Năm ấy tôi vừa qua tuổi 16, và lần đầu tiên trong đời, tôi đang yêu. Yêu cô bạn học. Có phải là quá sớm không?
Nhưng
dù vậy, dù rằng còn thơ dại cả hai bởi nỗi ở tuổi ấy cả hai nào đã biết
gì đời, tôi và Hiền vẫn một lòng yêu thương nhau say đắm, say đắm mà
trong lành. Không thể nhận ra khoảnh khắc
đầu tiên của mối tình. Chỉ biết rằng sau mấy năm cấp ba cùng một lớp
với nhau tới một thời gian nào đó chúng tôi chợt nhận thấy là cuộc sống
của chúng tôi thuộc cả về nhau. Có bao nhiêu là cô gái trong lớp, trong
trường và trong cõi đời này nhưng tôi chỉ thấy có một, chỉ một ánh mắt,
chỉ một giọng nói, điệu cười, một vóc dáng. Và tôi cũng cảm nhận được
rằng tôi là duy nhất mà Hiền cần, rằng Hiền chỉ yêu tôi thôi, tôi là của
Hiền. Để có thể trọn đời bên nhau, chúng tôi cùng nhau nộp đơn xin vào
khoa Hóa của Đại học Tổng hợp, mặc dù chỉ có Hiền là thực sự yêu thích
và học giỏi môn đó. Nhưng không sao cả, tôi sẽ gắng. Trái ước nguyện
ngành nghề một chút, song sẽ không bao giờ phải xa Hiền.
Những tháng cuối cùng của đời học trò trôi qua tuyệt diệu. Cả một trời bao la những hứa hẹn tốt lành mở ra trước mắt.
Hôm
đó chúng tôi vừa thi xong môn cuối cùng của kỳ thi tốt nghiệp phổ
thông. Ai nấy thở phào. Chia tay nhau ở cổng trường, Hiền hẹn: "Tối nay
chúng mình đi chơi đi anh. Em chắc là mẹ sẽ cho phép". Tôi sững sờ. Lần
đầu tiên Hiền xưng em, gọi anh. Lần đầu Hiền hẹn hò buổi tối.
Tối ấy, chẳng những cho phép hai đứa đi với nhau, mẹ của Hiền còn thuận để hai đứa được cùng một xe đạp.
Trong
niềm hạnh phúc lâng lâng, bổng bay, tôi đạp xe và tôi cảm thấy được
không phải là sức nặng mà là sự mềm mại nhẹ nhõm, vẻ duyên dáng nhẹ
nhàng của người con gái tôi yêu. Hẳn là bạn cũng biết đấy, ở cái tuổi 17
của chúng tôi hồi ấy người ta yêu nhau không hề gợn đục. Càng yêu nhau
người ta lại càng trở nên không còn là những thân thể cụ thể đối với
nhau.
Tuy nhiên, dường như chính sự thuần
khiết ấy đã biến tình yêu ở tuổi đó thành mộng ảo, mong manh đến nỗi
thường là không chịu đựng nổi dẫu chỉ là một cái búng thôi của sự đời.
Tối
hôm ấy, giờ này qua giờ khác, hai đứa chúng tôi chở nhau lang thang
trong thành phố. Đêm hè. Đường phố dần vắng lặng. Đèn đường rải rác, mập
mờ bóng cây, bóng người. Dường như chỉ còn tiếng hai chúng tôi trò
chuyện. Tôi nói với Hiền. Hiền nói với tôi, nghe tôi. Chúng tôi khẽ
cười. Chúng tôi im lặng, rồi lại nho nhỏ cất tiếng.
Chợt,
ngay đằng sau vang lên những giọng khàn khàn, những giọng rông rổng.
Đang nói, Hiền lặng thinh. Tôi ngoái cổ lại. Gần chục chiếc xe đạp dàn
hàng ngang đang áp theo chúng tôi. Những đốm lửa thuốc lá soi lên gồ ghề
những bộ mặt. Tôi đạp mau, đám người đằng sau cũng đạp mau. Tôi chậm
lại để họ vượt qua, họ liền chậm lại. Đường Hoàng Diệu vắng lặng, tối mờ
và thật là dài. Còn xa mới tới ngã năm Cột Cờ.
Tôi
chẳng biết xử trí ra sao. Cái lũ đang đeo dính chúng tôi không có ý
đinh cà khịa, họ không gây sự, không giở trò côn đồ, họ coi như tôi
không có, họ chỉ nhũng nhẵng theo Hiền. Họ ỡm ờ hỏi han những câu vớ
vẩn, cợt nhả những lời trêu chòng trơ trẽn và không ngớt rộ lên cười
khoái chí tán thưởng nhau.
Ngay cả những
bậc lão luyện mà lâm cảnh này cũng phải cam lòng chịu nhẫn, huống hồ
tôi. Đành im thin thít cắm cúi đạp. Hiền run rẩy nép vào tôi. Có lẽ cũng
như tôi, Hiền đang thở không ra hơi. Sợ hãi và hổ thẹn tê điếng cả
người.
Tuy nhiên chúng tôi không phải chịu
đựng lâu. Đám anh chị nhanh chóng mất hứng trước sự im lặng nhẫn nhục
của đôi thiếu niên con nhà lành. Bực mình và chán ngấy, họ bỏ cuộc, tất
cả dừng xe lại.
Tôi vội đạp dấn lên. Tim
nện thùm thùm. Được một quãng xa, đạp chậm lại, tôi gắng trấn tĩnh, lấy
lại hơi thở và băn khoăn tìm lời an ủi Hiền. Không ngờ lại có tiếng đạp
rào rào đuổi lướt tới. Nhưng lần này chỉ một tên trong bọn rượt theo
chúng tôi. Lên ngang xe tôi, y áp cà vào. Một gã to con, vai rộng, quần
soóc bò, áo phông, đầu húi cua, xe đạp đua. Tôi nén sợ, đạp từ từ, thủ
thế.
- Ê! - Gã nọ ghé mặt vào sát mặt tôi.
Tuổi gã chừng ba mươi hơn, gò má cao, hàm rắn câng, râu quai nón, giọng
rất trầm - con bé của mày nom ngon quá. Thịt thơm và chắc phải biết,
đúng không? - Gã nói từ tốn, đủ nghe.Tôi tái người.
- Này! - Gã vỗ vai tôi - thế hai đứa chúng mày đã... nhau chưa?
Uốn lưỡi, nhả hết liều lượng của cái động từ động đực ấy vào mặt chúng tôi, gã đàng hoàng lượn xe lại, phóng đi.
Xây
xẩm mặt mày, chỉ chút nữa là tôi đánh đổ xe. Tôi và Hiền đứng lặng đi
rất lâu trong khúc đường tối, không nhúc nhích, không nhìn nhau, không
nói nổi với nhau nửa lời.
Khi về đến trước nhà, Hiền xuống xe, lý nhí nói gì đó, rồi lùi lũi đi vào cổng. Tôi quay xe, đạp nhanh về nhà.
Mối
tình từ đó rơi hẫng. Chúng tôi tránh mặt nhau. Tôi thi và đỗ vào Tổng
hợp Hóa. Còn Hiền, Hiền rút đơn, không thi vào Tổng hợp nữa mà thi vào
trường khác.
Thậm chí nhiều năm sau gặp
lại ở ngày hội lớp, chúng tôi vẫn tránh ánh mắt của nhau. Hiền mỉm cười
gượng gạo. Tôi thì vội nhìn lảng đi, thái độ trở nên ngượng ngập khó
chịu, bởi vì không thể nào khác được tôi lại nhớ đến cái động từ ghê tởm
đêm ấy, và tôi biết rằng nó cũng đang dội lên trong tâm trí Hiền.
Chuyện
như vậy chắc là bạn thấy khó tin? Nhưng tôi như thế thật đấy. Và tôi
nghĩ chẳng riêng tôi, bạn cũng vậy thôi, thỉnh thoảng bạn vẫn vướng phải
những chuyện mà người khác chẳng buồn để tâm nhưng bạn lại xúc động sâu
xa, bạn không thể quên, như là một vết tự thương cứa sâu vào lòng, khó
bề chữa khỏi. Ấy là những nỗi đau vô cớ, những bất hạnh mơ hồ, những
đắng cay chua xót không đâu, những nỗi nhục, những mặc cảm không có
duyên do, không tài nào ai hiểu nổi vẫn thường đầy rẫy trong cuộc đời
mỗi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét