PHẦN 4 CHƯƠNG 3
Vào khoảng thời gian Asakawa nhận phòng ở khách
sạn Suối Nước khoáng Oshima thì Ryuji đang ngủ gục trên chiếc bàn trong
căn hộ chung cư ở Higashi-nakano. Môi y dán lên bài luận văn viết dở
khiến cho những dòng mực màu xanh đen nhoè đi vì nước bọt. Có lẽ do y
quá mệt, bàn tay vẫn nắm chặt cây bút máy yêu quý hiệu Mont Blanc. Ryuji
chưa chịu dùng máy đánh chữ cho công việc viết luận văn. Hai
vai giật mạnh, khuôn mặt tỳ lên bàn méo đi một cách thiếu tự nhiên.
Ryuji bất ngờ bật dậy. Y vươn người và mở to hai mắt tới mức chẳng có vẻ
gì là vừa thức giấc. Đôi mắt một mí của Ryuji vốn xếch ngược nhưng khi
mở to hết cỡ trông chúng lại có vẻ đáng yêu khác thường. Hai con ngươi
đỏ quạch. Y vừa nằm mơ. Ryuji, kẻ tuyên bố không sợ bất cứ thứ gì trên
cõi đời này đang run. Y không nhớ được nội dung của giấc mơ. Chỉ cái cơ
thể đang run lên từng cơn là nói rất thật về sự đáng sợ của giấc mơ ấy.
Khó thở. Y nhìn đồng hồ: 9:40 phút tối. Thời gian này ám chỉ điều gì? Y
không thể nghĩ ra ngay. Bóng đèn huỳnh quang trong phòng và chiếc đèn
bàn ngay trước mặt Ryuji đang tỏa sáng. Ánh sáng không hề thiếu vậy mà y
cảm thấy vẫn chưa đủ. Nỗi sợ bóng tối của bản năng... Một giấc mơ toàn
sự hắc ám không thể nào diễn tả nổi.
Ryuji
xoay chiếc ghế đang ngồi và nhìn thấy bộ đầu video. Cuộn băng vẫn ở
trong đó. Không hiểu sao y không thể rời mắt đi chỗ khác. Y nhìn chằm
chằm vào nó. Y thở gấp. Vẻ nghi hoặc lộ ra trên mặt. Không có thời gian
cho những tư duy logic, chỉ có những hình ảnh đang chạy phía trước.
- Hỏng rồi, nó đang đến...
Ryuji
chống hai bàn tay lên mép bàn, lắng nghe động tĩnh phía sau lưng. Chung
cư nằm ở một nơi yên ắng sau con phố lớn nên y không thể phân biệt được
những tạp âm hỗn độn lẫn vào nhau. Thỉnh thoảng lắm mới có tiếng rồ máy
và tiếng lốp xe nghiến xuống mặt đường của một chiếc ô tô nào đó, còn
lại mọi âm thanh khác của phố xá đều vón thành một mớ mơ hồ bồng bềnh
sang phải rồi sang trái ở sau lưng y. Nếu thật chú ý lắng nghe, đôi khi
Ryuji có thể phân biệt được nguồn phát ra của từng âm thanh một. Trong
đó có cả tiếng côn trùng. Mớ âm thanh hỗn độn ấy dập dờn như một đốm ma
trơi. Hiện thực thật xa xăm... Ryuji có cảm giác như vậy. Thế rồi, hiện
thực càng trôi xa càng có nhiều những khe hở hình thành xung quanh
Ryuji, từ chúng tỏa ra một bầu không khí quái gở. Khí lạnh ban đêm và
hơi ẩm quấn trên da biến thành bóng đen đè nặng lên y. Nhịp tim Ryuji
bắt đầu vượt qua tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ và nhanh lên trông
thấy. Ngực y trĩu nặng. Ryuji nhìn lại đồng hồ lần nữa. 9:44. Y đã nuốt
nước bọt không biết bao nhiêu lần sau mỗi bận nhìn đồng hồ.
...
Một tuần trước, lúc mình xem cuộn băng ở nhà Asakawa là lúc mấy giờ?
Hình như hắn bảo khoảng chín giờ thì cún con nhà hắn đi ngủ... Nếu mình
ấn nút play ngay sau đó... thì lúc mình xem hết cuộn băng là...
Ryuji
không thật chắc là mình đã xem hết cuốn băng vào thời điểm nào. Nhưng y
biết thời khắc ấy đang đến gần. Ryuji thừa hiểu cái bóng đen đè nặng
lên gã lúc này không phải là ảo giác. Nó hoàn toàn khác với nỗi sợ gây
ra do bệnh tưởng. Nó không phải chứng mang thai tưởng tượng. Rõ ràng, nó
đang tiến đến. Chỉ có điều Ryuji không hiểu...
... Tại sao nó chỉ đến chỗ mình?
... Tại sao nó lại chỉ đến chỗ mình mà không đến chỗ Asakawa? Ê, như thế là bất công.
Những câu hỏi cứ tuôn ra bất tận.
... Thế nghĩa là sao? Bọn ta đã giải mã được câu thần chú rồi cơ mà? Nếu vậy thì tại sao? Tại sao? Tại sao?
Ngực
y đập thình thịch. Y cảm thấy như có bàn tay của ai đó thò vào trong
ngực và bóp chặt tim y. Xương sống đau nhói. Một cảm giác lạnh buốt chạy
qua cổ. Ryuji kinh ngạc đứng lên khỏi ghế nhưng cơn đau dữ dội từ hông
chạy dọc sống lưng làm y khuỵu ngã xuống sàn.
... Phải nghĩ xem ta cần làm gì!
Cái ý thức được duy trì một cách khó khăn đang ra lệnh cho cơ thể. Đứng dậy! Phải đứng dậy và suy nghĩ!
Ryuji bò lê trên chiếu tới bộ đầu video. Y ấn nút eject và lấy cuộn
băng ma ám ấy ra. Tại sao y lại hành động như thế? Vì đó là điều duy
nhất mà y có thể làm được vào lúc này. Ngoài việc xem xét tỉ mỉ cuốn
băng giết người ra, y còn có thể làm được gì ở nơi này? Ryuji lật mặt
sau cuộn băng lên xem xét rồi định đút nó lại vào trong máy, nhưng y
ngừng lại. Trên miếng nhãn ở gáy băng có dòng chữ do Asakawa viết: Liza
Minnelli, Frank Sinatra, Sammy Davis, Jr./1989. Có vẻ như một chương
trình âm nhạc phát trên ti vi. Asakawa đã xóa nó và ghi chèn đoạn băng
giết người lên đó. Một dòng điện chạy dọc sống lưng Ryuji. Một ý nghĩ
nhanh chóng hình thành trong cái đầu trống rỗng của y. Không thể như thế...
Đã có lúc Ryuji phủ nhận cái ý nghĩ bất chợt lóe lên ấy, nhưng khi lật
ngược cuốn băng, dòng điện thoáng qua kia đã chuyển thành một niềm xác
tín. Ryuji bỗng hiểu ra mấy sự việc cùng một lúc bằng tư duy cực nhanh
của mình: bí mật của câu thần chú, lời tiên tri của bà lão, và một sức
mạnh khác ẩn chứa trong cuốn băng... Tại sao Asakawa được cứu sống còn y
thì phải đối mặt với cái chết... Và Yamamura Sadako đã đẻ ra cái gì...
Lời gợi ý chẳng ở đâu xa. Ryuji chưa bao giờ nghĩ đến sự dung hợp giữa
sức mạnh của Sadako với một sức mạnh khác. Cô ta muốn có con. Nhưng cấu
tạo cơ thể không cho phép cô ta làm việc đó. Vì thế, cô ta đã bắt tay
với quỷ dữ... và sinh ra thật nhiều đứa con... Điều ấy sẽ đem đến hậu
quả như thế nào? Ryuji nghĩ. Y nén cơn đau và cười. Một nụ cười cay
đắng.
... Trò đùa quái ác. Ta những muốn chứng kiến hồi kết của loài người... nhưng tại sao... ta lại là kẻ đầu tiên?
Ryuji lết đến gần chiếc điện thoại và bắt đầu quay số nhà Asakawa nhưng ngay lúc đó y chợt nhớ ra rằng gã đang ở Oshima.
... Nếu mình chết, hẳn là thằng cha đó phải bất ngờ lắm.
Cơn tức ngực làm xương sườn y kêu cọt kẹt.
Thuận
tay, Ryuji quay số gọi Takano Mai. Giữa niềm ham sống mãnh liệt với ý
nguyện muốn nghe giọng Mai lần cuối, Ryuji không thể phân biệt được cái
nào đã thôi thúc y gọi điện. Giữa lúc ấy có một giọng nói vang lên trong
đầu gã.
... Dừng lại, không nên kéo cô ấy vào chuyện này.
Song lại có một giọng nói khác của sự hy vọng: nhưng biết đâu vẫn còn kịp?
Chiếc
đồng hồ trên bàn đập vào mắt Ryuji: 9:48. Ryuji áp tai vào miệng ống
nghe và chờ Takano Mai. Đầu y ngứa ngáy, nhột nhạt một cách khó tả. Y
đưa tay gãi sồn sột và nhận thấy một vài sợi tóc vừa bị rứt đứt. Chuông
đổ lần thứ hai, Ryuji ngẩng đầu. Y nhìn thấy mặt mình phản chiếu lên tấm
gương treo dọc trên cánh tủ đứng. Quên mất mình đang kẹp chiếc điện
thoại trên vai, Ryuji ghé sát mặt mình vào gương. Hành động ấy khiến ống
nghe rơi xuống nhưng y chẳng bận tâm, y đang mải nhìn mình trong gương.
Tấm gương phản chiếu một người khác. Hai má vàng bủng, khô rát và nứt
nẻ, những cái vảy màu nâu nằm rải rác giữa các khe hở của những sợi tóc
đang rụng dần... Ảo giác, chắc chắn là ảo giác. Ryuji tự thuyết
phục mình. Mặc dầu vậy, y vẫn không làm sao kiềm chế được tình cảm. "A
lô!", có tiếng một người phụ nữ phát ra từ chiếc ống nghe nằm lăn lóc
trên sàn. Không chịu đựng được nữa, y thét lên đau đớn. Giọng nói của
Takano Mai, người mà y yêu, đã không lọt được tới tai y vì bị tiếng thét
át mất. Kẻ trong gương chính là hình dạng của y một trăm năm sau. Quả
thực, ngay cả đến Ryuji cũng không thể hình dung ra được việc thấy mình
biến thành một con người hoàn toàn khác lại đáng sợ đến thế...
Nghe
đến hồi chuông thứ tư thì Takano Mai nhấc ống nghe và cất tiếng "A
lô!". Tuy nhiên, đáp lại cô chỉ là những tiếng kêu đau đớn
"A...a...a...". Cơn rùng mình chạy qua đường dây điện thoại. Cứ thế, nỗi
sợ hãi truyền từ căn hộ của Ryuji tới căn phòng của Takano Mai một cách
nguyên vẹn. Takano Mai hoảng hốt đưa ống nghe ra xa khỏi tai. Tiếng rên
rỉ vẫn tiếp diễn. Giật mình trước tiếng thét lúc ban đầu, nhưng tiếng
rên sau đó khiến cô ngờ vực. Một vài lần Takano Mai từng nhận được những
cú điện thoại trêu chọc nhưng lần này thì khác, cô nghĩ thế và lập tức
đưa lại ống nghe lên tai. Tiếng rên ngừng bặt. Chỉ có sự im lặng hoàn
toàn.
9:49 tối. Cùng với sự tan vỡ đầy
nghiệt ngã của ước nguyện được nghe thấy giọng người con gái mình yêu
lần cuối, Ryuji đã lìa đời trong tiếng kêu thắt ruột. Hư vô dần bao bọc
lấy ý thức... Lại một lần nữa giọng nói của Takano Mai phát ra từ chiếc
ống nghe ngay cạnh tay y. Ryuji dang rộng hai chân trên sàn nhà, tựa
lưng vào thành giường, ném cánh tay trái lên trên tấm đờ-ra và cố với
bàn tay phải về chiếc điện thoại đang phát ra tiếng thì thầm "A lô!". Y
ngật cổ hẳn ra đằng sau, trố mắt nhìn lên trần nhà. Thế rồi ngay trước
khi hư vô đi vào thân xác, Ryuji biết rằng mình đã cầm chắc cái chết, y
thầm nghĩ với tất cả sức lực của mình: "Ta muốn nói với Asakawa về bí
mật của cuốn băng".
"A lô! A lô!", Takano
Mai liên tục gọi sang phía đầu dây bên kia. Không có tiếng trả lời. Cô
gác máy. Tiếng rên ấy cô rất quen. Một linh cảm không lành lướt qua đầu,
cô nhấc máy và quay số cho người thầy mà cô tôn kính. Có tiếng tút tút
báo bận. Cô dập máy rồi lại quay số. Máy vẫn bận. Đến lúc ấy thì Takano
Mai hiểu ra rằng, chính là Ryuji vừa gọi đến và có chuyện gì đó chẳng
lành đã xảy ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét