PHẦN 3 - CHƯƠNG 3
Asakawa đã định xin nghỉ một tuần nhưng gã nghĩ
lại, thay vì nhốt mình trong phòng và nhấm nháp nỗi sợ một cách vô
nghĩa, gã nên tận dụng tối đa hệ thống thông tin của công ty thì may ra
còn có ích cho việc giải mã cuốn băng, nên mặc dầu là thứ Bảy gã vẫn đến
tòa soạn. Gã thừa biết rằng dù đến công ty gã cũng sẽ không bắt tay vào
công việc. Thuật lại toàn bộ câu chuyện rồi xin tổng biên tập cho tạm
gác công việc trong một thời gian là thượng sách. Nếu có được sự giúp đỡ
của tổng biên tập nữa thì khỏi phải bàn. Vấn đề là ở chỗ, ngài tổng
biên tập có tin lời gã hay không. Chắc chắn, ông ta sẽ lại lôi cái lý
thuyết ngẫu nhiên ấy ra và cười vào mũi gã. Thây kệ cuốn băng chứng cứ
của gã, nếu ông ta đã muốn phủ nhận từ đầu thì ông ta sẽ theo cái lập
luận ấy của mình mà triển khai, rồi uốn nắn sao cho gã phải tùng phục.
Thế nhưng sẽ rất thú vị nếu..., Asakawa nghĩ bụng. Gã có đem theo cuốn
băng trong chiếc cặp da, nếu gã cho ngài tổng biên tập xem cái đó thì
ông ta sẽ phản ứng như thế nào nhỉ??? À khoan, trước đó phải xét xem ông
ta có muốn xem không đã chứ.
Tối hôm qua, khi đã muộn Asakawa gọi điện
cho Yoshino và anh ta tin ngay những gì gã thuật lại. Và trong cái cách
nói chuyện ấy, anh ta ngầm bảo với gã rằng: đừng có cho tớ xem, tớ không
muốn. Nhưng bù lại, anh ta hứa sẽ hợp tác trong mọi khả năng có thể...
Với trường hợp của Yoshino, thực sự là anh ta có lý do để tin. Lúc thi
thể của Tsuji Haruko và Nomi Takehiko được tìm thấy trong chiếc xe ven
đoạn tỉnh lộ Ashina, Yoshino gần như là người đầu tiên chạy tới hiện
trường và tiếp xúc với bầu không khí ấy. Một thứ không khí nghẹt thở mà ở
đó, tất cả những thành viên trong tổ điều tra đều không dám nói ra cho
dù ai cũng hiểu rằng sự thể ấy chỉ có thể do một thứ ma quái gây nên.
Nếu Yoshino không được tiếp xúc với bầu không khí đó, chưa chắc anh ta
đã dễ dàng tin đến vậy.
Đằng nào thì
Asakawa cũng đang ôm một trái bộc phá. Chỉ cần gã châm ngòi nổ trước mắt
ngài Tổng biên tập và lấy thế ấy uy hiếp ông ta thì hẳn là sẽ đem lại
một hiệu quả kha khá. Gã bỗng muốn sử dụng con bài đó chỉ đơn giản vì
tính tò mò cám dỗ.
Nụ cười như lúc nào
cũng giễu cợt người khác biến mất khỏi Oguri. Tì hai khuỷu tay lên bàn
và chớp mắt liên tục, Oguri một lần nữa nghiền ngẫm lại lời kể của
Asakawa.
....Hai đôi nam nữ, được biết
chắc là đã xem cuốn băng video tại Villa Log Cabin vào đêm ngày 29
tháng tám, đã chết một cách đầy bí ẩn sau trong một tuần đúng như lời
cảnh báo trong cuốn băng. Cuốn băng này sau đó lọt vào tay người
quản lý rồi được đem về cất tại văn phòng và nằm phủ bụi cho đến khi
Asakawa tìm thấy. Thế nhưng khi phát hiện ra, Asakawa đã chẳng may xem
phải nó. Và hắn sẽ chết sau năm ngày nữa? Liệu có thể tin được chuyện
này không? Nhưng cái chết của bốn đứa trẻ là bằng chứng không thể chối
cãi, phải giải thích ra sao về điều đó? Logic nằm ở đâu?
Asakawa
đang đứng nhìn tổng biên tập Oguri, trên nét mặt thoảng qua một vẻ
khoái trá hiếm thấy. Bằng kinh nghiệm, gã có thể đoán được Oguri đang
nghĩ gì vào lúc này. Gã chờ cho đến khi dòng tư duy của Oguri đi đến chỗ
bế tắc rồi mới lấy cuộn băng ra. Gã làm ra vẻ đầy hệ trọng và diễn kịch
với bàn tay như thể gã sắp tung ra một xấp bài ù.
- Tổng biên tập có muốn xem thử cái này không?
Asakawa
nói, trong khi vừa ra hiệu bằng ánh mắt về phía ti vi đặt cạnh chiếc
sofa ngay mép cửa sổ vừa đủng đỉnh nở nụ cười khiêu khích. Có tiếng nuốt
nước bọt rất lớn phát ra từ cổ họng Oguri. Oguri không hề quay sang
chiếc tivi bên mép cửa mà chỉ nhìn như hút hồn vào cuộn băng đen nháy
đang ngự trên mặt bàn. Rồi ông ta tự hỏi lòng mình.
...Nếu
muốn thì mi có thể xem ngay được lúc này, Mi dám mà. Mi có thể cười
khẩy, coi nó như một thứ lá cải rồi nhét nó vào cái đầu kia như mọi khi,
thế là xong. Nào ngại ngần gì nữa, làm đi.
Lý
trí của Oguri ra lệnh cho cơ thể của ông ta. "Trên đời làm gì có cái
thứ nhảm nhí đó, cứ xem đi. Nếu ta xem, Asakawa sẽ nghĩ ta không tin
hắn. Nhưng ngược lại, nghe này, hãy nghĩ cho kỹ, nếu từ chối không xem
tức là ta tin vào câu chuyện bịa đặt của hắn. Vậy thì ta cứ xem. Ta là
tín đồ của khoa học hiện đại, đâu phải một thằng nhóc con sợ ma vãi đái
ra quần cơ chứ".
Trên thực tế có đến chín
mươi chín phầm trăm Oguri không hề tin vào câu chuyện đó. Tuy nhiên, ẩn
sâu trong tâm trí, cái cụm từ "biết đâu đấy" làm ông chột dạ. Biết đâu
đấy chuyện này có thật... Vì rất có thể trên thế giới này vẫn còn những
nơi mà khoa học hiện đại chưa với tới. Và cố nhiên, chừng nào vẫn còn
những mối đe doạ như thế thì dù có lý trí hối thúc đến đâu, cơ thể cũng
sẽ cự tuyệt. Lúc này, Oguri vẫn ngồi nguyên trên ghế và không hề động
đậy. Nói đúng hơn thì Oguri không thể động đậy được. Sự trơ lì của cơ
thể vượt quá những hiểu biết trong đầu ông ta. Một khi vẫn còn có dấu
hiệu của sự nguy hiểm, dù rất nhỏ, thì bản năng phòng vệ của cơ thể sẽ
thẳng thừng lên tiếng. Oguri ngẩng mặt lên và hỏi bằng giọng khô khốc.
- Rồi, thế cậu muốn gì?
Asakawa đã cầm chắc phần thắng.
-
Em xin sếp cho em rút khỏi loạt bài đang làm, em muốn tìm ra chân tướng
của cuốn băng này. Sếp biết đấy, mạng sống của em đang treo trên đầu
sợi tóc sếp à.
Oguri nhắm nghiền hai mắt.
- Cậu định viết bài phải không?
-
Dù gì thì em cũng là nhà báo...Trước mắt em cứ viết tạm các tình tiết
ra đấy. Có em và Takayama Ryuji thì nhất định vụ này sẽ không thể chìm
vào bóng tối. Tất nhiên, đăng hay không là quyết định của sếp.
Oguri gật đầu thật mạnh hai cái.
- Thôi được, sẽ giao Top Interview cho Hirame vậy.
Asakawa
khẽ cúi đầu. Đang định nhét lại cuộn băng vào cặp thì một ý nghĩ tinh
quái nảy ra trong đầu gã, gã lại chìa cuộn băng ra trước mặt Oguri.
- Sếp tin cái này, phải không?
Oguri
chỉ hứ lên một tiếng rất dài rồi lắc đầu. Ông ta không thể nói cứng
rằng tin hay không tin. Dù sao thì cũng còn một mối bất an nho nhỏ...,
phải rồi, có lẽ là tại chỗ đó.
- Em cũng nghĩ giống như tổng biên tập đấy.
Asakawa
bỏ lại câu nói đó đằng sau rồi quay đi. Oguri vừa nhìn theo lưng gã vừa
nghĩ, nếu qua ngày 18 tháng mười mà hắn vẫn sống thì mình quyết xem
cuộn băng đó cho hắn biết tay. Thế nhưng đến ngày hôm ấy, rất có thể cơ
thể Oguri lại vẫn cự tuyệt không chừng. Cái mối bất an "biết đâu đấy" có
thể sẽ chẳng bao giờ biến mất.
Trong
phòng lưu trữ, Asakawa xếp ba quyển sách dày cộp lên bàn: Núi lửa Nhật
bản, Quần đảo núi lửa, Những ngọn núi lửa đang hoạt động trên thế giới.
Trước tiên, Asakawa lật giở trang bìa của cuốn sách có tên Núi lửa Nhật
bản vì đồ rằng cảnh phun trào trong cuộn băng là của một ngọn núi ở Nhật
bản. Bức ảnh đầu tiên. Những ngọn núi hùng vĩ bị bao quanh bởi một lớp
nham thạch màu xám đang phun lên trời những cột bụi trắng và hơi nước.
Những miệng núi chìm lửa lần vào bóng tối đang tung lên nền trời đêm
những tảng dung nham cháy đỏ. Tất cả những cảnh tượng ấy gợi người ta
nhớ đến vụ nổ Big Bang hình thành nên vũ trụ. Asakawa vừa lật giở từng
trang vừa so sánh các bức hình với những lưu ảnh mà gã đã ghi nhớ rất kỹ
trong đầu. Ngọn Aso, đỉnh Asama, Showa-shinzan, Sakurajima... Tuy
nhiên, gã đã không mất nhiều thời gian như gã nghĩ để tìm ra ngọn núi
ấy: đỉnh Mihara. Mihara là một trong những ngọn núi lửa khá nổi tiếng
trong số các núi lửa đang hoạt động ở Nhật Bản, nó thuộc vào dải núi lửa
Phú sỹ.
...Núi Mihara? Asakawa
lẩm bẩm. Trên trang sách mở rộng có hai bức ảnh hàng không và một bức
ảnh chụp từ trên gò cao. Asakawa nhớ lại đoạn băng đó và tưởng tượng ra
đủ các góc độ rồi so sánh. Quả là giống. Nếu nhìn từ chân núi, đỉnh núi
tạo thành một đường dốc thoai thoải. Nhưng nếu dựa vào ảnh hàng không
thì có thể nhận thấy một đường hình tròn bao quanh một lòng chảo lớn
trên đỉnh núi, và ở giữa lòng chảo là một đụn đất đùn lên từ họng núi
lửa. Bức hình chụp từ trên gò cao dưới chân núi đặc biệt giống với ngọn
núi lửa trong băng. Cả màu sắc của bề mặt lẫn những đường nhấp nhô gấp
khúc đều gần như đồng nhất. Gã cần phải xác minh lại bằng các căn cứ
chắc chắn hơn chứ không thể chỉ dựa vào trí nhớ. Asakawa chụp lại bức
ảnh của đỉnh Mihara cùng với vài ba ngọn núi đáng lưu tâm khác.
Asakawa
gọi điện suốt cả buổi chiều. Gã gọi điện cho những người từng nghỉ tại
Villa Log Cabin trong vòng nửa năm qua. Thực ra nếu có thể gã nên gặp
trực tiếp vừa hỏi chuyện vừa coi sắc mặt họ thì tốt hơn, nhưng gã không
có nhiều thời gian đến thế. Chỉ nghe qua điện thoại thì khó mà lật tẩy
được nếu họ nói dối. Asakawa dỏng tai lên nghe để không bỏ lọt bất kỳ sự
lúng túng nào, dù là nhỏ nhất, của người bên kia đầu dây. Có mười sáu
nhóm đối tượng cần phát minh. Vì vào thời điểm khánh thành Villa Log
Cabin tháng Tư năm nay thì các phòng chưa được trang bị đầu video. Vào
giữa tháng Bảy, một khách sạn ở địa phương bị phá bỏ, người ta quyết
định chuyển giao một khối lượng lớn đầu video ở đó cho Villa Log Cabin.
Và công việc lắp đặt cùng với mua sắm băng cho thuê đã hoàn tất vào cuối
tháng Bảy để kịp cho đợt nghỉ hè. Chính vì thế, trên tờ giới thiệu về
khu nghỉ dưỡng không thấy có dịch vụ này và phải khi tới tận nơi người
ta mới ngạc nhiên nhận ra là có thứ đó và chúng chỉ được sử dụng để giết
thời giờ vào những ngày trời mưa, nên hầu hết không có nhóm nào chuẩn
bị băng mang theo để ghi lại các chương trình ti vi. Tất nhiên, đấy là
nếu gã tin những gì người ta nói trong điện thoại. Rốt cuộc thì ai đã
mang cuộn băng này tới đó? Và ai là kẻ đã ghi hình? Không muốn bỏ sót
chi tiết nào, Asakawa đã nhiều lần phải dùng đến những mánh lới hòng
giục đối phương nói thật, tuy nhiên xem chừng chẳng có ai có ý định giấu
giếm bất cứ điều gì. Trong số mười sáu nhóm, có ba nhóm đi đánh golf
thậm chí còn không để ý đến sự tồn tại của bộ đầu video. Có bảy nhóm
biết mà không sử dụng và có năm nhóm đi đánh tennis nhưng vì trời mưa
nên bất đắc dĩ phải mượn băng về xem. Các tựa phim mà họ mượn phần lớn
là danh tác trong những năm qua. Có thể là họ xem lại những thứ mà họ đã
từng xem rồi. Chỉ có một nhóm gia đình bốn người sống ở Yokohama đăng
ký dưới cái tên Kaneko là có dùng băng video mang theo để ghi hình một
chương trình truyền hình ở kênh khác được phát đồng thời với bộ phim dã
sử trên đài NHK.
Asakawa tạm gác máy rồi
một lần nữa đảo mắt qua mười sáu dữ kiện vừa thu thập được. Có một điểm
đáng ngờ… Đó là vợ chồng Kaneko và hai đứa con đang học tiểu học. Họ đã
tới Villa Log Cabin hai lần trong dịp nghỉ hè này. Lần thứ nhất là đêm
ngày 10 tháng Tám, lần thứ hai là hai đêm liền ngày 25 và 26 tháng Tám
tức là vào thứ Bảy và Chủ nhật. Như vậy là họ đã tới trước bốn đứa trẻ
ba hôm. Và vì ngày thứ hai và thứ ba tiếp theo không có khách đến nghỉ
nên bốn đứa trẻ đã vào ngay sau gia đình Kaneko. Hơn nữa họ còn nói
rằng: lúc tám giờ tối ngày Chủ nhật, đứa con trai lớn đang học lớp 6
(bậc tiểu học ở Nhật có 6 lớp) đã ghi một chương trình truyền hình ở
kênh khác được phát đồng thời với một bộ phim dã sử trên đài NHK vào
cuộn băng mang theo từ nhà. Cậu chàng không bao giờ bỏ qua chương trình
tấu hài được phát trên một đài tư nhân vào lúc tám giờ tối các ngày Chủ
nhật. Thế nhưng quyền chọn kênh, như một lẽ đương nhiên, luôn thuộc về
bố mẹ. Và bố mẹ cậu thì bao giờ cũng chuyển sang kênh NHK đang chiếu bộ
phim dã sử vào khoảng thời gian này. Tuy chỉ có duy nhất một chiếc ti vi
trong mỗi căn biệt thự ở Villa Log Cabin song vì biết rằng còn có một
chiếc đầu video nên cậu đã bật chế độ ghi hình để sau đó xem lại. Tuy
nhiên, giữa lúc ghi băng thì có một người bạn đến thông báo là trời đã
tạnh mưa và rủ đi chơi tennis nên cậu cứ để nguyên như vậy rồi cùng với
cô em gái chạy ra sân quần. Bố mẹ cậu sau khi xem chương trình yêu thích
liền tắt luôn tivi mà quên mất là băng đang ở chế độ ghi. Đến gần mười
giờ thì hai anh em trở về nhà trong trạng thái mệt nhoài vì quần đảo
suốt một hồi trên sân, chúng lăn ngay ra ngủ và quên béng mất sự tồn tại
của cuốn băng. Ngày hôm sau, khi về gần tới nhà thì cậu mới nhớ ra rằng
mình đã để quên cuốn băng trong đầu video nên nằng nặc đòi ông bố đang
lái xe quay lại. Mặc dầu giãy nảy lên một hồi khá lâu nhưng cuối cùng
cậu cũng đành bỏ cuộc và vừa khóc vừa đi vào ngưỡng cửa..
Asakawa
lấy cuộn băng ra và dựng đứng trên mặt bàn. Khoảng trống vốn để dán
nhãn băng, dòng chữ Fujitex VHS T120 Super AV ánh lên màu bạc. Gã lại ấn
số nhà Kaneko.
- Xin lỗi vì làm phiền chị nhiều quá. Tôi là Asakawa ở báo M. có điện thoại cho chị ban nãy.
Sau một phút im lặng có tiếng “vâng” đáp lại. Vẫn là giọng bà mẹ.
- Chị nói rằng cháu nhà ta có để quên một cuộn băng video, thế chị có biết hãng nào sản xuất không ạ?
- Cái đó thì …- Câu trả lời ẩn chứa một cái cười.
Có tiếng động sau lưng chị ta.
- À thằng bé vừa về đây rồi, để tôi hỏi cháu xem sao.
Asakawa chờ đợi. Mặc dù gã cũng thừa hiểu nó làm sao mà nhớ nổi.
- Đúng là cháu cũng không biết. Nhà tôi thường chỉ dùng loại rẻ tiền ba cuốn một hộp thôi anh ạ.
Cũng
chẳng có gì là lạ. Mấy ai để ý đến hãng sản xuất lúc mua băng. Vào lúc
đó, trong đầu Asakawa chợt loé lên một ý nghĩ... Khoan đã vỏ hộp băng
phải có ở đâu đó. Thông thường, băng phải được bán kèm với hộp. Và không
mấy khi người ta vứt hộp đi. Ít ra thì trong trường hợp của Asakawa gã
chưa bao giờ vứt vỏ băng đi dù là băng cassette ghi nhạc hay băng video.
- Nhà chị có thường cất giữ băng ở trong vỏ không ạ?
- Vâng tất nhiên rồi ạ.
- Tôi thành thật xin lỗi, nhưng chị có thể kiểm tra hộ tôi xem nhà ta còn thừa chiếc hộp rỗng nào không với ạ.
-
Anh bảo sao cơ? Giọng người phụ nữ hơi ngớ ra. Chị ta hiểu ý nghĩa của
câu hỏi, nhưng không hiểu cái động cơ sâu xa của nó nên có vẻ ngập
ngừng.
- Chị làm ơn giúp tôi với… Cái này có liên quan đến tính mạng con người chị ạ.
Một
người phụ nữ chuyên việc nội trợ, luôn phát hoảng khi nghe nhắc đến
tính mạng con người. Và cụm từ ấy có ấn tượng đủ để khiến họ hành động
nhanh hơn. Vả lại, Asakawa đâu có nói dối.
- Xin anh chờ cho một chút.
Sắc
giọng người phụ nữ thay đổi hẳn, đúng như gã nghĩ. Sau khi chị ta đặt
ống nghe xuống là một khoảng thời gian khá dài. Nếu như họ để quên vỏ
hộp ở Villa Log Cabin thì hẳn là người quản lý đã quẳng nó đi rồi. Tuy
nhiên, nếu không phải thế thì khả năng tìm thấy nó trong nhà Kaneko là
rất lớn. Giọng người phụ nữ trở lại.
- Có phải là vỏ hộp rỗng không anh?
- Vâng.
- Tôi tìm thấy hai cái.
- Trên đó hẳn có ghi tên hãng sản xuất và chủng loại băng…
- Vâng, một chiếc là Panavision T120. Còn chiếc kia là Fujitex VHS T120 Super AV.
Nó
hoàn toàn trùng khớp với cuộn băng Asakawa có trong tay. Băng video của
Fujitex hẳn là được bán rất nhiều nên khó mà có thể kết luận đó là một
căn cứ xác thực. Tuy nhiên, việc gã đã tiến gần hơn một bước là xác
thực. Chính cậu con trai học lớp sáu của họ đã mang cuộn băng hắc ám này
tới Villa Log Cabin. Cách lập luận như thế có ổn không? Chắc hẳn là
không sai. Asakawa lịch sự cảm ơn rồi đặt ống nghe.
Chiếc
đầu video trong ngôi biệt thự B-4 được bật ở chế độ ghi hình suốt từ
tám giờ tối Chủ nhật, ngày 26 tháng Tám. Thế rồi cả gia đình Kaneko đã
bỏ quên cuốn băng và trở về nhà. Những người đến sau đó là bốn nạn nhân
trong vụ này. Và ngày hôm ấy trời cũng mưa. Chúng bèn rủ nhau xem video.
Khi chúng bật máy, chúng đã vô tình xem được cuộn băng đó vì nó đã nằm
sẵn trong máy. Một cuộn băng có nội dung khó hiểu và ghê rợn, hơn nữa
lại có lời đe dọa ở đoạn kết. Bực mình vì thời tiết xấu, bốn đứa trẻ đã
nghĩ ra một trò nghịch ác. Chúng xoá đi lời hướng dẫn cách thoát khỏi
cái chết rồi định cho những người tới sau xem để doạ họ. Tất nhiên là
chúng không tin vào nội dung đó. Nếu tin, chắc chắn chúng đã khiếp sợ
đến mức không thể nghĩ ra được trò tai quái ấy. Hẳn là vào phút lìa đời,
bọn chúng đã nhớ lại nội dung của cuốn băng này. Mà cũng có khi, chúng
đã bị tử thần lôi đi mà không kịp làm như vậy. Nhưng đấy không phải
chuyện của ai đó khác. Asakawa chợt rùng mình. Sau năm ngày nữa, nếu gã
không tìm ra cách thoát khỏi cái chết, gã cũng sẽ cùng chung số phận như
chúng…. Đến khi ấy, gã sẽ biết được bọn chúng đã chết với cảm giác như
thế nào.
Tuy nhiên, nếu cậu bé đó là
người ghi cuốn băng thì những hình ảnh kia từ đâu tới? Ban đầu, Asakawa
cứ ngỡ rằng nó được ghi bằng máy quay video. Gã không một mảy may nghĩ
đến việc những hình ảnh gớm ghiếc ấy lọt vào sóng phát trong lúc băng
đang ở chế độ ghi hình… cướp sóng!
Asakawa
chợt nhớ lại sự kiện hàng loạt hình ảnh báng bổ ứng cử viên đối lập
được phát ngay sau khi kết thúc một chương trình trên sóng NHK trong
cuộc bầu cử năm ngoái.
Đúng rồi, chỉ có thể là hành động cướp sóng.
Những
hình ảnh ấy rất có khả năng đã lọt vào sóng truyền hình được phát trên
vùng Nam Hakone từ tám giờ tối ngày 26 tháng Tám, và cuộn băng này đã vô
tình ghi lại chúng. Nếu đúng như vậy, chắc chắn sự cố này phải được hệ
thống giám sát sao lưu lại dưới hình thức nào đó. Asakawa cần liên hệ
ngay với phân xã địa phương và ban tin tức để xác minh sự thật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét