Ổng nhất định sẽ trở về.
Thằng Hai nói, giọng đầy tin tưởng.
- Thế
ngộ nhỡ ba của anh trở về thấy tụi em đứa đen đứa trắng như vầy ổng
không nhận tụi em làm con thì sao hả anh Hai? Con Gái lo lắng hỏi.
Thằng
Hai trầm ngâm suy nghĩ. Nó cũng đã nghĩ đến chuyện này nhiều lần rồi và
cũng đã quyết định rồi. Nó nói giọng cương quyết:
- Tao sẽ nói tụi bay đều do má sanh ra cả. Chúng mày là ruột thịt với tao...
- Nhưng ngộ nhỡ ba anh nhất quyết không nhận tụi em...
-
Thì tao sẽ không nhận ổng làm cha nữa. Tao cũng không thèm đi coi xiệc
hay đi ăn nhà hàng với ổng nữa. Chớ nhất định tao không bỏ tụi bây.
- Anh Hai hứa đó nghen. Anh Hai nhớ đó nghen. Cả hai đứa em nó tranh nhau nói.
-
Tao hứa. Thằng Hai dõng dạc nói. Nó thấy hơi tiêng tiếc khi không được
đi ăn nhà hàng hay đi coi xiệc khi ba nó trở về. Nhưng nó không thể bỏ
hai đứa em nó được. Đêm đã về khuya.
Đường phố vắng bóng người dần. Cả ba anh em chúng dựa lưng vào nhau thiu
thiu ngủ. Bỗng đằng xa ánh chớp lóe sáng lên. Rồi một tiếng sấm nổ đanh
khiến cả ba anh em giật mình. Gió lạnh thổi đến khiến chúng co dúm vào
nhau.
- Hình như trời sắp mưa to phải không anh Hai? Con Gái hỏi, giọng thảng thốt.
Thằng Hai ậm ừ không trả lời. Con Gái nói như muốn khóc:
- Vậy là hôm nay lại nhịn đói nữa rồi phải không anh Hai ?
- Em không chịu đâu. Em không chịu đói đâu. Thằng Lai kêu lên bai bải, mái tóc rơm bẩn của nó lắc qua lắc lại.
- Chúng mày câm mồm hết đi. Thằng Hai quát lớn: Trời sấm chớp như vầy thì chắc gì đã có mưa...
Cơn
mưa kéo đến rất nhanh. Rồi càng lúc càng lớn lên với những hạt mưa rơi
lộp độp trên mái nhà. Gió lạnh ào ào tuôn thốc qua căn nhà trống huếch
hóac của chúng khiến chúng phải rút dần vào trong nhà. Ngồi dựa nhau run
lập cập, ba anh em vẫn ngóng mắt nhìn ra phía đầu hẻm. Con hẻm mờ đi
trong cơn mưa tầm tã. Ngoài phố một chiếc xe con chạy vụt qua, nước bắn
tung tóe. Vài bóng người trùm kín trong áo mưa cắm cúi bước vội. Thỉnh
thoảng một tiếng sét nổ váng lên và tung ánh chớp xanh lè lên những
khuôn mặt sợ hãi của lũ trẻ khiến chúng co dúm lại.
-
Có lẽ hôm nay mẹ cũng không kiếm được người khách nào anh Hai nhỉ. Con
Gái nói, răng nó đánh vào nhau lập cập. Mấy hôm trước cũng mưa lớn như
thế này.
- Ừ. Đã không có khách mà tao còn sợ mẹ bị trúng gió vì mắc mưa nữa kìa.
- Em không chịu đâu. Em không nhịn đói đâu. Thằng Lai mếu máo nói. Nó quệt mũi dãi trên miệng rồi ti tỉ ngồi khóc.
-
Mày im cái mồm đi. Mày không biết thương mẹ hả. Trong khi mẹ đang bị
mắc mưa thì mày lại khóc nhè đòi ăn. Mày đúng là thứ con lai dơ, thứ máu
tạp... Thằng Hai quát lên chửi thằng em. Lần đầu tiên nó chửi em nó
theo kiểu của bà Tư chạp phô thường hay chửi. Bà Tư nói thứ hai dòng máu
thì không có tình cảm....
- Đúng rồi đấy. Nó đúng là đứa hai dòng máu, không biết thương mẹ. Con Gái hùa theo.
-
Chị cũng là con lai... lai. Hai dòng... dòng... Thằng Lai ngọng nghịu nói:
Chị không thương mẹ nên mới bị mẹ đuổi... đuổi ra ngòai đường
ngủ... ngủ...
- Mẹ không thương tao hồi nào ? Mẹ đuổi tao hồi nào?
- Hồi mẹ có khách... khách ở lại đêm. Mẹ không cho chị ngủ... ngủ trong nhà. Mẹ đuổi... đuổi chị ra ngoài cùng với anh Hai đó.
-
Không phải mẹ ghét tao. Con Gái nói như khóc: Tại vì tao lớn rồi nên
tao phải ra ngòai đường chứ bộ. Rồi mày lớn lên mẹ cũng đuổi mày ra
đường ngủ...
- Mẹ không ghét đứa nào
trong tụi bay cả. Thằng Hai chen vào giải thích. Đứa nào lớn lên cũng
phải vậy thôi. Hồi trước tao còn bé tao cũng được ngủ trong nhà như
chúng mày chứ bộ. Tại vì mấy người khách mát xa của mẹ không muốn có
những đứa lớn ở trong nhà khi họ ở lại qua đêm. Vì mày còn bé chứ mày
lớn thêm chút nữa thì mày cũng ra đường ngủ như tụi tao thôi.
Thằng Lai mếu máo nói:
- Tại sao Lai lớn... lớn Lai lại phải ra ngoài đường ngủ hả anh Hai?
-
Tại vì sợ mày lớn mày nhìn thấy khách của mẹ: ”chuổng cời” chớ sao nữa?
Bây giờ mày còn bé tí thì biết gì. Thằng Hai nhỏ giọng nói. Tao đã nhìn
thấy khách của mẹ “chuổng cời” rồi nè.
- Cả em cũng nhìn thấy mấy ổng như vậy nữa nè. Con Gái vênh váo nói theo. Chỉ có thằng Lai bé tí không biết gì thôi.
-
Đừng hòng mà Lai không biết nhé. Lai cũng nhìn thấy mấy ông khách
“chuổng... chuổng cời”. Lai còn thấy cả mẹ “chuổng cời” nữa nè. Thằng Lai
cười khè khè khóai chí nói.
Hai đứa lớn
nhìn thằng Lai sững sờ, khiến nó đang vênh vang đắc ý phải khựng lại. Nó
im bặt lấm lét nhìn thằng anh. Thằng Hai đứng dậy nắm cổ áo nó nói:
-
Mày ăn nói bậy bạ quá rồi. Mày dám nói mẹ như thế hả ? Phải phạt mày
thôi. Khoanh tay quì xuống góc nhà kia. Tao sẽ bắt mày quì cho đến khi
mẹ về.
- Và cũng không cho nó ăn uống khi mẹ về. Con Gái nói theo.
Thằng Lai sụt sịt tiến lại góc nhà, nơi nó vẫn thường qùi nhiều lần trước đây.
- Chỗ này mưa hắt ướt hết rồi. Anh Hai cho em vào qùi trong nhà hén....
- Ừ. Được. Thằng Hai đáp. - Mẹ về anh Hai nhớ kêu em nghen. Nó mếu máo nói:
- Em phải đợi mẹ về để mẹ dẫn đi ăn phở.
- Ừ được.
Thằng
Lai quì khuất trong chỗ tối, khóc ti tỉ. Hai đứa lớn im lặng ngóng mắt
ra phía bên ngoài. Mưa đã tạnh bớt chỉ còn lất phất quanh ngọn đèn
đường.
Cách nhà nó mấy căn là nhà của cô
Trang, cũng làm nghề mát xa như mẹ nó. Đó là một ngôi nhà cao tầng mới
xây, to và đẹp nhất trong cái xóm nghèo này. Từ bên trong ngôi nhà đó
vọng ra tiếng nhạc ầm ĩ, tiếng cười nói... Có cả tiếng trò chuyện bằng
tiếng nước ngoài nữa.
Con Gái đưa đôi mắt trắng dã dòm sang bên đó rồi quay lại thì thào nói với thằng Hai:
-
Sao trời mưa gió thế này mà cô Trang vẫn có nhiều khách thế nhỉ. Có cả
mấy ông Mỹ nữa. Trong khi mẹ tìm mãi mà chẳng có lấy một người khách.
-
Tao nghe Bà Tư chạp phô bảo tại vì mẹ mình có ba anh em mình nên mới
không có khách. Còn bây giờ cô Trang có nhiều khách vì cô ấy trẻ nên cô
ấy lấy hết khách của mẹ. Bà Tư nói bây giờ cô ấy thích tiếp ai thì tiếp,
đuổi ai thì đuổi.
- Ừ nhưng vài năm nữa,
khi cổ cũng có mấy đứa con đen trắng như tụi bây thì cổ cũng chẳng còn
ai để đuổi đâu. Cô ấy lại phải đi ra ngoài đường đón khách về nhà như mẹ
thôi.
Con Gái cau có đôi mày đen rồi nói quả quyết:
- Lớn lên em sẽ không bao giờ đi làm mát xa như mẹ, như cô Trang đâu.
Thằng Hai suy nghĩ giây lát rồi nói, giọng chắc nịch:
-
Còn tao thì lớn lên tao sẽ vào rừng làm Cách Mạng như ba của tao. Khi
nào đuổi hết mấy ông Mỹ kia về xứ của mấy ổng thì tao sẽ cùng ba tao trở
về...
Cả hai đứa ngồi yên mắt mơ màng
nhìn ra con hẻm vắng ngắt.. Thỉnh thoảng thằng Hai ngó chừng thằng Lai
trong góc nhà. Nhưng nó thấy thằng Lai đã bò ra ngay sau lưng hai đứa và
đang lăn quay ra ngủ, ngón tay cái đút vào miệng mút chèm chẹp.Thằng
Hai với tấm mền đắp cho em nó cẩn thận rồi nó quay sang nói khẽ với con
Gái:
- Thằng Lai lớn rồi nên chắc nó sắp tới nó cũng phải ra ngòai đường ngủ như tao với mày mất thôi. Con Gái thở dài nói:
- Ừ, Nhưng cũng may là dạo này mẹ không có khách ở lại qua đêm.
Cơn
mưa lại đổ xuống rào rào xuống mái tôn. Những hạt mưa bay loang lóang
quanh ngọn đèn đường đầu hẻm. Những cơn gió mạnh thốc những hạt mưa vào
tận trong nhà khiến cho anh em chúng phải thụt lui dần.
Thằng
Hai đứng dậy bồng thằng em đang ngủ ngoặt ngọet vào trong góc nhà. Con
Gái cầm theo tấm mền rách vào theo. Trùm tấm mền lên người cả ba anh em
chúng xong, thằng Hai nói:
- Thôi khuya lắm rồi, bọn bay đi ngủ đi. Tao trông chừng khi nào mẹ về tao kêu dậy.
Con Gái ở trong chăn thò đầu ra thì thào nói:
- Anh Hai nhớ giữ lời hứa với tụi em đó nghen?
- Nhớ gì? Thằng Hai ợm ờ hỏi.
- Thì anh Hai hứa sẽ không bỏ em khi ba của anh trở về đó.
- Cả em nữa, anh Hai hứa đừng bỏ em nghen. Thằng Lai bỗng tỉnh giấc líu díu nói theo.
- Ừ, ừ được rồi. Tao hứa.
Cả
ba anh em chúng từ từ đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ của mình, thằng
Hai thấy ba nó trở về. Ba nó trông oai phong lẫm liệt trong đoàn quân
chiến thắng đang tiến vào thành phố. Mọi người đổ ra đường hân hoan chào
mừng với cờ hoa rợp trời. Mẹ nó vẫn trẻ đẹp như ngày xưa, trong chiếc
áo dài màu tím đã tươi cười dẫn ba anh em chúng ra đón. Ba nó ôm hôn tất
cả thật chặt. Rồi một tay ba nó nhấc bổng thằng Lai đặt lên trên vai
khiến cu cậu cười sằng sặc, còn tay kia ôm con Gái vào lòng... Lạ kỳ
thay, khi ba nó ôm hôn anh em chúng thì nó thấy con Gái không còn nước
da đen thui cùng mái tóc xoăn tít. Cũng như thằng Lai chẳng còn nước da
trắng bệch cùng mái tóc vàng hoe bẩn nữa. Cả hai đứa em nó giống hệt như
chính bản thân nó vậy. Tất cả ba anh em chúng đều giống y như nhau và
giống y như ba của chúng. Nó khẽ nở nụ cười sung sướng khi chìm vào giấc
mơ đẹp đẽ đó.
Bên ngoài trời vẫn mưa rầu
rĩ. Cánh cửa trước nhà vẫn mở toang. Từng cơn gió lạnh thổi ào ào qua
căn nhà trống huếch trống hoác...
HẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét